【Ngoại truyện 17】Tự ti

Đêm - tẩm điện phía Tây Tập Yêu Ty.

Ánh nến lung lay trên giá đồng. Mùi hương đàn hương dịu nhẹ lan khắp không gian. Trên giường gỗ khắc hoa, Chu Yếm ngồi tựa đầu giường, áo ngoài cởi bỏ, băng vải trắng cuốn quanh ngực và bả vai để lộ từng vết sẹo cũ mới chằng chịt, loang lổ dữ tợn trên làn da sẫm màu rắn chắc.

Ly Luân đứng bên giường, cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt đen ánh lên tia xót xa. Trong bóng tối, ánh nến soi lên gương mặt y, đẹp đến lạnh lẽo nhưng đôi mắt đã không còn vô hồn như trước. Y lặng lẽ ngồi xuống mép giường, đưa tay chạm nhẹ vào vết sẹo sâu nhất trên vai hắn.

Chu Yếm giật mình, bàn tay to lớn lập tức túm lấy cổ tay y, giọng khàn khàn run rẩy:

"Đừng... đừng nhìn..."

"Buông ra." Giọng y nhẹ như gió thoảng nhưng lại mang theo mệnh lệnh. Hắn siết chặt tay, đôi mắt vàng tối sầm. Hắn không muốn y nhìn thấy... không muốn y ghê tởm hắn.

"Ta... xấu xí lắm..."

Ly Luân khẽ thở dài, kéo tay hắn ra. Ngón tay y lướt chậm rãi dọc vết sẹo dài như rắn bò trên lồng ngực hắn. Hơi thở hắn run lên, đôi vai rộng khẽ co lại.

"Chu Yếm." Y gọi tên hắn. Chu Yếm cứng người. Đã lâu rồi y không gọi hắn như vậy, giọng y vẫn lạnh nhưng không còn xa cách như gọi "Triệu Viễn Chu".

"Những vết thương này... là vì bảo vệ ta, đúng không?"

Hắn cúi đầu, bàn tay to lớn run rẩy nắm chặt vạt áo y, giọng khàn đặc như lưỡi dao cào qua cổ họng:

"Đừng nói nữa... ta không cần thương hại... chỉ cần ngươi ở bên ta..."

Ly Luân không đáp, chỉ nghiêng người, cúi xuống hôn lên vết sẹo trên vai hắn. Đôi môi mỏng lạnh lẽo, mềm mại lướt chậm trên từng vết thương xấu xí. Hắn mở to mắt, toàn thân cứng lại. Tim hắn đập mạnh như sắp vỡ tung. Hơi thở nóng rực phả lên mái tóc đen của y.

"Ngươi..." Hắn khàn giọng, ngón tay siết mạnh vai y.

Y ngẩng lên, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn hắn, sâu như vực thẳm.

"Đừng tự ti. Với ta, ngươi không bao giờ xấu xí."

Hắn thở hắt, cúi đầu hôn mạnh lên môi y. Nụ hôn hung bạo, dữ dội, như muốn nuốt trọn cả linh hồn y. Tay hắn siết chặt eo y, kéo y ngã xuống giường, thân thể to lớn đè lên y, hơi thở dồn dập vang trong bóng tối.

"Ngươi tự chủ động... đừng hối hận..."

Hắn xé phăng áo y, vạt áo mỏng rách toạc để lộ bờ ngực trắng lạnh. Đôi nhũ tiểu nhỏ hồng nhạt khẽ run dưới ánh nến. Hắn cúi đầu, cắn mạnh đỉnh nhọn ấy, đầu lưỡi nóng rực liếm mút thô bạo.

"Ư...!" Y rên khẽ, bàn tay bấu chặt vai hắn. Hắn cười khàn, cởi quần y ra, luồn tay xuống giữa hai chân y. Đầu ngón tay thô ráp ma sát khe huyệt mềm mại, khiến nước ướt át lập tức rỉ ra.

"Đã ướt đến thế này... ngươi không biết ngượng sao?" Hắn rít khẽ bên tai y, rồi bất ngờ rút tay ra, thay bằng cự vật to lớn nóng rực cứng như thép, dí mạnh vào cửa huyệt vẫn đang co rút run rẩy.

"Không... chậm... chậm đã...!" Y thở gấp, giọng run run. Nhưng Chu Yếm không cho phép. Hắn giữ chặt eo y, cú thúc mạnh bạo đâm sâu vào tận cùng.

"A...!"

Tiếng da thịt va chạm vang lên ướt át, dâm mị. Hắn cắn mạnh cổ y, để lại vết răng đỏ sẫm trên làn da trắng muốt. Thắt lưng hắn chuyển động điên cuồng, từng cú thúc mạnh đến mức giường gỗ rung lên bần bật, tiếng rên rỉ của y bị nuốt trọn trong những nụ hôn nóng bỏng, ướt át, đầy chiếm hữu.

"Gọi ta..." Hắn gầm khẽ, mồ hôi nhỏ giọt xuống ngực y.

"Chu... Chu Yếm... a... Chu Yếm...!"

"Đúng... gọi ta... chỉ có thể gọi ta như thế này..."

Hắn rút ra gần hết rồi lại đâm mạnh vào, khiến thân thể y run rẩy, nước mắt lăn dài khóe mắt, môi hé mở rên rỉ khản đặc. Tiếng thở dốc, tiếng nhóp nhép dâm mị vang khắp tẩm điện, hòa lẫn tiếng tim đập vỡ vụn của hắn.
_____
Đêm ấy, hắn chiếm hữu y suốt đêm, đến khi trời sáng. Ly Luân nằm trong lòng hắn, kiệt sức, đôi mắt khép hờ, môi sưng đỏ, nhưng khóe miệng lại khẽ cong, như nụ cười thoáng qua.

Chu Yếm ghì chặt y vào ngực, đôi mắt vàng khép lại, giọng khàn đặc vang khẽ:

"Cảm ơn ngươi đã không chê ta, ngươi là ánh sáng duy nhất... trong đêm tối của ta."

Ngoài cửa sổ, bình minh dần lên, rọi vào hai bóng người quấn chặt lấy nhau, ấm áp đến tan chảy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top