14. Ngày cuối năm
Sập tối, phiên chợ cuối năm dần tàn.
Người mua thưa thớt, nhiều tiểu thương tranh thủ thu dọn hàng hóa. Động cơ xe bán tải xen lẫn tiếng chổi loẹt xoẹt trả lại không gian trống trải hiu quạnh. Ai cũng muốn nhanh chóng quây quần đón giao thừa với gia đình.
Một góc quán nước, hai mái đầu đen cam túm tụm nhìn chiếc smart phone đang xoay vòng. Mải chơi cạn pin lúc nào chẳng hay, đến khi phát hiện mới lật đật tìm nơi cắm sạc nhờ.
Màn hình khởi động bật sáng lập lòe, chuỗi thông báo đua nhau nhảy loạn.
Đại ca 18:23
"Sao không nghe máy cu?
Năm phút nữa gặp ở cổng chào về chung"
Nguyễn Đình Suy 18:35
"Mày với Long ra bãi xe đi, bọn này chờ"
Anh Bảo 18:41
"Về ăn cơm, bụng tao đéo tự no đâu Dũng"
Đại ca 18:43
"Đm giờ mày xách đít nhanh không hay đợi tao vô khiêng?"
Dưới bóng điện nhàn nhạt, khuôn mặt đẹp trai của Minh Dũng dần chuyển từ bánh mật sang xanh tái và cuối cùng là trắng bệch. Chỉ kịp thốt lên "Bỏ mẹ!" trước khi kéo Hoàng Long chạy vội ra cổng như thể chậm một giây liền bị ông anh bay đến đấm ngất thật.
.
Công Hiếu ngồi lắc lẻo trên xe ngay cổng chính, bực dọc gõ ngón lên điện thoại sau tiếng tổng đài thuê bao khô khốc. Lần thứ n hắn hối hận vì lôi đám này hồi hương, chả được tích sự gì chỉ thêm bực mình.
Hội nội trợ đã về từ lâu, bên cạnh là hai tên trai phố. Thanh Bảo chóp chép nhai hộp bánh Hiếu chia cho, nước cốt dừa béo ngậy dính môi bóng hới "Có khi tụi nó dắt nhau qua biên giới luôn mẹ rồi!"
"Thôi em xin anh!" Đình Dương lắc đầu ngao ngán, đến mệt với mấy ông tướng.
"Đại ca!"
Hơi thở hổn hển chen ra từ đám đông, Minh Dũng một tay ôm lốc nước ngọt tay còn lại kéo đứa nhỏ hơn bước nhanh về phía cả bọn.
"Em xin lỗi, mọi người đợi lâu chưa?"
Nhoáng thấy bóng thằng cu trời hành hắn quen tay muốn bộp phát thật đau nhưng giữa chừng bị thằng Long rú lên chặn lại.
"Anh Dũng bị em lôi tùm lum không để ý điện thoại hết pin" Mấy chỏm tóc nâu nắng khẽ lắc lư, nó dẩu mỏ bày ra vẻ mặt thảo mai chảy nước "Vừa hay là tụi em vọt đây liền. Anh đừng đánh ảnh tội nghiệp..."
"Ơ không phải do Long mà!"
Mái đầu cam lè vội lắc, quay sang Công Hiếu đính chính "Tại em bất cẩn, anh cứ đánh đi!"
Chứng kiến một màn uyên ương anh anh em em thay nhau nhận tội cảm động hơn phim Hàn Quốc trước mắt, hắn nhíu mày nhất thời không biết phản ứng sao.
Hiếu chợt cảm giác bản thân chẳng khác nào phản diện độc ác đang bắt nạt hai nhân vật chính đáng thương, tán tận lương tâm ép người ta vào đường cùng.
Vãi loằng, đã ai làm gì đâu. Ơ kìa?!
Còng lưng chờ bọn nó hai mươi phút chưa than nửa câu. Mới định xấu tính chút xíu xiu đôi chim cu liền xù lông bênh vực che chở đứa kia ngay.
Nghĩ cũng lạ, bình thường thằng Dũng vừa đụt vừa hèn nay chả hiểu hốc nhầm gì lại anh dũng chịu đòn thế. Thêm thằng Long mọi lần gặp nó dính hắn như sam, một tiếng anh Hiếu hai tiếng anh Hiếu. Nay đã biết cãi anh Hiếu chem chem để bên anh khác rồi.
Tình cảm bao năm không bằng mối quan hệ mới quen vài ngày. Công Hiếu càng nghĩ càng hậm hực, mắng vài tiếng rồi xua tay lùa cả lũ mau về nhà.
Trong lúc chờ lấy xe, Thanh Bảo tò mò nhìn thứ vàng vàng bắt mắt Hoàng Long mãi ôm khư khư. Một con vịt bông lông xù má hồng đeo kính rõ to, trông chẳng khác ông con đang cầm nó.
"Gì đấy, mới mua à?"
Chính chủ hồn nhiên vừa khoe quà vừa toét miệng. Hai cây răng khểnh trắng sứ lấp ló như cặp nanh nhỏ.
"Đâu có anh, nảy anh Dũng chơi trò chơi thắng đó. Cả lốc nước ngọt kia nữa nhưng ảnh nói cho em rồi!"
Nói đoạn cắp nách vịt vàng cười vui vẻ.
.
Nhà nhà hạnh phúc đón xuân vừa sang, đón thêm bao điều bình an
Chúc nhau không phiền lo gia đình luôn ấm no
Chúc nhau nhiều điều may trái tim yêu thật nồng say
Vui sum vầy đón Tết này mùa xuân về mang bình an qua đây
"Cô hai bảo bật nhạc hơi to đấy!"
"Hả?"
"Mày nói đéo gì cơ?"
"Vặn nhỏ cái âm lượng xuống!!"
Đình Dương bê dĩa quýt hồng, lớn giọng từ bếp ra bậc tam cấp nơi có mấy cái đầu túm tụm quanh dàn loa tưng bừng.
Khoảng sân xi măng được quét dọn sạch sẽ kê đôi bàn cỗ ngọt đầy ắp. Trái cây, bánh mứt và hàng chè nóng hổi thích mắt. Màu hạt vàng ương nằm dưới lớp cốt dừa sóng sánh béo thơm mang theo niềm tin năm mới ngọt ngào chắc nịch tựa bắp.
Năm nay gia đình Tất Vũ náo nhiệt hơn mọi khi, sáu người đông đủ thêm bạn bè Công Hiếu gọi là rộn ràng phải biết.
Quá nửa đêm cúng kiến phát lộc xong hết, gia chủ thư thả ngồi cắn hạt dưa vừa ngó bầy giặc trời ồn ào xung quanh cười khà "Tết này nhà mình ồn dữ ha chị hai!"
Cô Hai liếc nhẹ tủ gỗ nơi phòng khách, đuôi mắt cong cong hiền hậu không dấu nét vui trong lòng "Ờ anh mày chắc cũng nhức đầu lắm"
Giao thừa miệt vườn mang phần khác nơi thành phố, không có cảnh đường lớn chật cứng người đổ xô xem ca nhạc pháo hoa nhưng không khí đón xuân vẫn tràn lan đầu làng cuối ngõ.
Trời khuya tối om trái ngược xóm quê sáng trưng đèn, già trẻ hầu như chẳng ai vội ngủ. Cách mấy căn lại thấy một cụm ăn uống hát hò, các gia đình sát vách mỗi hộ vài món gộp thành mâm thịnh soạn.
"Ba ơi chú Tuấn tới!!"
Giọng thằng Long gào lẫn tiếng cửa sắt ken két, theo sau là Thanh Tuấn gạt chống xe trước cổng. Nhà chỉ có hai người lủi thủi nên năm nào vợ chồng anh cũng xách cỗ sang tất niên ké.
Gió đêm dịu mát, sau khi đưa hội nội chợ lên chùa thắp hương mấy mống đàn ông quay về trải chiếu nhắm mồi liên hoan. Anh em Bảo Khang ghé ngang chia bánh cũng được kéo vào chung vui.
"Anh Trí đâu biết uống bia" Đứa nhỏ duy nhất dưới mười tám tuổi thấy đồng đội thì mừng rơn, lôi anh ngồi cạnh "Qua ăn cháo vịt với em nè!"
Bên kia bàn Công Hiếu ngà say hơi thở thoảng mùi bia. Đôi mắt híp âm thầm đặt bộ chén đũa mới và lon nước ngọt ngay mặt người đối diện, tỉnh rụi.
"Không nhậu thì uống Coca!"
Đức Trí hơi giật mình nhưng vẫn gật đầu cảm ơn. Quay sang gặp ngay Hoàng Long đang cầm mấy thứ y hệt chưa kịp đưa đã bị cướp công. Nó giương mắt trợn tròn "Anh với ảnh thân nhau hồi nào vậy?"
.
Hơn một giờ sáng, rượu hết tiệc tan.
Tất Vũ rửa dở xống chén liền nhận được cuộc gọi từ vợ yêu, ba bước ra cửa nghéo theo Thanh Tuấn đi rước bà xã giao nhà cho sắp nhỏ tiếp tục dọn dẹp.
Khoác áo chuẩn bị về, lướt qua Hoàng Long đang khổ sở lôi xệch tên anh họ bất tỉnh giữa hành lang Trí vừa thương vừa buồn cười. Đành đỡ hộ một tay đưa hắn lên phòng trước khi thằng nhóc gầy như que củi bị cơ thể nặng trịch kia đè bẹp.
Theo sau là Minh Dũng lảo đảo đỡ vai Thanh Bảo xỉn quắc, hận không thể vứt thằng cha này giữa vườn mặc muỗi thiêu.
"Anh h-"
Dắt con Wave khỏi cổng sắt trở vào gọi anh trai, Bảo Khang vô tình va phải bóng lưng người nọ.
Góc sân yên ắng dưới ánh đèn huỳnh quang lờ mờ, khung cảnh hiu quạnh chỉ còn Đình Dương loay hoay bên cây chổi.
Hôm nay nó mặc áo hoodie nâu, mái tóc lười vuốt keo bung nếp lỉa chỉa. Đôi mi dày rũ bóng dài trên khuôn mặt ửng đỏ. Khi say nó hay im lặng hơn bình thường, cơ bản không đủ năng lượng hoạt động khối cơ mồm theo cách tự nhiên.
Ấy thế chả hiểu sao lọt vào mắt Khang nó trông ngoan đến lạ, khác hẳn dáng vẻ khó ở đăm đăm hằng ngày.
"Làm gì vậy?"
Dương nhíu mày nhìn kẻ ngang nhiên giật cán chổi, vươn tay muốn đòi liền bị anh ta giành hẳn lần hai. Nó tức nhưng hơi men làm đầu óc mụ mị ít nhiều, lờ đờ ong ong chóng mặt chả sức đâu lời qua tiếng lại.
"Sụp nguồn tới nơi bớt cãi!"
Khang mím môi, nổi hứng cao giọng đùa. Liến thoắng lùa rác đúng sọt sẵn thế đẩy luôn người vào gian trong chẳng chừa ai kịp ừ hử phản bác nửa câu.
"Vô giường ngủ lẹ đi, nhớ kêu Long nó khép rào. Tui về à!"
Nói đoạn túm áo ông anh chậm chân lên xe nổ máy bon bon khuất xa.
-----
I'm back baby!! Hãy thả sao support tinh thần cho kẻ viết về đêm giao thừa mát mẻ trong cái nóng cháy gần 40 độ!! 🙉🔥
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top