Những bài thơ về hoa Bỉ Ngạn (Mạn Châu Sa Hoa) 2
1.
Bỉ Ngạn hoa nở
Nở bờ đối diện
Đỏ rực một vùng
Cùng nhớ cùng thương
Lại chẳng được gặp
Một mình một cõi
Bên kia cực lạc.
Vào đêm hôm đó
Trong mộng gặp nhau
Ngươi màu trắng thuần
Như sen không rễ
Còn ta màu đỏ
Như hoa Bỉ Ngạn.
Ngươi, tái nhợt như tuyết
Ta, đỏ máu như ma.
Ngươi, thoải mái giữa hồ Thiên Sơn mênh mông rộng lớn
Ta, tịch mịch ở chốn Hoàng Tuyền âm u mờ mịt
Một khắc ấy
Yêu phải ngươi
Chính là số kiếp của sinh mệnh.
Không còn đường để trốn
Không còn chỗ để đi
Ta sẽ vẫn mãi chờ mãi đợi
Ba nghìn năm vật đổi sao dời
Ngươi cuối cùng rồi cũng già đi mất
Ta thì vẫn luân hãm mãi như xưa
Ngươi đi tới bến đò ở phía trước
Sông mịt mù, dòng nước lững lờ trôi
Ném cho ta một nụ cười nhợt nhạt
Canh Mạnh Bà, cạn chén tự bao giờ.
Cứ như vậy, cầu Nại Hà ngươi bước
Tâm này đã tĩnh lặng tựa nước sông
Và trái tim, nặng trĩu hệt như đá
Đành khép lại nhành hoa rối loạn này.
Tâm đau như vỡ nát
Tâm chết trong vô vọng
Ta đưa tình mùi hương hoa triền miên
Thay cho chén canh đắng lãng quên mất
Ta còn sống
Không có linh hồn, chỉ có thân thể
Thế nhưng mà, vẫn kiên trì yêu ngươi
2.
Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn.
Hoa chờ một người, yêu tận tâm can.
Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở.
Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên…
Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp
Nguyện làm tri kỷ bầu bạn nơi cửu tuyền.
Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu.
Có phải chăng chẳng chờ được người yêu?
Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất,
Có hoa không lá, có lá không hoa.
Lặng nhìn nhân thế, lặng nhìn đời trôi…
3.
Hoa bỉ ngạn
Có hoa không lá
Có lá không hoa
Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn
Ngàn năm lá mọc, ngàn năm lá tan
Lá và hoa không gặp dẫu một lần
Ôm thương nhớ, ngàn kiếp vấn vương
Một mối tình đậm sâu còn dang dở
Cầu Nại Hà không làm nhụt chí
Canh Mạnh Bà chẳng thể khiến ta quên
4.
Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ Minh giới
Vong Xuyên hồ, nơi lạnh lẽo xa xôi
Đường đến Hoàng Tuyền, sinh tử chia đôi
Ký ức nhân gian đều nhờ hoa giữ lại
Quên hết đời mà hướng đến u linh
Hoa rực cháy như ngọn lửa ái tình
Như máu chảy trong tim mình rạo rực.
Nhưng ngộ thay!
Bỉ Ngạn nở hoa mà không có lá
Ra lá rồi thì chẳng nở được hoa
Đời lạ thế! Liệu có phải chăng là
Yêu một người mà chẳng thể chung đôi
Cứ lặng thầm nhìn dòng nước cuốn trôi
Duyên kiếp trước, cả kiếp này cũng cạn
Đẹp thế nào rồi cũng sẽ tiêu tan!
5.
Đường hoàng tuyền hững hờ chấp niệm
Vong Xuyên hà chia cắt tình duyên
Hoa bỉ ngạn thê lương chẳng thấu
Nại Hà cầu đá phủ rêu phong!
Chốn hồng trần tang thương tình ái
Canh mạnh bà thế thái nguyện quên!
Tam sinh thạch tơ hồng đứt đoạn
Một bước này tiền kiếp hóa tro tàn!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top