16

"Tiểu Vũ...Tiểu Vũ, cậu tỉnh rồi à, Tiểu Vũ"

"Ưm...cậu ồn gì vậy, Phong Phong" – Trần Tử Minh mệt mỏi dụi dụi mắt

"Mau, cậu mau đi báo bác sĩ, tiểu Vũ tỉnh rồi"

"Tỉnh đâu mà..." – Trần Tử Minh mắt nhắm mắt mở định phản bác thì giật mình thấy ngón tay Lưu Vũ động đậy – "Á...Tiểu Vũ, cậu tỉnh rồi sao, Tiểu Vũ ... "

Giọng của Trần Tử Minh tuyệt đối là vang vọng khắp phòng. Chân mày Lưu Vũ chau lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hàng mi run rẩy như đang cố gắng mở mắt.

"Cậu ồn ào quá, mau đi gọi bác sĩ đi"

"À à đúng rồi, để tớ đi kêu, đợi tớ"

Trần Tử Minh hớt hả chạy đi.

Lưu Vũ dần tỉnh lại trong tiếng gọi của Lưu Phong.

"Tiểu Vũ.... Tiểu Vũ....Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi bảo bối, tớ lo chết mất"

Giọng Lưu Phong đã nghẹn lại.

A...Lưu Vũ muốn nói vài câu tốt đẹp an ủi bạn thân nhưng cổ họng cậu khô khốc, rất đau, nói không nên lời.

"Từ từ...đợi tớ chút, tớ lấy nước cho cậu"

Lưu Phong cẩn thận đỡ Lưu Vũ hơi gượng người dậy, dùng muỗng nhỏ đút từng ngụm nước ấm cho cậu. Lưu Vũ muốn từ chối sự chu đáo quá mức này, nhưng không được.

"Ổn hơn chưa?"

"Ừm, cảm ơn cậu, Phong Phong"

Lưu Vũ yếu ớt đáp lại, lại tựa người vào giường. Chỉ hơi nhỏm người lên chút mà dường như đang tiêu hao hết số năng lượng dự trữ của cậu. Cơ thể mệt rã rời không chút sức, cơn đau từ bụng cứ âm ỉ, thỉnh thoảng lại nhói lên một cảm giác đau đến khó chịu đựng.

Lưu Phong nhẹ nhàng vuốt lại tóc mái lòa xòa đang che khuất đôi mắt Lưu Vũ. Ánh mắt cưng chiều xen lẫn đau lòng nhìn cậu bạn nhỏ bé mặt mũi tái nhợt đang cố cười để an ủi mình.

"Tử Minh đi gọi bác sĩ rồi, chút nữa sẽ đến thôi. Cậu cố chịu một chút nhé"

"Không sao"

"Mọi người đều rất lo lắng cho cậu, cậu tỉnh lại là tốt rồi"

"Xin l..."

"Đừng nói" – Lưu Phong vội ngắt lời, ngón tay đặt lên môi Lưu Vũ – "Không phải lỗi của cậu, cậu không có lỗi gì hết, chỉ cần nghỉ ngồi cho tốt thôi, ngoan"

Lưu Phong dỗ dành cậu như một đứa trẻ, thật dịu dàng, cũng thật ấm áp.

Ai cũng có lỗi cả, những kẻ đã dùng lời nói làm tổn thương tinh thần cậu, những người dùng hành động đe dọa đến tính mạng cậu, những người chỉ xem cậu là cây rụng tiền mà ra sức bóc lột, những người bạn đã không bảo vệ cậu chu toàn. Kể cả tớ, anh Tô Kiệt những người đã không ngăn cản cậu tham gia vào cuộc thi ấy. Ai cũng có lỗi, nhưng nhất định không thể là cậu, cậu đã làm rất tốt rồi, đừng luôn tự nhận phần lỗi về mình.

Lưu Vũ bất đắc dĩ gật đầu, một thứ cảm xúc khó gọi tên bỗng nhộn nhạo trong ngực đến khó chịu.

Bác sĩ nhanh chóng đến khám cho Lưu Vũ.

"Tốt lắm, chú ý nghỉ ngơi, điều dưỡng vận động vừa sức sẽ nhanh khỏe lại thôi. Vết thương có vẻ ổn rồi. À, ai chịu trách nhiệm chính ở đây vậy, đến phòng tôi dặn dò một chút cách chăm sóc bệnh nhân"

"Không thể nói với em sao?"

Lưu Vũ yếu ớt hỏi, gương mặt cùng giọng nói kia khiến người ta mủi lòng.

Bác sĩ Liam mỉm cười hiền lành, thân thiết xoa xoa tóc Lưu Vũ:

"Dặn dò họ lưu ý chuyện ăn uống, sinh hoạt của em, em nghe làm gì, còn không bằng nghỉ ngơi cho mau lành vết thương"

Lưu Phong xung phong đi, dù gì tính tình Tử Minh như vậy, cậu sợ dặn cậu ta câu sau cậu ta nhất định sẽ quên câu trước mất. Không đáng tin cậy chút nào. Nhưng tiểu Vũ cứ níu áo cậu, đôi mắt như cún con rất tội nghiệp.

"Đừng đi..."

3 người đàn ông trong phòng: .....

Nội tâm 2 chị y tá và 1 cô nàng thực tập sinh: AAAAAAAAAAAAA Lưu Vũ bằng xương bằng thịt, sao có thể manh đến thế..........

"Tớ đi một chút rồi về, để Tử Minh đi tớ không an tâm" – Lưu Phong an ủi. Cậu nghĩ có lẽ vì vừa trải qua kinh hoàng, ai cũng sẽ cảm thấy bất an muốn có người thân bên cạnh – "Cậu chịu khó ở với Tử Minh một chút nhé"

Trần Tử Minh bị cue: Gì cơ? Ở với tớ mà phải chịu khó là sao? Cậu đùa hả? Tiểu Vũ ở với tớ đều cười rất vui vẻ đó!!!!

Đương nhiên cậu chỉ dám kháng nghị cậu trong lòng, chính Tử Minh cũng biết mình không tỉ mỉ bằng, sợ nghe dặn dò bằng tai phải sẽ ra bằng tai trái mất.

"Đúng đấy, có tớ ở đây mà" – Trần Tử Minh cố gắng đè cái nết lúc livestream của mình lại, học theo Lưu Phong dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể, khuôn mặt chân thành nhất có thể mà dụ dỗ.

Trong mắt Lưu Vũ chỉ thấy một nụ cười khả ố và một giọng nói rợn người, tuyệt đối không hề dính dáng gì đến 2 tính từ "dịu dàng" và "chân thành" như trong tưởng tượng của Trần Tử Minh.

Cậu ôm lấy tay Lưu Phong, siết chặt hơn, lắc đầu liên tục: "Không muốn...Đừng bỏ tớ!" – Lúc ngẩng đầu lên trong mắt đã có ánh nước.

Lưu Phong và Trần Tử Minh hoảng hồn, sao nói khóc là khóc rồi. Trước khi đâu có như vậy.

Cả hai vội vàng dỗ dàng.

Lưu Phong chỉ đành lúng túng nói:

"Tụi em đã gọi anh của cậu ấy đến, chút nữa anh ấy đến có người chăm cậu ấy thì bọn em qua sau được không ạ?"

Đôi mắt Liam lặng lẽ quan sát Lưu Vũ.

"Có thể...có thể nói ở đây không?" – Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn bác sĩ Liam dò hỏi, không hề khóc nhé, nhưng thật ra nước mắt đã lưng tròng rồi, một bộ dạng như chịu thiên đại uất ức như thể nếu từ chối cậu ấy chính là tội ác tày trời.

Nội tâm của mọi người đã sớm kêu trời.

Trời đất ơi, tiểu Vũ chơi xấu hả?

Sao hôm nay lại dính người đến thế nhỉ?

Đừng nói là vì muốn nghe bệnh trạng của mình nên cậu ta mới cố tình làm vậy đến bạn cậu ta không đi được với mình nha

Wow, manh quá đi mất, trời đất ơi, tui đứng không vững rồi, ai đó cho tui chỗ dựa đi.

Á, sao có thể chơi xấu như vậy chứ, truyền thuyết Lưu Vũ làm nũng thì sao trên trời cũng phải hái cho được là đây sao??? Á tui được tận mặt chứng kiến, tui chết cũng mãn nguyện.

Má ơi, bảo sao cậu ấy trên sân khấu A như vậy mà fan mama của cậu ấy nhiều đến thế, huhu sao có thể đáng yêu đến phạm quy thế hả????

Mình hôm nay sao vậy? Cứ muốn khóc là sao không biết, không thể thiếu chuyên nghiệp như vậy được, phải quản lý tốt biểu cảm trước mặt mọi người chứ, không được để mọi người lo lắng.

.....

Cuối cùng Liam cũng phải thở dài buông khí giới đầu hàng. Bảo sao Eric luôn miệng bảo bảo bối của cậu ấy chính là đệ nhất thiên hạ. Thật sự là đệ nhất thiên hạ mà, nhìn vào mắt cậu ta một cái liền không tự chủ mà phải nói chuyện nhỏ nhẹ, nhìn hai cái liền không có cách nào từ chối yêu cầu của cậu ta.

"Được rồi, thật ra cũng không có gì, anh chỉ muốn mọi người chú ý chuyện ăn uống và luyện tập cho em, dù sao em cũng nằm mấy ngày rồi, không thể chỉ dựa vào ăn uống bồi bổ, còn cần phải phối hợp với tập thể dục, rèn luyện thân thể để cơ thể sớm làm quen lại với việc vận động. Với muốn báo trước vết thương của em có thể để lại sẹo đấy, dù sao miệng vết thương hơi lớn, người cũng đã trưởng thành, không thể như trẻ con dễ dàng lành lặn mà không để lại sẹo. Anh nghĩ em làm idol, sợ rằng biết mình sẽ có sẹo sẽ khiến em khó chịu, không tốt cho quá trình dưỡng bệnh nên mới không định nói"

Lưu Vũ vừa nghe đã mỉm cười, ấm ức đâu, ủy khuất đâu, nước mắt đâu? Nào có chứ? Ai khóc, ai làm nũng bao giờ? Ai chứ không phải Lưu Vũ em nhé! Em rất là giỏi quản lý biểu cảm đó, giống như hiện tại nè, mỉm cười tiêu chuẩn an ủi ngược lại bác sĩ:

"Bác sĩ đừng lo, em là con trai mà, chút sẹo này có là gì chứ, em sẽ chăm chỉ rèn luyện cho mau khỏe"

Liam gật đầu, đôi mắt nhìn bệnh nhân có chút chăm chú. Lại dặn dò Lưu Phong và Trần Tử Minh lưu ý khẩu phần ăn của bệnh nhân, cần tránh những thực phẩm dễ để lại sẹo.

"Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé nhóc con! Tôi đi trước đây"

Liam lại xoa đầu Lưu Vũ. Lúc bị xoa đầu Lưu Vũ hay có thói quen hơi rụt vai lại, mắt cũng hơi híp, như thể một chú mèo con, nhìn thế nào cũng đáng yêu hết sức. Liam chỉ có thể cảm thán, thật giống một nhóc mèo nuôi trong nhà mà, tóc cũng mềm mại ghê.

Lưu Phong từ lâu đã nhìn chằm chằm cái tay đang đặt trên đầu Lưu Vũ rồi. Anh mà không phải bác sĩ thì cho anh bay ra ngoài từ sớm rồi nhé!

Mạnh mẽ nắm chặt tay vị bác sĩ kia Lưu Phong nói: "Cảm ơn bác sĩ đêm khuya đã đến đây khám giúp tiểu Vũ. Anh về nghỉ ngơi sớm đi nhé, làm phiền rồi!"

Trần Tử Minh cũng hơi đẩy vị bác sĩ kia ra, mặt mày thánh thiện: "Làm phiền bác sĩ rồi, bác sĩ mau về sớm nghỉ ngơi đi để giữ gìn sức khỏe, sáng mai còn phải đi khám cho các bệnh nhân khác nữa". Nãy giờ anh động tay động chân hơi bị nhiều rồi đấy.

Liam có chút ngơ ngác nhìn hai người này: "Được rồi, vậy các cậu chăm sóc tốt cho bệnh nhân, tôi đi đây"

Hai chị y tá cùng thực tập sinh kia lúc ra cửa còn luyến tiếc nói:

"Tiểu Vũ nghỉ ngơi cho tốt nha"

"Cố gắng dưỡng thương nha, nếu đau thì gọi chị, tối nay chị trực dưới sảnh á" (Gọi chị rồi hết đau không chị?)

"Cần gì cứ gọi nha, đừng chịu đựng đó, các cậu cố chăm sóc bệnh nhân nha, có gì không hiểu thì gọi chúng tôi"

"Dạ, vâng vâng ạ" – Trần Tử Minh cùng Lưu Phong vâng vâng dạ dạ có chút mơ hồ, mấy người này cũng là fan của Tiểu Vũ hả? Hay là bác sĩ y tá nào cũng nhiệt tình vậy.

"Vâng ạ! Em sẽ ngoan ngoãn dưỡng bệnh để mau khỏe lại, bác sĩ và các chị cũng mau chóng nghỉ ngơi đi nha, vất vả rồi!" – Lưu Vũ đáp lại.

Cả ba cô gái đều đỏ mặt. Ôi săn sóc quá đi mà!

Liam để tay trên miệng giả vờ ho vài tiếng: Mấy người chuyên nghiệp xíu được không, thấy con người ta trắng trắng mềm mềm là muốn ăn à.

Mọi người lúng túng vội bước ra khỏi cửa.

"A đúng rồi! Bác sĩ ơi, em có thể ăn sầu riêng không?"

Giọng Lưu Vũ nói vọng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top