CHƯƠNG XX: Công kích bất ngờ.
Pete.
Tôi cố nhắm chặt lại đôi mắt mình, để bản thân thả lỏng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng thật sự khó quá!
Tôi chưa từng nghĩ rằng việc ngủ cũng thật khó khăn đến thế, bình thường chỉ cần nhắm mắt một lúc thì sẽ ngủ ngay lúc nào không hay. Nhưng bây giờ tâm trí lại không thể yên ổn mà cho tôi thả lỏng được, trong đầu tôi hiện giờ chỉ toàn là thứ hình ảnh đáng kinh mà tôi đã vô tình thấy chiều nay.
Cố gắng quên đi nó, thì lại giống như kích thích não bộ tôi hình ảnh người tôi yêu, ôm hôn một người đàn ông xa lạ khác trước mắt mình cứ tựa như một cuốn phim chiếu chậm lặp đi lặp lại khung cảnh đó. Nó khiến cho lòng tôi đau quặn đến mức muốn ngừng đập, nước mắt lại cứ mất tự chủ mà rơi không ngừng thấm ướt cả một vùng chăn mềm.
Tôi chật vật ngồi thẳng dậy, cố gắng đưa tay lau đi những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên gò má mình, thì bỗng phát ra từ phía điện thoại là âm thanh run run của thông báo tin nhắn. Tôi lờ nó đi vì bản thân vốn chẳng còn chút tâm trạng nào để ý đến chuyện khác.
Thì bất ngờ, màng hình điện thoại đã chuyển sang chế độ cuộc gọi. Cuối cùng dù không muốn nhưng tôi vẫn phải xem thử đó là ai mà lại làm phiền mình vào giờ này, tôi nhìn vào dãy số hiện lên trên đó thì lại nhăn mặt.
Số lạ.
Tôi là một vệ sĩ, đương nhiên sẽ nhớ rõ số điện thoại người quen của mình. Nhưng khi nhìn lại nhiều lần dãy số kia, sự khó hiểu trong tôi lại ngày một tăng thêm. Dãy số này thật là có chút lạ, nhưng lại cũng có chút quen thuộc như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Ngừng khóc, tôi không do dự ấn chấp nhận cuộc gọi. Thứ đầu tiên tôi nghe được là một tiếng thở dài, tuy là thở dài nhưng lại giống như mừng rỡ hơn là buồn phiền.
Sau tiếng thở dài đó là sự im lặng đến đáng ngờ của người bên kia đầu giây, tôi im lặng quyết định không đánh tiếng trước tôi cần phải xem đó là ai, chỉ cần nghe giọng nói thôi tôi cũng sẽ biết rằng đó có phải những người tôi quen biết hay không. Nhưng trái lại với suy đoán của tôi rằng đối phương sẽ đánh động lên tiếng trước thì thực tế lại hoàn toàn khác biệt.
Người bên kia thấy tôi chẳng nói năng gì, thế là cũng chẳng nói gì luôn. Hai người giữ máy nhưng chẳng ai nói câu nào chỉ nghe được tiếng thở điều điều từ phía đối phương. Tôi dần mất kiên nhẫn với người này thật không biết là do bản tính hay cảnh giác mà đã 15 phút rồi vẫn chẳng nói lại gì.
Thở dài ngao ngán tôi đành chịu thua lên tiếng để ngăn chặn sự im lặng giữa đôi bên, mà nếu tôi không lên tiếng thì ai mà biết được người bên kia sẽ giữ máy đến bao lâu nữa.
- "Xin chào." Tôi lịch sự chào hỏi người lạ mặt, dù không biết là địch hay bạn.
- "Chào nhé"
May thay cuối cùng người kia cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi, là giọng đàn ông nhưng mà sao chất giọng này đối với tôi nghe thật lạ lẫm. Thế có nghĩ rằng đây là người lạ, tôi chẳng quen ai nói chuyện kiểu này cả. Bản năng mách bảo tôi rằng không nên tiếp xúc với người này quá lâu nhưng tôi lại cảm thấy tò mò.
Tại sao không quen không biết lại nhắn tin cho tôi, còn cố chấp gọi điện như vậy thì chắc chắn không phải là nhầm số rồi. Tôi âm thầm nuốt xuống sự lo lắng trong mình, thẩn trọng từng bước dò hỏi người kia.
- " Anh là ai, sao lại gọi cho tôi..."
- "..."
- " Tôi với anh có quen biết gì sao?.."
Tôi cố gắng hỏi dò người kia, nhưng đáp lại tôi vẫn là sự lặng im đến bực mình của hắn. Sao người khác hỏi mà cứ im lặng thế này, thật là bất lịch sự...
- " Môi Vegas mềm chứ nhỉ?" Thay vì trả lời lại những câu hỏi của tôi, người đó lại đưa ra cho tôi một câu hỏi. Nhưng câu hỏi này lại khiến tim tôi hẫng đi một nhịp.
Tôi đoán đây có lẽ là người ban chiều đã ôm hôn Vegas đây mà, máu nóng trong tôi bắt đầu trỗi dậy.
- " Mẹ kiếp!" Tôi rủa thầm trong lòng, đã chim chuột với nhau tôi không nói rồi. Lại còn thẳng thắn gọi điện như này nữa. Bộ người này rất thích chọc điên người khác hay gì. Cứ muốn tôi phát khùng lên thì mới vừa lòng vừa dạ sao?!..
- "Môi mềm như thế, hôn chắc sẽ thích lắm nhỉ?..." Người đó vẫn không dừng lại, tiếp tục hỏi tôi bằng những câu hỏi móc khoáy. Tôi thẫm chí còn nghe ra được chất giọng đắc thắng từ phía tên kia. Tôi bực mình lên tiếng phản bác lại tên kia.
- " Mềm thế nào thì kệ các người, chẳng phải anh cũng thử rồi sao. Hỏi tôi làm gì cho mệt."
- " Hahaha..." Người kia cười rất khoái chí sau khi nghe câu trả lời của tôi. Mẹ kiếp tôi thề bản thân bây giờ muốn bùng cháy đến mức đồ đạc xung quanh tôi sắp bị ngọn lửa trong mắt tôi nung chảy rồi.
- " Phải rất mềm ngọt, lại còn rất quyến rũ nữa.." Người kia nói bằng chất giọng tự hào tựa như đang bình phẩm về thứ gì tuyệt mĩ lắm... Nó lại khiến tôi buồn nôn.
Tôi muốn cúp máy, không thể để cho tai tôi phải chịu sự dày vò kinh khủng này thêm nữa.
Người kia lại như biết tôi sắp làm gì liền vội lên tiếng ngăn lại, còn ra sức thách thức tôi: " Sao muốn chạy à, tưởng cậu thế nào hóa ra cũng chỉ là đứa thích trốn tránh. Không muốn gặp tôi thử một lần để nói chuyện à?.."
Nếu như là khi bình thường, mấy lời nói vô nghĩ này hoàn toàn không khiến tôi bận tâm đến nhưng ngay bây giờ khi cơn nóng giận đã đến đáy của sự chịu đựng. Tôi phát điên lên nói lại với hắn bằng giọng thách thức: " Được thôi! Nào mau giữa địa chỉ đi, tôi đến ngay đây."
Nói xong tôi thẳng từng cúp máy, không thèm nghe người kia trả lời ra sao. Chạy thẳng ra khỏi phòng trong sự điên tiết.
TING
Âm thanh thông báo của tin nhắn từ điện thoại, tôi nhìn vào thì thấy số lạ vừa rồi đã gửi qua cho tôi địa chỉ. Vừa nhìn tôi liền biết chỗ đó ở nơi nào, không cần tốn thêm thời gian xem xét tôi lấy cây súng vắt lên hông rồi phi thẳng ra nhà xe.
Đánh lái thật nhanh đến địa chỉ, vừa đi tôi còn điên tiết không ngừng chửi thề. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi căm ghét một người đến như vậy. Chỉ muốn vừa gặp là liền nổ súng bắn chết hắn cho thật mau...
Đến nơi tôi không màng đến nguy hiểm hay thứ gì có thể đột ngột bay ra tấn công. Mắt tôi bây giờ cháy hừng hực lửa giận, giận vì bị lừa dối, giận vì bị qua mặt như thằng ngốc, giận vì như thế rồi còn bị nói móc vào chỗ đau! Vừa bước vào cửa của nhà máy bỏ hoang, tôi lên đạn cho cây súng của mình. Nhắm thật kĩ xem xung quanh có gì hay không.
Nhưng lạ thật là chẳng có gì xuất hiện cả, xung quanh khu nhà máy là một mảng đen kịt chẳng có tí ánh sáng nào chiếu vào. Đêm đã xuống lại còn khiến cho nơi này trở nên lạnh lẽo khuôn cùng. Bỗng dưng tóc gáy tôi dựng ngược từng cơn, nhanh chóng quay ra phía sau xem xét thì lại chẳng có gì...
BỘP.
Đau! Đó là cảm giác cuối cùng mà tôi cảm nhận được trước khi ngất liệm đi vì bị đánh lén.
Sau một lúc nào đó tôi không rõ, nhưng vì cơn đau âm ĩ phía sau khiến cho tôi không cách nào không dậy được. Từ từ mở mắt ra những ánh sáng hắc thẳng vào đôi mắt khiến tôi vì chói mà lần nữa nhắm tịt mắt lại. Tôi nghe thấy xung quanh có âm thanh của người đang nói, nhưng tôi không nghe rõ được họ đang nói cái gì. Cái âm thanh ù ù cứ vang lên ngay bên tai, nó khiến tôi khó chịu vô cùng.
Lần nữa mở mắt, tôi đã có thể nhìn rõ hơn mọi vật xung quanh mình, là một căn phòng có nhiều ánh đèn chiếu về phía tôi. Lại còn có cả máy quay! Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cảnh giác cao độ nhìn xung quanh nhưng chẳng có ai cả, ngoại trừ âm thanh phát ra từ chiếc ti vi trên tường. Tôi thấy Vegas và N..Nop đang hiện lên trong đó.
Còn chưa kịp bình tĩnh lại, một cảm giác nóng rực tập kích lấy tâm trí tôi.... Thật nóng, cứ như đem mình ngâm vào buồng nước sôi vậy, nóng đến phát phỏng... Tôi khó chịu cố đưa đôi tay run run vì nóng của mình cởi đi từng cúc áo. Chỉ mong sao có thể khiến cho tôi thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn như cũ cảm giác đó vẫn không giảm bớt ngược lại còn có xu hướng tăng thêm.
Tôi khó chịu rên rĩ, mắt gần như muốn hoa đi nhưng trước khi hình ảnh xung quanh trở nên mờ nhạt.... Tôi thấy có bóng của một người đàn ông tiến vào....
______
Thư giãn đi nhé mọi người:)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top