**Chương 2: Người Giữ Im Lặng**

> *"Im lặng là ngôn ngữ của những người biết chờ đợi."*

---

Sau buổi gặp gỡ chính thức với ông **Connor Blanchet**, Jungkook được mời về sống tại biệt thự gia đình Tabie. Lý do rất đơn giản:

> "Tôi cần người luôn ở gần để bảo vệ Tabie. Nếu có sự cố, tôi muốn cậu ở đó - không phải năm phút sau, mà là ngay lập tức."

---

### **Biệt thự Blanchet - nơi không có sự ồn ào**

Căn biệt thự nằm trong một khu biệt lập ngoại ô San Francisco. Bao quanh là những hàng cây phong cao vút, vườn hoa được chăm sóc tỉ mỉ, và một hồ nước nhân tạo ở giữa sân vườn. Không gian yên tĩnh đến mức... **nghe được tiếng gió lùa qua cửa sổ.**

Jungkook bước vào căn nhà như bước vào một thế giới khác. Tất cả đều lặng lẽ, sạch sẽ, và... có phần lạnh lùng.

Quản gia dẫn anh tới căn phòng ở tầng hai, nằm **ngay cạnh phòng Tabie**, chỉ cách một hành lang nhỏ.

- "Từ nay, cậu sẽ ở đây. Cửa phòng cô chủ luôn mở khóa vào ban đêm trong trường hợp khẩn cấp. Cô ấy rất ít ra ngoài, hầu như chỉ học, đọc sách và vẽ."

Jungkook gật đầu.
Căn phòng của anh gọn gàng, đầy đủ tiện nghi. Không quá xa hoa, nhưng đủ để khiến một chàng trai từng sống trong ngôi nhà ẩm thấp ở Busan phải mất vài phút để tin rằng - **đây là thật.**

---

### **Ngày đầu tiên sống cùng dưới một mái nhà**

Buổi sáng, Tabie ngồi ở bàn ăn dài trải khăn trắng. Cô đang ăn điểm tâm - cháo yến mạch và trà hoa cúc. Không người giúp việc nào nói chuyện, chỉ im lặng phục vụ theo ánh mắt của cô.

Jungkook bước vào. Ánh mắt hai người chạm nhau.

Tabie không nói gì. Nhưng cô... gật đầu, như một lời chào.

Jungkook cũng khẽ cúi đầu, rồi ngồi xuống bàn bên kia, không cùng bàn với cô. Anh không dám, vì biết vị trí giữa họ quá xa - **dù chỉ ngồi cách nhau vài mét.**

Một lúc sau, Tabie đặt muỗng xuống, rút điện thoại ra và gõ gì đó.

Rồi cô bước qua bàn anh, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống mặt bàn. Trên màn hình là dòng chữ:

> **"Anh có thể ngồi chung bàn với em. Em không thích ăn một mình."**

Anh nhìn lên. Cô quay đi, trở lại ghế của mình - như thể vừa **đánh rơi một giọt cảm xúc nào đó** giữa không gian tĩnh lặng.

Jungkook lặng lẽ xếp ghế ngồi gần hơn. Bữa sáng tiếp tục - trong im lặng, nhưng **ấm áp lạ thường.**

---

### **Những buổi tối chỉ còn hai người**

Cha Tabie thường xuyên đi công tác. Biệt thự chỉ còn lại cô và Jungkook vào buổi tối. Không có tiếng ti-vi, không nhạc, không náo nhiệt.

Cô thường ngồi ở ban công, vẽ tranh dưới ánh đèn vàng. Jungkook, ngồi cách đó vài bước, đọc sách hoặc kiểm tra tin tức từ trường.

Một tối nọ, khi trời trở gió, Tabie đưa cho anh một chiếc khăn len được gấp gọn. Gương mặt cô không biểu cảm nhiều, nhưng ánh mắt có chút quan tâm.

Jungkook mở ra. Một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ trong khăn:

> **"Ngồi yên lâu ngoài trời dễ bị cảm."**

Anh cười nhẹ, gập giấy lại và cho vào túi áo.
Anh không nói gì - vì biết rằng **im lặng chính là cách đáp lại đẹp nhất** với một cô gái như Tabie.

---

### **Lần đầu họ... ăn tối cùng nhau chỉ có hai người**

Một hôm, đầu bếp xin nghỉ đột xuất. Quản gia cũng không có mặt.

Jungkook xuống bếp, lúng túng mở tủ lạnh.

Đúng lúc đó, Tabie bước vào. Cô mặc áo len xám đơn giản, tóc buộc gọn, nhìn thấy anh đang loay hoay với đống nguyên liệu lạ lẫm.

Cô cười nhẹ, rồi mở tủ lấy vài nguyên liệu, nhanh chóng làm một món pasta kem đơn giản. Tay cô khéo léo, từng động tác đều mềm mại và chắc chắn.

Hai người cùng ăn tối, đối diện nhau ở bàn ăn gỗ dài. Không tiếng nói, chỉ có tiếng muỗng chạm vào dĩa sứ. Và... **thi thoảng là ánh mắt ngại ngùng khi lỡ nhìn trúng nhau.**

Trước khi rời bàn, Tabie lại đặt một mảnh giấy trước mặt anh:

> **"Pasta không ngon lắm... nhưng em đã cố rồi."**
> (Dưới cùng là hình mặt cười nguệch ngoạc.)

Jungkook bật cười. Lần đầu tiên anh thấy Tabie... **nghịch ngợm như một cô gái tuổi 18 thật sự.**

---

### **Một đêm, một cơn ác mộng... và một bàn tay dịu dàng**

Gần 3 giờ sáng, Jungkook tỉnh giấc vì nghe tiếng động. Là tiếng đập vào tường nhẹ - *cốc... cốc... cốc...*

Anh mở cửa phòng, bước sang. Cửa phòng Tabie khép hờ. Anh gõ nhẹ, không nghe trả lời, nhưng vẫn bước vào.

Tabie đang nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt nhăn nhó. Cô đang gặp ác mộng.

Anh bước lại, khẽ đặt tay lên trán cô: **nóng ran.**

- "Tabie...?" - anh gọi nhỏ.

Cô bật dậy, hoảng loạn, ánh mắt mờ mịt.

Không thể hét lên, cũng không thể diễn tả cảm xúc như người bình thường. Cô chỉ biết nắm lấy tay anh, siết chặt - như thể **chỉ cần buông ra, cô sẽ tan biến.**

Jungkook ngồi xuống, giữ lấy bàn tay lạnh toát của cô, thì thầm:

- "Anh ở đây. Không sao đâu..."

Tabie nhìn anh. Đôi mắt ấy ầng ậc nước - nhưng không rơi.

Cô gật đầu, rồi từ từ nằm xuống. Jungkook ngồi bên cạnh đến khi hơi thở cô đều lại.

Trước khi anh rời khỏi, Tabie vươn tay ra, đưa anh một mảnh giấy nhỏ từ dưới gối. Dòng chữ nguệch ngoạc, như được viết từ lâu:

> **"Nếu em hoảng sợ... làm ơn đừng đi."**

Jungkook siết chặt mảnh giấy.
Rồi ngồi lại - cả đêm, **không rời.**

---

> *"Có những mối quan hệ bắt đầu từ sự im lặng...
> Nhưng lại vang dội trong lòng người như một bản nhạc không lời đầy cảm xúc."*

---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #jungkook