Chương 25

" Keng" chiếc nĩa từ tay Thiên Trúc rớt xuống nền gạch bông trắng.

Cô ko dám chắc những gì mình vừa nghe có phải là thật ko, cảm giác khó thở xâm chiếm toàn thân cô. Ngước đôi mắt kinh ngạc của mình về phía ông, cố gắng nuốt thứ chất lỏng đắng nghét trong cổ mình, cô cất tiếng hỏi bằng giọng run run:

- Ba... ba nói gì vậy?

- Con biết đấy, ba chỉ có mình con nên sau này tập đoàn sẽ do con kế nhiệm và ba nghĩ con cần có một nền tảng kiến thức tốt. Ba ko có ý chê nền giáo dục Việt Nam nhưng ở nước ngoài sẽ tốt hơn cho con về mọi mặt.

- Về cả mặt tình cảm sao?- Thiên Trúc hỏi lại ông, có lẽ cô đã đủ bình tĩnh để hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Ba chỉ muốn tốt cho con thôi.

- NGỤY BIỆN...TẤT CẢ CHỈ LÀ NGỤY BIỆN...TẠI SAO BA KO CHO CHÚNG CON CƠ HỘI ĐỂ CHỨNG TỎ TÌNH YÊU CỦA MÌNH?...TẠI SAO LUÔN TÌM CÁCH ĐỂ CHIA CÁCH CHÚNG CON?- Thiên Trúc đứng dậy và thét lên,nhìn thẳng vào ba mình những giọt nước mắt bắt đều rơi từ khoé mắt cô.

- Con luôn cố gắng để hàn gắn mối quan hệ của hai cha con mình nhưng sao ba luôn đạp đổ nó theo ý mình vậy?

Hướng đôi mắt về phía khác để tránh bị những giọt nước mắt kia làm yếu lòng, ông Thiên Nhân cất giọng nói đầy cứng rắn:

- Con muốn nghĩ sao cũng? Bây giờ con về phòng đi và...kể từ bây giờ cho đến ngày ra sân bay con sẽ ko đc ra khỏi nhà hay liên lạc vơí bất cứ ai.

Thiên Trúc sững người lùi lại về sau, nở nụ cười cay đắng trên môi:

- Để có một nền tảng kiến thức những việc như vậy cũng cần thiết sao?

Cô lặng lẽ bước đi ra khỏi đó sau câu nói, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn thất bại trong việc làm cho người đàn ông đầy uy nghiêm kia có cái nhìn khác vể tình yêu của mình.

Cánh cừa vừ được đóng lại cũng là lúc ông Thiên Nhân đưa tay lên bóp vầng thái dương đầy nếp nhăn của mình. Ông cần phải tiến hành mọi thứ nhanh hơn nếu ko ông sợ mình sẽ mềm lòng mất.

- Ông chủ.

Ông mở mắt ngay khi nghe tiếng nói, trước mặt ông là người quản gia già, một trong những người đã ở bên cạnh giúp ông chăm sóc gia đình trong những ngày đầu thành công.

- Là ông sao? Gặp tôi có việc gì ko?- Ông nở nụ cười nhẹ trên môi.

- Tô biết đây ko phải là chuyên của tôi nhưng chuyện của cô chủ và Gia Lâm...

Nụ cười trên gương mặt vị chủ tịch biến mất, cái nhăn mày của ông đang xuất hiện:

- Ông có ý kiến gì về chuyện đó sao?

- Tôi và ông chủ đều là những người cha và chúng ta luôn mong những điều tốt đẹp đến vơí con cái mình, do đó chúng ta làm đủ mọi cách để chúng đc hạnh phúc nhưng...ko phải lúc nào chúng ta cũng đúng, đôi khi thứ những thứ chúng ta cho là tốt đẹp ko có nghĩa sẽ tốt đẹp vớ chúng.- Sự chân thành thấm đẫm trong từng lời của ông quản gia.

- Ý ông là tôi đang sai đúng ko? Và tôi nên chấp nhận tình cảm của hai đứa nó.

- Tôi chỉ nghĩ ông nên cho hai người họ thời gian...Tôi sợ nếu ông chủ làm theo những gì đang suy tính sẽ khiến cho tình hình trở nên xấu hơn...Như ông chủ cũng thấy những sự thay đổi gần đây của cô chủ, cô chủ đã từ một kẻ ăn chơi, bất cần đời trở thành một cô gái đáng yêu và trưởng thành hơn trong suy nghĩ...Và Gia Lâm chính là nguyên nhân của những thay đổi đó, mọi người trong nhà đều có thể nhận thấy rõ điều này...Ông chủ muốn dùng việc du học để ngăn trở họ e sẽ làm cô chủ quay về đường cũ vơí mức độ khủng khiếp hơn nhiều.

Người đàn ông ngồi trên ghế nhìn người đứng trước mặt vớ vẻ đầy bất ngờ, những lời người đó vừa nói thật sự chưa bao giờ ông nghĩ tới . Sẽ ra sao nếu Thiên Trúc trở lại như xưa, lúc đó có lẽ những giây phút của hai cha con sẽ là điều ko bao giờ xảy ra. Nhưng nếu để Thiên Trúc đi theo tình cảm đó thì ông lại ko đành lòng.

Nhận thấy sự thay đổi của chủ mình, ông quản gia nhẹ cúi đầu cáo lui, ông nên để không gian cho chủ mình suy nghĩ. Đây là tất cả những gì ông có thể gíup cho cô chủ nhỏ của mình.

Miên man với những suy nghĩ của mình, ông Thiên Nhân ko nhận thấy sự vắng mặt của người quản gia. Bước tới bàn làm việc ông khẽ chạm vào búc hình của cả gia đình và người vợ yêu quý, đặt lưng lên chiếc ghế ông khẽ thở dài đầy mỏi mệt.

" Reng...Reng...Reng" Tiếng điện thoại vang lên khiến ông giật mình, nhấc máy lên ông đưa lên tai.

-Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ cần ông chủ ra lệnh là có thể hành động ngay.- Đầu dây bên kia lên tiếng.

- Vậy sao?

- Ông chủ có muốn chúng tôi hành động ngay bây giờ ko?

- Ko.- Giọng ông Thiên Nhân bỗng chần chừ.- Hãy để từ từ đã, trong thời gian đó hãy luyện tập cho kĩ đi.

- Vâng ạ, chúng tôi sẽ làm theo lời ông chủ. Chúc ông ngủ ngon.

Gác điện thoại lại, căn phòng lại chìm vào im lặng vơí những suy nghĩ đan xen trong của một người cha.

*****

Gia Lâm nhấn nút "Send" trên bàn phím điện thoại, Gia Lâm ko rõ đây là tin nhắn thứ bao nhiêu đc gửi vào số máy của Thiên Trúc. Những ngày qua, Gia Lâm ko thể liên lạc đc với cô ấy, điều đó làm cô thực sự lo lắng, Thiên Trúc chưa bao giờ để Gia Lâm trong tình trạng như thế này trước kia.

- Vẫn ko liên lạc đc sao?- Phương Danh lên tiếng khi nhìn thấy gương mặt thiểu não của Gia Lâm.

Khẽ mỉm cười, Gia Lâm gật đầu thay câu trả lời.

- Chắc câu ấy bận chuyện gì nên mơí ko trả lời. Gia Lâm đừng lo lắng quá nhé.

- Gia Lâm biết mà. Chúng ta vào bếp thôi trước khi đám người đó la hét inh ỏi.

Một bữa tiệc nhỏ đang đc tổ chức tại nhà Gia Lâm vớ đông đủ mọi người, duy chỉ thiếu mất người wan trọng nhất đối với chủ nhà. Mọi người vui vẻ làm bếp bên nhau cùng những trò đùa tinh nghịch, Gia Lâm đứng đó mỉm cười trong khi mắt ko hề rơì khỏi chiếc đt. Một hi vọng nhỏ nhoi đc đặt vào cục sắt nằm trên bàn đó.

Mắt gia Lâm sáng lên khi thấy ánh sáng từ màn hình đó, nhanh chóng chộp lấy nó xem xét. Là tin nhắn của Thiên Trúc, Gia Lâm bước ra khỏi bếp trước những cái lắc đầu của mọi người.

- Tụi mày ở đây nha, tao đi có chuyện.- Gia Lâm trở lại vơí gương mặt hớn hở.

- Đi đâu vậy Gia Lâm? -Thảo Quyên lập tức hỏi.

- Nhìn mặt nó là biết hí hửng thế kia chắc chắn là đi gặp tình yêu rồi.- Tú Linh nói với nụ cười trêu chọc.

- Mày lấy xe tao đi cho nhanh, mau chóng đưa nàng đến nhé.- Minh Cầm tung chì khoá xe cho Gia Lâm rồi lại tiếp tục vơí công việc nấu nướng của mình.

----------

" Em có chuyện muốn nói vơí Gia Lâm. Hẹn gặp Gia Lâm ở công viên." Đó là nội dung tin nhắn của Thiên Trúc, thứ khiến Gia Lâm vừa chạy xe vừa mỉm cười như thế này.

Nn cảm xúc vui sướng, hạnh phúc trong lòng lại, Gia Lâm chú ý đến đoạn đường mình đang đi, dù muốn gặp Thiên Trúc đến cỡ nào thì cũng cần phải bảo đảm cho bản thân mình, ko thể dùng sự mong đợi gặp mặt để biện hộ cho hành động sai trái đc.

Con đường có vẻ đã bớt đông người hơn sau giờ cao điểm, những cửa hàng hai bên đường cũng bắt đầu lên đèn, mọi người hối hả trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Bất chợt một cơn gió mang ko khí lạnh thổi đến, bầu trời bắt đầu chuyển đen, sau vài phút cho sự chuyển đổi, những giọt mưa bắt đầu rơi xuống.

Vuốt những giọt mưa trên mặt, Gia Lâm tăng tốc độ hơn giữa cơn mưa ngày càng lớn, cô không muốn tiểu thư của mình ngày mai sẽ khó chịu vì bệnh cảm. Sau khi gửi xe, cô bắt đầu công việc tìm kiếm của mình, hàm cô bắt đầu run lên vì những hạt mưa, chúng va vào nhau liên tục. Móc lấy chiếc đt trong túi, cô định gọi cho Thiên Trúc trước khi kiệt sức vì lạnh. Bất chợt hình ảnh một người con gái đứng trong mưa vơí chiếc dù khiến Gia Lâm mỉm cười. Ánh đèn của công viên ko chiếu xuống nơi cô gái đứng đc, dáng đứng way lưng lại làm người khác có cảm giác muốn bảo vệ, che chở. Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài đuợc xõa trên đôi vai gầ đó chỉ có thể là của một người.

Bưóc tới gần cô gái một cách rón rén, một cái ôm uớt nhẹp có thể hơi khó chịu vào lúc này nhưng nó đủ sức sưởi ấm cho Gia Lâm và mang đến nụ cười cho cả hai. Khoảng cách ngày càng đc rút ngắn, nụ cười trên môi Gia Lâm xuất hiện cùng những kế hoạch trong đầu.

- Gia Lâm đến rồi sao ko lên tiếng ?- Tiếng nói của cô gái vang lên phá hỏng những kế hoạch đc định sẵn của Gia Lâm.

- Em phá sản toàn bộ kế hoạch của Gia Lâm rồi.- Gia Lâm thất thiểu bước về phía Thiên Trúc.

- Gia Lâm đứng ở đó đi, đừng đến gần em...Chúng ta chỉ nói chuyện một chút rồi sẽ về ngay.

- Em nói gì vậy? Gia Lâm đến đây để đưa em dự bữa tiệc tại gia mà.

- Em xin lỗi, em ko thể đến đó đc.

- Gia Lâm ko nghĩ họ sẽ để yên cho Gia Lâm nếu ko thấy em về cùng. - Gia Lâm vẫn tiến bước tơí.

- Vậy Gia Lâm thay mặt em xin lỗi họ nhé.- Vẫn giữ dáng vẻ quay lưng lại, Thiên Trúc tiếp tục lên tiếng. - Em đã nói Gia Lâm đừng tiến lại gần nữa cơ mà.

- Hôm nay em lạ lắm Thiên Trúc à. - Gia Lâm bắt đầu ngạc nhiên vì những hành động của Thiên Trúc. Thật không giống Thiên Trúc ngày thường chút nào, cái dáng vẻ cô đơn kia mang một cái gì đó khá lạnh lùng, nó làm Gia Lâm sợ.

- Có thể hôm nay sẽ là lần gặp cuối cùng của chúng ta.

- Em...em đang nói gì vậy?- Gia Lâm hỏi lại những gì mình vừa nghe.

- Chúng ta chia tay đi.- Giọng Thiên Trúc vang lên ko một cảm xúc.

Trái tim Gia Lâm lỗi mất một nhịp, có thứ gì đó đang bóp nghẹn nó, cổ họng Gia Lâm bỗng khô khốc dù đang ở dưới cơn mưa.

- Chia tay? Em đang đùa sao Thiên Trúc?...Nó ko vui chút nào cả.

- Đó là sự thật. Em không còn hứng thú vơí trò chơi này nữa rồi... Ban đầu, em chỉ định trêu đùa Gia Lâm cho bớt chán thôi nhưng em ko ngờ Gia Lâm lại yêu em và dành cho em nhiều tình cảm như thế. Trò chơi này ngày càng quá rồi, em nghĩ ta nên dừng lại.- Giọng Thiên Trúc vang lên đều đều giữa âm thanh của những hạt mưa.

- Ông ấy lại lấy Gia Lâm ra uy hiếp em đúng ko?

- Gia Lâm đừng nghĩ về ba như th.

- VẬY TẠI SAO EM LẠI MUỐN CHIA TAY?- Giọng Gia Lâm vỡ òa trong mưa.- Em đã nói tất cả chỉ là trò đùa thôi...Ngày mai em sẽ du học, việc đó sẽ tốt hơn cho sự nghiệp của em sau này. Em cám ơn vì những ngày qua Gia Lâm đã đối xử tốt với em và xin lỗi đã khiến Gia Lâm tổn thương...Còn nữa, em trả lại Gia Lâm vật này, hi vọng Gia Lâm sẽ mau chóng quên em và tìm cho mình một người xứng đáng hơn.- Thiên Trúc bước đi ngay sau khi ném một thứ về phía sau lưng mình.

Tiếng kim loại rớt xuống nền xi măng nghe thật chua chát, Gia Lâm đứng đó nhìn chiếc nhẫn lăn tròn về phía mình. Đôi chân như không còn sức lực bỗng khuỵu xuống nền đất ẩm ướt, cảm giác đau nhói lại một lần nữa dâng lên trong tim. Đưa tay nhặt chiếc nhẫn nắm chặt nó trong tay, mọi thứ trước mắt như nhòa đi, giọt nưóc nóng thổi từ khoé mắt trào ra nhanh chóng hòa vào giọt nưóc mưa mát lạnh dù Gia Lâm đã cắn chặt môi để kiềm chế nó, toàn thân Gia Lâm rung lên từng đợt. Hết thật rồi! Thiên đường nay đã mất. Hạnh phúc đã tiêu tan. Tất cả chỉ là một trò chơi và bây giờ đến lúc game over. Đúng rồi làm sao có thể xảy ra tình yêu giữa tiểu thư và vệ sĩ chứ, tất cả chỉ là do Gia Lâm ảo tưởng mà thôi. Đau quá, Gia Lâm đưa tay nắm lên ngực nơi trái tim nhỏ bé đó đang vỡ ra từng mảnh. Cơn mưa như thấu hiểu nỗi đau đó nên ngày càng nặng hạt hơn. Giữa công viên vắng người, dưới trời mưa như trút là hình ảnh một người bước đi, đầu ko ngoảnh lại bỏ sau lưng là một người hoàn toàn suy sụp vơí những mảnh vỡ của trái tim bị tổn thương. Tình yêu của họ chỉ là một trò chơi thôi sao?

"Á" Tiếng la quen thuộc vang lên, trong vô thức Gia Lâm ngẩng mặt nhìn về hướng đó. Thiên Trúc đang nằm sóng xoài trên đất, Gia Lâm vội bật dậy chạy nhanh về phía Thiên Trúc.

- Em ko sao chứ, Thiên Trúc? Để Gia Lâm xem chân em nào. - Gia Lâm nói một tràng rồi nhìn lên gương mặt Thiên Trúc. Đôi mắt Gia Lâm mở to, vội đẩy Thiên Trúc ra, sự kinh ngạc hiện lên khuôn mặt, môi lắp bắp ko thành tiếng:

- Cô...cô...ko...ko phải là...là Thiên Trúc.

Trong căn phòng rộng lớn của mình, Thiên Trúc đi vòng quanh nó ko biết bao nhiêu lần. Cô thật ko thể tin đc là ba có lại dám giam lỏng cô trong mấy ngày qua như lời ông nói, ông cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc của cô với bên ngoài từ điện thoại cho đến internet. Và đây là tin mơí nhất mà cô nhận đc: chuyến bay đưa cô "đi tìm kiến thức" sẽ cất cánh vào sáng mai. Cô ko thể ra đi mà ko nói gì cho Gia Lâm biết, ba cô đã dám hành động như vậy ai dám chắc ông sẽ ko dùng những lời làm tổn thương Gia Lâm chứ. Thời gian đang dần trôi và cơn mưa ngoài kia khiến Thiên Trúc thêm sốt ruột, cô đã quyết định rồi: cô ko thể ở đây, ngồi nhìn tình yêu mình kết thúc và kế hoạch của ba cô thành công. Cô sẽ tìm Gia Lâm và nói hết mọi chuyện, cô ko nghĩ vơí sự việc như thế này Gia Lâm sẽ lên tiếng bảo vệ con người chai đá kia.

Cô đứng nép vào cánh cửa gần ban công và quan sát, trời đang mưa khá to chỉ còn một vài vệ sĩ đang canh ở cổng. Việc cô cần làm bây giờ là khiến họ biến đi chỗ khác và cô sẽ chạy nhanh ra bằng cách cô hay trốn đi chơi trưóc đây.

Tiến lại cánh cửa phòng, Thiên Trúc nắm trên tay một cây gỗ, thứ cô đã lấy đc trước khi bị giam trong này vơí mục đích đề phòng bất trắc. Hít lấy một hơi thật dài , cô lấy giọng và thét:

- NGƯỜI ĐÂU VÀO ĐÂY...NHANH LÊN...MAU VÀO ĐÂY CHO TÔI.

Cánh cửa lập tức chuyển động ngay khi cô thét, bóng dáng một người mang vét đen xuất hiện sau cánh cửa vơí dáng vẻ vội vàng. Lấy hết sức bình sinh, cô đập mạnh cây gỗ vào ngay đầu người vệ sĩ.Với cú đánh bất ngờ và khá mạnh, anh chàng ngã xuống đất bất tỉnh ngay lập tức, Thiên Trúc vội vàng khoá cửa lại nhìn anh ta và nói " Xin lỗi! Tôi ko muốn như vậy đâu." rồi phóng ngay ra ban công hô lớn với đám vệ sĩ canh cổng:

- MAU LÊN ĐÂY...ĐỒNG NGHIỆP CÁC ANH CẦN GIÚP ĐỠ....LẸ LÊN.

Ngay khi họ bắt đầu rơì khỏi vị trí cố lập tức thả sợi dây và tụt xuống một cách khá chuyên nghiệp.

- Vẫn còn tốt chán...Tay nghề của mình chẳng xuống chút nào.- Thiên Trúc tự khen mình khi bàn chân cô tiếp đất an toàn.

Thiên Trúc nhanh chóng chạy về phiá cánh cổng lớn, bỏ lại sau lưng căn biệt thự đang rối lên cùng mọi người ở trong đó.

- MAU PHÁ CỬA RA...CON GÁI TÔI CÓ MỆNH HỆ NÀO THÌ CÁC ANH COI CHỪNG.- Ông Thiên Nhân giận dữ khi đứng trước cánh cửa bị khoá.

Dưới cái đạp đầy sức mạnh của một vệ sĩ, cácnh cửa bị phá hỏng một cách ko thương tiếc. Ông Thiên Nhân nhanh chóng bước vào phòng, ông đưa mắt nhìn người vệ sĩ nằm sóng xoài dưới đất rồi hướng về phiá cánh cửa ban công bị mở toang. Chạy lại về phiá ban công, ông wan sát mọi hướng rồi bất chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vế phía cánh cổng bên dưới. Ông đã nhìn thấy sợi dây. Đập tay mạnh vào lan can ông ra lệnh:

- MAU CHÓNG XUỐNG DƯỚI ĐUỔI THEO CÔ CHỦ NHANH LÊN...- Rồi miệng ông khẽ nhếch lên - Con thông minh lắm Thiên Trúc.

*****

Cơn mưa ngày càng nặng hạt và ko hề có dấu hiệu cho thấy nó sẽ bớt lại, con đường bây giờ đã ngập tràn nước, ko hề có bóng dáng người nào, lâu lâu chỉ có một vài chiếc taxi lao đi, quán xá ở hai bên đường hầu như đã đóng cửa hết. Dưới con đường đó, trong màn mưa trắng xóa, Thiên Trúc vẫn đang chạy. Nước mưa rơì xuống làm ướt đẫm mái tóc dài và khuôn mặt xinh đẹp, hơi lạnh từ mưa đang ngấm dần vào cơ thê nhỏ bé của cô nhưng ko hề làm cho tốc độ của cô chậm lại.

Cô chạy nhanh qua một ngã tư nhưng chỉ đc nửa đường, cô bỗng thấy chói mắt, quay đầu nhìn. Một chiếc xe hơi đang tiến về phía cô, cô hoảng hốt nhìn nó, bàn chân cô như chôn chặt xuống đường. Chiếc xe vẫn đang tiến về phía cô mặc dù người tài xế đã cố phanh thắng lại. Chẳng lẽ mọi chuyện lại kết thúc như thế này sao?

*****

Đặt cô gái xuống băng ghế, Gia Lâm ngồi xuống bên cạnh cô ấy, mắt hướng về phía phòng khám nhưng ko dấu đc sự lo lắng.

- Sao bạn lại giúp tôi khi mà tôi đã làm như vậy với bạn?- Cô gái nhìn Gia Lâm và hỏi.

- Tôi ko thể bỏ bạn khi bạn đang trong tình trạng thế này...Vơí lại, đó ko phải do bạn muốn,có trách thì trách ông Thiên Nhân...Thật ko ngờ ông ấy có thể nghĩ ra đc cách này.

- Cảm ơn bạn vì đã ko trách móc tôi...Tôi nghĩ ban nên đi tìm Thiên Trúc trước khi quá muộn, ko biết ông ta sẽ làm gì khi biết kế hoạch bị phá sản đâu.

- Nhưng còn chân của bạn?- Gia Lâm nhìn bàn chân cô gái lo lắng.

-Tôi ko sao...Ban mau đi đi.- Cô gái đẩy Gia Lâm đi.- Cố lên nhé...Tôi tin hai bạn sẽ làm đc.

Gia Lâm nhìn cô gái, mỉm cười rồi chạy ra khỏi phòng khám, tra chìa khoá xe vào ổ khóa rồi phóng đi. Gia Lâm rẽ vào một ngõ hẻm, đây là đường tắt, nó có thể giúp Gia Lâm tiết kiệm thời gian hơn. Một chiếc xe máy từ đằng sau vượt qua Gia Lâm khiến tay lái chao đảo làm Gia Lâm suýt té. Đưa tay lên vuốt những giọt nước mưa, Gia Lâm nắm chắc tay lá,i cho xe chạy tiếp. Một chiếc xe nữa lại vượt lên và có vài chiếc đang đi ở đằng sau, Gia Lâm nhìn theo nó rồi suy nghĩ" Thông thường rất ít xe chọn lối này để đi nhưng sao hôm nay lại đông như vậy...Trời lại đang mưa khá to, ko có mấy người đi ra ngoài vào lúc này..."

Dòng suy nghĩ của Gia Lâm bị khựng lại khi thấy trước mặt mình là hai chiếc xe máy đang chắn ngang đướng đi, trông chúng giống hai chiếc xe trước đó. Những chiếc xe đằng sau cũng dần giảm tốc độ, linh cảm chuyện chẳng lành dâng lên trong lòng Gia Lâm.

Thắng xe lại, Gia Lâm đứng đó nhìn chúng, có khoảng bảy tên và nếu Gia Lâm ko lầm thì mỗi tên đầu mang trên tay một thanh sắt. Ko một tiếng nói nào đc cất lên, cả bọn xông vào Gia Lâm. Giữa đám người đầy hung hãn đó, Gia Lâm cố gắng chống trả đòn bằng những chiêu võ đc học. Dưới cơn mưa lớn như thế này, một mình Gia Lâm chống lại chúng ko phải là điều dễ, đằng này mỗi tên lại có trên tay hung khi, bàn tay Gia Lâm đau buối, hằn lên những vết hằn của thanh sắt. Gia Lâm bị dồn phía tường, hơi thở đứt quãng, đầu quay nhu chong chóng, tai ù đi, có lẽ do dầm mưa quá lâu. Gia Lâm cố mở mắt nhìn bọn người đó và đứng thế thủ, một tên trong bọn bước tơí, nhanh như cắt Gia Lâm đưa tay đấm vào mặt hắn làm hắn ngã xuống đất, một tên khác vội chạy ra vung thanh sắt đánh vào đầu Gia Lâm. Gia Lâm ngã gục xuống, mắt nhắm lại, vết máu loang đi trên vũng nước mưa.

*****

- Chuyên là vậy đó.- Thiên Trúc kết thúc câu chuyên của mình rồi nhìn hai người ở băng ghế trước.

- Ko ngờ ba Thiên Trúc lại phản đối dữ thế...Nhưng đừng lo tụi này sẽ đưa Thiên Trúc đến nhà Gia Lâm.- Cô gái lên tiếng.

Thiên Trúc gật nhẹ đầu rồi nhìn ra bên ngoài cửa xe, ánh mắt đầy kiên quyết. Thật may mắn khi mà chiếc xe hơi kia là của Bình, anh ta đã nhanh tay cho xe rẽ qua hướng khác trước khi nó đâm vào Thiên Trúc. Và giờ đây, Thiên Trúc đang đc Bình và Ngọc Châu giúp đỡ, nhìn họ có vẻ khá thông cảm vơí mình, Thiên Trúc ko mảy may nghi ngờ. Có lẽ Gia Lâm đã đúng, tình yêu đã giúp họ thay đổi.

Bỗng dưng Thiên Trúc cảm thấy buồn ngủ quá, cô cố gắng mở to mắt lên vì chẳng còn bao lâu nữa cô sẽ tơí nhà Gia Lâm, lúc đó mọi chuyện sẽ ổn, cô có thể đến bao giờ cũng đc. Nhưng con mắt ko nghe lơì cô nữa, nó từ từ nhắm lại rồi sau đó trước mặt Thiên Trúc chỉ là một màn đen.

- Cô ấy ngủ rồi.- Ngọc Châu lên tiếng sau khi quay xuống xem xét.

Bình cho xe dừng lại, hắn quay người lại, đưa tay vuốt nhẹ má Thiên Trúc, nhìn cô với đôi mắt đầy dục vọng.

-Hãy thôi ngay cái hành động đó đi...Sau khi đưa cô ta đến đó thì anh muốn làm gì cũng đc.

- Tôi phục cô thật...Mọi linh cảm của cô đều đúng y.- Bình ngồi lại vị trí cũ, bỗng điện thoại của hắn vang lên tiếng nhạc chuông. Hắn mở đt ra nghe, một nụ cười nở trên môi, hắn quay đầu nhìn Ngọc Châu và nói:

- Tụi đàn em tôi vừa báo là tụi nó đã thành công...Bây giờ chúng ta đi thôi...Một buổi tối đầy thú vị đang chờ...HAHAHA.

Ngọc Châu nhìn Bình rồi nhìn về phiá trước, cô khẽ nở nụ cười đồng ý vơí những gì Bình vừa nói.

Ngoài trời mưa vẫn rơi, sáu con người ngồi trong căn bếp nhỏ đầy lo lắng. Đã hơn một tiếng kể từ khi những món ăn đc dọn lên nhưng hai người bạn của họ lại chẳng thấy tăm hơi đâu, sư mong đợi bây giờ đã đc thay thế bằng nỗi lo lắng. Phuơng Danh ngồi trên ghế nhìn ra ngoài trơì, việc ko thể liên lạc đc vơí Thiên Trúc trong mấy ngày nay thật sự làm cô thấy kì lạ, chưa bao giờ chuyên này xảy ra trước kia. Ngồi bên cạnh Phương Danh, Trang Anh khẽ nắm lấy tay người yêu và kéo cô ấy dựa vào mình, có lẽ cô đã thấy được nỗi lo sợ trong đôi mắt Phương Danh và cô hi vọng vòng tay mình sẽ có ích trong việc giúp cô gái kia bình tĩnh:

-Em đừng lo! Chác hai người đó không sao đâu?

Ngước mắt nhìn lên Trang Anh, phương Danh gật nhẹ đầu và mỉm cười, bàn tay cô tìm đến tay Trang Anh và nắm chặt nó.

Chiếc điện thoại đc đặt trên bàn bỗng vang lên nhạc chuông quen thuộc, khiến mọi người đều hướng mắt về nó. Phương Danh vội bỏ tay Trang Anh ra và vơí lấy nó. 

-Alô! Phương Danh nghe...Dạ không! Thiên Trúc ko có ở đây thưa bác...Cháu đang ở nhà Gia Lâm ạ...Gia Lâm lúc nãy đi có chuyện, bây giờ vẫn chưa về ạ...Dạ không có gì...Cháu chào bác.

-Ai vậy?- Tú Linh hỏi ngay vơí giọng wan tâm.

- Là ba Thiên Trúc, ông ấy hỏi Thiên Trúc có ở đây ko? Giọng ông ấy có vẻ lo lắng lắm.

- Chắc Thiên Trúc lại trốn khỏi nhà để gặp Gia Lâm nên ông ta lo chứ gì.- Minh Cầm lên tiếng khi đưa cho Thảo Quyên li nước.

- Mà Gia Lâm đi đâu mà lâu quá, em lo lắm Tú Linh à!...Tú Linh gọi điện lại thử xem.- Ngọc Huyền lắc lắc tay áo Tú Linh vơí gương mặt sắp khóc.

Tú Linh lấy điện thoại trong túi quần, bấm số và chờ đợi. Tiếng nhạc chuông vang lên, thường ngày cô ko hề có ác cảm vơí nó nhưng ko hiểu sao hôm nay cô lại ghét nó đến thế. Nhạc chuông kết thúc, Trang Anh ngước nhìn mọi người rồi lắc đầu chán nản.

- Cuộc gọi thứ mười trong suốt một tiếng rồi đó...Gia Lâm đang làm cái quái gì thế nhỉ?...Có khi nào xảy ra chuyện gì trên đường ko?

- Ko thể...Vì nếu có gì thì đã có người báo cho chúng ta...Theo Thảo Quyên nghĩ tốt nhất chúng ta nên ở đây và chờ đợi.

Năm con người còn lại nhìn nhau rồi cùng gật đầu đồng ý.

-------

Người đàn ông đặt chiếc điện thoại xuống bàn, vẻ mặt đầy giận dữ, ông ngồi xuống chiếc ghế, lấy hai tay che mặt mình. Mọi kế hoạch của ông dường như đang phản lại ông, hết chuyện con gái ông tìm đường trốn thoát lại đến việc kế hoạch ông dành cho Gia Lâm phá sản và bây giờ đến chuyện cả hai cùng mất tích. Ông đứng dậy, đi về phía cánh cửa sổ, vén tấm màn, ông đưa mắt nhìn vào màn mưa trước mắt đang làm mờ dần mọi thứ, có thể sau ngày hôm nay ông sẽ mất luôn đứa con gái duy nhất của mình.

**

Cảm giác nhột nhột ở mặt khiến Gia Lâm dần lấy lại cảm giác, cố gắng mở mắt nhưng rồi vội nhắm lại vì chưa quen với ánh sáng. Cơn đau đầu chợt đến, Gia Lâm khẽ nhăn mặt, đưa tay lên trán mình và nhận thấy đầu mình đã được băng bó. Cố gắng mở mắt lần nữa, Gia Lâm lờ mờ nhận ra trước mặt mình là hình ảnh của một cô gái vơí mái tóc xõa dài, đang nhìn mình say đắm, trên miệng là một nụ cười.

- Cuối cùng Gia Lâm cũng tỉnh rồi sao...Gia Lâm làm em lo lắm đấy.- Cô gái đưa tay vuốt mà Gia Lâm.

Gia Lâm giật mình khi nghe giọng nói đó vang lên, đó không phải là giọng của Thiên Trúc. Cố gắng tập trung thị lực, Gia Lâm nhìn kĩ vào cô gái, từ từ hình ảnh của cô ấy ngày càng rõ và Gia Lâm đã biết đó là ai.

- Tại sao lại là cô?...Đây là đâu?...Sao tôi lạo ở đây?

- Đây là phòng của em...Em đã băng bó và chờ Gia Lâm lâu lắm rồi đó.

Gia Lâm vôi đưa tay lên vết thương, cảm giác đau nhói vẫn còn đó. Bất chợt tất cả hình ảnh của sự việc xảy ra trước đó hiện ra trước mắt, Gia Lâm vội vàng nhảy xuống giường:

- Chết rồi! Thiên Trúc...Tôi phải gặp Thiên Trúc.

-Em ko nghĩ Gia Lâm có thể gặp đc cô ấy đâu.- Ngọc Châu nhìn Gia Lâm và lắc đầu.

- Ko...Ko...Vẫn còn kịp, ngày mai chuyến bay mơí cất cánh, tôi phải đi ngay bây giờ ko thì trễ mất.

Gia Lâm cố gắng tiến về phía cửa với những bước đi loạng choạng nhưng rồi khựng lại khi nhận thấy một vòng tay quanh eo mình cùng hơi ấm từ phía sau lưng.

- Gia Lâm đừng đi? Hãy ở đây với em.

- Đừng làm như vậy...Sẽ không hay nếu để Bình thấy chúng ta như thế này.

Một nụ cười mỉm nở trên môi Ngọc Châu, cô xoay người bước trước mặt Gia Lâm, vòng tay qua cổ cô ấy và nói:

-Em nghĩ anh ta sẽ rất thích nếu như em giữ Gia Lâm ở đây suốt đêm.

- Cô nói vậy là sao?

- Nếu Gia Lâm ở đây thì sẽ ko ai làm phiền đến hắn cùng cô người yêu cũ xinh đẹp và quyến rũ.

- Người yêu cũ? Là ai?...Chẳng lẽ lại là...- Gia Lâm trợn mắt nhìn thẳng vào Ngọc Châu đòi câu trả lời.

- Đúng vậy...Đó chính là Thiên Trúc, cô chủ nhỏ của Gia Lâm.

Gia Lâm vội vàng đẩy Ngọc Châu ra ngay sau khi nghe đến đó nhưng nhanh chóng bị cô nàng đẩy nằm lại xuống giường. Nhẹ nhàng trườn lên người Gia Lâm, Ngọc Châu lấy ngón tay vuốt má Gia Lâm đầy kích thích, phả hơi thở nóng ấm của mình vào tai Gia Lâm, cô khẽ nói:

-Tại sao Gia Lâm lại muốn ngăn điều đó...Hãy để họ vui vẻ đêm nay đi.

- Cô nói gì vậy? Bình là người yêu của cô kia mà.

- Người yêu gì vơí cái thứ đó chứ...Tất cả chỉ là đóng kịch mà thôi.- Ngọc Châu đưa luỡi lướt qua tai Gia Lâm

- Cô nói gì? Vậy ra tất cả đều là kế hoạch của các người? Từ đầu đến cuối sao?- Gia Lâm đẩy Ngọc Châu ra, nhìn trừng trừng vào người con gái đó, cô ko thể tin đc những lơì cô ta vừa thốt ra.

- Đúng thế! Em cũng ko ngờ nó có thể thực hiện dễ dàng như vậy.

- Tại sao hai người lại làm thế?

-Tại em yêu Gia Lâm còn anh ta muốn có đc Thiên Trúc...Chỉ vậy thôi.

- BUÔNG TÔI RA...TÔI PHẢI ĐẾN ĐÓ.

-Đừng cố gắng Gia Lâm ạ...Em nghĩ có lẽ họ cũng đã bắt đầu rồi vậy thì chúng ta cũng bắt đầu thôi...- Ngọc Châu nhìn Gia Lâm bằng cặp mắt gợi tình.

- Đừng nói là cô muốn....

-Đúng vậy! Ngay từ đầu em đã muốn sở hữu Gia Lâm rồi....Gia Lâm biết trên thị trường có loại thuốc dành cho những trường hợp thế này mà.- Ngọc Châu cầm lấy một li nước, cho vào đó một loại bột gì đó rồi lắc nhẹ ly.

-Nhưng nếu làm vậy cô chỉ có đc thân xác tôi thôi, còn trái tim và tình yêu tôi vẫn sẽ dành cho Thiên Trúc.

- Nhưng cô ấy có dám nhận nó sau đêm nay ko? Em ko nghĩ là có...Dù cho giữa em và Gia Lâm ko có gì thì câu trả lơì vẫn sẽ như vậy mà thôi...Em yêu Gia Lâm...Vui vẻ cùng em nào.- Ngọc Châu đưa li nước lên miệng, hai tay giữ chặt Gia Lâm và từ từ cúi xuống.

Ở phía dưới, Gia Lâm cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hai tay Ngọc Châu nhưng điều đó là ko thể với một cơ thể đang đau đớn vì bị thương và mệt mỏi sau khi dầm mưa. Gương mặt Ngọc Châu ngày càng gần, đôi môi đó chỉ cách môi Gia Lâm một khoảng rất ngắn, Gia Lâm biết nếu để thứ nước quái đó vào miệng thì mọi việc sẽ ra sao. Thu hết sức lực còn lại trong người, Gia Lâm đẩy cô ta wa một bên và chạy về phía cửa nhưng rồi cánh cửa bỗng mở ra, một bóng người bước vào khiến Gia Lâm va vào và ngã bật xuống sàn.

- GIA LÂM CÓ SAO KO?- Ngọc Châu la lên khi thấy Gia Lâm nằm trên sàn sau cú va chạm. Gia Lâm đưa tay lên đầu, vết thương ngày càng đau hơn sau cú chạm đất đó. Vậy là hết, cơ hội cuối cùng đã vuột mất, bây giờ chỉ mong có phép lạ xảy ra mà thôi.

-LẦN SAU MÀ CON LÀM GIA LÂM NHƯ VẬY THÌ COI CHỪNG ĐÓ.-Ngọc Châu lớn tiếng quát người thah niên vừa bước vào - Có việc gì ko mà lại vào đây? Ngọc Châu dìu Gia Lâm lại giường và hỏi anh ta.

- Thưa cô, đại ca tôi muốn gặp cô bàn chút chuyện.- Người thanh niên lễ phép.

-Bàn quái gì nữa? Anh ta ko phải đang bận "vui vẻ" sao?

-Tôi ko biết nhung đại ca nói có việc quan trọng cần bàn nên...Mời cô.- Người thanh niên cúi đầu, mở cửa cho Ngọc Châu.

-Hừm...Đc rồi...Anh ở đây canh chừng Gia Lâm cho tôi...Nếu cô ấy có làm sao thì anh coi chừng thân anh đó.- Ngọc Châu đi qua anh ta và ko quên liếc mắt cảnh cáo.

Cánh cửa đóng lại, chỉ còn Gia Lâm và người thah niên trong phòng, gã thanh niên rời khỏi vị trí, tiến tơí gần chiếc giường và nhìn Gia Lâm bằng đôi mắt say sưa. Điều đó làm Gia Lâm cảm thấy sợ, cô vội ngồi dậy lùi về phía đầu giường, cố gắng tập hợp sức lự, phòng ngừa điều xấu nhất có thể xảy ra.

Đưa li rượu lên môi, khẽ nhấp thứ chất lỏng trong đó, Binh nhìn về phía chiếc giường. Đặt chiếc li xuống bàn, hắn đứng dậy, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép và đưa mắt nhìn một luợt thân thể đang nằm trên đó bằng con mắt thèm khát. Gương mặt xinh đẹp vơí làn da trắng mịn, đôi mắt khép hờ cùng hơi thở nhẹ nhàng của người con gái càng làm hắn mất kiểm soát hơn. Nhưng bây giờ hắn không cần phải vội, thời gian vẫn còn khá dài nên hắn sẽ từ từ thưởng thức, để có thể cảm nhận triệt để. Thiên Trúc- tên người con gái cũng chính là người đang nằm trên chiếc giường kia- là cô gái làm hắn mất thời gian trong việc chinh phục và cũng là người đầu tiên chưa cùng hắn "lên giường", đây là một điều sỉ nhục và hắn không cho phép nó xảy ra. Không biết có phải vì chưa chiếm đc Thiên Trúc mà đối với những cô gái khác, hắn không còn có hứng thú như trước, có lẽ cái gì càng khó có đc càng làm người ta thèm khát nó.

Đưa ngón trỏ, hắn khẽ vuốt khuôn mặt Thiên Trúc, chính gương mặt xinh đẹp đầy nét nữ tính này đã khiến hắn ngây ngất ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Thiên Trúc trên sàn. Gương mặt Thiên Trúc lúc đó trông khá già dặn vơí cách trang điểm đậm nhưng hắn đâu ngờ rằng sau lớp trang điểm đó là một vẻ đẹp ngây thơ, nhẹ nhàng đến nao lòng người. Lướt nhẹ đôi tay xuống đôi môi mịn màng- phải mất đến ba tháng hắn mơí có thể chạm vào đôi môi và cái giá phải trả là một cái tát từ chủ nhân nó. Đó là một thơì gian vất vả đối vơí một tay sát gái như hắn nhưng đến "công đoạn cuối cùng" mọi chuyện thật dễ dàng.

Lướt tay nhẹ lên khắp người Thiên Trúc rồi dừng lại ở hông cô, hắn cúi nhẹ xuống, hôn phớt lên đôi môi đó. Trò chơí này nếu chơi một mình sẽ rất chán. có lẽ hắn nên chờ Thiên Trúc tỉnh lại và cùng tham gia vơí hắn thì sẽ vui hơn, dẫu gì thuốc mê cũng sắp hết tác dụng.

Cơ thể nhỏ bé đó khẽ động đậy, Bình dừng tay đưa mắt nhìn lên, đôi mắt Thiên Trúc đang dần mở. Ánh sáng trong căn phòng làm Thiên Trúc chói mắt, cô đưa tay che mắt lại và cố nhìn xung quanh. Hình như có người đang nhìn cô, cố gắng nhìn rõ dáng người trước mặt, cô hi vọng sẽ là hình bóng thân thương trong lòng mình. Khi mọi thứ đã rõ nét hơn thì cũng là lúc cô giật mình vì người đó.

"Là anh sao?Chúng ta đang ở đâu vây? Đây không giống nhà của Gia Lâm."

"Em nói đúng...Đây ko phải nhà Gia Lâm...Vì một vài lí do nên chúng ta sẽ ghé nhà Gia Lâm sau." 

"Em đã ngủ từ khi nào vậy?"

"Ngay khi em lên xe đc một lúc."

"Em xin lỗi...Ko hiểu sao lúc đó mắt em ko thể mở đc." Thiên Trúc đưa tay gãi đầu sau khi đã nhớ mọi chuyện.

" Đó ko phải là lỗi của em thì sao trách em đc."

"Mà chị Ngọc Châu đâu, chắc em làm phiền anh chị lắm...Để em xuống dưới tìm chị ấy cảm ơn." Thiên Trúc toan bước xuống giường nhưng đã bị Bình ghì lại.

"Không cần đâu...Cô ấy có việc bận rồi...-Bàn tay Bình di chuyen từ vai lên đến cằm Thiên Trúc một cách điêu luyện.- Em ngày càng xinh đẹp đó Thiên Trúc, vẻ đẹp của em luôn khiến anh phải chìm đắm trong ngây dại." . Nhì theo cử động của bàn tay đó, cảm giác về điều ko hay bắt đầu nổi lên trong lòng Thiên Trúc, gỡ tay Bình ra khỏi người mình, cô nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt khác hẳn vơí lúc trước, nó chứa đựng sự nghiêm túc 

"Dừng lại đi Bình...Ngọc Châu sẽ rất buồn vì những lời anh vừa nói đó"

"Mặc kệ cô ta đi, anh chỉ muốn em thôi," - Bình tiến gương mặt sát gần mặt Thiên Trúc trong khi cố đẩy cô nằm xuống giường.

"ANH ĐỊNH LÀM GÌ VẬY?...BUÔNG TÔI RA...- Thiên Trúc vùng vẫy cố thoát khỏi vòng tay của Bình nhưng điều đó chỉ làm hắn siết chặt hơn.

"EM KHÔNG BIẾT ANH MONG CHỜ NGÀY NÀY ĐẾN NHƯ THẾ NÀO ĐÂU...NGOAN NGOÃN ĐI, ANH HỨA SẼ NHẸ TAY.

Cơ thể Thiên Trúc đã nằm hẳn xuống giường, tay chân cô không ngừng đánh vào kẻ đang nằm trên mình nhưng điều đó chẳng hề hấn gì với hắn, sự hoảng loạn trong cô ngày càng tăng khi bàn tay hắn chạm đến lan da sau lớp áo của cô. Đầu cô ko ngừng lắc để tránh đôi môi kinh tởm của hắn, nỗi đau thể xác cùng sự sợ hãi làm nườc mắt cô tuôn rơi.

"TRÁNH XA TÔI RA...ĐỪNG MÀ...GIA LÂM! CỨU EM VỚI...GIA LÂM.-Thiên Trúc gào khóc trong nỗi khiếp đản.

"CỨ LA LÊN ĐI...LẦN NÀY SẼ KO CÓ GIA LÂM NÀO CỨU EM ĐÂU....HAHAHA...-Nụ cười của hắn vang lên thật đáng sợ, hắn đưa tay xé mạnh chiếc áo trên người Thiên Trúc làm nó rách tan tành, lộ rõ làn da trắng mịn cùng vòng một phập phồng đầy quyền rũ. Hắn vội lao tới như thú đói khi thấy Thiên Trúc lấy hai tay che lại, cuộc chơi ngày càng thú vị hơn đối vơí hắn.

"GIA LÂM...GIA LÂM...CỨU EM...LÀM ƠN DỪNG LẠI...GIA LÂM...- Giọng Thiên Trúc lạc đi, cô đã ko còn sức để chống trả nữa rồi, Gia Lâm ở đâu sao mãi chưa đến cứu cô. Thế là hết, cô sắp mất đi thứ quan trọng nhất trong đời con gái của mình, thứ cô luôn muốn giữ để trao cho người cô yêu.

Cánh cửa phòng bật mở, cảnh tượng trước mắt khiến Gia Lâm thêm tức giận, người yêu cô đang bị làm nhục bởi tên khốn kia. Máu trong người Gia Lâm như sôi lên, nắm hai bàn tay thành nắm đấm Gia Lâm bước nhanh vào phía trong theo sau là cậu thanh niên lúc trước, cậu ta nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại sau khi quan sát.

Gia Lâm nắm lấy cổ áo của Bình và kéo hắn ra, gương mặt của tên cầm thú bỗng biến sắc khi trông thấy Gia Lâm. Giơ tay, Gia Lâm dùng tất cả sức lực đấm thẳng vào mặt hắn khiến hắn ngã lăn xuống sàn, máu từ khóe miệng chảy ra.

"THẰNG KHỐN NẠN...TẠI SAO MÀY LẠI LÀM VẬY VỚI CÔ ẤY?" Gia Lâm bước đến đá liên tục vào bụng hắn, sau mỗi cù đá Bình lại quằn quại ôm bụng, gương mặt nhăn nhó cho tới khi đôi mắt hắn khép dần.

"DỪNG LẠI ĐI GIA LÂM...HẮN NGẤT XỈU RỒI." 

Người thanh niên vôi kéo tay Gia Lâm và ngăn cô lại trước khi Bình có thê chết trước những cú đánh của Gia Lâm.

Trên chiếc giường trắng toát là một Thiên Trúc đang ngồi co ro, hai tay che lại trước ngực, vai rung lên theo từng tiếng nấc, đầu ko ngừng lắc và kêu cứu:

"Đừng mà...Làm ơn....Đừng mà...Gia Lâm mau đến cứu em đi...Hắn làm em đau quá...Gia Lâm" - Hình ảnh đó xoáy sâu vào tim Gia Lâm làm nó nhói đau. Một lần nữa, Gia Lâm lại để Thiên Trúc đối mặt với chuyện này, nếu cô nhanh tay xử lý đám canh cửa nhanh hơn thì Thiên Trúc đã không sợ hãi đến mức như thế này.

"Có thể cho chị mượn áo khoác được ko?"- Gia La6m nhìn sang người thanh niên và nhận lấy chiếc áo từ anh ta.

Bước nhẹ đến chiếc giường, Gia Lâm nhẹ nhàng ngồi xuống và dang tay ôm Thiên Trúc vào lòng nhưng ngay lập tức bị cô đẩy ra và đánh liên tiếp vào người.

"TRÁNH RA...KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG VÀO TÔI..." 

"THIÊN TRÚC À! GIA LÂM ĐÂY MÀ...EM NGẨNG LÊN XEM CÓ ĐÚNG KO?" Gia Lâm lắ nhẹ hai vai Thiên Trúc. 

Thiên Trúc thôi không đánh nữa và ngẩng đâu lên, nước mắt cô càng rơi nhiều hơn khi nhận ra Gia Lâm đang ở trước mặt mình. Cô vộ i lao vào lòng Gia Lâm và khóc nức nở: 

"SAO GIA LÂM ĐẾN TRỄ VẬY....SUÝT CHÚT NỮA THÌ HẮN..." 

"Gia Lâm xin lỗi, lẽ ra Gia Lâm phải đến sớm hơn...Xin lỗi đã để em chịu đựng như vậy." Gia Lâm siết chặt vòng tay, ôm trọn cơ thể người con gái trong lòng mình như không thể tách rời, cảm giác bình yên và hạnh phúc bao quanh cả hai. Sau những âm mưu, bây giờ họ lại có thể ôm nhau trong vòng tay và cảm nhận hơi ấm của nhau, thế mà chỉ vài tiếng trước, Gia Lâm đã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ có lại cảm giác ấm áp này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: