Chương 25
"Không cho."
Cô quay về chỗ ngồi tiếp tục tăng ca làm việc. Lúc đi về, đúng lúc cô và Nhiêu Tĩnh đi cùng nhau, nhìn thấy Kỷ Dục Hằng còn ngồi trong văn phòng.
"Kỷ tổng, bọn tôi đi trước nha." Nhiêu Tĩnh gõ gõ cửa phòng anh.
Kỷ Dục Hằng đang nghe điện thoại, nghe tiếng thì gật đầu về phía họ.
"Cũng là một tên cuồng công việc." Rời khỏi văn phòng, Nhiêu Tĩnh nói.
Đồ Tiểu Ninh có chút không yên lòng.
"Cũng không biết đàn ông như vậy thích loại phụ nữ như thế nào nữa." Nhiêu Tĩnh mang theo chút ý ngầm hóng hớt, thấy Đồ Tiểu Ninh lặng lẽ quay đầu lại nhìn, "Chị nói chứ, em đi theo Triệu Phương Cương nên người vương đầy mùi thuốc lá, hôi không chịu nổi, mà sao lại không mang theo hoa của em về?"
Đồ Tiểu Ninh nâng tay ngửi ngửi, thật sự rất hôi mùi thuốc lá, "Anh Triệu quả thật nghiện thuốc lá hơi năng."
Nhắc tới Triệu Phương Cương, Nhiêu Tĩnh lại hưng phấn hơn, "Anh Triệu của em dạo này xem ra cũng muốn cúi đầu xưng thần rồi, tuổi anh ta với Kỷ Dục Hằng cũng không chênh lệch mấy, trước kia là tuổi trẻ tài cao nhất của chi nhánh đó." Nhiêu Tĩnh nhướng mày, "Nếu như hồi trước anh ta vẫn còn ý định muốn rời đi, bây giờ thì chắc không còn nữa rồi."
"Nhưng Kỷ tổng nói anh ấy chỉ vì cả bộ phận thôi mà." Đồ Tiểu Ninh ăn ngay nói thật.
Nhiêu Tĩnh cười cười, "Nói là nói như vậy, thế nhưng khoản nợ xấu này có từ lúc Giang tổng còn ở đây, không có liên quan gì đến Kỷ Dục Hằng cả, cho dù anh ấy có ngồi yên ngó lơ thì ngân hàng cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm anh ấy, người xui xẻo nhất chỉ có mỗi mình Triệu Phương Cương mà thôi."
"Vậy thì..." Đồ Tiểu Ninh lầm bầm, vậy hóa ra anh rất chính trực nghĩa khí. "Vậy chị Nhiêu, chị cảm thấy anh ấy như thế nào?"
Giày cao gót của Nhiêu Tĩnh vẫn cứ đi từng bước vang "cộc cộc", "Chị cảm thấy là..." Giọng cô ấy cố tình kéo dài ra một chút, "Trong một cái bộ phận vốn không có tình cảm gì lại có một vị lãnh đạo khá trọng tình nghĩa đến, dường như cũng có chút ấm cũng hơn?"
Đồ Tiểu Ninh đang nghiền ngẫm xem cô ấy nhìn đâu ra anh trọng tình nghĩa, lại nghe Nhiêu Tĩnh nói.
"Dù sao thì người như thế, nếu em không chọc giận anh ấy, thì ai cũng bình an vô sự." Cô ấy nói xong lại vỗ vai cô, "Không còn sớm nữa, em cũng không cần chen chúc đi xe buýt nữa, để chị đưa em về."
Đồ Tiểu Ninh có chút ngượng ngùng, "Nhà chị với nhà em hai hướng khác nhau, không dám làm phiền."
"Đừng thấy phiền."
Đồ Tiểu Ninh cũng không thể từ chối nữa, hôm nay đi ra ngoài làm việc trở về, Nhiêu Tĩnh liền đậu xe ngay cổng, Đồ Tiểu Ninh đi theo cô ấy, lại nhìn thấy một bóng người đứng đó, cô khựng ngay bước chân lại.
Nhiêu Tĩnh đi được vài bước lại không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau nữa, quay đầu lại liền nhìn thấy Đồ Tiểu Ninh đang đứng yên ở đó.
"Làm gì thế? Sao ngây người ra vậy?" Cô ấy thúc giục.
Thấy Đồ Tiểu Ninh vẫn bất động, cô ấy liền liếc mắt, quay lại phía cô, vừa muốn mắng thì phát hiện ánh mắt của cô xuyên qua phía sau mình, liền nhìn về phía sau theo tầm mắt cô.
Cô ấy đã nhìn thấy có một chàng trai trẻ tuổi đứng xa xa, tuy có chút khoảng cách nhưng cũng có thể cảm nhận được phong thái rất xuất chúng.
Trong lòng cô ấy lập tức sáng tỏ, "Chả trách lại không muốn ngồi xe chị, hóa ra là có người đến đón à."
Đồ Tiểu Ninh lại nắm chặt túi xách của mình, cô không ngờ được Lục Tư Tĩnh lại tìm đến tận ngân hàng.
"Đây là người mỗi ngày tặng em một bó hoa nhỉ." Nhiêu Tĩnh không biết chuyện còn đang nói chuyện, giọng điệu mờ ám, sau đó lấy tay huých cô, "Em được đấy, câu được một cậu đẹp trai, còn giấu giếm nữa chứ."
Lục Tư Tĩnh nhìn Đồ Tiểu Ninh, chậm rãi đi về phía cô.
"Chị đi đây, thật hâm mộ thế giới riêng của hai người trẻ tuổi các em, tan làm rồi còn đi cùng với nhau." Hóng chuyện thì hóng, nhưng Nhiêu Tĩnh cũng không muốn làm bóng đèn, nhanh chóng làm bộ muốn đi.
Đồ Tiểu Ninh lại bắt lấy cô ấy, "Chị Nhiêu, hai chị em mình đi với nhau đi."
Nhiêu Tĩnh nhíu mày, nhìn nét mặt của hai người, rồi nhớ tới bó hoa hôm đó Đồ Tiểu Ninh ném trong văn phòng, chỉ tưởng là hai người đang giận dỗi, nói khẽ, "Ôi, mấy đứa nhỏ này yêu đương cãi nhau đừng lấy bà chị này ra làm tấm khiên chứ, khi làm việc phải mang em theo đã đủ mệt rồi, chuyện ngoài công việc thì em tự giải quyết đi." Cô ấy vẫy tay, rời đi.
Lúc đi ngang qua Lục Tư Tĩnh, cô ấy còn tỉ mỉ đánh giá một chút, khỏi nói, khi làm việc thì Đồ Tiểu Ninh chỉ là đồ ngây thơ, vậy mà mắt chọn bạn trai cũng không tồi, mặt mũi thanh tú, trông cứ như mấy cậu hot boy mới nổi ấy nhỉ.
Đồ Tiểu Ninh trơ mắt nhìn Nhiêu Tĩnh lái xe rời đi, nhìn thấy Lục Tư Tĩnh càng ngày càng đến gần mình hơn, cô đành phải nhắm mắt lại, trấn tĩnh chính mình.
Lục Tư Tĩnh cuối cùng cũng đến trước mặt cô, "Anh hỏi Lăng Duy Y để xin wechat của em mà cô ấy không cho, anh chỉ có thể tìm đến đây đợi em thôi."
Đồ Tiểu Ninh trông cũng rất bình tĩnh, "Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lục Tư Tĩnh nhìn cô không chớp mắt, "Em thích hoa anh tặng không?"
Ngón tay Đồ Tiểu Ninh hơi siết lại, quả nhiên.
Cô thản nhiên nói, "Về sau đừng tặng nữa, anh làm ảnh hưởng tới công việc của tôi."
"Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh không hề quên ước hẹn của chúng ta."
Đồ Tiểu Ninh nhíu mày, ước hẹn.
....
"Lục Tư Tĩnh, đến khi anh có tiền rồi, mỗi ngày đều phải tặng cho em một bó hoa hồng, loại to đến mức ôm không nổi ấy."
"Mỗi ngày đều tặng hoa hồng không chán sao?"
"Vậy hôm nay hoa hồng đỏ, ngày mai hoa hồng trắng, ngày mốt hoa hồng phấn, ngày kia hoa hồng xanh..."
Cô rơi vào vòng ôm ấm ấp của anh, bên tai chỉ có giọng nói của anh, "Được."
Gió hôm nay thổi qua mặt lành lạnh, Đồ Tiểu Ninh vén mái tóc dài bị gió thổi rối, nói, "Chuyện trước kia tôi đã quên rồi."
Anh ta không để cô nói thêm lời nào nữa, "Tiểu Ninh, đừng đối xử với anh như vậy, đừng giữ khoảng cách với anh, bây giờ ngoài em ra anh chỉ còn hai bàn tay trắng thôi."
Những lời này khiến Đồ Tiểu Ninh tỉnh táo lại một chút, "Cho nên thực ra là mẹ anh đã phản đối việc anh đến thành phố C làm việc sao?"
Giọng nói Lục Tư Tĩnh đầy kiên định, "Anh đã mất em một lần, em không thể mất em thêm lần thứ hai nữa."
Đồ Tiểu Ninh thấy hơi buồn cười, "Lục Tư Tĩnh, anh vẫn tùy hứng như vậy, khi anh làm việc, anh chỉ suy nghĩ có mỗi bản thân mình thôi."
Tóc của Lục Tư Tĩnh cũng bị gió thổi rối tung, "Anh chỉ biết rằng anh yêu em."
Đây là lần đầu tiên Đồ Tiểu Ninh nghe được từ đó trong những năm gần đây, cô cứ tưởng từ này đã không còn liên quan gì đến mình nữa rồi, mà sau khi cô đã trải qua cọ xát và thử thách trong xã hội này, rốt cuộc cô không còn có thể dễ dàng nói ra từ này nữa.
"Nhưng tôi thì không." Giọng của cô rất lạnh lùng, hệt như cô lúc này vậy.
Sắc mặt Lục Tư Tĩnh trầm xuống.
"Lúc anh không một lời từ biệt rời khỏi thành phố C vào ngày lễ đính hôn của chúng ta, tôi đã từ bỏ anh rồi, Lục Tư Tĩnh." Đồ Tiểu Ninh gằn từng chữ nói với anh ta.
"Tiểu Ninh..." Lục Tư Tĩnh muốn giải thích lại bị cô giơ tay ngăn lại.
"Đã là quá khứ cả rồi, Lục Tư Tĩnh, con người phải nhìn về phía trước, mà công việc hiện tại của anh cũng rất tốt."
Đồ Tiểu Ninh nói xong muốn đi, lại bị Lục Tư Tĩnh đưa tay bắt lấy, anh ta nắm chặt tay cô, sợ giây tiếp theo cô sẽ biến mất.
"Lục Tư Tĩnh, anh đừng như vậy nữa!" Cô muốn dùng sức thoát khỏi, nhưng làm sao cũng không đấu lại nổi sức lực của một người đàn ông.
"Nếu em vẫn còn tức giận thì anh nguyện dùng cả đời mình để xin lỗi em, em mắng anh, đánh anh cũng được, nhưng đừng đẩy anh ra nữa, Tiểu Ninh, ba năm nay anh sống không tốt một chút nào."
"Anh buông tôi ra rồi hẵng nói chuyện." Đồ Tiểu Ninh có chút nóng nảy, không muốn dây dưa với Lục Tư Tĩnh ngay trước cổng chỗ làm của mình.
Từ xa xa có ánh sáng của đèn xe, càng ngày càng lại gần bọn họ, chiếu sáng đến mức hơi chói mắt.
Đồ Tiểu Ninh càng dùng sức vùng vẫy thêm nữa, Lục Tư Tĩnh thấy cô kháng cự mình thế, đành phải buông tay ra trước, nói một câu "Xin lỗi."
Đồ Tiểu Ninh đứng yên tại chỗ, có chút tức giận, vừa muốn mở miệng, chợt nghe thấy phía sau có tiếng đóng rầm cửa xe, sau đó có một loạt tiếng bước chân, vững vàng mà có lực.
"Tiểu Ninh." Giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên giữa ánh sáng mờ ảo, khiến Đồ Tiểu Ninh và Lục Tư Tĩnh đều ngẩn người ra.
Cô dường như bất giác lùi lại mấy bước, còn chưa hoàn toàn phản ứng lại thì đã rơi vào trong một khuỷu tay mạnh mẽ.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cô ngẩng mắt lên nhìn sườn mặt kiên định của Kỷ Dục Hằng, nét mặt anh vẫn như thường, mà trong khoảnh khắc này lại có khí chất lạnh thấu xương khác mọi khi, giống như mọi vướng mắc vụn vặt đều chôn vùi cả đi ngay khi anh bước đến.
Không biết là do khí chất bẩm sinh đã có hay là do tính chất của công việc, nhưng rõ ràng là tuổi ngang nhau, cao ráo như nhau, vậy mà khí chất của Kỷ Dục Hằng lại áp chế hết thảy.
Trên người Lục Tư Tĩnh không có khí chất xã hội như Kỷ Dục Hằng mang trên mình, chỉ đứng yên thế thì khí thế lại thua kém mất mấy phần.
Đồ Tiểu Ninh ngơ ngác nhìn Kỷ Dục Hằng, cảm nhận cánh tay đang ghì chặt bên hông mình của anh, tim cô đập như trống dồn, nhưng cũng không chú ý nữa.
"Dục Hằng." Cô gọi như thế, tuy rằng tiếng rất nhỏ, nhưng lại khiến Lục Tư Tĩnh càng thấy chói tai.
Tầm mắt anh ta dừng trên cánh tay Kỷ Dục Hằng ôm bên hông cô, một tay anh ta âm thầm siết thành nắm đấm ở sau lưng, nhờ vào lí trí do công việc đã rèn luyện cho anh ta mà duy trì sự bình tĩnh của mình.
Đồ Tiểu Ninh nhìn anh ta đang cố gắng kiềm chế đến mức chân mày nhíu lại, biết là có chút tàn nhẫn, nhưng vẫn phải làm như vậy, cô thân mật nhích lại gần Kỷ Dục Hằng, nhìn thẳng, trịnh trọng giới thiệu với Lục Tư Tĩnh, "Đây là bạn trai của tôi, Kỷ Dục Hằng."
Lục Tư Tĩnh trầm mặc, tầm mắt khó khăn rời khỏi người Đồ Tiểu Ninh, đối mắt với Kỷ Dục Hằng trong phút chốc, anh ta cũng lấy lại bình tĩnh, lên tiếng: "Tôi là Lục Tư Tĩnh, bạn trai cũ của Đồ Tiểu Ninh."
Đồ Tiểu Ninh không ngờ anh ta lại trực tiếp giới thiệu mình như thế, tim còn đang đập mạnh loạn nhịp, lại nghe thấy anh ta nói, "Nghe nói hai người là xem mắt rồi quen nhau, vậy anh Kỷ dựa vào cái gì mà nghĩ mình có thể chiếm được trái tim của Tiểu Ninh?" Giọng anh ta còn mang theo chút kiêu căng tự đại từ trước.
"Lục Tư Tĩnh." Sự thô lỗ của anh khiến con tim Đồ Tiểu Ninh như đóng băng lại.
Cánh tay Kỷ Dục Hằng ở bên hông cô càng siết chặt hơn, đôi mắt anh trầm như hồ nước, sâu không lường được, "Tôi không quan tâm mình thế nào, chỉ để ý cô ấy." Ánh mắt anh theo lời anh nói ra mà dừng lại trên mặt cô, "Đó là con tim của cô ấy, tùy ý cô ấy thích."
Đồ Tiểu Ninh đưa mắt đối diện với ánh mắt nóng rực của anh, lại ngay tức khắc rời đi như bị thiêu đốt.
Bảo anh diễn kịch, nhưng không có bảo anh diễn lố tới vậy, ảnh đế quả thật là danh xứng với thực.
Đồ Tiểu Ninh thấy được sự u ám và hiu quạnh trong đáy mắt của Lục Tư Tĩnh, giờ phút này không nên dây dưa thêm nữa, cô thuận thế khoác lấy tay Kỷ Dục Hằng, thấp giọng nói một câu, "Bọn tôi đi trước đây." Không hẹn ngày gặp lại.
Cô kéo Kỷ Dục Hằng xoay người rời đi, không nghe thêm lời nào của Lục Tư Tĩnh nữa, cho đến khi bọn họ lái xe rời đi, anh ta vẫn còn đứng thẳng tắp ở đó càng u ám và hiu quạnh hơn.
Lục Tư Tĩnh nghe tiếng cửa xe mở ra rồi đóng lại, đến khi tiếng động cơ chói tai và tiếng lốp xe ma sát với mặt đất đã đi xa, anh ta mới đưa mắt nhìn theo hướng cô rời đi.
Không phải anh ta không nghĩ đến chuyện cô đã bắt đầu một mối tình mới, nhưng anh ta vẫn tưởng rằng tình cảm hơn ba năm của bọn họ là không gì có thể phá vỡ nổi, giống như nhiều lần cãi và hồi đại học, cô vẫn sẽ ở đó chờ anh ta, cho dù là bao lâu, nên anh ta tưởng rằng lần này cũng thế, nhưng anh ta đã quên, lúc trước mình có lòng tin như thế là vì cô đã tạo cho mình niềm tin, bởi vì khi đó trong mắt cô chỉ có một mình Lục Tư Tĩnh mà thôi, nên mới tự động không cho người khác cơ hội, nhưng khi trong mắt cô đã không còn có Lục Tư Tĩnh nữa rồi, cô lại trở về là một Đồ Tiểu Ninh tràn đầy sức sống, thu hút ánh mắt người khác.
Lần đầu nhìn thấy Kỷ Dục Hằng, anh ta lại có một sự bất an trước nay chưa từng có, cho nên mới không khống chế được mà nói ra lời không đúng mực.
Anh ta bình tĩnh đứng, hai tay vẫn siết chặt hai bên người, gió đầu thu vốn không lạnh lại thấu vào tận xương, đau đớn khó nhịn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top