Chương 35-38

Chương ba mươi lăm

Hôm sau, trời lại bắt đầu đổ tuyết, Lưu Diệu Văn khoác xiêm y buông rèm, đứng đây xem đại tuyết ngoài cửa sổ, một lúc lâu mới quay đầu, thấp giọng: "Đừng trở về, tuyết từ mấy ngày trước còn chưa tan hết, đều thành băng, lại thêm đợt tuyết này sẽ càng khó đi, xe ngựa dễ trượt, cho dù là kiệu cũng không vững."

Hôm qua Tống Á Hiên vẫn nghĩ chuyện Nhu Gia đến khuya, ngủ rất muộn, lúc này mơ mơ màng màng, một bộ chưa đủ giấc, Lưu Diệu Văn đến gần cười khẽ: "Nếu mệt thì ngủ tiếp đi, dù sao ngươi đang cáo bệnh, hoàn toàn có thời gian."

Nếu là ở trong phủ mình, Tống Á Hiên đã sớm dậy, nhưng ở chỗ Lưu Diệu Văn... Tống Á Hiên không khỏi có chút phóng túng, ngủ nhiều một lát thì cứ ngủ nhiều một lát đi, dù sao cũng không ai biết.

Trên đệm giường Lưu Diệu Văn trải một tầng da hồ ly, vừa ấm áp lại thoải mái, chăn gấm cũng được phơi mỗi ngày, mềm mại xõa tung, nằm ở trong chỉ thấy cả người đều mềm ra, Tống Á Hiên không khỏi lại nằm xuống. Lưu Diệu Văn cười buông rèm che kín, sai người đốt lò sưởi lớn hơn một chút, lại để người hé cửa sổ, dặn dò đầy đủ mới đi.

Tống Á Hiên đã nhìn trúng Hạ Tử Thần, vậy liền đến lúc Đôn Túc trưởng công chúa ra tay, chính mình cũng phải đi Hàn Lâm viện bên kia lo lắng một hồi, Nhu Gia quận chúa cho dù không được sủng ái, nhưng khiến nàng gả cho Thứ Cát sĩ gia cảnh suy tàn cũng không tốt, Lưu Diệu Văn xoa mi tâm, nheo mắt nhìn mấy người đứng hầu ngoài sảnh, chỉ cảm thấy có hai người rất lạ mắt, quay đầu nhìn Giang Đức Thanh: "Bọn họ là...."

"Bẩm điện hạ, đây là hai người lúc trước hoàng đế đưa cho ngài, người phía trước là Trầm Hân." Giang Đức Thanh nhìn theo tầm mắt Lưu Diệu Văn, "Người đứng thứ hai bên tay phải, gọi Hoắc Vinh.'

Lưu Diệu Văn hiểu rõ, gật đầu cười, tiếp theo dặn dò Giang Đức Thanh đi phủ Đôn Túc trưởng công chúa truyền lời, Giang Đức Thanh liền gật đầu rời đi, Lưu Diệu Văn xoay người trở về. Chuyện Lưu Diệu Văn vào triều không đề cập đến.

Trong phủ công chúa, sau khi Đôn Túc trưởng công chúa biết cả Lưu Diệu Văn lẫn Tống Á Hiên đều hài lòng Hạ Tử Thần thì vui vẻ, mỉm cười nhận việc làm nguyệt lão này. Sau khi để Giang Đức Thanh trở về lập tức sai người đi Hạ phủ mời Hạ lão phu nhân đến, hai năm rõ mười kể lại chuyện lúc trước, Hạ lão phu nhâ vừa nghe liền vui vẻ, cười: "Ta còn nói đâu, lúc đó Thần nhi còn nghi hoặc, làm sao lại đột nhiên để cho hắn đi phủ Thái tử, ta chỉ cho rằng công chúa muốn hắn có giao tình với điện hạ, lại không nghĩ đến hóa ra là vì hôn sự của hắn."

Đôn Túc trưởng công chúa cười: "Lúc trước chưa xác định, sợ hắn lo lắng nên không nói, bất quá ta đã biết trước, Thần nhi anh tuấn lại khiêm nhường như vậy, Thế tử nhất định sẽ thích, còn không phải sao, quả nhiên lập tức gật đầu. Nay liền muốn hỏi hỏi ý ngươi, Nhu Gia quận chúa của Lĩnh Nam vương, ngươi thấy thế nào?"

Hạ lão phu nhân cười khổ: "Công chúa lại đùa ta, người ta đường đường là quận chúa, ta còn có gì không vừa ý, chỉ sợ đũa mốc chòi mâm son, không dễ kết thân."

"Này ngươi không cần lo lắng." Đôn Túc trưởng công chúa cho hạ nhân lui xuống, nhẹ giọng nói, "Không ngại nói thẳng với ngươi, mấy năm nay Lĩnh Nam vương vẫn sủng ái trắc phi, không xem trọng vương phi và Nhu Gia quận chúa, cũng vì này mà tử nhỏ Nhu Gia đã chịu không thiếu ủy khuất, những việc này ta không nói ngươi cũng hiểu...."

Hạ lão phu nhân vội gật đầu, Đôn Túc trưởng công chúa cười nhẹ: "Lĩnh Nam vương Thế tử lại là người thông minh, hắn cũng hiểu rõ, quyền cao chức trọng cái gì, đều không bằng thật tâm thật lòng tốt với tỷ tỷ hắn, cũng chỉ hy vọng tìm một người gia thế đơn giản, phu thê có thể cùng nhau vui vẻ sống qua ngày. Ta nghe xong liền nghĩ đến các ngươi."

Trong mắt Hạ lão phu nhân đều là biết ơn: "Mấy năm nay vẫn làm phiền công chúa giúp đỡ, không ngờ ngay cả hôn sự của Thần nhi còn lại làm phiền ngươi...."

"Chúng ta quen thân từ nhỏ, cần gì phải nói lời này?" Đôn Túc trưởng công chúa vỗ vỗ bàn tay Hạ lão phu nhân, cười, "Lại nói cũng là nước phù sa không cho ruộng người ngoài, ta đã cho người đi xem qua Nhu Gia quận chúa, xác thực rất tốt, tính tình dịu dàng lại cẩn thận, quả thật là trời sinh một đôi với Thần nhi, ngươi cứ yên lòng."

Hạ lão phu nhân càng nghe càng vừa lòng, liên tục gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Lại nói, Thần nhi cũng có lần nói muốn tìm phu nhân tính cách ôn nhu uyển chuyển."

Đôn Túc trưởng công chúa cười: "Chuyện này Thái tử cũng xem như nửa bà mối, hắn vừa nói với ta, nếu hai bên các ngươi đều chấp nhận, vậy hắn cũng vui vẻ nâng đỡ Thần nhi một phen, ngươi biết, sang năm đến kỳ, Thần nhi đi hay ở còn chưa chắc. Nhưng nếu lọt vào mắt xanh của Thái tử, vậy không phải lo."

Hạ lão phu nhân vui mừng: "Thần nhi làm sao có thể tốt số như vậy, được Thái tử giúp đỡ."

Đôn Túc trưởng công chúa lắc đầu cười: "Ngươi không phản đối, vậy liền xác định, ta chọn ngày tiến cung nói cho hoàng thượng, lại thỉnh hoàng thượng tứ hôn, chuyện này liền viên mãn. Các ngươi không cần lo lắng sính lễ, có phò mã cùng ta ở, không nói đến việc ta nhìn Thần nhi lớn lên, chỉ nói giao tình của chúng ta, ta cũng sẽ giúp ngươi."

Hạ lão phu nhân vừa vui mừng lại áy náy, quay đầu dùng khăn lau khóe mắt, thổn thức: "Công chúa đại ân đại đức, ta cùng Thần nhi biết báo đáp thế nào...."

"Nói để làm gì đâu." Đôn Túc trưởng công chúa cười trấn an, "Trở về nói với Thần nhi, cái gì nên chuẩn bị cũng nên chuẩn bị rồi. Thần nhi cũng không nhỏ, ta muốn sau khi xác định liền bắt đầu chuẩn bị, mặc dù hiện giờ tiền đồ của Thần nhi còn chưa cải thiện, nhưng nhiều người nhiều sức, sau này mới có thể tốt hơn."

Hạ lão phu nhân liên tục gật đầu: "Ta đều nghe công chúa."

Sau khi hạ triều, Lưu Diệu Văn trực tiếp hồi phủ, Giang Đức Thanh đã sớm canh giữ ngoài cửa, lập tức đón lên, đem chuyện trong phủ công chúa thuật lại cho Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn gật đầu: "Thế tử đâu? Dậy chưa?"

Giang Đức Thanh cười: "Vừa mới dậy, dùng một ít thức ăn, ngồi trước cửa sổ ngẩn người một lát, lúc này đã đi sân sau."

Lưu Diệu Văn nghe vậy cũng không vào phòng, trực tiếp vòng qua chính sảnh, đi về phía hậu viện.

Tống Á Hiên không mang theo người hầu, Lưu Diệu Văn vì tìm hắn mà tốn một hồi công sức, cuối cùng ở trước Lạc Mai cư thấy được người.

Trước Lạc Mai cư trồng một mảnh tịch mai, hoa vẫn chưa nở, Tống Á Hiên choàng hồ cừu ôm lò sưởi tay nhỏ, hơi ngẩng đầu nhìn nụ hoa, Lưu Diệu Văn đến gần, cười: "Đại khái một hai ngày nữa sẽ nở."

Tống Á Hiên không nghĩ đến Lưu Diệu Văn đã trở lại, sửng sốt buột miệng: "Đã nói với trưởng công chúa rồi?"

Lưu Diệu Văn bật cười: "Ngươi vẫn còn nghĩ chuyện này?"

Lưu Diệu Văn kéo tay Tống Á Hiên trở về, chậm rãi nói kế hoạch của mình cho hắn nghe, Tống Á Hiên khẽ nhíu mày: "Hoàng thượng... sẽ đáp ứng?"

Này chính là bất tiện của thế gia đại tộc, hôn sự ngươi tình ta nguyện còn chưa đủ, phải khiến hoàng đế vừa lòng mới được. Lưu Diệu Văn cười lạnh: "Lúc trước hoàng đế nhét hai nha đầu vào phòng ta, chuyện này phạm vào kiêng kị của cô, hoàng đế còn đang tìm cách trấn an cô đâu, lúc này cô lại đi thỉnh hoàng đế tứ hôn, hắn sẽ đáp ứng."

Tống Á Hiên mím môi, thấp giọng: "Trưởng công chúa hỗ trợ nhiều như vậy, đều là vì điện hạ, ta hiểu. Chuyện này... ta vốn cho rằng điện hạ sẽ không giúp đỡ nhiều như vậy, ta... ta đều nhớ trong lòng."

Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn Tống Á Hiên, cười khẽ: "Trước đó đã nói rồi, ngươi dùng chính mình đến đổi, ta liền bỏ qua tỷ tỷ ngươi, nếu ngươi nghe lời, ta liền tìm một nhà chồng tốt cho nàng, Tống Á Hiên...."

Lưu Diệu Văn nắm tay Tống Á Hiên, nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng cười: "Những gì hứa với ngươi, ta đều làm được, vậy ngươi đáp ứng ta thì sao?"

Tống Á Hiên nháy mắt đỏ mặt, không được tự nhiên nhìn quanh: "Ta... ta đáp ứng, nhưng...."

Lưu Diệu Văn cười khẽ: "Được rồi, ta cũng không muốn lập tức đem ngươi làm gì, trong lòng ngươi nhớ kỹ, ngoan ngoãn nghe lời là được." Lưu Diệu Văn nhìn mặt Tống Á Hiên đỏ hồng, nhịn không được lại trêu đùa, hạ giọng: "Lại nói... cho dù ta muốn thế nào, thân thể nho nhỏ này cũng sẽ chịu không nổi, buổi sáng có ăn dược thiện không?"

Tống Á Hiên gật gật đầu, Lưu Diệu Văn hài lòng hôn hôn mặt hắn, bỗng nhiên khóe mắt vừa chuyển, thẳng tắp nhìn về rừng tịch mai xa xa.

Trong mắt Lưu Diệu Văn chợt lóe một tia sát khí, hắn liền biết có người không kiềm chế được.

"Ta vừa mới sai các nàng chưng một bát tô lạc cho ngươi, ngươi về trước đi." Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, cười ôn hòa, "Ta đi phía trước có chút việc, một lát lại tìm ngươi."

Tống Á Hiên không nghi ngờ hắn, đáp ứng liền xoay người rời đi. Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên lên đến hành lang mới xoay người, đi ra nội viện, Giang Đức Thanh vẫn ở phía trước chờ, thấy Lưu Diệu Văn đi ra vội đón lên, Lưu Diệu Văn buông mi: "Gọi Hoắc Vinh đến thư phòng ta."

Giang Đức Thanh giật mình, Lưu Diệu Văn cười lạnh: "Vẫn không rảnh tay giải quyết bọn họ, bọn họ còn ngại sống lâu, hôm nay nhất định phải xử lý sạch sẽ."

Giang Đức Thanh hiểu rõ, gật đầu rời đi.

Trong Phượng Hoa cung, Phùng hoàng hậu nghe cung nhân tâm phúc nói xong, một lúc lâu sau mới hiểu được, thất thần lẩm bẩm: "Hoàng thượng... hoàng thượng đáp ứng gả Nhu Gia quận chúa cho tiểu Hàn Lâm Hạ cái gì Thần kia?"

Cung nhân tâm phúc miễn cưỡng cười: "Nương nương, Hàn Lâm kia gọi Hạ Tử Thần, hoàng thượng... hoàng thượng còn nói với Đôn Túc trưởng công chúa... sẽ để cho phủ Nội Vụ hỗ trợ xử lý hôn sự."

"Dựa vào cái gì?!" Phùng hoàng hậu đột nhiên nổi điên, "Hoàng thượng rõ ràng biết bản cung muốn đem Nhu Gia cho Hoa nhi! Nếu bị Lưu Diệu Văn đoạt đi thì thôi! Hạ Tử Thần này lại từ đâu ra?! Dựa vào cái gì có thể khiến hoàng đế tứ hôn?!"

"Nương nương nguôi giận!" Cung nhân biết chắc Phùng hoàng hậu nghe được sẽ nổi giận, lúc trước hoàng đế đã nói không cho lộ ra tiếng gió nào, nay cả cung đều biết mới nói cho hoàng hậu, Phùng hoàng hậu đương nhiên nuốt không trôi cơn giận này, cung nhân vội khuyên nhủ, "Không thể trách hoàng thượng... là Đôn Túc trưởng công chúa tiến cung cầu thân với hoàng thượng, nương nương biết, trưởng công chúa luôn luôn có tiếng nói, hoàng thượng thế nào cũng phải đáp ứng."

"Đúng! Nàng trưởng công chúa luôn luôn có quyền hơn bản cung!" Trước đó Phùng hoàng hậu vốn đã nén giận, nay hoàng đế không để ý ý nghĩ của nàng liền tùy ý đưa Nhu Gia cho người khác, chẳng khác nào tát vào mặt nàng, thù mới lại thêm hận cũ, Phùng hoàng hậu giận đến điên rồi, "Liền bởi vì nàng là đích nữ của Văn đế, cho nên ai cũng kính trọng nàng! Nàng vào cung, ngay cả bản cung cũng phải cung cung kính kính! Nhưng dựa vào cái gì ngay cả quận chúa kết hôn nàng cũng muốn nhúng tay? Có phải về sau hoàng tử công chúa kết hôn đều phải do nàng sắp xếp? Vậy phượng ấn của bản cung còn để làm gì?! Ai cũng không để bản ucng vào mắt, bản cung còn ngồi ở hậu vị này để làm gì?!"

Cung nhân đau khổ khuyên nhủ: "Nương nương đừng nói vậy... cẩn thận tai vách mạch rừng, công chúa cũng không phải cố ý...."

"Ha ha... nàng không cố ý?" Phùng hoàng hậu cười lạnh, "Lúc trước bản cung tự mình mang lễ vật đi Dục Tú điện, nhờ nàng trước mặt hoàng đế đề cập hôn sự Nhu Gia và Kỳ Hoa, nàng không giúp thì thôi, bản cung cũng không trông cậy vào! Nhưng rồi ao?! Quay mặt đi liền đưa Nhu Gia gả vào Hạ phủ! Ha ha.... Được a, Lưu Diệu Văn không cần, nàng cũng sẽ không đưa cho Hoa nhi.... Ha ha...."

"Nương nương... có lẽ hoàng thượng cũng có suy tính của mình, Lĩnh Nam thanh thế to lớn, nếu gả Nhu Gia quận chúa cho hoàng tử nào đều dễ xảy ra rắc rối, chi bằng đưa nàng cho một công tử khác." Cung nhân nhẹ giọng khuyên, "Hạ Tử Thần kia tuy cũng là họ Hạ, nhưng nô tỳ nghe nói trong nhà sớm đã lụi bại, cho dù có hôn sự này, cũng không làm nổi chuyện gì lớn."

"Hắn có suy tính, liền không để ý mặt mũi bản cung sao...." Phùng hoàng hậu hít sâu một hơi, cười lạnh, "Được, chuyện này... bản cung nhớ kỹ!"

Cung nhân không khỏi lo lắng, thấp giọng khuyên: "Nương nương... thật vất vả mới có thể hòa hảo với hoàng thượng, lúc này cũng không thể lại khiến hoàng thượng không vui...."

"Biết, bản cung sẽ không lại sai lầm mà xung đột với hoàng thượng, bản cung cũng không làm gì được trưởng công chúa, nhưng...." Phùng hoàng hậu ác độc cười, "Tống Á Hiên... bản cung vẫn có thể ra tay, này cũng biết gió chiều nào theo chiều nấy, lúc đầu nịnh bợ Lưu Diệu Văn, tính kế không thành lại đi lấy lòng trưởng công chúa, ha ha.... Hoa nhi là hoàng tử chính thống lại bị mặc kệ, còn dám nịnh bợ người khác, bản cung muốn dạy dỗ hắn, khiến hắn nhìn cho rõ hoàng cung là thiên hạ của ai!"

————————-

Tiểu Anh: Được rồi... so với Lệ phi, Phùng hoàng hậu còn muốn cực phẩm.... Não tàn chắc cũng chỉ như vậy....
Chương ba mươi sáu

Trong nội thư phòng phủ Thái tử, Lưu Diệu Văn đứng trước bàn thưởng thức một bộ bút lông mới, tổng cộng mười hai cây bút, tên cán có khắc hình cành trúc, làm từ cùng một khối ngọc mà thành, vô cùng tinh xảo, Lưu Diệu Văn lại chọn một cây, chấm vào mực nước, đầu bút lông nhọn, đầy, tròn, vuông, không hề không hoàn mỹ. Lưu Diệu Văn vừa lòng cười, thấp giọng: "Biết vì sao cô gọi ngươi đến?"

Hoắc Vinh đã quỳ trên mặt đất từ lâu, lại vẫn trầm ổn: "Bẩm điện hạ, thuộc hạ ngu muội."

"Không biết...." Lưu Diệu Văn buông bút lông, lại dùng khăn lụa lau tay, "Kỳ thật cũng không có gì.... Cô vừa ở Lạc Mai cư, không hiểu sao lại thấy bóng người cùng ngươi vào phủ, là... phải, là Trầm Hân, là cô hoa mắt sao?"

Hoắc Vinh thầm mắng Trầm Hân nóng vội, do dự một lát, thấp giọng: "Bẩm điện hạ, từ khi thuộc hạ cùng Trầm Hân vào phủ vẫn chưa được giao việc gì, đều là ở đâu thiếu người thì điều đi nơi đó, có lẽ là Lạc Mai cư có chuyện cần dùng hắn."

Lưu Diệu Văn cười khẽ: "Hóa ra là vậy.... Thôi, may mắn ở Lạc Mai cư không có thị thiếp của cô, bằng không cô sẽ nghĩ nhiều, khi không lại dám chạy đến bên kia."

Hoắc Vinh cúi đầu: "Điện hạ nói đùa."

Lưu Diệu Văn vẫn một bộ thong dong không nhanh không chậm: "Hoắc Vinh... ta thấy ngươi cũng không nhỏ tuổi, đã thành gia chưa?"

Hoắc Vinh lắc đầu: "Bẩm điện hạ, năm nay thuộc hạ hai mươi ba, vẫn là một người, chưa thành gia."

Lưu Diệu Văn cười: "Kỳ lạ, làm sao cô lại nghe nói, dưới gối ngươi đã có một trai một gái đâu?"

Hoắc Vinh mạnh ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi mỏng....

"Hoắc Vinh, người Trường Bình, mồ côi từ nhỏ, do thúc bá thúc phụ trong tộc nuôi lớn...." Ngón tay thon dài của Lưu Diệu Văn gõ nhịp trên án thư, "Sau này vào cung, vì làm việc trầm ổn cẩn trọng, rất được đại tổng quản Phúc Hải Lộc của Càn Thanh cung để ý, hắn còn nhận ngươi làm con nuôi, năm thứ ba trong cung ngươi đã từng về quê một lần, một tháng kia.... Ha ha, phát sinh chuyện gì ngươi rõ ràng nhất, sau đó mỗi nửa năm ngươi đều sẽ trở về Trường Bình một lần, nói là về thăm người thân, năm năm sau, con trai con gái đều có, ha ha.... Hoắc Vinh, cô có nói sai không?"

Mỗi lời của Lưu Diệu Văn đều như gõ mạnh vào lòng Hoắc Vinh, hắn không còn bình thản như lúc nãy, sắc mặt trắng bệch, một lúc lâu sau mới thấp giọng: "Không... không có."

Lưu Diệu Văn cười: "Ngươi giấu thật kỹ, ngay cả thân thích ở Trường Bình đều không biết ngươi đã thành thân, càng đừng nói đến nghĩa phụ Phúc Hải Lộc của ngươi, hoàn toàn không biết gì. Cô còn phải bội phục ngươi, có thể giấu được kỹ càng như vậy."

Hoắc Vinh nuốt nước bọt, thanh âm phát run: "Điện hạ...."

"Ngươi tốn bao nhiêu công sức lừa gạt như vậy, cô đoán.... Ngươi cũng biết Phúc Hải Lộc không đáng tin đúng không." Lưu Diệu Văn mỉm cười nhìn Hoắc Vinh, chậm rãi nói, "Yên tâm, nếu ngươi không muốn để người khác biết, cô cũng sẽ không để lộ ra."

Đôi môi Hoắc Vinh run run, hắn kiệt lực đè nén cảm giác bất an, giọng khàn khàn: "Điện hạ... muốn biết cái gì...."

Lưu Diệu Văn hài lòng: "Thông minh, không uổng công cô tốn sức tra xét ngươi như vậy, bất quá, không phải cô muốn biết cái gì, mà cô phải hỏi ngươi, Phúc Hải Lộc... hoặc nói là hoàng đế, đã dặn dò ngươi cái gì, bọn họ muốn biết cái gì?"

Hoắc Vinh nhắm chặt mắt, ngẫm lại hai đứa con nhỏ nơi quê nhà, cắn răng: "Phúc Hải Lộc công công muốn biết... ngày thường điện hạ thường gặp gỡ ai, mỗi ngày sau khi hồi phủ đều làm gì, còn có... còn có phải theo dõi hành vi của điện hạ, vừa có gì không đúng phải lập tức truyền tin vào cung."

Lưu Diệu Văn gật đầu, giọng nhàn nhạt: "Vậy hôm nay Trầm Hân là làm sao đi hậu viện? Các ngươi đều nghe được cái gì?"

"Điện hạ, chuyện Trầm Hân đi Lạc Mai cư thuộc hạ thật sự không biết." Hoắc Vinh do dự một lát, cúi đầu trầm giọng, "Tối hôm qua Trầm Hân có nói với thuộc hạ, nói... thấy điện hạ cùng Thế tử ở phía sau hành lang vẽ tranh, ở phía sau hành lang vẽ tranh...."

Lưu Diệu Văn nhíu mi không kiên nhẫn nói: "Cô biết, nói tiếp."

"Vâng, là cách quá xa, kỳ thật Trầm Hân cũng không thấy rõ, hắn nói với thuộc hạ, muốn nghĩ cách lẻn ra hậu viện, đi làm rõ...." Hoắc Vinh cẩn thận nhìn sắc mặt Lưu Diệu Văn, thấp giọng, "Tuy thuộc hạ cùng Trầm Hân đều bị đưa đến chỗ điện hạ, nhưng trước kia cũng không quen biết, ta cũng đã từng khuyên Trầm Hân đừng nóng vội, hắn...."

Lưu Diệu Văn cười nhạo: "Hắn không nghe, chỉ nghĩ nhanh chóng tìm ra nhược điểm của ta đem đi lập công, ngu xuẩn...."

Hoắc Vinh hít sâu một hơi: "Điện hạ anh minh."

Lưu Diệu Văn nhẹ giọng cười: "Nếu ngươi đã thành thật với cô, cô cũng không gạt ngươi, cô và Thế tử... quả thật giống như các ngươi nghĩ."

Hoắc Vinh kinh hãi, Lưu Diệu Văn lại nói: "Hoắc Vinh, hôm nay cô không gọi Trầm Hân, chỉ để mình ngươi đến, hiểu sao?"

Trên trán Hoắc Vinh chậm rãi tràn đầy mồ hôi, theo cổ thấm vào trong áo, hắn chậm rãi lắc đầu, Lưu Diệu Văn cười: "Không cần sợ hãi như vậy, chuyện này cũng không phải bí mật trong phủ, người của ta đều biết được, ta vốn không đề phòng người của mình, nếu ngươi trở thành "người của ta", thì ngươi có biết cũng không sao."

Lưu Diệu Văn vừa dứt lời, bỗng nhiên tràn ngập sát khí: "Nhưng Trầm Hân... không giống như vậy, cô không giữ được hắn. Hoắc Vinh, vì khiến cô yên tâm, cũng vì để cho gia đình ngươi ở Trường Bình có thể bình an khỏe mạnh, thay cô giải quyết phiền toái này đi."

Sắc mặt Hoắc Vinh nháy mắt trắng bệch, không phải hắn chưa từng giết người, cũng không phải có tình nghĩ gì với Trầm Hân, nhưng nếu cứ như vậy lấy mạng hắn, muốn giải thích với hoàng đế thế nào?

Lưu Diệu Văn cũng nhìn ra Hoắc Vinh đang băn khoăn điều gì, cười: "Này có gì khó, ngươi chỉ cần thoải mái ra tay, sau đó nói với hoàng đế, Trầm Hân bị ta thu mua, sợ hắn để lộ tin tức, ngươi đành phải ra tay giết hắn, không phải được?"

Hoắc Vinh nghĩ kỹ, quả thật cũng là một cách. Lưu Diệu Văn nhìn Hoắc Vinh do dự, nói: "Yên tâm, tuy tính tình cô không tốt, nhưng đối với trẻ con vẫn còn vài phần nhân từ, chỉ cần ngày sau ngươi nghe lệnh cô, cô bảo đảm tính mạng gia đình ngươi."

Lưu Diệu Văn đứng dậy, đem bộ bút lông vừa thưởng thức kia đưa cho Hoắc Vinh: "Này cũng không tệ lắm, lần sau về nhà, mang cho con trai ngươi đi." Dứt lời, không lại để ý đến Hoắc Vinh, lập tức vòng qua bình phong rời khỏi thư phòng tìm Tống Á Hiên.

Trong noãn các, Tống Á Hiên đang xem sách, thấy Lưu Diệu Văn đến liền đứng dậy: "Điện hạ."

"Ngồi." Trong phòng không có hạ nhân, Lưu Diệu Văn tự mình đổ một ly trà, Tống Á Hiên quay đầu nhìn nhìn hắn, Lưu Diệu Văn cười, "Sao lại nhìn ta như vậy, trên mặt có gì sao?"

Tống Á Hiên lắc đầu; "Điện hạ mới biết tin gì tốt?"

Lưu Diệu Văn bật cười: "Ngươi nhìn ra?"

Tống Á Hiên thầm mắng mình nhiều chuyện, vội nói: "Ta không phải có ý muốn hỏi chuyện của điện hạ...."

"Được rồi, chuyện của ta ngươi muốn liền hỏi." Lưu Diệu Văn ngồi xuống cạnh Tống Á Hiên, nắm tay hắn vuốt ve, "Còn nhớ rõ bốn người lần trước hoàng đế ban cho ta không?"

Tống Á Hiên gật đầu, Lưu Diệu Văn cười: "Vừa giải quyết xong bọn họ, trong lòng thoải mái, không nghĩ lại thể hiện ra rồi."

Tống Á Hiên mở to mắt: "Giải quyết? Đó là người của hoàng đế cho điện hạ a, làm sao có thể tùy tiện liền giải quyết?"

"Ta đương nhiên có biện pháp." Lưu Diệu Văn cúi đầu hôn hôn môi Tống Á Hiên, cười thoải mái, "Về sau ngươi ở trong phủ ta cũng có thể an tâm."

Tống Á Hiên vẫn hiếu kỳ, hắn chán ghét nhất loại việc này, cũng vì việc này mà chịu không ít thiệt thòi, thật không rõ Lưu Diệu Văn làm sao có thể thoải mái giải quyết người như vậy, nhịn không được muốn học hỏi, Lưu Diệu Văn cười: "Bái sư học nghệ còn phải mang theo lễ vật, Thế tử điện hạ lại mang hai tay trống trơn đến hỏi bản lĩnh giữ nhà, có phải hơi quá đáng không?"

Tống Á Hiên vẫn không biết là đùa, cho rằng Lưu Diệu Văn không muốn nói, không khỏi tự biết xấu hổ: "Cho dù ta có lễ vật, chỉ sợ điện hạ cũng sẽ không muốn...."

Trong lòng Lưu Diệu Văn như bị mèo con cào một chút, nhẹ giọng thở dài: "Tống Á Hiên... ngươi cố ý khiến ta đau lòng sao?"

Không đợi Tống Á Hiên lên tiếng, Lưu Diệu Văn cúi đầu hôn lên trán hắn, thấp giọng cười: "Từ trước đến giờ, mỗi lần ta hôn ngươi, ngươi đều một bộ bị ép buộc, hôm nay ngươi chủ động hôn ta một chút, ta biết gì đều sẽ nói."

Tống Á Hiên nghe thế, mặt đỏ bừng, Lưu Diệu Văn cười: "Không chỉ như vậy, vài con sâu bọ trong phủ ngươi, ta cũng sẽ giúp ngươi giải quyết."

Tống Á Hiên do dự: "Thật?"

"Ta đã lừa ngươi bao giờ?" Lưu Diệu Văn ngồi thẳng người, mỉm cười nhìn Tống Á Hiên, "Không cần thì thôi vậy."

Dụ hoặc này thật sự rất hấp dẫn, Tống Á Hiên giãy dụa một hồi, cuối cùng vẫn nhịn xuống xấu hổ đến gần Lưu Diệu Văn, nếu là bình thường Lưu Diệu Văn đã sớm kéo người vào lòng, ai ngờ lần này Lưu Diệu Văn là quyết tâm muốn đùa hắn, không nhúc nhích, chỉ nhìn. Mặt Tống Á Hiên nóng đến phát sốt, do dự vươn tay đặt lên lưng áo Lưu Diệu Văn, khẽ ngẩng đầu, ở trên môi Lưu Diệu Văn chạm một chút, Lưu Diệu Văn buông mi cười: "Trước kia ta hôn ngươi thế nào? Thế tử điện hạ sao lại có lệ như vậy?"

Tống Á Hiên nhíu mày, dừng một lát, hôn lên môi Lưu Diệu Văn, học theo Lưu Diệu Văn, thử lấy lòng liếm môi hắn. Tống Á Hiên vừa ăn điểm tâm, hơi thở còn mang mùi sữa thơm ngọt, Lưu Diệu Văn không lại nhịn, đoạt lại quyền chủ động....

Một lúc lâu sau Lưu Diệu Văn mới vừa lòng buông người, mặt Tống Á Hiên đỏ hồng, thấp giọng: "Điện hạ... hiện giờ có thể nói chưa?"

Lưu Diệu Văn vốn cũng không muốn giấu hắn, liền đem như thế nào sai người thăm dò Hoắc Vinh, làm sao cảm thấy nghi ngờ mà sai người đi gia hương hắn, cuối cùng lại làm sao ân uy đều ban rồi thu phục Hoắc Vinh toàn bộ nói cho Tống Á Hiên, Tống Á Hiên thầm thở dài, cuối cùng cười khổ một tiếng: "Điện hạ tâm tư tinh tế, nhưng biện pháp như vậy... không có được thám tử tốt cũng làm không được, trong tay ta tuy cũng có một ít người, nhưng cũng chỉ có thể tra chuyện bề nổi, nếu không kinh động kẻ nào lại có thể tra được đến như vậy... bọn họ không làm được."

Lưu Diệu Văn cười đắc ý, Tống Á Hiên do dự một lát, lại hỏi: "Điện hạ... vừa nãy có nói giúp ta xử lý tai mắt trong phủ đúng không?"

"Này càng đơn giản." Lưu Diệu Văn kéo tay Tống Á Hiên, cười, "Nay trong phủ ta sạch sẽ, ngươi chỉ cần ngày ngày đều ở đây, ta cam đoạn bọn họ không giám thị nổi ngươi."

Tống Á Hiên xù lông rồi, vung tay bỏ vào gian trong. Lưu Diệu Văn cười to, đi theo vào, lại dỗ dành dụ dỗ một hồi lâu mới vuốt lông được cho người ta.
Chương ba mươi bảy
Tuy ngoài miệng vẫn nói muốn giữ Tống Á Hiên lại, nhưng đến sau bữa tối, Lưu Diệu Văn vẫn sai Giang Đức Thanh chuẩn bị xe.

"Lúc trưa thấy ngươi rất thích món cua say rượu kia, ta sai trù sư lấy một vò mới đưa đi, ngươi đem về ăn." Lưu Diệu Văn sửa lại cổ áo cho Tống Á Hiên, cười, "Bất quá thứ này tính hàn, ăn ít thôi."

Tống Á Hiên thầm kinh ngạc, ngày mai Lưu Diệu Văn không cần vào triều, nếu bình thường nhãn rỗi, Lưu Diệu Văn chắc chắn sẽ không để hắn đi, lần này hắn không nói, Lưu Diệu Văn lại tự nguyện cho hắn trở về.

Tống Á Hiên gật đầu đáp lời, Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn ra ngoài: "Giang Đức Thanh...."

Giang Đức Thanh đứng hầu ngoài noãn các vội lên tiếng, Lưu Diệu Văn hỏi: "Đã chuẩn bị xe chưa? Thuận Tử đâu?"

"Bẩm điện hạ, Thuận Tử đã ở ngoài." Giang Đức Thanh nghĩ nghĩ, lại nói, "Sợ đường trơn trượt, Thuận Tử còn cẩn thận quấn xích sắt quanh bánh xe, sẽ không có vấn đề."

Lưu Diệu Văn vừa lòng cười: "Hắn luôn cẩn thận." Lại nhìn Tống Á Hiên, cười, "Đi thôi, đến lúc rảnh rỗi ta lại sai người đi đón ngươi."

Tống Á Hiên gật đầu, vòng qua bình phong đi theo Giang Đức Thanh.

Ra khỏi phủ Thái tử đã là giờ Dậu, nắng chiều về tây, nhuộm sắc đỏ cả một con phố, Tống Á Hiên đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, không bao lâu sau một thị vệ đuổi nhanh vài bước tiến lên bên cạnh xe ngựa, cúi đầu: "Điện hạ, Thái tử nói, hiện giờ trời lạnh, chỉ mở hé ô cửa trên nóc là được, đừng lại mở cửa sổ."

Tống Á Hiên bật cười, ngay cả chuyện này Lưu Diệu Văn cũng phải làm quy củ, vất vả những binh lính này, còn phải cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm từng chuyện nhỏ, Tống Á Hiên không muốn làm bọn họ khó xử, đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên trong lòng vừa động, giật mình.

Tống Á Hiên mím môi, xốc lên màn xe, trầm giọng: "Đi vòng, trở về phủ Thái tử."

Thuận Tử dừng xe, quay đầu khó hiểu: "Thế tử quên gì sao? Làm cho bọn họ trở về lấy là được, đều đã đến nửa đường, không cần quay lại."

Tống Á Hiên lắc đầu, do dự một lát: "Có chuyện quan trọng quên nói với Thái tử, không trì hoãn được, đưa ta trở về."

Thuận Tử do dự một lát, hắn là người Lưu Diệu Văn chỉ định chuyên môn đưa đón Tống Á Hiên, lúc trước Lưu Diệu Văn đã dặn dò, mặc kệ là đưa người hay đón người, đừng nói nửa đường đi đâu, ngay cả lộ trình đều phải đi theo lộ trình Lưu Diệu Văn chỉ định, không cho một chút sai sót. Thuận Tử cũng đã dùng quân lệnh trạng ở trước mặt Lưu Diệu Văn bảo đảm an toàn cho Tống Á Hiên, nhưng này không phải đi chỗ khác, là phủ Thái tử a....

Thuận Tử sửa lại áo bông, thét to một tiếng khiến ngựa quay đầu trở về.

Tống Á Hiên buông màn xe, sau lưng đã thấm một tầng mồ hôi lạnh, hắn cũng chỉ vừa mới hiểu ra vì sao Lưu Diệu Văn lại đột nhiên cho mình hồi phủ. Trầm Hân đã biết việc của mình và Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn không giữ được hắn, sợ là đêm nay liền sẽ sai Hoắc Vinh động thủ, phủ Thái tử thiếu một người, vẫn là do hoàng đế ban thưởng, ngày mai chắc hẳn sẽ gây ra một hồi ồn ào, nếu chính mình ở, chắc chắn sẽ bị nghi kị. Gần đây lại đắc tội không ít người, Lưu Diệu Văn là sợ mình gặp rắc rối mới đưa đi tránh đầu sóng ngọn gió, Tống Á Hiên mím môi, những lời này, Lưu Diệu Văn chưa bao giờ nói cho hắn.

Bên ngoài chậm rãi đổ tuyết, sợ trơn trượt, mọi người đi rất chậm, chờ lúc trở về phủ Thái tử đã là giờ Tuất, trời đã tối đen, cả một con phố trước cửa phủ Thái tử đều được treo đèn lồng, một mảnh đỏ rực, rất đẹp mắt. Lúc đoàn người Tống Á Hiên đến đầu phố Lưu Diệu Văn đã nhận được tin, lúc Tống Á Hiên xuống ngựa đã thấy Lưu Diệu Văn nhíu mi đứng ngoài cửa nhìn mình, hắn không hiểu sao chột dạ, đến gần thấp giọng: "Điện hạ, ta... phủ ta mới có một trù sư mới, làm cá rất ngon, không biết điện hạ có nhã hứng... đến hàn xá thưởng thức một lần?"

Sắc mặt Lưu Diệu Văn phức tạp: "Ngươi...."

"Điện hạ." Thanh âm Tống Á Hiên không tự giác run lên, "Xe ngựa đều có sẵn, điện hạ... theo ta đi."

Trái tim Lưu Diệu Văn hung hăng đập mạnh, hắn liền biết không thể gạt Tống Á Hiên, cho dù không nói, chờ khi Tống Á Hiên trở về suy nghĩ liền hiểu được, biết ý tốt của mình, cho rằng Tống Á Hiên sẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng Lưu Diệu Văn trăm ngàn lần không ngờ đến, Tống Á Hiên sẽ quay trở lại.

Mắt Lưu Diệu Văn sáng như đuốc, bình tĩnh nhìn Tống Á Hiên: "Ngươi thật muốn để ta đi?"

Tống Á Hiên chỉ cảm thấy, mình cũng là điên rồi, lại không khỏi tức giận Lưu Diệu Văn dông dài, trong phủ Thái tử đều biết chuyện của hai người, bọn họ lại không rõ chuyện, chính mình bộ dạng như vậy liền không khác đang cầu xin sủng hạnh, nhưng cho dù như vậy, Tống Á Hiên vẫn gật đầu: "Phải."

Lưu Diệu Văn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Được rồi, ta đi."

Tống Á Hiên nhẹ nhõm thở ra một hơi, khom người chờ Lưu Diệu Văn lên xe, dư quang nhìn một vòng, quả nhiên không thấy Hoắc Vinh. Tống Á Hiên thầm may mắn, may mắn chính mình nghĩ đến, như vậy Lưu Diệu Văn liền cùng mình hồi phủ, sau lại nói uống rượu đến khuya, liền có thể giữ Lưu Diệu Văn ở lại, như vậy trong phủ Thái tử có xảy ra chuyện gì, chỉ cần Hoắc Vinh theo lời giải thích, liền hoàn toàn không liên quan đến Lưu Diệu Văn.

Tống Á Hiên thầm gật đầu. Xe vừa ra khỏi con phố, Lưu Diệu Văn đã từ sau lưng ôm lấy hắn, thấp giọng cười: "Tống Á Hiên... ngươi lo lắng cho ta?"

"Không phải!" Tống Á Hiên như mèo bị giẫm phải đuôi, theo bản năng phản bác, "Ta là sợ... lỡ như, lỡ như Hoắc Vinh làm không sạch sẽ, lại rắc rối."

Lưu Diệu Văn nhẹ giọng cười: "Cho dù rắc rối cũng là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi?"

Tống Á Hiên nghẹn lời, nổi giận: "Vậy điện hạ đi xuống đi!"

"Xem xem... ta chỉ hỏi một chút, ngươi không muốn nói thì thôi, sao lại nổi giận." Lưu Diệu Văn ôn nhu nói, tay lại dùng lực xoay người Tống Á Hiên, nhìn thẳng hai mắt hắn, "Ngươi không muốn nói, ta nói."

"Chuyện của tỷ tỷ ngươi đã xong, ngươi không còn cần dùng đến ta, cho dù ta có chết, hôn sự của Nhu Gia cũng không bị thay đổi, cũng sẽ không có ai làm nhục ngươi, ép buộc ngươi, đối với ngươi mà nói hoàn toàn là chuyện tốt. Tống Á Hiên... ngươi nên hy vọng ta chết mới đúng a." Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, cười, "Trừ phi... bởi vì lý do nào đó, ngươi luyến tiếc ta chết."

Lưu Diệu Văn từng bước ép buộc, gắt gao nhìn Tống Á Hiên: "Ngày ấy trong phủ ta, ngươi từng hỏi, vì sao ta không để xa phu của Kỳ Hoa trực tiếp đụng chết ngươi, Tống Á Hiên, hôm nay ta cũng muốn hỏi ngươi, vì sao lại không để Hoắc Vinh liên lụy đến ta?"

Tay Tống Á Hiên không tự giác run lên, theo bản năng lui về phía sau, Lưu Diệu Văn lại nắm chặt thắt lưng hắn, trầm giọng cười: "Tống Á Hiên, nói a." Lưu Diệu Văn cơ hồ muốn cảm tạ hoàng đế cho hắn mấy người kia, chỉ riêng việc hôm nay Tống Á Hiên vì hắn mà trở về, cho dù lúc trước mấy người kia có càng phiền cũng là đáng giá.

Lưu Diệu Văn biết tính tình Tống Á Hiên, nếu không buộc hắn, qua hôm nay chắc chắn sẽ không hỏi được nữa, muốn hắn thần phục cả về thể xác lẫn tinh thần, phải ép hắn tự mình nói ra.

Trong lòng Lưu Diệu Văn trầm xuống, cười lạnh một tiếng: "Được, không phải ngươi nói ta đi xuống sao, ta đi."

Lưu Diệu Văn làm bộ vén màn xe, Tống Á Hiên theo bản năng nắm chặt tay Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn nhếch môi cười, lại không nghĩ đến, mắt Tống Á Hiên đỏ hồng.

Quyết tâm vừa rồi lập tức biến mất, Lưu Diệu Văn gấp: "Ngươi... ngươi làm sao? Không khỏe?"

Tống Á Hiên lắc đầu, hắn cũng không nghĩ đến chính mình yếu đuối như vậy, xấu hổ quay mặt đi, Lưu Diệu Văn bật cười: "Đừng để ta lo lắng, đến cùng là làm sao?"

Tống Á Hiên chính mình cũng không biết, hắn rất loạn, vì sao muốn nghĩ cho Lưu Diệu Văn, vì sao không cần suy nghĩ liền quay trở lại đón hắn, trong lòng Tống Á Hiên cũng đã hiểu được, nhưng bởi vì hiểu được, hắn mới càng hoảng sợ.

Tống Á Hiên cảm giác chính mình trúng độc. Lưu Diệu Văn ở trong lòng hắn trồng một hạt mầm, chính mình muốn ném không được muốn hủy không xong, một khi mưa xuân đến, mầm móng nháy mắt liền nảy mầm, lớn lên, cắm rễ trong tim, muốn ngăn cản cũng không được.

Tống Á Hiên vừa sợ vừa ủy khuất, không khỏi khó chịu, cảm thấy mình thật dọa người, lắc đầu không nói. Lưu Diệu Văn đau lòng muốn chết, cũng không lại ép buộc hắn, ôm chặt người ta vào lòng, thở dài: "Được rồi, ta không hỏi, được không?"

Tống Á Hiên cúi đầu dùng tay áo lau mặt, gật đầu, Lưu Diệu Văn cười khổ: "Về sau ngươi khó chịu liền trực tiếp nói với ta, ta tình nguyện ngươi nổi giận cũng không muốn ngươi lại nghẹn trong lòng. Được rồi, ta chịu thua ngươi, muốn đánh không nỡ, muốn mắng không xong, vừa bức ép ngươi ngươi đã phát cáu...."

Tống Á Hiên chán nản, giọng khàn khàn: "Ai phát cáu...."

"Phải phải, ngươi không phát cáu...." Lưu Diệu Văn cười khẽ, nhẹ hôn trán hắn, "Vậy thì đây là cái gì? Làm nũng?"

Tống Á Hiên bực mình muốn chết, rõ ràng là mình giúp hắn, cuối cùng đuối lý cũng là mình. Chuyện tai nạn lần trước cũng thế, rõ ràng mình mới là người suýt bị đụng chết, chỉ hỏi Lưu Diệu Văn một câu, Lưu Diệu Văn đã chất vấn đến á khẩu không trả lời được. Lưu Diệu Văn chính là có khả năng này, mặc kệ là chuyện gì, lý lẽ đều là của hắn.

Tuy rằng không nghe được lời muốn nghe, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn rất hài lòng, ít nhất biết được, trong lòng Tống Á Hiên có hắn. Hơn nữa... Tống Á Hiên luôn tự hạn chế, bộ dạng lúc nãy, đại khái Lĩnh Nam vương phi cũng chưa từng thấy, xem như là đáng giá.

Trong lòng Lưu Diệu Văn một mảnh mềm mại, sủng nịch ôm chặt người vào lòng dỗ dành, Tống Á Hiên hoàn toàn chịu không nổi Lưu Diệu Văn vừa yêu thương lại cưng chìu như vậy, không bao lâu liền bình tĩnh, xe ngựa lắc lư đi, cuối cùng, hắn nằm gọn trong ngực Lưu Diệu Văn, mơ màng ngủ.

Lưu Diệu Văn lấy áo khoắc của mình đắp cho Tống Á Hiên, cười khẽ, câu nói kia, sớm muộn gì cũng sẽ khiến hắn cam tâm tình nguyện nói ra.
Chương ba mươi tám
Lúc sắp đến phủ Lĩnh Nam vương, Lưu Diệu Văn đánh thức Tống Á Hiên. Nơi này không phải phủ Thái tử, Lưu Diệu Văn không thể trực tiếp ôm người xuống xe, Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên còn mơ hồ, cười: "Còn muốn mượn cớ say rượu giữ ta lại, chưa gì đã buồn ngủ muốn gục, làm sao uống?"

Tống Á Hiên xoa xoa mắt, thấp giọng: "Sai trù sư chuẩn bị một bàn... không động là được, ai còn sẽ đến điều tra chúng ta uống bao nhiêu?"

Lưu Diệu Văn thấp giọng cười: "Hóa ra lúc trước Thế tử điện hạ có lệ ta, hôm nay cô rất vui vẻ, còn muốn sảng khoái uống một hồi đâu."

Tống Á Hiên cảnh giác liếc nhìn Lưu Diệu Văn, tỉnh ngủ: "Điện hạ... đây cũng không phải phủ Thái tử, ngay bản thân ta cũng không rõ trong phủ mình có bao nhiêu tai mắt, lỡ như bị nhìn thấy...."

"Yên tâm, ta biết." Lưu Diệu Văn nhấc một góc màn xe, nhìn thoáng qua bên ngoài, cười lạnh, "Bọn họ cũng rất không kiêng nể, dù sao cũng là phủ Lĩnh Nam vương, lại thành nơi ai cũng có thể chen chân vào."

Tống Á Hiên buông mi: "Cũng trách ta... lúc trước vẫn vội vàng chuyện khác, không để ý này đó, chờ đến lúc rảnh rỗi... trừ người của hoàng đế, người khác vẫn có thể dạy dỗ một chút."

Lưu Diệu Văn thầm cười nhạt, làm gì phải chờ đến lúc rảnh rỗi đâu, nhiều bia ngắm sống thế này, ngày nào tâm tình không tốt đều có người lấy xả giận không tốt sao....

Không bao lâu sau, xe ngựa dừng trước cửa phủ Lĩnh Nam vương, Tống Á Hiên xuống xe trước, lại tự mình nâng màn x echo Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn xuống xe, không dấu vết nắm tay Tống Á Hiên một thoáng, lại nhìn quanh, chậm rì rì vào Nghi môn.

Trong viện, quản gia cũng chỉ vừa nhận được tin, cái gì cũng chưa kịp chuẩn bị, vội vàng mang theo hạ nhân trong phủ đi ra hành lễ, người quỳ đầy sân. Lưu Diệu Văn lười nhìn bọn hắn, trực tiếp vào chính sảnh.

Tống Á Hiên cười trấn an quản gia: "Ta cũng là đột nhiên mời Thái tử điện hạ đến, không cần lo lắng, chuẩn bị một bàn rượu và đồ ăn là được."

Quản gia là người Tống Á Hiên mang từ Lĩnh Nam đến, luôn giữ thái độ tôn kính có thêm với những người bên cạnh Tống Á Hiên, nghe vậy vội gật đầu: "Vâng, lão nô tự mình đi xem các nàng chuẩn bị, nhất định sạch sẽ."

Tống Á Hiên gật đầu, xoay người đi theo Lưu Diệu Văn.

Không giống với Tống Á Hiên rụt rè lúc vừa vào phủ Thái tử, từ lúc xuống xe ngựa, Lưu Diệu Văn đã thoải mái tự tại như ở nhà mình, nhìn đông nhìn tây, còn thường thường bình luận vài câu: "Bình hoa như thế còn dám đặt trong chính sảnh? Vì khiến khách đến biết điện hạ nhà các ngươi chưa có già?"

"Này... trà cụ thô ráp như vậy, hiện giờ thật hiếm thấy...."

"Mấy bồn hoa này..." Vẻ mặt Lưu Diệu Văn như bị thứ gì làm bẩn mắt, "Nửa tàn nửa không tàn, đặt ở đây, là chờ cho điện hạ các ngươi có quả ăn? Ha ha... cô thật rất thiển cận, cư nhiên không biết đưỡng hoa trà còn có thể kết quả?"

Nha đầu chấp sự theo Lưu Diệu Văn đi vào, không ngừng kêu khổ, vội cúi đầu: "Là nô tỳ sơ suất, vốn cho rằng hôm nay Thế tử không trở lại, cho nên không dọn đi...."

Lưu Diệu Văn nghe vậy liền vui vẻ, cười lạnh một tiếng: "Nga... một ngày hắn không trở về, các ngươi liền không cần đọn dẹp phòng ở, vậy cô có thể dặn Tống Á Hiên thiếu phát một ngày tiền tiêu vặt cho các ngươi không?"

Nha đầu chấp sự nghẹn họng không trả lời được, nàng đã sớm nghe qua Lưu Diệu Văn hà khắc, thầm hối hận không nên nhiều lời, vội quỳ xuống: "Nô tỳ nói sai, nô tỳ đáng chết..."

Lưu Diệu Văn cười lạnh: "Bình sinh cô hận nhất là kẻ nào dám tranh luận với cô, làm sai không biết sửa, chỉ biết cãi láo...."

Tống Á Hiên vừa vào phòng khách, nghe được một câu này, trong lòng vừa động. Quả thật Lưu Diệu Văn ghét nhất người khác tranh luận với hắn, cho dù là lúc mình có lý, chỉ nói một câu Lưu Diệu Văn đã tức giận, càng đừng nói nha đầu kia vốn đuối lý.

Tống Á Hiên nhìn nha hoàn quỳ trên đất, hiểu rõ, Lưu Diệu Văn biết đây là tai mắt được đưa đến, liền mượn dịp giải quyết luôn người.

Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên đến, lạnh giọng: "Tống Á Hiên, bình thường ngươi đều quản lý bọn họ như vậy?"

Tống Á Hiên biết Lưu Diệu Văn đang thay mình xả giận, vội đáp lời: "Khiến Thái tử chê cười, trước kia ở Lĩnh Nam, Tống Á Hiên chưa bao giờ phải lo liệu việc này, không biết phải làm sao."

"Ngươi còn nhỏ, chưa từng tiếp xúc việc này cũng là bình thường, bất quá...." Lưu Diệu Văn vừa chuyển lời, cười lạnh nhìn nha hoàn quỳ trên đất, "Đôn Túc trưởng công chúa vừa định hôn sự cho tỷ tỷ ngươi, chờ năm sau Nhu Gia quận chúa vào kinh, phủ ngươi vẫn loạn như vậy? Những người này ngay cả việc cơ bản nhất cũng không biết làm, ngày sau đại hôn của quận chúa, làm sao có thể yên tâm?"

Tống Á Hiên vốn chỉ là thuận miệng đáp ứng Lưu Diệu Văn, nghe lời này mới giật mình, quả thật, chính mình không sao, nhưng trong phủ loạn như vậy, chẳng lẽ Nhu Gia đến đây cũng phải chịu tội sao, Tống Á Hiên tự hổ thẹn không chu đáo bằng Lưu Diệu Văn, lời nói mang theo vài phần kính cẩn: "Đa tạ điện hạ chỉ dạy."

Lưu Diệu Văn nhìn một phòng người nơm nớp lo sợ, cười: "Không tính là chỉ dạy, chỉ là cô vừa làm mai cho các ngươi, ta không đành lòng khiến cô khó chịu, tương lai sẽ bị một đám ăn cây táo rào cây sung chọc phiền, cho nên đành nhiều lời vài câu. Ngươi không thể cứ mơ mơ hồ hồ như vậy hoài, cô lớn hơn ngươi mấy tuổi, hai chữ 'chỉ dạy' này đành phải nhận, hôm nay cô dạy ngươi vài thứ vậy."

Lưu Diệu Văn ngồi thẳng trên thượng vị uống trà, không nhanh không chậm nói: "Một lát nữa mới có thức ăn, lúc này rảnh rỗi... đem danh sách hạ nhân trong phủ lấy đến, trừ trù sư và thị vệ, còn lại gọi hết đến đây."

Lưu Diệu Văn nói, không ai dám không nghe, không bao lâu, trong sảnh liền đứng đầy người, lão quản gia của Tống Á Hiên dâng một quyển sổ thật dày đi lên, cung kính: "Thái tử thiên tuế."

Lưu Diệu Văn "ân" một tiếng, nhận danh sách nhìn thoáng qua liền ném đến trên bàn: "Cô không kiên nhẫn xem, ngươi đọc từng hàng, dọn bình phong xuống, nghe đến tên ai người đó tiến lên một bước, cô có chuyện hỏi."

Không ít người giật mình sợ hãi, ngày mùa đông tuyết dày, lại đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Lão quản gia đã ghẹn một bụng lửa giận từ lâu, một đám hạ nhân này, vào phủ vẫn còn ỷ vào thanh thế chủ cũ, luôn lười biếng kiêu căng, một chút việc cũng phải đùn đẩy lẫn nhau, gặp ban thưởng lại ùa lên như ong vỡ tổ. Một tháng này Tống Á Hiên rất ít khi về phủ, một đám người lại càng thêm không biết kiêng kị, càng lúc càng hỗn láo. Lão quản gia cao giọng đọc tên, năm người một lần, bị gọi tên đều phải bước ra trước.

Dọn bình phong, đại sảnh lạnh lẽo hơn nhiều, người hầu của Lưu Diệu Văn dâng lò sưởi bạc lên, Lưu Diệu Văn ôm lò sưởi tay, liếc mắt nhìn, lão quản gia thông minh, hạ giọng: "Hai người ngoài cùng bên trái là Thế tử mang đến, ở giữa là hoàng thượng ban cho, hai người còn lại...."

Lão quản gia không nói, Lưu Diệu Văn cũng đã hiểu. Người Tống Á Hiên mang theo đương nhiên không thành vấn đề, cho dù có cái gì Lưu Diệu Văn cũng không thể ở trước mặt bọn họ khiến Tống Á Hiên mất mặt, người hoàng đế ban cho, cũng không dễ làm gì, thế nhưng vài con mèo chó tạp nham kia....

"Kẻ tên Yên Chi kia, bình thường làm gì?"

Yên Chi sợ hãi, cúi đầu run lên: "Bẩm điện hạ, nô tỳ chuyên quản chuyện nước trà."

"Trà này của cô cũng là ngươi pha?" Lưu Diệu Văn nâng tách trà thử một chút, cười lạnh, "Đều là mùi mốc."

Yên Chi cũng chỉ vừa tiếp quản việc này, thấy Lưu Diệu Văn muốn nổi giận vội quỳ xuống giải thích: "Thái tử tha mạng, nô tỳ chỉ lo việc pha trà, chuyện lá trà nô tỳ cũng không biết...."

Lưu Diệu Văn cười lạnh: "Cũng chỉ biết cãi chày cãi cối, khi pha trà ngươi không nếm qua sao? Nếu nếm qua, làm sao lại không biết đó là trà cũ, không thích hợp để cho Thế tử dùng? Rõ ràng biết, còn tưởng chối bỏ.... Dẫn đi, trực tiếp ném ra ngoài."

Mọi người chột dạ cúi đầu làm theo, Tống Á Hiên ngồi phía dưới Lưu Diệu Văn, nhịn không được bưng tách trà nhấp một ngụm, lá trà quả thật không phải tươi mới, nhưng hắn cũng không nếm ra mùi mốc a....

Giải quyết xong Yên Chi, lão quản gia lại gọi tiếp năm người nữa đi lên, bởi vì chuyện vừa rồi trên xe ngựa, cho nên hưng trí Lưu Diệu Văn rất tốt, cả một buổi tối, tuyệt không cảm giác mệt mỏi, một bên uống trà mới một bên đem toàn bộ đám người nhìn không vừa mắt đả kích một hồi, còn là lạ mắt, toàn bộ tìm ra sai lầm phái đi nơi khác. Có nha đầu nhan sắc cực bắt mắt, Lưu Diệu Văn hỏi, sau khi biết là hoàng đế ban thưởng chỉ mỉm cười gật đầu, không nói gì khác. Phủ Lĩnh Nam vương trên dưới sáu mươi người, Lưu Diệu Văn đều nhìn qua một lần.

Cuối cùng, dưới sảnh lưu lại hơn ba mươi người, những người này nếu không phải tôi tớ Tống Á Hiên đem từ Lĩnh Nam đến thì đều là người của hoàng đế. Đương nhiên, xen lẫn trong đó còn có vài người của Lưu Diệu Văn. Kỳ thật, đối với người của hoàng đế, Lưu Diệu Văn còn có phần yên tâm, hoàng đế phái bọn họ đến, vừa là tai mắt, cũng là để bảo hộ Tống Á Hiên, không đến vạn bất đắc dĩ, Lưu Diệu Văn sẽ không làm gì bọn họ, mà nay thời gian Tống Á Hiên ở trong phủ của mình cũng càng lúc càng nhiều, có giữ lại những người này cũng không sao.

Ba mươi mấy người dưới sảnh nơm nớp lo sợ nhìn Lưu Diệu Văn, sợ Thái tử điện hạ tính tình luôn không tốt này đột nhiên nổi hứng thú, lại lần lượt "hỏi thăm" một lần nữa. Trải qua ngày hôm nay, mọi người đã thật biết Lưu Diệu Văn lợi hại thế nào, chỉ cần là hắn chướng mắt, luôn sẽ có thể tìm ra sai lầm của ngươi, còn có thể khiến ngươi á khâu không nói được gì, tâm phục khẩu phục. Dám không phục, Lưu Diệu Văn cũng không nói nhiều, trực tiếp khiến lão ma ma tặng cho vài bạt tai, tát đến ngươi phục thì thôi.

Lưu Diệu Văn im lặng nhìn bọn họ một lát, đứng dậy: "Những gnười còn lại mỗi người được thưởng hai lượng bạc, tan đi."

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, lại giống như được tha một cái mạng, vội vàng tạ ơn lui xuống.

Lão quản gia ước chừng Lưu Diệu Văn còn có việc muốn nói với Tống Á Hiên, không đợi Lưu Diệu Văn sai khiến đã chủ động cười: "Đồ nhắm rượu đều đã chuẩn bị tốt, lão nô lập tức khiến các nàng đưa vào trong noãn các, lão nô xin lui xuống."

Được hả giận một hồi, lão quản gia như trẻ lại hơn mười tuổi, đi đường đều tiêu sái vững chai vô cùng.

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, nhẹ giọng cười: "Thế tử điện hạ, ngay cả quản lý việc nhà cô đều đã thay ngươi làm, ngươi muốn cảm tạ ta thế nào đây?"?

Tống Á Hiên tất nhiên cảm kích Lưu Diệu Văn, chỉ là ngoài miệng không nói nên lời, Lưu Diệu Văn cũng không ép hắn, cười nắm tay hắn vào phòng trong.

Tống Á Hiên lệnh tất cả mọi người lui ra, tự mình nâng cốc, dừng một lát, thấp giọng: "Vừa rồi... đa tạ điện hạ...."

Lưu Diệu Văn nhìn chung rượu trong tay Tống Á Hiên, cười cười: "Chỉ một chén rượu như vậy là xong? Không bằng... ngươi hầu ta một ly làm tạ lễ, thế nào?"

Tống Á Hiên mím môi, do dự nâng chung rượu đến bên môi Lưu Diệu Văn, ai ngờ Lưu Diệu Văn lại khẽ quay đầu tránh đi, cười khẽ: "Ngươi là trẻ con ba tuổi sao, khiến ngươi "hầu" ta, ngươi liền thật hầu rượu như vậy? Ta nói hầu... là muốn ngươi kính ta bằng chén da."

Tống Á Hiên không hiểu trừng mắt nhìn Lưu Diệu Văn, hắn chưa từng đi qua chốn phong hoa tuyết nguyệt, cũng chưa từng vui đùa với bạn cùng tuổi, những lời thô tục ám chỉ như vậy một chút cũng không hiểu, chỉ ngơ ngác nhìn Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn thấy hắn là thật không biết, không khỏi bật cười: "Ta thật nhặt được bảo bối...."

Lưu Diệu Văn lấy chung rượu trên tay Tống Á Hiên uống cạn, một tay kéo Tống Á Hiên vào lòng, cúi đầu hôn lên môi hắn, Tống Á Hiên theo bản năng giãy dụa, Lưu Diệu Văn làm sao có thể thả người, đem toàn bộ chén rượu đều đút cho Tống Á Hiên còn không tính, lại ăn đậu hũ một hồi lâu mới thả người ra, Lưu Diệu Văn nhìn gương mặt Tống Á Hiên phiếm hồng, cười: "Bây giờ hiểu cái gì gọi là chén da chưa?"

Tống Á Hiên đỏ mặt, hắn chưa bao giờ biết... còn có chuyện như vậy, một câu cũng không nói nên lời. Lưu Diệu Văn cười vang: "Tốt, cái gì đều không biết càng tốt, mai sau ta từ từ dạy ngươi...."

"Ai muốn học này đó!" Tống Á Hiên thật sự không rõ, Lưu Diệu Văn đường đường là Thái tử điện hạ, vì sau sau lưng người khác lại có thể... vô sỉ như vậy. Tống Á Hiên muốn đứng dậy, nhưng cánh tay Lưu Diệu Văn cứ siết chặt thắt lưng hắn, không thể động đậy một chút, Tống Á Hiên chán nản. "Điện hạ!"

"Sách...." Lưu Diệu Văn nhướng mày, "Lại quên... nói chuyện rõ ràng, ta liền thả ngươi."

Tống Á Hiên tránh không ra, lại không thể kêu người, chỉ phải chịu thua, thấp giọng: "Điện hạ như vậy... ta không được tự nhiên."

"Không phải sớm nói như vậy là được rồi sao." Lưu Diệu Văn giống như trừng phạt vậy khẽ cắn tai Tống Á Hiên, nhẹ giọng, "Bình thường ta đối đãi ngươi như thế nào? Chưa từng nói lời ác độc, nghiêm mặt răn ngươi bao giờ, ngươi thì sao? Thoáng có không như ý liền nổi giận, Thế tử điện hạ, lương tâm của ngươi đâu?"

Không chờ Tống Á Hiên kịp nổi giận, Lưu Diệu Văn liền giành trước vuốt lưng Tống Á Hiên trấn an hắn, thấp giọng cười: "Ta đối với ngươi, có thể xem là nửa phần tính tình đều không có, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nói với ta, có cái gì ta không đáp ứng ngươi?"

Tống Á Hiên dở khóc dở cười, hắn liền biết, cùng Lưu Diệu Văn tranh cãi chính mình không bao giờ thắng được. Lưu Diệu Văn thấy đến liền thôi, buông Tống Á Hiên ra, trời cugn4 đã khuya, hai người nói chuyện một lúc, dùng một ít thức ăn liền đi nghỉ.

Hôm sau, vừa đến giờ Mẹo hai khắc, Lưu Diệu Văn đã tỉnh, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, ánh mặt trời chiếu vào trong viện sáng ngời ấm áp. Lưu Diệu Văn nửa tựa đầu giường, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai Tống Á Hiên: "Còn chưa dậy?"

Tính tình Tống Á Hiên lúc ngủ cũng rất tốt, bị quấy rầy mộng đẹp cũng không khó chịu, chỉ lui về sau trốn, Lưu Diệu Văn nhìn buồn cười, đơn giản nằm xuống ôm lấy hắn tiếp tục chợp mắt. Không bao lâu sau, lão quản gia ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng: "Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ...."

Lưu Diệu Văn đứng dậy, dịch lại chăn cho Tống Á Hiên, khoác áo khoác ra noãn các mở cửa, lão quản gia khom người dâng một phong thư cho Lưu Diệu Văn, thấp giọng: "Giang đại nhân của phủ Thái tử đưa đến, còn dặn dò phải đưa tận tay điện hạ."

Lưu Diệu Văn gật đầu, vừa xé mở phong thư vừa đi vào trong, sau khi xem hết nội dung liền ném giấy viết thư vào trong lò sưởi, Tống Á Hiên nghe tiếng động mà tỉnh, mơ màng nhìn Lưu Diệu Văn: "Làm sao... có chuyện gì?"

Lưu Diệu Văn đi đến, ngồi xuống giường, cười: "Hoắc Vinh thành công.... Không có gì, ngươi ngủ tiếp đi."

Tảng đá lớn trước ngực Tống Á Hiên rơi xuống, lắc đầu: "Không ngủ... điện hạ còn mệt?"

Lưu Diệu Văn lắc đầu, bỗng nhiên cười: "Một lát ta liền đi, chờ sau khi ta đi rồi, đem người đưa Tuệ Nương kia đến phủ ta đi."

Tống Á Hiên sửng sốt: "Tuệ Nương?"

Lưu Diệu Văn cười khẽ: "Chính là nha đầu mắt xếch, thân hình như rắn nước, dung mạo lại đặc biệt xinh đẹp kia."

Tống Á Hiên rốt cuộc nhớ ra. Lại nói, tối hôm qua Lưu Diệu Văn từng hỏi nàng, sau này nghe nói là hoàng đế ban thưởng liền không lại nói gì, lúc này... Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn, mím môi không nói. Lưu Diệu Văn bật cười: "Ngươi nghĩ cái gì đó? Ta chỉ là thấy nàng lớn lên xinh đẹp, sợ là sẽ câu dẫn ngươi, ta biết ngươi không tham nư sắc, nhưng đặt ở nơi này ta sẽ không yên lòng. Người của hoàng đế ban thưởng, cũng không thể trực tiếp đuổi đi, đành phải đưa đến chỗ ta. Người khác hỏi đến, ngươi liền nói hôm qua ta say rượu liền lâm hạnh người này, cho dù hoàng đế có biết cũng không sao."

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, nhẹ giọng cười: "Ngươi đang ghen tị sao?"

Tống Á Hiên tránh đi ánh mắt hắn, dừng một lát, thấp giọng: "Còn... còn mệt mỏi, ta lại ngủ một lát..."

Lưu Diệu Văn thấy hắn thẹn thùng cũng không lại đùa, cười một tiếng: "Được, ta lại cùng ngươi nằm một lát." Nói xong liền nằm xuống kéo người vào lòng, hai người lại ngọt ngào vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: