Đời người
Đề bài: Nghị luận xã hội về đời người
Bài làm
Có ai tin, cách đây vài hơi thở, chúng ta vẫn đang là một sinh linh bé nhỏ còn chưa vẹn hình hài, cựa quậy trong bụng mẹ.
Cách đây vài cái chớp mắt, mẹ đã lặng câm hai dòng nước mắt nhìn chúng ta chào đời trong hạnh phúc viên mãn
Cách khoảnh khắc này không lâu, là lúc cha đã gặp mẹ trao duyên, thề hẹn, đem lòng thương nhớ rồi cùng chung một nhịp đập.
Không có một cổ máy thời gian nào có thể đếm xuể từng khoảnh khắc của đời người. Chỉ có ký ức là đầy đủ nhất những vui buồn, hờn giận, những cảm xúc khi thăng hoa lúc lại trầm lắng của đời người. Đấy là định mệnh, là một dấu ấn mà ai cũng có cho riêng mình với những câu chuyện và những trang nhật ký trong đời không bao giờ mờ vết mực hay lặn đi được trong bộ óc.
Có những thói quen thật không biết gọi là lập dị hay đặc trưng mới đúng nữa? Chẳng hạn vùi mãi một hằng đẳng thức vào đầu mà vẫn không tài nào nhớ được đời đời, nhưng lại có thể nhớ rất rõ ngày sinh nhật một ai đó thậm chí là nhớ rất lâu cả khi già đi và nhắm mắt nữa kìa. Lạ nhỉ!
Đời người như chiếc lá, xoay lưng đã heo hắt, rơi rụng. Năm đó, anh ngồi bên cạnh chị, cùng nhau trốn nắng dưới những khe lé xanh um, bao kỉ niệm buồn vui đã ghi lại dưới những tán lá mát rượi lắc lư cùng tiếng gió mỗi buổi trưa hè. Rồi không lâu, cũng chính anh chị và những người ngoài kia, đôi chân đã không ngần ngại mặc nhiên dẫm đi trên những chiếc lá xanh ngát năm xưa nay đã úa vàng.
Đời người cũng như thế, bao danh vọng, lợi lộc, tiếng thơm chỉ ngân nga, hào nhoáng, tâng bốc trong những giây phút cuồng nhiệt tạm thời, bỡ ngỡ, rồi tất cả cũng xin trả về cát bụi, khi bệnh tật nằm xuống, khi vật vã ho hắc vẫn lạnh lẽo cô đơn, sau ánh hào quan thì vui cũng là nô lệ, thường dân, cũng bị bội bạc, đối đãi vô tâm trong những hối hả giữa dòng người. Khi chết đi, ai cho tôi mang theo vinh hoa phú quý, ai còn ngân lên tên ta như thời vàng son lẫm liệt đã qua thật rồi.
Con hổ cho dù là chúa sơn lâm, là tên trùm rừng oai phong, gai góc một thời thì sao? Khi đứng trong lòng sắt thì hổ cũng là gà chó, là tội đồ mua vui cho thiên hạ đó thôi? Làm gì có kẻ quỳ dưới chân ta khi ta đang sa cơ thất thế, làm gì có ai đần độn đến nổi trân trọng một người không họ hàng thân thuộc, cái gì cũng có cái giá của riêng nó. Vậy mà biết bao người đã chết trong cái mãn nguyện ngu ngốc vì lời đường mật của kẻ xảo trá, nịnh bợ. Phải chăng nhu cầu khao khát sự thống trị khi lên đến đỉnh điểm đẻ được thỏa mãn đã trở nên hèn hạ, ngu ngục và tồi như vậy?
Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ gặp nhau, ở trong lòng đất, đều nằm yên đó và tan rã theo thời gian. Bởi thế việc gặp được người hay quên một người cũng đều do định mệnh đã sắp đặt, tuy số phận là vô hình nhưng hình như không ai có thể chống cự được. Đôi khi càng muốn xoay chuyển cuộc đời thì chỉ càng lâm vào khốn khổ, mặc nhiên an bày như vậy có lẽ sống sẽ thoải mái hơn.
Có những người vì rụt rè mà bỏ lỡ cả tình yêu của tuổi thanh xuân trong trẻo, cuồng nhiệt. Có những người vì không dám đi trên con đường vắng của mình nên đành ngậm ngùi hòa vào dòng người đông đúc để rồi lạc lối. Cuộc đời không phải để dành cho những hối tiếc khờ dại, những giây phút bốc đồng. Cuộc đời hẳn đã có ý nghĩa từ khi chúng ta còn chưa nhìn thấy ánh mặt trời.
Vài bước chân nữa, ta lại chống gậy khập khễnh, tạm biệt tuổi đôi mươi. Như một vé tàu lội ngược về thơ ấu, nhưng không lớn nữa mà sẽ ngủ đi, và cư trú ở một mảnh đất khác, không còn phiền toái của cõi trần.
Không quan trọng khi nào chết, quan trọng là nhắm mắt yên nghỉ ở đâu, tất cả giá trị của một đời người như hoàn toàn nằm ở cái nơi mà họ đã lựa chọn để mồ yên mã đẹp.
Vậy đó, đời người lờ lửng, mờ nhạt như một dòng sông khi ròng khi lớn, trôi đi lại trôi về, lại đi lại về lại bông bênh không có nơi đáp. Đời người rõ ràng đang trôi đi nhanh vèo không vơ tay vớt kịp hay sự thật là đời đang chậm một cách tàn nhẫn và vô hình nhất? Có những điều, mãi là dấu chấm hỏi và cả khi chết đi vẫn chưa hiểu tôi là ai, đang làm gì rồi đã phải nhắm hít mắt từ biệt chính mình ...???
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top