Chương 49: Tôi có thể ôm cậu được không?

Nhưng Lương Húc đã đoán sai rồi, Cố Ngụy chỉ nhìn vào mắt anh ta, nghiêm túc nói: "Đã tìm được hung thủ của vụ án diệt môn đêm trăng tròn."

Cơ hồ là trong nháy mắt, Cố Ngụy cảm thấy thân thể Lương Húc cứng đờ theo một câu nói kia của mình, sự chờ đợi cùng vui vẻ trong mắt anh ta cũng bị phá hủy ngay trong giây lát, bàn tay đang nắm tay mình vô thức tăng lên mấy phần lực đạo, "Cậu nói cái gì!"

"Anh bình tĩnh trước đã, đừng để ảnh hưởng đến vết thương." Nhìn Lương Húc trước mắt, từ nghi hoặc chuyển thành shock, rồi lại từ shock chuyển sang điên cuồng, Cố Ngụy đã biết tâm trạng của người này rốt cuộc đang có bao nhiêu mâu thuẫn.

Nhưng Lương Húc sao còn có thể nghe lọt những thứ khác, hai tay anh ta bỗng nhiên nắm chặt tay Cố Ngụy, cảm xúc trên mặt tựa hồ ẩn nhẫn đến cực hạn, huyết hải thâm thù của cả gia đình, chỉ cần là người đều không thể lập tức bình tĩnh.

"Cậu nói...đã bắt được hắn rồi?" Giọng nói của Lương Húc lúc này bởi vì kìm nén và kích động cực độ mà trở nên khàn khàn, Cố Ngụy gật gật đầu.

Lương Húc lập tức nhảy xuống giường, một giây cũng không muốn ở lại, ngữ khí cứng nhắc mà phẫn nộ, "Tôi lập tức quay trở về Cục."

Hiển nhiên là cái gì cũng không nghe lọt, anh ta đang dùng chút lý trí cuối cùng để ngăn mình phát điên, chỉ là theo bản năng bắt đầu giãy dụa, muốn thoát khỏi tay Cố Ngụy.

Cố Ngụy vội vàng ấn người xuống, không cho anh ta làm loạn, đồng thời nói lớn: "Hắn chết rồi, Lương Húc, hắn chết rồi, có nghe thấy không?"

Lương Húc vốn đang đắm chìm trong bi phẫn vô hạn bỗng nhiên vì một câu nói này mà dừng lại tất cả động tác, anh ta kinh ngạc nhìn về phía Cố Ngụy, tha thiết muốn tìm kiếm câu trả lời.

Cố Ngụy cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp nói: "Lúc đội trưởng Từ tìm thấy hắn, hắn đã bị bệnh sắp chết rồi, còn chưa kịp áp giải về đồn thì đã tắt thở."

Cố Ngụy vừa nói vừa vỗ nhẹ vai Lương Húc, tiếp tục giải thích trong ánh mắt tìm kiếm vội vàng của anh ta: "Một trong những sát thủ của vụ án nổ súng lần này là đứa trẻ được hắn nuôi lớn, từ trên người của tên sát thủ chúng tôi tra ra chỗ ở của hắn, lúc tìm được hắn ở đó thì người này đã sắp chết rồi."

Lương Húc nghe vậy, phẫn nộ trong mắt tan ra như tro tàn, rồi dần dần dần phủ lên một tầng mờ mịt.

Lúc Cố Ngụy cho rằng Lương Húc đã bắt đầu chấp nhận thì một giây sau đó anh ta lại giống như phát điên thốt ra một câu: "Chết rồi tôi cũng phải gặp hắn, dựa vào cái gì hắn giết người nhà tôi, khốn kiếp, hắn tưởng hắn chết rồi là mọi chuyện kết thúc sao?!"

Lương Húc phát điên, liều mạng muốn thoát khỏi trói buộc của Cố Ngụy, không cẩn thận đụng phải tủ đầu giường, lực đụng quá lớn khiến cho đồ đạc trên bàn văng tung tóe, "choang" một tiếng, cốc nước trên bàn cũng vỡ tan.

Cố Ngụy biết cảm xúc của Lương Húc đã mất khống chế, sợ người này nổi giận đụng vào miệng vết thương, đành phải ôm Lương Húc vào lòng gắt gao khóa lại, cố gắng cho anh ta một chút an ủi.

Một giây sau, cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy ra, Cố Ngụy ngước mắt nhìn, người đầu tiên xông vào là Trần Vũ, còn có mấy cảnh sát phụ trách bảo vệ, tất cả đều là vẻ mặt lo lắng.

Trần Vũ vừa nghe thấy tiếng cốc vỡ, liền như chim sợ cành cong, vội vàng lao vào phòng bệnh, lúc xông vào cậu nóng lòng muốn tìm Cố Ngụy, chỉ không nghĩ lại nhìn thấy hai người ôm nhau, hơn nữa còn là Cố Ngụy chủ động ôm Lương Húc.

Trong nháy mắt, cả người cậu đều ngây ngẩn, lo lắng và bất an trên mặt dần biến mất, thay vào đó là khó chịu và cô đơn vô hạn.

Những cảnh sát khác tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó đều ngượng ngùng lui ra ngoài, Trần Vũ nhìn Cố Ngụy một cái, thấy anh gật gật đầu với mình, ý là có thể tự giải quyết, lúc này mới cúi đầu bước ra.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Trần Vũ cảm nhận được khó chịu trước nay chưa từng có, thật sự rất khó chịu, thì ra nhìn thấy người mình yêu ở cùng người khác lại khó chịu như vậy, trong một giây, trái tim Trần Vũ như rơi xuống đáy cốc, tưởng chừng vĩnh viễn không thể bò lên được nữa.

Họ thực sự đã ở bên nhau rồi sao? Họ làm việc với nhau lâu như vậy, có phải là lâu ngày sinh tình? Lương Húc vì Cố Ngụy, đến cả mạng sống cũng không để ý, xét cho cùng, mình so với anh ta đâu có là gì?

Trách ai tạo thành cục diện như ngày hôm nay? Chỉ có thể trách bản thân, lúc Cố Ngụy thích mình, mình lại nhắm mắt làm ngơ, nhất quyết nói chỉ coi Cố Ngụy như người nhà, bây giờ Cố Ngụy thực sự coi mình như người nhà, thì trái tim mình lại đột nhiên bừng tỉnh, đây rốt cuộc là ai đang dày vò ai.

Cố Ngụy có thể cảm nhận được, người trong lòng không còn động nữa, không biết là bị tiếng cốc vỡ làm cho tỉnh lại hay là vì cái gì khác. Vỗ vỗ người, Cố Ngụy từ từ kéo dài khoảng cách, nhìn thấy chính là Lương Húc mặt mũi tái nhợt, bởi vì cực lực khắc chế mà khẽ run run, anh biết người này coi như đã tỉnh táo được một chút, nói tiếp: "Hắn tên Liêu Phong Liên..."

Bí ẩn bao vây Lương Húc mười mấy năm, từng chút từng chút được mở ra theo lời kể của Cố Ngụy, Lương Húc từ từ bình tĩnh lại, hận ý cùng phẫn nộ trong mắt dần lắng xuống, chỉ có bi thương vẫn còn nồng đậm.

Cố Ngụy nhìn bộ dạng này của anh ta, cũng có thể đoán được, là sinh mệnh của một nhà năm người đang giằng xé Lương Húc, nhưng ngoại trừ vỗ vai an ủi, Cố Ngụy chẳng biết làm gì trước hận thù mãnh liệt và bất lực quá lớn, anh chưa bao giờ phải trải qua nỗi đau mất đi người thân, cũng không phải là người thân của Lương Húc, tất cả những gì anh có thể làm là cố gắng hết sức chăm sóc anh ta, cho dù là ở góc độ bạn bè hay là góc độ cảm kích.

Anh rót lại cho đối phương một cốc nước, cuối cùng anh nói thế này, "Lương Húc, giáo sư Trương cũng giống như anh, chấp niệm với vụ án này mười mấy năm, bây giờ hung thủ đã chết, thầy ấy đang từ từ buông bỏ, mọi người và tôi cũng hy vọng anh có thể buông bỏ, sống cuộc sống của mình."

Lương Húc không lập tức đáp lại, chỉ cúi đầu, khiến cho Cố Ngụy không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ta.

Một lúc lâu sau mới giống như thất thần, thấp giọng hỏi: "Vì sao hắn phải giết người?"

Cố Ngụy thấy Lương Húc như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, anh vuốt nhẹ bả vai Lương Húc: "Hắn nói mỗi lần hắn giết người đều là vì tiền, bị phát hiện mới động thủ, sở dĩ hắn giết hết cả nhà, là vì sợ có người nhìn thấy mình sẽ báo cảnh sát, hoặc là tìm hắn báo thù."

Lương Húc siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi chằng chịt trên mu bàn tay, chỉ là vì tiền, thì ra chỉ vì một chút tiền, không bị phát hiện chính là kẻ trộm, nếu bị phát hiện thì sẽ từ kẻ trộm biến thành hung thủ diệt môn.

Chỉ vì một chút xíu tiền, mà cả nhà anh ta đã phải chết thảm dưới dao của loại súc sinh đó! Anh ta từ một thiếu niên vô lo vô nghĩ, biến thành một đứa trẻ không có nhà để về!

Không ngờ chỉ là một tên súc sinh đến suy nghĩ tự chủ cũng không có, một tên súc sinh đúng nghĩa.

Cố Ngụy lại bổ sung một câu: "Sở dĩ mỗi lần động thủ đều lựa chọn đêm trăng tròn, hắn nói ban đầu chỉ là trùng hợp, sau đó thì biến thành thói quen, cũng không có kế hoạch gì."

Lương Húc cứ như vậy im lặng lắng nghe, không nổi điên, cũng không truy hỏi nữa, nhưng sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cái gì cần biết đều đã biết rồi, chấp niệm lớn nhất của cuộc đời anh ta kết thúc một cách đầy bất lực.

Cố Ngụy nhìn người trên giường bệnh, nhẹ giọng an ủi một câu: "Lương Húc, tất cả đều đã qua rồi."

Tất cả đều đã qua rồi, hận thù của anh ta, chấp niệm của anh ta, bất an của anh ta...đều đã qua rồi, chỉ là Cố Ngụy biết, những bi thương, tưởng niệm và tình cảm kia sẽ vĩnh viễn ở lại, nhưng chí ít, quãng đời còn lại của Lương Húc có thể nhẹ nhàng một chút, cái chết của hung thủ cuối cùng đã hóa giải thù hận trong lòng anh ta.

"Cố gắng dưỡng thương, sau khi xuất viện, anh muốn đi đâu cũng được, có thể...nói cho người nhà anh biết tin tức này sớm."

Lần này, anh đã đợi được câu trả lời của Lương Húc, mặc dù chỉ là một cái gật đầu nhẹ, nhưng Cố Ngụy biết, Lương Húc sẽ vượt qua, bởi vì anh ta luôn rất kiên cường.

Mà Cố Ngụy cũng coi như có chút an ủi sau khi vụ án tấn công xảy ra, anh coi Lương Húc như bạn bè, như ân nhân, tự nhiên sẽ không muốn nhìn thấy anh ta suy sụp.

"Trước đây, anh có từng nghĩ sau khi vụ án kết thúc sẽ làm gì không? Ý tôi nói là, ngoại trừ công việc."

Suy nghĩ hỗn loạn cùng bi thương mãnh liệt trong lòng Lương Húc giống như bị chặn lại bởi một câu hỏi này của Cố Ngụy.

Sau khi kết thúc vụ án muốn làm gì? Lương Húc chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ qua vấn đề này, trước đây cuộc sống của anh ta chỉ xoay quanh người nhà, sau này thì xoay quanh vụ án, anh ta ôm theo chấp niệm không chết không nghỉ, thề nhất định phải tìm cho ra được tên súc sinh kia, nhưng bây giờ đột nhiên nói với anh ta hung thủ đã chết, anh ta chỉ biết, mặc dù thù hận đã tan thành mây khói, nhưng cảm giác trống trải trong lòng thì lại tăng lên.

Muốn làm gì? Hoàn toàn không nghĩ ra, nhưng nhìn người đàn ông khí chất xuất trần trước mắt, Lương Húc cảm thấy mình nhất định sẽ tìm được phương hướng.

Chỉ là lúc này những cảm xúc tiêu cực phức tạp đang xâu xé anh ta, khiến anh ta không thể nghĩ kĩ.

Tất cả thần thái của Lương Húc, Cố Ngụy đều nhìn thấy, "Nhất thời không nghĩ ra được cũng không sao, tranh thủ khoảng thời gian này anh đang dưỡng thương, có thể quy hoạch một chút."

Cố Ngụy cố gắng dẫn dắt và an ủi Lương Húc nghĩ theo hướng tích cực, sự bi thương kìm nén và mất mát trên mặt Lương Húc anh đều nhìn thấy, nhưng nếu Lương Húc đã không muốn nói ra, anh cũng không tiện hỏi sâu thêm nữa.

"Tôi kiểm tra vết thương cho anh để anh còn nghỉ ngơi sớm, bệnh nhân thì không được thức khuya."

Vén vạt áo của Lương Húc lên, Cố Ngụy mới phát hiện bởi vì vừa rồi động tác quá lớn, miệng vết thương đã có chút rớm máu, anh vội vàng gỡ băng gạc ra, khử trùng bôi thuốc cho anh ta, rồi lại bê đến một cốc nước ấm, cho Lương Húc uống thuốc. Đợi anh làm xong hết tất cả mọi việc thì đã sắp 9h, may mà vết thương của Lương Húc không còn rỉ máu nữa.

Từ đầu đến cuối, Lương Húc cứ như vậy để mặc cho Cố Ngụy muốn làm gì thì làm. Sau khi người nhà rời đi, mỗi lần bị thương hay bị ốm anh ta đều tự mình gánh vác, mười mấy năm sớm đã quen rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lương Húc sẽ không cảm thấy có gì, nhưng đột nhiên Cố Ngụy xuất hiện, giống như người nhà chăm sóc anh ta, trái tim mười mấy năm đã không cảm nhận được tình yêu thương, không tránh khỏi có chút ủy khuất, phòng tuyến tâm lý cứ như vậy sụp đổ.

"Tôi có thể ôm cậu được không?" Một câu nói quá bất ngờ, vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, khiến cho Cố Ngụy vừa mới cất thuốc cũng phải sững người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top