8 Trên đường gặp gỡ người giàu có thật sự

Nhìn bóng lưng nhỏ nhỏ mềm mềm ở cổng bên tường xây làm bình phong chợt lóe rồi không nhìn thấy nữa, nụ cười trên mặt Tạ Dịch Giang cũng giảm bớt đi, trong nháy mắt vẻ nho nhã quanh thân trở nên lạnh lẽo, một tay hắn vuốt vuốt nắp ly trà sứ men xanh, đồng thời không chút để ý nói: "Giang Nam bên kia đã điều tra xong?"

Một giọng nói mơ hồ vang lên, mơ hồ đến mức khiến người ta không phân biệt được rốt cuộc là từ chỗ nào truyền tới: "Đã điều tra xong."

"Tìm mấy người nổi trên mặt đi làm, thuận tiện dẫn người của Hoàng thượng tới, để cho bọn họ đi đầu, chúng ta đẩy một cái là được, phàm là người của Tôn gia, cần phải nghĩ biện pháp gỡ quan chức của tất cả, sản nghiệp ..., tìm một nửa có vị trí tốt chuyển sang nương nương. . . . . ." Hắn nhíu nhíu mày, giống như là lỡ miệng nói lời gì đó rất ghê tởm, "Chuyển sang tên của cô nương, những nơi khác để lại cho Hoàng thượng." 

"Dạ," Giọng nói mơ hồ kia ngừng một chút, lại hỏi: "Cần giữ lại mạng của những người đó?"

Tạ Dịch Giang: "Để người của Hoàng thượng xử lý, nhớ, chúng ta chẳng qua là làm một cánh tay thúc đẩy, những thứ khác thì không hề làm gì cả!"

"Vâng" Giọng nói mơ hồ đáp một tiếng, sau đó không còn có âm thanh gì nữa.

Tạ Dịch Giang cúi đầu nhìn lá trà nổi lơ lửng trong ly trà, theo nước trà trở nên lạnh mà dần dần ố vàng, không nhịn được thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói một câu: "Phía trong cung. . . . . . Cẩn thận thêm chút nữa, hay là cần sớm. . . . . . Mò ra. . . . . ."

Ánh mặt trời màu ấm xuyên thấu qua giấy cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, khiến giá gỗ màu đỏ bên cửa sổ dính vào ánh sáng, trên kệ trưng bày cây hoa quế cành lá tươi tốt, cành lá mảnh dài khẽ dao động, khuấy động những hạt bụi di chuyển trong ánh sáng. 

Nam nhân khí chất nho nhã im lặng ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng chăm chú suy tư điều gì, giữa mặt mày lại dính vào chút vẻ mệt mỏi, ngoài phòng ánh mặt trời rực rỡ, trong gió hình như còn truyền đến tiếng cười khoan khoái của thiếu nữ từ xa xa, càng làm hiện ra sự ứ đọng bên trong phòng, bóng dáng nam nhân không nhúc nhích, dường như đọng lại thành một tòa thành trì kiên cố. 

Tạ Bích Sơ vui sướng chạy nhảy ra cửa phủ cao lớn, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt thỉnh cầu lã chã chực khóc của Cẩm Tú, chỉ dẫn theo Cẩm Trù làm nha hoàn bên người, cùng với mười hai binh lính trong phủ, kéo hàng dài đi dạo phố.

Cẩm Trù thấy nàng không nhìn đến xe ngựa dừng bên cạnh, hơi do dự rồi nhỏ giọng nói: "Nương...... Cô nương, chợ cách đây rất xa, chúng ta cưỡi ngựa hay là ngồi xe ngựa đi qua?"

Cẩm Trù có thể làm được thư ký giám đốc rồi, phải biết rằng Tạ Bích Sơ sẽ không cưỡi ngựa được, vì vậy Tạ Bích Sơ đương nhiên là chọn một trong hai: "Ngồi xe ngựa."

Mục tiêu hoàn thành, Cẩm Trù thở phào nhẹ nhõm, đỡ Tạ Bích Sơ lên xe ngựa.

Tạ Bích Sơ xuống xe ngựa, nhìn bốn phía chung quanh một cái, sau đó không tự chủ được mà cảm thán, vô luận là cổ đại hay là đời sau, Kinh Thành làm trung tâm quyền lực của quốc gia, nhân khẩu thực sự quá nhiều.

Người càng nhiều, chuyện cũng đi theo đó mà nhiều hơn, ví dụ như bác gái trả giá với chủ quán cuối cùng cãi vả đó, người kia không cẩn thận đụng vào người khác cuối cùng hai người đánh nhau đó, ai nha, còn có cả người bán mình để chôn cất cha.

Tạ Bích Sơ quyết đoán chạy tới vây xem, cô gái một thân thuần trắng điềm đạm đáng yêu quỳ gối phía sau một "Thi thể", nước mắt như mưa, ngọn cỏ cắm trên đầu hơi rung rung trong gió.

Đoạn kịch này nàng quen thuộc, kế tiếp nhất định sẽ có một tên nhà giàu ăn chơi ra sân, sau đó sẽ đến anh hùng cứu mỹ nhân, tiếp đó mỹ nhân làm kẻ thứ ba của anh hùng, giết chết chính thất, xài tiền của chính thất, đánh con của chính thất, dùng chồng của chính thất. . . . . . 

Không đúng, mau ngừng lại, nghĩ tiếp nữa thì lỗ thủng não quá lớn ngộ nhỡ có người đi bộ không cẩn thận ngã vào thì làm sao?

Tạ Bích Sơ vẫn còn sợ hãi sờ sờ đầu, sai người đi mua hạt dưa, tỏ vẻ đứng chờ kẻ quần áo lụa là.

Nhưng kẻ quần áo lụa là còn chưa tới, Tạ Bích Sơ lại không cẩn thận nhìn thấy ngực của thi thể đã nằm vật xuống này chuyển động, Tạ Bích Sơ hưng phấn nói với Cẩm Trù: "Ai nha, Cẩm Trù mau nhìn kìa, mới vừa rồi người chết kia lại có thể động đậy!"

Cẩm Trù sợ hết hồn, theo bản năng nghiêng người sang muốn che chở nàng ra phía sau, ai ngờ chống lại một khuôn mặt hứng thú dồi dào, trên trán lập tức rũ xuống vạch đen: "Cô nương ——"nhất định là người đang trêu chọc ta!

Tạ Bích Sơ thấy vẻ mặt nàng nghẹn họng không nói gì, há mồm, còn chưa kịp phát ra âm thanh, chỉ nghe bên cạnh truyền đến một tiếng "Ba"

Tạ Bích Sơ theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy một cây quạt bị đập vào lòng bàn tay, cây quạt là gập lại, không thấy rõ bề mặt quạt, nhưng mà khung quạt bằng bạch ngọc thượng hạng lưu động tia sáng dịu dàng dưới ánh mặt trời, lại làm cho người ta biết, người này chắc chắn là kẻ giàu có.

Tay cầm cây quạt, được chăm sóc cực tốt, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, đẹp mắt phát khóc.

Tạ Bích Sơ vẫn còn đang si mê lưu luyến đôi tay kia, chủ nhân đôi tay đã phát ra giọng nói, "Aiz vị cô nương này, cô thật là mắt sáng như đuốc đó ~ tiểu gia ta cũng nhìn thấy như vậy!"

Hắn vừa nói vừa đi về phía cô nương bán mình trong vòng vây, Tạ Bích Sơ ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của hắn, có điều, chỉ riêng nhìn vật liệu may mặc, dù Tạ Bích Sơ không phải người trong nghề, cũng biết người này đúng thật là người giàu có.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top