Danh thiếp đỏ

-1-

Sợi dây thừng thắt ngang cái cổ trắng muốt. Cơ thể người phụ nữ mềm oặt như không còn chút sức sống. Chỉ cần gã đàn ông nới lỏng cánh tay đang ôm quanh eo cô thôi, là cơ thể ấy sẽ lập tức ngã ập từ trên cái kệ xuống sàn.

Người phụ nữ đang chìm sâu trong cõi mộng. Cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ quanh cổ, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, "hức hức hức", mũi cô phát ra tiếng thở khó nhọc. Đó chính là dấu hiệu. Gã đàn ông buông cơ thể người phụ nữ, mũi chân cô đạp vào cái kệ.

Sợi dây phơi đồ duỗi căng ngay dưới xà ngang của thiết bị thể dục đa năng, nghiến sâu vào dưới cái cằm mảnh mai. Móng chân sơn màu loáng lên giữa khoảng không cách sàn nhà mười lăm xen ti-mét, đung đưa tạo thành những vòng cung nhỏ. Sự dao động đó khiến nút thắt của dây thừng phát ra âm thanh "kẹt... kẹt..." vang vọng khắp phòng.

Nước mũi quyện với máu chảy ra từ lỗ mũi, kéo thành vệt xuống môi trên. Cơn co giật nhanh chóng kéo đến. Phần bụng dưới co thắt, chất dịch như thấm ra từ chiếc váy màu vàng nhạt chạy dọc hai bên đùi. Chất lỏng ấy tránh qua đầu gối, lượn vòng quanh bắp chân, chảy xuống đọng lại trên sàn nhà, bốc mùi hôi thối.

Người đàn ông cáu bẳn nhìn chòng chọc, sau đó đưa mắt sang chiếc đồng hồ treo tường. Không giờ mười lăm phút sáng.

Mạch ở cổ người phụ nữ đã ngừng đập.

Gã xoay gót, băng ngang qua phòng. Đầu ngón tay đeo găng sập công tắc trên tường. Cả căn phòng rơi vào màn đêm sâu thẳm. Gã mò mẫm mở cửa kéo, bước ra ngoài hành lang. Quay lại nhìn người phụ nữ lần nữa, gã thản nhiên đóng cửa lại rồi tiến về phía lối ra vào.





-2-

Tầng năm, Sở cảnh sát tỉnh L. Khoảng giữa trưa, chuông điện thoại ở đường dây số 44 thuộc Đội điều tra số 1 Phòng hình sự reo lên.

"Vâng, đội điều tra xin nghe".

Ichinose Kazuyuki dùng vai kẹp ống nghe điện thoại, cùng lúc với tay lấy bút và sổ thụ lý về phía mình, trong miệng hẵng còn dính mì soba chưa kịp nuốt hết.

Cuộc gọi đến từ Đội hình sự thuộc Đồn Chuo Kenzaki.

Bọn họ tìm thấy thi thể một người phụ nữ trẻ treo cổ trong nhà. Phía đội đó cho rằng đây chắc chắn là một vụ treo cổ tự tử, nhưng vì người phát hiện đã hạ thi thể xuống nên họ vẫn yêu cầu đội Ichinose tới xem xét hiện trường để đảm bảo tính chính xác...

Một yêu cầu không rõ ràng. Vì đôi khi vẫn xảy ra những trường hợp hi hữu nên trước mắt cứ gọi thanh tra đến - anh cán bộ này đang ám chỉ điều ấy.

"Vâng, tôi hiểu rồi. Vậy nhờ anh gửi fax về chi tiết vụ việc để bên tôi cùng tham gia".

Nói đoạn, Ichinose đặt ống nghe xuống, húp một hơi hết chỗ mì soba còn sót lại rồi bước về phía buồng đặt máy fax ở góc trong cùng. Bốn mươi mốt tuổi. Thanh tra. Là trợ lý điều tra viên đảm nhiệm các vụ án hình sự được tròn hai năm. Dù còn đang trong quá trình xem xét, nhưng đây gần như đã được coi là một vụ tự sát nên anh nghĩ không cần phải phiền đến sếp làm gì.

... Nếu mọi chuyện thuận lợi, tới đó rồi quay về chắc chỉ mất tầm ba tiếng đồng hồ.

Hôm nay còn là sinh nhật của vợ anh. Tuy vợ cũng chẳng mong đợi gì nhiều nhưng nếu anh về nhà đúng giờ và gây bất ngờ cho cô ấy, cũng thú vị đấy chứ. Không, việc lập hồ sơ cùng mấy thứ linh tinh khác sẽ khiến Ichinose khó mà về đúng giờ, nhưng chắc anh có thể về nhà kịp trước khi vợ cất phần bánh kem của anh vào tủ lạnh. Với những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu như thế, Ichinose mở cửa buồng đặt máy fax, và rồi đột ngột đập vào mắt anh trong ánh sáng tờ mờ là một khuôn mặt góc cạnh, miệng hẵng còn ngậm tăm.

Là Kuraishi Yoshio. Năm mươi hai tuổi. Điều tra viên thuộc Đội điều tra số 1, người còn được biết đến với biệt danh "Điều tra viên chung thân". Người ông ta gầy nhẳng, không khác gì một cây thương di động. Ichinose có thấy Kuraishi bỏ ra ngoài ăn trưa nhưng không để ý ông ta quay về lúc nào.

"Đến hiện trường à?".

Trong lúc dùng tăm xỉa phần răng trong, Kuraishi hất cằm về phía chiếc máy fax đang sáng đèn.

"Vâng. Bên Kenzaki yêu cầu".

"Thấy nghiêm trọng không?".

"Chắc không. Hình như là một vụ treo cổ tự vẫn".

"Người chết thì sao?".

"Nghe nói là một phụ nữ trẻ".

"Vậy để tôi đi".

"Hả?".

"Cho bổ mắt. Ở đây chỉ toàn mấy ông bà già còn gì".

Nói dứt khoát, Kuraishi phun vèo cây tăm trong miệng đi.

Nếu Ichinose tỏ ra bất ngờ thì anh không còn xứng làm cấp dưới của Kuraishi nữa rồi. Từ một cảnh sát tuần tra, ông một bước dấn thân luôn vào lĩnh vực giám định. Óc phán đoán sắc bén của Kuraishi được mọi người đồn đại như một truyền thuyết, không chỉ vậy, năng lực kết luận giám định và con mắt tinh tường khi phân tích thi thể của ông cũng vượt xa các điều tra viên từ trước đến nay. Tỏ thái độ ngang ngạnh như của một nghệ nhân thực thụ và rủa xả bằng những lời lẽ đầy mùi xã hội đen, có một thời gian ông như tách rời khỏi tổ chức. Nhưng nếu suy xét dưới góc độ của một cảnh sát đã công tác nhiều năm, thì trong vòng bảy năm kể từ khi thăng bậc thành chánh thanh tra, ông chưa bao giờ phải nhường vị trí điều tra chủ chốt trong đội điều tra hiện trường cho người khác. Thậm chí, mọi người còn đồn rằng các giảng viên phụ trách bộ môn pháp y của Đại học Y L không chịu buông tha Kuraishi. Với đám sinh viên vốn đã quá quen với những cảnh sát ngoan ngoãn chịu khom mình, thì sự bất cần của Kuraishi - kẻ đã phá tung cả tổ chức, có thể sẽ khiến họ nghe lời khi đem tới một hình ảnh mới mẻ.

Có rất nhiều người trong phòng của Ichinose cũng tin vào Kuraishi. Không ít cảnh sát nhờ vào những kiến thức giám định "đặc sản" mà ông đưa ra tại hiện trường, đã bắt được hung thủ và nhận khen thưởng. Kha khá thành viên trong đội Ichinose cũng được mở mang tầm mắt khi tham gia giám định tại hiện trường. Chính vì vậy mà lần lượt hết người này đến người khác đều trở thành học trò của Kuraishi. Họ tự coi Kuraishi là thầy mình. Một hàng dài những phóng viên trẻ trung, tràn đầy nhiệt huyết thường tranh thủ thời gian "đi đêm", kéo đến nhà Kuraishi nhờ chỉ bảo. Kuraishi cùng đám người lộn xộn gồm những cảnh sát, các thành viên trong Đội giám định cùng phóng viên ấy sẽ tụ tập trong căn phòng khách kiểu Nhật, uống rượu hoặc đánh mạt chược. Có lúc cả lũ lại kéo nhau ra phố đêm, khí thế vô cùng. Kuraishi có mối quan hệ sâu sắc với những người phụ nữ ở các quán nhậu, để nhờ có họ, những cuộc chém giết đẫm máu sẽ biến đi trong nháy mắt. Hoặc cũng có khi ông sẽ trộn luôn mọi sự ấy cùng thứ chất lỏng màu hổ phách rồi một hơi uống cạn. Chẳng phải tuyệt nhất là khi đàn ông và phụ nữ quấn quýt lấy nhau sao? Vì chết đi rồi, cũng thành con ếch bị giải phẫu trên bàn thép thôi.

Ichinose chắc chắn cũng là một trong số những học trò của Kuraishi. Anh từng có thời gian mải mê đến nhà của Kuraishi và đi theo ông đâu đó được tầm hai năm. Những bí quyết phân tích hiện trường mà anh ghi chép lại cũng đến chừng hai mươi cuốn vở loại sinh viên hay dùng. Thế nhưng, Ichinose nghĩ, dù có cố gắng đến đâu, anh cũng không thể nào trở thành người như Kuraishi, hay nói thật lòng mình, anh không nghĩ mình muốn trở thành người như thế. Anh thà làm bất kỳ chuyện gì khác ngoại trừ kế tục cái danh "Điều tra viên chung thân". Chức trợ lý ở thời điểm hiện tại là một trong số ít các vị trí ưu tú, hứa hẹn sẽ đưa anh thăng bậc lên chánh thanh tra. Nói chung, từ một vị trí cấp cao trong bộ phận điều tra, anh sẽ có quyền chỉ đạo cho toàn bộ công tác phá án. Vào thời điểm năng lực lãnh đạo của cấp dưới được cần tới, với những kiến thức về phân tích hiện trường đang tích lũy hiện nay, ắt hẳn lời nói của Ichinose sẽ có trọng lượng và sức thuyết phục.

Tiếng rè rè vang lên, máy fax bắt đầu nhả giấy. Đã sớm xắn tay áo khoác ngoài lên, Kuraishi kiểm tra lại túi đựng dụng cụ khám nghiệm hiện trường. Rõ là một người yêu thích tử thi từ tận trong máu. Qua dáng vẻ của ông, Ichinose có thể dễ dàng nhìn ra điều đó.

... Nên ông ta mới muốn đi hộ anh chăng?

Nói đến đây, Ichinose mới để ý. Không rõ vợ anh như thế nào, nhưng nếu anh về được đúng giờ, chắc hẳn bọn trẻ ở nhà sẽ mừng rỡ đón bố.

"Giấy tờ tới rồi đấy à?".

Ngay khi địa chỉ nhà nạn nhân vừa hiện ra trên giấy, tiếng thúc giục của Kuraishi liền vang lên.

"Anh chờ cho một ch...".

Ichinose đáp lời trong lúc liếc nhìn sang tờ giấy.

Hả...?

Thành phố Kenzaki, phường Kamaki, khu 3, số 22 Heights Takayama, phòng 103...

Rè rè rè...

Không có cả thời gian để cầu nguyện. Theo sau địa chỉ, tên của nạn nhân cũng từ từ chạy ra.

Aizawa Yukari. Hai mươi bảy tuổi...

Ichinose cảm thấy máu trong người như bị rút cạn.

Địa chỉ. Họ tên. Tuổi tác. Tất cả đều trùng khớp. Nếu thế thì đúng rồi. Đúng là vậy rồi.

Yukari đã chết.

Không ngờ nạn nhân trong vụ lần này lại là người quen của anh. Làm việc ở một sở cảnh sát ngay tại quê nhà sẽ không thể tránh khỏi những tình huống như thế này. Tai nạn giao thông. Vi phạm tốc độ. Vi phạm luật bầu cử... Đã có những vụ như vậy kể từ khi anh trở thành người phụ trách điều tra hiện trường. Ichinose đã từng thấy thi thể một đàn anh thời cấp ba tự tử bằng thuốc trừ sâu. Nhưng...

Hì hì, thế thì em không thể chết một cách kỳ cục ở một nơi kỳ cục được. Em ghét bị anh Ichi lột trần để khám nghiệm khắp thân thể lắm.

Một năm trước, Yukari đã nói thế rồi cười giòn giã trên chiếc giường ở phòng số 103, tòa nhà Heights Takayama, trong khi được Ichinose vuốt ve âu yếm.

"Cậu sao thế?".

"...".

"Này, Ichi".

"... À, dạ vâng. Tôi xin lỗi".

Kuraishi giật lấy tờ giấy, liếc nhìn sang Ichinose.

"Là người quen của cậu à?".

"Không phải ạ".

Lời đáp lại ngay của Ichinose như soi vào suy nghĩ bên trong chính anh. Anh không xót thương cho cái chết của Yukari. Anh đang sợ.

Nhưng ai mà tự sát thì ngốc thật, anh nhỉ?

Tại sao?

Thì đấy, anh xem, sẽ không thể làm mấy chuyện tuyệt vời như thế này được nữa, phải không? Đúng không anh? Nói gì đi anh? Anh thấy vậy không?

Có khi nào cô ấy bị sát hại?

Ichinose không thể nào hình dung ra cảnh tượng một người có ý chí mãnh liệt như Yukari lại tự mình treo cổ.

Hung thủ giết người đã dàn dựng để mọi thứ trông như một vụ tự tử. Nếu đúng là thế, Kuraishi chắc chắn sẽ nhìn ra. Khi bộ phận điều tra của Trụ sở vào cuộc, lập tức cả trăm người sẽ cùng hành động. Và trong quá trình điều tra, cái tên Ichinose sẽ bị những đồng nghiệp ấy phát hiện ra. Tuy anh không phải là hung thủ, nhưng nếu bị xét vào diện đối tượng tình nghi thi sao? Anh sẽ bị đuổi khỏi chỗ làm. Gia đình anh sẽ điêu đứng. Nếu chuyện đó xảy ra, chắc chắn cuộc sống của anh sẽ bị xáo trộn không ít.

Ichinose vung nắm đấm đánh vào đôi chân đang run lẩy bẩy đến hai, ba lần rồi chạy như bay ra khỏi buông để máy fax. Anh chạy qua tầng của Đội điều tra số 1, bắt kịp Kuraishi trong hành lang.

"Điều tra viên... xin hãy cho tôi được đi cùng để học hỏi".





-3-

Tim Ichinose đập thình thịch.

Trong lúc cầm vô lăng, mỗi lần dừng đèn đỏ, Ichinose lại liếc nhìn người ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Đây là thói quen của anh để xem thử có phóng viên theo đuôi hay không. Nhưng hôm nay thì khác. Anh lén quan sát Kuraishi ở ghế sau. Ông vẫn đang nhắm mắt và ngồi khoanh tay. Giống như thường lệ. Trên đường tới hiện trường, Kuraishi sẽ luôn ngồi im như thóc. Không ai biết trong lòng ông đang nghĩ gì. Liệu ông có liên hệ sự dao động của Ichinose với cái chết của Aizawa Yukari hay không?

Đường hôm nay khá vắng. Ichinose không cần bật đèn báo hiệu mà chạy như bay trên đường quốc lộ rồi rẽ ở điểm giao với đường tỉnh lộ. Anh hướng về phía nội thành Kenzaki, tới căn hộ của Aizawa Yukari.

Ồ, em là em thích mấy anh cảnh sát lắm đó.

Một năm rưỡi trước, trong buổi tiệc tất niên của Hội Pháp y tỉnh L, vi khách mời là Kuraishi vẫn chưa trở về từ một vụ án xảy ra trên núi nên Ichinose được cử đi thay. Đón chào anh là một nhóm những cô phục vụ mặc váy ngắn đỏ rực. Trong số đó, Yukari là người nổi bật hơn cả. Cô có mái tóc cắt ngắn, rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn. Như một người mẫu chuyên nghiệp, cô uyển chuyển lướt đi giữa những hàng ghế khách mời, bàn tay và cánh tay thon dài bưng khay phục vụ thu hút bao nhiêu ánh nhìn của cánh đàn ông. Cuộc nói chuyện giữa anh và cô có chút ngây ngô, nhưng dường như lửa tình đã nhen lên, anh vẫn còn nhớ cảm giác dễ chịu ấy.

Ichinose nghĩ lúc đó mình đã say. Vì cô hỏi nên anh cứ thế mà đưa luôn danh thiếp. Tầm một tháng sau, cô gọi điện tới chỗ làm của anh. Ichinose gặp Yukari ở tiệm cà phê, cô đã nói rất nhiều. Mặc dù đã học cao đẳng nhưng đến giờ, cô vẫn chưa đi làm chính thức. Yukari định đi học lấy bằng cắm hoa, dù vậy công việc làm thêm quá vất vả đã khiến cô khá nản lòng. Trong lúc tìm kiếm một công việc có điều kiện tốt hơn, Yukari đã đến với nghề phục vụ. Thời điểm đó, dù khá hài lòng với hiện tại, cô vẫn nhất định muốn kết hôn trước năm ba mươi tuổi... Cô còn kể không biết bao nhiêu lần qua điện thoại rằng mình bị trộm đồ lót. Nghe đến từ "đồ lót", Ichinose đã thấy hơi ngứa ngáy và nhộn nhạo trong lòng. Hay là cô có ngụ ý gì đó chăng? Anh không nhờ cảnh sát khu vực kiểm tra giúp, mà thản nhiên đi thẳng tới căn hộ của Yukari.

Chắc em là người có phức cảm về bố nên có xu hướng thích đàn ông lớn tuổi hay sao ấy.

Kể từ đó, mọi chuyện tiến triển nhanh hơn. Số lần bí mật hẹn gặp ở một nhà nghỉ ngoại thành ít người biết đến dần tăng lên. Sau này khi đã thân thiết hơn, cô rủ Ichinose tới hẳn căn hộ của mình.Đây là lần đầu tiên anh vướng vào chuyện ngoại tình. Dù đang trong cơn đê mê nhưng anh vẫn chưa tới mức chấp nhận vứt bỏ mọi thứ. Cố gắng đấu tranh với niềm khoái lạc, anh cảm nhận được mối nguy khi đang dần lún vào một vũng lầy tối tăm. Đúng là anh yếu lòng trước cơ thể người phụ nữ trẻ đẹp này, dẫu cho mỗi ngày những xác chết đều khiến anh căng thẳng. Có lẽ vì tuổi bốn mươi đã đến gần nên anh muốn đảo ngược nỗi sợ mơ hồ về tuổi già trong lòng mình. Hay anh đã chịu ảnh hưởng từ Kuraishi? Ông ta là người bất tuân quy tắc. Chắc đâu đó trong lòng, Ichinose đã có phần ngưỡng mộ thái độ luôn bàng quan ấy của ông, cả trong công việc lẫn gia đình. Đằng nào thì khi nhắm mắt xuôi tay, con người ta cũng bị đem lên bàn giải phẫu phanh thây như một con ếch mà thôi.

Chuyện mặn nồng của hai người kéo dài tầm nửa năm. Dần dần mọi thứ cũng bớt cuồng nhiệt hơn. Đôi lúc Ichinose cũng chần chừ trước tình cảm sâu đậm của Yukari, nhưng cả hai vẫn chưa dứt điểm hẳn. Anh vẫn còn cảm giác lưu luyến với sự tươi trẻ của Yukari. Và rồi thứ thổi bay cảm giác lưu luyến ấy, mỉa mai thay, lại chính là tấm danh thiếp vốn trở thành nguồn cơn cho chuyện hẹn hò của hai người.

Danh thiếp của anh lchi, em đã dán vào sổ tay rồi đây. Chỉ cần chìa danh thiếp của anh ra cho mấy ông khách lẵng nhẵng bám đuôi em là đám đó rút lui ngay. Đúng là Mito Komon[1] nhỉ.

[1]Mito Komon (水戸黄門) hay còn được biết đến với tên gọi Tokugawa Mitsukuni (徳川 光圀), là một lãnh chúa có tầm ảnh hưởng lớn đến chính trị Nhật Bản đầu thời kỳ Edo.

Tất nhiên Yukari không có ý xấu gì. Dù biết vậy nhưng khi nghe xong, Ichinose lại cảm thấy lo lắng. Anh vội đòi cô trả lại danh thiếp cho mình ngay. Anh gằn giọng đến mức chính bản thân anh cũng tự giật mình. Vậy mà Yukari lại nũng nịu nói sẽ không cho ai xem lần nào nữa. Rồi cô mếu máo, nài nỉ. Ichinose không thể bất chấp tất cả để giật lại, nhưng thái độ hằn học vì không lấy được tấm danh thiếp về của anh càng làm Yukari bực dọc. Một người phụ nữ nguy hiểm. Anh còn từng nghĩ vậy. Cô tình nhân giờ đây chỉ còn là nỗi phiền muộn mà thôi.

Kể từ sau đó, hai người vẫn hẹn gặp nhau vài lần nữa vì tình dục. Đúng ra là bởi chiếc danh thiếp đã bị giữ làm "con tin" nên anh đành phải gặp cô. Nhưng chuyện giữa họ lạnh nhạt hẳn. Cũng có khi chẳng ôm nhau lấy một cái mà cứ thế về luôn. Chuyện chia tay là do Yukari mở lời trước nhưng Ichinose cũng thấy đó là lựa chọn duy nhất cho cả hai. Về phần danh thiếp, cô nói khi nào có người yêu mới sẽ vứt nó đi. Anh miễn cưỡng đồng ý với Yukari vẫn còn đang nghẹn ngào. Tốt nhất bây giờ đừng làm quá lên. Cứ để mọi chuyện vậy đi.

Cuối cùng thì Ichinose đã cắt đứt với Yukari. Hai người cũng không hề gọi điện thoại cho nhau. Vì thế khi tình cờ chạm mặt ở chỗ máy ATM của ngân hàng, đôi bên đều khá bất ngờ. Đó là chuyện của hai tháng trước. Yukari vẫn tràn đầy sức sống chẳng khác gì lần đầu tiên anh gặp cô. Anh lập tức hiểu ra lý do. Ở ngay ngón đeo nhẫn bên tay trái của Yukari, một chiếc nhẫn vàng nhỏ nhắn đính đá đỏ sáng lấp lánh.

Là đá ruby đó anh. Đẹp đúng không?

Em... đã đính hôn rồi à?

Vâng, là chuyện mới đây thôi. Cũng là người anh Ichi biết đấy.

Là người anh biết sao... ? Ai thế?

Bí mật. Chừng nào em kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho anh hay.

Mặc dù lời nói chực buông nhưng rồi Ichinose đã không hỏi về chuyện danh thiếp mà kết thúc luôn cuộc nói chuyện. Không cần hỏi nữa - anh nghĩ. Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô cũng đủ khiến Ichinose cảm thấy an lòng rồi. Vậy mà...

Anh bẻ lái, đưa xe vào đường nội thành. Cuối cùng bọn họ đã vào địa phận thành phố Kenzaki.

Một lần nữa, sự tổn tại của tấm danh thiếp lại trở thành mối đe dọa với Ichinose. Không biết Yukari có giữ lời hứa không? Cô đã vứt nó đi chưa? Hay vẫn còn dán trong cuốn sổ tay nằm đâu đó trong căn phòng số 103?

Không, chuyện đáng lo hơn cả là cái chết của cô. Tự sát hay bị sát hại, đó mới là vấn đề.

Nếu bị sát hại thì sẽ lớn chuyện đây. Đội điều tra chuyên nghiệp sẽ vào cuộc, khám xét từng ngóc ngách trong phòng. Rồi họ sẽ phát hiện ra dấu vân tay của Ichinose. Biết đâu là cả tóc của anh nữa. Có khả năng lông vùng kín của anh vẫn còn sót lại dưới khe giường. Tên anh có khi vẫn còn được lưu trong điện thoại của Yukari. Dù không có tấm danh thiếp kia đi nữa, Ichinose vẫn có nguy cơ trở thành đối tượng tình nghi.

Mong là cô tự sát.

Niềm mong mỏi mãnh liệt ấy dấy lên trong Ichinose. Dù khó lòng nghĩ rằng người như Yukari sẽ tự sát nhưng anh vẫn mong là thế. Khi kết luận là tự sát, phía cảnh sát sẽ không cần thu thập dấu vân tay và mẫu tóc nữa. Nếu họ để mắt tới cuốn sổ, có thể anh sẽ bị vạch trần, nhưng chỉ cần anh ra tay trước những người khác là xong. Anh có thể làm được. Chỉ cần đến hiện trường là anh có thể làm được.

Xe đi vào con đường hẹp. Ngôi nhà hai tầng trang nhã dần hiện ra trước mắt, là "Heights Takayama"...

Ichinose trộm liếc qua gương chiếu hậu nhưng không nắm bắt được biểu cảm gì trên gương mặt của Kuraishi đang nhắm mắt phía sau.





-4-

Cả khu vực đã được bố trí cho ra một hiện trường.

Phía cảnh sát đã chăng dây bảo vệ hiện trường từ cột điện phía bên trái tòa nhà Heights Takayama cho đến bãi sỏi ven đường. Những người mặc cảnh phục trẻ tuổi đang đăm đăm nhìn vào khoảng không. Bên trong xe wagon có hai chiếc mũ của đội điều tra hiện trường. Ngay cạnh đó, đèn đỏ của chiếc xe sedan liên tục nhấp nháy càng thêm phần nói bật.

Kuraishi bước xuống xe, vươn vai rồi đưa mắt quan sát xung quanh. Ichinose vẫn vờ tỏ ra hết sức bình thản. Cánh cửa màu trắng của phòng 103 đã xuất hiện trong tầm nhìn của anh.

"Cảm ơn các anh, vất vả quá".

Một giọng nói tràn đầy sức sống vang lên, một người có dáng vẻ và khuôn mặt đầy đặn tiến lại gần. Cả tên của người này cũng tròn trịa. Đó là đội trưởng Đội hình sự Đồn Chuo Kenzaki, Fukuzono Morito[2].

[2]Fukuzono Morito (福園盛⼈) tên nhân vật này viết bằng chữ Hán là"Thịnh Nhân", có nghĩa là "người to lớn".

Ichinose tặc lưỡi. Trông thế thôi chứ anh ta là người nổi tiếng với năng lực điều tra tốt. Nếu anh ta cùng tham gia điều tra hiện trường thì sẽ là một mối nguy. Ichinose có cảm giác Fukuzono phớt lờ anh.

"Được ngài hiệu trưởng cất công tới tận hiện trường thế này thật là vinh dự quá".

"Đừng đùa nữa, Fuku Bánh Bao".

"Hiệu trưởng thật là, chưa gì đã lớn tiếng gọi tôi là bánh bao rồi".

"Thi thể bị hạ xuống, thế mà đã đắc ý coi là nạn nhân tự vẫn, tôi muốn cho cả cái khu này biết cậu là thằng ngốc đấy".

"Đúng là hiệu trưởng vẫn khó tính như ngày nào".

Rất nhiều người gọi Kuraishi là "hiệu trưởng". Vì bản thân họ đều là học sinh của "Trường học thầy Kuraishi".

"Nhưng tôi nghĩ đánh giá vụ này là tự tử cũng không sai đâu".

Fukuzono nói nhẹ tênh rồi quay về phía sau xe sedan. Ở hàng ghế sau, một người đang chấm khăn tay lên gương mặt, mái đầu nhỏ bạc trắng thoáng run rẩy.

"Phát hiện ra thi thể là mẹ của người đã khuất khi bà đến thăm con gái. Bà cùng với chủ nhà đã hạ thi thể cô ấy xuống. Tuy rất hiểu tâm lý của người nhà nhưng mà...".

"À, ra vậy" - vừa thờ ơ đáp, Kuraishi vừa lấy bao ni lông bọc giày lại.

"Không có thư tuyệt mệnh. Nhưng theo lời mẹ nạn nhân thì...".

"Nói chừng đó là đủ rồi".

Kuraishi ngắt lời. Việc đưa ra nhận định trước là không cần thiết."Đầu tiên là thi thể" - ông nói.

"Vậy cứ đi xem hiện trường trước đã nhỉ".

"Chú Yatabe tới chưa?".

"Chắc sẽ tới trễ một chút. Mà đằng nào thì người đến cũng là cậu bác sĩ trẻ thôi".

Yatabe Atsushi là một bác sĩ tự mở phòng mạch. Từ xưa ông đã làm việc cho bộ phận pháp y thuộc Đồn Chuo Kenzaki, nhưng vì mắc bệnh gan nên khoảng hai năm trở lại đây, ông đã giao phó hết công việc cho người con trai kế tục mình là Katsunori.

"Vậy chúng ta chờ cậu ta tới hay thế nào?".

"Thôi cứ bắt đầu đi. Không thì giảm 'độ tươi' mất".

Kuraishi nói chuyện pháp y cứ như đi câu cá. Fukuzono tiếp bước theo sau. Về phần Ichinose, anh hơi giữ khoảng cách một chút rồi mới đi theo hai người bọn họ. Anh sắp đối mặt với Aizawa Yukari, người đã trở thành một cái xác. Ichinose không thể tưởng tượng nổi mình đang giấu cảm xúc của bản thân sau lưng hai người ấy.

Phòng 103. Đeo bao tay vào, Kuraishi đưa tay xoay rồi kéo nắm cửa. Ầm, cánh cửa kêu lên một tiếng nhưng không chịu mở ra. Nghĩ ổ khóa có vấn đề nên Kuraishi lại dùng lực mạnh hơn kéo cửa lần nữa. Ầm.

"Không phải đẩy vào hay sao ạ?".

"Đừng linh tinh".

Vừa nói Kuraishi vừa đẩy cửa vào, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Trước mắt mọi người là chỗ cởi giày nhỏ hẹp.

"Cái căn hộ vớ vẩn thật. Cửa như thế thì chỗ cởi giày này làm sao dùng được?".

"Đúng thế".

Nghe đoạn đối thoại giữa hai người mà Ichinose thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Lần đầu tiên đến căn phòng này, Ichinose cũng không để ý đến chuyện đẩy cửa vào trong mà cứ thế kéo ra ngoài, tạo ra tiếng sập cửa khá lớn. Nhưng nếu hôm nay là người vào phòng đầu tiên, anh sẽ đẩy cửa không chút do dự. Vì đã biết trước nên điều đó sẽ trở thành cái bẫy cho chính anh. Anh đã khắc cốt ghi tâm. Trong căn phòng này, anh tuyệt đối không được hành động trước hai người kia...

Kuraishi, Fukuzono, Ichinose, theo thứ tự như trên, cả ba người lần lượt bước vào phòng. Vừa lên nhà, họ đã thấy ngay phía bên tay trái là một gian vừa đủ để làm căn bếp. Bước thêm vài bước là đến phòng tắm nằm nhô ra. Ngay bên cạnh phòng tắm là hành lang hẹp dẫn đến phòng riêng. Căn phòng được ngăn cách với hành lang bằng một cánh cửa kéo hiện đang để mở.

"Có vẻ như phòng này đã đóng suốt, cho đến khi người mẹ tới".

Họ bước vào bên trong. Đây là một phòng rộng tám chiếu[3]. Tất cả các cửa sổ đều bị kéo rèm dày, khiến căn phòng mờ tối. Kuraishi với tay bật công tắc ở trên tường. Cặp đèn ống huỳnh quang được bao bằng lớp bọc mềm phát ra âm thanh lạch tạch chói tai, một ống sáng chậm hơn chút đỉnh. Vẫn như ngày nào.

[3]Khoảng 13m²

"Đèn này thì sao?".

"Hình như tắt".

Kuraishi đưa mắt quan sát khắp phòng. Thoạt nhìn, không có dấu hiệu vật lộn hoặc đồ đạc bị xê dịch mạnh - ông gật đầu nhẹ rồi nói.

Thi thể... Bước vào phòng sẽ thấy ngay ở trong góc trái là thi thể của Aizawa Yukari đang nằm trên chiếc giường thấp, trông giống một chiếc nệm được trải trên sàn. Các giám định viên được gọi vào, họ lia những chiếc máy ảnh gắn đèn flash để chụp lại dấu tích. Yukari mặc một chiếc váy liền màu vàng, trên mặt phủ khăn tay màu trắng. Giống với loại mẹ cô dùng lúc nãy.

Ichinose không đành lòng nhìn thẳng. Tim anh đập nhanh hơn. Cả việc thở cũng trở nên khó khăn. Anh giấu mặt mình sau cuốn sổ tay, muốn trốn khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Trong đầu Ichinose lúc bấy giờ chỉ có thế.

Kuraishi ra lệnh như nhìn thấu suy nghĩ của anh:

"Ichi... cậu phụ trách hiện trường lần này đi".





-5-

Không có chuyện gì làm anh khó nghĩ hơn thế này.

Ichinose mãi vẫn không trả lời. Đến bản thân anh còn biết mình đang rất bối rối.

"Sao thế? Tự cậu nói muốn tới hiện trường lần này còn gì?".

"Dạ. Nhưng mà...".

Đúng là Kuraishi đang nghi ngờ mối quan hệ giữa Ichinose và Yukari. Ông để anh điều tra rồi theo dõi nhất cử nhất động của anh.

"Cậu nhanh bắt đầu đi. Hết ngày bây giờ đấy".

Không chỉ bị Kuraishi lên tiếng thúc giục, Ichinose còn bị ánh mắt nghi hoặc của Fukuzono chĩa thẳng vào người làm cho đau nhói.

Chỉ còn cách bắt tay vào làm thôi. Nếu không sẽ càng bị nghi ngờ thêm. Ichinose tự nói với bản thân mình như thế. Bụng dạ anh quặn cả lên. Không còn con đường nào khác nữa rồi.

"Tôi xin phép được phụ trách".

Ichinose tiến lên phía trước, hít một hơi, ngước mắt lên, chậm rãi quan sát toàn bộ căn phòng. Ở bức tường phía cạnh giường là một thiết bị tập thể dục đa năng. Yukari đã mua được nó từ một cửa hàng đồ cũ. Anh đã thấy thiết bị giống vậy trong phòng của đội điều tra dù chưa thử đu lên lần nào cả. Vì thế, ít nhất anh cũng có ký ức giúp nhìn ra đó là thứ gì.

Anh Ichi thử đu lên xem. Thích lắm đấy. Cảm giác như người mình có thể uốn dẻo như cao su ấy.

... Cần phải tập trung.

Ichinose cố hết sức ép mình xua đi tiếng nói của Yukari.

Anh bước tới thiết bị tập thể dục và áp lên một cái thước dây. Tính từ sàn đến chỗ tay nắm xà ngang là hai phẩy hai mét. Trên xà ngang ấy có treo một dây phơi đồ. "Vòng số tám" cỡ một cái đầu người thõng xuống, nhăn nhúm.

Ngón tay Ichinose lần theo sợi dây thừng. Cơ chế cực kỳ đơn giản. Hai đầu dây buộc vào hai đầu tay nắm xà ngang, chập hai bên dây của cái vòng võng xuống ấy, thắt một nút sẽ được vòng tròn bên dưới. Dù là lần đầu được thấy cách buộc này nhưng cơ chế tự tử như thế quá hoàn hảo. Đường kính của vòng tròn bên dưới là hai mươi mốt xen-ti-mét. Độ lớn vừa đủ để đầu người chui qua và treo cổ.

Trên phần sàn phía bên dưới thiết bị tập thể dục đa năng, có thể nhìn thấy một vũng nước hình tròn nhỏ còn đọng lại hơi ẩm. Đưa mặt lại gần sẽ cảm nhận được mùi amoniac ngai ngái xộc lên mũi. Trước vũng nước tầm hai mươi xen-ti-mét, một cái kệ nằm lăn lóc.

Vị trí tiểu tiện mất kiểm soát hay vị trí của bệ đứng không có gì khả nghi.

Ichinose đứng thẳng dậy, quan sát căn phòng thêm lần nữa.

Ngay chính giữa phòng là một chiếc bàn thủy tinh. Phía tường bên tay phải là một loạt kệ con nhiều màu sắc xếp ngang dọc như một bức tranh ghép hình. Bên trong đó để gọn gàng các loại từ tạp chí, CD, gấu bông, cho đến đồ trang sức. Bên trên dãy kệ là điện thoại di động, máy cát xét, tivi. Trong khung ảnh, Yukari đang đứng ôm vợt, miệng cười tươi rói.

"Đây có lẽ là một cô gái tốt".

Fukuzono nói bằng vẻ mặt tiếc nuối.

"Thế còn bên kia thì sao?".

Nghe bằng vẻ có chút mỉa mai, Kuraishi ra lệnh cho Ichinose, "Cậu ra khám xét thi thể đi".

Ichinose quỳ xuống bên cạnh giường.

Cầu nguyện... Làm thôi. Như thường lệ.

Tay anh bắt đầu di chuyển. Ichinose thận trọng nhấc góc chiếc khăn tay như thể đang chạm vào một tờ giấy ướt mỏng manh. Ngón tay anh hơi run rẩy. Mãi anh mới gỡ được chiếc khăn ra. Cuối cùng, đằng sau lớp vải có dính vài sợi lông tơ, khuôn mặt của Yukari hiện ra.

Ichinose vô thức nhắm mắt lại. Anh nghe thấy tiếng nín thở phía sau lưng. Là của Fukuzono.

Chuẩn bị tinh thần, Ichinose mở mắt ra. Cảm giác buồn nôn cứ kéo đến tận hai, ba lần. Không có điểm gì trên khuôn mặt của thi thể trước mặt anh trùng với khuôn mặt tươi cười trong bức hình kia. Khuôn mặt tái nhợt như sáp. Nhãn cầu lồi ra ngoài, lưỡi xoắn lại, thè ra trước cả hàm răng. Cái miệng méo mó như thể muốn phát ra tiếng hét tuyệt vọng. Một khuôn mặt rất tiêu biểu của người treo cổ tự vẫn.

Ichinose nuốt xuống dịch chua đang lan ra trong miệng. Anh cầm đèn pin, đưa lại gần mắt Yukari. Giác mạc vẩn đục, không thể nhìn rõ con ngươi.

Tình trạng co cứng tử thi thì sao nhỉ. Ichinose đặt chiếc đèn xuống, dùng lòng bàn tay ấn từ vai xuống cánh tay cô. Bỗng dưng, Ichinose quên mất việc khám nghiệm, anh dừng tay lại.

Cứng và lạnh.

... Yukari...

"Cậu sao thế? Tiếp tục đi chứ?".

Giọng của Kuraishi dội thẳng vào ngực Ichinose. Anh vội tiếp tục thao tác. Tử thi co cứng nhiều, cơ thể cứng đơ như cây cột. Tình trạng co cứng lan xuống tận chi dưới, khả năng cử động của các khớp đã mất hoàn toàn.

"Đã bị treo cùng lắm là mười hai, mười ba tiếng đồng hồ".

Kuraishi lẩm bẩm, trong khi Fukuzono liếc mắt xuống chiếc đồng hồ đeo tay.

"... Vậy là khoảng tầm nửa đêm. Hợp lý nhỉ. Cậu nghiên cứu sinh sống ở phòng bên cạnh cũng nghe tiếng 'rầm' vào khoảng giờ đó".

... Cậu nghiên cứu sinh sống ở phòng bên cạnh...

Lòng Ichinose dậy sóng. Hồi trước, hai người đã từng đụng mặt nhau trước cửa phòng. Dáng dong dỏng cao, nét mặt thời thượng... Trước cửa phòng cậu ta đề tên "Kato"... Người yêu mới của Yukari là người mà Ichinose cũng biết.

Cô từng nói thế. Lúc đó anh không nghĩ ra bất cứ cái tên nào, nhưng đúng vậy, có mối liên kết ở đây. Vì ở chung cư này, Yukari và Kato từ lâu đã là hàng xóm của nhau.

... Để sau vậy.

Ichinose nghĩ lại. Hiện đang là thời gian điều tra. Đến giờ vẫn chưa có bằng chứng cho thấy đây là án mạng. Nếu cứ thế mà đi đến kết luận vụ này là tự sát, tất cả những lo lắng xoay quanh Yukari trong lòng Ichinose sẽ được gỡ bỏ.

... Nhưng còn đốm xuất huyết thì sao?

Trường hợp bị bóp hoặc thít cổ, mí mắt hoặc nhãn cầu sẽ có những chấm xuất huyết như bị kim đâm.

Không có. Hoàn toàn không hề có.

... Còn vết đọng lại của chất bài tiết...

Nếu chết trong tư thế không phải treo cổ thì nước mũi, nước bọt hoặc dịch bài tiết đa phần sẽ chảy ngang, rẽ thành đường kém tự nhiên.

Ở đây cũng không có gì lạ thường. Nước mũi hòa với máu chảy thẳng từ mũi xuống phần môi trên, không chút lem nhem. Nước bọt cũng chảy thẳng xuống từ mép trái môi dưới. Nước tiểu tạo thành bốn vệt trên hai chân, chảy xuống hai bắp đùi, nhưng không có đường chảy nào bị gấp khúc hay gián đoạn.

... Trường hợp máu chảy dồn xuống dưới là...

Sau khi tim ngừng đập, máu bắt đầu chảy xuống những nơi thấp hơn trong cơ thể. Do máu dồn xuống dưới nên qua làn da, sẽ thấy những vết hoen tử thi.

Vậy cũng không có gì bất thường. Vết hoen tử thi màu tím sẫm tập trung chủ yếu ở đầu hai tay và hai chân.

Ichinose nín thở. Theo như sách giáo khoa pháp y, đây chính là những biểu hiện đặc trưng ở người treo cổ tự tử.

Thế nhưng, yếu tố quyết định nằm ở phần cổ. Ichinose rọi đèn vào cổ của Yukari.

Có một vệt đỏ đen cỡ một xen-ti-mét chạy quanh cổ. Vết dây thừng kéo dài từ ngay dưới cằm, chạy chếch lên trên bên trái, đi qua xương hàm và bên dưới tai, vòng qua gáy. Phía bên phải cũng giống như thế. Vết dây thừng hướng lên trên theo góc tương tự, biến mất ở sau gáy đang khuất trong tấm chăn.

Anh giữ vai cô, hơi nhấc thi thể lên để nhìn phần còn lại của vết dây thừng rõ hơn. Mặc dù không có vết của nút thắt nhưng dây thừng gần như đã quấn một vòng quanh cổ, từ dưới cằm chạy thành hai vết đối xứng hoàn hảo sang hai bên. Hơn nữa, rãnh dây ở hàm dưới hằn sâu vào như thể bị khoét ra, cho thấy đó là điểm đã nâng đỡ toàn bộ cơ thể. Bị siết cổ thì khác. Có một thủ đoạn giết người là, kẻ có chiều cao phù hợp cõng nạn nhân lên rồi tròng cổ qua dây thừng, nhưng làm vậy sẽ không thể để lại dấu vết đối xứng chính xác như thế này.

Ngoài rãnh dây thừng, trên cổ không phát hiện ra dấu vết bất thường nào khác. Nạn nhân khi bị tấn công sẽ vùng vẫy. Hòng gỡ sợi dây thừng, họ sẽ hoảng loạn tự cào cổ mình, để lại vết xước mà ta hay biết tới với tên gọi "đường Yoshiwara". Không có vết này trên cổ Yukari. Đầu ngón tay và móng tay đều sạch sẽ.

Không có bất cứ mâu thuẫn nào trong cách thức làm chết người. Từ cổ họng Yukari tới gót chân cô là một trăm bốn mươi xen-ti-mét, từ phần vòng tròn thấp hơn của thòng lọng đến sàn rơi vào tầm một trăm năm mươi lăm xen-ti-mét, độ chênh lệch khoảng mười lăm xen-ti-mét. Cái kệ khi được dựng nằm ngang cũng cao hai mươi lăm xen-ti-mét, thỏa mãn điều kiện để làm bệ đứng.

Đây là một vụ treo cổ tự sát. Không phải bị giết mà là tự tử. Mọi bằng chứng đều âm thầm dẫn đến kết luận này.

Nếu bác sĩ pháp y Yatabe đến có lẽ cũng sẽ đưa ra kết luận tương tự. Rõ ràng là một vụ tự tử. Không cần chuyển Yukari sang cho bên giải phẫu pháp y của Đại học Y L nữa. Thi thể của cô sẽ được trả luôn cho người mẹ.

Ichinose đứng thẳng dậy. Cảm giác buồn nôn đã biến mất. Thay vào đó, từ tận đáy lòng, anh thấy mình như được tiếp thêm dũng khí. Là cảm giác giải tỏa được muộn phiền...

Đây là một vụ treo cổ tự vẫn. Ichinose toan nói thế trong khi quay người lại thì tiếng của Kuraishi đã vang vọng khắp phòng.

"Thi thể đang rơi nước mắt kìa".





-6-

Ichinose thất kinh, đưa mắt nhìn về phía thi thể.

Thi thể đang khóc? Là vì anh đưa ra kết luận sai?

Không, có lẽ là tình cờ thôi...

Ngay dưới đuôi mắt phải của Yukari, chính xác là ngay dưới xương gò má, có một đốm nhỏ như hạt đậu đỏ. Là vết tàn nhang.Đưa ra suy đoán như thế, ký ức cũ trong Ichinose bỗng ùa về.

Anh lôi chiếc kính lúp ra.

Sau khi phóng đại, anh nhận ra một phần viền của cái đốm hơi gồ lên. Đó là vết ghèn mắt khô bám lại...

Ichinose thở phào, nhớ lại lời Kuraishi nói mà anh đã chép vào sổ tay hồi trước.

Thi thể chết do thuốc ngủ sẽ có nước mắt chảy ra.

"Điều tra viên...".

"Nhưng cũng không hẳn. Số thi thể chảy nước mắt chỉ do treo cổ cũng rất nhiều. Chà, để cho chắc thì...".

Kuraishi ngừng lại, nghĩ một chút rồi ra lệnh.

"Hừm, Fuku, thử giám định dấu chân trên sàn xem sao".

"Dấu chân... ư?".

"Tìm hiểu xem có phải người chết tự bước đi hay không. Hay là bị chuốc thuốc mê rồi treo lên".

"À, tôi hiểu rồi".

"Lúc nãy có nói là đèn tắt phải không? Nếu thế thì xem thử từ bên dưới công tắc đèn cho đến thiết bị thể dục đi".

Hai thành viên trong đội giám định liền bắt tay vào công việc. Họ kéo rèm ra, bắt đầu thu thập vết tích bằng bột aluminum và thiết bị quét ánh sáng.

"Còn một chỗ nữa". Kuraishi chỉ vào ngón áp út tay trái của Yukari.

"Hả...?".

Hành động này thu hút sự chú ý của Ichinose. Không có gì cả... Không... Có gì đó. Đúng là có. Một vết hằn nhỏ hình vòng tròn, tầm một mi-li-mét. Có thể cho rằng vết chạy xung quanh ngón tay ấy là của một chiếc nhẫn. Anh đã bỏ qua. Có lẽ là vì ngón tay đã bị nhuốm trong màu tím thẫm tàn khốc của hồ máu tử thi.

"Ở đây có rất nhiều nhẫn nhưng mà...".

Fukuzono tinh mắt tìm thấy một hộp chứa đồ nhỏ hình ngôi sao. Bên trong có bảy chiếc nhẫn. Toàn là loại nhẫn thời trang mà nhìn qua cũng biết rẻ tiền.

"Kích thước thì sao? Có cái nào khớp không?".

"À, hiệu trưởng chờ chút...".

Fukuzono lôi từng chiếc nhẫn ra, đối chiếu với vết hằn trên ngón áp út của nạn nhân.

Có ba cái vừa với vết hằn.

"Chẳng lẽ nạn nhân cởi nhẫn ra, bỏ vào hộp rồi mới treo cổ tự tử à?".

"Trước khi chết đã tháo nhẫn mà vẫn để lại vết hằn cơ à?".

"Vâng, có thể cô ấy đã tháo ra ngay trước lúc chết".

Xem chừng hai người họ đang cố tìm xem có cái nhẫn nào bị đánh rơi quanh đó hay không.

Thế nhưng, Ichinose chợt xanh mặt.

Là đá ruby đó anh. Đẹp đúng không?

Không có ở đây. Đó là một chiếc nhẫn vàng có đính đá ruby. Nó đã biến đi đằng nào rồi. Trong đầu Ichinose lóe lên một suy nghĩ.

Quả nhiên Yukari đã bị sát hại. Hung thủ đã mang chiếc nhẫn đi vì sợ trên đó còn lưu lại chứng cứ. Vậy thủ phạm là ai? Người yêu mới đã tặng Yukari chiếc nhẫn. Có lẽ là cậu nghiên cứu sinh Kato sống ở phòng bên cạnh.

Ichinose nghĩ rằng mình nên báo cáo tất cả với Kuraishi, bởi đây là thông tin quan trọng giúp nhận biết vụ này là tự sát hay án mạng. Nếu giấu biến đi, anh sẽ không xứng làm thanh tra nữa. Dù anh đã cầu mong đây là một vụ tự sát. Không, đến giờ anh vẫn mong là vậy. Nhưng thế không có nghĩa là anh sẽ để một vụ giết người biến thành tự sát...

Ichinose lơ đãng nhìn vào khoảng không, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại.

Cuốn sổ tay... đang nằm ở góc trong cùng của cái kệ đựng CD, lẫn với một số cuốn sách khác. Cuốn sổ tay của Yukari đang nằm ở đó.

Danh thiếp của anh Ichi, em đã dán vào sổ tay rồi đấy. Chỉ cần chĩa danh thiếp của anh ra cho mấy ông khách lẵng nhẵng bám đuôi em là đám đó rút lui ngay.

Cơn rùng mình quay trở lại. Nó sẽ hủy hoại chính anh mất...

Ichinose chợt yếu lòng.

Giả sử Kato không phải là thủ phạm thì sao? Chính Ichinose sẽ trở thành đối tượng tình nghi, là kẻ giết người vì ngoại tình. Anh sẽ bị cả gia đình lẫn nơi làm việc chối bỏ. Có khi nào chuyện đó sẽ xảy ra không? Vì một người con gái đã chết, liệu có cần hy sinh một kẻ còn phải sống tiếp như anh?

Không, ở thời điểm hiện tại, vẫn chưa rõ Yukari có phải bị sát hại hay không. Yukari đã bị người yêu nói lời chia tay nên quyết định vứt chiếc nhẫn đi hoặc cất ở nơi mà cô sẽ không bắt gặp nó lần nào nữa chẳng hạn. Cũng có khả năng lắm chứ.

Tóm lại là, dù anh có trình báo thông tin lên Kuraishi đi nữa, sẽ vẫn không rõ đây có phải một vụ giết người hay không. Tuy nhiên, rất có thể thông tin trình báo sẽ đẩy cuộc sống của Ichinose đến bờ vực cheo leo.

... Sao anh lại ngu ngốc thế chứ.

Ichinose cắn chặt răng.

Anh vững dạ. Nhờ đó, anh đã quyết định được mình nên làm gì tiếp theo.

Ichinose liếc nhìn Kuraishi. Ông ta đang chú tâm theo dõi việc thu thập dấu chân. Fukuzono cũng thế. Phải làm ngay thôi.

Ichinose nín thở, lê chân vòng ra sau lưng hai người. Anh chậm rãi cúi người xuống, đưa tay vào cái kệ. Ichinose dùng ngón tay kéo cuốn sổ ra. Chính lúc ấy, anh cảm thấy có luồng gió thổi qua bên má. Tiếng bước chân báo hiệu ai đó vừa mở cửa đi vào.

"Xin lỗi đã đến muộn".

Bác sĩ pháp y, Yatabe Katsunori xuất hiện.

Là vị "bác sĩ trẻ", chưa đầy ba mươi tuổi.

... Anh có bị bắt gặp không...?

Trong túi quần Ichinose, bàn tay đầy mồ hôi đang giữ lấy cuốn sổ nhỏ.





-7-

Vì Yatabe Katsunori đã đến nên công tác khám nghiệm hiện trường chuyển sang những bước cuối cùng.

"Vậy tôi sẽ cởi bỏ quần áo của tử thi".

Ichinose bắt đầu cởi cúc đằng trước của bộ váy trên người thi thể. Bộ ngực đầy đặn. Vòng eo thon gọn. Đường cong quyến rũ phần bụng dưới. Trước đây, đó là tất cả những gì ở Yukari đáng yêu khiến anh từng mê mẩn.

Hì hì, thế thì em không thể chết một cách kỳ cục ở một nơi kỳ cục được. Em ghét bị anh Ichi lột trần để khám nghiệm khắp thân thể lắm.

Thật là tội nghiệp - nghĩ được đến thế cũng là khi Ichinose đã lấy lại bình tĩnh. Anh đã có được cuốn sổ tay. Hình như Yatabe không để ý đến chuyện đó. Chắc cậu ta cũng sẽ sớm đưa ra kết luận đây là một vụ tự sát. Bây giờ, Yukari không còn là mối đe dọa với Ichinose nữa.

Về chiếc nhẫn, có lẽ Yukari đã bị sát hại. Không tìm thấy chiếc nhẫn ruby đó cũng có thể đồng nghĩa với việc Yukari đã thất tình. Mà thất tình nên dẫn đến chuyện tự sát. Ichinose bắt đầu nghiêm túc nghĩ vậy.

Anh cùng với Yatabe xem xét vai, ngực, bụng và hai cánh tay của Yukari. Không có máu tụ dưới da. Không có vết hằn. Không có vết thương ngoài da. Không có dấu hiệu bị xâm hại.

Họ cởi khuy cài áo ngực. Khi bộ ngực trần của Yukari lộ ra, Ichinose giật nảy người.

Đầu ngực thâm đen. Không, vẫn có thể coi là có sắc hồng. Hiện tại, không một ai lên tiếng cho rằng đấy là "dấu hiệu mang thai". Nhưng Ichinose thì biết rõ sắc nhàn nhạt xinh đẹp của đầu ngực trước kia.

Và tim anh lại bắt đầu đập nhanh.

Mang thai. Chuyện này vừa có thể là động cơ giết người, vừa có thể là động cơ tự sát. Thế nhưng...

Cả chiếc nhẫn và chuyện mang thai, hai chi tiết này đủ để được điều tra như một vụ giết người, nhưng cũng có khi chỉ được thụ lý như một vụ tự tử. Nếu không điều tra rõ ràng thì sự thật sẽ bị chôn vùi trong bóng tối. Làm sao với sự vô lý này đầy. Yukari sẽ thất vọng biết chừng nào.

Ichinose vững dạ. Anh không định quay đầu lại vì trái tim đã nguội lạnh. Trái tim ấy đã bị tảng băng bản ngã nuốt chửng, trở nên băng giá.

Ichinose cởi quần lót của cô. Trên lông vùng kín của thi thể có dính một ít nước tiểu. Sau khi bọn họ đo lại nhiệt độ ở trực tràng bằng nhiệt kế, phần khám nghiệm kết thúc.

Kuraishi nhìn Yatabe.

"Cậu bác sĩ trẻ nghĩ sao?".

"Là treo cổ tự tử".

Yatabe nói, mặt không hề biến sắc.

Kuraishi khẽ gật đầu, hướng về phía đội giám định đã xong việc.

"Đằng đó thì sao?".

"Vâng, từ dưới công tắc đèn đến thiết bị tập thể dục đa năng có những dấu chân cho thấy hướng đi thẳng. Còn sải bước chân cho thấy nạn nhân bước đi rất vững vàng".

"Các cậu vất vả rồi... còn Fuku, cậu có ý kiến gì không?".

Điệu bộ nghiêm túc, Fukuzono trả lời.

"Mẹ nạn nhân nói là do huyết thống. Hai mươi hai năm trước, bố của Aizawa Yukari cũng treo cổ tự tử. Lúc đó cô ấy mới năm tuổi".

Ichinose không tin vào tai mình. Yukari đã nói bố cô chết vì ung thư.

"Nhà máy sắt thép do ông ấy quản lý bị phá sản. Vì chuyện đó mà vào ngày sinh nhật Yukari, ông ấy đã không mua được quà cho cô. Không còn cách nào khác, ông đã tự chế bộ bài Tây bằng danh thiếp của mình làm quà sinh nhật. Đấy, vì phần tên của danh thiếp giống nhau nên được chọn làm mặt sau của bộ bài, còn mặt sau danh thiếp thì ông vẽ thêm ký hiệu quân cơ hoặc quân bích bằng bút ký tên. Yukari vui lắm, thế nhưng bố cô thì ngay sáng hôm sau... là vậy đấy. Có lẽ ông chỉ muốn mừng sinh nhật của con gái thôi. Chuyện tồi tệ nhất là, người đầu tiên phát hiện ra thi thể ông ấy lại chính là Yukari. Theo lời người mẹ thì đáng lẽ cô không được nhìn thấy cảnh đó... Mà nói chung là bà ấy đã nói vậy".

Bầu không khí trong căn phòng lại trở nên tĩnh lặng.

Ichinose cũng không nói một lời nào.

Danh thiếp... Vì chuyện của bố mà Yukari mới muốn có nó đến mức ấy...

"Ichi...".

Kuraishi khoanh tay, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Cậu đưa ra kết luận đi".

"Vâng...?".

"Cậu là người chịu trách nhiệm hiện trường lần này mà. Đã thu thập thông tin rồi. Giờ đưa ra kết luận cuối cùng đi".

Ichinose lặng thinh một vài giây.

Cuối cùng anh mở miệng. Bờ môi run rẩy lên tiếng.

"Vụ này... theo tôi là một vụ tự sát".





-8-

Mười giờ tối. Ichinose đang ngồi tại quầy một quán rượu rẻ tiền. Anh vẫn chưa say chút nào. Lúc bước ra khỏi phòng Yukari, vẫn còn một đám đông đứng vây quanh dây bảo vệ hiện trường. Trong số đó có gương mặt của Kato. Ánh mắt họ giao nhau. Người quay mặt đi trước là Ichinose. Anh không muốn bị đối phương nhớ tới nên đã vội vã giấu mặt đi. Dù gã Kato đó có thể là hung thủ đã sát hại Yukari...

Bảo vệ gia đình.

Anh thực sự có thể nói thế ư? Nếu vậy thì tại sao giờ này anh lại có mặt ở đây? Anh đã có thể về nhà đúng giờ. Tổ chức cả sinh nhật cho vợ. Nhưng rồi anh lại ngồi uống ở đây thay vì làm vậy.

Chỉ vì anh cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Ichinose nhìn vào lòng bàn tay mình.

Vẫn còn đọng lại cảm giác ấy. Lạnh lẽo, cứng đơ, là cảm giác từ cơ thể của Yukari.

Ồ, em thích nhất là cảnh sát đấy.

Anh đã nhìn thấy vẻ mặt vô ưu của cô. Tràn đầy trẻ trung, chỉ làm điều mình thích. Anh đã nghĩ cô sẽ cứ thế mà sống một cuộc đời vui vẻ.

Lúc năm tuổi thì bố mất. Cô đã nhìn thấy cảnh ông treo cổ. Vào buổi sáng ngay sau ngày sinh nhật...

Nhưng ai mà tự sát thì ngốc thật, anh nhỉ?

Khi nói những lời này, Yukari đã có vẻ mặt thế nào nhỉ? Anh không tài nào nhớ ra. Dù đã kề cận xác thịt cũng gần nửa năm, nhưng đến bây giờ anh mới chợt nhận ra, mình không biết gì về Yukari cả.

Vì anh cũng không có ý định tìm hiểu. Ngay cả trong tình cảnh cuối cùng là cái chết, anh cũng không muốn biết sự thật. Không còn gì sau đó nữa. Tất cả mọi thứ của cô sẽ cháy hết, hóa thành tro tàn, được đựng vào một chiếc bình nhỏ và vĩnh viễn ngủ say ở một nơi nào đó trong lòng đất.

Vai Ichinose run rẩy. Anh chống cả hai cánh tay lên quầy rượu. Khi định lấy khăn mùi xoa ra khỏi túi, tay anh chạm phải một thứ khác.

Sổ tay...

Anh lôi nó ra. Ngấu nghiến lật. Đây rồi. Tấm danh thiếp được dán ở mặt cuối cuốn sổ. Thế nhưng...

Không thể nào đọc nổi từ tên tuổi, chức vụ cho đến cả số điện thoại. Toàn bộ số lẫn chữ cái đã bị tô đè. Mỗi chỗ lại được vẽ lên những hình trái tim nhỏ xíu.

Ichinose ngửa mặt lên trần nhà.

Khi nào có người yêu mới, cô sẽ vứt đi. Tuy đã hứa thế, Yukari lại không thể giữ lời. Nhưng cô đã lo nghĩ chu toàn để không làm ảnh hưởng đến Ichinose...

Anh đã nghĩ việc Yukari không trả lại danh thiếp cho mình là một hiểm họa. Anh còn hình dung chuyện đó giống như một quả bom chực chờ phát nổ. Vậy mà Yukari không hề thù ghét gã đàn ông bội bạc như anh, còn vẽ lên những trái tim nhỏ nhắn của một cô gái trẻ. Cô đã cố gắng xóa đi chữ đen bằng bút bi đỏ. Đến mức bề mặt giấy bị bào mòn, xơ ra cả sợi giấy. Thật ngốc. Ichinose nghĩ. Sao lại có người con gái ngốc như vậy nhỉ?

Nước mắt là thế này sao? Anh chẳng thể nào kìm lại theo ý mình.

Hàng trái tim nhỏ nhắn mờ đi trong màn nước mắt. Nhưng rồi anh chợt nhìn thấy một quân bài.

Anh siết chặt nắm tay. Siết bằng hết sức.

Ichinose rút điện thoại ra, gọi vào điện thoại nhà của Kuraishi. Không có người nhấc máy. Anh gọi lại lần nữa vào số di động của ông...

"Chuyện gì thế?".

"Tôi có chuyện cần bàn gấp. Bây giờ điều tra viên đang ở đâu ạ?".

"Hiện trường tại Kenzaki".

Ichinose nghe như có sét đánh bên tai.

Anh bước ra khỏi quán, chạy như bay xuống đường bắt taxi, nhắm đến Kenzaki. Là giết người. Kuraishi vẫn chưa vứt bỏ mối nghi ngờ ấy. Nếu vậy, thông tin của Ichinose vẫn còn đường sống.

Tầm một giờ sau, anh đã tới Heights Takayama. Kuraishi đang ở trong xe đỗ trước phòng 103.

"Khuôn mặt đó không phải của người đi đầu thú đâu nhỉ?".

"Có lẽ cũng gần như thế ạ".

Ichinose kể sạch mọi thứ. Mối quan hệ với Yukari. Chiếc nhẫn cưới. Cái thai. Chuyện về Kato...

"Là gã Kato ở cạnh sao... Tôi thì lại nghĩ khác".

"Khác ư...? Nếu thế thì là ai? À không, suy cho cùng, cái chết của Yukari có thực sự là một vụ án mạng?".

"Chuyện đó thì tôi đảm bảo. Sẵn tiện đây...".

Kuraishi bước xuống xe, đẩy cửa bước vào phòng 103. Ichinose đuổi theo bóng lưng gầy guộc ấy.

Họ băng qua đoạn hành lang ngắn, tiến thẳng vào bên trong phòng, Kuraishi kéo cửa lại, tắt hết đèn.

Một màn tối đen.

"Tất cả các cửa sổ đều che rèm dày. Nếu đóng cả cửa kéo thì sẽ chẳng khác gì ban đêm... Ichi, cậu có thể bước đi không?".

"À... không thể...".

"Là người bình thường thì không ai có thể đi được trong không gian tối mịt thế này. Dù có là phòng mình đi chăng nữa. Bên phía giám định có nói 'đi thẳng' hay 'bước đi rất vững vàng' đúng không? Cùng lắm là "rón rén" hay "lê gót" chứ. Tóm lại, dấu chân đó phải ở vào một thời điểm khác".

Ra là vậy. Vì muốn xác nhận lại điều này mà Kuraishi đã chờ đến"đêm".

"Điều tra viên... đã biết chuyện này từ hồi sáng rồi nhỉ. Nhưng lúc đó anh đã không nói ra... Vì nghi ngờ thái độ sợ hãi của tôi sao?".

"Trên đời này làm gì có thằng đàn ông nào sống chỉn chu, sạch sẽ đâu. Dù sao thì cậu cũng là cảnh sát mà".

Trong bóng tối, chỉ có tiếng hai người trao đổi qua lại.

"Bây giờ thì... thế nào ạ?".

"Cậu vô tội".

"Không phải tôi cũng không phải Kato, vậy thì là ai? Yukari nói tôi cũng biết người yêu mới của cô ấy. Nhưng ngoài Kato ra...".

Nói tới đó, Ichinose thấy cả người mình căng cứng.

Có. Chỉ có một người. Nếu là người đó thì Yukari nghĩ vậy cũng không sai chút nào.

Đèn bừng sáng. Gương mặt Kuraishi đã kề ngay bên cạnh.

"Có nhỉ?".

Ichinose gật đầu.

"Là bác sĩ trẻ - Yatabe Katsunori".

Buổi tiệc tất niên năm ngoái của Hội Pháp y tỉnh L - nếu cân nhắc đến việc Yatabe và Yukari gặp nhau ở đó thì mọi việc đều trở nên hợp lý. Cậu ta ngồi cùng hàng với Ichinose. Thế nên Yukari mới nghĩ có lẽ Ichinose cũng sẽ biết tên cậu ta...

"Lần này có giống với suy luận của tôi không đây?".

"Sau khi chia tay tôi, có lẽ cô ấy đã bắt đầu hẹn hò với cậu ta. Vì cùng ở trong thành phố Kenzaki nên có khả năng cậu ta sẽ nhanh chóng tiếp cận Yukari thông qua việc khám bệnh. Thế nhưng, dù cho cả hai có mối quan hệ yêu đương đi nữa, việc bác sĩ trẻ đó có ra tay giết người hay không thì...".

"Một hiện trường hoàn hảo, không hề có khiếm khuyết. Tôi đã nghĩ người làm được như vậy cũng phải cỡ cậu, nhưng nếu là hắn ta thì cũng hoàn toàn có khả năng. Vì hắn biết tường tận về công việc của chúng ta".

"Đúng là như thế, nhưng có rất nhiều bác sĩ pháp y cơ mà? Yukari đã có mặt ở buổi tất niên Hội Pháp y tỉnh L".

Kuraishi không chú ý đến những gì anh nói.

"Trong buổi giải phẫu ngày mai, chúng ta sẽ làm rõ phương thức nạn nhân bị gây mê. Mà dù gì đi nữa thì rất may, cậu bác sĩ trẻ tuổi đã gây ra sai sót".

"Sai sót...?".

Đúng lúc đó, có tiếng "ầm" ở sảnh để giày. Ai đó đã kéo cửa ra.

"A..."

Ichinose mở to mắt.

Là lúc đó. Khi nhóm Kuraishi không để ý và anh với tay trộm cuốn sổ, Yatabe đến muộn đã vừa lúc xuất hiện. Ichinose cảm nhận được làn gió. Anh cũng nghe thấy tiếng bước chân. Nhưng phải rồi, không có tiếng "ầm".

"Ra là thế. Cậu Yatabe đã biết đây là cửa đẩy vào".

Ichinose giật mình đứng phắt dậy.

Điều tra viên chung thân - ông nhìn thấu được cả việc đó sao?

Fukuzono chạy như bay vào phòng.

"Hiệu trưởng, phát hiện ra chuyện hay đây. Cậu bác sĩ trẻ tuổi đó dù đã có vợ và con nhưng vẫn ra ngoài chơi bời như một gã độc thân ấy".

Giống hồi sáng, Fukuzono hoàn toàn phớt lờ Ichinose mà báo cáo thẳng với Kuraishi. "Tôi sẽ gô chặt hắn lại" - nói xong câu đó, anh ta lại phóng như bay ra khỏi phòng.

"Rút lui thôi. Phần còn lại là công việc của bọn họ".

"Vâng".

Bước ra hành lang, Ichinose dừng bước, ngoái đầu nhìn lại.

Anh cảm thấy có ai đó đang gọi mình.

Nhất định sẽ kết hôn trước năm ba mươi tuổi. Yukari đã nói vậy. Có lẽ cô ấy muốn đặt cược vào Yatabe. Có con và giữ đứa bé lại là cách để níu chân cậu ta.

Ichinose nhắm mắt, anh quay đầu nhìn về căn phòng đã tắt đi cả ánh đèn lẫn ước mơ của người con gái đó, im lặng chắp tay.

Kuraishi đã chờ sẵn ở phía trước.

Lúc hai người bước lên xe, điện thoại của họ như chỉ chờ điều đó xảy ra, đồng loạt đổ chuông.

"Tử thi mới gọi đấy".

Gò má xương xẩu của Kuraishi khẽ dãn ra.















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top