13 Thật Ra Thì Ta Chỉ Là Muốn Ăn Mì
Bởi vì sau lưng lần ám sát này lại nhấc lên sóng gió gì, Tạ Bích Sơ hoàn toàn không biết, nên lúc nàng thật vất vả tỉnh dậy từ giấc mơ lộn xộn, đột nhiên có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Gặp tai nạn lớn mà không chết thì nhất định sẽ gặp may mắn sau này, lời nói của ông cha sẽ không sai, nói không chừng trải qua chuyện này, trên đầu nàng cũng bao phủ vầng sáng, ít nhất có thể miễn dịch 【công kích của nữ chủ x1】, nghĩ như vậy liền cảm thấy cuộc sống sau này có vẻ như cũng có bảo đảm.
Nhưng mà việc cấp bách lúc này vẫn là đi thăm cái tên đồng đội cùng nhau cày phó bản đang bị thương thôi.
Hình như phụ thân Tể Tướng không ở nhà, lúc Tạ Bích Sơ thuận lợi chạy tới Tĩnhvương phủ, đồng đội đang ngồi trên giường húp sùm sụp một chén mì sợi to.
Tạ Bích Sơ đứng ở cửa ghé đầu nhìn ánh nắng chiều ở phía tây một chút, không nhịn được sờ bụng một cái, hình như quả thật đã đến lúc dùng bữa tối rồi đó.
"Mì sợi ăn ngon không?" Tạ Bích Sơ đi tới, ngồi xuống ghế tròn ở mép giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn nguồn của mùi hương.
Cảnh Hoan bị nàng lặng yên không một tiếng động làm sợ hết hồn, theo bản năng trả lời một câu "Ăn ngon."
Theo ánh mắt nhiệt liệt của nàng nhìn vào tô mì trong tay mình, Cảnh Hoan chần; chờ một lúc lâu mới lưu luyến mà đưa chén cho nàng, "Chén Quan Diêu Ảnh Thanh Phi Vân của tiền triều, trên thị trường có giá năm mươi lượng hoàng kim một cái, ta thật vất vả mới lấy được một cái, ngươi muốn thì cho ngươi vậy."
Tạ Bích Sơ yên lặng, anh bạn đang trong thời kỳ rối loạn à, điểm chú ý của ngươi kỳ lạ như vậy là do Thái hậu nương nương nàng tạo ra sao? Là loại đất màu mỡ như thế nào mới có thể trồng ra loài hoa đặc sắc như vậy, mạch não quỷ dị như vậy tha thứ cho loại người bình thường như nàng thếcnày căn bản không cách nào hiểu được.
Tạ Bích Sơ nháy mắt, bày ra vẻ mặt "Ta ít đọc sách ngươi đừng gạt ta" nói: "Ta biết rõ ngươi có một bộ."
Cảnh Hoan: (っ`Д')っ
"Làm sao ngươi biết?!" Vì cái gì hắn lập tức não bổ ra cảnh ban đêm gió lớn, một nữ tử có võ nghệ cao cường đạp ánh trăng mà đến nằm ở đầu tường giám thị từng cử động của hắn? Nhìn chăm chú dung mạo anh tuấn của hắn, ngưng mắt trên vóc người hoàn mỹ của hắn, ôi chao, mặc dù rất xấu hổ nhưng tại sao đồng thời lại tự nhiên sinh ra một loại tâm tình kích động?
Đương nhiên Tạ Bích Sơ không biết rốt cuộc hắn đang mơ mộng những thứ đồ chơi gì, nàng im lặng không lên tiếng nhìn sắc mặt biến ảo của hắn, vẻ mặt bí hiểm.
Ha ha, ta sẽ nói cho ngươi biết là ta đang gạt ngươi sao?
Cảnh Hoan nhìn chằm chằm mắt hạnh đen nhánh của nàng, cố gắng biểu đạt ý nguyện của mình: Ta không muốn cho.
Ánh mắt Tạ Bích Sơ nháy cũng không nháy một cái, nghiêm túc đứng đắn: Há.
Cảnh Hoan: Ta thật sự là không muốn cho.
Tạ Bích Sơ chậm rãi móc tấm ngân phiếu mệnh giá lớn trong hà bao ra vuốt vuốt: Ha.
"Được, ta cho." Cảnh Hoan thu hồ cánh mắt, một tay che mặt xoa nhẹ một trận, mặc dù tấm ngân phiếu trước mặt kia mệnh giá là năm trăm lượng hoàng kim, nhưng hắn là mỹ nam tử= đạo đức tốt bần tiện bất năng di uy vũ bất năng khuất coi tiền tài là rác rưởi như vậy, vốn là sẽ không khuất phục trước vật phàm tục như vàng bạc.
Hắn chỉ là thương hương tiếc ngọc, đúng, chính là như vậy, lúc trước nhất định nàng đã khóc dữ dội, một đôi mắt khóc đến vừa đỏ vừa sưng, tội nghiệp giống như con thỏ nhỏ, hắn làm nam nhi thân cao bảy thước, làm sao nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của nàng, cũng chỉ là một bộ chén mà thôi, chỉ là một trăm lạng vàng mà thôi, hắn cho!
Dù sao vẫn còn có thể lấy lại bốn trăm lượng hoàng kim.
Tạ Bích Sơ bưng hộp gỗ, lấy một cái chén còn lại ở bên trong ra nhìn một chút, sau đó tùy ný đưa cho nha hoàn bên cạnh nói: "Thật ra thì ta chỉ muốn ăn tô mì, nhưng mà tình cảm nồng nàn thì khó từ chối, ngươi đã hào phóng giúp đỡ như thế, nếu ta từ chối thì thật không tôn trọng ngươi rồi."
Cảnh Hoan: . . . . . .
Chờ Tạ Bích Sơ húp hết một chén mì, liền phân phó người làm rửa sạch sẽ hai cái chén cất vào hộp chuẩn bị mang đi, đồng đội nhìn qua mạnh như rồng như hổ như vậy, có lẽ mất máu cũng không phải là rất nghiêm trọng, hoạt động thăm hỏi kết thúc, Tạ Bích Sơ đứng dậy chuẩn bị rút lui.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top