Chương 48


"Bị dọa sợ rồi?" Kỷ Dục Hằng xử lý vết thương xong xuôi, phát hiện mắt cô đã đỏ hoe.

Đồ Tiểu Ninh thấy anh đã băng bó xong thì hỏi: "Họ không tiêm cho anh à?"

"Đây là phòng y tế, chỉ có thể xử lý đơn giản thôi."

Đồ Tiểu Ninh có chút hoảng, "Vậy chúng ta đi bệnh viện thôi."

Kỷ Dục Hằng đưa tay xem đồng hồ, "Tới lúc đóng cửa vẫn còn chút thời gian, trong đó vẫn còn vài nơi chưa đi."

Đồ Tiểu Ninh không chút suy nghĩ, nắm tay anh lôi ra ngoài, "Lúc nào rồi chứ, chuyện gì quan trọng hơn mà anh cũng không biết."

Kỷ Dục Hằng đứng sau nhẹ nhàng kéo cô lại, trấn tĩnh cô, "Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà."

"Gì mà vết thương nhỏ chứ, là bị cắn đó?" Cô quay đầu lại, thở gấp.

Anh kiên định nhìn cô, "Sao em còn căng thẳng hơn anh vậy?"

"Em..." Cô ngập ngừng, "Em sợ anh bị bệnh dại!"

Anh cười, "Khỉ là chó à?"

Cô xua xua tay phản đối anh, "Em không có thời gian nói đùa với anh đâu."

Tay cô vẫn đang nắm trong lòng bàn tay anh, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.

Anh tỏ vẻ mặt nghiêm túc, "Khỉ mẹ vì muốn bảo vệ con nên lao tới rất nhanh, nói thật thì lúc đó anh cũng không nhìn rõ nó tấn công thế nào, nhưng vừa rồi khi xử lý vết thương anh đã tỉ mỉ quan sát rồi, không hề có vết răng động vật để lại trên da, có lẽ là nó đã lấy chân cào khi nó lao vào thôi."

Đồ Tiểu Ninh vẫn chưa yên tâm, "Anh nói là không nhìn rõ mà, nếu nó thật sự cắn thì sao? Dù là khỉ nuôi trong sự quản lý, nhưng cũng đâu có khác gì khỉ hoang dã, ai mà biết cơ thể chúng có virus gì hay không."

"Đã được xử lý qua rồi, em không thấy trên người những nhân viên làm ở đó đều có vài vết băng cá nhân sao? Họ nói bị khỉ cắn là chuyện thường xuyên xảy ra, chỉ cần khử trùng kịp thời là được rồi."

"Người ta là dân địa phương, nói không chừng đã có loại kháng thể nào đó, anh không phải, ngộ nhỡ..." Đồ Tiểu Ninh không nói thêm nữa, lặng lẽ kéo tay anh tiếp tục đi.

Ngộ nhỡ anh ấy thật sự xảy ra chuyện gì, ở đây lạ nước lạ cái, cô biết phải làm thế nào đây.

Kỷ Dục Hằng cứ thế để cô kéo lên xe.

Vừa lên xe, cô đã dùng vốn tiếng Anh kém cỏi của mình hỏi tài xế bệnh viện ở đâu, tài xế hốt hoảng, sau đó phản ứng ngay lập tức, hỏi cô có phải bị khỉ cắn không.

Đồ Tiểu Ninh nói là anh bị.

"Really?" Tài xế hiển nhiên không ngờ là anh bị cắn, hỏi anh đã đến phòng y tế khử trùng chưa.

Kỷ Dục Hằng nói đã xử lý qua rồi.

Hai người hỏi đáp một hồi, Đồ Tiểu Ninh đợi mãi thấy vẫn chưa khởi động xe, không khỏi không sốt ruột, cô kéo kéo Kỷ Dục Hằng, "Hai người đang nói gì vậy?"

Hai người lúc này mới kết thúc cuộc trò chuyện, tài xế bắt đầu đi.

"Anh ấy nói với tôi nếu bị khỉ cắn thì không cần quá lo lắng, là chuyện thường gặp ở đây, hai ngày này chú ý khử trùng thường xuyên, tránh đụng nước là được rồi."

"Vẫn là đến bệnh viện khám đi." Đồ Tiểu Ninh vẫn lo lắng.

"Bệnh viện cách đây rất xa, mà chúng ta là người ngoại quốc, chi phí khám bệnh ở đây sẽ rất cao, ý tài xế là chúng ta về quan sát trong vòng 2 ngày, nếu cảm thấy không khỏe thì báo với khách sạn, khách sạn cũng có viện trợ chăm sóc y tế.

Thấy Đồ Tiểu Ninh vẫn có vẻ không yên tâm, anh đưa tay xoa đầu cô, "Không sao đâu, đừng quá lo lắng."

Đồ Tiểu Ninh cầm tay anh xem lại, mặc dù vết thương đã được băng bó, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được, vẫn là phải nhìn nó mới có thể bình tĩnh lại.

"Là tại em, không đâu lại đi chụp chú khỉ nhỏ, không chọc giận nó thì anh cũng sẽ không bị cắn." Cô tự trách.

"Chuyện hi hữu thôi, em cũng không biết trước được mà." Anh an ủi.

Đồ Tiểu Ninh lúc này tâm trạng hỗn loạn, không biết diễn tả thế nào, cắn môi nhìn anh không nói gì.

"Đi hết một ngàyrồi, trên đường về đến khách sạn có thể ngủ một lúc." Cảm thấy cô đã thấm mệt, Kỷ Dục Hằng nói.

Đồ Tiểu Ninh thật sự đã thấm mệt, nhưng trong lòng vẫn rất loạn, cảm thấy có anh bên cạnh, cô an tâm hơn nhiều rồi, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến.

Có lẽ là có tâm sự, cô ngủ không sâu giấc, xe xóc là đã tỉnh.

Phát hiện bản thân đang tựa vào cánh tay anh, bàn tay anh thì đang tựa vào thành cửa xe, vừa vặn chắn ngang người cô, chắn cho đầu cô lúc ngủ không bị va vào cửa sổ khi xe xóc.

Cô quay sang nhìn anh, không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, đầu ngửa tựa vào ghế, mắt nhắm nghiền, cặp lông mày đẹp như tranh vẽ.

Đồ Tiểu Ninh dùng ánh mắt phác họa đường nét gương mặt anh, khi nhìn xuống đến cổ anh, các vết rám nắng càng rõ rệt hơn, cô không nhịn được muốn đưa tay lên sờ, nhưng khi chỉ còn cách một milimet cô đã kịp thu tay lại.

Từ cửa sổ xe nhìn vào, ngắm những ngôi làng đơn sơ cùng với người dân qua lại, đẹp như một bức vẽ phong cảnh, nhưng cô lại không muốn đánh giá cao, trên tay anh đầy thương tích, nghĩ sao lại đen đủi thế này cơ chứ, ở đó đông người đến chơi như vậy, mà chỉ có họ gặp phải chuyện hi hữu này. Anh ấy rốt cuộc là bị khỉ cắn hay bị cào? Nếu thật sự là bị cắn thì sẽ ra sao? Có khi nào virus cần thời gian ủ bệnh không? Có ảnh hưởng tới sức khỏe anh ấy không? Có khi nào nó lại làm tổn thương não bộ của anh ấy không, anh ấy là một người thông minh như vậy, ngộ nhỡ ngốc thì phải làm sao?

Càng nghĩ càng loạn, càng loạn càng phiền muộn, cô nóng lòng mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài cửa sổ hít thở một chút.

Đường về khá tắc, hai người về tới khách sạn thì trời đã tối, tài xế lại tìm thấy trong hộp y tế của xe có một ít bông cồn và băng gạc đưa cho họ, sau khi cảm ơn hai người trở về phòng.

Thấy anh vẫn như thường lệ, dường như quên mất việc bị khỉ cào, cô cũng dần bình tĩnh trở lại.

Bật đèn lên, cô thấy trên giường có một trái tim làm bằng hoa hồng, trong trái tim có một cặp thiên nga làm bằng khăn tắm.

Còn kèm một tấm thiệp nhỏ, ghi "Have a good time!", đè lên tấm thiệp là hai chai Coca màu xanh.

"Cầu kỳ quá ha, khách sạn này cũng thật biết bày vẽ." Cô vẫn là hứng thú với chai Coca màu xanh kia hơn, cầm một chai lên nhìn ngắm, "Thật giống nước tẩy rửa nhà vệ sinh", Nói xong cô mở ra uống một ngụm.

Kỷ Dục Hằng đứng cạnh đầu giường cắm sạc điện thoại, "Uống ngon không?"

"Cũng được, anh uống không?" Đồ Tiểu Ninh đưa qua.

"Anh không uống nước tẩy rửa nhà vệ sinh."

Biết mình bị trêu chọc, cô vặn chặt nắp chai Coca rồi ném qua.

Kỷ Dục Hằng chụp được chai nước, nhưng hình như đụng phải vết thương, anh khẽ cau mày.

Đồ Tiểu Ninh áy náy về sự bất cẩn của mình, bước đến bên anh, nửa chân quỳ lên giường nhẹ kiểm tra cánh tay anh.

"Đụng phải rồi sao?"

"Có chạm một chút."

"Em xem nào." Cô cầm lấy tay anh, ngước đầu hỏi: "Đau không?"

"Không đau"

Sự chú ý của cô vẫn dồn cả lên tay anh, không để ý rằng hai tay anh đã chống lên mạn giường, khóa cô dưới cơ thể mình.

"Nếu không đến bệnh viện thì trong hai ngày này anh phải thật cẩn thận đó." Cô vẫn lải nhải mà không hề nghe thấy anh trả lời lại.

Ngước đầu bắt gặp ánh mắt sáng rực của anh, anh nói: "Biết rồi."

Sau đó là nụ hôn miên man, hô hấp cả hai dần trở nên lộn xộn, anh cầm dây váy cô, mái tóc dài xõa xuống, đôi vai ngọc thanh tú.

Anh giữ môi cô, ôm cô ngày càng gần hơn, Đồ Tiểu Ninh bị anh hôn đến mê muội, cơ thể mềm nhũn như bún, nhưng vẫn còn lại một chút lý trí, cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh ra.

"Em còn chưa tắm."

"Lát nữa hẵng tắm."

Nhưng cô toàn thân không thoải mái, "Không được, hôm nay đi cả ngày rồi, cả người đều là mồ hôi."

Anh ngưng lại, hơi thở hổn hển bên tai cô, sau đó rời khỏi cơ thể cô.

Đồ Tiểu Ninh đang định ngồi dậy thì bị anh ôm lại, "Tắm chung đi."

Cô kêu lên kháng nghị nhưng vẫn bị anh đưa vào phòng tắm.

Anh mở vòi hoa sen lên, chiếc váy ướt sũng trượt xuống, mắc vào giữa hai chân cô, đôi môi nóng bỏng của anh in hằn lên môi và cổ cô.

Đầu óc Đồ tiểu Ninh rối tung lên, nhưng vẫn không quên nhắc nhở, "Vết thương của anh không được dính nước."

Anh đặt tay cô lên ngực mình, cô không cẩn thận tựa mình vào lớp kính, hơi mát phả vào lưng khiến cô hơi rùng mình.

Anh đưa tay còn lại của cô vòng qua cổ mình, cả người được bao bọc cẩn thận, anh thì thầm vào tai cô, "Em tắm giúp anh."

Trong không gian chật hẹp, Đồ Tiểu Ninh thấy cơ thể nóng bừng, cô không dám nhìn thẳng anh, cũng không dám đối mặt, cuối cùng không chịu được nữa vịn vào cổ anh, bám sát vào anh, cảm nhận sự phấn khích của băng và lửa.

Đêm nay, khắp nơi trong phòng đều là dấu vết ân ái của họ.

Đồ Tiểu Ninh ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết, tỉnh dậy trời cũng đã bình minh rồi.

Trong phòng tắm là tiếng Kỹ Dục Hằng đang cọ rửa, anh đúng là có thói quen ngày tắm 2 lần, thật lo lắng cho tay anh, cô muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy toàn thân đau mỏi.

Nghĩ tới trận chiến ác liệt tối qua, cô không khỏi đỏ mặt, rõ ràng là sự thật nhưng cô vẫn không tin đó là sự thật.

Nhìn biển xa xa ngoài ban công, cô lại thở dài.

Lăng Duy Y nói anh mê đắm vẻ đẹp của cô, giờ có lẽ ngược lại rồi, là cô mê đắm vẻ đẹp của anh ấy.

"Tỉnh rồi à?" Kỷ Dục Hằng bước ra khỏi phòng tắm thấy cô nửa người quấn chăn ngồi trên giường.

"Ừhm." Cô gật đầu, "Anh lại tắm à? Tay không bị dính nước chứ?"

"Đã thay băng mới rồi."

Thấy tóc anh vẫn chưa khô, cô mặc lại đồ ngủ, lấy khăn tắm từ tay anh, "Hai ngày này bớt tắm lại được lần nào thì bớt, đợi vết thương khô vảy là được rồi." Phát hiện mình không với tới anh, cô chỉ đành đứng trên giường giúp anh lau tóc.

Hai người đứng rất gần, tư thế ái muội, rất nhanh anh đã đỡ lấy eo cô áp sát tới.

"Đừng làm loạn nữa." Cô bị anh chạm đến ngứa ngáy, vừa né vừa giúp anh lau, nhưng cái tay anh ngày càng không biết phép tắc, cuối cùng cô đành phải nâng mặt anh, "Anh mà còn động đậy, em sẽ..."

"Sẽ làm sao?" Anh khẽ nhướng mày, trông rất giống đang say.

"Sẽ không quan tâm anh nữa." Cô cố ý ném khăn tắm lại cho anh, đang định quay đi thì bị anh ôm lại.

Hai chân cô bị nhấc bổng lên, cô sợ tới mức ôm chặt lấy cổ anh, "Kỷ Dục Hằng!"

Anh càng bế cô lên cao hơn, "Gọi là gì cơ?"

Cô cúi đầu bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, trong mắt cô lúc này toàn là hình bóng anh, không hiểu sao như người mất hồn, cô gọi nhẹ "Dục Hằng."

"Ưhm."

Cô nhìn anh không chớp mắt, cuối cùng đầu ngón tay cũng chạm nhẹ môi anh, cô nghiêng người tới, không kìm lòng được mà gọi: "Chồng ơi."

"Ưhm." Anh đáp lại, cuối cùng cả hai cùng nhau ngã xuống giường.

Môi lưỡi chạm vào nhau giống như bị điện giật, rất khó dứt ra, cuộc lăn lộn lần này, ngày cũng biến thành đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top