vanmauveme

“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ. Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40,của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nư khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của 1 người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như 1 dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như 1 ân huệ, 1 điều đương nhiên. Trong con mắt 1 đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến 1 lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn 1 cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, 2 gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bớ cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sóng trong 1 thế giới không có mẹ, Không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? … Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có 1 bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là 1 khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện 1 tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giữ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn. Sau 1 tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật củacon. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm đẻ nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đàu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình. Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm đẻ nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹĐi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ”

cánh diều của mẹ

Con đi và về đã bao lần, khắc nỗi nhớ quê nhà lên cái bảng con màu đen cũ kĩ của mẹ. Với chiếc bảng nhỏ in hàng chữ “Chè đậu” đã phai màu theo năm tháng cùng với đôi gánh bán chè mẹ đã nuôi lớn dần những ước mơ của con. Con lên thành phố học, mang theo trong lòng hình ảnh làng quê, mẹ, các em và cả cánh diều tuổi thơ.

- Mẹ ơi, sao mấy ngày gần đây mẹ thức sớm vậy?

- Ừ, mẹ phải thức sớm để lên chợ bán chè. Bây giờ ba các con mất rồi, các con thì còn quá nhỏ, mẹ phải cố gắng nuôi các con thôi.

- Con không hiểu…

- À, con còn nhỏ, con chỉ nên nhớ lấy điều này, mẹ sẽ cố gắng kiếm đủ tiền cho con lên thành phố học, mai này con sẽ trở về đóng góp sông sức để làng ta được trở nên tốt hơn bây giờ. Đó cũng là ước nguyện cuối cùng của ba con.

- Vậy còn các em? Sao chỉ có mỗi mình con được đi xa học?

- Con đừng hỏi nữa… Mẹ phải đi…

Mẹ ngậm ngùi quay lưng đi, khẽ đưa tay ngăn dòng nước mắt.

Từ ngày ba mất, mẹ tảo tần sớm hôm với đôi gánh chè nặng trĩu trên vai để nuôi bốn chị em con ăn học. Cả bốn đều là phận gái, lại còn nhỏ dại, chưa hiểu chuyện nên không giúp gì được nhiều cho mẹ. Đêm đêm, mẹ ngồi trên chiếc giường tre sau nhà, đan áo len thuê để kiếm thêm thu nhập, hình dáng mẹ gầy ngồi đan áo dưới ánh đèn dầu mờ ảo từ lâu đã nằm sâu trong tâm trí của con. Con còn nhỏ, không biết dùng từ ngữ nào để nói lên tình thương yêu con dành cho người mẹ yêu dấu, một đời vì con vất vả, con chỉ có thể nói thầm trong sâu thẳm tâm hồn con: “Con yêu mẹ nhiều lắm! Mẹ ơi!”.

Thuở ấu thơ ngày ngày con vẫn thường cùng các em ra cánh đồng làng nô đùa, thả diều. Diều của chúng con không được đẹp và chắc chắn như của cậu nhóc nhà ông chủ thôn, đó chỉ là một con diều bé được đan lại bằng những nan tre mộc mạc. Những ngày rong chơi cùng các em trên cánh đồng cò bay thẳng cánh này sẽ mãi mãi là kỉ niệm đẹp nhất trong khoảng trời tuổi thơ của con.

Con rất thích được thả diều. Càng lớn thì cánh diều trong suy nghĩ của con càng bay cao và xa hơn. Con luôn hy vọng cánh diều là người bạn tuổi thơ luôn đồng hành cùng con, là hình ảnh động viên con phấn đấu để uớc mơ của con cũng bay cao và xa như cánh diều ấy.

Vì vào mùa lũ nên mấy hôm nay trời mưa dai dẳng, khiến chúng con không ra đồng thả diều được, trong lòng rất khó chịu. Nhưng hôm nay điều khiến mấy chị em lo lắng hơn cả là đêm đã khuya nhưng mẹ vẫn chưa về.

- Các em ngồi ở nhà ngoan, không được đi đâu hay phá phách, cái Tí ở nhà trông em cho tốt. Hai phải đi tìm mẹ.

- Nhưng mà mưa to quá Hai ơi!

- Chính vì mưa to nên Hai càng phải đi tìm mẹ. Lỡ mẹ xảy ra chuyện gì thì sao?

Nói rồi con mặc vội cái áo mưa đã sờn màu vào rồi cứ nhắm thẳng hướng con đường đến chợ đầu làng, nơi mẹ bán chè mà chạy.

- Mẹ ơi!

Con hô thật to nhưng tiếng con đã hoà vào mưa mất rồi, mẹ ơi, mẹ ở đâu, hãy mau về với con, với các em.

- Mẹ ơi, mẹ ơi!

Nhưng đáp lại con chỉ là tiếng mưa rơi trong đêm khuya thanh vắng mà thôi. Con chạy đi tìm mẹ khắp làng trên xóm dưới nhưng không tìm được, dò hỏi dân làng thì mới hay tin dữ, mẹ bị ngất đột ngột ngoài chợ, người ta đã đưa mẹ vào trạm xá để chăm sóc. Con nước mắt đầm đìa, nắm chặt tay mẹ vẫn còn chưa tỉnh lại, con thầm nghĩ mà xót xa cho mẹ, chắc mẹ đã thức khuya dậy sớm và làm quá sức nên mới ra nông nỗi? Con thấy giận mình vô cùng vì không lo được cho các em chu đáo, để mẹ luôn buồn phiền.

Đêm hôm đó con ở lại chăm sóc mẹ, và cũng đêm đó, con đã quyết định vâng lời mẹ mà không chần chừ thêm chút nào nữa. Ôm con vào lòng, mẹ nhắn nhủ:

- Con ở thành phố cố gắng học cho tốt, sau này đỗ đạt thành tài. Mẹ sẽ gửi tiền lên cho con hằng tháng, con đừng lo.

Con biết rồi mai đây mẹ sẽ càng vất vả hơn vì phải lo cho con, nhưng con không thể không vâng lời mẹ, vì ước mơ trong con vẫn luôn cháy bỏng từng ngày…

***

Đã hơn hai năm rồi kể từ ngày con rời xa làng quê đi học ở thành phố. Cánh diều tuổi thơ vẫn luôn ở trong con, là người bạn đồng hành với con. Ở thành phố thật khó tìm thấy một bãi đất trống với hàng loạt cánh diều bay trong gió vào những buổi hoàng hôn. Vì thế mỗi lần về thăm quê, trở lại cánh đồng làng thì con không kể mình đã lớn, vẫn cứ thích được thả diều và rượt đuổi các em trên cánh đồng đầy ắp kỉ niệm ấu thơ ấy. Nhưng người con nhớ nhất vẫn là mẹ, mỗi lần về thăm, người đầu tiên con muốn tìm đến và ôm chầm lấy chính là mẹ, người mẹ yêu dấu của con. Để đánh dấu những kỉ niệm này con đã khắc một vạch lên chiếc bảng con “Chè đậu” của mẹ mỗi một lần về quê.

Trong những lần con về thăm quê, có một người đàn ông trung niên thường hay đến tìm mẹ, hôm thì mang biếu con cá, hôm thì một đĩa rau muống luộc, và cũng có hôm là món canh chua nóng hổi. Hình bóng người đàn ông ấy không giống với di ảnh của ba, không biết đó có phải là bóng hình mà mẹ luôn cất giữ trong lòng không? Cái Tí kể lại ông ấy rất tốt với gia đình chúng ta, nó còn bảo ông ấy có nói một câu thế này nhưng trí óc non nớt của Tí thì còn khá mơ hồ. Ông ấy từng nói: “Tôi sẽ chờ cô Ba đến khi sắp nhỏ lớn lên!” Nhưng dường như mẹ không đáp lại tấm chân tình ấy, có lẽ vì một lý do nào đó cao cả hơn: mẹ không nghĩ đến hạnh phúc riêng khi chúng con luôn cần có mẹ.

Đêm nay trăng sáng quá, trăng tròn mười sáu, tuổi mộng mơ của con với con đường thênh thang phía trước… Mẹ ra bờ ao sau nhà múc nước. Mẹ đưa gáo múc lấy ánh trăng, vo gạo. Hạt gạo thôn quê trắng trong mang chất ngọt đậm đà của quê hương như chính tâm hồn của mẹ, một người phụ nữ cả đời luôn hy sinh vì chồng con, cả hạnh phúc của riêng mình mẹ cũng không đủ dũng cảm để đón lấy. Dù sau này con đi đâu xa, đến một nơi nào đó xa thật xa quê hương, con vẫn luôn hướng cánh diều tuổi thơ của con về với ngôi làng thân thương này, nơi có người mẹ cả đời vì con hi sinh tất cả.

***

Hôm nay, con lại trở về ngôi làng yêu dấu, cánh đồng lúa đã chín vàng sẵn cho mùa gặt. Tất cả vẫn còn đây, đôi gánh chè và chiếc bảng con với những vạch dài kỉ niệm, nhưng mẹ con thì đã không còn nữa. Mẹ đã đi đến một nơi xa, sau khi đã nuôi các con khôn lớn nên người. Con được tin báo nhưng về không kịp. Con đứng lặng người trước đôi gánh chè và hình ảnh của mẹ như vẫn còn hiện ra trước mắt con. Cái Tí giao lại tận tay con bức thư cuối cùng của mẹ dành cho con, chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ nhưng đã chứa đựng tất cả những gì mẹ muốn nhắn nhủ lại với con:

“Con yêu!

Điều mẹ cảm thấy hạnh phúc nhất trong đời là được nhìn thấy những đứa con của mình nên người. Mẹ rất hãnh diện về các con, nhất là con đó. Con mang trong người một niềm tin rất lớn vào ước mơ và chính niềm tin đó đã biến ước mơ ấy thành hiện thực. Con chính là cánh diều của mẹ, vì mẹ đã gửi gắm ước mơ cả đời của mẹ vào con, được nhìn thấy con trưởng thành và sống thật tốt. Hãy mãi đưa cánh diều ước mơ của chính con bay cao hơn nữa, con nhé! Mẹ yêu con thật nhiều!

Mẹ của con!”

Hoàng hôn dần buông xuống, con lại tiếp tục tung tăng trên cánh đồng làng với cánh diều ngày xưa, dù bây giờ con đã bước qua tuổi trăng tròn từ lâu. Trên bầu trời cao kia, thấp thoáng ẩn hiện những tia nắng chiều soi xuống con như đôi tay mẹ dang rộng ôm lấy hình hài của đứa con bé bỏng. Cảm ơn mẹ vì con được là con của mẹ trong cuộc đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: