Chương 34: Lý do đang bận

Kể từ khi chính thức đi làm, Trần Vũ và Cố Ngụy đều bận đến mức chân không chạm đất. Cố Ngụy đi theo giáo sư Trương một mặt bận rộn giải quyết vụ án kia, một mặt bắt đầu cùng tổ đi ra hiện trường. Cảm nhận lớn nhất của anh chính là, mỗi lần ra hiện trường đều có thể khiến người ta mệt muốn chết.

Trần Vũ được phân đến Đội cảnh sát hình sự, đội trưởng có biệt hiệu là 'Bao Công mặt đen', cậu mỗi ngày đi theo đội trưởng, không tiến hành kiểm tra tại chỗ thì cũng ngày đêm phân tích vụ án, thu thập bằng chứng. Năng lực và kinh nghiệm của cậu tăng lên từng ngày, đương nhiên, nước mắt tăng ca cũng phải chảy dần theo đơn vị tấn.

Hai người bận rộn đến mức đã hơn một tháng chưa được gặp nhau, khó khăn lắm mới hẹn được một bữa cơm thì Trần Vũ lại bị điện thoại của đội trưởng và các đội viên thúc giục trở về.

Cố Ngụy rất bất đắc dĩ nhưng cũng thập phần lý giải, càng huống hồ cho dù Trần Vũ bên kia không giục thì bản thân mình cũng không ngồi được bao lâu, vẫn còn một đống vật chứng chất cao như núi chờ anh trở về hóa nghiệm, thi thể chi đội vớt được buổi sáng cũng đang chờ trở về hỗ trợ giải phẫu, mỗi giây mỗi phút đều là chạy đua với hung thủ.

Trong lúc đợi xe, Trần Vũ nhìn bóng lưng gầy gò thẳng tắp trước mặt, bóng lưng này đối với cậu hiện tại thực sự quá có sức hấp dẫn, trong lòng cậu chỉ muốn tiến lên ôm anh, và sự thực chứng minh cậu chính là đã làm như vậy. Đầu cậu dựa vào vai Cố Ngụy, một cánh tay khoác lên cái vai còn lại, cả người giống như một đứa trẻ chơi mệt, cứ như vậy mềm nhũn vắt trên người Cố Ngụy. Sau đó Cố Ngụy giống như phản xạ có điều kiện, nắm lấy cánh tay đang khoác trên vai mình, giữ không cho cơ thể cậu trượt xuống.

Dựa kiểu này thực sự quá thoải mái, đối với Trần Vũ mà nói đây chính là cách sạc điện tốt nhất.

Cố Ngụy ban đầu còn sửng sốt, đang định bảo Trần Vũ đứng thẳng dậy thì lại nghe thấy cậu ấy lải nhải vào tai với cái giọng mềm nhũn, "Cố Ngụy, tôi sắp mệt chết rồi, khó khăn lắm mới được Bao Công mặt đen rủ lòng thương thả cho về nhà nghỉ 6 tiếng, thế mà bây giờ lại phải tăng ca."

Cố Ngụy nghe xong, trong lòng cũng có chút thương xót, cả một ngày không được nghỉ ngơi thì chút xíu thời gian kia sao mà đủ cho con mèo lười như Trần Vũ ngủ.

Cố Ngụy đổi giọng nói: "Lát nữa đưa cậu về công an tỉnh trước, trên đường đi cậu có thể nghỉ ngơi một lát, đến nơi tôi gọi cậu."

"Được." Có thể nghe ra đây là một giọng nói rất nhiệt tình, cho nên, Trần Vũ vừa lên xe, liền yên tâm dựa đầu vào vai Cố Ngụy. Quãng đường chỉ khoảng nửa tiếng, cho dù kĩ thuật lái xe của người tài xế taxi không thực sự ổn, thì cậu vẫn ôm lấy cánh tay Cố Ngụy, ngủ rất ngon lành.

Cố Ngụy nhìn người trên vai, vừa bất lực lại vừa xót. Họ thực sự quá bận, anh đã hơn nửa tháng không về nhà, ba mẹ gọi điện thoại nói, Trần Vũ so với anh còn lâu hơn.

Nhưng giai đoạn đầu mới bước vào xã hội, ai trong họ cũng không dám chểnh mảng, kinh nghiệm cái thứ này, chỉ có thể từng bước từng bước tích lũy.

Thời gian bận rộn lúc nào cũng trôi qua nhanh chóng, không hay không biết thế là đã đến cuối năm, cả thành phố đón đợt không khí lạnh đầu tiên, tuyết phủ trắng mặt đường tự nhiên lại tăng thêm một chút sắc màu lãng mạn.

Tết nguyên đán sắp đến, nhà nhà người người đều đang tất bật chuẩn bị, khoảng thời gian này cũng là lúc Đội cảnh sát hình sự bận nhất, còn bộ phận pháp y thì tương đối nhàn.

Nhưng bất ngờ là, Trần Vũ năm nay được nghỉ, còn Cố Ngụy phải ở lại đơn vị tăng ca khiến năm nay trở thành cái Tết thứ hai mà họ không được đoàn tụ.

Buổi chiều đêm giao thừa, Trần Tiểu Nguyệt đặc biệt đem món sủi cảo đã nấu chín mang đến tận cửa cơ quan cho Cố Ngụy, còn căn dặn hãy dùng nó như là cơm tất niên.

Đêm giao thừa, Cố Ngụy cầm sủi cảo mẫu thân đại nhân đích thân mang đến đi làm nóng, lúc đi qua văn phòng Lương Húc, anh nhìn thấy người bên trong vẫn đang bận rộn, bên cạnh đặt một cốc mì ăn liền còn chưa bóc tem.

Trong đầu đột nhiên nhớ lại những lời giáo sư Trương nói lúc trò chuyện phiếm, "Haizzz, đứa trẻ Lương Húc này, từ lúc thầy biết cậu ấy đến nay, chưa bao giờ thấy cậu ấy đón Tết, không phải chủ động tăng ca thì là đi công tác, ai khuyên cũng không nghe, mà cũng đúng thôi, trong nhà chỉ còn lại một mình, cậu ấy biết tìm ai đón Tết."

Cho nên, lúc làm nóng sủi cảo, Cố Ngụy đã gõ cửa phòng Lương Húc, hỏi một câu: "Anh có muốn ăn sủi cảo không?"

Ngoài cửa sổ, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, còn trong văn phòng Lương Húc, có hai người đang ngồi đối diện nhau ăn sủi cảo.

Đang ăn thì Lương Húc bất ngờ thốt ra một câu, "Tết năm nay...có chút đặc biệt."

Cố Ngụy một miếng một cái sủi cảo, trêu đùa nói, "Bởi vì sủi cảo mẹ tôi gói rất ngon?"

Vốn dĩ cũng không mong Lương Húc trả lời, nhưng người này lại nhìn Cố Ngụy, ánh mắt dịu dàng nói: "Sủi cảo rất ngon, người cùng tôi ăn sủi cảo cũng rất đẹp."

Động tác ăn sủi cảo của Cố Ngụy thoáng khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn Lương Húc rồi không chút phòng bị chạm phải một ánh mắt thâm tình, ánh mắt đó quá sáng, sáng đến mức khiến Cố Ngụy cảm thấy bối rối.

Tiếng chuông năm mới vang lên, lúc này điện thoại của Cố Ngụy cũng rung, đánh thức anh và cũng cho anh lí do đứng dậy.

Cố Ngụy đi đến bên cạnh cửa sổ, vừa mới kết nối, giọng của Trần Vũ liền lập tức truyền qua, "Chúc mừng năm mới, Cố Ngụy!"

Trong văn phòng, nhìn ánh đèn và pháo hoa bên ngoài cửa sổ, Cố Ngụy cũng trả lời một câu: "Chúc mừng năm mới!"

"Cậu đang bận à?" Một câu này của Trần Vũ nói rất nhẹ nhàng, như thể cậu thực sự sợ làm phiền Cố Ngụy, nhưng lại không muốn cúp điện thoại vào thời khắc quan trọng này.

Cố Ngụy quay sang nhìn Lương Húc bên cạnh, ánh mắt thâm tình của người đàn ông đó, từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người anh.

Anh biết mình lại sắp phải nói rõ với Lương Húc rồi, bởi vì ánh mắt này anh đã quá quen, nửa năm trước, anh cũng từng nhìn thấy nó trong mắt Lâm Uyển.

Trong điện thoại, Trần Vũ vẫn đang đợi Cố Ngụy trả lời, còn Cố Ngụy, rõ ràng đã cho mình hai tiếng nghỉ ngơi thì lại trả lời một câu, "Ừm, đang bận, có thời gian sẽ gọi cho cậu." rồi lập tức cúp luôn điện thoại.

Đúng vậy, chỉ những người yêu nhau mới có cái trò quyến luyến không cúp, còn anh em bạn tốt, có chuyện gì thì nói, nói xong liền cúp gọn gàng.

Ngày xưa, anh và Trần Vũ còn nhỏ, người lớn hai bên gia đình đều còn khỏe mạnh, họ cũng thường cùng nhau đón Tết. Khi tiếng chuông giao thừa vang lên, họ sẽ tặng cho đối phương những lời chúc phúc đầu tiên, năm nào cũng vậy, cho dù sau này lớn lên, sức khỏe của trưởng bối hai nhà không thể thức đêm nữa, thì hai người họ vẫn đón năm mới cùng nhau, giống như việc ở cạnh nhau bắt đầu một năm mới, đã trở thành một nghi thức giữa họ.

Nhắc mới nhớ, năm ngoái mình ở Châu Phi đón Tết còn năm nay thì ở lại Cục tăng ca, đây đã là lần thứ hai anh và Trần Vũ không đón năm mới cùng nhau.

Tiếng đốt pháo bên ngoài cửa sổ mãi không thấy dứt, trong bầu không khí náo nhiệt này, đột nhiên không có Trần Vũ ở bên cạnh ồn ào, đúng là khiến anh có chút hụt hẫng, nhưng Cố Ngụy biết, cuối cùng anh cũng sẽ quen, cuối cùng...mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt đẹp.

"Cố Ngụy, chúc mừng năm mới!" Lời chúc lần này đến từ Lương Húc.

"Chúc mừng năm mới!" Đồng thời, anh ta cũng nhận được lời chúc của Cố Ngụy.

"Tôi là lý do cậu đang bận sao?"

Nhìn Cố Ngụy đã cúp điện thoại đang đi về phía mình, Lương Húc không kìm được lộ ra một nụ cười rạng rỡ, tựa như niềm vui trong lòng đều đã tràn ra bên ngoài.

Bởi vì anh ta nghe thấy Cố Ngụy trả lời, "Đúng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top