Chương 9: Bước Đi Cuối Cùng


Thực tại vẫn đang chao đảo, vặn vẹo như những cơn sóng xô bờ không thể dừng lại. Nhưng trong sự hỗn loạn đó, Gon vẫn đứng vững. Ánh sáng từ bàn tay anh vẫn bừng sáng, một vầng sáng vô hạn lấp đầy không gian quanh mình. Sức mạnh không chỉ đến từ bản thân anh, mà từ chính sự quyết tâm, từ ý chí không bao giờ khuất phục. Không gian xung quanh vẫn chao đảo, nhưng Gon vẫn đứng giữa tất cả như một điểm tựa, không để gì có thể đổ vỡ.

Loew đứng đối diện anh, ánh mắt không còn kiêu ngạo như trước. Hắn nhận ra rằng đối thủ của mình không phải là một thực thể có thể dễ dàng bị khuất phục. Gon không chỉ mạnh mẽ bởi năng lực vô hạn, mà còn bởi tâm trí và ý chí của một người không bao giờ chịu đầu hàng. Điều đó khiến hắn cảm thấy lo sợ.

"Ngươi không thể tiếp tục như vậy mãi, Gon," Loew lên tiếng, nhưng giọng nói của hắn đã không còn sự lạnh lùng như trước. Lần đầu tiên, có một chút gì đó giống sự lo âu lộ rõ trong đôi mắt hắn. "Sự cám dỗ của sức mạnh vô hạn là thứ không thể tồn tại lâu dài. Ngươi sẽ tự hủy hoại chính mình."

Gon không đáp lại. Anh chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt của Loew, trong đó không còn sự chắc chắn, không còn kiêu ngạo của kẻ muốn thống trị tất cả. Thay vào đó là một sự lo sợ, một sự nhận thức rằng chính hắn cũng không thể dễ dàng kiểm soát mọi thứ.

Một cơn gió lạnh thổi qua không gian, cuốn đi những mảnh vụn của thực tại đang tan rã. Mọi thứ dường như đang đứng im, như thể tất cả đang chờ đợi một sự thay đổi, một quyết định cuối cùng.

Gon siết chặt tay, cảm nhận sức mạnh vô hạn đang tuôn chảy trong người mình. Anh không thể để mình tiếp tục như vậy. Không thể tiếp tục sống mãi trong bóng tối của sự cô đơn, không thể tiếp tục để mọi thứ xung quanh mình rơi vào hỗn loạn chỉ vì anh không thể buông bỏ quá khứ.

"Đã đến lúc dừng lại." Gon nghĩ thầm trong đầu. Anh biết rằng sức mạnh vô hạn không phải là tất cả, không phải là thứ có thể mang lại sự bình yên. Đó là một con dao hai lưỡi, vừa cứu rỗi, nhưng cũng có thể phá hủy tất cả.

Bước chân của Gon vang lên trong không gian tĩnh mịch, như thể từng bước đi của anh đang thay đổi mọi thứ. Anh tiến về phía Loew, không có gì có thể ngăn cản bước đi của anh. Từng bước một, Gon tiến lại gần hơn, và Loew không thể không cảm nhận được sự thay đổi. Cảm giác về sự mất mát, về cái gì đó sắp sửa kết thúc.

Loew vươn tay ra, như thể muốn tóm lấy Gon, nhưng Gon không dừng lại. Anh đưa tay lên cao, vầng sáng vô hạn lại lần nữa bùng lên, chiếu rọi khắp không gian, dập tắt mọi bóng tối. Một luồng năng lượng mạnh mẽ phát ra từ cơ thể anh, như một dòng sông cuộn chảy, xé toạc không gian.

"Ta không thể để ngươi tiếp tục làm hỏng tất cả." Gon lên tiếng, giọng anh vang lên như một lời tuyên chiến. "Không phải ta sợ hãi ngươi, Loew. Mà là ta không thể để ngươi thay đổi cái gì vốn không thuộc về ngươi."

Loew không thể đáp lại ngay lập tức. Sự tấn công từ Gon mạnh mẽ đến mức khiến hắn phải lùi lại một bước. Nhưng Loew là ai chứ? Hắn không dễ dàng bị đánh bại. Sức mạnh của hắn có thể thay đổi mọi thứ. Hắn bắt đầu vận dụng khả năng đảo ngược thực tại, làm cho không gian xung quanh bắt đầu bị đảo ngược, tạo ra những cơn sóng thời gian chồng chéo lên nhau. Mọi thứ bắt đầu trở nên mờ ảo, như thể đang trôi dạt vào một chiều không gian khác.

Nhưng Gon không dao động. Anh biết rằng chính Loew đang tự hủy hoại thực tại này bằng chính sức mạnh của mình. Gon nhìn vào Loew, đôi mắt anh không còn sự do dự, không còn cảm giác cô đơn hay tuyệt vọng. Anh đã tìm được điều gì đó quý giá trong chính mình – một lý do để chiến đấu.

Với một cú vung tay mạnh mẽ, Gon tạo ra một đợt sóng năng lượng khổng lồ, xé toạc không gian và thời gian. Không còn gì có thể ngăn cản sức mạnh của anh. Loew, với tất cả sự tự cao và mạnh mẽ, đã đánh mất thế thượng phong.

"Ta không cần sự cứu rỗi của ngươi, Loew." Gon nói một cách chắc chắn. "Tất cả đã quá muộn."

Không gian bắt đầu tan vỡ, thực tại bắt đầu phân tán. Nhưng không phải vì Loew chiến thắng, mà vì Gon đã thay đổi bản chất của nó. Anh không thể để chính mình lại chìm trong bóng tối của vô hạn nữa.

Loew gục xuống, ánh sáng từ Gon bao phủ toàn bộ không gian. Một cảm giác bình yên, nhưng cũng đầy quyết tâm, lan tỏa khắp nơi. Gon biết rằng đây mới là con đường thực sự của mình – không phải chiến thắng bằng sức mạnh, mà chiến thắng bằng sự chấp nhận và thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #vastor