Chương 18-22

18
Sau khi tắm xong, Lưu Diệu Văn mặc áo ngủ của Á Hiên.

Trên quần áo mang theo hương xà phòng nhàn nhạt giống như đúc mùi hương trên người Á Hiên, hắn rất thích ngửi.

Lúc hai người tắm rửa xong còn chưa đến 8 giờ, Tống Á Hiên hỏi Lưu Diệu Văn, "Cậu muốn xem TV không, bây giờ kênh thiếu nhi hẳn là vẫn còn chiếu phim hoạt hình."

Lưu Diệu Văn không có hứng thú với phim hoạt hình, "Cậu dạy tớ dụng di động gõ chữ đi."

"Sao tự nhiên lại muốn học gõ chữ vậy?" Tống Á Hiên hơi buồn bực.

"Không phải cậu nói rằng sau này nếu có thêm một cái điện thoại thì sẽ nhắn tin với tớ sao?"

Nhìn đôi mắt xinh đẹp đen trắng rõ ràng kia, Tống Á Hiên nhất thời không nói gì.

Nói thật, nếu không phải Lưu Diệu Văn nhắc nhở thì cậu cũng quên mất mình từng nói điều này.

"Lên phòng tớ đi, tớ dạy cho cậu."

Trước khi dạy Lưu Diệu Văn gõ chữ thì Tống Á Hiên thoa kem trị nẻ cho hắn.

Da tay bé khốc kiều rất non, ngón trỏ và ngón út bị giá rét tổn thương, vừa sưng vừa đỏ.

Sau khi thoa xong, Tống Á Hiên đưa kem trị nẻ cho Lưu Diệu Văn, dặn hắn mỗi ngày đều phải thoa.

Lưu Diệu Văn: "Ừm."

Lưu Diệu Văn đã sớm học xong ghép vần nhưng lại không biết nhiều chữ như vậy.

Tống Á Hiên dạy hắn gõ chữ tên của mình đầu tiên.

Lưu Diệu Văn rất thông minh, sau khi gõ ra tên của mình thì hắn đã biết gõ mấy chữ khác ra sao. Nhưng vì không quen thuộc trình tự sắp xếp của những chữ cái ấy nên tốc độ gõ tương đối chậm thôi.

Tống Á Hiên lại dạy hắn làm sao để gửi tin nhắn đi.

-

Mặc dù bé khốc kiều dần cởi mở hơn nhưng vẫn không hoạt bát hiếu động như những đứa trẻ khác. Mà Tống Á Hiên cũng chẳng phải trẻ 8 tuổi thật sự nên không có hứng thú gì với đồ chơi trẻ con.

Vậy nên hai nhóc thành thục này vừa đến 8 giờ đã tắt đèn lên giường rồi.

Tống Văn Thiến thấy bọn họ im lặng quá mức nên thừ dịp 8 giờ lúc quảng cáo giữa phim lên ngó qua phòng Á Hiên.

Kết quả, mở cửa ra thì thấy trong phòng tối om.

Hai cái đầu nhỏ trên giường cùng nhìn về phía bà.

Tống Văn Thiến:......

Sớm vậy đã đi ngủ rồi?

Sinh hoạt lành mạnh dữ vậy trời?

Bà còn tưởng rằng hai đứa trẻ hiếm khi được ngủ cùng một chỗ thì chắc chắn phải chơi quên lối về, thậm chí buổi tối cũng không muốn ngủ chứ.

"Mẹ, có việc gì sao ạ?" Tống Á Hiênhỏi.

"Không có việc gì, các con cứ ngủ đi, ngủ đi." Tống Văn Thiến vẫy tay, rời khỏi phòng.

"Giảm tiếng TV đi, hai đứa nhỏ đều đi ngủ rồi." Tống Văn Thiến hạ giọng, quát Lục Đào một trận.

"......Bây giờ mới 8 giờ, anh chỉ ngồi xem cùng em thôi mà, sao lại nói anh, điều khiển là em cầm mà?"

Lục Đào ủy khuất như bé mập mạp hai trăm cân.

"Đừng ngồi cùng em, sang bên khác đi." Tống Văn Thiến đá Lục Đào một cái, nhặt điều khiển lên giảm tiếng TV.

Thật ra Tống Á Hiên với Lưu Diệu Văn chưa ngủ, chỉ nằm trong ổ chăn thôi.

Vừa mới nằm xuống không bao lâu thì Lưu Diệu Văn vì không thoải mái mà cử động.

Tống Á Hiên hỏi hắn, "Làm sao vậy?"

"Tay ngứa quá."

Trong ổ chăn ấm áp, chỗ bị tổn thương do giá rét của Lưu Diệu Văn nổi lên cảm giác ngứa ngáy khó nhìn.

Lúc còn nhỏ Tống Á Hiêncũng từng bị động lạnh tay nên biết cảm giác này.

Cậu kéo tay Lưu Diệu Văn qua, thuần thục xoa xoa chỗ bị tổn thương, giúp máu tuần hoàn.

Lưu Diệu Văn lại gần, gương mặt non mịn trắng nõn dán vào đầu vai Tô Vân Cảnh, nhắm hai mắt lại.

Đây là một hành động thân mật thể hiện hàm ý không muốn rời xa.

Ngửi được mùi vị thanh tân thoải mái trên người Tô Vân Cảnh, hô hấp của Lưu Diệu Văn dần vững vàng.

Tống Á Hiên thả tay Lưu Diệu Văn ra, chèn kín chăn cho hắn, ngáp một cái rồi điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái.

Sau khi Tống Á Hiên ngủ, Lưu Diệu Văn mở mắt.

Đôi mắt đen nhánh nhìn Tống Á Hiên chăm chú, lát sau Lưu Diệu Văn ôm lấy cậu, vùi mặt vào cổ cậu.

-

Cái việc ngủ lại này, có lần một là sẽ có lần hai.

Lưu Diệu Văn ngủ rất ngoan, không ngáy ngủ, không nghiến răng cũng không lăn lộn lung tung.

Nhưng hắn có một tật xấu, đó là thích dính người khác mà ngủ, có lúc sẽ đè lên cánh tay của Á Hiên, ngày hôm sau tê đến nỗi cậu không nâng lên nổi.

Sau khi ý thức được rằng tư thế ngủ ấy sẽ gây phiền toái cho Tô Vân Cảnh, Lưu Diệu Văn thu liễm không ít nhưng vẫn thích dựa sát vào cậu.

Tống Á Hiên có thể hiểu được, đây là một trong những biểu hiện của việc khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Dù sao thì thời thơ ấu của Lưu Diệu Văn quá nát, hơn nữa còn thấy mẹ ruột của mình nhảy lầu, thật vất vả mới gặp được người thân cận, chắc chắn sẽ bắm chặt lấy.

Vậy nên Tống Á Hiên sửa cho Lưu Diệu Văn.

Dính thì dính đi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, lúc ngủ ai mà chẳng có đam mê nhỏ chứ?

Bởi vì thường xuyên ra vào nhà Tống Á Hiên nên cơ hội ở chung của Lưu Diệu Văn với Tống Văn Thiến và Lục Đào đã tăng lên nhiều.

Bé khốc kiều sau khi bỏ đi lớp da cao lãnh kia, dựa vào vẻ ngoài xuất sắc thì trong cái thế giới xem mặt thế này thì mọi việc đều thuận lợi.

Hai vợ chồng đều có hảo cảm với Lưu Diệu Văn.

Ngoại trừ Tống Á Hiên thì Lưu Diệu Văn không quá chú ý tới người khác.

Dù là vậy thì hắn cũng chú ý thấy bụng Tống Văn Thiến ngày càng to hơn.

"Tớ chưa nói với cậu sao? Mẹ tớ vì mang thai nên bụng mới như vậy đó." Tống Á Hiên cười giải thích với hắn.

Đồng tử đen nhánh của Lưu Diệu Văn khẽ run lên.

"Cậu muốn em trai hoặc em gái sao?" Yết hầu của hắn giống như bị bóp nghẹt, thanh âm nghèn nghẹn.

Nhận thấy lời nói của Lưu Diệu Văn có gì đó không ổn, Tống Á Hiên vội vàng tỏ thái độ, "Dù tớ có thêm em thì tớ vẫn thương cậu mà."

Khoảng thời gian trước, Lưu Diệu Văn không cho cậu chia kẹo cho những đứa trẻ khác.

Lúc đầu Tô Vân còn không biết nguyên nhân nhưng sau khi cân nhắc lại mọi chuyện thì đã hiểu.

Nhóc con này ghen tị.

Trong tiểu thuyết, Lưu Diệu Văn là một người có chiếm hữu dục rất mạnh, đến nỗi sắp trở thành bệnh trạng.

Làm người ta cảm thấy biến thái nhưng cũng làm người ta hô to kích thích.

Tuy rằng Tống Á Hiên không phải nữ chính, một nhóc bảy tuổi như Lưu Diệu Văn càng không thể nảy sinh tình yêu với cậu.

Nhưng tình thân, tình bạn cũng sẽ làm người khác đố kỵ.

Ví dụ như anh trai sẽ ghen ghét em được cha mẹ yêu thương hơn, A sẽ đau lòng vì B chơi thân với C hơn.

Lưu Diệu Văn muốn độc chiếm Á Hiên, muốn Tống Á Hiênchỉ đối xử tốt với một mình hắn.

Với nhân thiết của hắn thì có ý nghĩ như vậy chẳng có gì ngoài ý muốn.

Tống Á Hiên giống như người cha sắp có đứa con thứ hai, đảm bảo với đứa lớn Lưu Diệu Văn.

"Cậu yên tâm, tớ sẽ không vì bất kỳ ai mà xem nhẹ cậu."

Trong đầu Tống Á Hiên đột nhiên nhảy ra một lời kịch thịnh hành trên internet, cậu cảm thấy dùng ở đây rất thích hợp.

"Em ấy không phải tới để chia rẽ tình huynh đệ của chúng ta mà là tới để gia nhập." Tống Á Hiên nói chuyện đều bảo khang(?).

"Cậu không muốn ngoại trừ tớ thì lại có thêm một người chơi sao? Chờ em ấy lớn lên còn sẽ chạy theo sau mông cậu, mềm mềm manh manh gọi cậu là anh ơi."

Lưu Diệu Văn không muốn.

Hắn một chút cũng không muốn.

Đứa bé trong bụng Tống Văn Thiến kia tới là để chia rẽ hắn và Tô Vân Cảnh.

Giờ khắc này, Lưu Diệu Văn nhận thức rất rõ một việc.

Ngoại trừ hắn, Tống Á Hiên còn có cha mẹ, có bạn học, có bạn bè.

Mà hắn chỉ có Hiên.

Hiện tại lại có thêm một người tới tranh giành Tống Á Hiên với hắn.
Tống Á Hiên không rõ suy nghĩ của Lưu Diệu Văn, ngược lại còn cảm thấy đây là một cơ hội tốt, đúng lúc có thể dạy hắn giá trị quan chính xác.

Lưu Diệu Văn cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách hơi cực đoan, dục vọng độc chiếm mạnh nếu không cũng sẽ không liều mạng vì nữ chính.

Hắn là loại người một khi rơi vào tình cảm là sẽ khăng khăng một mực, đụng phải tường cũng sẽ không quay đầu lại.

Tống Á Hiên hi vọng hắn rộng lượng, cởi mở hơn, cũng hi vọng tổn thương trong quá khứ của hắn có thể phai nhạt đi, tiếp nhận càng nhiều người hơn, như vậy mới có thể cảm nhận được nhiều yêu thương hơn.

Tống Á Hiên rót rất nhiều canh gà tâm hồn cho Lưu Diệu Văn nhưng hắn thì một câu cũng không nghe vào.

Toàn đầu óc hắn đều là việc Tống Văn Thiến mang thai, Tống Á Hiên sẽ có thêm em.

Thấy Lưu Diệu Văn rũ mắt xuống, Tống Á Hiên cuối cùng cũng ngừng nấu canh gà.

Cậu xoa mái tóc đen mềm mại của Lưu Diệu Văn, trịnh trọng đảm bảo với hắn, "Tớ sẽ không bỏ rơi cậu đâu."

Lông mi Lưu Diệu Văn run lên, trong lòng hắn sinh ra rất nhiều sợ hãi.

Dưới lòng bàn tay ấm áp của Á Hiên, những thứ bất thường, bất an, cảm xúc cuồng bạo tạm thời bị vuốt phẳng, áp xuống.

Lưu Diệu Văn khép lại đôi mắt, gác trán lên vai Á Hiên.

Hắn nghĩ.

Trên thế giới này, nếu chỉ có hai người bọn họ thôi thì tốt rồi.

-

Sau khi biết Tống Văn Thiến mang thai, Lưu Diệu Văn luôn vô thức nhìn chằm chằm vào cái bụng đang phồng lên của đối phương.

Tống Văn Thiến đang thái rau trong bếp thì thấy Lưu Diệu Văn đang nhìn vào bụng bầu của bà, bà cười vẫy vẫy tay gọi hắn vào.

Ở quê Tống Văn Thiến có một phong tục.

Nghe nói miệng trẻ nhỏ rất linh, có thể đoán đúng giới tính thai nhi trong bụng thai phụ.

"Diệu Văn, con cảm thấy em bé trong bụng dì là em bé nam hay là em bé nữ? Nếu con đoán đúng thì chờ dì sinh xong sẽ làm đồ ngon cho con."

Lưu Diệu Văn nhìn bụng Tống Văn Thiến, không nói chuyện.

Con ngươi hắn là màu đen thuần túy, giống như vực sâu không đáy, có thể cắn nuốt tất cả.

"Diệu Văn?" Tống Văn Thiến nhíu mày.

Lưu Diệu Văn thu hồi tầm mắt, biểu tình lạnh nhạt, thanh âm cũng rất nhẹ, "Là bé nữ ạ."

"Phải không?" Tống Văn Thiến không quá để ý điểm dị thường vừa rồi của Lưu Diệu Văn, bà cười xoa bụng chính mình, "Nữ tốt mà, dì thích bé gái."

"Như vậy được không, chờ dì sinh nó ra thì đính thân cho hai đứa nhé?"

Tống Văn Thiến cố ý trêu hắn, "Con có muốn vợ nhỏ không nè?"

Lưu Diệu Văn lại đột nhiên nói, "Con có thể sờ không?"

"Có thể chứ." Tống Văn Thiến cầm tay nhỏ của Lưu Diệu Văn đặt lên bụng chính mình.

"Nếu đúng là bé gái thì tương lai làm vợ nhỏ cho con." Tống Văn Thiến tiếp tục trêu hắn, "Con thích không?"

Lưu Diệu Văn không thích.

Em bé trong bụng sinh ra rồi sẽ cướp đi sự chú ý của Tống Á Hiên đối với hắn.

Hắn sao có thể thích được?

Tống Á Hiên từ toilet đi ra thì thấy Lưu Diệu Văn banh chặt gương mặt nhỏ, thần sắc không rõ hỉ nộ mà đặt tay trên bụng Tống Văn Thiến.

Cậu nhíu nhíu mày, mạc danh cảm thấy sởn tóc gáy.

Tống Á Hiên vội vàng gọi Lưu Diệu Văn vào phòng.

"Vừa rồi cậu nói gì với mẹ tớ đấy?" Tống Á Hiênhỏi hắn.

Thanh âm Lưu Diệu Văn nhàn nhạt, "Dì ấy hỏi tớ có thích đứa bé trong bụng dì ấy không, còn nói phải làm vợ nhỏ của tớ."

Tống Á Hiên: "......"

Người lớn toàn thích nói giỡn như vậy.

Bởi vì trẻ con căn bản chẳng biết vợ nhỏ là gì, phản ứng ngây thơ của bọn chúng luôn chọc trúng điểm cười của người lớn.

Tống Á Hiên nhấp môi, cẩn thận hỏi hắn, "Vậy cậu thích không?"

Ngoài dự đoán của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn ngẩng đầu, gương mặt tinh xảo nở nụ cười, "Tớ thích."

Lúc hắn cười rộ lên, mi mắt cong cong, đáy mắt sạch sẽ thanh triệt.

Tống Á Hiên ngẩn người, theo bản năng hỏi, "Thật vậy chăng?"

Cậu hơi hoài nghi, bởi vì biểu hiện trước đó của Lưu Diệu Văn nhìn thế nào cũng không giống thích.
19
Lưu Diệu Văn gật đầu, khóe môi vẫn treo ý cười nhợt nhạt.

Thấy Lưu Diệu Văn rốt cuộc cũng bước thêm nửa bước nữa, trong lòng Tống Á Hiên rất vui, kích động khó có thể hình dung được.

Thật tốt quá, bé khốc kiều cuối cùng cũng có thể đẩy ra mây mù của thơ ấu để thấy rõ trăng sáng.

"Vậy cậu thích tớ sao?" Lưu Diệu Văn nghiêm túc hỏi Tô Vân Cảnh.

"Đương nhiên." Không hề nghi ngờ.

Lưu Diệu Văn rũ mắt, lông mi tạo ra bóng ma rất nặng trên mí mắt dưới, vừa tối tăm lại bướng bỉnh, "Nếu so với em ấy thì, còn thích tớ không?"

Em ấy là chỉ đứa bé trong bụng Tống Văn Thiến.

Lưu Diệu Văn nhận định em ấy là bé gái.

Bởi vì hắn hi vọng đứa nhỏ này khác giới tính với hắn, càng hi vọng cái thích của Tống Á Hiênđối với hai người cũng khác nhau.

Tống Á Hiên hơi chần chờ, cuối cùng vẫn cho Lưu Diệu Văn một đáp án khẳng định, "Thích."

Nghe được lời này, Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật sự.

Hắn không thích đưa bé kia, cũng giống như việc hắn không thích những người khác ngoài hắn chạm vào Á Hiên.

Tống Văn Thiến cầm tay hắn, xoa đầu hắn, Lưu Diệu Văn không những không cự tuyệt mà còn biểu hiện rất ngoan ngoãn.

Đó là vì hắn biết, đây là cách sinh tồn.

Tống Văn Thiến là mẹ của Hiên, hắn cần làm bà ấy thích hắn, chỉ có như vậy mới có thể tự do ra vào nhà này.

Đứa bé chưa sinh kia, mặc dù hắn có chán ghét thì cũng phải tiếp nhận.

Bởi vì Tống Á Hiê nmuốn hắn tiếp nhận sinh mệnh mới này, cho nên không thích cũng phải thích.

Hắn không muốn làm cậu tức giận.

-

Biểu hiện của Lưu Diệu Văn ngày càng tốt, đã hoàn toàn hòa nhập vào gia đình nhỏ này.

Hôm Nguyên Đán ấy, Tống Văn Thiến cố ý cầu tình với viện trưởng cô nhi viện, để Lưu Diệu Văn ở lại buổi tối.

Những đứa trẻ khác sẽ làm ầm ĩ nhưng Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn không giống vậy.

Hai đứa nhỏ đứa này so với đứa kia còn hiểu chuyện hơn, nếu không phải trong bụng Tống Văn Thiến đang mang một đứa thì đã muốn nhận nuôi Lưu Diệu Văn rồi.

Lưu Diệu Văn có thể buông bỏ, bắt đầu tiếp nhận những người khác, đây là kết quả mà Tống Á Hiên muốn thấy nhất.

Trong phòng tắm, Lưu Diệu Văn vừa tắm xong, cả người ướt át, giống như một khối dương chi bạch ngọc bị lột ra khỏi vải vóc.

Hắn ngửa đầu, dưới lông mi cong vút là đôi mắt đen nhánh, sạch sẽ.

"Tớ thích chú, cũng thích dì, cả em bé trong bụng nữa."

Tống Á Hiên nghe thấy hắn nói như vậy.

Nhìn bé ngoan Lưu Diệu Văn, trong lòng Tống Á Hiên một mảnh mềm mại, giơ tay xoa mái tóc đen vẫn còn ướt nước của hắn.

Cảm nhận được niềm vui từ trong ra ngoài của Tô Vân Cảnh, khóe môi Lưu Diệu Văn vẫn duy trì nụ cười.

Nhưng khi Tống Á Hiên xoay người đi lấy khăn lông thì nụ cười ấy dần tắt đi, đáy mắt sạch sẽ cũng dần dần biến lại thành vực sâu thăm thẳm.

Lưu Diệu Văn rất thông minh, so với những đứa cùng tuổi thì hắn càng hiểu việc nhìn mặt đoán ý.

Hắn mơ hồ cảm giác được rằng, Tống Á Hiên rất muốn hắn hòa nhập vào gia đình này, vậy nên hắn nỗ lực thỏa mãn mong chờ của cậu đối với hắn.

Tống Á Hiêndùng khăn lông khô, giúp Lưu Diệu Văn lau tóc.

"Nhưng người tớ thích nhất là cậu." Lưu Diệu Văn gắt gao nắm vạt áo của Tô Vân Cảnh, hắn không hề chớp mắt mà nhìn Á Hiên, "Cậu có thích tớ nhất không?"

Tống Á Hiên cười, cứ cách mấy ngày là Lưu Diệu Văn đều phải hỏi một lần vấn đề như vậy.

Cũng chỉ có lúc này Tống Á Hiên mới có thể khẳng định chắc chắn rằng Lưu Diệu Văn là một đứa trẻ bảy tuổi.

Trên thế giới này nào có cái gọi là thích nhất, thế giới của người trưởng thành có quá nhiều cám dỗ, đồ vật muốn có cũng rất nhiều, chỉ có trẻ con mới có thể treo lời nói như vậy bên miệng.

Cho dù khi ở cùng bạn gái, mi đột nhiên thốt ra một câu, toàn thế giới anh thích em nhất, thì có khi bị bạn gái ghét bỏ mấy lời âu yếm sến sẩm ấy.

Nhưng nếu Lưu Diệu Văn thích nghe thì Tống Á Hiên cũng không từ chối việc nói cho hắn nghe.

"Tớ cũng vậy, thích nhất cậu, toàn thế giới tớ thích cậu nhất!" Tống Á Hiên dùng giọng điệu khi dỗ trẻ em nói.

Lưu Diệu Văn không nói gì nhưng nắm chặt vạt áo Tống Á Hiên.

Hắn có thể nghe ra đối phương có thật lòng hay không, hắn biết, Tống Á Hiên chỉ dỗ chơi hắn thôi.

Thậm chí còn không coi lời nói của hắn là thật, Lưu Diệu Văn rũ mắt.

Bây giờ, hắn giống như những đứa trẻ ở cô nhi viện ấy, bị nhốt sau hàng rào sắt, toàn tâm toàn ý chờ người quyên góp quay lại.

Ác long cười nhạo người lùn, cuối cùng lại biến thành người lùn.

-

Trường học cho nghỉ ba ngày Nguyên Đán, Tống Á Hiên mua pháo hoa que, mang theo Lưu Diệu Văn đến cô nhi viện chơi với những bạn nhỏ khác.

Tống Á Hiên  nhịn không được cảm thán, cứ tiếp tục như vậy thì bé khốc kiều sẽ không biến thành bé bệnh kiều nữa, tất cả đều bắt đầu phát triển theo hướng tốt.

Cha ruột của Lưu Diệu Văn rất nhanh sẽ tìm tới, đưa hắn về nhà nuôi.

Ngày tháng cụ thể Tống Á Hiên không nhớ rõ, chỉ nhớ là sau Nguyên Đán không lâu.

Ở chung với Lưu Diệu Văn hơn nữa năm, Tống Á Hiên tất nhiên là không bỏ được hắn, nhưng cái gì nên tới thì sẽ phải tới.

Đợi đến khi Lưu Diệu Văn được đón về, nhiệm vụ của Tống Á Hiê nđại khái cũng hoàn thành, chẳng biết cậu có rời khỏi thế giới này hay không.

Haiz.

Cách đó không xa, Lưu Diệu Văn cầm một que pháo hoa chói sáng.

Hoa lửa lướt qua trong giây lát, chiếu vào đôi mắt xinh đẹp của Lưu Diệu Văn, lại chẳng thể chiếu sáng vực sâu trong đôi mắt đen nhánh ấy.

Hắn không thích những thứ giống như phù dung sớm nở tối tàn, cho dù nhìn đẹp hơn đi chăng nữa, hắn cũng chẳng bị mê hoặc.

Nhìn Tống Á Hiên bị những đứa trẻ khác vây quanh, Lưu Diệu Văn nhíu chặt mày.

Pháo hoa que có chỉ số nguy hiểm nhỏ, rất thích hợp để trẻ con chơi.

Trong cô nhi viện có rất nhiều bạn nhỏ chưa từng chơi qua, có vài bạn nữ lúc đầu còn nhút nhát sợ sệt nhưng sau khi không thấy nguy hiểm thì chẳng thể ngăn nổi thiên tính của mình, vây quanh Tống Á Hiên để xin.

Những que pháo hoa trong tay Tống Á Hiên rất nhanh đã được chia hết.

Thấy trong tay Lưu Diệu Văn chỉ còn hai qua, Tống Á Hiên hỏi hắn, "Còn muốn chơi không? Có muốn tớ mua thêm cho cậu vài que không?"

Lưu Diệu Văn không nói chuyện, không ngừng xoa mũi, chóp mũi đều bị hắn xoa đỏ lên.

Tống Á Hiên sờ trán hắn, "Làm sao vậy, mũi không thoải mái hay là bị cảm rồi?"

"Có chút lạnh."

Lưu Diệu Văn giờ giống như người tuyết vậy, làn da tuyết trắng, chóp mũi đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh, giống như hai viên đá đính trên mặt người tuyết.

Tống Á Hiên sợ hắn bị cảm, chẳng còn tâm tình dẫn hắn đi mở rộng vòng bạn bè.

"Chúng ta trở về đi." Tống Á Hiên quàng khăn cho Lưu Diệu Văn.

"Ừ."

Thấy Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên cùng rời đi, mấy đứa nhỏ khác trong cô nhi viện đều lộ ra sự thất vọng của mình.

Trên đường trở về, Lưu Diệu Văn luôn mím môi, chẳng rõ là do bị lạnh hay là ghen việc cậu chia pháo hoa que cho người khác.

Tống Á Hiên nhịn không được giải thích với hắn một câu, "Tớ là hi vọng cậu kết thêm mấy người bạn, như vậy lúc tớ đi học sẽ không phải lo lắng cậu cô đơn lẻ loi."

Lời này rõ ràng đã lấy được lòng Lưu Diệu Văn, khóe môi hồng nhuận hơi hơi cong lên.

Hắn kéo tay Tống Á Hiên lại, đôi mắt hơi cong, giọng điệu vui sướng, "Tớ biết."

Nụ cười đó đâm thẳng vào tim Tống Á Hiên, cậu cảm thấy độc bé nam phụ mà cậu trúng lại nặng hơn rồi.

Bệnh kiều cũng chẳng có gì ghê gớm, tuy rằng dục vọng độc chiếm hơi mạnh nhưng lại rất dễ dỗ.

Xem đó, dỗ một lần là vui vẻ, dễ thương biết bao.

-

Sau khi kỳ nghỉ Nguyên Đán kết thúc, Tống Á Hiên  chưa đi học được mấy ngày, ngày nọ, khi tan học về đi ngang qua cô nhi viện thì thấy một chiếc siêu xe dừng ở cửa.

Trong lòng Tống Á Hiên lộp bộp một tiếng.

Đây hẳn là cha ruột của Lưu Diệu Văn tìm tới cửa.

Tống Á Hiên chẳng thể nói rõ tư vị trong lòng mình, một khi Lưu Diệu Văn được đón đi, hai người bọn họ sẽ cách nhau mấy trăm km, cơ hội gặp mặt cũng ít đi.

Càng đừng nói đến việc sau khi hoàn thành nhiệm vụ liệu Tống Á Hiên có còn tiếp tục lưu lại thế giới này không.

Trong lúc Tống Á Hiên   đang miên man suy nghĩ, Lưu Diệu Văn vẫn theo lẽ thường đi ra từ cô nhi viện.

Chỉ là, lần này theo sau hắn còn có một người đàn ông.

Người nọ mặc một bộ tây trang vừa thân màu đen, cao mi trường mục, ngũ quan thâm thúy anh tuấn, khí chất xuất chúng.

Người này chính là cha ruột của Lưu Diệu Văn, Thẩm Niên Uẩn.

Lưu Diệu Văn theo họ mẹ, diện mạo cũng giống mẹ đến bốn, năm phần, đặc biệt là mặt mày.

Vậy nên khi Thẩm Niên Uẩn nhìn thấy Lưu Diệu Văn lần đầu tiên là biết mình không tìm nhầm người.

Theo sau Lưu Diệu Văn là Thẩm Niên Uẩn, theo sau Thẩm Niên Uẩn lại là trợ lý của ông ấy, còn có viện trưởng cô nhi viện và hai người trung gian.

Có thể tìm thấy Lưu Diệu Văn như vậy, người trung gian phát huy tác dụng mấu chốt.

Lưu Diệu Văn đã đi tới, nói với Tống á Hiên , "Đi thôi, về nhà cậu kiểm tra bài tập."

Thần sắc hắn lạnh nhạt, không nhìn ra vui buồn.

Thẩm Niên Uẩn đi sau Lưu Diệu Văn, muốn nói lại thôi.

Nhìn ra được, người đàn ông này ở thương trường như cá gặp nước nhưng đối mặt với đứa con xa lạ của chính mình lại phá lệ bó tay không có biện pháp, giữa mày mang vài phần thất bại.

Tống Văn Thiến đỡ tay lái, bất động thanh sắc đánh giá Thẩm Niên Uẩn.

Cửa hàng ngũ kim tuy rằng quy mô không lớn nhưng người đến người đi, Tống Văn Thiến đã gặp muôn hình muôn vẻ khách hàng.

Sự nhạy bén của người làm ăn đã giúp bà nhận ra bầu không khí vi diệu.

Thấy người này có vẻ đến vì Lưu Diệu Văn, Tống Văn Thiến sinh ra vài phần cảnh giác cùng tò mò.

Lưu Diệu Văn là bạn tốt với con trai bà, bà cũng thích đứa bé này nên lắm miệng hỏi một câu.

"Viện trưởng Lý, vị này là?"

Viện trưởng cô nhi viện vội vàng giới thiệu bọn họ, "Vị này chính là ngài Thẩm, ngài ấy là cha ruột của Diêu Văn, hôm nay là tới đón Diệu Văn."

"Ngài Thẩm, đây là Văn Thiến mà tôi đã nói với ngài, tâm địa nhà bọn họ rất tốt, quan hệ với Diệu Văn cũng tốt."

Vừa nghe là cha của Lưu Diệu Văn, còn là cha ruột, Tống Văn Thiến kinh ngạc nhìn Thẩm Niên Uẩn.

Người đàn ông trước mắt vừa nhìn là biết điều kiện không tồi, có thể mặc tây trang tốt như vậy, còn mang đồng hồ nổi tiếng, sao sẽ bỏ con ở cô nhi viện?

Sự ghét bỏ trong mắt Tống Văn Thiến quá mức rõ ràng, Thẩm Niên Uẩn không được tự nhiên khụ một chút.

"Rất cảm ơn mọi người đã chăm sóc Hàn Chu, không biết cô có thời gian không? Buổi tối tôi muốn mời cô và chồng cô ăn bữa cơm xoàng."

Thấy Thẩm Niên Uẩn nói chuyện rất khách khí, thành kiến của Tống Văn Thiến đã bớt đi chút.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lưu Diệu Văn vẫn gắt gao nắm chặt tay Tô Vân Cảnh.

Cảm nhận được sự tức giận mơ hồ của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiênnói với Tống Văn Thiến, "Mẹ ơi, mẹ nói chuyện với chú này nhé, con mang Diệu Vănvề nhà trước."

Lưu Diệu Văn rõ ràng không tiếp nhận Thẩm Niên Uẩn, Tống Á Hiênmuốn đơn độc khai đạo cho hắn.

Tống Văn Thiến cũng nhìn ra sự bài xích của Lưu Diệu Văn, bà gật đầu, "Đi đi."

Thẩm Niên Uẩn vừa muốn nói gì đó thì Tống Văn Thiến cho hắn một ánh mắt, kịp thời ngăn lại.
20Sau khi Tống Á Hiênvà Lưu Diệu Văn đều rời đi, Tống Văn Thiến mới mở miệng, "Đây vốn dĩ là chuyện nhà các người, người ngoài như tôi không nên nhúng tay vào. Nhưng Diệu Vănlà một đứa trẻ tốt, quan hệ với nhà chúng ta cũng không tồi, tôi coi nó như con trai."

"Tôi biết, vậy nên rất cảm ơn cô." Thẩm Niên Uẩn ăn nói khéo léo, "Đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện, nếu cô không bận thì chúng ta có thể tìm một chỗ tâm sự không?"

Vừa lúc, ông rất muốn nói chuyện cùng người quen thuộc với Lưu Diệu Văn, tìm hiểu sâu hơn về đứa con trai chưa từng gặp mặt này.

"Đến văn phòng của tôi đi." Viện trưởng cô nhi viện vội nói.

Chuyện lớn nhất bây giờ của Tống Văn Thiến là về nhà nấu cơm.

Nhưng so với việc cha ruột của Lưu Diệu Văn tìm tới cửa thì việc nấu cơm đúng là không thể so được.

"Vậy đi thôi." Tống Văn Thiến đẩy xe đạp vào trong cô nhi viện.

Thẩm Niên Uẩn nhìn thoáng qua trợ lý đằng sau, đối phương vội vàng tiến lên giúp Tống Văn Thiến đẩy xe.

"Để tôi đẩy cho, cô đang mang thai mà, cẩn thận thân thể."

Sự ân cần của nam trợ lý hơi dọa đến Tống Văn Thiến, những người này cũng không giống như người ở huyện nhỏ này.

Trong lòng Tống Văn Thiến nghi hoặc, cha ruột của Lưu Diệu Văn từ đâu đến?

Bản edit được đăng duy nhất tại: https://truyenhdt.com/tac-gia/tieuly1

-

Thấy tay nhỏ của Lưu Diệu Văn lạnh, sau khi về đến nhà, Tống Á Hiênkéo hắn đến cạnh máy sưởi để sưởi ấm.

Tống Á Hiênthật cẩn thận hỏi hắn, "Người vừa rồi là bố cậu sao?"

"Tớ không có bố." Giọng điệu Lưu Diệu Văn thực bình thản nhưng lúc rũ mắt xuống đuôi mắt lại nhiễm lệ khí.

"Là ông ấy nhận sai người, hay là cậu không muốn nhận ông ấy?" Tống Á Hiênbiết rõ còn cố hỏi.

Tống Á Hiêngỡ khăn quàng màu đen trên cổ xuống, đặt trên máy sưởi, Lưu Diệu Văn lặng lẽ nắm một góc, tay hắn nắm chặt.

"Ông ta vứt bỏ tớ, vậy nên tớ không có bố."

Lưu Diệu Văn nói trong lòng, tớ chỉ có cậu.

Thật ra Thẩm Niên Uẩn không vứt bỏ Lưu Diệu Văn, năm đó ông ấy muốn nuôi Lưu Diệu Văn nhưng là mẹ hắn, Phó Hàn Duyên mang hắn đi.

Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa Thẩm Niên Uẩn là người cha tốt.

Lưu Diệu Văn đều bảy tuổi rồi ông ấy mới nhớ tới hắn, hơn nữa vẫn là sau khi vợ con qua đời rồi mới nhớ đến đứa con này.

Tuy rằng làm cha từng có sai, nhưng không phải hắn không yêu Lưu Diệu Văn, dù sao cũng là con ruột của mình.

Hơn nữa lựa chọn duy nhất lúc này của Lưu Diệu Văn là Thẩm Niên Uẩn.

Nhà Tống Á Hiênsẽ không nhận nuôi Lưu Diệu Văn, hắn hoặc là được người khác nhận nuôi, hoặc là vĩnh viễn ở trong cô nhi viện có điều kiện kém.

Vậy nên Tống Á Hiênmong rằng hắn sẽ đi cùng Thẩm Niên Uẩn.

"Là mẹ cậu nói với cậu rằng bố cậu vứt bỏ hai người sao?" Tống Á Hiênphân tích cho hắn, "Tớ cảm thấy cậu không nên tin lời từ một phía."

"Cậu thử nói chuyện với bố xem, hỏi một chút xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu không muốn biết vì sao họ lại chia tay sao?"

Lưu Diệu Văn không muốn biết.

Nhưng hắn nghe ra được hàm ý ẩn sau câu nói của Tô Vân Cảnh.

"Cậu hi vọng tớ đi với ông ấy sao?" Lưu Diệu Văn rũ mắt, thanh âm có chút buồn.

"Nói như thế nào đây, nếu tớ là người trưởng thành, tớ nhất định sẽ nghĩ cách nhận nuôi cậu." Tống Á Hiêncó chút bất đắc dĩ, "Đáng tiếc tớ còn quá nhỏ."

Tống Á Hiênhi vọng bé khốc kiều có thể ăn no, mặc ấm, tiếp thu giáo dục tốt nhất.

Trong mắt Lưu Diệu Văn như có vụn băng lấp lánh, ánh sáng mỏng manh chớp động, "Cậu thật sự, nghĩ đến việc nhận nuôi tớ sao?"

"Đương nhiên." Tống Á Hiênxoa đầu hắn thở dài, "Nhưng bây giờ nói những cái này cũng vô dụng, chúng ta đều còn nhỏ, có một số việc chẳng thể làm chủ nổi."

"Nói thế nào đi nữa thì hắn là bố của cậu, chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc gia đình xa lạ nhận nuôi cậu."

Lưu Diệu Văn lại gục đầu xuống.

Tống Á Hiênnhìn phần gáy quá mức mảnh khảnh kia, hơi mềm lòng.

"Tớ biết cậu không muốn trở về cùng ông ấy, có một phần nguyên nhân là luyến tiếc tớ, nhưng chúng ta có thể gọi điện thoại mỗi ngày, nghỉ đông và nghỉ hè cậu có thể tới tìm tớ chơi."

Tống Á Hiênnói cho hắn biết, giao thông hiện tại rất tiện lợi.

Đừng nói trong nước, cho dù ra nước ngoài thì cũng chỉ tốn mười mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay thôi.

Lưu Diệu Văn vẫn không mở miệng, hắn liễm mi, giống như đang suy tư điều gì.

Bản edit được đăng duy nhất tại: https://truyenhdt.com/tac-gia/tieuly1

-

Tống Văn Thiến sau khi nói chuyện với Thẩm Niên Uẩn thì đánh giá đối với ông ấy cũng không tệ lắm.

Thẩm Niên Uẩn nói năng bất phàm, vừa nhìn là thấy đã từng được giáo dục tốt, quan trọng nhất là không cao cao tại thượng như những kẻ có tiền khác.

Thẩm Niên Uẩn một hai phải mời vợ chồng Tống Văn Thiến ăn cơm, cảm tạ bọn họ chăm sóc Lưu Diệu Văn nửa năm này.

Nói là cơm xoàng nhưng Thẩm Niên Uẩn để trợ lý đặt nhà hàng tốt nhất.

Lần ăn cơm này tất nhiên sẽ mang theo hai nhóc con.

Tống Á Hiêncòn tưởng rằng Lưu Diệu Văn sẽ không đi, không nghĩ tới rằng hắn cũng không cự tuyệt.

Chẳng qua trong lúc ăn cơm thì không phản ứng lại Thẩm Niên Uẩn, điều này ít nhiều cũng làm Thẩm Niên Uẩn cảm thấy xấu hổ.

Ăn xong cơm chiều, Thẩm Niên Uẩn do dự một chút rồi mới hỏi Lưu Diệu Văn, "Ta có đặt phòng ở khách sạn, con về khách sạn với ta hay là đi về trước?"

Tống Văn Thiến biết quan hệ cha con của hai người không tốt lắm nên chủ động giải vây, "Để Diệu Vănvề với chúng tôi đi."

Điều kiện ở cô nhi viện quá gian khổ, máy sưởi cũng chẳng có mấy.

Thẩm Niên Uẩn rốt cuộc vẫn là cha ruột của Lưu Diệu Văn, không muốn hắn trở về chịu khổ. Lúc chuẩn bị đồng ý đề nghị của Tống Văn Thiến thì lại nghe thấy Lưu Diệu Văn nói.

"Tôi về khách sạn với ông."

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Lưu Diệu Văn, bao gồm cả Tô Vân Cảnh.

Này......

Tốc độ nghĩ thông này không khỏi quá nhanh đi?

Thẩm Niên Uẩn vốn luôn không rõ vui buồn cũng hiếm khi lộ ra vui mừng.

Thẩm Niên Uẩn duỗi tay muốn nắm tay Lưu Diệu Văn, đối phương không cảm kích mà tránh đi.

Lưu Diệu Văn không phản ứng Thẩm Niên Uẩn, hắn nói với Tô Vân Cảnh, "Cậu trở về đi, trên đường cẩn thận."

Ánh đèn màu quất ấm trong phòng chiếu lên sườn mặt hắn, tạo ra bóng mờ mờ ảo ảo.

Nhìn Lưu Diệu Văn mặt mày trầm tĩnh, trong khoảnh khắc Tống Á Hiênthế nhưng cảm thấy xa lạ.

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi nhưng Tống Á Hiênchẳng thể đoán được bây giờ hắn đang nghĩ gì.

"Được." Tống Á Hiênchỉ phải gật đầu.

Trên đường trở về, Tống Văn Thiến còn nói với Lục Đào, "Đôi khi huyết thống rất kỳ diệu, Diệu Vănnhìn giống như không thích bố của nó nhưng rồi cuối cùng vẫn đi theo người ta không chút do dự."

Nhận ra vị chua trong lời nói của Tống Văn Thiến, Lục Đào nhịn không được nở nụ cười, "Em ghen cái gì? Người ta là cha con ruột đó."

Tống Văn Thiến nhướng mi, "Ghen thì làm sao? Diệu Vănthế nào cũng coi như nửa con trai của em, đính hôn với đứa trong bụng rồi."

"Em bớt bớt đi, còn chưa có sinh ra đâu, đã có con rể rồi?" Lục Đào cười mắng.

Lúc hai người cãi nhau, Tống Á Hiênnhìn ngoài ra cửa sổ không nói một lời.

Nói thật, trong lòng cậu rất phức tạp.

Hai cha con hòa hảo là chuyện tốt, nhưng Tống Á Hiêncó cảm giác chua xót, nhãi con chính mình vất vả nuôi dưỡng bị người khác bắt cóc mất.

-

Ngày hôm sau, Tống Á Hiênvẫn theo lẽ thường đi học.

Khi đi ngang qua cô nhi viện, cậu quen thoái nhìn thoáng qua, phía sau hàng rào sắt hôm nay trống rỗng, chẳng có bất kì ai.

Chỉ cần buổi tối Lưu Diệu Văn không ngủ lại thì buổi sáng hắn nhất định đứng ở cửa cô nhi viện, nhìn Tống Á Hiênđi học.

Hôm nay chợt không thấy người, Tống Á Hiênít nhiều còn có chút không thích ứng.

Nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng bé khốc kiều sẽ được chăm sóc tốt thì cậu cũng an tâm rồi.

Sau khi chấp nhận sự thật Lưu Diệu Văn phải rời đi, phiền muộn của Tống Á Hiênvề điểm này đều tan biến hết, chỉ còn lại điểm không tha(?).

Buổi chiều khi Tống Văn Thiến tới đón Tống Á Hiênthì nói cho cậu biết, Lưu Diệu Văn đã đồng ý trở về với Thẩm Niên Uẩn.

Vậy nên buổi tối hôm nay bà ấy định sẽ mời hai cha con về nhà ăn cơm.

Biết Lưu Diệu Văn thích ăn cá, Tống Văn Thiến cố ý chọn cá thanh giang để nấu.

Cá thanh giang ít xương nhưng giá cả lại gấp mười lần cá chép, đủ để thấy Tống Văn Thiến có bao nhiêu coi trọng bữa cơm này.

Tống Văn Thiến chuyên môn làm một bàn lớn, chúc mừng cha con Lưu Diệu Văn đoàn viên. Thẩm Niên Uẩn mang theo quà đến cửa, món quà thật ra không quý giá bao nhiêu nhưng nói ra lại làm người ta thấy thoải mái.

"Quan hệ của hai đứa nhỏ tốt như vậy, hy vọng hai nhà chúng ta có thể qua lại nhiều, đừng chặt đứt liên hệ giữa chúng nó."

Thẩm Niên Uẩn nho nhã tuấn lãng, không có sự kiêu căng của kẻ có tiền.

Vợ chồng Tống Văn Thiến rất có hảo cảm với hắn, mặc kệ sau này có thật sự liên hệ hay không thì riêng phương thức nói chuyện này thôi thật sự khiến người khác hưởng thụ.

Một bữa cơm chủ khách đều vui, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Trong khi người lớn đang nói chuyện thì hai đứa trẻ con chỉ yên lặng ăn.

Chỉ là Lưu Diệu Văn hứng thú không cao, Tống Á Hiêngắp đồ ăn cho hắn thì mới có thể ăn một miếng, bằng không chỉ ăn mỗi cơn.

Sau bữa cơm chiều, Lưu Diệu Văn muốn ngủ lại đêm nay, buổi sáng ngày mai hắn sẽ phải ngồi máy bay cùng Thẩm Niên Uẩn trở về.

Thẩm Niên Uẩn không muốn quấy rầy người khác nhưng chẳng thể lay chuyển được ý tứ của Lưu Diệu Văn, đành phải đồng ý.

Cơm chiều Lưu Diệu Văn chẳng ăn bao nhiêu, chờ sau khi Thẩm Niên Uẩn rời đi thì Tống Á Hiêntrộm cầm ra nửa que thịt xiên.

"Có đói bụng không?" Tống Á Hiênhỏi hắn, "Có muốn ăn thêm một chút không?"

Nhìn thịt xiên trong tay Tô Vân Cảnh, Lưu Diệu Văn đột nhiên nhớ tới những ngày Tống Á Hiêntrộm cơm từ nhà ra cho hắn ăn.

Tuy chỉ qua hơn một tháng thôi nhưng lại làm người có cảm giác như đã qua mấy đời.

Lưu Diệu Văn mím môi dưới, nhận lấy xiên que trong tay Tô Vân Cảnh.

Hắn cúi đầu, tóc mềm che khuất mặt mày tinh xảo, đường cong lưu sướng uyển chuyển của cằm và xương mũi.

Thấy tâm tình Lưu Diệu Văn xuống dốc, Tống Á Hiênngồi xuống cạnh hắn. . truyện tiên hiệp hay

"Tuy rằng hai chúng mình phải tách ra nhưng không phải chẳng thể liên hệ, quan trọng nhất là cậu tìm được người nhà, cậu hẳn là vui vẻ..."

Tống Á Hiêncòn chưa nói xong đã bị Lưu Diệu Văn nhét một miếng thịt xiên vào miêng.

Tô Vân Cảnh:......

Ừm, vị thịt xiên vẫn là không tồi.

Tống Á Hiênyên lặng cắn thêm một miếng.

Bản chất của Lưu Diệu Văn là bé cool guy yêu sạch sẽ nhưng hắn cũng không ghét bỏ Tô Vân Cảnh, tại dấu răng của Tống Á Hiêncắn một miếng.

Tống Á Hiênmóc ra hai túi sữa chua, cho Lưu Diệu Văn một túi, mình một túi.

"Thật ra người khác vẫn không tồi, cậu trở về với ông ấy thì phải sống tốt, có chuyện gì thì nên chủ động nói chuyện với hắn, đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói."

Tống Á Hiênbiết, tuy rằng Lưu Diệu Văn đồng ý trở về với Thẩm Niên Uẩn nhưng vẫn còn khúc mắc với ông ấy.

Loại khúc mắc này không phải ngày một ngày hai là có thể cởi bỏ, nhưng chỉ cần Lưu Diệu Văn có thể đi đầu mở rộng cửa lòng, Tống Á Hiêntin rằng quan hệ cha con của hai người sẽ chậm rãi tốt lên.

Kỳ thực Lưu Diệu Văn không thích nghe điều này nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn ừ một tiếng.

"Cái này tặng cho cậu." Lưu Diệu Văn lấy ra một cái di động đời mới nhất.

"Đây là bố cậu mua?"

"Ừ."

"Nếu là ông ấy mua cho cậu thì cậu cầm là được rồi, cậu đưa cái di động cũ trước kia cho tớ, về sau tớ dùng nó gọi điện thoại cho cậu."

"Cái điện thoại ấy cậu đã đưa cho tớ." Lưu Diệu Văn nhăn mày nói, "Nó là của tớ."

Tô Vân Cảnh:...... Được rồi.

Ngẫm lại của cải của Thẩm Niên Uẩn, Tống Á Hiêncảm thấy nhà hắn sẽ chẳng thiếu một bộ di động cho nên cũng không từ chối nữa.
21
Sau khi ăn xong, Tống Á Hiênvà Lưu Diệu Văn đi đánh răng rồi lên giường ngủ.

Có vẻ như vì sắp chia xa nên đêm nay Lưu Diệu Văn dính người cực kỳ, hắn hỏi Tống Á Hiênvài lần rằng liệu có vì khoảng cách xa xôi mà dần xa cách với hắn không.

Biết bé khốc kiều khuyết thiếu cảm giác an toàn nên Tống Á Hiênrất kiên nhẫn mà nói với hắn rằng sẽ không.

Vẫn luôn như vậy tới 12 giờ đêm, Tống Á Hiênbuồn ngủ không mở nổi mắt, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Lưu Diệu Văn nhìn người đang ngủ say trong bóng tối, hắn dựa lại gần, ôm lấy Tô Vân Cảnh.

Đúng như Tống Á Hiênnói, hai người bọn họ còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không thể làm chủ được.

Đặc biệt là Lưu Diệu Văn.

Hắn rất nhỏ yếu, ăn, mặc, ở đều phải dựa vào người khác.

Tuy rằng vợ chồng Tống Văn Thiến đối xử với hắn không tồi nhưng cái "không tồi" này được xây dựng với tiền đề là biểu hiện ngoan ngoãn giả dối của hắn.

Hơn nữa loại "không tồi" này rất không ổn định, chờ Tống Văn Thiến sinh ra đứa bé trong bụng sẽ không còn đặt sự chú ý lên một người ngoài chẳng có quan hệ huyết thống với bà ấy.

Hòa thuận của bọn họ bây giờ giống như pháo hoa ngày đó, lướt qua trong giây lát, tràn ngập sự không xác định.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao Lưu Diệu Văn đồng ý trở về với Thẩm Niên Uẩn.

Hắn phải mạnh mẽ lên.

Nếu Tống Á Hiênkhông có năng lực nuôi hắn thì hắn có thể nuôi Tô Vân Cảnh.

-

Tống Á Hiêngặp ác mộng cả nửa buổi.

Trong một có một con rắn lớn dính nhớp khiếp người cuộn vài vòng quanh cậu, quấn chặt đến nỗi cậu tức ngực khó thở, hô hấp không thuận.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tống Á Hiênkhông ngủ ngon, rất giống bị yêu tinh hút hơn nửa tinh nguyên.

Trong tay có cảm giác lông xù xù làm huyệt thái dương của cậu thình thịch kinh hoàng.

Cúi đầu thì thấy hóa ra là tóc của Lưu Diệu Văn.

Bé khốc kiều đè trên người hắn, toàn bộ cánh tay của Tống Á Hiênbị áp đến không còn cảm giác.

Tống Á Hiênvừa cử động, lông mi dày dài của Lưu Diệu Văn run rẩy, sau đó mở mắt, trong đôi mắt đen nhánh còn có vẻ mê mang.

Thấy Tống Á Hiênnhíu mày, không ngừng hít khí lạnh, Lưu Diệu Văn vội vàng xoa bóp cánh tay bị tê của cậu.

Lưu Diệu Văn không niết còn tốt, niết một cái làm Tống Á Hiêncó cảm giác như mấy nghìn cây kim chọc vào xương cậu, miệng kêu không ngừng.

Tống Á Hiênchờ cánh tay dễ chịu hơn chút rồi mới chậm rãi hoạt động cánh tay ấy.

Cậu nhìn không được hỏi Lưu Diệu Văn, "Tối qua lúc ngủ ấy, cậu không chê cộm sao?"

Lưu Diệu Văn bóp vai cho Tô Vân Cảnh, thấp giọng nói, "Nửa đêm tớ thấy hơi lạnh nên sát lại cho ấm."

Tô Vân Cảnh:...... Rồi hiểu.

-

Thẩm Niên Uẩn đặt vé máy bay bay lúc 9 giờ, chưa đến giờ ông ấy đã tới đón người.

Lúc Thẩm Niên Uẩn tới, nhà Tống Á Hiênđang ăn sáng.

Hôm nay là thứ năm, Tống Á Hiêncòn phải đi học nên không thể đưa Lưu Diệu Văn ra sân bay.

Tống Văn Thiến chuẩn bị cho Lưu Diệu Văn một túi đồ ăn to, bên trong có dưa chuột chua bà muối, đậu hủ khô và lỗ đại bổng cốt(?).

Mấy thứ linh tinh vụn vặt chứa đầy cả một túi.

Thừa dịp Tống Văn Thiến dặn dò Lưu Diệu Văn nhớ thường xuyên trở về thăm họ, Tống Á Hiênnói với Thẩm Niên Uẩn, "Chú ơi, con có thể nói chuyện riêng với chú không?"

Thẩm Niên Uẩn hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Tô Vân Cảnh, sau đó gật đầu, theo cậu vào phòng ngủ.

Tống Á Hiênđưa cho Thẩm Niên Uẩn một quyển vở nhỏ, "Cái này là do con viết, Diệu Vănkhông phải người hay bắt bẻ nhưng cũng có thứ yêu thích và thói quen sinh hoạt nhỏ."

Mấy thứ này có thể giúp Thẩm Niên Uẩn thêm hiểu Lưu Diệu Văn.

Cũng có thể giúp Lưu Diệu Văn nhanh chóng hòa nhập với hoàn cảnh sinh hoạt mới.

Trên gương mặt lãnh túc anh tuấn của Thẩm Niên Uẩn nhiễm chút ý cười, ánh mắt nhìn Tống Á Hiêncũng ôn hòa hơn rất nhiều, "Con có tâm quá."

Tống Á Hiênmang gương mặt trẻ con nghiêm túc nói, "Diệu Vănlà người rất cô đơn, lúc con quen biết bạn ấy thì cơ bản bạn ấy không chơi cùng những bạn nhỏ khác."

"Sau đó con lại nghe được rằng trước kia mẹ bạn ấy đối xử không tốt với bạn ấy, con cũng nhìn thấy trên người cậu ấy có rất nhiều vết thương."

Nghe được những điều này, Thẩm Niên Uẩn cũng nhịn không được thở dài.

Phó Đường là người phụ nữ có tính cách như thế nào, Thẩm Niên Uẩn hiểu rõ.

Nhiều năm như vậy để Lưu Diệu Văn đi theo người phụ nữ ấy chịu khổ, trong lòng Thẩm Niên Uẩn cũng khó chịu.

Nhìn thấy sự áy náy trên mặt Thẩm Niên Uẩn, Tống Á Hiêntiếp tục nói:

"Hình như Diệu Văncòn tận mắt nhìn thấy mẹ mình nhảy từ trên lầu xuống, buổi tối cậu ấy hay gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại thì cảm xúc suy sút rất nhiều."

"Hy vọng về sau chú có thể ở bên cậu ấy nhiều chút, đặc biệt là lúc cậu ấy gặp ác mộng. Mẹ con cũng rất thương cậu ấy, nói rằng cậu ấy chịu khổ quá nhiều, trong lòng chắc chắn sẽ để lại bóng ma."

Lúc này Tống Á Hiênkhông sợ mình biểu đạt quá mức thành thục sẽ khiến Thẩm Niên Uẩn hoài nghi.

Cảm xúc của Thẩm Niên Uẩn đối với Lưu Diệu Văn là áy náy không thể nghi ngờ.

Bởi vậy Thẩm Niên Uẩn đặc biệt lo lắng chuyện Lưu Diệu Văn có thể biến thành Phó Đường thứ hai, dù sao thì gia tộc bọn học có bệnh về phương diện tinh thần có tính di truyền.

Trong tiểu thuyết, Thẩm Niên Uẩn cực kỳ coi trọng các vấn đề về phương diện tinh thần của Lưu Diệu Văn, tìm cho hắn rất nhiều bác sĩ tâm lý.

Ngày thường Thẩm Niên Uẩn bận rộn công tác nên rất ít câu thông với Lưu Diệu Văn.

Tuổi thơ mà Lưu Diệu Văn trải qua chỉ có chích thuốc và làm trị liệu tâm lý.

Điều này làm Lưu Diệu Văn cảm thấy rằng mọi người đều coi hắn bị bệnh tâm thần.

Có lẽ ý định ban đầu của Thẩm Niên Uẩn không phải như vậy nhưng hành động của ông ấy lại gây tổn thương cho Lưu Diệu Văn.

Những điều Lưu Diệu Văn từng trải qua hồi bé làm hắn thiếu tình thương, hơn nữa hắn còn tận mắt chứng kiến mẹ ruột tử vong, còn là cái chết thảm thiết nữa.

Bất luận là ai, chỉ cần là người bình thường đều sẽ lưu lại bóng ma tâm lý.

So với bác sĩ tâm lý thì sự quan tâm của người nhà còn quan trọng hơn.

Cố tình hai cha con bọn họ, một người thì bận rộn công việc, người còn lại tự khép kín lòng mình, không dễ dàng tin tưởng người khác. Điều này khiến cho tình huống càng ngày càng không ổn.

Vậy nên Tống Á Hiênhai bút cùng vẽ, đêm qua thì khuyên nhủ Lưu Diệu Văn, hôm nay nhắc nhở Thẩm Niên Uẩn một chút.

Hai bút cùng vẽ: tiến hành đồng bộ (ví với việc hai phía cùng tiến hành).

-

Lúc Tống Á Hiênxuống lầu tiễn Lưu Diệu Văn thì bị đối phương ôm chặt lấy.

Biết trong lòng Lưu Diệu Văn không muốn buông, Tống Á Hiêncười an ủi hắn, "Chờ đến lúc nghỉ đông thì cậu có thể trở về thăm tớ mà, đến lúc đó tớ mua kẹo hồ lô cho cậu ăn."

Lưu Diệu Văn trầm mặc nắm ống tay áo của Tô Vân Cảnh.

Hắn không muốn đi, không muốn rời khỏi Tô Vân Cảnh, đặc biệt là vào lúc này.

Chỉ mấy tháng nữa thôi là Tống Á Hiênsẽ có em gái, sự chú ý dành cho Lưu Diệu Văn vốn đã giảm, bây giờ rời khỏi cô nhi viện thì sự chú ý mà Tống Á Hiêndành cho hắn sẽ ngày càng ít.

Hắn cực kỳ ghen ghét với đứa bé trong bụng Tống Văn Thiến.

Đố kỵ việc nó chỉ cần sinh ra là tự nhiên trở thành một phần của gia đình này.

Không giống hắn, chẳng sợ hắn ngụy trang tốt hơn nữa, hòa nhập tốt hơn nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật hắn là người ngoài.

Vì hiểu rõ điều này nên Lưu Diệu Văn không thể không rời đi.

Cuối cùng, Lưu Diệu Văn vẫn chậm rãi thả ra, hắn rũ mắt, đột nhiên nói một câu, "Vậy về sau không được mua cho người khác."

"Hả?" Tống Á Hiênnhất thời không hiểu được ý của hắn.

Lưu Diệu Văn ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh rất nghiêm túc, "Nếu cậu đã đồng ý mua kẹo hồ lô cho tớ vậy thì trước đấy không thể lại mua cho người khác."

Sau này cũng không thể.

Đồ vật đã cho hắn rồi thì không thể cho người khác!

Tô Vân Cảnh:......

Một cái kẹo hồ lô thôi mà, sao lại làm cậu có cảm giác như đang thề non hẹn biển vậy nè.

Đồng ý với Lưu Diệu Văn, thì không thể cho người khác, nếu không chính là một bé tra nam.

Tống Á Hiêngiải đọc cái hành vi này của Lưu Diệu Văn là chứng sợ hãi trước khi chia lìa.

"Được, nghỉ đông tớ chờ cậu về." Tống Á Hiênhiểu được sự nhạy cảm của Lưu Diệu Văn, hơn nữa còn dung túng sự nhạy cảm ấy.

Lúc này Lưu Diệu Văn mới vừa lòng.

Chờ đến sau khi Lưu Diệu Văn ngồi vào xe, nhìn chiếc ô tô màu đen đang xa dần ấy, Tống Á Hiênmới sinh ra phiền muộn.

Bé khốc kiều cậu nuôi nửa năm, cuối cùng vẫn đi với người nhà của mình rồi.

-

Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm vào Tống Á Hiêntừ gương chiếu hậu.

Thẳng đến khi người biến mất, hắn cũng không thu hồi tầm mắt.

Cảnh vật ven đường dần lại trong mắt Lưu Diệu Văn nhưng lại chẳng có thứ gì thật sự vào được đôi con ngươi đen nhánh ấy.

Không biết qua bao lâu thì Lưu Diệu Văn mới mở miệng, hắn hỏi Thẩm Niên Uẩn ngồi bên cạnh, "Các người nói chuyện gì?"

Lưu Diệu Văn nhìn thấy Tống Á Hiêngọi Thẩm Niên Uẩn vào phòng nhưng không biết hai người nói chuyện gì.

Lưu Diệu Văn khó có được lần chịu chủ động nói chuyện với ông, Thẩm Niên Uẩn cũng có hứng thú tâm sự nhiều với hắn.

Mà Tống Á Hiênlà cửa đột phá không tồi, Thẩm Niên Uẩn có nhìn ra được Lưu Diệu Văn có tình cảm rất sâu với đứa bé kia.

"Cũng không nói gì, nó cho ba một quyển vở nhỏ, nói với ba một ít thói quen sinh hoạt của con."

Trước mắt Thẩm Niên Uẩn không muốn nói về mẹ của Lưu Diệu Văn với hắn nên giấu đi những câu nói sau đó của Tô Vân Cảnh.

Lưu Diệu Văn dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Thẩm Niên Uẩn, rất lễ phép hỏi hắn, "Tôi có thể xem quyển vở kia không?"

Thấy Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng Thẩm Niên Uẩn rất tốt, ông đưa quyển vở lớn bằng bàn tay mà Tống Á Hiênđưa ông cho Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn lật một tờ.

Chữ viết bên trên hắn rất quen thuộc, đúng là Tống Á Hiênviết.

Vì để phù hợp với nhân thiết trẻ tám tuổi, Tống Á Hiêncố ý viết chữ thật lớn.

Tống Á Hiêndùng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết, cậu ấy dị ứng với lông của đào, không thích ăn gừng, rau thơm...

Nội dung cũng không nhiều, chỉ hai trang giấy nhưng Lưu Diệu Văn nhìn rất lâu.

Có vài chữ hắn không biết nhưng dựa vào nhận thức mà đoán mò cũng có thể đoán đúng khoảng bảy, tám phần.

Thẩm Niên Uẩn còn chưa xem qua nội dung Tống Á Hiênviết nên trước khi lên máy bay muốn Lưu Diệu Văn đưa lại quyển sổ nhỏ này.

Phản ứng của Lưu Diệu Văn rất lạnh nhạt, hắn khép quyển sổ nhỏ lại thả vào ba lô của mình, "Có vấn đề gì sau này có thể trực tiếp hỏi tôi."

Ý tứ rất đơn giản, sổ nhỏ này hắn tịch thu.

Thẩm Niên Uẩn:......

Thẩm Niên Uẩn nhìn đứa con hai mặt của mình, nhất thời không nói gì.

-

Tuy Lưu Diệu Văn đã rời đi nhưng quan hệ của hai người cũng không bị cắt đứt.

Mỗi ngày Lưu Diệu Văn sẽ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho Tô Vân Cảnh.

Từ cuộc trò chuyện, Tống Á Hiênbiết được Lưu Diệu Văn và Thẩm Niên Uẩn phụ từ tử hiếu, quan hệ ngày càng hòa hợp. Tống Á Hiênvô cùng vui vẻ.

Có vẻ như vì nhiệm vụ của Tống Á Hiênhoàn thành nên hệ thống không định để cậu tiếp tục ở lại thế giới này.

Vào một đêm nọ, Tống Á Hiênbị khẩn cấp đưa vào bệnh viện.

Chờ sau khi cậu tỉnh lại thì đã là chuyện của hôm sau rồi. Trên cổ tay còn đột nhiên xuất hiện hai chữ số, 10.

Lúc đầu Tống Á Hiênkhông biết hai cữ số ấy đại biểu cho điều gì, cứ sau một ngày thì con số ấy bị trừ đi một.

Tống Á Hiêncó ngốc cũng hiểu được rằng, đây đâu phải con số, nó rõ ràng là sinh mệnh của cậu đang đếm ngược.

Tống Á Hiênkhông khỏi cười khổ, hệ thống thật đúng là tá ma giết lừa.

Tá ma giết lừa, tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ - ma: cối xay – sát: gϊếŧ – lư: con lừa. Sau khi xay xong thì gϊếŧ chết lừa | qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát; qua rào vỗ vế" hết rên quên thầy. (https://bachngocsach.com/forum/threads/286/page-2)

Một khi cậu hoàn thành nhiệm vụ thì ngay lập tức sắp xếp để cậu rời khỏi thế giới này, ngay cả điểm hay thưởng cũng chẳng có.

Thân thể của Tống Á Hiênngày càng suy yếu, Tống Văn Thiến và Lục Đào cũng ngày càng thương tâm.

Mỗi lúc như vậy, Tống Á Hiêncũng không biết có nên nói chân tướng cho bọn họ không, cũng chẳng biết từ biệt lần cuối với bé khốc kiều như nào.
Trong những ngày nằm viện, Tống Á Hiênvẫn trò chuyện với Lưu Diệu Văn mỗi ngày.

Bây giờ Lưu Diệu Văn khó khăn lắm mới bắt đầu cuộc sống mới, Tống Á Hiêncũng chẳng biết cái chết của cậu liệu có gây đả kích đến Lưu Diệu Văn hay không.

Đây là nguyên nhân quan trọng nhất cậu không nói với Lưu Diệu Văn.

Tống Á Hiênnghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định viết một bức thư cho Lưu Diệu Văn, trong thư nói sự thật cho hắn biết, dù gì thì so với việc tận mắt nhìn thấy cậu qua đời sẽ dễ chịu hơn chút.

Tốc độ đưa thư hiện tại rất chậm, bình thường nhanh nhất cũng cần hai ngày.

Tống Á Hiêncách Lưu Diệu Văn mấy trăm cây số, phải cần khoảng bốn đến năm ngày mới có thể gửi đến nơi.

Tình huống hiện tại của Tống Á Hiênđã rất tệ, bức thư này cậu viết đứt quãng trong hai ngày rồi mới để Tống Văn Thiến bỏ vào hòm thư.

Gửi thư xong, cùng ngày Tống Á Hiênchủ động gọi điện thoại cho Lưu Diệu Văn.

Không phải vào thứ bảy mà buổi chiều có thể nhận được điện thoại của Tống Á Hiênlà một niềm vui ngoài ý muốn của Lưu Diệu Văn.

Nhưng điều Tống Á Hiênnói lại chẳng làm Lưu Diệu Văn vui như vậy.

"Chúng tớ sắp được nghỉ rồi, trước kỳ nghỉ trường tớ có tổ chức một Đông Lệnh Doanh, mẹ tớ đăng ký giúp tớ rồi."

"Ngày mai tớ bắt đầu tham gia tập huấn rồi, sau này không thể nhận điện thoại của cậu được."

Tống Á Hiênnói hai câu thì nhịn không được ho.

Cậu nắm lấy chăn giường bệnh, miễn cưỡng nhịn được cơn đau đang dần bao trùm trong cổ họng.

Vừa nghe được Tống Á Hiênsẽ không gọi điện thoại cho mình nữa, ý cười trong đáy mắt Lưu Diệu Văn biến mất không còn một mảnh, môi mím chặt.

Một lúc lâu sau, Lưu Diệu Văn chớp mắt hỏi, "Đông Lệnh Doanh là cái gì?"

Giọng điệu thường thường, không chút lên xuống.

"Đông Lệnh Doanh là một loại tập huấn đặc thù, chủ yếu rèn luyện thân thể và ý chí của học sinh, vậy nên tớ sẽ cùng những người khác trong trường vào núi sâu sinh hoạt mấy ngày."

"Trên núi không có tín hiệu di động, thầy cô cũng không cho bọn tớ mang điện thoại theo."

Thân thể Tống Á Hiêncực kỳ tệ, không có tinh lự để mỗi ngày nói chuyện điện thoại với Lưu Diệu Văn.

Đợi đến khi Lưu Diệu Văn nhận được lá thư kia thì Tống Á Hiênchắc cũng rời khỏi thế giới này rồi.

Có mấy ngày không liên hệ giảm xóc, Tống Á Hiênnghĩ, Lưu Diệu Văn hẳn sẽ bớt đau lòng hơn chút.

Thật ra, những đứa trẻ tầm tuổi bọn họ sẽ chẳng biết nhiều về sống chết.

Nề hà tình huống đặc thù của bé bệnh kiều, thêm vào việc hắn rất ỷ lại cậu nên sẽ khó chịu hơn những đứa trẻ khác chút.

Tống Á Hiêncảm thấy may mắn rằng Lưu Diệu Văn đã cởi mở hơn không ít, quan hệ với Thẩm Niên Uẩn ngày càng tốt, cậu không còn là người duy nhất mà Lưu Diệu Văn tin tưởng nữa.

Nhưng Tống Á Hiênhiển nhiên xem nhẹ chỉ số thông minh của Lưu Diệu Văn.

Vào lúc giọng nói Tống Á Hiêndừng lại, Lưu Diệu Văn liền biết cậu đang nói dối.

Lưu Diệu Văn rũ mắt, tay cầm di động nắm chặt, đầu ngón tay nhiễm màu trắng xanh.

Vì sao lại muốn gạt hắn?

Vì sao sau này lại không muốn liên lạc với hắn?

Yết hầu Lưu Diệu Văn lăn lăn, hắn nỗ lực áp xuống lệ khí sắp trào ra.

Hắn vẫn ngoan ngoãn như trước, nhẹ nhàng nói một câu được với Tô Vân Cảnh.

Ngay sau đó, Lưu Diệu Văn lại truy vẫn một câu, "Cậu nhớ rõ lời nói lúc trước sao?"

Môi Tống Á Hiêntái nhợt, muốn nói lại thôi mà mấp máy một lát.

Cậu nhớ rõ.

Ngày Lưu Diệu Văn đi đó, cậu đồng ý chờ Lưu Diệu Văn trở lại, mua cho hắn hồ lô ngào đường.

Ai biết được hệ thống hố cha như vậy.

Hồ lô ngào đường chắc chắn mua không được nhưng trong bức thư cậu gửi cho Lưu Diệu Văn có để hai đồng tiền, để hắn tự mua cho mình.

Lời này Tống Á Hiênchắc chắn không thể nói cho Lưu Diệu Văn.

"Cậu yên tâm, tớ nhất định để cậu ăn được hồ lô ngào đường." Tống Á Hiênhứa hẹn.

"Được."

Lưu Diệu Văn ngoài miệng nói được nhưng trong lòng lại không yên tâm.

Thân thể Tống Á Hiênkhông tốt, ít nhiều gì hắn cũng biết một chút. Bình thường Tống Văn Thiến cũng không cho cậu làm cái này, làm cái kia.

Vậy nên không có chuyện Tống Văn Thiến đồng ý Tống Á Hiêntham gia cái hoạt động toán học ở Đông Lệnh Doanh kia.

Tống Á Hiênnói dối hắn, lừa hắn.

Cúp điện thoại xong, Lưu Diệu Văn mặt mũi tối tăm gọi điện thoại cho Thẩm Niên Uẩn, nói cho đối phương biết, hắn muốn trở về.

Lưu Diệu Văn là loại người một khi đã quyết định làm chuyện gì thì nhất định sẽ làm, Thẩm Niên Uẩn cũng không ngăn được hắn.

Hắn phải trở về xem Tống Á Hiênđang làm gì.

Thời gian này Thẩm Niên Uẩn rất bận, không có thời gian trở về cùng Lưu Diệu Văn.

Nhưng lại không chịu nổi Lưu Diệu Văn đã quyết nên chỉ có thể để trợ lý của chính mình theo Lưu Diệu Văn đi tìm Tô Vân Cảnh.

Trợ lý đặt vé của chuyến bay gần nhất, bay mất ba giờ, sau khi hạ cánh lại gọi taxi.

Lăn lộn vài tiếng đồng hồ. Lúc tới được mục đích thì cũng đã là 11 giờ đêm.

Lưu Diệu Văn muốn gặp Tô Vân Cảnh, dọc đường đều nghĩ.

Nhưng tới cửa nhà Tô Vân Cảnh, Lưu Diệu Văn lại có điểm chần chờ.

Hắn không thể cứ thế mà vào, nếu Tống Á Hiênở nhà thật, trái lại sẽ hỏi hắn về gấp như vậy làm gì, hắn chẳng thể giải thích rõ ranfgd dược.

Dục vọng khống chế của Phó Đường rất mạnh, điểm này Lưu Diệu Văn hoàn toàn được di truyền, hắn không chịu được chuyện vượt khỏi khống chế của hắn.

Hôm nay Tống Á Hiêngọi điện thoại là chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn.

Tống Á Hiênlà một người rất kỳ lạ, luôn sinh ra sự thương hại đối với những sinh vật nhỏ yếu.

Đối với những đứa bé trong cô nhi viện là vậy, đối với hắn cũng là như vậy.

Chẳng qua, Tống Á Hiêncàng thích hắn, có thể vì hắn lớn lên đẹp, cũng có thể hắn nhìn qua còn nhỏ yếu hơn.

Nhưng Lưu Diệu Văn dù nhỏ yếu cũng không yếu hơn được một sinh mệnh mới.

Trong suy nghĩ của Lưu Diệu Văn, sau khi em bé trong bụng Tống Văn Thiến được sinh ra, sự chú ý của Tống Á Hiênsẽ chậm rãi chuyển lên em gái cùng huyết thống máu mủ.

Lưu Diệu Văn sớm đã xây dựng tâm lý về vấn đề này, hắn miễn cưỡng có thể tiếp thu.

Nhưng đứa trẻ còn chưa ra đời, Tống Á Hiênkhông hề có dấu hiệu gì đột nhiên không muốn liên lạc với hắn nữa.

Tuy rằng Tống Á Hiêncó nói ra lý do nhưng Lưu Diệu Văn không tin, hắn cần phải đích thân tới xem mới an tâm.

Do dự mấy lần, cuối cùng Lưu Diệu Văn không tiến vào, tìm khách sạn ở tạm.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lưu Diệu Văn mới đi tìm Tô Vân Cảnh.

Trong nhà Tống Á Hiênkhông có ai, Lưu Diệu Văn hỏi hàng xóm mới biết được Tống Á Hiênnằm viện, lại còn nằm viện vài ngày rồi chưa về.

Tin tức này làm Lưu Diệu Văn mờ mịt một lát, lúc lấy lại tinh thần, tay chân hắn lạnh băng.

Lưu Diệu Văn lấy ra di động, gọi điện thoại cho Tống Văn Thiến.

Bệnh tình Tống Á Hiênchuyển biến xấu rất nhanh, điều kiện chữa bệnh ở huyện hữu hạn, hai ngày trước Tống Văn Thiến đã chuyển tới bệnh viện thành phố.

Lưu Diệu Văn cùng trợ lý gọi một chiếc xe, ngồi hơn một giờ mới tới được.

Lưu Diệu Văn tới rất không đúng lúc, nếu tới sớm hơn mười phút, có lẽ còn có thể nhìn thấy Tô Vân Cảnh.

Bây giờ Tống Á Hiênđã bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Tống Văn Thiến và Lục Đào nôn nóng chờ ở hành lang.

Mới hơn nửa tháng không thấy thôi mà hai vợ chồng tiều tụy hơn rất nhiều.

Đặc biệt là Tống Văn Thiến, mang bụng lớn ngồi ở ghế dài trước cửa phòng phẫu thuật, dưới mí mắt sưng đỏ là đôi mắt mang theo tơ máu.

Thấy Lưu Diệu Văn tới, hai vợ cồng cũng chỉ chào hỏi, rốt cuộc Tống Á Hiênvẫn ở trong phòng giải phẫu, bọn họ chẳng ai có tâm tình hàn huyên.

Lưu Diệu Văn cũng không giống lúc trước thò lại gần làm bộ ngoan ngoãn, hắn thậm chí không hỏi Tống Á Hiênbị bệnh gì, phẫu thuật có thành công hay không.

Hắn là trẻ con.

Sẽ không ai nói thật với hắn.

Lưu Diệu Văn cũng không muốn nghe câu trả lời của họ.

Hắn đứng ở cửa phòng phẫu thuật, nhìn dòng chữ đang phẫu thuật hiện trên đèn, chờ Tống Á Hiênra.

-

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng phẫu thuật vẫn không mở ra.

Trong lúc đó trợ lý nhận một cuộc điện thoại của Thẩm Niên Uẩn, báo cáo với ông tình huống nơi này.

Nghe được Tống Á Hiênđang làm phẫu thuật, Thẩm Niên Uẩn rất quan tâm tình huống của cậu, rốt cuộc cậu là bạn bè duy nhất của Lưu Diệu Văn.

Trợ lý cũng không biết tình huống cụ thể nhưng nhìn biểu tình của cha mẹ Tống Á Hiênlà biết đây không phải là tiểu phẫu.

"Vậy Diệu Vănđâu, hắn có chuyện gì không?" Thẩm Niên Uẩn hỏi.

Nghe vậy, trợ lý nhìn về phía Lưu Diệu Văn.

Thiếu niên nho nhỏ mặt mày tinh xảo, thần sắc cực kỳ bình thản.

Bình tĩnh đến nỗi không giống biểu hiện mà một đứa trẻ bảy tuổi nên có.

Trợ lý kì quái liếc mắt nhìn Lưu Diệu Văn.

Không phải là bạn tốt nhất sao, sao không cảm thấy hắn lo lắng chút nào?

Lưu Diệu Văn đúng là không lo lắng, Tống Á Hiêntừng nói sẽ luôn bên hắn, cũng đồng ý với hắn sẽ mua kẹo hồ lô cho hắn.

Hắn có kiên nhẫn, ngoan ngoãn chờ ở đây, chỉ cần cửa mở ra, Tống Á Hiênsẽ từ bên trong ra tới.

Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm vào đèn biểu thị "đang phẫu thuật".

Qua bốn, năm giờ, cửa phòng giải phẫu cuối cùng cũng mở ra.

Người từ bên trong đi ra không phải Tống Á Hiênmà là một bác sĩ nam mặc quần áo giải phẫu.

Thân Thể Tống Văn Thiến đột nhiên cứng lại, dưới sự nâng đỡ của Lục Đào mới có thể đứng lên, vừa sợ hãi vừa kỳ vọng nhìn bác sĩ.

Đối phương tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt xin lỗi, "Rất xin lỗi......"

Bác sĩ còn chưa nói xong, thân thể Tống Văn Thiến chấn động mạnh, cẳng chân bà mềm nhũn, thân mình trượt xuống.

Lục Đào nhanh tay lẹ mắt đỡ Tống Văn Thiến, người cũng đã hôn mê.

"Văn Thiến, em làm sao vậy, em đừng làm anh sợ." Một người đàn ông hơn 1m8, bây giờ giống như đã hoàn toàn khóc, âm thanh mang theo khóc nức nở, "Bác sĩ, bác sĩ, mau xem cho em ấy."

Bác sĩ vội vàng tiến lên hỗ trợ.

Lưu Diệu Văn còn đứng ở cửa, biểu tình có chút mờ mịt.

Hắn nhìn cánh cửa mở ra kia, trong lòng nghi hoặc, sao Tống Á Hiêncòn chưa có ra?

Lưu Diệu Văn đứng hồi lâu, trợ lý hơi không đành lòng, lúc đang định tiến lên an ủi hắn vài câu thì mấy hộ sĩ đẩy Tống Á Hiênra.

Tống Á Hiênhai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xám trắng, cậu nằm yên trên giường bệnh, ngực không hề phập phồng.

Lông mi Lưu Diệu Văn run lên, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

Bởi vì, hắn thấy những con sâu xấu xí có miệng dài nhọn đó lại xuất hiện, chúng xuất hiện rậm rạp, bò lên trên người Tô Vân Cảnh, muốn chui vào trong thân thể cậu.

Chúng nó muốn mang cậu ấy đi!

Một khắc ấy, trong lòng Lưu Diệu Văn sinh ra vô số sợ hãi và lệ khí.

Hắn đột nhiên vọt tới bên người Tô Vân Cảnh, muốn đuổi những con sâu xấu xí đang cắn nuốt Tống Á Hiênxuống.

Nhưng trong mắt người bên ngoài, Lưu Diệu Văn giống như trúng tà, vừa cào vừa gãi di thể Tô Vân Cảnh.

Bác sĩ và hộ sĩ đều bị dọa nhưng cũng rất nhanh cũng phản ứng lại, vội vàng kêu trợ lý của Thẩm Niên Uẩn, để trợ lý ôm Lưu Diệu Văn đi.

Trợ lý bước nhanh, ôm đứa trẻ nhỏ gầy ấy lên.

"Buông tôi ra!"

Lưu Diệu Văn giống như phát điên vừa cắn vừa đá trợ lý.

Sâu trắng bò đầy trên người Tô Vân Cảnh, chúng nó đang chui ra chui vào thân thể của cậu ấy, tùy ý mà gặm cắn cậu ấy.

Lưu Diệu Văn mục lục dục nứt, giãy giụa mạnh hơn.

Một mình trợ lý không thể ôm được Lưu Diệu Văn, hai bác sĩ nam khác góp sức mới miễn cưỡng ấn được hắn.

"Buông tôi ra!"

Chúng nó muốn mang cậu ấy đi.

Chúng nó, muốn mang cậu ấy đi.

Lưu Diệu Văn biểu tình điên cuồng, gân xanh trên cổ nổi lên, cả người giống như bị ác quỷ bám vào, đôi mắt lại lộ ra bất lực và tuyệt vọng.

Thẳng đến một mũi tiêm chui vào thân thể Lưu Diệu Văn.

Sức lực của hắn dần trôi đi.

Lưu Diệu Văn tứ chi vô ý thức mà run rẩy, đôi mắt tanh hồng tràn đầy tuyệt vọng.

Lưu Diệu Văn trơ mắt nhìn những con sâu đó cắn nuốt hoàn toàn Tô Vân Cảnh, con ngươi đen nhánh không nhúc nhích, biểu tình từ phẫn hận,tuyệt vọng, cuối cùng biến thành chết lặng.

Hắn nhớ người phụ nữ kia từng nói, sẽ không có ai thích súc sinh như mày.

Nếu như có.

Vậy người đó cũng sẽ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: