Phần Không Tên 2
Đinh Tam Tam quay sang bàn mổ, người phụ tá đã cạo mái tóc của đứa bé.
"Chúng ta bắt đầu." Đinh Tam Tam mang khẩu trang lộ ra một đôi mắt trong suốt, cô cầm dao mổ giơ lên, cắt phát dao đầu tiên.
"Đậu Đậu, con của tôi ...." Bên ngoài phòng mổ, mẹ của Đậu Đâu ngã vào trong lồng ngực của chồng mình khóc rống .
Ông ngoại của bé ngồi trên hành lang trầm mặc không nói, lúc đó ông là chăm nom, bởi vì phát hiện trễ, khuôn mặt ông mang nổi buồn khổ, rõ ràng là đau lòng vô cùng
Ông nội cùng bà nội của Đậu Đậu lững thững đến muộn, sau khi bà nội nghe được chuyện gì xảy ra suýt nữa té xỉu.
Phòng phẫu thuật bên trong, đang diễn ra đâu vào đấy.
"Chú ý chảy máu trong nội sọ, cẩn thận xương bị gãy." Giọng nói trầm ổn của Đinh Tam Tam phát ra từ sau khẩu trang.
"Vâng."
Y tá trưởng đứng bên lau mồ hôi cho Đinh Tam Tam, một bên bát quái:" Mọi người có biết đứa bé này là cháu trai của ai không"
"Ai" trợ thủ của bác sĩ, thuận miệng hỏi?.
"Cô biết tập đoàn Tụ Lực chứ? đứa bé này chính là cháu đích tôn của chủ tịch tập đoàn Tụ Lực, tôi vừa nhìn thấy nó liền nhận ra ngay." Y tá trưởng nói.
"Cô còn biết cháu trai của danh nhân?" Trợ thủ cười hỏi.
"Thời gian trước không phải báo trí có đăng sao? ông ấy đầu tư 200 triệu đô biệt thự cao cấp trong nhà ông ấy." Khi nói về điều này, y tá trưởng thuộc như lòng bàn tay
Trợ thủ cười xem Đinh Tam Tam phẫu thuật, nói: " Giáo sư Đinh, cô bị áp lực sao?"
Đinh Tam Tam lông mày nhíu lại, nói: "Mỗi cuộc phẫu thuật đều có áp lực của nó, cũng không chỉ riêng ca này ."
Rất xứng với một chức vị bác sĩ, lúc nào cũng duy trì kính trọng đối với tính mạng bệnh nhân, do dù là cuộc tiểu phẫu nào cũng đều lo lắng.
Ở ngoài phòng phẫu thuật, chủ nhiệm tự mình đến chào hỏi, động viên người nhà.
"Vương giáo sư, ông là nhìn Đậu Đậu lớn lên, nhất định phải tận lực cứu lấy nó" Bà nội Đậu Đậu, tóc hai bên thái dương đều chải rất cần thẩn tỉ mỉ , giờ phút này rơi lệ không ngừng nắm tay chủ nhiệm, khẩn cầu nói.
Chủ nhiệm nói: "hãy yên tâm, bác sĩ của chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức"
Mẹ Đậu Đậu giống như đột nhiên tỉnh ngộ, xông lại hỏi: " Điều trị chính là bác sĩ nào? có thể tin được không? Y thuật thế nào?"
Điều Bệnh viện, sợ nhất chính là gặp phải những người nhà bệnh nhân nghi ngờ y thuật của bác sĩ, nhưng không có cách nào khác, cho dù không thích vẫn phải cố gắng trấn an.
Ba giờ trôi qua, bên trong phòng phẫu thuật đang tiến hành khâu lại.
Đinh Tam Tam lui xuống dưới, để phụ tá phụ trách việc khâu lại.
Cô ngồi bên cạnh trên ghế băng, bởi vì sức khỏe không được tốt đã muộn mà chưa được ăn cơm, cộng thêm đứng một thời gian quá dài, đôi chân đều đang phát run, có chút không chịu nổi.
"Khả Dật, vừa rồi em muốn nói chuyện gì?" Sau khi cô ngồi ổn định, quay đầu sang hỏi cô gái bên cạnh.
Đới Khả Dật bắt đầu có chút căng thẳng, do dự không biết có nên nói với cô biết không, tâm tình bây giờ đã ổn định lại, cũng không còn hoang mang như vậy nữa.
"Anh trai em đang trong phòng phẫu thuật dưới lầu, chỉ là tiểu phẫu, không có gì đáng ngại, nhưng em muốn báo cho chị một tiếng." Đới Khả Dật xấu hổ cười, giả vờ ung dung.
Khóe mắt Đinh Tam Tam giật một cái. cẳng chân hơi bị chuột rút, cô chống tường đứng lên " Đới Hiến? anh ta không phải ở Nam Kính sao? Bị thương chỗ nào, vì sao không được chữa trị kịp thời"
"Anh ấy. . . bắp đùi bị trúng đạn, bởi vì chấp hành làm nhiệm vụ điều kiện chữa bệnh ở địa phương kia không được tốt, vì vậy ca phẫu thuật đầu tiên chưa dọn sạch được vỏ đạn. Bây giờ là cuộc phẫu thuật thứ hai rồi." Đới Khả Dật cúi đầu.
Đinh Tam Tam dùng tay chạm vào mũi, nghiêng đầu, để mặt của mình vùi lấp ở trong bóng tối, cô hỏi cuộc phẫu thuật bên trong kia: "Khâu lại kết thúc rồi sao?"
"Đã Kết thúc" trợ thủ cao giọng đáp
Đới Khả Dật nhìn chằm chằm Đinh Tam Tam, nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra kiểm tra vết thương đã được khâu lại, lấy khẩu trang cùng găng tay xuống, đi ra ngoài.
"Chị dâu. . . " Dưới tình thế cấp bách, cô hô một tiếng lúc đầu vẫn hay gọi, không phải là bác sĩ, không phải là Đinh giáo sư, mà là chị dâu.
Không sai, Đới Khả Dật chính là cô em họ của chồng trước, hiện tại cũng đang thực tập tại bệnh viên này.
Trên hành lang Đinh Tam Tam, thân hình không có chút nào lạy động, như là hoàn toàn không có nghe thấy.
Phòng giải phẫu đèn tắt, mọi người căng thẳng nhìn cửa sau.
Một bóng người cao gầy từ sau cửa tự động đi ra, mặt mày của cô rất tinh khiết, như sau cơn mưa xuân sơn, như trong đêm trăng non, thoát tục tự nhiên, thêm vào một luồng cao ngạo lạnh nhạt, vừa là một mỹ nữ rực rỡ, vừa là một bác sĩ chững chạc, là một người khi gặp qua khiến cho người khác khó có thể quên được.
Đinh Tam Tam vừa đi ra phòng đã bị cánh tay bắt được nắm chặt chẽ, Mẹ Đậu Đậu vội vàng mở miệng: " Bác Sĩ, con trai của tôi thế nào rồi, nó như thế nào rồi?"
"Phương Tinh, con bình tĩnh một chút." Một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi ở phía sau nói.
Đinh Tam Tam nhìn sang, gật gật đầu, nói: "Tạm thời bé không nguy hiểm tính mạng, chiếc đũa cũng đã được lấy ra."
Hộ sĩ ở bên cạnh giơ mâm lên, ý bảo đây là chiếc đũa vừa được lấy ra
Toàn bộ mọi người ở hành lang đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là ông ngoại của Đậu Đậu
Toàn bộ hành lang người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặc biệt là Đậu Đậu ông ngoại.
"Thế nhưng điều này cũng không phải đơn giản xem thường, lúc đứa bé bị ngã xuống chiếc đũa xuyên vào đỉnh của các khớp xương sọ, trong đầu bầm tím nghiêm trọng, hình thành một tụ máu lớn sưng tấy, đặc biết lên tới trên não. Lúc giải phẫu chúng tôi làm giảm sức ép của xương, hậu kỳ cũng sẽ vá hộp sọ. Nhưng chiếc đũa dẫn đến xương nào rỉ mặc dù đang tiền hành phẫu thuật vá sọ, nhưng một khi không thể khép lại hoàn toàn, hậu kỳ sẽ khiến nội sọ bị nhiễm trùng, đối với đứa bé sẽ rất nguy hiểm"
"Vậy phải làm sao bây giờ, bác sĩ, cô phải cứu lấy nó a." Mẹ Đậu Dậu khóc ra tiếng đến thương tâm, rõ ràng là nghĩa đến những cửa ải mà con trai phải đối mặt
"Trước mắt phải lấy quan sát làm chủ, nếu như có thể khép lại hoàn toàn thì tốt, còn không thể thì chúng ta tiến hành cuộc phẫu thuật tiếp theo." Đinh Tam Tam nói.
Tất cả mọi người lâm vào bên trong nội sợ hãi, vẻ mặt cũng không tốt .
Ộng nội Đậu Đậu tiến lên, nhìn Đinh Tam Tam nói : " Cảm ơn Bác sĩ Đinh, những bước trị liệu kế tiếp chúng tôi nhất định sẽ phối hợp, cô vất vả rồi."
Đinh Tam Tam nhìn về phía người đàn ông ở trên thương trường nhiều năm, lúc này cũng biểu lộ ra hết bất đắc dĩ.
Cô nói : " Ông yên tâm, những gì nên làm chúng tôi nhất định sẽ làm tốt, Đứa bé bây giờ đang ở trong phòng thức dậy, có thể yêu cầu một người đi vào cùng ông."
Nói xong, nàng hướng tới mọi người gật gật đầu, biết điều rời khỏi sàn diễn.
Đới Khả Dật ngồi xổm ở ngoài cửa phòng phẫu thuật anh họ, thấp giọng khóc nức nở. Cô một bên than anh trai nhà mình số khổ, một bên oán chị dâu củ vô tình, đáng giận nhất vẫn là chính mình, biết rõ hai người bọn họ đã sớm ly hôn, thế nhưng trong lòng lại còn ôm hy vọng hai người sẽ lại tái hợp, cười chết cô rồi.
Cộc Cộc Cộc . . .
Trên hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, Đới Khả Dật lau nước mắt ngẩng đầu, tức giận nhìn cô. " Đinh bác sĩ làm sao lại đến đây"
Đinh Tam Tam đứng trước mặt cô, đưa tay sờ sờ vào đầu tóc cô. "Đừng khóc, anh ta sẽ ổn thôi,"
Đới Khả Dật nghiêng đầu, tránh ra khỏi cánh tay của cô.
"Em biết tất cả mọi người đều quen thuộc chuyện anh ấy bị thương, cũng biển bản chất của công việc anh ấy là lấy mạng của mình đi đổi mạng của người khác, nhưng mọi người có thể có một chút lòng thương cảm sao? Anh ấy cũng là người, cũng sẽ tới lúc chết . . . " Vừa nói xong, cô liền khóc nức nở theo, dáy lòng vô cùng khó chịu
Đinh Tam Tam đứng trước cửa, một nửa là cửa kính thủy tinh trong suốt có thể nhìn qua được, bên trong là một trận khói thuốc chiến tranh, anh không còn là người hùng, chỉ là một bệnh nhân. Nhìn anh yếu như vậy, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
"Thông báo cho cha mẹ anh ấy sao rồi?"
"Bác tuần tra ngoài tỉnh, dì tham gia diễn đang ở thành phố, sẽ lập tức tới ngay." Đới Khả Dật buồn rầu nói.
Đinh Tam Tam gật đầu, cũng không ngoài suy đoán.
Đới Khả Dật thấy cô không nói gì, đứng dậy dậm chân, chạy đi.
Đinh Tam Tam đưa tay, nhẹ nhàng cửa phòng phẫu thuật ra, cô chọn một góc, yên tĩnh đứng một bên.
Từ chỗ nàng đứng vừa vặn có thể nhìn thấy mặt của anh. Anh nhắm chặt hai mắt, trên mặt hoàn toàn không có màu máu, môi vẫn là như thế, có một độ cong chắc chắn, quyến rũ
Trong đầu của cô, phảng phất giong nói của người này lại vang lên.
"Vợ, trứng gà của em chỉ có lòng đỏ trứng sao?''
"Vợ, Em đi lên đi, anh mang túi chữ nhật gỡ ra giặt sạch."
"Vợ, em đã phẫu thuật xong chưa? Anh làm bữa trưa cho em để trong phòng làm việc."
"Vợ, Anh ở tiệm hoa quả đặt chủ tiệm cho em một tháng trái cây, bà ấy đúng hạn sẽ đưa đến nhà, em nhớ ăn."
"Vợ, Anh có nhiệm vụ lập tức phải rời đi, quần áo của em ở tiệm giặt quần áo anh đã lấy về, treo trong tủ quần áo."
Bởi vì cô là một bác sĩ ngoại khoa, có một đôi tay cực kỳ quý giá, vì vậy anh chưa bao giờ để cô làm việc nhà.
. . . . .
Mới ly hôn được một tháng, nhắm mắt lại trước mắt cô đều là anh, âm thanh bên cạnh lỗ tai là anh cầm máy hút bụi quét dọn phòng, trên đầu mũi nghe thấy đều là mùi thơm nội súp của anh, ngay cả lúc vươn mình, bên cạnh gối tựa như còn lưu lại hơi thở của anh.
Đinh Tam Tam nhíu nhíu mày, đáy lòng khó chịu đến cực điểm.
Hai năm đã không gặp, không nghĩ tới sẽ gặp lại theo cách này. Cô khẽ hất khóe miệng, cổ họng
Hai năm đã không nhìn thấy, không mong đợi để đoàn tụ theo cách này. Cô nói nhẹ nhàng, và một tiếng khóc tràn ngập cổ họng cô. Sợ làm phiền họ bằng phẫu thuật, cô quay lưng lại và vai cô lắc một vài lần, nửa inch, và khi cô quay lại, cô chỉ thấy đôi mắt đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top