Chương 68: Lời tỏ tình trong bồn tắm
Trước bồn tắm có một tấm gương, vừa rồi Cố Ngụy quá lo lắng nên không để ý, bây giờ vô tình liếc qua liền lập tức ngây người.
Anh ở trong gương, môi sưng lên, cổ loang lổ mấy vết hồng hồng, đều là tác phẩm của Trần Vũ lúc cậu ấy điên lên.
Vừa rồi không quá rõ ràng, nhưng sau khi mao mạch dưới da được bơm máu, tất cả đều hiển hiện ra.
Người có chút kinh nghiệm vừa nhìn đã biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, chẳng trách ba anh lại muốn chạy ra ngoài, giờ anh nên giải thích thế nào, họ căn bản không có...
Suy nghĩ đột nhiên dừng lại, lúc này, Cố Ngụy bị lo lắng chiếm cứ tâm thần mới sực nhớ ra, Trần Vũ...đã hôn anh!!!
Người này, trong lúc bản thân vẫn còn tỉnh táo, hôn một lần chưa đủ, còn hôn đến lần thứ hai, để lại dấu hôn trên khắp cổ anh.
Lượng thông tin khổng lồ tràn vào đại não, Cố Ngụy bỗng nhiên cảm thấy luống cuống, nhất thời không biết bản thân nên phải làm gì.
Nhận thức kiên cố trong đầu và hình ảnh trong hiện thực, hai khái niệm vốn không thể đồng thời tồn tại đó tự nhiên chen vào cùng một chỗ, khiến Cố Ngụy cảm thấy mình giống như đang ở trong giấc mơ, hoang đường và phi lý.
Trần Vũ rốt cuộc đã làm cái gì vậy? Tại sao cậu ấy lại hôn anh? Là uy lực của canh quá mạnh, khiến cậu ấy sản sinh ảo giác, cho nên mới nghĩ anh là...
Nhưng lúc cậu ấy hôn xuống, rõ ràng đã gọi tên anh.
Hơn nữa cậu ấy còn ôm anh, còn bảo anh đừng tránh mặt cậu ấy.
Cậu ấy nói, cậu ấy nhớ Cố Ngụy, nhớ đến sắp phát điên.
Tại sao? Tại sao lại nói với anh những lời này? Tại sa lại muốn hôn anh? Cho dù... cho dù là vì tác dụng của canh, cậu ấy rõ ràng vẫn có thể khắc chế, sao đột nhiên lại muốn đè mình bên dưới cơ thể...
Vô số vấn đề cứ quẩn quanh trong đầu Cố Ngụy, khuấy cho đầu anh giống như một cục bột nhão, bất luận thế nào cũng không tìm ra được một chút manh mối.
"Cố Ngụy...đừng đi..."
Lại một tiếng gọi yếu ớt truyền đến, nhìn Trần Vũ mặc dù hôn mê vẫn gắt gao nắm chặt tay mình, Cố Ngụy đột nhiên cảm thấy không hiểu người này, giống như... không hiểu ánh mắt Trần Vũ nhìn anh hôm nay trong lễ đính hôn của Giang Đào.
Anh muốn thử đánh thức Trần Vũ, bất luận thế nào, cũng phải chữa trị cho người này trước. Gạt hết mấy chuyện riêng tư sang một bên, vụ án đang bước vào giai đoạn quan trọng, ai cũng không thể ngã xuống, ngày mai trời sáng, tất cả mọi người đều sẽ phải quay trở lại vị trí của mình chấp hành nhiệm vụ.
Cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng, Cố Ngụy đương nhiên hiểu.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, liều mạng đè những câu hỏi đang tràn vào trong đầu như thủy triều xuống, cầm vòi hoa sen bắt đầu tưới lên đầu Trần Vũ.
Qua một lúc, Cố Ngụy lại thử vỗ nhẹ lên mặt đối phương, phát hiện Trần Vũ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bởi vì một tay bị cậu nắm, Cố Ngụy làm gì cũng không tiện, cả người anh bây giờ sớm đã ướt sũng.
Đêm đông, mặc dù trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng Cố Ngụy đã quen với việc tắm nước nóng, quần áo trên người anh ướt sũng, còn là nước lạnh, không khỏi cảm thấy rét run.
Cũng không biết Trần Vũ bao giờ mới tỉnh, Cố Ngụy rét đến không chịu nổi, anh đỡ Trần Vũ ngồi thẳng dậy, đảm bảo cho mũi miệng cậu không bị ngập nước rồi mới đứng dậy định với lấy cái khăn tắm bên cạnh bồn rửa mặt.
Nhưng bởi vì cơ thể ngồi xổm quá lâu, máu chưa kịp lưu thông lên não, khoảnh khắc Cố Ngụy vừa đứng dậy, trước mắt anh lập tức tối sầm.
Vốn tưởng bản thân sẽ bị ngã đau, nhưng một giây tiếp theo, anh liền được một cơ thể nóng rực ôm vào trong lòng.
Đợi đến khi não của Cố Ngụy được cung cấp đủ máu, thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là một lồng ngực vạm vỡ, mặt anh lúc này đang dán chặt lên đó, anh thậm chí còn có thể rõ ràng cảm nhận được trái tim mạnh mẽ đang đập trong lồng ngực này.
Sau khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, Cố Ngụy cố gắng đẩy người ra, nhưng một giây tiếp theo, anh lại bị đối phương giữ lại, cả người cứ như vậy ngã nằm trong bồn nước lạnh.
Hai người trong bồn tắm lúc này, một người để trần nửa người trên, còn người kia quần áo đơn bạc, cái áo sơ mi trắng nhâp nhô theo sóng nước, khiến cho đối phương tâm thần nhộn nhạo.
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Vũ nhìn thấy một Cố Ngụy như vậy, tóc anh nửa ướt nửa khô, giọt nước thuận theo ngọn tóc chảy xuống, đôi mắt bình thường dịu dàng linh động lúc này lại giống như hai viên kim cương tỏa ra ánh sáng mê người. Làn da hút no nước càng thêm mềm mại, khiến người ta không kìm được muốn hôn, muốn cắn, muốn để lại trên da thịt trơn bóng đó dấu ấn chỉ thuộc về mình. Không thể không nói, Cố Ngụy bị ướt nướt hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Mặc dù lúc còn bé, hai người vẫn ôm nhau ngủ, nhưng sau khi trưởng thành họ chưa từng tắm chung với nhau, bây giờ nhìn thấy một Cố Ngụy như vậy, trái tim Trần Vũ không khỏi nhảy nhót điên cuồng, cậu ấy thật sự là...quá hấp dẫn.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc, đợi Cố Ngụy hồi phục tinh thần, anh mới phát hiện cả người mình đang nằm ngửa trên người Trần Vũ, còn Trần Vũ thì đang nằm trong bồn tắm.
Lần này, Cố Ngụy không nói chuyện với cậu nữa, trực tiếp giãy giụa muốn vùng dậy, nhưng anh lại bị Trần Vũ giữ eo, khiến cho anh không có chỗ nào mượn lực.
"Đừng động, chỉ một lúc thôi." Bên tai truyền đến giọng nói có chút khàn khàn của Trần Vũ.
Chắc cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Cố Ngụy, Trần Vũ giơ tay mở nước nóng, chỉ một lúc sau, nước chảy ra từ vòi hoa sen đã bắt đầu bốc khói trắng, làm dịu đi cái lạnh quanh người, đồng thời cũng khiến cho bầu không khí trong phòng dần trở nên ám muội.
Cố Ngụy biết, Trần Vũ đã tỉnh rồi, tỉnh lúc anh không biết.
"Cậu đang làm cái quái gì vậy?" Một câu chất vấn buột miệng mà ra, mang theo phẫn nộ và nghi hoặc.
Nhưng Trần Vũ lại trực tiếp dùng hành động trả lời, một tay cậu gắt gao ôm eo Cố Ngụy, tay còn lại nắm chặt tay anh, cứ như vậy kéo người vào trong lòng.
Cậu biết không thể giấu được nữa, cho dù Trần Vũ muốn từ từ cũng không thể, cậu chỉ có thể thẳng thắn, mang theo vạn phần thành khẩn, cuối cùng ở bên tai Cố Ngụy nhẹ giọng nói một câu: "Cố Ngụy, tôi đã yêu cậu rồi."
Một câu này của Trần Vũ khiến mọi thứ xung quanh bỗng trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng nước ào ào của vòi hoa sen.
Nhưng, một câu này cũng giống như sấm sét, đánh cho suy nghĩ của Cố Ngụy vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Anh có thể cảm nhận được, môi của Trần Vũ đang dán lên tai mình, và khí nóng phả lên má anh lúc cậu ấy nói chuyện.
Trước đó, Cố Ngụy đã nghĩ ra vô số cái cớ để bào chữa cho những hành động hoang đường của Trần Vũ, nhưng chỉ với một câu nói kia, mọi thứ bỗng biến thành trò cười.
Cả người, cả linh hồn Cố Ngụy giống như bị đóng băng. Trong một thời gian dài, anh giống như một con búp bê sứ ngâm nước, cứ vậy để mặc cho Trần Vũ ôm trong lòng.
Tận cho đến khi anh cảm nhận được Trần Vũ ở phía sau đang cuồng nhiệt hôn lên má anh, môi của cậu ấy thuận theo đường nét khuôn mặt trượt đến tai anh, ngậm lấy dái tai nhẹ nhàng gặm nhấm, cả người anh mới đột nhiên bừng tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top