18 Năng Lượng Vầng Sáng Của Nữ Chính Max1
Ăn mặc đơn giản, dung nhan thuần khiết trắng trong, cô gái quỳ gối Phật trước giống như một đóa hoa sen hoa mới chớm nở, thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, "Dường như thân nàng ở bên ngoài trần thế, làm cho người ta liếc mắt nhìn là có thể quên đi hồng trần hỗn loạn", Cảnh Diệp bỗng cảm thấy, dường như tất cả phiền não trước đó đều đột nhiên, chỉ đơn giản vì một cái quay đầu của nàng, liền tan thành mây khói.
Không sai, vầng sáng của nữ chính đúng là lợi hại như vậy.
Cũng ví dụ như, dù là nữ chính ở một góc nào đó trong rừng núi cách hơn ngàn dặm, nam chính vẫn có thể bị các loại trùng hợp đưa đến bên cạnh nàng, cứ thế mà điên dại yêu thương (-.-!!!).
Cũng ví dụ như, hôm nay Cảnh Diệp chỉ tùy ý đi dạo một cái như vậy, lại "vô tình được trời cao chỉ dẫn", đã đi thẳng đến studio mà nữ chính "vừa đúng lúc" chuẩn bị xong, tất nhiên càng nhiều lúc là, nữ chính căn bản không cần studio, ngay cả thế giới cũng nằm trong tay nàng, huống chi chỉ là nam chính.
Đúng là khốc huyễn cuồng bá duệ như vậy.
Sau khi Chu Tĩnh Tuệ thấy rõ người đến, sắc mặt đột nhiên tái nhợt xuống, không phải vì sợ, mà là mừng như điên a a a!
Nàng vừa quét dọn Phật đường bị vứt bỏ không dùng đến đã lâu này xong, bước kế tiếp chính là nghĩ biện pháp sắp đặt khiến Cảnh Diệp "tình cờ" đi ngang qua nơi này, "vừa lúc" nhìn thấy dáng vẻ thành kính của nàng, ai biết ông trời lại ưu ái nàng như vậy, vậy mà lại hào phóng tặng cho nàng cơ hội như vậy, Chu Tĩnh Tuệ âm thầm siết chặt ngón tay, nhất định là do kiếp trước quá mức bi thảm, nên đời này ông trời đền bù lại cho nàng, nếu như nàng không thể nắm lấy cho thật tốt, vậy thì quá không xứng với sự ưu ái của ông trời, không xứng với những cực khổ mà nàng gặp phải ở kiếp trước rồi.
Nàng quay mặt sang, ngón tay bởi vì cảm xúc kích động mà hơi run, đôi môi bởi vì hoảng hốt lo sợ mà mất đi sắc hồng, hai mắt bởi vì sợ hãi mà bịt kín hơi nước, khiến cho năng lượng vầng sáng nữ chính của nàng đạt giá trị max, Cảnh Diệp không hề ngoài ý muốn mà trúng chiêu, trực tiếp mở ra hình thức thương hương tiếc ngọc, khẽ thở dài, nhẹ giọng trấn an nói: "Ngươi đừng sợ."
Đôi môi Chu Tĩnh Tuệ mấp máy một cái, ngay sau đó dùng đầu gối xoay người, bái lạy một cái thật sâu về phía hắn, "Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế."
Có lẽ là không ngờ nàng vậy mà lại biết hắn, Cảnh Diệp lui về phía sau một bước, thối lui khỏi phạm vi thi triển kỹ năng vầng sáng6, đầu óc cũng theo đó mà tỉnh táo lại, thu lại biểu tình trên mặt, giọng nói xa cách lạnh nhạt, không chút để ý tra hỏi: "Ngươi là người trong cung nào, tại sao lại ở chỗ này?"
Lòng Chu Tĩnh Tuệ căng thẳng, cũng hiểu được đạo lý quá nóng vội thì sẽ khó thành công, nên cố gắng khiến cảm xúc sôi trào của mình dịu lại, lúc này mới lên tiếng nói: "Nô tỳ là cung nữ ở Hoán Y Cục, tình cờ đi ngang qua nơi này, bởi vì gặp Phật tổ, nên thành tâm lễ bái."
"À..., vậy sao?" Cảnh Diệp nhớ tới hắn chỉ là tùy ý đi tới nơi này, có lẽ cũng không phải là đã sắp đặt từ trước, đối với sự xuất hiện của Chu Tĩnh Tuệ cũng yên lòng hơn rất nhiều, có điều nghe nàng ta nói đến đoạn sau, giọng nói không khỏi hơi có ý châm biếm, "Thành tâm lễ bái, ha, thay vì cầu Phật, còn không bằng đi cầu trẫm." Ánh mắt của hắn chuyển qua trên mình tượng Phật lớn màu vàng, mắt phượng sâu như vực sâu tĩnh lặng, lạnh tựa đầm nước lạnh lẽo, không ánh ra chút ánh sáng nào.
"Hoàng thượng là Chân Long Thiên tử, nô tỳ thân phận bé nhỏ tầm thường, có thể nhìn thấy dung nhan Thiên tử đã là chuyện may mắn trong cuộc đời này, không dám lại sinh ra ý nghĩ không nên có."
Vẻ mặt Cảnh Diệp không thay đổi quan sát Chu Tĩnh Tuệ, khóe môi lộ ra một đường cong không rõ nghĩa, "Hoán Y Cục, vậy sao ngươi nhận ra trẫm được?"
Nhịp tim Chu Tĩnh Tuệ bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, dường như ngay sau đó sẽ nhảy ra khỏi cổ họng, nàng dừng một chút, mới khàn giọng nói: "Năm đó khi Hoàng thượng vẫn còn là Hoàng tử, từng may mắn được nhìn thấy Hoàng thượng, nô tỳ bạo gan, vẫn nhớ ân huệ quan tâm chăm sóc của Hoàng thượng."
Giọng nói của nàng bởi vì kích động mà hơi run, trong cổ họng lại đang quay cuồng gào thét trong im lặng, hắn có còn nhớ nàng hay không, hắn còn nhớ nàng hay không?
Cảnh Diệp nghe vậy cũng trở nên tò mò, khi hắn còn là Hoàng tử người từng gặp qua hắn cũng không ít, điều này không lạ, nhưng mà ân tình quan tâm chăm sóc thì là xảy ra chuyện gì, hắn cũng không nhớ mình từng có quan tâm chăm sóc cô gái nào cả.
Chu Tĩnh Tuệ thấy hắn không lên tiếng, đoán trước được là hắn không nhớ rõ, trong lòng không phải thất vọng bình thường, có điều càng nhiều hơn là ý chí chiến đấu hừng hực, hắn không nhớ rõ nàng của trước đây, nàng sẽ làm hắn nhớ rõ nàng của bây giờ và sau này!
"Nô tỳ họ Chu, tục danh của gia phụ9 là Viễn An, nô tỳ vẫn nhớ ân tình của Bệ hạ." Nàng nghẹn ngào nói, sát theo đó vung ra đạo cụ luôn mang theo bên người —— Nước mắt.
Nghe được cái tên Chu Viễn An này, Cảnh Diệp cũng từ từ lục lọi ra Chu Tĩnh Tuệ từ trong ký ức, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn nàng, "Thì ra là ngươi... Sao ngươi lại tiến cung?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top