Chương 4
Trong căn biệt thự Long Uy, ánh nắng vàng nhạt len qua cửa sổ lớn, chiếu lên gương mặt thanh tú nhưng lạnh lẽo của Ngạn Nhi. Cô đứng tựa lưng vào khung cửa, tay xoay nhẹ đồng xu bạc quen thuộc. Đôi mắt sắc bén ấy chỉ dịu lại khi nhìn về phía Nhược Hy, người đang ngồi lặng lẽ trên ghế.
Nhược Hy cảm nhận được sự bất an trong bầu không khí. Cô khẽ cất lời:
• "Ngạn Nhi, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngạn Nhi không trả lời ngay. Cô chỉ chậm rãi bước tới gần, cúi xuống để gương mặt mình ngang tầm với Nhược Hy.
• "Bởi vì em quá xinh đẹp..." giọng nói trầm thấp của cô vang lên, vừa như một lời thì thầm, vừa như một câu khẳng định.
Nhược Hy ngẩn người, đôi mắt ánh lên sự bối rối.
• "Nên, tôi mới giấu em ở trong nhà." Ngạn Nhi tiếp tục, ánh mắt dịu dàng nhưng chứa đựng sự quyết liệt.
• "Ngạn Nhi, tôi không hiểu..."
Ngạn Nhi nhẹ đặt tay lên môi cô, ra hiệu im lặng.
• "Shhh... Suỵt... Đừng nói gì cả! Bên ngoài đang rất loạn... Rất không an toàn!"
Lời nói của cô như một mệnh lệnh, nhưng cũng đầy lo lắng. Nhược Hy cảm nhận được sự bảo vệ trong từng lời nói ấy, nhưng cô không thể không hỏi:
• "Loạn? Ý cô là gì? Ai đang đến?"
Trước khi Ngạn Nhi kịp trả lời, tiếng động cơ xe và tiếng bước chân ầm ĩ vang lên bên ngoài.
Bởi vì em quá xinh đẹp...
Nên, Tôi mới giấu em ở trong nhà
Shhh....Suỵt...
Đừng nói gì cả!
Bên ngoài đang rất loạn!!!
Rất không an toàn!
Tôi sẽ bảo vệ em!
Qua cửa sổ, đoàn xe đen của ông Trần đã dừng lại trước cổng biệt thự Long Uy. Ông ta bước ra, gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt đầy sát khí. Phía sau ông, một đám đàn em cầm vũ khí đứng nghiêm chỉnh chờ lệnh.
• "Ngạn Nhi! Hôm nay, tao đến để xóa sổ Long Uy!" ông Trần gầm lên. "Tao muốn cô ta ra đây, ngay lập tức!"
Bên trong, Nhược Hy tái mặt, tay nắm chặt lấy tay vịn ghế.
• "Họ đến vì cô... vì Long Uy..." cô thì thầm.
Ngạn Nhi không hề nao núng. Cô nhặt đồng xu bạc từ bàn, tung lên rồi bắt lấy trong tay. Quay lại, cô nhìn Nhược Hy, ánh mắt kiên định.
• "Đừng sợ. Tôi sẽ bảo vệ em."
• "Ngạn Nhi, đừng ra đó! Họ đông người, cô sẽ..."
Ngạn Nhi cắt ngang lời cô bằng một ánh nhìn cương quyết Khẽ cười.
• "Hãy ở trong nhà. Đừng bước ra."
Căn phòng rộng lớn trong biệt thự Long Uy tĩnh lặng, nhưng không khí lại ngột ngạt đến mức khó thở. Những kẻ của ông Trần đang lục soát từng ngóc ngách, đôi mắt đầy thù hận và kiêu ngạo. Trong khi đó, Ngạn Nhi đứng một mình, không vội vã, không lộ sự sợ hãi.
Ánh sáng mờ ảo của buổi chiều chiếu vào gương mặt lạnh lẽo của cô, đôi mắt sắc bén như dao cạo. Cô đang đứng tựa lưng vào cột trụ, tay cầm chiếc kính gọng mảnh, ánh sáng phản chiếu qua nó khiến khuôn mặt Ngạn Nhi thêm phần u ám và đầy thần bí.
Một tên đàn em của ông Trần tiến lại gần, ánh mắt dò xét.
• "Cô là Ngạn Nhi? Đã chuẩn bị xong chưa? Lẽ nào cô nghĩ mình có thể chống lại bọn tôi?"
Ngạn Nhi nâng kính lên, rồi từ từ cười một cách mỉa mai, nụ cười lạnh lẽo chẳng hề ấm áp.
• "Chống lại? Ông nghĩ tôi sẽ chống lại sao?" cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự khinh bỉ. "Tôi chỉ đang chờ các ông đến mà thôi."
Tên đàn em nhìn cô, đôi mắt chợt lo lắng, nhưng hắn vẫn giữ vững thái độ tự mãn.
• "Đừng tự cao quá, Ngạn Nhi. Ông Trần sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu."
Ngạn Nhi không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười thêm lần nữa. Cô thả chiếc kính xuống một cách nhẹ nhàng rồi bước tới một chiếc bàn gần đó, rút ra một con dao găm sắc bén.
• "Ông Trần có thể làm gì tôi? Hắn không phải là người duy nhất có khả năng hạ gục kẻ khác."
Cánh cửa phòng mở ra, và ông Trần xuất hiện cùng đám đàn em. Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào gương mặt đầy hung ác của ông ta, ánh mắt dữ dội như muốn xé nát mọi thứ.
• "Ngạn Nhi, cô tưởng mình có thể che giấu Long Uy mãi sao?" ông Trần gầm lên. "Cô sẽ phải trả giá cho những gì đã làm!"
Ngạn Nhi chỉ đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo không rời khỏi ông Trần.
• "Ông Trần, tôi khuyên ông nên xem lại sức mạnh của mình trước khi buông lời đe dọa."
Ông Trần tức giận, ra hiệu cho đám đàn em lao tới. Nhưng Ngạn Nhi không hề hoảng sợ. Cô chỉ vung tay, một con dao găm bay qua không trung, trúng vào tay một tên đàn em, khiến hắn gục xuống ngay lập tức.
Tiếng la hét vang lên, nhưng Ngạn Nhi không mảy may quan tâm. Cô bước nhẹ nhàng, mỗi bước đi như một vũ điệu, thanh thoát mà chết chóc.
Sau vài phút, Ngạn Nhi đã hạ gục hầu hết đám đàn em của ông Trần. Cô đứng giữa căn phòng đầy những kẻ nằm la liệt, ánh mắt sắc bén vẫn không thay đổi. Cô nâng chiếc kính lên lần nữa, và lần này, nụ cười của cô không còn chút khinh bỉ nào, chỉ còn lại sự lạnh lùng và kiên quyết.
• "Nếu ông Trần muốn tiếp tục, tôi sẽ không ngần ngại cho ông thấy rằng mình có thể làm gì," Ngạn Nhi nói, giọng lạnh lùng như băng.
Ông Trần, lúc này cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn không thể lùi bước. Với sự hung hãn và kiêu ngạo, ông ta rút súng, chỉ thẳng vào Ngạn Nhi.
• "Cô không có đường sống đâu, Ngạn Nhi. Tôi sẽ kết thúc cô ngay hôm nay!"
Ngạn Nhi nhìn hắn, nụ cười mỉa mai lại hiện lên. Cô bước tới, ánh mắt không rời khỏi ông Trần.
• "Đừng quên, Đây là sân chơi của tôi Luật cũng là của tôi. Ông không phải là kẻ duy nhất có súng ở đây."
Nói rồi ánh đèn từ mọi nơi trong long uy đều chiếu thẳng vô ông trần là đàn em của Ngạn Nhi, họ ai cũng đều có súng hạng nặng toàn bộ đều chĩa về phía Ông Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top