1
Thành phố Trùng Khánh này đẹp nhất chính là về đêm. Không phải muốn nói ban ngày nơi đây không đẹp, chỉ là về đêm nó luôn mang lại cho ta cái cảm giác thật kỳ lạ và khó tả.
Từng có người nói rằng: chỉ cần khi trong lòng vui vẻ cảnh đêm sẽ tự trở nên tươi đẹp hơn, bầu trời trống trải tịch mịch cũng sẽ biến thành một bầu trời đầy sao.
Và ngược lại, khi trong lòng ta buồn thì cảnh về đêm ở đây sẽ trở nên ảo não, u sầu, sẽ càng làm ta buồn hơn, buồn đến đau thắt tim gan, buồn đến mức tâm trạng như rơi xuống tận nơi đáy biển sâu thẳm nhất vậy.
Nhưng cớ sao hôm nay bầu trời đêm cậu thấy lại đẹp đến nao lòng, đẹp đến mức cậu từ một cậu nhóc mạnh mẽ trước mắt mọi người mà trở nên yếu đuối đến kì lạ. Cậu muốn khóc cho cuộc đời của cậu lắm, nhưng khóc rồi cậu làm được đây? Khóc rồi hắn có quay lại hay không? Khóc rồi lòng cậu có yên? Khóc rồi trong đầu sẽ không còn nghĩ đến hắn nữa hay chỉ làm cho mọi người xung quanh cậu phải thêm lo lắng?
_Anh cớ sao lại phải gắng chịu đến như vậy?
Một giọng nói kéo cậu quay trở lại thực tại, cậu nhìn sang người vừa lên tiếng.
Thì ra là cậu nhóc nhỏ hơn cậu một tuổi Lưu Diệu Văn.
Cậu nhóc này ngay từ ngày đầu gặp mặt đã khiến cậu vô cùng ấn tượng, đơn giản bởi vì cậu nhóc ấy có khuôn mặt rất giống với Nghiêm Hạo Tường - người mà cậu ngày đêm thương nhớ.
Cậu còn nhớ rất kĩ ngày đó khi bước vào phòng tập, cậu đã gặp Diệu Văn. Cậu như chết đứng, không tin vào mắt mình, suýt chút nữa cậu đã nhận nhầm Diệu Văn là Nghiêm Hạo Tường.
Hôm đó cậu cứ đứng nhìn Lưu Diệu Văn chẳng nói lời nào, cứ nhìn như vậy đến khi nước mắt lăn dài trên má cậu lúc nào cũng không hay.
_Lâm Nhi, em ra ngoài với anh một chút. - Đinh Trình Hâm chính là hiểu thằng em mình một mực yêu thương nhất trong công ty đang có tâm trạng phức tạp không ổn như thế nào, vì vậy anh cũng không thể để thằng em mình đứng ở đó thêm một giây phút nào nữa. Nếu như còn ở lại, anh không biết tâm trạng của Hạ Tuấn Lâm sẽ còn tệ tới mức nào nữa.
Cậu đương nhiên hiểu Lão Đinh nhà mình nghĩ gì nên đành ngoan ngoãn đi theo nghe giảng đạo.
Đi lên đến sân thượng, lão Đinh bỗng đứng lại, dùng giọng điệu xót xa nói với cậu:
_Có phải rất giống? - nói rồi anh lại nhìn lên bầu trời.
_Phải, giống đến mức em suýt tưởng là cậu ta. - cậu nói rồi nở một nụ cười rất đẹp nhìn người anh mà mình tin tưởng.
_Đừng cười, anh ghét nụ cười đó. Trông nó rất giả tạo, không giống em chút nào!
Bầu không khí bỗng chốc im lặng đến đáng sợ, nó nặng nề như bị cả một tảng đá lớn đè nén vậy.
Cậu cảm giác bầu không khí này nên dừng lại, nếu không cậu sẽ không thở được mất!
_Em xin lỗi...
_Em thấy cậu nhóc thực tập sinh mới ra sao?
_Hừm cũng đễ thương đó, có hơi nhút nhát nhưng cũng hơi lạnh lùng, khá giống với tính cách của Hạo Tường.
_Vậy em có nghĩ...
_Không! - Lão Đinh vẫn chưa nói hết câu nhưng cậu đã hiểu anh muốn nói gì, chuyện đó với cậu chính là điều không thể.
_Tại sao ? Tại vì em vẫn còn thương Hạo Tường sao?
_...
_Sao em lại đi thương một người vô tâm với em như vậy? Thản nhiên rời bỏ em, mặc kệ em nói gì, van xin kiểu gì hắn cũng phớt lờ em, coi em như không khí...
_Đủ rồi Đinh ca...
_Người như vậy có đáng để em thương hay không? Tại sao em lại không buông mà giữ khư khư mối tình này...
_ĐINH CA EM BẢO ĐỦ RỒI!
_CHƯA, CHƯA ĐỦ! CHƯA ĐỦ ĐỐI VỚI ANH! ANH CÒN MUỐN NÓI NỮA, NÓI ĐỂ EM TỈNH RA, EM ĐỪNG MÙ QUÁNG NHƯ ANH VÀ TIỂU DẬT NGÀY XƯA NỮA...
_Em mệt rồi, em xin đi nghỉ đây. - Cậu vừa dứt lời liền đi một mạch ra ngoài, bỏ lại Đinh Trình Hâm đang đưa ánh mắt đượm buồn nhìn theo thân ảnh cậu rời đi.
_Thật ngu ngốc! - anh cũng đi khỏi sân thượng chứ còn đứng đây có nước mai anh liệt giường vì bệnh :))
Trên đường đi về kí túc xá, tâm trạng của cậu cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào. Cậu cảm giác như thể cả thế giới đang quay lưng lại với cậu vậy.
Từ đâu ra một chai nước lạnh bị áp sát vào má cậu làm cậu bửng tình khỏi tâm trạng đang rối bời. Đã nhìn thấy thủ phạm, thì ra chính là thằng nhóc mới đến công ty, không ai khác chính ngoài Lưu Diệu Văn.
_ Wei Wei đừng giận em nha, tại em muốn đưa chai nước cho anh nhưng kêu hoài anh không trả lời. - Thấy cậu nhíu mày nên nhóc cứ cuống cuồng xin lỗi làm cậu dù đang khó chịu cỡ nào cũng phải bật cười.
_Không sao không sao, em kiếm anh có chuyện gì à?
_Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với anh thôi. Tại lúc nãy chưa kịp chào hỏi gì anh đã đi mất. - Cậu nhóc vừa nói vừa tu chai nước còn lại đang cầm trên tay
_À vậy sao? Vậy mình chào hỏi lại từ đầu nha, anh là Hạ Tuấn Lâm. - Cậu chìa tay ra tỏ vẻ muốn bắt tay làm quen, Lưu Diệu Văn cũng vui vẻ bắt tay lại rồi giới thiệu:
_Em là Lưu Diệu Văn, sau này xin Lâm Nhi chỉ giáo thêm!
_Lâm Nhi gì mà Lâm Nhi, phải gọi là Lâm ca ca biết không? Ai dạy em gọi anh là Lâm Nhi vậy?! - Cậu chính là đang muốn một cước đạp văng cái thằng nhóc ngỗ ngược này! Tại sao một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn cậu lại thay vì gọi cậu là ca ca mà lại gọi là Lâm Nhi? Lâm nhi cái What The Fuck!!!!
_Tại trong phòng tập em thấy mọi người cũng gọi anh là Lâm Nhi mà, sao em không được gọi! - anh bĩu môi cười hì hì hà hà.
_Nhóc có biết trong đó ai cũng lớn hơn nhóc không? Ai cũng cao như cây xào nên có tư cách gọi Lâm Nhi. Còn nhóc vừa nhỏ vừa lùn hơn anh chính là vẫn nên gọi anh đây là Lâm ca ca đi :333 - cậu hai tay chống lên hông nói lớn.
_Èo eo để coi em sẽ nên gọi anh là gì...vẫn nên là Lâm Nhi thì hơn hahaa - Anh nói xong liền đánh nhẹ vào vai cậu rồi bỏ chạy, miệng thì lại luôn la lên Lâm Nhi Lâm Nhi làm cậu tức điên cả người.
_À ha thì ra mày chọn cái chết! - Cậu xắn tay áo lên rồi đuổi theo, cậu thề cậu mà bắt được thằng nhóc đó thì nó chết chắc rồi!
Cứ thế người khiêu khích người nổi giận, anh chạy cậu đuổi cậu đánh anh, hai người cũng từ chuyện này mà trở nên thân thiết hơn. Có lẽ là nhờ duyên số mà anh và cậu lại chung phòng kí túc xá. Chính vì thế từ đó trở đi anh và cậu cứ như hình với bóng, cứ dính lấy nhau thân thiết vô cùng. Tuy nhiên lúc nào cũng sẽ thấy hai người cãi nhau chí choé vì Diệu Văn một mực lúc nào cũng muốn gây chuyện với Tuấn Lâm. Thật ra Lưu Diệu Văn làm như vậy cũng chỉ vì muốn Hạ Tuấn Lâm có thể vui vẻ, toàn tâm toàn ý mà buông bỏ quá khứ bi thương kia.
______________________________
Mèo méo meo mèo mèo con mèo ngu ngốc cute phô mai que xin chào cả nhà
Tại tui ghiền Văn Lâm Tường Lâm quá rồi mà chả ai có cho tui đọc nên tui đành cặm cụi viết thử nè
Tui là em rẻ chị rẻ mẹ rẻ của Tường ca vì tui chính là muốn ngược chết Tường ca nhà ta
Mọi người nhớ đọc rồi góp ý cho tui nhaaaaa
Cảm mơn bé đã chính sửa lại truyện của chị nhoaaaaa yêu em nhiều Yanggg_1912
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top