Chương 4
Thức dậy sau 1 đêm ăn chơi, Thiên Trúc bóp trán cho tỉnh ngủ nhưng rồi cô chợt nhờ mình còn một số thắc mắc cần có lời lí giải nên cô vội xuống giường lao vào restroom,Sau khi đã thanh tẩy toàn thân sau một đêm nhảy nhót, Thiên Trúc bước ra khỏi phòng, thời tiết ở Sài Gòn lúc này đang vào mùa mưa nhưng vẫn còn khá nóng những cơn gió mát dường như ko hề chịu xuất hiện để thổi đi cơn nóng cùng những bực bội của con người để họ lại có thể tiếp tục sống với sự dễ chịu. Thiên Trúc mặc chiếc quần ngắn hở cặp dùi trắng muốt của cô với đôi chân thon thả, cô mang trên mình chiếc áo hai dây hở bờ vai trắng ngần, tươi mát , chiếc áo ôm sát vòng hai của cô để lộ một thân hình perfect , mái tóc dài được nhuộm vàng cùng với chiếc lúm đồng tiền luôn xuất hiện khi cô có một hành động dù rất nhỏ ở miệng. Nhìn cô lúc này cực kì quyến rũ nhưng cũng mang một nét tinh nghịch nhờ chiếc lúm đồng tiền kia, với vẻ đẹp thế này thì tên Bình tức tối khi bị cô chia tay mà chưa đụng chạm gì tới thân thể- mà bất kì người đàn ông nào nhìn vô đều phải thèm thuồng thì cũng phải thôi, Thiên Trúc quá đẹp…
Vừa nghe tiếng bước chân của Thiên Trúc thì bà Hai vội vàng chạy vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho Thiên Trúc mặc dù bây giờ đã là 10h sáng. Nếu đếm số người ở trong nhà Thiên Trúc thì chắc chẳng được mười đầu ngón tay, trước đây thì cũng nhiều lắm nhưng Thiên Trúc đã cho nghỉ hất chi giữ lại vài người cần thiết vì cô nghĩ có nhiều người làm thì sẽ ko tiện cho những lần cô “tụt dây” trốn đi chơi, nhưng bây giờ thì trong ngôi biệt thự này ko chi có người làm mà còn có những người với bộ vét đen cùng khuôn mặt hình sự đi tới đi lui. Thiên Trúc ngồi xuống mùi thơm bốc lên từ bát phở bà 2 mang ra tỏa hương nghi ngút khiến bao tử như đc khởi động sau đem hôm wa , nó đang thúc giục Thiên Trúc mau cầm đũa. Ăn đc vài miếng thì Thiên Trúc thấy có gì đó hơi thiếu thiếu ngẩng đầu nhìn wanh cô phát hiện Gia Lâm ko có mặt ở đây, cô liền way đầu hỏi Nhật đang đứng đó:
- Gia Lâm đâu rồi sao tôi ko thấy vậy?
-Dạ tôi cũng ko biết từ sáng đến giờ tôi ko thấy cậu ta rồi ạ.
-Câu ta à…- Thiên Trúc nhắc lại lời Nhật - À này tôi hỏi….
-Sao thưa cô chủ...
-À thôi ko có gì…- Thiên Trúc định hỏi Nhật cho ra lẽ nhưng cô nghĩ lại, cô muốn tự chính miệng Gia Lâm trả lời những gì cô muốn biết.
Sau khi ăn xong cô cầm một li nước cam rồi ra phòng khách ngồi xem ti vi nhưng chẳng có gì có thể kéo cô ngồi đó lâu hơn nên côbđứng dậy đi lên phòng trước khi vào phòng cô ko quên nhìn về phía cửa của căn phòng bên cạnh
-Làm gì nhốt mình ở trong đó lâu vậy ? Thật ko giống như anh …í lộn cô ta chút nào. - Thiên Trúc nói lầm bầm trong miệng và cô cảm thấy ciệc thay đỗi cách xưng hô với Gia Lâm ko đc tự nhiện lắm, cô cảm thấy khá là ngượng nghịu.
Nhìn lên đồng hồ Thiên Trúc vội giật mình “Nhanh thật chưa gì đã 3h chiều rồi à. Không ngờ mình mới chỉ don dẹp cái phòng và xem bài một chút thôi mà đã 5 tiếng rồi.. Bây giờ làm gì nhỉ?...À đúng rồi… ”- Thiên Trúc la lên và rồi cô tiến tới tủ quần áo sau đó chon một bộ đồ để thay, một chiếc váy ngắn cùng một chiếc áo thun vớ áo khóc nhỏ trên đâu là một chiêc nón lưỡi trai. Xong xuôi cô xuống nhà rồi lại la lớn tiếng.
-“ Gia Lâm! Mau lấy xe đưa tôi đi có việc nhanh lên”
Một người hớt ha hớt hải chạy từ cửa bước vào nhưng đó ko phải là Gia Lâm mà là Nhật thấy vậy cô liền hỏi:
-Gia Lâm đâu rồi?
-Dạ từ sáng tới giờ tôi ko thấy cậu ấy ạ.
-Sao vẫn chưa chịu xuống à? Anh lên trên đó xem hắn còn đó ko?
Nhật vội chạy đi theo lời Thiên Trúc khi Nhật vừa mở cửa nhìn vào trong, căn phòng vẫn vậy ko có gì thay đổ chỉ có điều là ko có Gia Lâm trong đó, đóng cửa lại Nhật chạy xuống nói với Thiên Trúc:
-Dạ thưa cô chủ! Gia Lâm ko có ở trên đó ạ.
-Vậy anh ta đi đâu rồi?
Nhật chỉ biết lắc đầu vì thực sự anh đã ko thấy Gia Lâm từ sáng mà thường ngày thì Gia Lâm lại dậy rất sớm nên anh cũng thấy làm lạ khi ko thấy Gia Lâm
-Thôi kệ anh ta . Bây giờ anh lấy xe đưa tôi đi đây một chút.
-Dạ tôi á….
-Ko anh thì còn ai vào đây, hay để tôi đi một mình.
-Dạ vâng cô chủ chờ một lát tôi đi ngay.
Nhật chạy đến nhà xe ko quên gọi thêm đồng nghiệp đi chung để có gì có hai người vẫn tốt hơn. Chiếc xe hơi đen dừng lại ở một tiệm cắt tóc lớn. Thiên Trúc xuống xe bước vào trong, cô tiến đén ngồi xuông một cái ghế, một người thợ liền chạy đến:
-Là em sao Thiên Trúc? Sao hôm nay định làm gì đây?
-À chị làm ơn nhuộn lại màu tóc đen cho em sắp đi học rồi còn đâu.
-Rồi làm ngay.Chỉ một lát thôi.
Thiên Trúc cầm tờ báo lên đoc trong khi để cho chị nọ làm việc, đang chăm chú đoc bỗng tay ai đó gõ vào tờ báo làm Thiên Trúc giật mình, Thiên Trúc bỏ tờ báo xuống nhìn xem kẻ nào dám làm vậy nhưng rồi mắt cô bỗng ánh lên niềm vui
-Là cậu sao, Phương Danh
-Ừ là tớ đây.
-Câu mới về hả?Đi du lịch vui ko?
-Ừhm cũng vui, hôm nay lại đi nhuộm tóc lại à. Câu ko sợ bị bệnh sao mà cứ nhuộm đi nhuôm lại hả?
-Bệnh cái gì mà bệnh? À này câu xong chưa đợi tớ một chút rồi chúng mình đi uống nước.
Phương Danh mở miệng cười gật đầu đồng ý.
-Xong rồi đó Thiên Trúc.
Thiên Trúc đứng lên soi mình trong gương rồi way ra trả tiền.Rồi nắm lấy tay Phương Danh kéo đi:
-Đi chúng ta đi thôi.
Nhưng chưa kịp bước ra cửa thì Thiên Trúc dừng lại với gương mặt méo. Phương Danh nhìn về hướng mà Thiên Trúc đã nhìn để rồi có khuôn mặt như thế kia và rồi cô cũng mỉm cười vỉ biết đc lí do mà mặt Thiên Trúc trở nên như vậy:
-Ba cậu lại thuê vệ sĩ cho cậu à!
-Ừ…Làm tớ mất hết cả tự do bây giờ muốn đi riêng với cậu mà cũng có người hộ tống theo thì thật là chán.
-Thôi để khi khác vậy chúng ta còn nhiều dịp mà.
-Không tớ muốn bây giờ cơ…Đợi chút để tớ nghĩ cách…À đúng rồi ….
Thiên Trúc tiến lại gần một cô bé phụ việc nói nhỏ gì đó với cô bé rồi cả hai bước vô trong, khoảng mấy phút sau cả hai bước ra cô bé kia khoác tay Phương Danh đi ra khỏi cửa tiệm, còn Thiên Trúc thì ngồi lại trên ghế.
Nhật ngồi trong xe lâu lâu lại nhìn vô tiệm thấy Thiên Trúc ngồi đó thì anh lại yên tâm .Cánh cửa của tiệm hé mở hai cô gái bước từ trong quán ra nhưng Nhật ko thèm để ý vì cô chủ của anh vẫn còn ở trong kia nên anh chỉ nhìn một chút rồi way đi lại chú tam với con đường vào chiều. Hai cô gái vừa đi ra khỏi tiệm cắt tóc đi với tốc độ khá nhanh:
-Này sao cậu đi nhanh quá vậy? Đợi tớ với.- Một cô lên tiếng
-Trời ạ ! Cau đang trốn vệ sĩ đó có biết ko vậy mà còn đi rề rà- Cô nọ đáp lại
-Cậu lo gì ai chứ mấy gã này thì tớ chẳng sợ, sợ là cái tên Gia Lâm kia kìa….
-Gia Lâm là ai vậy?
-Hắn chính là tên vệ sĩ chịu trách nhiệm chính về sự an toàn của tớ đó ko nhưng ko chỉ thế mà ba tớ còn cho hắn làm quản lý của tớ nữa.
-Là sao?
-Có nghĩa là hắn sẽ quản lí mọi giờ giấc,việc làm của tớ.
-Do đó cậu sợ hắn sao?
-Nếu hắn chỉ có thế thì tớ chẳng sợ đằng này hắn rất ghê gớm….Hắn rất ranh ma mọi kế hoạch của tớ đều bị phá sản trong tay hắn . Nếu hôm nay mà là hắn thì có lẽ bây giờ tớ đã bị tóm rồi…. Thôi đừng nhắc đến hắn nữa chúng ta đi thôi.
-Ừhm… Mà ngày kia khai giảng rồi cậu ôn tập gì chưa.
-Cậu khỏi lo
Hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện, thì ra hai cô gái đó là Phương Danh và Thên Trúc, không thể ngờ Thên Trúc đã wa mặt Nhật một cách dễ dàng như vậy chỉ bằng cách thây đổi quần áo, còn cô gái đang bận bộ đồ Thiên Trúc trong kia chính là cô bé phụ việc, chỉ tội nghiệp chàng Nhật nhà ta vẫn cứ nghĩ rằng cô gái trong kia là Thiên Trúc nên ko hề có chút đề phòng.
Hai cô nàng của chúng ta sau khi đã ngồi đồng ở quán trà sữa nổi tiếng để tâm sự mọi việc trên đời thì cũng chịu ra về để cửa hàng còn ghế mà đón khách.
-Câu định về luôn hay là đến tiệm cắt tóc.- Phương Danh hỏi
-Để tớ way lại xem anh chàng vệ sĩ đó còn đó ko?
Hai người lại tiếp tục cất bước trên con đường trở lại tiệm và khi chỉ còn cách tiệm khoảng vài mét thì họ vẫn thấy chiế xe hơi màu đen vẫn còn đậu đó.
- Tớ đã bảo mà họ ngốc lắm ….Thôi tớ về đây chào cậu- Thiên Trúc tạm biệt Phương Danh
Cô tiến bước tới chếc xe hơi đang đậu rồi gõ cửa sao đồng thời nói:
-Này…Chúng ta về thôi
Nhật và người đồng nghiệp đó tró mắt ra nhìn cô gái vừa thốt ra câu nói lạ lùng đó.Nhìn bộ mặt ngơ ngác như nai tơ của họ Thiên Trúc chợt hiểu ra mọi việc cô giải thích:
-Tôi đây, cô chủ Thiên Trúc của các anh đây…Mau mở cửa cho tôi vào…
-Sao cô chủ l..lại…ở đây..chẳng phải…cô chủ đang…ở trong đó sao-Nhật vừa nói vừa đưa tay chỉ vào tiệ cắt tóc.
-Các anh thật ngốc tôi đã thay đồ để rồi đi ra ngoài trước mũi các anh mà các anh cũng ko nhận ra.
Sau khi nghe Thiên Trúc giải thích Nhật mới lần lượt nhớ lại lúc trước có hai cô gái ra khỏi tiệm và một trong hai cô gái mặc đồ như Thiên Trúc hiện nay và rồi anh xuống xe mở cửa cho Thiên Trúc
Về tới nhà Thiên Trúc leo thẳng lên phòng để tắm rửa rồi trước khi vào phòng mình cô liền chạy wa phòng Gia Lâm rồi khẽ nắm tay nắm đẩy nhẹ, cánh cửa đc mở ra nhưng trong phòng vẫn vậy ko hề có dấu hiệu có người ở.
-Đi đâu từ sáng nữa ko biết
Thiên Trúc nói nhỏ rồi đóng cửa lại đi về phía phòng mình. “Aò ào” Tiếng nước tràn ra khỏi bồn tắm, Thiên Trúc với tay tắt đi, cô bắt đầu cởi đồ bắt đầu từ chiếc só rồi từ từ là tất cả mọi thứ cho đến khi mảnh vải cuối cùng đc trút bỏ để lộ cơ thể của cô, bước nhẹ nhàng vào bồn tắm rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong làn nước ấm, mọi lo lắng cũng như những phiền muộn đều bị làn nước kia cuốn trôi khỏi người cô.
Gia Lâm vẫn chưa về à? - Thiên Trúc lên tiếng hỏi khi dang ngồi ờ bàn ăn
-Dạ chưa ạ - Nhật trả lời
-Vậy công ty anh ko nói gì về sự vắng mặt của anh ấy hôm nay sao?
-Dạ đội trưởng vừa gọi đến nhưng chỉ nói là tôi sẽ thay thế Gia Lâm làm nhiệm vụ này chứ ko hề nói gì về Gia Lâm…
-Vậy sao? - Thiên Trúc buông đũa xuống đứng dậy rồi bước lên cầu thang nhưng rồi cô lại way lại hỏi Nhật- À này tôi muốn hỏi anh việc này?
-Sao ạ? Cô chủ muốn hỏi gì ạ?
-Gia Lâm là con gái phải không?
-Ơ…Việc này….tôi..
-Sao anh ko biết hay ko muốn trả lời hả?
-Dạ đúng ạ …Nhưng sao cô chủ biết đc việc này… Gia Lâm giấu kĩ lắm chỉ có một vài người biết thôi.
-Đó ko phải là chuyện của anh.
Thiên Trúc way bước đi sau khi phán một câu như thế, bước vào phòng cô ngả lưng xuống giường nhưng lại bật nhanh dậy rồi nhìn vào khoảng trống nơi mà Gia Lâm nằm đêm trước rồi nói:
-Biến đi đâu nữa ko biết? Có biết là tôi có nhiều điều muốn hỏi ko hả?....Tại sao công ty cũng ko nói gì đến sự biến mất của anh vậy? .......Hay là việc xảy ra sáng nay quá sức chịu đựng của anh ta rôi nên anh ta bỏ cuộc vậy thì càng tốt minh sẽ lại đc tự do hahaha
Thiên Trúc cười lớn khi vữa nghĩ tới điều đó, đúng vậy nếuy y như những gì Thiên Trúc nghĩ thì tuyệt quá còn gì vì đây là ngày cô mong đợi nhất mà nhưng chưa đc bao lâu thì nụ cười đó biến mất thay vào đó là một tiếng thở dài não ruột:
-Huzz …nhưng sao mình ko còn cảm thấy vui như hồi đầu vậy, hiện giờ mình chỉ thấy thiếu thiếu cái gì đó khó chịu quá đi…..Trời ơi mình bị làm sao vậy nè?AAAAAAAAAA
Thiên Trúc lắc đầu la lớn rồi lấy gối úp mặt nằm xuống giường, đêm nay có lẽ cô sẽ ngủ ko đc ngon giấc nữa rồi
Chiếc đồng hồ cổ kêu lên từng tiếng chuông quen thuộc, km ngắn chỉ vào con số 9 còn kim dài đã đi xong một vòng quay của chính nó và hiện tại nó đang dừng lại ở con số có giá trị lớn nhất trên mọi chiếc đồng hồ- số 12. Vậy là đã 9h giờ sang, ngôi biệt thư vẫn im lìm không một tiếng động có chăng cũng chỉ là tiếng chim hót hoặc tiếng reo của những chiếc lá trong vườn mỗi khi có một cơn gió nhẹ thổi qua . Những giọt nắng của ngày mới dang nhỏ xuống tren khu vườn, nắng sang ko bao giờ gây cho người ta cảm giác khó chịu mà thay vào đó là một sự thoải mái với sức sống tràn trề, một sức khỏe dồi dào để bắt đầu làm việc cho ngày hôm nay .Tưởng đâu sự tĩnh lặng đó sẽ đc duy trì mãi nhưng tiếng cửa kéo lại them tiếng xe máy đã khơi mào cho việc phá tan sự yên tĩnh . Và cuối cùng sự im ắng mang một chút yên bình đã bị phá tan thật sự bởi tiếng kêu của Hồng:
-Thưa cô chủ! Có cô Thúy đến ạ
Thúy ngồi xuống ghế salon đc 15’ sau tiếng gọi thất thanh của Hồng nhưng người cô muốn gặp vẫn chưa thấy đâu, nét mặt cô bắt đầu xuất hiện sự bực tức. Thấy vậy, Hồng liền nói:
-Cô vui lòng đợi chút xíu để tôi lên xem cô chủ ạ!
-Thôi khỏi- Thúy gạt tay - Để tôi lên xem cho.
Thúy bước lên cầu thang rồi vặn cửa bước vào phòng Thiên Trúc và cô mém xỉu khi nhìn thấy căn phòng. Tối hù như hũ nút dường như ở đây ngay tại lúc này ko hế có khái niệm về ánh sáng , tấm vải rèm cửa vẫn đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà người tạo ra nó đã ban cho.Thúy tiến tới kéo mạnh rèm cửa với tất cả sự bực tức của mình.
-Ư…Ư…Ư… -Âm thanh phát ra từ trong đống chăn trên giường
-Dây đi…Trời ơi bây giờ mà còn ngủ nữa sao…Mày ko sợ thành con heo à .-Thúy lật tấm chăn ra rồi đánh vào người Thiên Trúc.
-Còn sớm mà để tao ngủ đi .-Thiên Trúc trả lời với bộ mặt còn ngáy ngủ
-9h rồi đó mà còn sớm hả .
-3h sáng tao mới vào giấc đó. -Thiên Trúc uể oải đáp
-Bộ hôm qua mày đi đâu chơi hả?
-Ko phải tao cứ trằn troc hoài ko ngủ đc…Hơhơ - Thiên Trúc lấy tay che miệng mà ngáp
-Mày làm gì mà trằn troc…bộ có việc gì à.
-Ko có gì mày lại làm việc ko phải của mình rồi đó- Bước xuống giường Thiên Trúc bước vào restroom- Mày đợi tao một chút
20’ sau Thiên Trúc bước với khuôn mặt xinh đẹp của mọi ngày nhưng coi bộ cô còn hơi buồn ngủ nên cái lưng cứ cúi gù xuống mà đi, ngồi xuống chiếc bàn trang điểm Thiên Trúc hất hàm hỏi Thúy:
-Mày qua đây có chuyện gì vậy?
-Mày ko nhớ à?Ngày mai khai giảng rồi.
-Ừh…Vậy thì sao?
-Mày lú thật rồi . Theo như truyền thống hôm nay sẽ có một buổi tiệc tạm biệt những ngày hè đầy nắng và đón chào năm học cuối cấp ko kém phần khắc nghiệt tại vũ trường…
-Nhạc Sống chứ gì!
-Vậy là trí nhớ mày còn tốt đó…Mà mày sao vậy ko vui sao mấy năm trước mày hào hứng lắm mà .
-…-Thiên Trúc ko trả lời cô cũng ko biết sao cô lại ko thấy hào hứng với những buổi tiệc như vậy nữa nếu là năm trước thì có lẽ cô đã nhảy tưng lên vì vui sướng nhưng hôm nay cô làm sao vậy.Ko những ko có hứng mà cô còn thấy ngán những buổi tiệc như vậy lại quay quanh bia rượu, nhạc mạnh rồi lại nhảy chỉ thiếu mấy viên thuốc lắc nữa thôi, sau khi đã trút cạn sức lại trở về nhà rồi lại lao vào giường ngủ bù đầu bù cô để lại tỉnh dậy với cá thân mềm nhũn .Cô cảm thấy có thứ gì đó còn thú vị hơn những bũa tiệc đó nhưng đó là gì thì cô chưa trả lời đc
-À mà này thằng vệ sĩ đáng ghét kia đâu rồi hả mày sao tao ko thấy nó vậy?
-Tao ko biết anh ta bỏ đi mấy hôm nay rồi-Thiên Trúc nói
-Vậy thì tốt rồi tối nay tha hồ quậy mà ko lo có người phá…Mà hồi nãy mày gọi hắn là gì…”anh ta” á
-Mày wa đây làm gì vậy?
-À…Tao tính rủ mày đi mua áo cho buổi tối nay…Mày có đi ko?
-Đi thì đi dù gì cũng chẳng có gì làm đợi tao thay áo đã
Sau thì đã thay một bộ cánh hợp mắt nhất Thiên Trúc bước đi xuống nhà
-Chào cô chủ
Nhật lên tiếng chào nhưng dường như cô ko thèm để ý mà cứ đi thẳng rồi leo lên xe Thúy trong khi Nhật chưa kịp hỏi gì thì chiếc xe đã phóng đi.Nhật ngơ ngác nhìn theo chiếc xe.
-Sao anh còn đứng đó mau lấy xe đuổi theo xem cô chủ đi đâu. -Một vệ sĩ nói
-Nếu câu muốn có mặt câu còn nguyên vẹn cả về nghĩa đen và nghĩa bóng thì cậu đi đi. -Nhật đáp
Anh vệ sĩ kia nghe Nhật nói vậy thì vội lùi lại. Nhật vẫn đứng đó anh thấy rằng mình ko hề có dủ sức để có thể thay thế vị trí của Gia Lâm. Rồi anh cũng chạy ra lấy xe đuổi theo nhưng với phản ứng còn khá chậm của mình anh đã để mất dấu chiếc xe
Chiếc xe dừng lại tại một tiệm quần áo tại tp, vừa thấy hai cô đi vào các nhân viên liền đi tới với nụ cười tươi tắn để đón hai vị khách wen thuộc này.Theo sự hướng dẫn của hai cô nhân viên cả hai đi hết tất cả gian hàng trong tiệm.
Bước ra xe cùng những bộ đồ đẹp và hợp nhất, Thúy rồ ga chay vọt đi.
-Đi ăn gì đi mày tao đói quá.
-Ừh…-Thiên Trúc đáp gọn
-Đi đâu bây giờ?...Hay hôm nay mình ăn KFC nha tao thèm quá.
-Cũng được.
Chiếc xe lại chạy theo tay lái của Thúy rồi dừng lại ở một tiệm KFC.Trong này đông kinh khủng cứ như hôm nay mọi người đều thèm món gà chiên ở đây vậy, khó khăn lắm hai cô gái mới tiến tới một cái bàn mà vị khách trước vừa bỏ đi.
-Hai chị dùng chi ạ?-Cô tiếp viên nhẹ nhàng hỏi rồi đưa menu.
-Mày ăn gì hả? -Thúy hỏi
-1 gà rán, 1 hamburger, 1 coca.
-Cho hai phần như cô ấy nói đi
-Hai chị đợi một chút.
-Quán hôm nay đông quá mày nhỉ- Thúy nói
Nãy giờ Thiên Trúc chỉ cúi gằm mặt xuống bây giờ nghe Thúy nói cô mới ngửa mặt lên rồi có một người mới bước vào quán với chiếc áo vét đen cùng cặp mắt kính đen. Đôi mắt Thiên Trúc nhìn chăm chú vào người đó.”Dáng người đó cùng tướng đi wen quá ”Thiên Trúc nghĩ thầm rồi bất thần đứng dậy bước đi.
-Mày làm sao vậy hả?Mày nhìn ai vậy - Thúy hỏi với vẻ lo lắng
Người đó đi tới quầy tiếp viên rồi nói gì đó với cô nhân viên.Ánh mắt Thiên Trúc vẫn ko rời người lạ kia rồi đột nhiên cô đứng dậy bỏ ngoài tai câu hỏi đầy lo lắng của Thúy cô tiến thẳng về phía quầy bán hàng. Nhưng “ ẦM” Thiên Trúc bỗng té xuống cô thấy đầu có chút cảm giác đau.
-Cháu ko sao chứ. Tôi xin lỗi.
Thì ra 1 người đàn ông chạm vào Thiên Trúc làm cô té xuống sàn. Thiên Trúc đáp lại bằng nụ cười thật hiền và cái lắc đầu.
-Mày ko bị sao chứ - Thúy từ đằng sau chạy tới đỡ Thiên Trúc
Thiên Trúc vội đứng dậy đôi mắt cô tiếp tuc nhìn về quầy phục vụ, một người đàn ông với chiếc vét đen đang way lưng vào quầy, đôi chân cô tiếp tục bước đến như bị thôi miên.
-Mày đi đâu vậy Thiên Trúc ?– Thúy lại tiếp tuc hỏi
Cuối cùng Thiên Trúc đã đến đc nơi cô muốn đến- đó là sau lưng của một người đang mặc chiếc vet đen- rồi cô nhẹ nhàng lấy tay đánh nhẹ vào vai người đó với ánh mắt mở to ánh lên niềm hi vọng pha thêm một tẹo nghi ngờ . Bất ngờ bị đánh người đó way mặt lại nhưng những gì có ở đôi mắt cô những giây trước chợt biến mất thay vào đó là một sự thất vọng, những ta hi vong trong đôi mắt kia đã phụt tắt.
-Có chuyện gì ko?
-Koi xin lỗi bác. Cháu nhầm người - Thiên Trúc thở dài rồi nói
Người đàn ông với chiếc kính cận tròng trắng mỉm cười trước sự nhầm lẫn của Thiên Trúc rồi way lưng đi.
-Mày làm gì vậy?- Thúy hỏi
-Ko tao nhầm người. Ko có gì đâu
-Vậy thì mình đi thức ăn đc mang đến rồi kìa
Thiên Trúc gật đầu rồi bước theo Thúy.”Có lẽ mình nhìn lầm rồi…. Thế mà cứ tưởng…Hừ… ” –Thiên Trúc tự nói an ủi mình.Thiên Trúc đã nghĩ rằng người thanh niên vừa bước vào chính là Gia Lâm nhưng lại ko phải và cô nghĩ có lẽ mình nhầm.
Từ phía toa-let Gia Lâm bước ra với chính bộ vét cùng chiếc kính và vẻ mặt lạnh lÙng nhưng ko giấu đc vẹ đẹp trai mà Gia Lâm cũng ko biết đc thừa hưởng từ ba hay từ mẹ.
-Phần ăn toi gọi có chưa vậy cô?
-Dạ của anh đây.
-Cám ơn cô.
Cầm thấy túi đồ Gia Lâm bước đi để lại sau lưng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và tiếc nuối của các nhân viên nữ.
-Trời ạ! Sao lại có người đẹp như vậy nhỉ - Một cô lên tiếng
-Tao thích vẻ đẹp lạnh lùng của anh ấy - Cô khác xen vào
-Cô ơi làm ơn cho tôi hai phần… -Một vị khách yêu cầu
-Nếu tao có 1 bạn trai như vậy thì mất gì tao cũng chịu - Cô gái vẫn nhìn theo Gia Lâm
-Này cô ơi…-Vị khách ôn tồn nhắc lại
-Không biết anh ta sẽ như thế nào khi cười nhỉ, chắc phải tuyệt lắm ...Ko những đẹp trai mà còn lịch sự nữa
-Cô ơi - Vị khách bực tức nhưng vẫn ko thấy gì từ hai cô gái
-NÀY CÓ BÁN HÀNG KO VẬY HẢ? - Vị khách thét lên.
-Dạ thành thật xin lỗi quý khach. Qúy khách gọi gì ạ - Hai cô gái giật mình rồi cúi đầu xin lỗi vị khách nọ. Vẻ đẹp lạnh băng của Gia Lâm suýt nữa gậy họa cho hai con người nguy hiểm thật.
Sau khi ăn xong Thúy đưa Thiên Trúc về nhà và công việc của Thiên Trúc lúc này là nằm ngủ và ngồi đó chờ ngắm trời đất để chơ âm thanh wen thuộc phát ra từ chiếc đồng hồ vào lúc 8h tối lúc đó cô sẽ cũng lũ bạn ăn chơi sa đọa của mình bay vào cuộc chơi thâu đêm và biết đâu từ những cuộc chơi đó cô lại có thêm một vài cái đuôi làm cho cuộc sống chán nản hiện tại của có thêm chút gì đó cho bớt nhạt nhẽo.
Thiên Trúc vươn vai s au một giấc ngủ trưa kéo dài hơn 4 tiếng đồng hồ để còn chuẩn bị sức cho tối nay. Ngôi ngây người trên giường một lúc Thiên Trúc liếc nhìn đồng hồ chỉ còn 4 tiếng nữa thôi là tới gờ đi chơi rồi từ giờ đến đó cô còn khối việc để làm. Bước xuống giường cô vào restroom.Tiếng nước chảy êm tai cùng với sự ấm áp từ dòng nước làm Thiên Trúc cảm thấy dễ chịu, cô nhẹ nhàng dựa vào thành bồn tắm để cảm giác đó xâm chiếm toàn cơ thể mệt mỏi đang mất sức sống của cô.
Tít…tít…Tiếng đt reo Thiên Trúc chạy đến vớ lấy nó( tắm xong mặc đồ đàng hoàng rồi đó đừng có mà nghĩ bậy nha sb )
-Mày chuẩn bị xong chưa? Tao wa đón mày nha.
-Ừ mày wa đi.
Thiên Trúc đi tới túi đồ mới mua hồi sang rồi bận bộ đồ cô đã mua. Sau khi hoàn tất bề ngoài cô bước ra ngoài đi xuống cầu thang . Khi cô vừa bước tới của ra vào thì bỗng nhiên một cánh tay ở đâu chặn cô lại, Thiên Trúc dừng lại nhìn về hướng cánh tay đó.Thì ra là Nhật, anh ta đứng đó cúi đầu ko dám nhìn vào Thiên Trúc. Thiên Trúc hất hàm hỏi :
-Anh đang làm cái quái gì vậy hả?
-Cô chù định đi đâu vậy?
-Hôm nay anh khá lắm dám lên tiếng hỏi tôi à!
-Xin lỗi cô chủ… Tôi…tôi chỉ làm theo trách nhiệm đc giao thôi.
-Trách nhiệm à? ...Anh có biết trách nhiệm của anh lúc này là wan tâm đến chị Hồng kia kìa chứ ko phải là theo tôi.
-Nhưng…thưa cô…
-Anh nên biết bây giờ trong ngôi nhà này tôi là chủ…
-….
-Ngoài Gia Lâm ra thì các anh ko cò dủ trình độ để ngăn tôi đâu.
-Dạ..tôi…
-Sao vẫm ko chịu hiều hả? ... Được thôi nếu các anh muốn bị như Gia Lâm thì cứ đi theo tôi đi…Nên nhớ rằng Gia Lâm đã biệt tăm rồi đó.
Sau khi Thiên Trúc nói đến đó thì Nhật rung mình trong đầu Nhật bỗng hiện ra những lần Gia Lâm gặp nạn khi còn ở đây rồi anh rụt tay lại vì anh biết mình ko có dủ sức để chống chọi với bọn quý tử này. Thiên Trúc cười mỉm rồi bước đi. Ở ngoài cửa Thúy đang chờ ngoài đó , Thiên Trúc leo lên rồi cả hai cùng biến mất trong bóng tối.
Tiếng nhạc xập xình của vũ trương vang ra cả bên ngoài dù nó đã đc ngăn bởi 3 cánh cửa khá dày đủ để biết bên teong chiếc hộp đó như thế nào. Thúy đưa x echo bảo vệ rồi cô cũng đi vào đó. Khi hai người vừa xuất hiện thì đang xa đã có tiếng ai thét khá to nhưng trong một môi trường thế này thì chẳng ăn nhằm gì cả .Bằng sự wen thuộc của mình cả hai đã nhận ra nhóm bạn của mình nên cả hai bước tới.
-Chào hai người đẹp. Đến rồi đó hả?
-Chào…Ai kia? - Thúy vừa nói vừa chỉ tay về 2 chàng trai
-À..Bạn tao đó mà tụi nó muốn làm wen với tụi mày.
Thiên Trúc nhìn hai người đó một lượt rồi ngồi xuống ghế ko wan tâm gì.Một trong 2 chàng trai với chiếc áo thun hang hiệu bên trong và khóc them chiếc áo khoác đắt tiền cùng cái đầu bốc đang nhìn Thiên Trúc với ánh mắt mê mẩn.
-Thôi tui bay ra nhảy đi- Một đứa ra ý kiến
Chỉ chờ có thế anh chàng nọ liền bước tới chỗ Thiên Trúc và ngỏ lời
-Không Biết anh đay có diễm phúc được mời em ra nhảy ko?
-Anh bạn sến vừa thôi, muốn nhảy cùng thì nói thẳng ra đi còn bày đặt này nọ - Thiên Trú nói rồi bỏ ra sàn
Anh chàng há hốc miệng sau khi nghe Thiên Trúc nói rồi cũng theo Thiên Trúc ra sàn.
-Cô em hơi nóng đấy.
-Anh lôi thôi quá lo nhảy đi kìa
Thiên Trúc lại lắc mình theo tiếng nhạc điếc tai, chàng trai kia sau khi bị Thiên Trúc nói móc thì dường như càng nổi hứng nên anh ta vẫn nhảy cạnh Thiên Trúc đc khoảng mấy giây thì có lẽ ko còn chịu nổi với một thân thể perfect đang ở trước mắt mình nên anh ta nhẹ nhàng tiến đến gần Thiên Trúc hơn để nhờ vào điệu nhảy có thể vô tình cham vào người Thiên Trúc rồi lại thêm mấy giây nữa để bàn tay hắn bắt đầu hoạt động.Mùi hường từ những sợi tóc và da thịt Thiên Trúc ngày càng kích thích hắn rồi bàn tay hắn từ từ chạm vào bờ vai rồi đi xuống vòng eo thon thả của Thiên Trúc.Một cảm giác sợ hãi len lỏi trong Thiên Trúc khiến cô way người lại đẩy mạnh hắn ra rồi nói với giọng giận dữ:
-Anh làm gì vậy?...Ai cho phép anh đụng vào tôi
Rồi cô đi khỏi sàn khiến tên kia sững người khi có một vài người chú ý đến cả hai.Ngồi mạnh xuống ghế Thiên Trúc lại nhớ đến đêm hôm đó, cảm giác lúc nãy làm cho cô nhớ đến đêm đó, một càm giác khiến cô rợn cả người mỗi lần nghi đến hôm đó cô lại nghĩ về Gia Lâm nhưng cô lắc đầu để quên đi rồi thở dài mệt mỏi. Cô cảm thấy thật mệt mỏi , cô tự hỏi: “Sao khung cảnh ở đây chán vậy, nó chẳng có gì thú vị cả ko như ngày đầu mình bước vào? ”
Cô nhìn ra sàn nơi những con người kia đanh lắc lư theo điệu nhạc cô cảm thấy ngán ngẩm những điệu nhảy mà cô đã từng tập luyện, ngán những ánh đèn xanh đỏ, chán cả tiếng nhạc đinh tai nhức óc kia rồi cô vội chạy ra khỏi vũ trường.
Thúy cùng đám bạn trở về chỗ cũ sau khi phát hiện sự vắng mặt của Thiên Trúc thì cô lên tiếng:
-Thiên Trúc đâu?
-Tao ko biết
-Lúc nãy nó có nhảy cùng mày phải ko?- Một người hỏi tên con trai vừa rồi.
-Ừ…Nhưng tự nhiên cô ta bỏ đi ko nhảy nữa, tao tưởng cô ta đi toilet nên cũng ko để ý.
Thấy vậy Thúy chạy vào restroom nhưng ko thấy Thiên Trúc đâu, cô liền lấy máy gọi cho Thiên Trúc
-Alô… Thiên Trúc nghe.
-Mày đang ở đâu vậy?
-Tao đang ở ngoài. Tao về đây mày ở lại vui nha.
-Sao vậy đang vui mà..
-Nhưng tao thấy nó chán thế nào đó. Thôi tao cúp
Thiên Trúc cúp máy rồi gọi một chiếc taxi đến. Cô bước xuống xe rôi đi vào nhà, chiếc đồng hồ lại gõ lên vài tiếng chuông wen thuộc của nó. Bây giờ là 9h, Thiên Trúc cười mỉm “Mình mới chỉ đi đc 1 tiếng thôi sao. Ngạc nhiên thật”. Đúng vậy sự trở về của Thiên Trúc ko chỉ gây ngạc nhiên cho cô mà cho tất cả mọi người vì hiếm khi nào cô chủ họ đi chơi mà về trước 1h đêm trừ khi có chuyện.
Thiên Trúc nằm xuống chiếc giường như một thân chuối đổ, cô quẳng chiếc ví ra một nơi rồi nhìn lên trần nhà nhưng nó chẳng có gì thú vị để cô ngắm nó mãi . Cô đứng dậy bước ra lan can rồi nhìn lên bầu trời, hôm nay trời ko nực mà rất mát cố nhắm mắt tận hưởng những làn gió mát rồi mở mắt lên nhìn lên trời. Một ngôi sao sang, ánh sang của nó hơn hẳn những ngôi khác, vẻ đẹp của thứ ánh sang kia như hút sự wan sát của cô, cô mãi ngắm ngôi sao đó.
-Đi ngủ đi hôm nay cháu mệt rồi.
-Vậng ạ bác ngủ trước đi.
Ông6 Thái gật đầu rồ đóng của lại để Gia Lâm một mình trong phòng. Gia Lâm rời mắt khỏi cánh cửa rồi lại way về với sở thích của mình: ngắm những ngôi sao trên bầu trời yên tĩnh. Hôm nay có một ngôi sao lạ nó sang hơn các ngôi khác ánh sang của nó thật lạ khiến Gia Lâm phải để ý . Gia Lâm lặng lẽ ngắm ngôi sao đó mà ko bết rằng ở mộ biệt thự sang trong kia, ở ngoài lan can của cô con gái ông chủ biệt thự đó cũng đang thả hồn mình để đưa ánh mắt cô về một phía-đó là hướng của ngôi sao kia.
Đưa tay(:/ đập chiếc đồng hồ đang reo inh ỏi Thiên Trúc từ từ mở mắt, bước xuống giường với cái đầu bù xù(:/ Thiên Trúc bước vào restroom làm vệ sinh. Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới, năm học cuối cấp của cô ko chỉ có vậy hôm nay cũng là ngày cuối cùng của vụ giao kèo giữa Thiên Trúc và Gia Lâm, đó là những gì mà Thiên Trúc đang nghĩ tới trong lúc naỳ: “Hôm nay là ngày cuối rồi ko biết anh ta có xuất hiện nữa ko?”.Bước tới tủ đồ Thiên Trúc mặc bộ đồng phục của mình, do cô học trong một trường tư nên có một bộ đồng phục riêng đó là một chiếc áo sơ mi trắng khoác bên ngoài là một chiếc áo ghi-lê mặc cùng chiếc váy và chiếc nón lưỡi trai, chiếc áo ghi-lê, chiếc vấy cùng cái nón đều có kiểu vải sọc đỏ. Các nữ sinh trong bộ đồng phục này toát lên vẻ thanh lịch cùng một sự năng động, đứng trước gương Thiên Trúc ngắm lại mình một lần nữa: “Mà mình làm sao thế nhỉ sao cứ kêu hắn là “anh ta” chứ đã thế đem wa mình lại thấy nhớ hắn nữa rồi. Mình làm sao thế nhỉ?...TRỜI ƠI! Chẳng lẽ mình…Không thể đc hắn là con gái mà làm sao mình có thể ….-Thiên Trúc lắc dầu xua đuổi những suy nghĩ vừa đến kia. Sau khi đã mặc xong đồng phục cô mở của bước xuống nhà bếp. Cô khom người hồi hộp bước xuống cầu thang rồi khẽ cúi đầu nhìn vào bếp, trong tâm trí cô vẫn mong người đang đứng gần nơi cô ăn sẽ là Gia Lâm và cô sẽ lại được nghe tiếng chào mà lâu rồi cô chưa đc nghe nhưng cộ lại phải thất vọng them lần nữa vì người đứng đó kia vẫn là Nhật.
-Chào cô chủ- Nhật cúi đầu chào khi nghe tiếng bước chân Thiên Trúc.
Không nói gì cả Thiên Trúc ngồi vào ghế và đợi bà Hai mang thức ăn đến. Từ hôm wa đến giờ cô chưa ăn gì nên bung cô bây giờ trống rỗng và nó đang thôi thúc cô ăn , dù đói nhưng Thiên Trúc cảm thấy món ăn hôm nay có vị gì đó khá nhạt nhẽo nên cô chỉ ăn đc vài miếng thì đã đứng dậy rời bàn sau khi đã uống thêm một ngụm sữa.
-Chúng ta đi thôi
Nhật vội vàng chạy ra mở cữa xe sau khi nghe Thiên Trúc lên tiếng.Chiếc xe lăn bánh ngồi trong xe Thiên Trúc dựa vào cửa xe, chống cằm nhìn đường phố ồn ào với một đám đông người đang hối hả chạy đua với thời gian với ánh mắt hững hờ vô tâm cứ như là nó đang hướng về một nơi xa xăm nào đó, đường phố Sài Gòn vào buổi sang đông đúc nhôn nhịp là thế mà cũng ko thể kéo cô ra khỏi tâm trạng buồn chán kia và bây giờ cô đã biết đc nguồn gốc khiến cô trở nên như vậy, đêm wa ngay khi cô ngắm nhìn ngôi sao kia thì cũng là lúc cô nhớ đến bóng dáng thân wen của một ai đó và bây giờ trong tâm trí cô bóng dáng đó lại xuất hiện
-Chúng ta đến rồi cô chủ.- Nhật lên tiếng nhắc.
-Hả…! - Thiên Trúc khẽ giật mình sau lời nói đó, ánh mắt vô hồn kia biến mất. Sau mấy tháng nghỉ hè sân trường lại nhộn nhịp hẳn lên với tiếng cừơi đùa inh ỏi của “đám đồ đệ của quỷ,anh em của ma”kia .Sân trường lố nhố những chiếc nón lưỡi trai sọc trắng đỏ ko hề có một trật tự nào.Bước cahn6 Thiên Trúc bước vào sân trừng và mỗi khi cô đi đến đâu khi ở đó mọi người đầu đổ ánh mắt nhìn về phía cô. Một vài tiếng xì xầm vang lên:
-Trời ơi! Hoa khôi khối 11 năm trước kia.
-Sau mấy tháng cô ấy ngày càng xinh đẹp.-Một boy lên tiếng
-Tao nghe nói mấy hôm trước nó vừa cho một con biết tay tại vũ trường.
-Tao còn nghe nói ông già nó lại vừa thêm vệ sĩ cho nó.
-Trời! Ai lại xui xẻo vậy?
-Mấy thằng trước bị đá văng rồi hả?
-Với con nhỏ này chỉ có đeo xích vào cổ nó may ra mới giữ chân nó, có 100 vệ sĩ cũng chẳng làm gì đc nó.
-Mấy tin đó của tui bây “xưa rồi Diễm”, tui bây nghe tin gì chưa?
-Tin gì?
-Trúc với thằng Bình Chia tay rồ đó.
-Trời! Cái gì?... Tui nó mới wen nhau lúc nghỉ hè mà.
-Đó là chuyện bình thường, có gì đâu mà tụi mày ngạc nhiên.
Đó lúc nào cũng vậy những lời xì xầm đó gần như đã gắn với Thiên Trúc từ khi cô bắt đầu con đường ăn chơi của mình và cô đã quá wen với nó tồi nên cô cũng chẳng thèm bận tâm đến những lời nói đó nữa.
-Thiên Trúc
Một tiếng gọi vang lên, Thiên Trúc way người lại.
-Phương Danh.
-Mới đến hả?-Phương Danh chạy nhanh đến chỗ Thên Trúc.
-Cậu cũng mới tới hả?
- Ừ. Ra căn-tin đi tớ đói quá. Sáng chưa ăn gì.OK
-Ừ- Thiên Trúc gật đầu
Rồi cả hai cùng bước vào căn-tin và căn –tin lại im bặt một lúc rồi lại có những tiếng xì xầm.
-Trời ạ! Thông tin đi nhanh quá Thiên Trúc?
-Sao cơ?
-Những gì cậu làm khi nghỉ hè mọi người đầu biết rồi kìa. Tớ nghĩ nếu trường ta có một tờ báo lá cải thì chắc chắn những tin về cậu chiếm 80% đấy.
-Cậu làm gì ghê vậy…
Cả hai cùng cười vang, sau khi ăn xong thì cả hai bước ra khỏi căn-tin.
-Thiên Trúc- Một tiếng gọi nữa lại đc cất lên
Thì ra đó là Thúy, vừa thấy Thúy chạy đến thì Thiên Trúc nói với Phương Danh:
-Cậu đến xếp hàng trước đi tớ sẽ đến sau.
Phương Danh cười nhẹ rồi cũng chạy đi. Thúy chạy đến rồi hỏi Thiên Trúc:
-Hôm wa mày mệt hả?
- Ko có gì đừng hỏi nữa.
-Ê. Thế thằng vệ sĩ kia hôm nay đã xuất hiên chưa?
Thiên Trúc tự dưng cảm thấy khó chịu khi nghe Thúy gọi Gia Lâm lá “thằng” nên cô đáp lại gon lỏn “Chưa”
-Vậy chắc hắn bỏ chạy rồi hả?
-Tao ko biết nhưng nếu thế thì…
- Thì quá tuyệt. Vậy mày định ăn mừng như thế nào đây?
-Vẫn chưa hết thời gian mà.
-Hay tối nay hen tụi nó tại quán ăn nào đó đi vừa mừng năm hoc mới vừa mừng mày thắng lợi.
(Trời ơi! Lại tiệc tùng nữa rồi. Đung là bon nhà giàu lắm tiền quá ko biết làm gì suốt ngày chỉ ăn uống, vui chơi)
Thiên Trúc ko nói gì cô bước về hàng của lớp mình, Thúy ở đằng sau cố thét to:
-Quyết định vậy nha.
Đúng 7h30’ những nghi thức khai giảng năm hoc mới lần lượt đc tiến hành.. Ở trên thầy cô tha hồ nói hết văn bản này đến văn bản khác con lũ học trò bên dưới thì hết nói chuyện thì way sang cười đùa tim cách trêu chọc nhau chẳng mấy đứa chú ý đến xem thầy giáo đang nói gì.Và Thiên Trúc cũng vậy cô cũng đang ở trong đám hoc trò đang tám chuyện kia có lẽ đây là giải pháp hữu hiệu nhất để đốt thơi gian trong hoàn cảnh này.Và giây phút đc mong chờ nhất cũng đã đến sau khi thầy hiệu trưởng kết thúc một bài đọc dài tưởng chừng bằng cả thế kỉ.Sau câu nói “ Buổi khai giảng năm hoc đã kết thúc.Chúc thầy cô và các em có một năm học với thành tích cao:)” thì sân trường ồn ào lên bởi tiếng vỗ tay của cả trò lẫn thầy.
Thiên Trúc bước ra cổng trường cùng với nhóm bạn cùng lớp cô đang tránh gặp Thúy vì cô biết nếu gặp thúy lúc này thì chắc chắn sẽ có một lời đề nghị đi chơi mà lúc này cô đang rất mệt sau Thiên Trúc muốn nghỉ ngơi khi dự buổi lễ kia,Thiên Trúc vẫy tay chào các bạn khi trông thấy chiếc xe hơi wen thuộc của mình.Một người từ trong xe bước ra mở của cho Thiên Trúc, lúc này cô chằng còn một niềm tin nào để mà xem người vừa bước ra là ai bởi vì cô biết đó sẽ ko phải là Gia Lâm. Ngồi vào ghế Thiên Trúc ại tiếp tuc chống cằm nhìn đường phố với ánh mắt như hồi sáng Rồi đột nhiên cô chợt nhớ mình chưa rút tiền mặt nên cô ra lệnh cho tài xế.:
- Đưa tôi đến máy rút tiền mặt .Tôi muốn rút tiền.
-Cô chủ muốn đến ngân hàng nào: Viettin, Sacom hay Đông Á.-Một tiếng nói vang lên.
Thiên Trúc lặng im suy nghĩ nhưng cô chợt nhận ra đc điều gì đó “Tiếng nói lúc nãy wen quá ko phải của Nhật mà là của….” Thiên Trúc liền way mặt sang nhìn người ngồi bên cạnh mình và ánh mắt cô mở to ánh lên niềm vui, gương mặt lộ rõ vẻ bất ngờ và vui sướng và một nụ cười đang dần lộ ra trện miệng cô vì người ngồi đó ko là ai khác chính là người khiến cô có cảm giác khó chiụ trong mấy ngày wa, tên vệ sĩ đầu tiên mà Thiên Trúc luôn mong sự có mặt của hắn- chính là Gia Lâm .Vẫn chiếc áo vét cùng cặp kính đen, vẫn gương mặt lạnh như tiền và giọng nói đó- giọng nói mà trước kia cô ko wan tâm để đến bây giờ cô nhận ra đả lưu nó vào bộ nhớ của mình..
Đợi lâu ko thấy Thiên Trúc trả lời nên Gia Lâm way đầu sang hỏi lại:
-Cô chủ muốn đi đến ngân hàng nào ạ?
Nhưng Gia Lâm chợt khựng lại khi nhìn thấy gương mặt Thiên Trúc nên vội hỏi:
-Cô chủ làm sao vậy?
Thiên Trúc giật mình khuôn mặt trở nên bình thường lại nụ cười vẫn còn đó nhưng cô lại lớn giọng giận dữ:
-Anh thật nhều chuyện Đó ko phải là chuyện của anh… Đi đến đâu cũng đc.
Gia Lâm vội gật đầu rồi nói với Nhật đang lái xe.
-Đến chi nhánh ngân hàng Viettin trên đường này đi.
Thiên Trúc chống cằm nhìn ra cửa xe mỉm cười gương mặt hồi sáng đã biến mất thay vào đó là bộ mặt vui tươi, lâu lâu Thiên Trúc lại nhìn sang Gia Lâm rồi lại cười một mình.Với cô lúc này thật tuyệt vời mọi thứ đều tốt đẹp ko còn mang vẻ u sầu dương như cảm giác buồn chán trước kia chưa hề có , cứ như nó đã bị đánh văng đến một nơi nào để niềm vui xâm chiếm lấy Thiên Trúc lúc này .Gia Lâm ngôi bên cạnh đã nhìn ra sự khác thường nhanh chóng của Thiên Trúc “Vừa rồi lúc đi ra gương mặt còn ủ rũ lắm mà sao bây giờ lại vui như Tết vậy?” Gia Lâm way đầu wa nhìn, Thiên Trúc vẫn chống cằm nhìn đường và nụ cười vẫn còn trên đôi môi mềm mại, chiếc lúm đồng tiền lại hiện ra, nhìn cô lúc này- trong bộ đồng phuc xinh xắn với chiếc nón lưỡi chai và hành động chống cằm kia- mới đúng nghĩa là một cô gái tuổi teen với vẻ đẹp hiền dịu, mơ mộng mang đến cho người dối diện một cảm giác dễ chịu và môt chút mắc cười vì vẻ mơ màng
Chiếc xe thắng lại trước một chi nhánh của ngân hàng Viettin, Gia Lâm bước ra khỏi xe rồi mở cửa cho Thiên Trúc
-Sao lại phải đến ngân hàng . Có cần như vậy ko?
- Như vậy sẽ an toàn hơn cô chủ ạ. Mời cô chủ.
Thiên Trúc đi trước Gia Lâm bước theo sau, bức tới chiếc máy rút tiền hiên Trúc đưa thẻ vào máy và làm những thao tác rút tiền, trong khi chờ đợi cô lại way lại nhìn Gia Lâm với ánh mắt trìu mến rời lại nhoẻn miệng cười rồi nghĩ thầm “ Nhìn chẳng có vẻ gì là con gái cả”. Gia Lâm đứng đó khoang tay chờ đợi có khi lại way lại nhìn xem Gia Lâm còn đó ko. Nhưng Gia Lâm suýt té ngửa sau khi way lại nhìn vì Thiên Trúc đang đứng sau lưng Gia Lâm và hai người đang trong tư thế “ mặt đối mặt”, khoảng cách giữa hai người là cực ngắn chỉ có thể đếm bằng milimet. Thiên Trúc đứng đằng sau đó hai tay để sau lưng ngước mặt lên nhìn Gia Lâm rồi nhoẻn miệng cười. Con tim- cái con mất dạy nhất trên đời này- lại đập loạn xạ, máu đang chảy mỗi lúc một nhanh hơn, than thể Gia Lâm gần như bất động vì mải nhìn vào gương mặt xinh đẹp đang đối diện mình, và chiếc lúm đồng tiền kia như đang hút Gia Lâm vào những vòng xoáy của nó vậy. Có lẽ Gia Lâm sẽ đứng như vậy mãi nếu như Thiên Trúc ko lên tiếng :
-Chúng ta về thôi, tôi rút xong rồi
Thiên Trúc bước sang một bên rồi bước đi nhưng ko hiểu vì sao cô chợt way lại và cảnh tượng cô thấy là Gia Lâm vẫn đứng đó ko có chút động tĩnh gì , cô lại nhắc lại với âm lượng lớn hơn:
-Anh làm gì mà đứng như trời trồng vậy. Chúng ta về thôi.
Đến lúc này Gia Lâm mới sực tịnh vội vã way lưng chạy nhanh ra mở cửa xe cho Thiên Trúc, Thiên Trúc bước vào xe rồi way mặt lại mỉm cười với Gia Lâm (một hành động cô chưa từng làm trước kia) nhưng Gia Lâm way mặt đi để né nụ cười đó. Gia Lâm sợ sức hút của hai chiếc lúm đồng tiền kia, ngồi ở trong xe Gia Lâm ko dám way đầu nhìn Thiên Trúc, Gia Lâm sợ….
Chiếc xe dừng lại trong sân cửa căn biệt thự, Thiên Trúc bước xuống rồi đi nhanh lên phòng mình, Gia Lâm cũng bước vào nhà nhưng Nhật gọi lại.
-Gia Lâm!
-Có chuyện gì vậy?
- Anh muốn cám ơn em em mà ko về kịp nhắc anh thì chắc giờ này anh vẫn chưa đi đón cô chủ rồi.
-Ko có gì đâu. Mình là anh em mà.- ko một nụ cười xã giao Gia Lâm đáp
-Bây giờ thì anh xin trả lại cho em cái trách nhiệm nặng nề mà anh cố gánh tromg mấy ngày wa.
-Cám ơn anh nhiều. Cô chủ có làm khó dễ gì cho anh ko?- Vẫn gương mặt lanh băng đó
-Có chứ.Nhưng ko bằng em cô ta chưa dùng hành động chỉ mới nói thôi nhưng cô ta thật kinh khủng. Anh nói cho em biết đây là lần đầu cũng như lần cuối anh chịu trách nhiệm chính trong vụ này em ko đc bỏ đi đâu nữa đấy.
-Anh yên tâm em ko đi nữa đâu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top