CHƯƠNG 85: Phiên ngoại 4: Chuyện của hai baba (2)
Mấy tháng sau, Chu Quân Viễn từ Mã Nhĩ Đại trở về liền xuất hiện một ít biểu hiện không bình thường, thập phần thích ngủ, trước kia thích ăn nhẹ, hiện tại khẩu vị đồ ăn cũng nặng hơn, còn khi ngửi thấy đồ ăn đầy dầu mỡ lại thấy buồn nôn.
Chu Chí Hâm thực lo lắng, cậu khuyên nhủ: "Ba ba, nếu không con cùng ba đi bệnh viện nhìn xem sao!"
Chu Quân Viễn cảm thấy con thật khoa trương, phỏng chừng là thời tiết thay đổi đột ngột nên y mới như vậy, y nghỉ ngơi một hồi là khỏe lại, liền cự tuyệt đề nghị của con: "Chu nhi, đừng lo lắng, ba ba thân thể rất tốt, chính là trời quá nóng, đưa ta ôm bảo bảo một chút đi."
Đem tôn tử nhận lấy, Chu Quân Viễn ôm tôn tử muốn đi dạo một chút, tôn tử nhà y, bộ dạng nhanh nhẹn, ôm cũng nặng, làm y ôm còn có chút cố sức, lúc đi tới cửa, Chu Quân Viễn cảm thấy có chút choáng váng đầu, bước đi không ổn.
Một bên Chu Chí Hâm thấy phụ thân không thích hợp, vội vàng chạy đi đỡ người, nhưng còn có thêm bảo bảo, ba ba cũng là người trưởng thành, Chu Chí Hâm lập tức đỡ người cũng thực cố hết sức, la lớn: "Diệu Văn, Diệu Văn mau tới hỗ trợ."
Ở trong phòng đang pha sữa cho bảo bảo, Lưu Diệu Văn nghe được Chu Chí Hâm la lên, buông đồ trong tay lập tức vọt ra, nhìn đến ở cửa Chu Chí Hâm gian nan đỡ thân mình ba ba.
Lưu Diệu Văn vội vàng đi qua, hắn đỡ lấy Chu Quân Viễn, Chu Chí Hâm liền nhanh chóng đón lấy bảo bảo, bảo bảo có chút bị sợ hãi, bổ nhào vào trong lòng ba ba nhỏ liền sụt sùi bắt đầu khóc.
Chu Chí Hâm ôm nhóc dỗ, "Bảo bảo ngoan, đừng khóc, đừng khóc, ba ba ở đây!"
Lưu Diệu Văn đem Chu Quân Viễn đặt ở trên sô pha, chạy nhanh đi gọi điện thoại kêu bác sĩ, Chu Quân Viễn tựa vào sô pha nghỉ ngơi một hồi, đầu không còn choáng váng, trước mắt cũng rõ ràng hơn, cả người cũng hồi thần, chính là sắc mặt còn có chút trắng bệch.
Y có chút mờ mịt, nghe được tiếng khóc của tôn tử, hỏi: "Bảo bảo như thế nào lại khóc?"
Chu Chí Hâm thực lo lắng nhìn ba ba, nói: "Ba ba, ba vừa rồi ở cửa thiếu chút nữa té xỉu, bảo bảo có chút bị dọa, không có việc gì, con dỗ nhóc một lúc thì tốt rồi, nhưng còn ba hiện tại không thoải mái, Diệu Văn đã kêu thầy thuốc đến đây rồi."
Chu Quân Viễn thực tự trách, hoàn hảo vừa rồi Chu Chí Hâm phản ứng nhanh, không làm bảo bảo bị thương. Bất quá y hiện tại đã thấy thoải mái hơn, "Hâm nhi, ta hiện tại tốt hơn nhiều, vừa rồi cũng không biết làm sao nữa, đi tới cửa, bụng liền đau một chút, sau đó còn có chút choáng váng đầu, trước mắt biến thành màu đen, hiện tại lại không có việc gì."
Nhìn bộ dáng ba ba, Chu Chí Hâm nhớ tới thời điểm chính mình vừa có bảo bảo, ba ba thích ngủ, lại ăn nhiều, còn không chịu được mùi dầu mỡ, vừa rồi ôm bảo bảo bụng lại đau.
Chu Chí Hâm kinh ngạc nhìn ba ba, chẳng lẽ ba ba......
Chu Quân Viễn thấy con trai kinh ngạc nhìn chính mình, có chút không được tự nhiên hỏi: "Hâm Hâm, làm sao vậy, con nhìn ta như vậy."
Chu Chí Hâm mặt có chút hồng, không biết như thế nào mở miệng, cậu đối với ba ba lắc lắc đầu, sau đó nói: "Ba ba, ba trước nghỉ ngơi một chút, con đi hỏi Diệu Văn một chút, xem bác sĩ khi nào thì đến."
Chu Chí Hâm đi tìm Lưu Diệu Văn, đem hắn gọi đến một bên, lặng lẽ nói với hắn: "Diệu Văn, không cần kêu bác sĩ, anh đi mời Trương lão lại đây đi!"
"Mời Trương lão? Làm sao vậy?" Lưu Diệu Văn tò mò hỏi, Trương lão cũng đã lớn tuổi, không thể luôn phiền toái lão.
Chu Chí Hâm dừng một chút, nhìn nhìn hướng ba ba dáng vẻ bình thường, sau đó mới lấy tay ở trên bụng làm động tác, Lưu Diệu Văn mở to hai mắt nhìn, nhẹ giọng lại mang theo kinh ngạc nói: "Em là nói ba ba có."
Chu Chí Hâm gật gật đầu!
Lưu Diệu Văn cười lắc lắc đầu, xem ra nhạc phụ đại nhân thật đúng là cố gắng, nhạc mẫu đại nhân cũng rất lợi hại, cười chúc mừng Chu Chí Hâm ,"Chúc mừng em, sắp làm ca ca rồi!"
Chu Chí Hâm cũng cười cười, hai ba ba thật đúng là dũng mãnh cùng nhiệt tình ân ái ha!
Trầm Phong lúc nhận được tin Lưu Diệu Văn nói Chu Quân Viễn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lập tức chạy vội về nhà.
Lúc hắn về nhà, Lưu Diệu Văn vừa lúc đưa Trương lão đi ra ngoài, Trầm Phong vội vàng hỏi: "Trương lão, Quân Viễn không có việc gì đi?"
Trương lão nhìn hắn một cái, ý vị thâm trường nói: "Ngươi a, tuổi này vẫn là thu liễm tốt hơn, ngươi nên khắc chế một ít, Quân Viễn hiện tại cũng rất tốt, Quân Viễn đúng là có chuyện...."
Trầm Phong nghe được không hiểu ra sao, lo lắng suông, Trương lão cũng không nói cái gì nữa, đối hắn khoát tay áo, sau đó bước đi, Lưu Diệu Văn đi theo ra ngoài, Trầm Phong tự nhiên cũng là nhà chưa tiến vào lại cùng đi ra ngoài tiễn Trương lão đi khỏi.
Thời điểm trở về, Lưu Diệu Văn đối với nhạc phụ cười cười, nói: "Ba đừng lo lắng, Chu ba ba không có trở ngại gì, chính là......"
"Chính là cái gì a, ngươi nói mau!" Trầm Phong thật nóng nảy, tiểu tử vô liêm sỉ này khẳng định là cố ý chỉnh hắn, bỏ lại ưu Diệu Văn, hắn đi nhanh vào phòng khách.
Chu Chí Hâm nhìn đến Trầm Phong đi vào, đứng lên, hô: "Ba, người đã trở lại, ba ba hiện tại tốt hơn nhiều, ba đừng lo lắng."
Trầm Phong đối con gật gật đầu, tuy rằng con nói như vậy, hắn vẫn là thực lo lắng, ngồi ở bên người Chu Quân Viễn, cầm lấy tay y, khẩn trương hỏi: "Tiểu Viễn, em làm sao không thoải mái a, chúng ta đi bệnh viện đi!"
Nhìn Chu Quân Viễn có chút mỏi mệt, Trầm Phong thực đau lòng.
Chu Quân Viễn mặt không chút thay đổi quay đầu, nhìn Trầm Phong, hừ một tiếng, mất hứng rút tay mình về, "Tôi không sao, rất tốt, chính là nhìn đến anh mới không thoải mái."
Trầm Phong trên mặt có chút xấu hổ, không biết chính mình làm sao chọc Tiểu Viễn tức giận, Tiểu Viễn giận hắn cũng không quan hệ, nhưng là đừng tức giận phá hư thân thể mình, "Tiểu Viễn, anh làm sao chọc giận em mất hứng, em nói đi ra anh cam đoan sửa."
Chu Quân Viễn lạnh lùng nói: "Được, tôi đây có thể cắt phía dưới của anh đi không?"
Trầm Phong nghe xong lời tức phụ nói, cảm giác phía dưới lạnh lẽo, nếu không có con ở đây, hắn đều phải đi che đũng quần.
Hắn có chút ủy khuất nhìn tức phụ, "Em thật sự muốn sao? Cái này còn liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của em a!"
Nghe cha và phụ thân liếc mắt đưa tình, Chu Chí Hâm thật không có ý tốt, vốn muốn im lặng như gà, nhưng vẫn là nhịn không được cười thành tiếng, hai ba ba thật sự rất vui.
Trầm Phong cũng ai oán nhìn con cười ra tiếng, hắn đều thảm như vậy, còn chê cười hắn.
Lưu Diệu Văn vào phòng khách, nhìn đến Trầm Phong ở trước mặt nhạc mẫu đại nhân ăn nói khép nép thì vô cùng thích thú, bình thường chỉ biết nói móc ta, nhạc mẫu đại nhân quả nhiên cao tay!
Lưu Diệu Văn đi qua, ôm lấy nhi tử, sau đó đối Chu Chí Hâm nói, "Hâm Hâm, phụ thân cũng đến đây rồi, Trương lão nói ba ba không có vấn đề gì, chính là phải chú ý nghỉ ngơi, không làm việc nặng, em cùng bảo bảo cũng đi ngủ trưa đi!"
Chu Chí Hâm đã sớm muốn rời khỏi, theo lời Lưu Diệu Văn nói liền đáp: "Ừm, vừa rồi bảo bảo cũng bị chút kinh hách, còn khóc, hiện tại xem ra có chút buồn ngủ."
Nói xong, cậu đồng tình nhìn thoáng qua phụ thân, một nhà ba người trở về phòng, hy vọng phụ thân biết chuyện của ba ba không cần bị vui đến ngốc mới tốt.
Chờ bọn nhỏ đi rồi, Chu Quân Viễn mới đưa mắt nhìn về phía Trầm Phong, đều nói phải làm tốt các biện pháp an toàn, tên này lại mỗi lần đều vội vã đi vào, giống như hoãn một khắc sẽ thiếu mất mấy khối thịt vậy, hiện tại thì tốt lắm ha! Đây gọi là mất an toàn lao động đi!
Trầm Phong nhìn Diệp Quân Viễn, thực cẩn thận hỏi: "Tiểu Viễn, em rốt cuộc làm sao không thoải mái, mau nói cho anh biết, anh thật sự rất lo lắng."
"Anh có cái gì mà lo lắng, người vất vả mười tháng cũng không phải anh, người đau cũng không phải anh, anh cái tên hỗn đản này, đã nói với anh phải đeo áo mưa vào, nhưng lúc nào cũng lấy cớ từ chối." Chu Quân Viễn vẫn là không nhịn xuống, một cỗ uất ức nói ra, nói xong cũng thấy mệt, một bàn tay đặt ở trên bụng che chở, một bàn tay xoa huyệt Thái Dương.
Một bó tuổi lại hoài đứa nhỏ, vất vả là một chuyện, nhưng mà sẽ bị người ta chê cười nữa, còn xấu hổ đó biết không!
Trầm Phong ngay từ đầu không nghĩ nhiều, nhìn Tiểu Viễn tức giận đến đau đầu, tay lập tức đưa qua, hỗ trợ xoa bóp, dỗ, "Tiểu Viễn, đừng tức giận đừng tức giận, về sau anh nhất định sẽ làm tốt biện pháp an toàn."
"Ha ha, tôi cảm thấy anh đi cắt đi là vừa!" Chu Quân Viễn cười lạnh nói.
Cắt! Hắn lại không thích những người khác, cắt đi làm gì, hắn cũng sẽ không cùng người khác có đứa nhỏ.
Đứa nhỏ! Vất vả mười tháng!
Trầm Phong rốt cục phản ứng lại, trừng lớn ánh mắt kinh hỉ nhìn Chu Quân Viễn, đây là... đây là bọn họ sắp có đứa nhỏ sao?
Trầm Phong kích động mừng rỡ như điên không biết nói cái gì cho phải, hai tay xoa mặt Chu Quân Viễn, lại thập phần muốn ôm chặt y, cuối cùng chỉ có thể ẩn nhẫn chính mình, ở trên mặt Chu Quân Viễn nhẹ nhàng hạ xuống hai cái hôn, tràn ngập yêu thương cùng cảm kích, "Cám ơn em, Quân Viễn! Anh thật sự, thật sự rất cao hứng."
Chu Quân Viễn nhìn hắn bộ dạng ngốc nghếch, trong lòng cười thầm, "Ngốc không còn ra thể thống gì nữa!" Nói xong liền đứng dậy đi lên lầu.
Trầm Phong thật luống cuống, cả người che chở Chu Quân Viễn, khẩn trương hề hề nói: "Tiểu Viễn, em đừng đứng lên, Trương lão nói em không thể mệt nhọc."
Chu Quân Viễn không nhìn hắn, thẳng hướng trên lầu đi, Trầm Phong nhất thời sốt ruột, trực tiếp đi qua đem người bế đứng lên.
Chu Quân Viễn trừng mắt nhìn hắn, muốn Trầm Phong để y xuống dưới, "Anh mau buông em xuống!"
Trầm Phong lắc đầu không chịu, đáng thương nói: "Tiểu Viễn, anh biết em giận anh, nhưng thân thể của em quan trọng hơn."
Bộ dáng Trầm Phong làm cho Chu Quân Viễn thật sự có chút bất đắc dĩ, đúng là tên ngốc tử, y là người mang thai cũng không khẩn trương hề hề như vậy, chẳng lẽ người mang thai ngay cả đường cũng không thể đi...
Đem người ôm về phòng, Trầm Phong thật cẩn thận đem Chu Quân Viễn tới trên giường, sau đó lại ở sau lưng y chèn thêm gối đầu, giúp y đắp cái chăn, còn rót chén nước cho y.
Chu Quân Viễn tiếp nhận cái chén chậm rãi uống xong, sau đó đem cái chén cho Trầm Phong.
Trầm Phong cầm cái chén lại hỏi: "Còn muốn uống không? Hay muốn uống sữa."
Chu Quân Viễn lắc lắc đầu, sau đó chỉ chỉ ngoài cửa, Trầm Phong nhìn qua, hỏi: "Là muốn anh đi lấy cái gì sao?"
Chu Quân Viễn mở miệng nói: "Ý tôi là anh đi ra ngoài, tôi nhìn thấy anh liền bực bội, không thể tha thứ cho anh được, không có sự đồng ý của tôi không cho phép anh vào phòng."
Trầm Phong hé ra mặt nhăn thành khổ qua còn đâu vẻ anh tuấn thành thục, đáng thương hề hề nhìn Chu Quân Viễn.
Chu Quân Viễn một chút cũng không đồng cảm với hắn, nhíu mày hướng cửa nhìn lại.
Trầm Phong ủy khuất như một con chó nhỏ bị vứt bỏ, ủ rũ đứng lên, đi tới cửa, nhưng không có rời đi, mà là quỳ xuống, hô: "Lão bà đại nhân, em không tha thứ cho anh, anh sẽ không đứng lên."
Chu Quân Viễn bị hắn kêu thật sự ngượng ngùng, hơn nữa Trầm Phong kêu thanh âm lại lớn, phỏng chừng bọn nhỏ đều nghe được, chắc bị chê cười rồi, y oán hận nhìn Trầm Phong, "Anh thích quỳ liền quỳ đi!" Y quay lưng, không nhìn tới đầu sỏ gây tội ngoài cửa.
Liên tục ba ngày, mỗi lần Chu Quân Viễn vào phòng không cho Trầm Phong vào cửa, hắn liền quỳ gối cửa cầu tha thứ, Chu Quân Viễn cũng không phải không biết xấu hổ để cho bọn nhỏ thấy, hắn cũng hiểu được liền quỳ gối bên trong, Chu Quân Viễn kêu hắn đừng quỳ, nhưng hắn nói Tiểu Viễn không tha thứ cho hắn hắn sẽ không đứng dậy, chỉ cần Tiểu Viễn không giận hắn, hắn sẽ không quỳ.
Chu Quân Viễn là có chút tức , nhưng là có bảo bảo cũng không dám tức giận, sợ ảnh hưởng đứa nhỏ, y chính là muốn cho Trầm Phong một trận khắc sâu giáo huấn, y cũng không nghĩ đến thời điểm đã ba mươi mấy tuổi còn mang thai.
Trầm Phong để được Chu Quân Viễn nói tha thứ, hắn quỳ trên mặt đất liền cùng Chu Quân Viễn cam đoan, hắn nhất định về sau sẽ an phận, không để cho lão bà đại nhân về sau có ưu phiền gì.
Chu Quân Viễn nhìn hắn thành tâm như vậy, cũng không muốn hù dọa hắn thêm, đối hắn vẫy tay, tha thứ hắn.
Trầm Phong tựa như chú cún bự dính người, ôm Chu Quân Viễn ngây ngô cười, kỳ thật có một đứa nhỏ hắn đã muốn thực thỏa mãn, hiện tại có thêm đứa nhỏ thứ hai là lão thiên gia phá lệ ban ân, là làm cho bọn họ bù lại thời gian tiếc nuối không thể dưỡng dục Hâm Hâm trưởng thành.
Chu Chí Hâm thật cao hứng có đệ đệ, cậu biết hai ba ba luôn cảm thấy thua thiệt cậu.
Cậu cùng hai người nhận lại nhau, nhưng mà cậu cũng có gia đình và đứa nhỏ của chính mình, trong lòng hai ba ba luôn có chút tiếc nuối, hiện tại có đệ đệ, tiếc nuối năm đó đều có thể bù lại.
Chu Chí Hâm làm ca ca cũng thực chờ mong ngày đệ đệ sinh ra!
Đương nhiên tiểu bảo bảo cũng nha nha nhắc nhở ba ba sự tồn tại của mình, nhóc cũng chờ mong tiểu thúc thúc sinh ra, rốt cục có tiểu bằng hữu cùng nhóc chơi rồi!
Lưu Diệu Văn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, nói: "Con về sau nên nghe lời tiểu thúc thúc biết chưa!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top