Chương 11

Trong căn phòng trang nhã, ánh sáng từ đèn chùm pha lê lấp lánh soi rọi từng góc cạnh tinh xảo của nội thất. Ngạn Nhi đứng thẳng người, dáng vẻ đường hoàng, gọng kính trên sóng mũi phản chiếu một tia sáng sắc lạnh. Trước mặt cô là bà Thu – người từng là quản gia cẩn trọng và trung thành của ông chủ ba, nay trở lại với vẻ mặt bình tĩnh và kinh nghiệm của người từng trải.
    •    "Bác tới dạy cháu làm việc sao?" Ngạn Nhi nhấc tay đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt mang theo sự cao ngạo và đầy tự tin, như muốn nhấn mạnh rằng vị trí này hiện thuộc về cô, không ai có thể thay thế.

Bà Thu không tỏ ra tức giận, ngược lại nở nụ cười mỉm mang theo sự sâu xa. Bà lặng lẽ quan sát cô gái trẻ đứng trước mặt, sự kiêu ngạo và ánh mắt sắc bén ấy không khỏi làm bà nhớ đến hình bóng của ông chủ năm xưa.
    •    "Ngạn Nhi, cháu quả thật xuất sắc," bà chậm rãi nói, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng mang theo trọng lượng. "Nhưng làm việc ở đây không chỉ cần sự xuất sắc. Cháu cần học cách làm người."

Ngạn Nhi nhếch nhẹ khóe môi, nụ cười nhàn nhạt mang theo chút khinh thường.
    •    "Cháu không nghĩ bác trở lại chỉ để dạy cháu những điều hiển nhiên như vậy."

Bà Thu nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tự tin của Ngạn Nhi, không hề né tránh.
    •    "Đúng vậy, bác trở lại không phải để tranh giành gì với cháu. Nhưng bác mong cháu hiểu rằng, vị trí này không chỉ đơn thuần là quyền lực, mà còn là trách nhiệm. Nếu cháu để sự kiêu ngạo che mờ mắt, chính cháu sẽ phải trả giá."

Ngạn Nhi cười nhạt, đôi mắt lóe lên một tia sắc bén.
    •    "Cháu cảm ơn bác đã nhắc nhở. Nhưng bác yên tâm, cháu đủ tự tin để kiểm soát mọi thứ. Nếu bác đã hết lời muốn nói, cháu nghĩ mình không cần phí thêm thời gian."

Bà Thu không nói thêm, chỉ khẽ lắc đầu trước sự tự mãn của Ngạn Nhi.
    •    "Ngạn Nhi, sự tự tin của cháu đáng ngưỡng mộ, nhưng cũng có thể trở thành con dao hai lưỡi. Bác hy vọng cháu sẽ sớm hiểu ra điều đó."

Ngạn Nhi không trả lời, chỉ đứng yên nhìn bà Thu rời khỏi căn phòng. Sau khi cánh cửa khép lại, cô cầm lấy cây bút trên bàn, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
    •    "Làm người? Tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình. Còn lại, không cần ai dạy bảo."

Ngạn Nhi ngồi trong phòng trang điểm, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào gương, vừa chỉnh lại lớp trang điểm, vừa lẩm bẩm một mình:
    •    "Cậu út không ở đây, Buồn chán ghê."

Chợt, tiếng bước chân vội vã từ ngoài cửa vang lên, đàn em chạy vào báo cáo gấp:
    •    "Ngạn quản gia, con ả phóng viên đó đã cạy két sắt, lấy tài liệu và tiền rồi bỏ trốn."

Ngạn Nhi nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng nhích kính, một nụ cười mỉm lướt qua môi, ánh mắt trở nên sắc bén nhưng lại mang một chút thích thú pha lẫn nuông chiều:
    •    "Không nhàm chán nữa rồi."

Cô đứng dậy, ánh mắt lấp lánh một sự hứng thú như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này. Đối với Ngạn Nhi, sự phản bội không phải là một cú sốc mà là một cơ hội để thể hiện sự kiểm soát của mình.

Ngạn Nhi ra hiệu cho đàn em:
    •    "Đi tìm cô ta, không được để cô ta thoát. Cô ta vẫn chưa biết điều đó."

Cô bước ra khỏi phòng, nụ cười vẫn nở trên môi, cảm thấy phấn chấn khi mọi chuyện không diễn ra như dự tính. Đối với cô, trò chơi này mới chỉ bắt đầu.

Vật nhỏ, với lòng giận dỗi không thể kiềm chế, đã đốt hết những tài liệu quan trọng mà Ngạn Nhi vất vả mới lấy được. Cô ta đứng giữa đống tro tàn, mắt đầy sự hối hận, nhưng trong một khoảnh khắc vô thức, tay cô dừng lại trước một tập tài liệu cuối cùng: Sơ yếu lý lịch của Ngạn Nhi.

Bên ngoài, ngọn lửa vẫn cháy, nhưng trong tâm trí vật nhỏ, mọi thứ dường như lắng xuống khi cô mở tấm sơ yếu lý lịch ra. Những dòng chữ trên trang giấy thu hút sự chú ý của cô. Đầu tiên là tên của Ngạn Nhi: Công Huyền Tôn Nữ Ngạn Nhi. Cái tên ấy làm vật nhỏ cảm thấy một chút ngạc nhiên, không ngờ cô chủ lạnh lùng và đầy quyền lực lại có một cái tên đầy ẩn ý như vậy.

Cô tiếp tục đọc, mắt không rời khỏi giấy tờ:
    •    Chiều cao: 1m72, rất ấn tượng, tương xứng với vẻ ngoài đầy uy quyền của Ngạn Nhi.
    •    Tuổi: 27, một tuổi khá trẻ so với những gì cô đã trải qua và thể hiện ra ngoài.
    •    Nhóm máu: O, một chi tiết nhỏ nhưng lại khiến vật nhỏ cảm thấy có một sự kết nối kỳ lạ, vì nhóm máu này thường mang đến tính cách mạnh mẽ, độc lập.

Những thông tin này làm vật nhỏ càng thêm tò mò về Ngạn Nhi. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng dưới vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo của Ngạn Nhi lại có một câu chuyện, một con người với những chi tiết như vậy. Nhưng vật nhỏ cũng nhận ra, cô đang làm điều không nên làm, việc xâm phạm vào những thông tin cá nhân này có thể khiến Ngạn Nhi rất tức giận.

Ngay khi nghĩ đến đây, cô nghe tiếng bước chân vang lên, và Ngạn Nhi đã đứng ngay sau lưng cô, ánh mắt lạnh lùng, không lộ vẻ gì là ngạc nhiên nhưng cũng đầy tính toán.
    •    "Em tò mò về tôi đến vậy sao?" Ngạn Nhi cất giọng, như thể đã đoán được mọi thứ.

Vật nhỏ giật mình, vội vã gập lại tấm sơ yếu lý lịch, trong lòng đầy lo sợ. Nhưng Ngạn Nhi chỉ mỉm cười, nụ cười sắc lạnh không hề thiếu sự cảnh cáo.
    •    "Nếu em đã xem rồi, vậy thì... em cũng hiểu một chút về tôi. Nhưng đừng quên, việc đó có thể khiến em gặp rắc rối đấy."

Ngạn Nhi nhìn vật nhỏ với ánh mắt sắc lạnh, rồi bất ngờ, cô nhấc bổng vật nhỏ lên trong vòng tay mình. Vật nhỏ ngạc nhiên, không kịp phản ứng, chỉ cảm nhận được sự ấm áp và cứng rắn từ cơ thể của Ngạn Nhi. Ngọn lửa trong phòng không còn sáng rực nữa, mọi thứ dường như chỉ còn lại sự im lặng.

Ngạn Nhi khẽ cạ mũi vào tóc của vật nhỏ, hơi thở nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự đe dọa ngầm. Cô thì thầm:
    •    "Về thôi, chơi như vậy đủ rồi."

Giọng nói của Ngạn Nhi như một lời cảnh cáo, nhưng cũng như một cách mềm mại kiềm chế sự phản kháng của vật nhỏ. Vật nhỏ cảm thấy có chút lạnh lẽo trong lòng, nhưng lại không thể phủ nhận một cảm giác đặc biệt, mà chính bản thân cô cũng không hiểu rõ.

Với những lời ấy, Ngạn Nhi dường như không còn muốn đẩy mọi thứ đi xa hơn nữa, chỉ muốn kết thúc trò chơi này, dù có một chút tiếc nuối trong giọng nói của cô.

Vật nhỏ nhẹ nhàng choàng tay qua cổ Ngạn Nhi, hơi thở ấm áp trên cổ cô. Cảm giác này khiến Ngạn Nhi có chút bất ngờ, nhưng không tỏ ra quá bất ngờ. Vật nhỏ nhìn vào Ngạn Nhi với ánh mắt đầy tò mò, rồi bỗng nhiên, cô nhẹ nhàng nói:
    •    "Ngạn Nhi, Công Huyền Tôn Nữ là họ của con cháu vua mà, đúng không?"

Ngạn Nhi không đáp lại ngay lập tức. Cô hơi ngừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ về câu hỏi đó. Ánh mắt của Ngạn Nhi lạnh lùng như thường lệ, nhưng trong đó có vẻ như là sự bất ngờ nhẹ.
    •    "Họ của tôi không quan trọng," Ngạn Nhi đáp, giọng nói trầm và đều đặn. "Quan trọng là những gì tôi làm, không phải cái tên của tôi."

Vật nhỏ vẫn ôm Ngạn Nhi một cách chắc chắn, không nói gì thêm. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo trong câu trả lời của Ngạn Nhi, nhưng đồng thời cũng thấy có một sự bất an, như thể mọi chuyện mới chỉ bắt đầu và chưa có hồi kết.

Một khoảng lặng bao trùm, chỉ có tiếng thở của cả hai người hòa lẫn vào không khí tĩnh mịch.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top