Về nhà thôi!
Credit: Des by
Mới đó mà đã gần hết năm rồi, thời gian thật chẳng nể nang gì ai. Không khí cuối năm vẫn cứ luôn bận rộn và đông đúc như thế. Đường xá tấp nập xe cộ, tiết trời se lạnh thấm hơi sương, cả không gian như ngập trong hơi thở của xuân sang.
Hôm nay đã là 23 tháng Chạp, người người nhà nhà cùng nhau ra chợ sắm ít bánh kẹo, có khi mua thêm cây mía hay con cá chép để ông Táo về chầu Ngọc Hoàng. Trong dòng người đó, có một cô nàng đi ngược lại với họ.
Thanh vẫn cứ ung dung như bình thường, thay vì rẽ vào sạp bán đồ cúng ông Táo, cô chuyển hướng mua vài cái áo khoác dày, cùng ít mì gói và dăm ba món đồ khô. Mọi người nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm, ngay cả bà chủ tiệm tạp hoá cũng buông vài câu thăm hỏi:
- Ủa nay con Thanh lại mua đồ đi chơi Tết hả?
- Dạ bà Năm, con định đi ra Hà Nội vài hôm, để hưởng chút khí lạnh.
Chiếc xe máy băng băng trên đường, có một cô bé mải chạy chơi mà không để ý dòng xe tấp nập. Bé lao ra đường để với theo quả bóng bay, cũng may khi vừa vuột khỏi tay mẹ thì bé liền được mẹ chạy theo ôm lại. Thanh hoảng hồn khi nghĩ rằng chỉ chút nữa thôi con bé sẽ gặp chuyện mất.
Cô nhớ lại năm mình 6 tuổi, cũng vì mải chơi mà đi lạc trong khu thương mại, chi tiết thế nào cô không nhớ rõ, nhưng khi đó cô đã khóc nhiều lắm, đến mức hai mắt sưng húp lên. Thật may, khi cô sắp lả đi vì mệt, giọng của bố mẹ truyền đến ấm áp lạ thường: "Con ơi, con đâu rồi, đừng làm bố mẹ sợ, mau trả lời bố mẹ đi..."
Thanh chợt cười buồn, cái thứ ký ức đẹp đẽ kia sao mông lung quá đỗi. Mọi chuyện chắc cũng đã được sáu năm hơn rồi, ngày đó, Thanh nhớ mình là một cô gái 18 tuổi, đầy ngang bướng và vô cùng cá tính. Không rõ lắm ngày đó ra sao, chỉ nhớ rằng họ đã nói một câu làm Thanh ghim mãi trong lòng: "Nuôi mày 18 năm trời, giờ mày vì một thằng con trai mà cãi lời tao. Mày đi khỏi nhà tao ngay!"
Thanh cười mỉa mai, cô vốn dĩ phải biết rằng họ vốn không quan tâm cảm xúc của cô. Họ chỉ vì chút tiền của mình mà đuổi cô khỏi nhà, đúng là cô sai thật, nhưng có nhất thiết phải đuổi cô đi hay không? Đã vậy lại không một lời thăm hỏi, họ nghĩ cô sẽ tự vác mặt về nhà sao, nực cười, cô chẳng cần họ mới sống được đâu!
Hôm đó là một đêm mưa to, Thanh lang thang trên phố, cô mệt mỏi quá rồi, chưa khi nào cô xa nhà trong cái thời tiết đáng ghét này. Đúng lúc Thanh đang ngồi ôm gối trước cửa căn nhà ngay ngã tư, Thuỳ liền đi đến, cô ngạc nhiên khi thấy bạn mình lẻ loi ngoài đường. Vừa nhác thấy bóng Thuỳ, Thanh liền ôm chầm lấy, cô oà khóc như một đứa trẻ.
Thuỳ hỏi thăm cô nhiều lắm, nhưng Thanh chỉ ậm ừ cho qua chuyện, thế là cô chính thức ở cùng nhà với Thuỳ trong suốt một tháng liền. Thanh luôn nói mình hay làm phiền cô bạn thân nối khố của mình nhưng chưa bao giờ Thuỳ trách móc cô. Cả đời này, xem như việc đúng đắn nhất Thanh làm là kết bạn với Thuỳ.
Số cô có thể xem như không quá tệ khi không lâu sau đó có thể tìm được một công việc ổn định - làm nhân viên cho một tiệm hoa. Mọi thứ xảy ra nằm ngoài mong đợi của Thanh, cô ngay lập tức thông báo với Thuỳ, làm được ba tháng, cô hăm hở thuê phòng trọ để tránh làm phiền gia đình Thuỳ. Làm được hai năm, Thanh đã có một số vốn nhỏ để tự mở tiệm hoa cho riêng mình, Thuỳ bảo tìm giúp cô chỗ thuê giá rẻ và cũng đưa cô thêm ít tiền gọi là góp vốn làm ăn, tất nhiên Thanh chẳng nghĩ ngợi gì mà cảm ơn Thuỳ rối rít.
Cửa hàng buôn bán khá tốt, mới hai năm nhưng Thanh nhàn thấy rõ, tiệm giờ đã thuê được nhân viên nên công việc của cô cũng rỗi rãi nhiều, Thanh bắt đầu quay về cái thú đi đây đi đó của mình. Ban đầu cô lên kế hoạch sau đó cùng Thuỳ đi chơi, dần dần quen biết nhiều hơn, nhóm bạn của cô cũng không ít, thế là hầu như những dịp lễ, Tết Thanh đều vắng mặt, cô rong ruổi miệt mài trên những cung đường mình yêu thích.
Thanh nhớ năm mình 10 tuổi, cô là đứa nhỏ cuồng chân - như lời mẹ hay nói. Năm đó, nhà có chuyện không vui nhưng cô vẫn bắt bố mẹ đưa đi chơi Tết. Ban đầu mẹ không cho, nhưng bố đã cười hiền, xoa đầu cô và thì thầm với mẹ điều gì đó. Sau cùng, bố đã dẫn cô đi đường hoa, chụp không biết bao nhiêu hình, cô đã cười rất nhiều...
Và năm nay cũng không ngoại lệ, Thanh lại lên đường ra Bắc ngao du. Có chăng là từ năm ngoái, Thuỳ không thể lúc nào cũng đi cùng cô được. Sau khi mua được đồ cần dùng, Thanh chợt nghĩ sẽ ghé nhà Thuỳ nói chuyện một chút. Sẵn tiện đem ít quà sang biếu bố mẹ Thuỳ luôn.
Năm 12 tuổi, Thanh bị sốt cao lắm, khoảng 40 độ chứ chẳng đùa. Bố mẹ cô thì đang đi công tác nên không biết chuyện, hôm đó Thuỳ có theo lời bố mẹ mang quà sang nhà Thanh nên mới kịp thời biết cô phát sốt. Chính bố mẹ Thuỳ là người đưa cô đi bệnh viện, coi như họ đã cứu cô một mạng. Bố mẹ Thanh khi nghe báo tin cũng tức tốc quay về nhà, họ ôm chặt lấy Thanh, nước mắt lưng tròng, hẳn là họ đã mệt mỏi sau chuyến bay gấp rồi. Thanh nhớ khi đó mình đã hạnh phúc thế nào khi xung quanh ai cũng yêu thương mình.
Đứng trước nhà Thuỳ, cô bấm chuông mãi một lúc mới thấy bạn mình tất tả ra mở cửa, hoá ra hôm nay Thuỳ đang dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị ăn Tết. Thanh cười tươi rói, tự nhiên đi vào nhà, cô luôn thắc mắc sao Thuỳ có thể làm mấy việc dọn dẹp này mà không hề thấy ngán ngẩm chứ nhỉ. Và lần nào, Thuỳ cũng chỉ cười nhẹ tênh, thong thả nói: "Nhà mình mà mình không chăm thì ai mà lo giùm mình chứ."
- Hôm nay bồ qua thăm mình có chuyện gì không?
- Người ta muốn qua chơi không được hả?
- Tất nhiên được rồi. Sao rồi, năm nay lại đi đâu nữa đây?
- Hà Nội, đi một tuần. Bồ đi không?
Thanh hỏi cho có lệ, thừa biết cô bạn này sẽ từ chối như mấy lần trước nữa đây. Nhưng đột nhiên Thuỳ dừng hẳn mọi động tác, nụ cười trên môi cũng tắt hẳn. Cô nghiêm nghị nhìn Thanh, định bụng nói gì đó rồi lại thôi. Thanh thắc mắc mãi, cứ hỏi liên tục khiến Thuỳ chẳng còn cách nào khác, cô lặng lẽ thở dài và ngồi ngay ngắn lại hỏi chuyện Thanh.
- Vẫn không về nhà sao?
- Thôi, nhắc chi nữa, có năm nào về đâu mà họ cũng có thèm quan tâm mình về hay không?
Thanh lớn tiếng nói. Mỗi khi nhắc đến chữ "nhà" ruột gan cô luôn khó chịu, đã lâu lắm rồi cô không thích từ này nữa. Chẳng phải cô ra đi như bây giờ họ sẽ vui hơn sao? Tại sao mà Thuỳ lại phải nhắc đến họ ngay lúc này cơ chứ. Thanh bực bội ra về, trước khi đi vẫn không quên hỏi xem Thuỳ có muốn ra Hà Nội với mình hay không?
Thuỳ lắc đầu, cô quay về việc dọn dẹp, chờ đến khi Thanh dắt xe ra cổng, cô mới nói vọng ra theo
- Đi lâu như vậy thật sự không nhớ sao? Rong ruổi hoài như thế thật sự chưa bao giờ mệt mỏi sao?
Thanh nghe tim mình hẫng một chút, hôm nay Thuỳ lạ quá. Cô lắc đầu, cố xua đi lời nói bóng gió của bạn mình. Thanh chưa bao giờ hối hận với những gì mình đã làm không phải sao?
Ngày hôm sau, Thanh lên đường. Cô cứ chạy, cứ chạy như từ trước đến nay, bây giờ là 4 giờ sáng, đường phố hãy còn im lìm say ngủ. Thời tiết này tạm gọi là hoàn hảo cho những chuyến đi xa, Thanh hít thở thật sâu, tận hưởng không khí trong lành hiếm có này. Cô đi nhiều như thế, cũng chưa bao giờ đi chậm rãi như lúc này để có thể cảm nhận gió xuân đang về, cảm giác có chút khác biệt.
Năm 16 tuổi, Thanh vùi đầu vào việc học, cô bận tối mũi, chẳng nhớ nổi sinh nhật mình. Hôm đó, Thanh đi học thêm tới tận 10 giờ đêm, đường khuya vắng vẻ, cảm giác lành lạnh khiến Thanh co rùm người lại. Cuối cùng cũng về đến nhà, Thanh hối hả mở cửa, không gian tối mịt làm cô rối bời. Bất chợt đèn trong nhà vụt sáng, Thanh đứng hình, không phải nhà có trộm chứ. Bỗng đâu mủi bánh kem thơm ngon đánh động Thanh, rồi bài hát mừng sinh nhật vang lên, bố mẹ cô đang từ dưới bếp đem theo nào bánh, nào quà lên. Thanh hạnh phúc đến phát khóc, cô ôm chầm lấy bố mẹ, mỉm cười nhưng nước mắt vẫn cứ rơi...
"Đi hoài như vậy có bao giờ mệt mỏi, có bao giờ muốn quay về nhà hay chưa?"
Lời nói này không phải Thanh chưa bao giờ nghe qua, nhưng lần này lại có chút để tâm, chắc do đây là lời Thuỳ nói. Và cô ấy chưa khi nào nhắc đến chuyện này trong suốt thời gian qua, chẳng lẽ có việc gì không hay xảy ra sao? Thanh cảm thấy bất an, nhưng sao chứ, đã lỡ đi rồi không lẽ quay lại sao?
Từng cơn gió vù vù đến ù tai, hơi sương càng ngày càng rét, cả cơ thể như muốn đổ sụp. Lạnh... Thanh cảm thấy mình như đang bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng, cô sợ!
Năm 17 tuổi, Thanh bị tai nạn nghiêm trọng, gần như rơi vào trạng thái hôn mê. Thanh không tài nào nhúc nhích được, trong cơn mơ cô nghe mẹ tha thiết gọi tên mình, cô muốn trả lời mẹ nhưng không sao mở miệng được. Bố cô thì chỉ im lặng, ông lo lắng đến mức không biết phải làm gì, an ủi vợ mình thì không được mà thậm chí tự trấn an bản thân cũng không xong. Ba ngày đó là ba ngày đen tối trong gia đình cô, sự sống của cô căng như dây đàn sắp đứt. Thanh không muốn chết, cô không muốn bố mẹ phải đau lòng, và trời thật không phụ lòng người. Tình cảm gia đình thiêng liêng, tiếng gọi khẩn khoản của mẹ, sự lo toan của bố đã kéo Thanh khỏi tay thần chết. Cô nhớ những cái ngày xưa...
Đang đi, xe bất ngờ gặp trục trặc, Thanh hoảng hốt lảo đảo tay lái. Cả người té xuống đường, chiếc bông tai mẹ cô tặng năm sinh nhật 16 tuổi bất ngờ rơi ra khỏi túi áo. Từ khi dứt áo ra đi, Thanh không đeo nó nữa những cô vẫn luôn đem theo bên người. Khi thấy chiếc bông tai đang lăn ra xa, dù đau ê ẩm nhưng cô vẫn rướn người chụp lấy. Một chiếc ô tô lao vút qua, vừa kịp lúc Thanh thu tay về, ôm gọn lấy chiếc bông tai. Cô thật sự sợ hãi, mẹ cô, bà không có chuyện gì chứ?
Điện thoại reo lên liên hồi, Thanh vội bắt máy, là Thuỳ gọi cô. Thanh khóc thút thít, cô vừa rơi nước mắt vừa kể lại chuyện mới xảy ra cho Thuỳ nghe. Khác với mọi khi, Thuỳ không vội an ủi cô, mà lại im lặng và ngập ngừng...
- Bồ về đi, bác ấy không khoẻ rồi.
Thanh cảm thấy bản thân như ngừng thở, cô sợ mình sẽ hối hận. Thanh tức tốc quay ngược về, con đường về nhà thân thuộc hôm nay sao lạ lẫm quá. Sáu năm rồi cô không đi trên đây nữa, thật sự đau lắm. Nước mắt giàn giụa, cố lấy tay lau nhưng vẫn chẳng khá khẩm hơn, Thanh chạy mà không màng gì cả, cô cứ thế chạy xe về nhà.
- Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?
Thanh vừa ùa vào nhà vừa hét lên, bố cô chỉ lặng lẽ nhìn, dường như sự xúc động khiến ông không biết phải nói gì. Bỗng nhiên Thuỳ từ dưới bếp bước lên, cô ôm chầm lấy Thanh, từ tốn nói rằng thật ra mẹ Thanh không sao hết, chỉ là bà bị cảm mạo thôi nhưng cô thực sự không muốn thấy bà vì nhớ con gái mà sinh tâm bệnh nên mới làm vậy.
Thanh oà khóc, cô sà vào lòng bố mẹ. Không nói gì cả, chỉ cứ mãi khóc thôi, đã bao lâu rồi cô mới lại khóc ngon lành như vậy trong vòng tay bố mẹ. Cảm giác mình vẫn luôn là đứa con gái nhỏ bé của họ, Thanh thấy có chút ấm áp lan toả.
- Không sao rồi, con đã về nhà rồi. Bố mẹ xin lỗi vì đã mắng con. Bố mẹ nhớ con.
- Con... con... là con sai, năm đó con nên nghe lời bố mẹ.
Thuỳ mỉm cười khi nhìn cảnh họ đoàn viên, bất giác cô thở dài lần nữa. Từng đó thời gian cô luôn phải làm vai trò người gián tiếp liên lạc giữa đôi bên. Thuỳ nhớ lại đêm hôm đó, thật ra là bố mẹ Thanh gọi cho cô biết nên cô mới ra góc đường đó chờ Thanh, cũng chính hai bác ấy kêu bố mẹ cô cho Thanh ở nhờ. Và ngay cả cái công việc của Thanh cũng là do họ tìm giùm, đến khi Thanh mở tiệm, chỗ thuê cũng là họ chỉ Thuỳ tìm đến.
Qủa thật trên đời này không ai yêu thương con bằng bố mẹ, tuy là họ có khi nóng giận lớn tiếng nhưng cũng chỉ vì họ quan tâm mình thôi. Thanh cuối cùng đã hiểu ra điều đó, may mắn rằng cô ấy vẫn còn thời gian để quay về nhà. Thuỳ hướng mắt ra đường, cô tự hỏi liệu có mấy ai may mắn như Thanh đây.
Thuỳ từng như Thanh, từng ngỗ ngược, từng bỏ nhà ra đi nhưng người đó đã làm cô tỉnh táo trở lại. Tình yêu thì có nhiều nhưng tình gia đình thì chỉ có một, tuổi trẻ có thể đi nhiều nhưng tuổi già có còn mấy thời gian đâu. Thuỳ đã quay về, Thanh cũng quay về, còn những người khác thì sao, liệu Tết này họ có quay về bên gia đình hay chăng...
"Cánh chim lạc bầy bay hoài cũng biết mỏi, lòng người rong ruổi có thấm mệt hay không? Về nhà đi thôi, bố mẹ chờ! Về đi thôi chứ, chần chừ chi nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top