Chương 95-97
Chương chín mươi lăm
Dù sao cũng là lần đầu, tuy Lưu Diệu Văn đã tự nhận là rất ôn nhu, sau đó cũng giúp hắn tắm rửa sạch sẽ thoa thuốc, đáng tiếc, hôm sau Á Hiên vẫn phát sốt.
Á Hiên sợ lộ tiếng gió gây phiền, vẫn kéo Lưu Diệu Văn không để hắn đi gọi thái y, Lưu Diệu Văn làm sao nghe, sáng sớm hắn vừa thấy không ổn liền cho người đi gọi thái y, Á Hiên gấp đến đỏ cả mặt, gấp giọng: "Lỡ như hắn ra ngoài nói lung tung...."
"Nói bậy cái gì?" Lưu Diệu Văn đem người đẩy lại trên giường, thấp giọng, "Một lát buông màn, chỉ lộ ra bàn tay, ai biết bên trong là ngươi? Hơn nữa người ta gọi đến, chắc chắn không có vấn đề."
Nếu không phải người của mình, làm sao có thể yên tâm để hắn bắt mạch cho Á Hiên.
Á Hiên vừa nghe lại càng không yên tâm, trừng mắt: "Thái tử! Người ta mù sao? Tay ta chỗ nào giống nữ nhân?! Lại nói vừa bắt mạch, không phải đều biết?"
Lưu Diệu Văn cười nhạo: "Trong phòng ta có nam hài, chuyện này lạ lắm sao?"
Lĩnh Nam Vương nghe thế liền nheo mắt: "Chuyện này không kỳ quái?"
Lưu Diệu Văn tự biết lỡ lời, cười khẽ dỗ người: "Mà thôi, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi còn nghi ngờ ta trước, trong phòng ta thanh tịnh hay không, ngươi đi hỏi Giang Đức Thanh."
Á Hiên đương nhiên tin tưởng nửa năm này Lưu Diệu Văn sẽ không vì không có hắn ở đây mà xằng bậy, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà ăn vị, theo bản năng phản bác: "Nếu thật có cái gì, Giang công công sẽ nói thật với ta?"
Lưu Diệu Văn bật cười: "Vậy ngươi muốn ta chứng minh thế nào? Được rồi, ta nói rõ với ngươi...."
Trong lòng Á Hiên rung lên, cảnh giác nhìn hắn: "Thật có?"
Lưu Diệu Văn thở dài, lấy khăn lạnh lau mặt cho Á Hiên, nhỏ giọng: "Còn nhớ rõ lần đó chúng ta đi thôn trang trở về... vệt hồng trên tay ngươi khiến cho hoàng đế sinh nghi sao?" Á Hiên gật đầu, "Sau đó, vì thử ta, hoàng thượng từng ban cho ta một nha đầu, mi nhãn có vài phần giống ngươi, còn nhớ sao?"
Á Hiên nhíu mi: "Ngươi...."
"Ta chưa làm cái gì cả." Lưu Diệu Văn buông mi cười tự giễu, "Chỉ là khi nhớ ngươi đến không chịu nổi... sẽ sai người gọi nàng đến, nhìn một lúc, lại ban thưởng mấy thất vải dệt, mấy chiếc trâm cài. Ta chưa từng nói gì với nàng, mỗi lần đều chỉ để nàng đứng từ xa nhìn xem... cách xa như vậy, mới thoạt nhìn giống ngươi."
Trên đời không có gió không lùa tường, Á Hiên ở trong phủ mình, chuyện trước kia không chừng hắn sẽ vô tình biết, lúc đó càng phiền toái, chi bằng chính mình tự nói rõ ràng. Lưu Diệu Văn sợ Á Hiên chán ghét, lại hỏi: "Ngươi không vui, ta tìm một chỗ gả nàng đi xa xa, có được không?"
Nghĩ đến Lưu Diệu Văn nhớ mong chính mình, Á Hiên làm sao giận được, thấp giọng: "Được, nàng... dù sao cũng là nữ nhi, chỉ đơn giản vì bộ dạng mà bị người xem như quân cờ, cũng là đáng thương, ngươi cho nàng nhiều của hồi môn một chút."
Lưu Diệu Văn cười nhẹ: "Phủ ta gả nha đầu là chuyện thường ngày, chỉ cần khi trong phủ thành thành thật thật, ta cũng không bạc đãi các nàng."
Về phần muốn tìm chết, đương nhiên cũng có nơi để các nàng đi.
Á Hiên gật gật đầu. Lưu Diệu Văn nghĩ đến bộ dáng thẩm vấn lúc nãy của Á Hiên, cười thầm, cố ý nghiêm mặt: "Nửa năm này vì ngươi, ngay cả tẩm điện ta cũng chưa từng bước vào, ngày ngày ngủ thư phòng, ngươi còn chất vấn ta, nay ta nhận tội xong rồi, ngươi cũng khai ra đi. Nửa năm này, Sầm Triều Ca có đến trước mặt ngươi, nói lời nào không phải công việc hay không?"
Nếu nói nửa năm này có việc gì khiến Lưu Diệu Văn hối hận, không gì ngoài chuyện lúc trước không có đuổi tận giết tuyệt, nhất thời mềm lòng mà tha Sầm Triều Ca một cái mạng. Lúc đầu, Lưu Diệu Văn là nghĩ thay Á Hiên tích đức, lại không ngờ rằng hai người vẫn có cơ hội gặp lại. Nửa năm này nói Lưu Diệu Văn không hề lo lắng là giả, trong lòng Á Hiên có hắn, đương nhiên sẽ không để ý đến Sầm Triều Ca, nhưng Sầm Triều Ca thì sao? Nhìn thanh mai trúc mã ngày xưa trở thành Lĩnh Nam Vương, hắn sẽ không có tâm tư khác? Cho dù không vì tình nghĩa năm đó, chỉ là vì tiền đồ bây giờ, sợ là Sầm Triều Ca cũng sẽ có một vài động tác đi? Nói hắn tuyệt không có ý gì khác, đánh chết Lưu Diệu Văn cũng không tin.
Á Hiên nghe vậy sửng sốt, Lưu Diệu Văn cười lạnh một tiếng, xem, quả nhiên là có.
Á Hiên có điểm chột dạ, kỳ thật lúc mới trở về hai người cũng không thấy qua mấy lần, khắp nơi vội vã, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, ai còn lòng dạ mà nghĩ này kia. Nhưng qua mấy tháng, khi các bộ đều tiến vào quỹ đạo, mọi người dần bình tĩnh lại, Sầm Triều Ca quả thật có tâm tư khác.
Á Hiên nhớ rõ lúc ấy Sầm Triều Ca đầu tiên là đưa vài vật cũ đến, cái gì mặt quạt Á Hiên từng viết cho hắn, cài gì nhẫn ngọc bội hắn tặng cho Á Hiên, đều là vật nhỏ, nhưng cố tình đều có "điển cố" trong đó, kỳ thật Á Hiên đã quên gần hết, nhưng ngẫu nhiên thấy vẫn sẽ ngốc lăng một chút. Mỗi khi như vậy, Sầm Triều Ca liền bắt đầu tự đắc, ngoài mặt lại làm ra một bộ thảm đạm đau lòng. Có một buổi tối, Sầm Triều Ca còn tự tay viết một phong thư hoa, trên cánh hoa đào chỉ có hai hàng chữ... Ngày chín tháng chín điện Trường Sinh, nửa đêm không người nhỏ giọng thề.
(Lấy từ hai câu thơ: Ngày chín tháng chín điện Trường Sinh, nửa đêm không người nhỏ giọng thề; Trên trời chuyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Đây chỉ là bản dịch thô của ta.)
Thừa dịp không có người, Sầm Triều Ca lén đem thiệp hoa đặt lên bàn của Á Hiên, hắn viết tình thâm ý trọng, Á Hiên nhìn xong cũng quả thật đau lòng buồn khổ, đáng tiếc, không phải là nhớ thương hắn.
Đêm đó Á Hiên vì nhớ Lưu Diệu Văn mà một đêm không ngủ, hôm sau tinh thần không đủ còn cường chống xử lý chính vụ, Sầm tài tử lại hiểu lầm, cho rằng Á Hiên là nhớ lại tình cũ mà mất ngủ, nhất thời tự tin bành trướng, đêm đó trực tiếp đến tìm Á Hiên.
Á Hiên phê văn thư ngủ trễ, Sầm Triều Ca đến hắn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho là có việc gấp, không nghĩ đến chờ hạ nhân vừa lui ra, Sầm Triều Ca liền bày ra một bộ tình ý triền miên, trong mắt nồng đậm yêu thương, bước đến nắm tay Á Hiên, thở dài ai thán: "Sao lại gầy như vậy? Ngươi như vậy, lòng ta chịu sao được? Nhìn ngươi, ta thật là... không bằng chết đi!"
Nghe quen tình thoại ôn nhu lại mang khí phách, oai hùng lại không mất sủng nịch quen, chợt nghe loại lời nói như kịch hát này, cả người Á Hiên đều run lên nổi da gà, đáng tiếc Sầm Triều Ca còn tưởng rằng Á Hiên là bị cảm động đến không nói nên lời, lại càng thêm thâm tình: "Á Hiên, nhân duyên một đời, đều là Nguyệt Lão nối chỉ buộc dây, giống như chúng ta, quanh co lòng vòng, cuối cùng vẫn là về bên nhau. Ngày đó đại loạn ta liền biết, đây là ý của ông trời! Hắn không chấp nhận Thái tử bổng đánh uyên ương, không đành lòng nhìn ta si tình, cho nên mới có chuyện sau này. Ngươi yên tâm, về sau... chúng ta sẽ không lại tách ra."
Á Hiên nhớ đến thiệp hoa hôm qua, hồi lâu không nói, chỉ trả lời một câu: "Lăn khuất mắt bổn vương."
Lúc Lưu Diệu Văn trầm mặt rất dọa người, Á Hiên chịu không nổi, khai hết, cuối cùng nhỏ giọng giải thích: "Sau hắn còn lằng nhằng một thời gian, ta không để ý, lại cho hắn một chức quan nhàn tản, phái đi xa xa, ngươi đừng lại khó xử hắn... Lão Văn tướng khẳng khái chịu chết, liều mạng đưa đại ấn đến cho ta, phần tình nghĩa này ta không báo đáp hết được, chỉ phải trả cho nhi tử hắn, mà.... Nói cho cùng, Triều Ca vẫn chưa thật làm chuyện gian ác gì, chỉ là hắn sống sung sướng quen, không chịu được khổ, sau khi lão Văn tướng ra đi, tính tình hắn lại càng thay đổi, mỗi ngày thương xuân thu buồn, cũng là đáng thương."
Lưu Diệu Văn nhướng mày cười lạnh: "Hắn còn đáng thương? Nếu nói như vậy, hai người chúng ta chẳng phải nên chết đi cho xong? Phụ thân hắn là vì đại nghĩa mà chết, ngươi còn thay hắn báo thù, nay còn cho hắn một phần tôn vinh, hắn còn muốn thế nào?"
Á Hiên thở dài bất đắc dĩ: "Tính tình của hắn ngươi còn không biết sao? Có thể làm được cái gì? Bị ta mắng vài lần cũng không dám làm càn nữa, mà..." Á Hiên sợ Lưu Diệu Văn còn dây dưa không bỏ, nhỏ giọng: "Ta còn không nói đến chuyện năm đó ngươi cùng Hỉ Tường bẫy ta, ngươi ngược lại dám vặn hỏi ta trước."
Lưu Diệu Văn nghẹn, một hồi lâu mới không được tự nhiên nói: "Mà thôi, lão Văn tướng chỉ có một đứa con, ta cũng không phải người không thông tình lý."
Á Hiên nhịn không được cười ra tiếng, thấp giọng: "Chuyện lúc trước... đều xem như không có đi, ngươi không trách ta từng ái mộ người khác, ta cũng không trách ngươi đủ loại toan tính, nói cho cùng... đều bỏ qua đi."
Hết thảy đều đã qua.
Tuy Á Hiên nói như thế, nhưng trong lòng Lưu Diệu Văn minh bạch, đến cùng là hắn thua thiệt Á Hiên.
"Ngươi còn bệnh, không nên để ngươi nói nhiều như vậy." Lưu Diệu Văn đổ một chén trà xanh cho Á Hiên, cẩn thận đút cho hắn, thấp giọng, "Chỗ đó còn đau không? Lại thoa một ít thuốc?"
Đương nhiên là đau, nhưng sáng sớm vừa thoa thuốc xong, Á Hiên lười lại ép buộc, lắc đầu: "Không cần, chờ một lát xem thái y nói thế nào đi."
Lưu Diệu Văn gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài, lạnh giọng: "Đi xem! Mời thái y chết trên đường hay sao?! Bệnh tình nào chịu được bọn họ lề mề như vậy?!"
Đại nha đầu ở gian ngoài nghe tiếng vội đi ra ngoài xem, không bao lâu liền đưa người vào, Lưu Diệu Văn buông màn xuống, thái y kia vừa thấy là tay nam nhân còn thầm giật mình, bước đến một bước liền bình thường trở lại, làm thái y nửa đời, còn có chuyện gì chưa thấy qua, bệnh gì chưa chẩn qua. Thái y trầm tư một lúc sau mới lui ra, cẩn thận hỏi han nửa ngày, Lưu Diệu Văn hỏi gì đáp nấy, thái y cười sáng tỏ, thấp giọng: "Thái tử tuổi trẻ lực tráng, huyết khí phương cương, này cũng là bình thường, chỉ là vị thiếu gia trong kia tuổi còn nhỏ, sợ là chịu không nổi, bất quá này... vài lần sau liền không sao, nhưng mà...."
Thái y nghĩ nghĩ: "Theo lý thuyết không phải a, bất quá... từ mạch tượng xem, đây là người tâm tư nặng, bình thường vất vả nhiều, lại khí huyết không đủ, so với ngoại thương kia, này càng là chuyện lớn."
Lưu Diệu Văn nghiến răng, gầy thành bộ xương như vậy, khí huyết đủ nổi mới là lạ! Lưu Diệu Văn nhíu mi: "Trị được không?"
Thái y gật đầu: "Thiếu niên nha, chỉ cần trong lòng thoải mái, dùng cơm đúng bữa, lại tiện thể ăn chút bổ dưỡng, chậm rãi bổ lại là xong. Nhưng cũng không thể rất nôn nóng, tuyệt đối không thể dùng mấy thứ như nhân sâm, thân mình rất yếu chịu không nổi, sẽ gây hại."
Lưu Diệu Văn gật đầu: "Đi viết phương thuốc đi."
Thái y gật đầu, vừa muốn lui ra đột nhiên bị Lưu Diệu Văn gọi lại: "Cô bỗng nhiên quên, vừa rồi thái y nói là bệnh gì?"
Thái y sửng sốt, lập tức khom người đáp: "Thái tử không có bệnh gì, chỉ là mấy ngày nay có chút vất vả, sợ là đêm qua ngủ rất muộn, sáng nay mới đau đầu. Chỉ là bệnh thông thường, uống hai chén thuốc an thần, nghỉ ngơi đủ là được."
Lưu Diệu Văn vừa lòng cười: "Ghi chép bên Thái y viện, làm phiền thái y."
Thá y gật đầu: "Không dám."
Lưu Diệu Văn khoát tay: "Giang Đức Thanh, đưa tiền đi lại cho thái y."
Giang Đức Thanh buông mi đáp lời.
Trong noãn các, Lưu Diệu Văn cho Á Hiên uống thuốc xong liền lên giường, để Á Hiên tựa vào lòng mình, không đụng đến chỗ kia, Á Hiên thoải mái hơn nhiều. Á Hiên thoáng đỏ mặt, nhỏ giọng: "Ngươi không ra ngoài?"
Lưu Diệu Văn cười khẽ: "Vừa báo bệnh, không ra được."
Á Hiên ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, lập tức hiểu, cười một tiếng. Lưu Diệu Văn nhẹ vuốt lưng Á Hiên, thấp giọng: "Vừa rồi thái y nói nghe được không? Sau này ở lại chỗ ta, cho ngươi ăn cái gì ngươi liền ăn cái gì, mau bổ thịt lại cho ta, nếu gầy một chút thì cũng thôi, lại biến thành cái gì khí huyết không đủ, trừ bỏ ngày ngày chơi con hát đùa kỹ nữ, ta còn chưa nghe qua thiếu gia trẻ tuổi nhà ai mắc chứng này!"
Á Hiên biết đuối lý, nhỏ giọng lấy lòng: "Nay trở lại, đương nhiên có thể dưỡng trở về...."
Lưu Diệu Văn vừa lòng hôn hôn trán hắn, nhẹ giọng: "Đương nhiên, tĩnh dưỡng cho tốt, về sau chúng ta còn có một đời đâu...."
Trong lòng ngọt ngào, Á Hiên liền hừ hừ làm nũng: "Trên người rất khó chịu... còn mệt.... trong thuốc có thuốc an thần sao?"
Lưu Diệu Văn cười khẽ: "Tối hôm qua ngươi ngủ mấy canh giờ, đương nhiên sẽ mệt, ngủ đi, ta ôm ngươi. Như vậy thế nào? Eo có khó chịu không?"
Bàn tay ấm áp của Lưu Diệu Văn nhẹ xoa eo Á Hiên, Á Hiên thoải mái híp mắt, không bao lâu liền ngủ....
Chương chín mươi sáu
Á Hiên sợ để người bắt gặp, mỗi ngày ngay cả cửa viện cũng không ra, cũng may hắn không thấy nhàm chán, có thể mỗi ngày thấy được Lưu Diệu Văn đừng nói chỉ là trong đại viện, cho dù chỉ cho hắn ở trong phòng này không ra ngoài Á Hiên cũng nguyện ý.
Mà này lại càng hợp ý Lưu Diệu Văn. Từ sau khi chỗ kia lành, không cần lại ăn kiêng, Lưu Diệu Văn để cho phòng bếp mỗi ngày làm thức ăn như mở tiệc, bữa chính không nói, riêng là điểm tâm trong phòng Lưu Diệu Văn cũng quy định rõ ràng – nửa canh giờ đổi một lần, trước bữa trưa là món mặn, sau bữa trưa là các loại đồ ngọt từ trứng sữa, mỗi lần mười hai món khác nhau, trong hai ngày không cho lặp lại. Mỗi lần dọn xuống, Á Hiên động món nào, ăn bao nhiêu đều phải ghi lại rõ ràng, ai làm điểm tâm Á Hiên ăn nhiều liền có thưởng, bữa ăn chính mỗi ngày cũng như vậy, phòng bếp làm thức ăn càng ngày càng đa dạng tinh xảo, mấy ngày trôi qua, tay nghề vượt xa Ngự thiện phòng.
Nửa năm này ở Lĩnh Nam Á Hiên sống như nhà tu khổ hạnh, nay không lại tương tư, gặp món ăn tinh xảo ngon miệng liền ăn nhiều, có lão ma ma hầu hạ Lưu Diệu Văn nhiều năm sợ hắn đột nhiên ngấy mà bỏ ăn, còn đặc biệt làm quả sơn tra đường phèn cho Á Hiên tiêu thực, rất có hiệu quả, Lưu Diệu Văn liền thưởng cho một túi vàng.
Cẩm y ngọc thực ăn ngon ngủ yên mấy ngày, Á Hiên liền giống như đổi một người khác, trên mặt hồng hào, cằm tròn ra, trên người cũng có chút thịt, chẳng còn dọa người như vậy. Buổi tối lúc hai người nằm xuống, Lưu Diệu Văn ôm người trong lòng thỏa mãn thở dài: "Quả nhiên... cô mới là thuốc hay của ngươi a."
Á Hiên bật cười, Lưu Diệu Văn cười nhéo cằm hắn: "Mầy ngày nay có buồn chán không?"
Á Hiên lắc đầu: "Ban ngày muốn viết văn thư gửi về Lĩnh Nam, tối cùng ngươi chơi cờ nói chuyện, rất tốt, mấy ngày ngày ngươi vừa về phủ liền ở trong phòng, có nhàm chán không?"
Lưu Diệu Văn nhếch môi cười: "Đâu có, rất có thú."
Á Hiên khó hiểu nâng mi, Lưu Diệu Văn cười đến tự đắc: "Thú vui kim ốc tàng kiều, ngươi không hiểu."
Á Hiên dở khóc dở cười, xoay người liền muốn nằm xuống, Lưu Diệu Văn vội vàng cản lại: "Đừng ngủ, hiện giờ vừa ăn xong ngủ sẽ thương thân, nói chuyện một lát."
"Nói cái gì đâu." Á Hiên nghĩ nghĩ, "Đúng, sáng nay vừa nhận tin từ Lĩnh Nam,vừa muốn nói, ngươi hạ triều vừa gặp liền quên.... An Khang nói, nàng muốn gả."
Lưu Diệu Văn bật cười: "Này cũng phải gả? Ha ha... được rồi, nàng chọn nào?" Lưu Diệu Văn còn nhớ mang máng mấy người Đôn Túc trưởng công chúa nói là thế nào, cũng khó tin được là An Khang còn có thể vừa lòng chọn ai.
Á Hiên dừng một lúc: "Công tử nhà biểu tỷ của phò mã... chính là con thứ của Công bộ viên ngoại lang Lý đại nhân."
Lưu Diệu Văn nghĩ tới, là vị công tử trong nhà có vợ cả hung dữ kia, Lưu Diệu Văn bật cười: "Cho nàng chọn vài nhà, liền không chọn làm chính thê, vội vã dâng mình làm trắc, ha ha... đến cùng là cha mẹ biết chỉ dạy."
Á Hiên buông mi: "Kỳ thật nàng không ngốc, vị bên nhà chồng đại cô nương của Đôn Túc trưởng công chúa là kẻ điên, tra tấn người bên gối, đương nhiên không được, tôn nhi thứ xuất của cô cô phò mã... không thọ, sau khi gả đến còn không chắc có hoài thượng hay không, cho dù có thể, cũng không chắc là nam hài nhi, mà hắn là con thứ, ngày sau có thể phân được bao nhiêu gia sản? Này làm quả phụ, cũng không có lợi."
"Nhưng nếu gả cho nhị công tử của Lý đại nhân, liền có nhiều chỗ phát huy.... Dưới gối hắn chưa có con, Lý phu nhân muốn nạp thiếp cho con là vì chống đối con dâu, chờ sau khi rước vào cửa đương nhiên sẽ có thiên vị nàng, nếu An Khang có thể sinh con trai, về sau có chỗ dựa, cũng không sai." Á Hiên cười trào phúng, "Sau khi Thái phi nhận được tin còn đặc biệt gọi nàng đến, khuyên nàng, không bằng tìm một hộ nông gia giàu có gả đi, sống yên ổn qua ngày, còn hơn làm tiểu, bị người sỉ nhục. Đáng tiếc... lúc này An Khang còn dám lớn tiếng cãi lại, hỏi vì sao ngày đó Thái phi không gả Nhu Gia cho nông dân."
"Thái phi không muốn lớn tiếng cãi nhau, ngược lại Nghiêm ma ma lợi hại, lúc này bước xuống tát An Khang hai bàn tay, mắng hỏi nàng, huynh đệ ruột thịt của Nhu Gia có mưu nghịch, cữu cữu của Nhu Gia có phạm tội lớn, mưu toan thay trời đổi đất, lúc này An Khang liền yên."
Lưu Diệu Văn một bộ không quan tâm: "Lúc trước Thái phi cũng thường xuyên cầu tình cho nàng đi."
Á Hiên thở dài: "Mẫu phi ta chính là chịu thiệt, rất mềm lòng, lúc ấy ta là thật muốn giết cả An Khang, ta không có chứng cứ nàng tham gia mưu nghịch, nhưng trước kia nàng không tôn kính đích mẫu, khi nhục tỷ muội, chuyện này ai đều biết. Mà... nếu ngày đó ta chết, người kế vị là Văn Ngọc, ta không tin bọn họ sẽ tha Nhu Gia cùng mẫu phi một mạng, được làm vua thua làm giặc là lẽ thường. Thái phi lại vẫn ngăn cản, ta hiểu, mẫu phi là sợ ta bị mang tiếng tàn hại ruột thịt, sau, ta tưởng để An Khang đi linh đường Hạ gia sống, tha cho nàng một mang, ta nhìn ra mẫu phi còn tưởng khuyên, do dự, lại cảm giác không nên rất can thiệp chuyện của ta, liền thôi."
Lưu Diệu Văn yên lòng, tuy Thái phi làm người yếu đuối, nhưng ít ra đầu óc rõ ràng, biết ai mới là quan trọng nhất, sẽ không ỷ vào chính mình là mẫu thân của Á Hiên liền tùy ý nhúng tay chuyện của hắn. Mà tính tình của thái phi như vậy, cũng không phải không tốt.... Lưu Diệu Văn rất hài lòng, nếu ngày sau chuyện của hắn cùng Á Hiên lộ ra, cũng sẽ không khó thuyết phục Thái phi, như vậy Lưu Diệu Văn đã thấy đủ, nếu thật Thái phi là người giỏi tâm kế, kia hắn cũng khó làm.
Á Hiên không biết Lưu Diệu Văn nghĩ này đó, tiếp tục nói: "Nhưng An Khang chính mình sống chết không muốn, nhất định muốn gả đi, ta đây không quản, tôn thất cũng không trách được ta, ta không ngăn cản, thì cũng phải có người chịu cưới nàng mới được. Nếu không phải Đôn Túc trưởng công chúa giúp nàng xem ở đây, riêng là Lĩnh Nam... một đời cũng sẽ không có người đến cầu hôn, Nghiêm ma ma còn nói, nàng muốn gả cao, cũng phải xem thân phận của mình là gì."
Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn, cười cảm kích: "Một năm này, ít nhiều nhờ có Nghiêm ma ma, trong lòng Thái phi có chuyện gì khó xử, nghĩ không ra, ta khuyên nàng, mặc dù nói không có việc gì nhưng ta biết nàng vẫn sẽ suy nghĩ nhiều, chỉ có Nghiêm ma ma không giống, nàng thật có thể nói động Thái phi."
Lưu Diệu Văn cười thầm, đương nhiên, Nghiêm ma ma không được Thái phi xem trọng, về sau làm sao thay chính mình làm thuyết khách, Lưu Diệu Văn cười khẽ: "Ngươi ta còn nói này đó làm gì, An Khang muốn thì cứ thế, quan tâm làm gì, tóm lại là không ra được sóng gió gì."
Á Hiên gật đầu, lại hỏi: "Còn có... nửa năm này sức khỏe hoàng đế thế nào? Bên ngoài có người truyền... nói là bệnh lao."
Lưu Diệu Văn cười không nói, Á Hiên trợn to mắt ngồi dậy: "Thật là lao?"
Lưu Diệu Văn lắc đầu, kéo chăn đắp cho Á Hiên, thấp giọng: "Không phải lao, là trúng độc."
Á Hiên cả kinh, lập tức hiểu ra, thất thanh: "Là...."
Lưu Diệu Văn cười gật đầu, Á Hiên thất kinh nhìn quanh một vòng, vội hạ giọng: "Ngươi điên rồi... lỡ như bị người biết, lỡ như...."
"Phải, ta không phải là điên rồi sao." Lưu Diệu Văn cúi đầu, sủng nịch hôn trán Á Hiên, "Yên tâm, không có lỡ như."
Lưu Diệu Văn ôm chặt Á Hiên vào lòng, chậm rãi đem chuyện hạ độc kỹ càng nói một lần, Á Hiên sợ Lưu Diệu Văn làm không chu toàn, tinh tế ngẫm nghĩ nửa ngày, lại tìm không ra sơ suất gì, chỉ là, hắn vẫn không yên lòng, Lưu Diệu Văn nhẹ thở dài: "Á Hiên... năm trước từ Nam Cương trở về, ta liền phát thệ, đời này ta không lại lừa ngươi, cho nên ta mới nói chuyện đòi mạng này.... Nhưng, trước kia ta lừa ngươi, cũng không phải là vì hại ngươi, rất nhiều thời điểm, ta chỉ không muốn ngươi lo lắng, nay chuyện gì ta cũng không giấu diếm, ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện, khiến ta yên tâm."
Á Hiên kinh ngạc gật đầu, Lưu Diệu Văn nói, làm sao hắn không nghe.
Lưu Diệu Văn dừng một lát, thấp giọng: "Lâu thì tám chính tháng, nhanh thì năm sáu tháng, trong kinh sẽ đại biến một hồi, ngươi đáp ứng ta, đến lúc đó, ngươi trở về Lĩnh Nam, xem như chuyện gì cũng không biết, chờ ta...."
Á Hiên lập tức ngắt lời: "Không có khả năng, ta tuyệt đối sẽ không rời đi."
"Ngươi trước nghe ta nói!" Lưu Diệu Văn khẽ nhíu mi, thả chậm ngữ tốc, "Căn cơ của ngươi ở Lĩnh Nam, ở hoàng thành, nói trắng ra là, trong này ngươi không có bao nhiêu trợ lực giúp ta, ngược lại khiến ta lo lắng, không bằng đi xa, ta cũng có thể an tâm xuống tay, như vậy càng có lợi."
Á Hiên chăm chú nhìn Lưu Diệu Văn, thấp giọng: "Lời này vốn có vấn đề, ngươi từng nói, ngươi gạt được, vậy làm sao sẽ có người biết ta đến đây? Lại nói... trừ người của ngươi, ai biết ngươi là thật lòng với ta, lấy ta uy hiếp ngươi, là chuyện đùa."
Lưu Diệu Văn nghẹn lời, lập tức bật cười, nhẹ giọng: "Thật sự là trưởng thành, sẽ lấy lời ta nói đổ miệng ta."
Á Hiên bản năng muốn phản bác, lại vẫn nhịn xuống: "Hay là ngươi cho rằng, nếu ngươi chết, ta sẽ sống một mình?"
Lưu Diệu Văn vô ý thức nhìn về mệnh phù bên hông, Á Hiên buông mi: "Nếu thật đến ngày đó, ta liền sẽ truyền vương vị cho con trưởng của Nhu Gia, sau đó cùng ngươi.... Ngày lẻ loi một mình, ta chịu đủ."
Trái tim Lưu Diệu Văn bị bàn tay vô hình siết chặt, vội nói: "Được rồi được rồi, không biết là chuyện bao lâu về sau, ngươi chết a sống a lo lắng suông làm cái gì..."
Trong lòng Á Hiên cũng chua chua, nhỏ giọng: "Làm sao là lo lắng suông, rõ ràng là điện hạ nhất định muốn đuổi ta đi."
Lưu Diệu Văn bật cười, nhẹ giọng: "Được rồi, là ta lỡ lời, Lĩnh Nam vương tha tội đi."
Sắc mặt Á Hiên lúc này mới tốt lên, Lưu Diệu Văn sợ hắn khó chịu, ôm hắn vừa lừa vừa dỗ nửa ngày, nhưng đến cuối cùng, Lưu Diệu Văn vẫn chưa từng mở miệng hứa hẹn để Á Hiên ở lại đây. Trong lòng Lưu Diệu Văn rõ ràng, kế hoạch kia cũng không phải tuyệt đối hoàn mỹ, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không để Á Hiên cùng chính mình phạm hiểm, ngày sau... tưởng biện pháp đưa hắn rời đi là được, lại nói, Á Hiên không biết khi nào chính mình ra tay, hắn cũng không thể không trở về Lĩnh Nam, chính mình khẳng định có cách.
Lưu Diệu Văn không nói, Á Hiên cũng tránh đi, hắn biết Lưu Diệu Văn luôn sẽ không cho hắn xen vào loại sự tình này, Á Hiên cũng đơn giản không nhiều lời, nay hắn sớm không phải chất tử không nơi nương tựa kia, biến cố ngày sau, hắn tự có biện pháp giúp đỡ Lưu Diệu Văn.
Nhưng mà hiện tại... Á Hiên thầm thở dài, nói nhiều vô ích, không cần cùng Lưu Diệu Văn cãi nhau.
Lúc Á Hiên xuất thần, Lưu Diệu Văn vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng dỗ dành hắn, chỉ là không biết khi nào, càng ngày càng biến vị, tay càng ngày càng đi xuống, lúc Á Hiên lấy lại tinh thần, mặt liền đỏ, chậm rãi lui vào trong giường, Lưu Diệu Văn lập tức giữ chặt eo hắn, trầm giọng cười: "Không đau nữa phải không?"
Á Hiên do dự, cuối cùng vẫn thành thật đỏ mặt lắc đầu, ý cười trên mặt Lưu Diệu Văn càng đậm, xoay người đặt người ta dưới thân....
Chương chín mươi bảy
"Cho người làm thiếp?" Đôn Túc trưởng công chúa bật cười, nàng không nghĩ rằng An Khang sẽ chọn như vậy, lắc đầu, "Nói đến cùng... nàng vẫn không từ bỏ ý định a."
Lưu Diệu Văn buông mi không nói, Đôn Túc trưởng công chúa cười trào phúng: "Lại nói, ta thu xếp hôn sự cho nàng, kỳ thật là vì để Lĩnh Nam Vương có thể đưa gả đến đây, nhưng nếu An Khang là đi làm thiếp, này... này cũng không phải hôn sự đứng đắn gì, sợ là Lĩnh Nam Vương không thể lấy này làm cớ."
Lưu Diệu Văn khụ một tiếng, buông chén trà: "Không sao, không thể thì thôi, về sau... sẽ có lúc ngày ngày gặp gỡ."
Đôn Túc trưởng công chúa cười: "Lời này thú vị, hắn là vương đất phong, làm sao có thể cùng ngươi ngày ngày gặp gỡ?"
Lưu Diệu Văn cười nhẹ: "Ta sẽ có cách."
Không biết là chuyện năm tháng nào đâu, Đôn Túc trưởng công chúa lười nghĩ nhiều, lắc đầu: "Vậy được, ngày mai liền nhờ người đi nhà biểu tỷ của dượng ngươi một chuyến, nói nói với nàng.... Nếu là thành, cũng không cần kèn trống náo nhiệt, đưa kiệu nhỏ vào phủ liền xong, không cần làm cho người người đều biết, hừ.... Năm trước An Khang vào kinh, từng ở trong cung hẹn hò với Kỳ Hoa, ồn ào huyên náo một hồi, chuyện này người trong hoàng thành còn chưa có quên đâu, sợ rằng bên Lĩnh Nam cũng không muốn bày vẽ gì, nếu có người hỏi, lại phiền."
Lưu Diệu Văn cười lắc đầu: "Nghe nói sau khi Á Hiên kế vị, An Khang còn làm loạn một hồi, quấn Thái phi muốn nàng dâng tấu chương cho Phùng hoàng hậu, muốn lấy chuyện lúc trước khiến Kỳ Hoa nạp nàng làm trắc phi...."
Đôn Túc trưởng công chúa nghẹn lời: "Nàng điên rồi phải không? Lúc trước Phùng hoàng hậu có ý với nàng, đó là vì mượn nàng xoay chuyển tình thế mà thôi, hiện tại? Ha ha, đừng nói là trắc phi, cho dù là thị thiếp phổ thông sợ là Phùng hoàng hậu cũng không muốn. Cho dù Phùng hoàng hậu không có đầu óc, cũng không đến mức tìm việc ghê tởm chính mình.... Nghe nói gần nhất vì hoàng đế không tốt, nàng bắt Kỳ Hoa một ngày một đêm lượn lờ trước mặt hoàng đế, Kỳ Hoa thứ kia giờ thấy hoàng thượng như chuột gặp mèo vậy, làm sao chịu đi? Phùng hoàng hậu lại càng muốn ép buộc hắn, gần như là lôi đi. Gặp hoàng đế, Kỳ Hoa nói còn không thành câu, bên cạnh lại còn có Tiết quý phi cả ngày thăm bệnh, ngẫu nhiên cố ý vô tình nói vài câu khó nghe, Phùng hoàng hậu liền bỏ mặc Kỳ Hoa mà ồn ào với Tiết quý phi, biến Càn Thanh cung ồn ào như cái chợ, hoàng đế vừa mất mặt vừa phiền, bệnh lại càng không tốt."
Lưu Diệu Văn nhẹ giọng cười: "Tiết quý phi... nửa năm này Tiết gia cũng quá lớn giọng đi."
"Có thể không rêu rao sao?" Đôn Túc trưởng công chúa buông chén trà, nhẹ vuốt vạt áo đen thêu chỉ vàng, "Trước kia tuy rằng hoàng đế sủng Tiết quý phi, nhưng không quan tâm Kỳ Kỳ, một hai năm này đột nhiên lại có dấu hiệu xem trọng hắn, Phùng gia lại càng lúc càng chẳng bằng ai, có người khóc liền có người cười, đám người Tiết gia cũng bắt đầu động bàn tính."
Đôn Túc trưởng công chúa lấy một quả quýt vừa được tiến cống đến lột vỏ, cười khinh miệt: "Đều là lũ ngu ngốc không sợ chết... thật nghĩ đến bản thân có thể kế vị? Nằm mơ đi thôi."
Đôn Túc trưởng công chúa đưa quýt đã lột vỏ cho Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn tách một múi bỏ vào miệng, có chút đăm chiêu.
Trong Ung Hoa cung, Tiết quý phi vừa gỡ hoa tai xuống thì nghe cung nhân truyền tam hoàng tử đến đây, Tiết quý phi vội sửa sang lại xiêm y đi ra, Kỳ Kỳ cười hành lễ: "Mẫu phi gọi ta?"
Tiết quý phi cười kéo tay hắn: "Nhìn ngươi mấy ngày này vất vả, nấu một chén canh cho ngươi tẩm bổ, lúc đi ra nói với phụ hoàng thế nào?"
Kỳ Kỳ cười: "Nói mẫu phi có chuyện muốn dặn dò ta, liền đi ra."
Tiết quý phi lại hỏi: "Lúc ngươi đi ra, trong điện còn có ai?"
Kỳ Kỳ hiểu rõ cười: "Mẫu phi yên tâm, ta cũng không phải ngốc, ta chờ nhị ca đến mới rời đi."
Tiết quý phi mỉm cười gật đầu, nhẹ chạm mặt Kỳ Kỳ, nhẹ giọng: "Con ta vất vả, đừng ủy khuất, vì tương lai, chịu một chút khổ sở cũng là đáng giá."
Cung nhân đưa canh đến, Tiết quý phi khoát tay để người đều lui xuống, nhẹ khuấy canh, thấp giọng: "Hôm nay gọi ngươi đến, còn có chuyện khác phải nói."
Kỳ Kỳ ngẩng đầu: "Làm sao?"
Tiết quý phi thấp giọng: "Nói ngươi đừng giật mình... hôm qua hầu hạ hoàng thượng uống thuốc sau, ta cùng Liễu viện phán nói một hồi, ta hỏi hắn bệnh của phụ hoàng ngươi uống nước canh gì thì tốt, hắn cho rằng ta chỉ hỏi ẩm thực, liền không đề phòng, nói không ít, ta để người ghi toàn bộ lời nói của hắn lại đưa đi cho ông ngoại ngươi. Ông ngoại ngươi ở bên ngoài tìm lang trung đáng tin hỏi, nói..."
Kỳ Kỳ trợn to mắt, không tự giác hạ giọng: "Nói cái gì?"
Tiết quý phi chau mày, nhỏ giọng: "Lang trung kia nói, nếu điều dưỡng như thế này, không thể nghi ngờ là dưỡng bệnh lao."
Kỳ Kỳ sợ đến trắng mặt, thất thanh: "Không phải hoàng hậu nương nương nói là không phải sao?!"
"Đứa ngốc!" Tiết quý phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Độc phụ kia nói ngươi cũng tin? Năm đó ngươi sốt cao không hạ, ta cầu hoàng hậu tuyên thái y, nàng để bảy tám thái y đến, đều nói là ngươi bị phong hàn, ném cho nửa bình thuốc liền mặc kệ! Lúc đó ngươi đã bắt đầu nói mê, ta cho rằng vô vọng, may mắn lúc đó phụ hoàng ngươi đi săn trở về, phái thái y khác đến, chính là Liễu viện phán, hắn bắt mạch xong không nói gì, một chén thuốc lại cứu mệnh ngươi! Ta lén hỏi Liễu viện phán là bệnh gì, Liễu thái y cũng nói là phong hàn, mẫu phi ngươi không tin, vụng trộm phái người đi Thái y viện trộm một bao thuốc trở về, đưa đi hỏi mới biết, hóa ra là thuốc bỏ ăn! Lúc trước trong toa thuốc phong hàn của bọn họ đều bỏ thuốc có tính nhiệt, lại thêm bỏ ăn, dứt khoát là họa vô đơn chí, thiếu chút nữa muốn mệnh của ngươi a! May mắn Liễu thái y có vài phần y đức, mới giúp ngươi tránh được một kiếp."
Lời này Tiết quý phi chưa bao giờ nói cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ vừa nghe, đầu tiên là giận dữ, lại lập tức cả người phát run, giọng khàn khàn: "Ý của mẫu phi là... hoàng hậu nương nương biết phụ hoàng bị... bị...."
Tiết quý phi gật đầu, giọng ác độc: "Nàng lừa được người khác, lại không lừa được ta, ta đấu với nàng suốt nửa đời người, nàng nghĩ gì, ta làm sao không biết, ta còn nói... rõ ràng là bệnh kia, nàng lại cố tình nói là bị nhiệt...."
Kỳ Kỳ nghĩ, kinh ngạc: "Không đúng a... lúc trước nàng có thể lừa dối phụ hoàng là bởi vì phụ hoàng không ở trong cung, mẫu phi không chen được tay, nhưng hiện tại... phụ hoàng cũng bị nàng lừa?"
Tiết quý phi lắc đầu: "Làm sao có thể! Ngươi xem hiện giờ phụ hoàng ngươi bệnh đến như vậy, nhưng hắn đều rõ ràng thực sự, làm sao có thể không biết? Lại nói, trước kia Liễu thái y không dám nói lời thật là vì kiêng kị Phùng hoàng hậu, không muốn liên lụy thị phi, cho nên mới nhân nhượng cho khỏi phiền, nhưng hoàng đế làm sao giống với chúng ta? Liễu thái y đương nhiên không dám giấu, ta đoán... chuyện này hoàng đế hoàng hậu đều biết, không chừng... Kỳ Hoa cũng biết."
"Vậy vì sao phụ hoàng không nói cho chúng ta biết?" Kỳ Kỳ chau mày, "Vì sao chỉ nói cho hoàng hậu?! Nếu phụ hoàng không muốn để người khác biết, vậy cũng nên nói cho mẫu phi ngươi sau đó gạt Phùng hoàng hậu mới đúng a! Rõ ràng phụ hoàng sủng ái mẫu phi nhất, loại chuyện quan trọng này, làm sao lại không nói cho ngươi?!"
Tiết quý phi nghe thế cười khổ một tiếng, lắc đầu: "Chuyện quan trọng? Vậy thì vì sao phải nói cho ta? Nói đến cùng... ta cũng chỉ là thị thiếp mà thôi." Tiết quý phi nhìn Kỳ Kỳ, trong mắt mang theo thương hại, "Ta cũng đến hôm nay mới hiểu được, đến lúc quan trọng, phụ hoàng ngươi vẫn càng tin tưởng hoàng hậu, suy cho cùng, người ta mới là phu thê kết tóc a."
Một năm này, đặc biệt là từ sau khi vào Công bộ, Kỳ Kỳ đã bị người nịnh hót đến tìm không ra bắc, nay nghe lời này, cả người đều lạnh lẽo, một lúc lâu không nói. Tiết quý phi đau lòng kéo hắn ngồi xuống, thấp giọng khuyên: "Con ngoan, đừng khổ sở, phụ hoàng ngươi tự có tính toán riêng, hắn chính trực tráng niên, đột nhiên bị bệnh này, chắc chắn không dám để người biết, không phải phụ hoàng đề phòng ngươi, so với ngươi... phụ hoàng càng đề phòng Thái tử."
Kỳ Kỳ thất thần: "Chẳng lẽ... muốn ta tranh với đại ca? Ta... ta không dám!"
Tiết quý phi vừa nghe liền giận dữ, lập tức dỗ dành: "Nói bừa cái gì, đại ca ngươi có phụ hoàng ngươi xem chừng, nhưng nhị ca ngươi... liền cần chúng ta tự mình giải quyết."
Kỳ Kỳ mê mang nhìn Tiết quý phi, Tiết quý phi khinh thường cười một tiếng: "Ta nói, mấy ngày này làm sao Phùng hoàng hậu vội vàng như vậy, không chịu được ngươi hiếu kính hoàng đế một chút, ta vốn cho rằng là vì hoàng đế bệnh không nặng, không qua bao lâu liền khỏi, cho nên Phùng hoàng hậu vội vã muốn để Kỳ Hoa nịnh nọt, hiện giờ mới hiểu, nàng biết hết, cho nên không dám để ngươi ở lại nhìn hoàng đế lâu, lại chờ hoàng đế thay con nàng trải đường, nàng an bình lên làm Thái hậu."
Tiết quý phi cười lạnh: "Chỉ tiếc nàng không hiểu, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, chỉ cần không có Kỳ Hoa, cho dù hoàng đế có thiên vụ đích tử thế nào, cũng không có khả năng không lập ngươi."
Trong phủ Thái tử, Lưu Diệu Văn cùng Á Hiên ngồi trên giường, quanh bàn cờ là tầng tầng gối mềm bọc nhung, trên bàn nhỏ mạ vàng trừ bàn cờ còn có một bình nước trà, mấy đĩa điểm tâm tinh xảo. Đầu mùa xuân, trời đêm vẫn còn hơi lạnh, dưới giường đặt một lò sưởi ba chân bằng đồng thau, bên trên đặt hai bánh hương liệu, trong phòng ấm áp mà quanh quẩn mùi hương trong lành.
Lưu Diệu Văn ngồi sau lưng Á Hiên ôm người, lại nhìn bàn cờ của mình, Lưu Diệu Văn ăn vài quân cờ trắng của Á Hiên, thấp giọng: "Nghi ngờ sinh quỷ, gia thế của Tiết quý phi so với Phùng hoàng hậu năm đó tốt hơn nhiều lắm, lại chỉ vì tiến cung trễ vài năm mà liên lụy con mình thành thứ tử. Tuy không ói, nhưng trong lòng Tiết quý phi cũng hiểu rõ nàng kém người ta một đoạn, mà hoàng đế xem trong Kỳ Hoa vài năm như vậy, làm sao Tiết quý phi yên tâm được, cho nên...."
Á Hiên thấp giọng cười: "Cho nên, nàng sẽ cho rằng chuyện là như thế này, hoàng đế đang cùng Phùng hoàng hậu lừa gạt nàng, mười mấy năm tranh đấu không phải giả, nàng biết sau khi Kỳ Hoa kế vị chắc chắn nàng và Kỳ Kỳ không sống nổi, hiện tại nàng tranh, không phải vì ngai vàng, mà là vì mạng sống, cho nên... nàng nhất định sẽ ra tay."
Lưu Diệu Văn cúi đầu sủng nịch hôn trán Á Hiên: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Á Hiên giải đáp được thắc mắc, bắt đầu chuyên tâm chơi cờ, nhìn hằm chằm bàn cờ lúc lâu không nói, Lưu Diệu Văn cũng không thúc giục hắn, chỉ không ngừng hôn hôn sờ sờ, Á Hiên sợ ngứa rụt cổ lại: "Điện hạ, đừng phá...."
"Ai phá ngươi?" Lưu Diệu Văn vuốt ve cổ Á Hiên, cười, "Đánh không lại ta liền chơi xấu nói ta phá ngươi?"
Á Hiên tránh đi trừng bàn cờ, một lúc sau đột nhiên ném quân cờ trong tay, bắt đầu nổi tính tình: "Không chơi thì không chơi, ngươi làm gì tích cực như vậy?! Để cho ta thắng thì làm sao?"
Lưu Diệu Văn nhếch môi cười: "Nếu ngươi muốn thắng, về sau ta cứ thua là được, nhưng một lần này đã nói rõ rồi, ngươi đã đáp ứng, nếu hôm nay thua, liền nghe lời ta...."
Nhớ đến chuyện đánh cược Á Hiên liền đỏ mặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng nam tử hán, làm gì cứ nghĩ mấy chuyện không đứng đắn kia...."
Lưu Diệu Văn cười khẽ: "Lĩnh Nam Vương... cô thật sự không đứng đắn được với ngươi."
Á Hiên nghẹn. Từ ngày hôm đó hắn nhất thời ý loạn tình mê, mặc cho Lưu Diệu Văn ở thư phòng như vậy như vậy một lần xong, Lưu Diệu Văn liền không yên tĩnh, bình thường không được, cứ luôn nghĩ mọi loại biên pháp mới ép buộc hắn, hắn lại không thật phát giận được với Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn nói cái gì, hắn luôn sẽ bị vừa dỗ vừa lừa mang theo khi dễ. Hôm nay Lưu Diệu Văn lại nghĩ ra biện pháp mới, thì thầm một hồi, mặt Á Hiên đỏ như táo chín, liên tục lắc đầu, Lưu Diệu Văn liền nghĩ ra chiêu này... chơi cờ tính thắng thua.
Á Hiên tưởng phản bác, nhưng nhìn một bàn đầy quân đen nghẹn ngào không nói ra lời. Lưu Diệu Văn nâng tay quét ngang bàn cờ, quân cờ bằng ngọc thạch đều rơi xuống thảm đỏ thiếp vàng, Lưu Diệu Văn cười: "Đừng nghĩ nữa, ngày sau tướng công dạy dỗ ngươi, bảo đảm ngươi không còn đối thủ. Còn hôm nay, trước đánh cuộc chịu thua thấy thân trả nợ đi...."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top