**Chương 9: Hành Trình Mới và Những Bước Tiến Của Tình Yêu**

### **Buổi sáng ở bệnh viện - Kiểm tra sức khỏe định kỳ**

Sáng sớm, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua khung cửa sổ phòng bệnh viện hiện đại. Jungkook, Tabie và cha cô, ông Blanchet, ngồi chờ trong phòng khám với tâm trạng vừa hồi hộp vừa hy vọng.

Tabie ngồi im lặng bên cạnh Jungkook, tay cô được anh nhẹ nhàng nắm lấy, như tìm kiếm sự an ủi và sức mạnh. Mặc dù cô không thể nói nhiều, ánh mắt cô lại chứa đựng biết bao sự quyết tâm.

Bác sĩ bước vào với nụ cười thân thiện, trên tay là một tập hồ sơ. Ông ngồi xuống, nhìn Tabie với ánh mắt tràn đầy thiện cảm rồi mở lời:

- "Chúng ta có thể vui mừng với tiến triển của Tabie trong những tuần qua. Khả năng giao tiếp của cô ấy đã được cải thiện rõ rệt, đặc biệt là việc bắt đầu phát ra những câu nói ngắn khi tỉnh. Điều đó chứng tỏ não bộ và các cơ quan phát âm đang có sự hồi phục rất tốt."

Ông quay sang Jungkook và ông Blanchet:

- "Sự chăm sóc tận tình và sự đồng hành của Jungkook là một yếu tố then chốt giúp Tabie vượt qua nhiều khó khăn."

Ông Blanchet gật đầu, ánh mắt lộ rõ sự biết ơn:

- "Tôi thật sự rất cảm kích vì Jungkook. Con gái của tôi đã gặp được một người bạn, một người bảo vệ tận tâm."

Jungkook thẹn thùng cúi đầu:

- "Tôi chỉ làm những gì có thể thôi, thưa ông. Chỉ mong Tabie ngày càng tốt hơn."

Bác sĩ tiếp tục:

- "Tôi khuyên rằng Tabie nên được tiếp xúc nhiều hơn với môi trường bên ngoài, học hỏi, hòa nhập với bạn bè. Điều này sẽ giúp cô ấy phát triển không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần."

Tabie nhìn Jungkook, ánh mắt cô dường như muốn nói lời cảm ơn sâu sắc.

Trên đường về, Jungkook ngỏ ý:

- "Tabie, anh nghĩ em nên đến trường cùng anh. Ở đó, anh có thể giúp em học tập, làm bài và dần dần làm quen với môi trường mới."

Tabie hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đồng ý bằng một cái gật đầu nhẹ.

Ông Blanchet mỉm cười:

- "Đó là ý kiến hay. Tabie cần một không gian vừa học vừa thư giãn, và không có ai phù hợp hơn Jungkook để đồng hành cùng cô ấy."

---

Trường đại học Stanford hiện lên thật rộng lớn và nhộn nhịp. Các sinh viên đi lại, tiếng cười nói hòa cùng tiếng lá cây xào xạc trong gió.

Jungkook dẫn Tabie đến khuôn viên thư viện. Anh giới thiệu từng phòng học, khu vực tự học, và những chỗ yên tĩnh mà anh thường ngồi để học bài.

Tabie ngồi cạnh anh, chăm chú nhìn từng dòng chữ trong sách, đôi khi dùng tay chỉ vào những đoạn văn anh vừa giải thích.

Jungkook dịu dàng nói:

- "Nếu em không hiểu gì cứ hỏi anh nhé. Anh sẽ giúp em."

Cô chỉ mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự biết ơn và tin tưởng.

Jungkook lấy ra một bài tập toán, anh cẩn thận giải thích từng bước cho Tabie. Cô dần dần hiểu ra và cố gắng ghi nhớ.

Những tiếng cười nhỏ phát ra từ những lần Tabie đọc nhầm, hay những cái nhìn trìu mến của Jungkook khiến không gian học tập trở nên ấm áp và đầy yêu thương.

Jungkook thầm nghĩ:

*"Có lẽ, lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được sự quan trọng của việc học cùng ai đó không chỉ là kiến thức, mà còn là cảm xúc."*

---

Để giúp Tabie thư giãn, Jungkook quyết định đưa cô đến bãi biển gần đó.

Dưới ánh nắng chiều dịu dàng, họ cùng nhau ngồi trên bãi cát mịn. Tiếng sóng vỗ rì rào hòa cùng tiếng gió thổi nhẹ nhàng tạo nên một không gian yên bình.

Tabie dựa đầu vào vai Jungkook, tay họ nắm lấy nhau thật chặt, như muốn truyền cho nhau sức mạnh và sự an toàn.

Bất ngờ, Tabie thì thầm gọi tên anh bằng một giọng yếu ớt nhưng rõ ràng:

- "Jun... kook..."

Jungkook sững người, trái tim anh như vỡ òa trong hạnh phúc. Anh khẽ mỉm cười, ôm nhẹ cô vào lòng:

- "Anh nghe thấy rồi, Tabie. Anh sẽ luôn ở đây, bên em."

---

> *"Tình yêu là sự kiên nhẫn, là sự đồng hành không lời, là niềm tin vào những ngày mai tươi sáng."*

---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #jungkook