Chương 56

Dung Tự sửng sốt một chút, có chút buồn cười: "Làm sao?"

"Anh à." Anh cho là cô đang làm nũng, cúi đầu xuống, ở trên môi cô hôn hôn, giọng nói trầm thấp, "Đương nhiên là nghĩ về em."

Nghê Ca không nói lời nào.

Hai cái tay nhỏ mảnh khảnh không nhúc nhích, vòng trên cổ anh.

Dung Tự không suy nghĩ nhiều, đưa tay tắt đèn, quay người ôm cô gái nhỏ trong ngực thật tốt, muốn mang cô đi phòng ăn.

Nhưng mà vừa đi được hai bước, liền cảm giác được tay của cô thuận theo cổ áo len của anh, chậm rãi tiến vào sờ.

Dung Tự: "...??"

"Không phải..." Lão đại bỗng chốc hoảng sợ, nhanh chóng tóm lấy cô, "Tiểu đồng chí, em làm sao vậy?"

Nghê Ca liếc anh một cái, không nói một lời đem tay thu về, vẻ mặt mệt mỏi.

Khi ở nhà, cô mặc áo ngủ mùa đông do anh mua cho.

Áo ngủ là chất liệu lông cừu, dưới mũ là một cái sừng ác ma nho nhỏ. Nhìn qua cả người cô đều mềm mại mà nhu thuận.

Mà bây giờ lại vô cùng ủ rũ.

Dung Tự đem cô ôm đến trên ghế sofa: "Sao vậy?"

"Chỉ là...." Nghê Ca ngồi ở trên đùi anh, nghiêm túc mà lên án, "Em cảm thấy anh rất không thành thật. Anh có rất nhiều việc luôn giấu diếm em."

Dung Tự liền giật mình, giơ hai tay lên thề:

"Những năm tách ra này, thật sự anh không nói chuyện yêu đương."

"...."

"Anh thề. Nếu như anh nói dối, lần sau bay lên trời, liền để cho anh rơi...."

"Anh có thể đừng nói lung tung được không?" Nghê Ca có chút nổi giận, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào ngực anh, "Em không nói bạn gái....Em nói là huy chương, là huy chương đó."

Dung Tự không kịp phản ứng: "Cái gì?"

"Trong ngăn kéo kia của anh có huy chương hạng nhất." Giọng nói Nghê Ca rầu rĩ, "Cho tới bây giờ anh chưa từng đề cập qua với em."

Bây giờ ngẫm lại, cũng không phải là hoàn toàn không có dấu vết.

Dung Tự thăng chức nhanh như vậy, rõ ràng là được phá cách đề bạt qua.

Trước đó cô chỉ cho là nguyên nhân là do chú Dung. Hiện tại xem ra, là cô quá ngây thơ.

Dung Tự run lên một hồi, cười:

"Em hiếu kỳ cái này? Sao không nói sớm? Trong giá sách anh còn đặt những cái khác. Em muốn xem anh liền cầm tới cho em xem."

"....."

"Cái huy chương kia, là lúc trước khi toàn quân đấu võ lấy được." Dung Tự buồn cười, "Em cho là xảy ra chuyện gì?"

Nghê Ca buông thõng đôi tai cừu, nhìn anh bằng con mắt trắng đen rõ ràng.

Đáy mắt viết: Hừ.

Dung Tự vuốt ve ngón tay cô, dụ dỗ nói:

"Nếu như anh bị trọng thương, sẽ bị ngừng bay. Nhưng em nhìn anh hiện tại xem, không phải còn rất tốt sao?"

Nghê Ca chậm rãi tỉnh táo lại.

Hậu tri hậu giác, cũng cảm thấy bản thân có chút cố tình gây sự.

Công việc đặc thù của binh chủng quả thật rất nguy hiểm. Nhưng hiện tại anh quả thật còn vui vẻ, cùng không có thiếu tay thiếu chân.

Là suy nghĩ tự chủ của cô, cho rằng Dung Tự đã trải qua một hồi sống chết.

"Vì loại chuyện này mà giận dỗi." Dung Tự thấy thần sắc của cô dần dần dịu lại, trong lòng có chút buồn cười, lại không tự giác dâng lên nỗi lo lắng, "Cũng chỉ có em cùng mẹ anh sẽ như vậy."

"...."

"Đi ăn cơm, nhé?" Anh đứng dậy, đem cô ôm lấy, "Loại thời tiết quỷ quái ở Tây thành này, cơm để lâu sẽ đóng băng."

Thân thể cô nhẹ bẫng, bị anh xách lên.

Nghê Ca cảm thấy nơi nào đó có chỗ không thích hợp. Nhưng cô lại không nói rõ ra được. Bất qua cô có cái phương pháp vô cùng đơn giản, có thể nghiệm chứng được Dung Tự là nói giả hay thật.

"Dung Tự." Cô dùng dằng, hai cái tay ấn xuống bờ vai anh, "Anh cởi quần áo cho em xem một chút."

"....."

Cô gái nhỏ có một đôi mắt trong suốt, không gợn sóng, nhìn ra được thật sự không có ý gì khác.

Nhưng Dung Tự cảm thấy được, người em trai của anh, gần đây giống như có chút không nghe lời.

"Nghê Ca." Anh dừng bước, giọng nói khàn khàn mà ôn nhu, "Em biết không? Nếu như bây giờ hai ta vẫn còn đang học cấp ba, anh khẳng định sẽ đem em ném ra ngoài."

"....."

Cô gái cừu cảnh giác nhìn anh chằm chằm.

"Nhưng em yên tâm. Hiện tại sẽ không ném." Anh dẫn dắt từng bước, "Hiện tại em không phải là em gái anh mà là bạn gái. Em gái là dùng để bắt nạt, nhưng bạn gái, em có biết là dùng để làm gì không?"

Nghê Ca trầm mặc nửa ngày, chậm chạp lắc đầu.

"Được. Em rất thông minh. Em có biết..." Anh nói, "Là dùng để làm."

"...."

"Cho nên em ngoan ngoãn một chút." Anh đưa cô đặt lên ghế trong phòng ăn, vỗ vỗ lông cừu nhỏ, "Bằng không anh làm em."

"...."

***

Tuyết liên tục rơi mấy ngày. Thẳng đến khi Nghê Ca sắp rời khỏi Tây thành, mới ngừng lại.

Tài liệu cần phiên dịch gần như không sai biệt đã hoàn thành. Hạng mục công việc cuối cùng là nhập số liệu hiện có vào hệ thống mới.

Giảng viên tiến hành hướng dẫn Nghê Ca thực hiện. Khi pha cà phê, cô ấy lại không quên tận dụng thời gian quan tâm đến cá nhân của học trò một chút:

"Cô nhìn em gần đây tinh thần có vẻ không tệ?"

"A?" Nghê Ca sửng sốt một chút, "Đúng vậy. Bởi vì hạng mục bên này, giải trí không cần xã giao... Mỗi ngày em đều được đi ngủ rất sớm."

Giảng viên chậc chậc : "Bạn trai em không được à?"

"...Liên quan gì tới anh ấy?"

Học trò tốt hình như ở trên loại chuyện này cung phản xạ vĩnh viễn vượt ra ngoài hệ mặt trời, giảng viên dứt khoát nói rõ:

"Cô nói em với bạn trai của em, buổi tối các người đều không chơi một chút trò chơi của người trưởng thành sao? Chẳng lẽ các người ở cùng một chỗ, mỗi ngày chỉ đơn thuần đắp chăn tán gẫu?"

Nghê Ca ngừng một chút: "Không, bằng không thì sao?"

"...Quên đi, coi như cô chưa hỏi."

Giảng viên không giải thích, Nghê Ca cũng không truy cứu thêm.

Trong khoảng thời gian này, cô thủy chung vẫn bị một chuyện quấy nhiễu:

"Cô, em có thể hỏi cô một vấn đều được không?"

"Nói đi."

"Đều nói phi công không thể mang vết thương lên máy bay. Vậy nếu như bị thương nặng, liền thật sự vĩnh viễn không thể lái máy bay sao?"

"Về mặt nguyên tắc, bất luận áp dụng cái mệnh lệnh thực thi chân chính gì, cũng đều phải co dãn." Giảng viên không ngẩng đầu, đem bàn phím gõ lạch cạch, "Quốc gia bồi dưỡng được một phi công phải hao phí rất nhiều thời gian tinh lực. Cho nên nếu quả thật là một phi công rất ưu tú, việc phục bay cũng không phải không có khả năng. Nhưng mà — Hiện tại là thời kỳ hòa bình?"

"Cho nên?"

"Cô cảm thấy là vậy đi." Giảng viên nói, "Có thể phục bay, nhưng không cần thiết."

"...."

Nghê Ca trầm mặc xuống.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc.

Không biết trôi qua bao lâu.

"Được rồi." Giảng viên duỗi người một cái, "Cuối cùng cũng kết thúc. Còn lại số liệu để máy tính tự làm đi, không cần chúng ta nhìn."

Nghê Ca liếc nhìn màn hình máy tính, mấy máy tính đồng thời được nhập dữ liệu cùng một lúc, nhanh đến mức không kịp nhìn thấy rõ.

"Chúng ta ra ngoài tản bộ một vòng đi. Không phải em đã muốn đi làm người tuyết sao?"

"A..." Ánh mắt Nghê Ca hướng ra bên ngoài cửa sổ, còn chưa có bước ra khỏi cửa liền đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, "Nhưng nơi đóng quân mới có tuyết, không sai biệt lắm thì hẳn là đều bị quét sạch rồi."

Nói thì như vậy nhưng cô vẫn đi ra khỏi cửa.

Bên trong nơi đóng quân có rất nhiều nơi cấm đi tới. Các cô chỉ có thể ở những nơi gần đó mà tản bộ một chút.

"Nghê Ca à." Giảng viên hai tay đút túi, câu được câu không cùng cô nói chuyện phiếm, "Em cũng nhanh liền tốt nghiệp, có dự định muốn đi ra nước ngoài hay không?"

"Sao đột nhiên cô lại hỏi cái này?"

"Không có chuyện gì làm nên tùy tiện hỏi một chút ấy mà." Bên trong nơi đóng quân đích xác đã bị quét sạch, nhưng nhiệt độ không khí một chút cũng không tăng lên. Giảng viên rụt cổ vào, hà hơi ra thành sương khói, "Em học ngoại ngữ, điều kiện lại tốt như vậy. Nếu không ra nước ngoài hai năm thì thật uổng phí. Em giống như mấy người sinh viên lúc trước cô bồi dưỡng, mấy người thành tích tốt nhất kia, sau khi tốt nghiệp từng người đều chạy ra nước ngoài..."

Nghê Ca có chút không yên lòng.

Cô cũng rất lạnh, ở trong áo lông co người lại thành một đoàn, giơ tay lên che khuôn mặt, giọng nói rầu rĩ: "Để nói sau."

Các cô bất tri bất giác, chạy tới sân huấn luyện.

Nơi này gió thực sự quá lớn, bình thường Nghê Ca rất ít tới. Cô cảm thấy bản thân đã dùng hết toàn bộ sức lực, mới có thể không bị gió thổi đi.

"Aiz, nhưng mà nói đến đây, chuyện này....Gió quá!" Giảng viên sợ cô nghe không rõ, dùng hết sức mà nói to, "Em có biết không, trường học chúng ta đến mùa đông, gió thổi cũng rất lớn! Lúc trước trong trường học có một tin đồn, nghe nói có một bạn nữ sinh viên, trên đường cầm ô đi dưới trời mưa, kết quả bị gió thổi ngã! Ha ha ha ha! Em nói xem có ngốc nghếch hay không! Ha ha ha ha!"

"....."

Nghê Ca trầm mặc, không nhịn được nói: "Cô, chuyện đó không phải là tin đồn, nữ sinh kia chính là em."

"..."

Giảng viên lặng không tiếng động ngậm miệng lại.

Không biết có phải do tâm lý tác dụng hay không, càng đến gần sân huấn luyện, gió lại càng lúc càng mạnh.

Nghê Ca đi đến một nửa, dừng lại.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn tin nhắn kia trong điện thoại mấy chữ thật đơn giản "Bị rơi". Lập tức bị tức giận nhắn lại: "Không đi. Ở chỗ này chờ"

Vừa mới ngồi xuống, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ:

"Đường rất là khó đi, cũng rất dài, hửm?"

Nghê Ca không để ý đến anh, ngồi xổm trên mặt đất.

Giống như một cây nấm nhỏ run rẩy.

Trong lòng Dung Tự buồn cười, đem cây nấm nhỏ này ôm lên:

"Công việc em làm xong rồi sao? Ăn cơm chưa?"

Nghê Ca tức giận: "Ừm."

Hơi ngừng, lại cường điệu: "Công việc làm xong, nhưng cơm còn chưa có ăn."

"Vậy cùng đi ăn đi." Gió thổi làm mũ cô rơi xuống, Dung Tự đưa tay giúp cô mang lại mũ, đem cái đầu lông ấn vào trong ngực, "Em có thể tới tìm anh. Anh đặc biệt rất vui."

"...."

"Nhưng mà hôm nay em tới thật không đúng lúc. Những phi công khác đều đã về trước. Chờ lần sau có cơ hội, anh lại đưa em đi giới thiệu với bọn họ."

Nghê Ca từ trong ngực anh ngẩng đầu: "Hôm nay anh không phải bay thử?"

Mấy hôm nay có diễn tập, Dung Tự trước phải đến lái thử máy bay.

Nghê Ca tuổi còn trẻ đã cảm nhận được tâm trạng của một người mẹ già lo lắng. Ở trong phòng nghiên cứu, khi nhận được tin nhắn anh nói "Bị rơi". Cô cơ hồ là muốn lập tức chạy đi gặp anh.

Chẳng qua là khi đó giảng viên còn đang bận làm việc, cô không dám xen ngang.

"Ừm." Dừng một chút, Dung Tự cười, thấp giọng ở bên tai cô cường điệu, "Máy bay hoạt động tốt, anh cũng hoạt động tốt. Có cơ hội, em có thể tới trên người anh rong ruổi một chút."

Bên tai Nghê Ca đỏ lên.

Anh mang cô cùng giảng viên cùng đi ăn cơm trưa. Nhưng mà vừa nghĩ tới hai người sẽ lập tức xa nhau, Nghê Ca có chút không vui: "Anh chừng nào thì có thể chuyển về Bắc Kinh?"

"Nhớ anh à?" Dung Tự buồn cười, "Nhớ anh, vậy mà không muốn đến nhìn anh? Đi được nửa đường liền từ bỏ, hửm?"

"....."

"Cuối năm đi. Trước cuối năm, anh hẳn là có thể chuyển về Bắc Kinh." Thấy cô gái cừu cụp cái đuôi ủy khuất kêu be be, giọng nói Dung Tự không tự giác mềm xuống, "Chờ lần diễn tập này kết thúc, anh đi bàn giao công việc một chút."

Mí mắt Nghê Ca đột nhiên nhảy một cái, nhịn không được hỏi: "Sau đó thì sao?"

Cơ hồ là có dự cảm.

"Sau đó?" Quả nhiên, câu nói tiếp theo của anh, như gần như xa đều là tràn đầy ý cười, trầm thấp nói, "Sau đó liền đánh báo cáo kết hôn."

Trong không gian chớp mắt liền yên lặng.

Giảng viên: "Chọc!"

Dung Tự: "...Học ai vậy."

Giảng viên: "Người anh em kia của cậu."

Dung Tự lặng không tiếng động cúi đầu, nhìn Nghê Ca.

Nhưng mà Nghê Ca liên tục yên lặng mà ngồi bên cạnh, không có mở miệng.

Cô không hề động đôi đũa, cũng không thẹn thùng, càng không đỏ mắt nhào lên hô anh trai thật xấu.

Đột nhiên Dung Tự có chút chột dạ: "Nghê..."

Giây tiếp theo, cô gái nhỏ trầm mặc thật lâu đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc gọi anh: "Dung Tự."

Anh theo bản năng: "Anh đây!"

"..."

Cô dừng một chút, chân thành nói: "Đem câu nói vừa rồi của anh thu lại, được chứ?"

Anh sửng sốt: "Câu nào?"

"Tất cả."

Dung Tự bỏ đôi đũa xuống.

Sống lưng anh thẳng tắp, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Lại làm sao vậy?"

Anh cảm thấy, gần đây tính tình của mình thật sự thay đổi rất tốt.

Thời điểm đối mặt với cô, mặc kệ như thế nào, đều không có biện pháp nóng giận.

Nhẫn nại trở nên rất lớn.

"Trước kia em có nghe qua một câu chuyện xưa, không biết thực hư thế nào." Giọng nói Nghê Ca không lớn, không nhanh không chậm, "Khi chia xa, nhất định không thể nói loại ước định có mấy chữ "Chờ anh....liền..." này, nhất là càng không thể nói "Chờ anh trở lại liền cưới em", "Chờ anh trở lại chúng ta liền ở bên nhau", loại ước định này, lập một cái liền xảy ra ngược lại."

Lời của cô nói đến một nửa, giảng viên trước cười rộ lên: "Nghê Ca luôn là ở đối với những chuyện này rất tích cực, phản ứng rất mãnh liệt."

Nhưng Dung Tự không cười.

Anh càng ngày càng cảm thấy, gia hỏa lông xù trước mặt này, thật sự là càng nhìn càng đáng yêu.

Vì thế anh chờ cô nói xong, cũng rất nghiêm túc trả lời: "Được. Anh đem những lời lúc nãy đều thu hồi lại. Không lập ước định."

Trong nhà ăn người đến người đi, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn anh.

Nhưng anh vẫn không nhịn được, đứng lên, nâng khuôn mặt cô.

"— Về sau phàm là chuyện muốn làm. Anh nhất định lập tức đi thực hiện."

Anh ở trên môi cô lướt qua.

Rõ ràng vô cùng lưu luyến, lại nhẹ tựa lông vũ, chạm vào một cái liền ngừng lại.

"Nghê Ca." Anh nhẹ nói, "Anh đã nhận phúc khí của em, nhất định cùng em sống lâu trăm tuổi."

***

Trận diễn tập này diễn ra liên tục mấy ngày, mục đích chủ yếu là huấn luyện đạn bắn tập kích bất ngờ.

Nghê Ca không nhịn được, lôi kéo giảng viên, ở lại Tây thành thêm mấy ngày.

Giảng viên châm chọc: "Diễn tập rất an toàn. Hiện tại đánh trận đều không cần quân nhân ra trận. Em lo lắng cái gì?"

Nghê Ca liếm liếm môi: "Coi như là ở tại Tây thành chơi thêm mấy ngày mà."

Trên thực tế, ý nghĩ của cô là.

Mặc dù trong lúc diễn tập Dung Tự không thể liên lạc bên ngoài. Nhưng vạn nhất chỗ ấy anh xảy ra vấn đề gì. Cô ở nơi này ngay lập tức liền có thể đi tới.

Cho nên cô ở tại Tây thành đợi cho đến ngày diễn tập cuối cùng.

Thời gian ở lại đã nhiều hơn so với dự đoán gần một tuần lễ. Trường học năm lần bảy lượt thúc dục giảng viên trở về. Nhà xuất bản cũng bắt đầu thúc dục Nghê Ca.

"Ngay từ đầu cô đã cùng em nói rồi mà, không cần lo lắng." Tàu hỏa hai giờ chiều xuất phát, Nghê Ca hận không thể ở nội thành đợi thêm một giờ rưỡi. Giảng viên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhẹ nhàng chọc chọc trán cô, "Em lo lắng cho cậu ta như vậy. Lúc trước đáng lẽ không nên đi học văn mà đi học y mới đúng."

Không biết làm sau, trong lòng Nghê Ca có chút bất an.

Cô mạnh mẽ cười: "Thật xin lỗi cô. Làm trễ nải thời gian của cô nhiều rồi."

"Chuyện này không sao, ở Tây thành cũng rất thú vị." Cô giáo cho là cô đang uể oải, xoa đầu cô, "Nhưng mà không phải cậu ta rất nhanh liền được điều trở về sao? Về sau hai người còn có thể ôm ôm hôn hôn được nhiều mà."

Nghê Ca thấp giọng: "Vâng."

Giảng viên giúp cô đem vali hành lý bỏ sau cốp xe. Hai người cùng nhau ngồi lên xe.

Trong lòng Nghê Ca liên tục lo sợ, lúc xe chạy nhanh hơn, cô bắt đầu mệt rã rời.

Khi tỉnh lại, cô từ trong túi lấy điện thoại ra, không chút để ý liếc mắt nhìn màn hình, thấy tên của Tống Hựu Xuyên.

— mười hai cuộc gọi nhỡ.

— tất cả đều đến từ một người.

Nghê Ca đột nhiên bừng tỉnh, giây tiếp theo, trên màn hình lại nhảy ra cuộc gọi tới của Tống Hựu Xuyên.

Cô ấn nút nghe, giọng nói vội vàng của Tống Hựu Xuyên rơi vào tai: "Nghê Nghê, em còn ở Tây thành sao?"

Hô hấp anh ấy không thuận nói:

"A Tự xảy ra chút chuyện. Em có tiện hay không hiện tại đến bệnh viện một chuyến?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top