Chap 20: Hành trình tìm kiếm sự thật (kết)

 Arstly bước đi chầm chậm qua hành lang của Thánh Điện, lòng nặng trĩu nhưng đầy quyết tâm. Ánh sáng từ những cây nến dọc theo lối đi lung linh như những ngọn lửa nhỏ dẫn lối, nhưng lại càng làm cho bầu không khí thêm phần trang nghiêm, huyền bí. 

 Khi tiến gần tới sảnh chính, nơi nghi thức rửa tội sẽ diễn ra, Arstly nghe thấy những tiếng thì thầm từ các vị pháp sư và tín đồ đã tụ họp lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu với sự tôn kính nhưng cũng xen lẫn sự tò mò. Họ biết rằng lễ rửa tội này không giống với bất kỳ nghi thức nào trước đây. Có điều gì đó rất đặc biệt ở Arstly mà tất cả đều cảm nhận được, nhưng không ai có thể nói rõ. 

 Một vị trưởng pháp sư, với dáng vẻ uy nghiêm, đứng chờ cậu ở lối vào. Ông ta nhìn cậu với ánh mắt vừa dò xét vừa khích lệ, rồi khẽ gật đầu, ra hiệu cho cậu tiến vào. Arstly hít một hơi thật sâu, cảm nhận được sự căng thẳng lan tỏa khắp cơ thể.Khi cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, sảnh chính hiện lên đầy lộng lẫy và thiêng liêng. Những bức tượng của các vị thần bảo hộ đứng sừng sững, bao quanh một bàn thờ chạm khắc tinh xảo. Phía trên bàn thờ, một khung lưới ánh sáng xanh biếc lấp lánh, tỏa ra một thứ hào quang dịu dàng nhưng đầy uy lực. Trung tâm của đại sảnh là một bể nước cho nghi thức rửa tội, nơi sẽ kết nối linh hồn của Arstly với dòng chảy năng lượng thiêng liêng.

 Arstly từ từ quỳ xuống trước bàn thờ, cảm thấy từng nhịp tim của mình đập nhanh hơn, hòa nhịp với tiếng chuông ngân vang từ phía trên thánh đường. Cú Hlyn đậu yên lặng trên vai cậu, quan sát mọi thứ xung quanh, không nói lời nào nhưng ánh mắt sắc bén như muốn bảo vệ cậu khỏi mọi mối nguy hiểm.Trưởng pháp sư bước tới, đặt hai tay lên vai Arstly, giọng nói trầm ấm vang lên

Trưởng pháp sư: Hôm nay, trước sự chứng giám của các đấng thiêng liêng, chúng ta sẽ dẫn dắt linh hồn của cậu đến với nguồn cội của ánh sáng. Arstly, con có sẵn sàng để tiếp nhận sức mạnh này và chịu trách nhiệm cho định mệnh của mình không?

Arstly: (Giọng chắc chắn) Con sẵn sàng.

 Ngay lúc đó, trưởng pháp sư bắt đầu niệm những câu chú. Một dòng năng lượng sáng rực bắt đầu chảy từ bàn thờ, cuộn lên như ngọn sóng, và từ từ bao phủ lấy bể nước. Cậu cảm nhận được sự tiếp xúc mát lạnh nhưng mạnh mẽ của dòng năng lượng, cậu bắt đầu bước xuống bể nước dường như thánh lực thấm vào từng thớ thịt, từng mạch máu của mình, hòa vào linh hồn cậu. 

 Arstly nhắm mắt, để dòng nước bao bọc mình, cảm nhận từng đợt năng lượng mát lạnh thấm vào da thịt. Nhịp tim của cậu dần ổn định, hòa theo những âm thanh nghi lễ trầm bổng. Bể nước sáng lên, phản chiếu từng tia sáng lấp lánh xung quanh, khiến cậu như đang chìm vào một vũ trụ của chính mình.Một cảm giác bình yên hiếm có len lỏi trong cậu, xua tan hết mọi lo âu và sợ hãi. Arstly cảm nhận rõ hơn sức mạnh đang thức tỉnh trong mình, và cùng với đó, những khía cạnh chưa từng được khám phá. Mỗi bước cậu tiến sâu hơn vào bể nước như khẳng định một lần nữa lòng quyết tâm cho những điều sẽ đến.Pháp sư trưởng dừng lại, nhìn cậu bằng ánh mắt uy nghiêm và hài lòng. Buổi lễ đang đến hồi kết

 Khi lễ rửa tội hoàn tất, một ánh sáng yếu ớt bao quanh Arstly, thoáng hiện lên như một tia sáng lờ mờ. Nó mờ nhạt đến mức khiến những người xung quanh chỉ trao nhau những ánh mắt băn khoăn, như thể không biết liệu đó có thực sự là sức mạnh nào đó hay chỉ là một hiện tượng thoáng qua. Tiếng xì xào bắt đầu lan ra, vài người thì thầm về sức mạnh mà Arstly nhận được, tỏ vẻ thất vọng bởi nó chẳng mạnh mẽ hay quyền uy như họ từng tưởng tượng.Nhưng không ai biết rằng, giữa ánh sáng yếu ớt đó, Arstly đã thực sự kích hoạt một khả năng tiềm ẩn – khả năng nhìn thấy được pháp lực của mọi vật xung quanh. Đứng giữa ánh mắt hoài nghi của mọi người, cậu có thể thấy những dòng năng lượng vô hình, những dải pháp lực len lỏi qua mọi ngóc ngách. Cậu hiểu rằng sức mạnh của mình có thể không hào nhoáng, nhưng nó cho phép cậu nhìn sâu vào bản chất của thế giới – một năng lực bí ẩn mà chỉ riêng cậu có thể nhận ra.

Arstly: "Hể chuyện gì vậy nhỉ", (Thì thầm) những sợi ánh sáng đó là sao

Arstly quan sát những sợi sáng mờ ảo, nhảy múa xung quanh mình, sự tò mò bừng lên trong giọng nói. Cậu thở dài, nhíu mày đầy thắc mắc, rồi thì thầm hỏi Hlyn, chú cú đang quan sát từ trên vai khẽ thì thầm với Hlyn

Arstly: Hlyn, tôi không biết đây có phải là sức mạnh không... nhưng những sợi sáng này—chúng có vẻ như sống động, như thể mình có thể chạm vào chúng.

 Hlyn nhìn chăm chú vào cậu, đôi mắt cú tinh tế quan sát từng tia sáng lơ lửng. Ông im lặng một lúc, như đang cố suy ngẫm về những gì cậu mô tả. 

Arstly: Chúng di chuyển khẽ khàng, nhưng cũng rõ ràng đến kỳ lạ. Cứ như chúng thuộc về mình, nhưng lại không thực sự là của mình. Mình... không chắc nó có nghĩa là gì.

 Sau một khoảnh khắc, Hlyn gật đầu nhẹ, như đã tìm ra câu trả lời. 

Hlyn (cú): Cậu thực sự đang thấy pháp lực, Arstly. Đó là khả năng rất hiếm. Dòng năng lượng mà cậu mô tả không chỉ là ánh sáng, mà là bản chất cốt lõi của mọi vật thể và sinh mệnh xung quanh. Cậu có thể cảm nhận được những gì người khác không thể nhìn thấy.

 Hlyn ngẫm nghĩ thêm một chút rồi đáp, giọng trầm hơn, như đang nhấn mạnh. 

Hlyn: Khả năng này không dễ để điều khiển, vì chỉ có người có tâm thức đặc biệt mới nhận thức được nó. Những sợi sáng yếu ớt này không chỉ là sức mạnh—chúng là bản chất của mọi thứ xung quanh cậu. Và nếu biết cách, cậu có thể dùng nó để hiểu sâu hơn về thế giới, vượt xa sức mạnh bề ngoài. Cậu đang nhìn thấy pháp lực, Arstly. Thứ mà không phải ai cũng có thể nhận thức được. Đây là một dạng năng lực đặc biệt—khả năng nhìn thấy luồng pháp lực và năng lượng ẩn giấu trong mọi vật thể xung quanh.

 Arstly nhìn xuống những sợi sáng với ánh mắt mới mẻ, lòng tràn ngập cảm giác rằng có điều gì đó đang chờ đợi phía trước.

 Ngay khi nghi thức vừa hoàn tất, những người xung quanh bắt đầu xì xầm, giọng nói họ nhỏ dần nhưng không giấu nổi sự kinh ngạc lẫn thắc mắc. 

Người 1: Chuyện này... ánh sáng yếu ớt như vậy ư? Chưa từng có ai nhận được dấu hiệu nào mờ nhạt đến thế. 

Người 2: Lạ thật đấy. Đáng lẽ sức mạnh thánh lực phải rõ ràng và rực rỡ hơn chứ. Đây là lần đầu tiên ta thấy ánh sáng như thế này.

 Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Arstly, dấy lên sự tò mò lẫn nghi ngại. Một số ánh mắt đầy sự thông cảm, trong khi một vài người chỉ trỏ và thì thầm sau lưng. 

Người 3: Có thể nào... cậu ấy không đủ khả năng bộ lộ năng lực không?

Arstly nuốt khan, cảm thấy lòng ngực mình thắt lại trong những ánh nhìn đầy dò xét đó. Cậu khẽ cúi đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay lại siết chặt như để kiềm chế sự căng thẳng. Hlyn vẫn đậu yên trên vai cậu, nhìn mọi người một cách điềm tĩnh, dường như chẳng hề bận tâm đến sự bàn tán xung quanh. 

Hlyn (cú): (Thì thầm với Arstly) Bình tĩnh nào. Cậu không cần phải để tâm đến những lời bàn tán đó. Sức mạnh thực sự không nằm ở vẻ ngoài, mà nằm trong chính cậu.

 Arstly hít một hơi thật sâu, cố gắng lờ đi ánh mắt của đám đông. Cậu biết rằng sự yếu ớt của ánh sáng này chỉ là bề ngoài—và có thể, sâu thẳm bên trong, cậu sở hữu một sức mạnh mà họ không thể nào hiểu hết được.

 Lời xì xầm của mọi người bắt đầu lớn dần, không còn chỉ là những tiếng thì thầm mà chuyển thành những lời bàn luận rõ ràng, gay gắt hơn. Một vài người nhướng mày tỏ ý chế giễu, trong khi số khác nhìn Arstly với ánh mắt hoài nghi, thậm chí có người còn cười khẩy. 

Người 1: Thật không tin nổi! Có ai nhận thánh lực mà ánh sáng lại yếu ớt đến thế chưa? Đây chẳng phải là dấu hiệu của một kẻ không xứng đáng sao?

Người 2: Phải rồi. Chẳng lẽ thánh điện đã phạm sai lầm khi lựa chọn? 

Người 3: Hay cậu ấy che giấu điều gì? Cái ánh sáng mờ nhạt đó... chẳng khác nào một trò đùa.

 Những lời bàn tán gay gắt khiến Uriel và Dieter—cha mẹ của Arstly—không giấu nổi sự lo lắng. Mẹ cậu, Uriel, siết chặt tay, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng và đau đớn khi nhìn con trai đứng giữa những ánh nhìn đầy soi mói. Bà khẽ cúi đầu, chắp hai tay cầu nguyện, như mong mỏi một điều gì đó sẽ bảo vệ Arstly khỏi ánh mắt khắc nghiệt của mọi người. 

Uriel: (Thì thầm với Dieter) Chúng ta đã để nó phải chịu quá nhiều áp lực rồi... tôi sợ nó sẽ không chịu nổi.

Dieter cũng cau mày, đôi mắt đầy trăn trở khi nhìn Arstly giữa đám đông. Ông nắm lấy vai vợ, cố gắng trấn an, nhưng trong lòng lại chẳng hề yên tâm. 

Dieter: Chúng ta phải đứng bên cạnh nó. Nếu có điều gì xảy ra, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm hại con.

 Arstly đứng im lặng giữa những lời chỉ trích và ánh mắt soi mói, cảm nhận áp lực đè nặng lên đôi vai mình. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể giấu được sự căng thẳng hiện lên trong ánh mắt. Hlyn vẫn đậu trên vai cậu, khẽ nghiêng đầu quan sát đám đông với đôi mắt sắc lạnh, như thể cũng cảm thấy bất bình thay cho Arstly.

 Đám đông im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Arstly. Những tiếng thì thầm vang lên, không ngừng lan tỏa trong không gian, như thể mọi người đang chờ đợi một phép màu nào đó xuất hiện từ cậu. Ánh sáng yếu ớt quanh cậu không đủ để làm mọi người yên tâm, mà chỉ càng khiến họ thêm lo lắng, nghi ngờ. 

 Mọi ánh mắt đều hướng về Arstly, và những lời xì xào càng lúc càng lớn hơn. 

Một người trong đám đông: (Lẩm bẩm) Ánh sáng này... nó yếu ớt quá... liệu có đủ mạnh  không?

Một người khác: (Lắc đầu) Chưa bao giờ có ai như vậy trong lễ rửa tội, sao cậu ta có thể...

 Arstly cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Đám đông không chỉ đang bàn tán, mà còn bắt đầu dò xét, nhìn chằm chằm vào từng cử động của cậu. Đột nhiên, cậu cảm thấy gánh nặng lớn dường như đè lên vai. Cảm giác như cậu đang bị theo dõi, như thể mọi cử động của mình đều bị scrutinized, chờ đợi một sai sót nhỏ để người khác có thể chĩa mũi dùi vào. 

 Khi cậu nghe thấy những câu nói đầy nghi ngờ, trong lòng Arstly dâng lên một cảm giác khó tả. Một sự tức giận, một sự tự hỏi tại sao lại phải chịu đựng ánh mắt này. Cậu cảm nhận được ánh sáng yếu ớt trong người mình, nhưng dường như nó lại phản chiếu sự yếu đuối của chính bản thân cậu. Ánh sáng nhỏ bé đó, liệu có thể mạnh mẽ hơn sự nghi ngờ đang bao quanh cậu không? 

 Cậu hít sâu một hơi, và đứng thẳng người, chấp nhận sự căng thẳng này. Đó là điều mà cậu phải đối mặt một mình. Không ai có thể giúp cậu vượt qua thử thách này ngoài chính bản thân mình. Cậu không thể để mình bị lùi bước trước ánh mắt của mọi người, không thể để họ chiếm lấy sự quyết tâm của cậu. 

Arstly: (Thì thầm, nhưng giọng đủ rõ để mọi người nghe thấy) Dù có ánh sáng yếu ớt, tôi vẫn sẽ làm những gì tôi cần làm. Không ai có thể thay đổi điều đó. 

 Câu nói của cậu như một lời tuyên bố. Ánh sáng xung quanh cậu, dù yếu ớt, bắt đầu sáng lên một cách tựa như muốn chứng minh điều gì đó, dù không mạnh mẽ nhưng vẫn tồn tại, vẫn cháy rực trong lòng cậu. Mỗi bước chân của Arstly đều mạnh mẽ hơn, và khi cậu bắt đầu di chuyển về phía những bậc thang dẫn lên bàn thờ, ánh sáng nhẹ nhàng xung quanh cậu trở nên nổi bật hơn trong đám đông. 

 Cha mẹ của Arstly đứng ở một góc, lo lắng nhìn con trai, nhưng không thể làm gì ngoài việc quan sát. Cả hai đều cảm nhận được sự khác biệt trong ánh mắt của con mình, có điều gì đó thay đổi trong cậu. Nhưng dù vậy, họ biết rằng con trai họ phải tự mình vượt qua thử thách này. 

Dieter, với vẻ mặt trầm tư, khẽ thì thầm với Uriel

Dieter: Thằng bé sẽ làm được. sẽ làm được thôi nên em không cần quá lo lắng.

 Uriel, đôi mắt lo lắng nhưng đầy niềm tin, gật đầu, nhìn theo con trai. Cả hai đều hiểu rằng đây là lúc Arstly phải đứng vững, phải tin vào bản thân mình, và phải đối mặt với thử thách không ai có thể thay cậu bước qua.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top