Chương 8-11

Lúc Lưu Diệu Văn tới đồn cảnh sát, đám Tống Á Hiên còn đang bận chụp hình.

Thẩm Chiếu đến bên cạnh đầu trọc, nhìn đủ loại ảnh chụp của Tống Chi Ngôn trông mất tự nhiên cực kì, mặt mũi nó tràn ngập sự cười cợt trên nỗi đau của người khác. Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu đều thuộc kiểu không ăn ảnh, rõ ràng bình thường bộ dạng trông rất đàng hoàng, cũng rất đẹp trai, nhưng không hiểu sao lên ảnh, đặc biệt là mấy cái ảnh chụp nghiêm mặt, kiểu gì miệng cũng méo mắt cũng lác.

Tống Chi Ngôn kì quái chụp xong cũng lập tức chạy mất, cậu ta đến bên còn lại của đầu trọc, muốn nhìn xem Tống Á Hiên sẽ còn xấu đau xấu đớn cỡ nào.

Đầu trọc lườm hai đứa chúng nó: "Cút sang một bên."

Thẩm Chiếu cắn ngón tay: "Chú cảnh sát à..."

Đầu trọc: "..." Bị một thằng ranh con mặt mũi sưng vù làm nũng, cay mắt không chịu được.

Trên mặt Tống Á Hiên không có vết thương, nhìn trắng nõn nuột nà, đồng phục cũng mặc tử tế, chuẩn bộ dáng của một con ngoan trò giỏi.

Thẩm Chiếu dán sát vào chen mặt với đầu trọc, sau khi thấy rõ được bộ dạng của Tống Á Hiên trong ống kính, mặt lập tức xị xuống, nó nói: "Vì sao chứ? Đều là mẹ sinh ba nuôi, tại sao Hiên Hiên lại đẹp như thế?"

Tống Chi Ngôn liếc nó: "Để tao nhắc mày nhé, Hiên Hiên là ba mẹ nó sinh rồi nuôi nó, còn mày là ba mẹ mày sinh rồi nuôi mày, không thể đánh đồng với nhau."

Thẩm Chiếu: "..."

Lúc ba Tống Á Hiên còn trẻ là một chàng trai tuấn tú khôi ngô, phóng khoáng thanh lịch, các cô gái trong thôn xóm bán kính mười tám dặm đều ầm ĩ là chỉ gả cho ông, thậm chí còn vì thế mà tuyệt thực, là đủ để thấy được đẹp trai như nào.

Mà mẹ của Tống Á Hiên, chính là cành hoa duy nhất trong mười tám dặm, không ít chàng trai trong thành phố đến nhà bà để cầu hôn, chẳng qua là mẹ của nó chỉ nhìn mặt, cuối cùng lại nhìn trúng ba của Tống Á Hiên. Lúc đầu còn tưởng là ba nó chỉ có cái mặt, ai dè nhà là hộ phá dỡ, mà không chỉ có Cố gia, nhà mẹ đẻ của mẹ Tống Á Hiên cũng chỉ có mình bà là con gái, cuối cùng tất cả đều là Tống Á Hiên, mẹ nó, trên trời rơi xuống không phải là đĩa bánh, mà là gạch vàng.

Tống Á Hiên được nuôi bằng cơm ngon áo đẹp, lại có gen tốt như vậy, con hơn cha, cậu còn đẹp trai hơn cả ba mình nữa.

Ngay cả đầu trọc sau khi chụp xong ảnh cho Tống Á Hiên, cũng không nhịn được mà "chậc" một tiếng, nếu không phải lúc ấy trong tay Tống Á Hiên có cầm theo cây gậy, cậu có nói là mình đến quán net học bài thì ông cũng tin.

Đầu trọc đưa máy ảnh cho người bên cạnh: "Rửa đi, kẹp vào trong tờ tường trình."

Tống Chi Ngôn mặt dày nói: "Chú ơi, rửa thêm cho chúng cháu một tấm được không?"

Đầu trọc dùng khóe mắt liếc cậu ta: "Để làm gì?"

Tống Chi Ngôn: "Cháu giữ làm kỉ niệm."

Đầu trọc: "..."

Ông hít sâu một hơi mới khống chế được không một đấm đập chết thằng ranh con trước mặt này, nhưng vẫn có lòng mà đạp cho cậu ta một phát: "Cút sang bên kia chờ đi, đợi người của chúng bay đến đón mới được về!"

Hoa Tí ngồi ngoài hành lang vừa nhìn tờ tường trình viết không nổi mấy dòng của mình, lại ngó sang đám Tống Á Hiên đã ngồi uống trà trong văn phòng, ánh mắt cực kì ai oán: "Tại sao chúng nó lại có thể đường hoàng ngồi đợi với cảnh sát như vậy chứ?"

Thằng đàn em mang theo cục gạch suy nghĩ, đoán thử: "Có lẽ... Là vì bọn nó đẹp trai. Đại ca, anh biết mà, bây giờ là thời đại nhìn mặt nói chuyện, bọn mình trông hơi xấu một tí."

Hoa Tí nhìn mặt Tống Á Hiên dưới ánh đen đẹp như minh tinh trên poster, theo bản năng khẽ gật đầu, cuối cùng nhận ra mình vừa làm gì, gã bèn giơ tay đập vào gáy thằng đàn em bên cạnh: "Bọn mình có chỗ nào kém chúng nó, muốn dáng người có dáng người, muốn dung mạo có dung mạo!"

Đàn em: "..."

Hoa Tí gầy như cái sào, con mắt lõm vào trong hốc, do suốt ngày thức đêm chơi game nên quầng thâm mắt cực kì nặng, tên đàn em có muốn nịnh nọt cũng nói không nổi.

Lưu Diệu Văn dựng dù vào trong góc tường, mặt mày lành lạnh, tìm người hỏi đường mới tìm được đám Tống Á Hiên ở trong văn phòng.

Lúc anh đi ngang qua hành lang, tên đàn em lơ đãng nhìn thấy anh, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà, nó huých Hoa Tí, lắp bắp nói: "Đại ca, người kia mới gọi là đẹp kìa..."

Hoa Tí bực mình, có thể đẹp cỡ nào? Ai đẹp trai hơn mình chứ? Trên đời này không tìm được người thứ hai! Gã cũng nhìn sang người đang gần đến gần, sau đó gã cảm thấy mình hoàn toàn không có giá trị nhan sắc.

Lưu Diệu Văn mặc đồng phục, anh không sợ nóng, mặc áo dài tay, rõ ràng đang là mùa hè thì anh phải mồ hôi đầm đìa rất là chật vật mới đúng, nhưng nhìn anh lại cảm nhận được chút hơi lạnh.

Nói đúng hơn, không phải là lạnh nhạt, mà là kiểu đứng ở trên chỗ cao nhìn xuống loài người như nhìn một lũ kiến.

Ngũ quan của anh trong trẻo mà lạnh lùng, đường nét khuôn mặt cũng không sắc bén, không có tính xâm lược quá lớn, nhưng cảm giác xa cách kia lại không phải giả, sự lạnh lùng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào anh cũng không phải giả.

Lúc anh nhìn sang thì Hoa Tí đã cúi đầu, gã xoa đầu mình, vậy mà lại cảm thấy khi đối mặt với người này, mình chật vật như vậy thật quá xấu hổ!

Lưu Diệu Văn gõ cửa, nghe người bên trong nói mời vào mới đẩy cửa đi vào.

Tên đàn em phía sau Hoa Tí kêu lên: "Oa, cậu ta lễ phép quá!"

Một đứa khác có vẻ không hiểu: "Đây là việc ai cũng sẽ làm mà?"

"Nhưng mà cậu ta làm so với người khác làm thật sự là cảnh đẹp ý vui!"

"Mày còn biết dùng thành ngữ cơ à?"

"Vừa học đấy nên dùng luôn cho nóng."

"..."

Đầu trọc ngồi trên ghế sô pha, đang đọc mấy vụ án vừa được báo lên, cái gì mà Tiểu Hương Trư nuôi trong nhà biến mất, rồi có người trộm quần áo lót, đủ chuyện bé lít nhít lông gà vỏ tỏi nhìn là thấy nhức đầu.

Ông khép lại xấp tài liệu, nhìn về người vừa đi tới, hơi sửng sốt, lập tức nhận ra nên mời người ngồi xuống trước đã.

Đầu trọc hỏi rõ Lưu Diệu Văn có phải lớp trưởng của đám Tống Á Hiên không, sau đó kể lại tình huống cơ bản, rồi để anh kí tên lên mấy phần giấy tờ.

Thừa lúc thiếu niên đang cúi đầu kí tên, đầu trọc quan sát anh một hồi. Nói thật, ông sống đến bây giờ là mấy chục năm, chưa thấy qua đứa học trò nào đẹp trai như vậy, không hề nữ tính, giơ tay nhấc chân đều thấy được sự giáo dưỡng vô cùng tốt.

Mấy năm nay đầu trọc xử lí không ít các vụ án lớn nhỏ, con mắt rất độc, muốn nhìn thấu tâm tư của đám học sinh cấp ba này, nhìn một cái là chuẩn, nhưng đứa nhỏ trước mặt gọi... Lưu Diệu Văn này, sóng mắt bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, cái gì cũng đều đúng mực, hoàn toàn không nhìn thấu được.

Làm hết thủ tục xong, đầu trọc đi đến cánh cửa ở giữa văn phòng, giọng điệu hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với Lưu Diệu Văn, lớn tiếng nói: "Lớp trưởng của chúng bay đến đón, cút mau lên!"

Vẻ mặt của Thẩm Chiếu vô cùng nghi hoặc: "Lớp trưởng lớp cháu xin nghỉ mà."

Đầu trọc cảm thấy đứa nhỏ này quá ngốc, ông không nhịn được nói: "Là lớp trưởng của hai đứa kia, hay là đợi tiếp lớp trưởng của bay tới nhé?"

Thẩm Chiếu vội vàng theo sát bước chân Tống Á Hiên: "Không không, ai làm lớp trưởng của cháu cũng được!"

Lúc nói chuyện, chú cảnh sát này thật âm trầm, nhìn đã khiến người ta sợ hãi.

Trên ghế dài phía bên ngoài, người thiếu niên vẫn luôn nhìn về phía này, mái tóc hơi dài, khiến cho cảm xúc không thể nào nắm bắt được trên gương mặt anh càng thêm mơ hồ. Nhưng dù có thể nào thì cảm giác lạnh lẽo xung quanh anh, sẽ luôn trực tiếp cảm nhận được.

Lưu Diệu Văn rất trắng, dưới ánh đèn trông anh còn có vẻ trong suốt, cảm giác rất không thật.

Trong lòng Tống Á Hiên kêu gào chết rồi chết rồi, cậu cực kì không muốn dính líu gì đến Lưu Diệu Văn, cuối cùng lại thành thất sách, bây giờ cậu và Lưu Diệu Văn cùng nhau trở về, đám người trong trường sẽ lại mù quáng lan truyền tin đồn.

Mấy ngày nay khó khăn lắm mới có người nói Tống Á Hiên đã chán rồi, chán chết luôn, hôm nay lại thành ra thế này, bọn họ sẽ cảm thấy Tống Á Hiên thật ra là đang lạt mềm buộc chặt.
9
Mưa to tầm tã.

Thẩm Chiếu núp ở bên cạnh Tống Á Hiên, lắp bắp nói: "Trận mưa này to vl!"

Sau khi bọn họ vào đồn cảnh sát trời mới bắt đầu mưa, lúc đầu chỉ hơi lất phất, rồi càng ngày càng lớn, cuối cùng là mưa như trút nước.

Trên đường có người cầm dù hoàn toàn không chịu được mưa lớn như vậy, cái dù kia ngã trái ngã phải, người cầm dù trông có vẻ rất vất vả, mưa bắn khắp nơi, tạo ra những âm thanh khác nhau, nhưng đều rất vang dội.

Thẩm Chiếu nhìn về phía Tống Chi Ngôn: "Ngôn Ngôn, hay là mày về trường lấy dù cho bọn tao đi?"

Tống Chi Ngôn trợn mắt: "Thế tao về trường kiểu gì?"

Thẩm Chiếu: "Xông lên đi."

Tống Chi Ngôn: "..."

Đang lúc lo âu, trước mặt bỗng có một cây dù được đưa qua, cán dài, màu đen, trên cán dù còn có một lớp mạ vàng, nhìn vừa khiêm tốn đơn gian lại vừa đắt tiền sang trọng.

Thẩm Chiếu cầm dù: "Cái dù này đắt lắm nhỉ?"

Tống Á Hiên: "..."

Lưu Diệu Văn nhìn thoáng qua Tống Á Hiên, thản nhiên hỏi: "Chỉ có hai cái dù thôi, ai đi chung với tôi?"

Anh cho rằng Tống Á Hiên sẽ sốt ruột không chịu nổi muốn đi chung ô với anh, cuối cùng nam sinh đứng ở bên cạnh, ngay cả mí mắt cũng không thèm giương lên, hoàn toàn không có ý định xê dịch bước chân.

Thẩm Chiếu không hề có chút gì gọi là biết thân biết phận, nó xung phong nhận việc: "Lớp trưởng, để tôi đi cùng cậu..."

Tống Á Hiên giữ chặt Thẩm Chiếu: "Để tôi đi với cậu cho."

Thẩm Chiếu không có đầu óc, có đắc tội với người ta cũng không biết, ba người bọn họ thì ai cũng không đắc tội nổi Lưu Diệu Văn, huống hồ anh ta còn là kiểu có thù tất báo.

Lưu Diệu Văn mỉm cười, sự lạnh nhạt giữa đôi lông mày lập tức tan đi. Thẩm Chiếu hơi ngây người, chẳng trách đám người trong trưởng kia lúc nào cũng như lũ điên tỏ tình với Lưu Diệu Văn, người ta đúng là có vẻ ngoài không chỉ là đẹp trai bình thường thôi đâu.

Tống Á Hiên đi đến bên cạnh anh, có hơi mất tự nhiên, cậu thật sự muốn giữ khoảng cách với Lưu Diệu Văn.

Tống Chi Ngôn cao hơn Thẩm Chiếu nên cậu ta là người cầm ô, Thẩm Chiếu mặt dày mày dạn ôm eo Tống Chi Ngôn, bắt lấy cán dù ngả về bên mình, còn chưa đi được mấy bước, hai người đã vì tranh dù với nhau mà ướt quá nửa người.

Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đi phía sau hai người họ.

Bầu không khí giữa hai người rất quái dị, không ai mở miệng nói chuyện, Tống Á Hiên thậm chí còn giữ vững một khoảng cách nhất định với Lưu Diệu Văn, bả vai cũng không chạm vào nhau.

Lưu Diệu Văn để ý thấy nửa bả vai của Tống Á Hiên đã ướt nhẹp, nhưng dù vậy, Tống Á Hiên vẫn không muốn tới gần Lưu Diệu Văn.

Anh là rắn độc thú dữ gì đó sao? Mấy ngày trước vẫn còn yêu chết đi sống lại không phải anh thì không chịu cơ mà? Chẳng trách tất cả mọi người đều nói lúc Tống Á Hiên thích một người là moi hết lòng hết dạ ra, nhưng nếu không thích, vậy thì bạn ở trong lòng cậu ta không khác gì người xa lạ.

Lưu Diệu Văn cảm thấy sự tồn tại của mình hiện giờ là như vậy.

Tống Á Hiên thấp hơn anh một chút, tóc nhuộm màu nâu sáng, màu mắt của cậu cũng nhạt, làn da trắng nõn, cả người như món đồ dễ vỡ.

Trên người cậu phủ một tầng hơi nước, trên tóc cũng vậy, có sợi tóc bị hơi nước làm ẩm, khiến cho cậu trông cực kì mềm mại yếu ớt.

Lưu Diệu Văn kín đáo hơi nghiêng dù sang phía Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên đang ngẩn người, suy nghĩ chuyện đâu đâu, hoàn toàn không để ý tới chuyện này.

Cậu muốn tỏ ra lạnh lùng một chút, để Lưu Diệu Văn biết cậu thật sự đã từ bỏ anh ta, cậu chỉ hi Hiên lát nữa về trường đừng gặp phải quá nhiều người, tốt nhất là đừng đụng phải nam chính, nếu không thì cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Lưu Diệu Văn đi đón cậu,  che ô cho cậu, những thứ này đủ để nam chính ghen đến phát điên. Nam chính đương nhiên sẽ không tức giận với Lưu Diệu Văn, bởi vì thái độ của Lưu Diệu Văn đối với gã cũng giống như đối với những người khác, thậm chí kết thúc truyện, Lưu Diệu Văn vẫn một thân một mình, nam chính vẫn ôm mối tình đau thương như trước, Lưu Diệu Văn không hề yêu bất cứ ai.

Cho nên, nam chính sẽ trút giận lên Tống Á Hiên. Nghĩ đến Tưởng Trì, giữa hàng lông mày của Tống Á Hiên nổi lên một chút tàn độc.

Lưu Diệu Văn rõ ràng cảm nhận được cảm xúc biến hóa của người bên cạnh, Tống Á Hiên đang nghĩ đến chuyện gì?

Từ đồn cảnh sát tới trường học, đi bộ mười phút là đến, nhưng bởi vì mưa to, cộng thêm trời tối, tốc độ di chuyển bị chậm lại, đi mười lăm phút vẫn còn nửa đường.

Lối đi bộ mấp mô, đọng nước, hơi mất tập trung một tí là sẽ dẫm phải hố, làm nước bùn văng khắp nơi.

Lại một lần nữa làm nước bùn bắn tung tóe lên ống quần của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên lắp ba lắp bắp nói: "Xin lỗi."

Sau đó là lần thứ ba.

"Rất xin lỗi."

Lưu Diệu Văn: "..."

Cố ý à?

Phía trước bỗng vang lên tiếng Thẩm Chiếu mắng chửi: "Mẹ mày, mày tranh thủ lúc trời tối để phạm pháp đúng không, ai cho mày lái xe ở trên lối đi bộ thế hả?!"

Dưới đèn đường vàng mờ, một chiếc xe điện lao về phía Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn, hoàn toàn không có ý định né tránh.

Thật ra tốc độ không tính là nhanh, dù sao thì trời cũng đang mưa, nhưng lối đi bộ không bằng phẳng cho lắm, lại không đủ rộng, hai người đi song song lại thêm một chiếc xe, chắc chắn là không vừa, một trong hai người Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn phải nhường đường.

Tống Á Hiên không kịp phản ứng, Lưu Diệu Văn nắm lấy vai cậu, kéo về phía mình, Tống Á Hiên va vào lồng ngực Lưu Diệu Văn, trong lúc cậu vẫn còn đang cố gắng phân biệt xem mùi trên người anh là bạc hà hay chanh, thì trông thấy Lưu Diệu Văn đá một cái vào lưng người lái xe điện.

Tống Á Hiên nhìn thấy người kia lao cả người lẫn xe vào trong cái cống ở bên cạnh: "..."

Chỉ là một đường cống nhỏ, người kia chắc chắn sẽ không sao, nhưng Tống Á Hiên bị sự tàn nhẫn của Lưu Diệu Văn dọa sợ.

Trong thời gian ngắn như vậy, Lưu Diệu Văn có thể tiện tay kéo mình, sau đó đạp ngã người kia, chuyện này... Mẹ nó thiết lập nhân vật sao cứ sai sai vậy?!

Trong truyện miêu tả Lưu Diệu Văn là đóa hoa lạnh lùng mà trong trẻo, có thù tất báo cũng tùy chuyện, ví dụ như chuyện với Tống Á Hiên đúng là có thù tất báo, nhưng bây giờ Tống Á Hiên lại cảm thấy, Lưu Diệu Văn rõ ràng không phải đóa hoa trắng xinh nào, mà là hoa ăn thịt người!

Lúc sắp đến trường học, Tống Á Hiên mới tỉnh lại, phát hiện ra Lưu Diệu Văn vẫn đang ôm vai mình, dù cũng hơi nghiêng về phía mình, trái tim "thình thịch" một tiếng, sau đó hơi nhích bả vai, giả vờ giơ tay vuốt tóc, cũng là để Lưu Diệu Văn bỏ tay ra.

Lúc Lưu Diệu Văn bỏ tay xuống, trong lòng Tống Á Hiên cũng thở ra một hơi, lẩm nhẩm "tránh xa Lưu Diệu Văn" ba lần, hoàn toàn bỏ qua khoảnh khắc trái tim rộn ràng khi Lưu Diệu Văn dùng tư thế bảo vệ tuyệt đối kéo cậu vào lòng.

Lấy bất cứ thứ gì so với tính mạng, thì tính mạng vẫn quan trọng hơn. Huồng hồ, Lưu Diệu Văn hẳn là rất ghét mình, mấy động tác kia chỉ là một con người sẽ vô thức làm ra thôi, có là Tống Á Hiên hay không thì cũng vậy, hoàn toàn không liên quan.

Sau bao nhiêu vất vả, cuối cùng bọn họ cũng vào được đến dãy lớp học, bởi vì trời mưa to, lại còn là ban đêm, trong trường không có mấy người, tối nay còn là giờ tự học nữa, Tống Á Hiên chuẩn bị trở về lớp học thu dọn đồ đạc rồi về.

Cậu xắn lên ống tay áo ướt nhẹp, vuốt ngược phần tóc ướt sũng ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, cậu quay sang hỏi Thẩm Chiếu: "Đi lên lớp không?"

Thẩm Chiếu: "Không cần, tôi... Vãi chưởng, trông ông thế này đẹp trai vãi Hiên Hiên à!"

Nó cực kì khoa trương, khiến cho Lưu Diệu Văn đang gấp dù cũng phải nhàn nhạt nhìn về phía Tống Á Hiên, dừng mấy giây ở trên mặt cậu, rồi lại như không có việc gì dời đi.

Tống Á Hiên giả vờ như không thấy Lưu Diệu Văn đang nhìn mình, quay đầu sang nói chuyện với Thẩm Chiếu.

Lưu Diệu Văn rũ mắt tiếp tục gấp dù, hàng mi dài che khuất ánh mắt lành lạnh của anh.

Mặc dù đúng là Tống Á Hiên rất đáng ghét, nhưng Lưu Diệu Văn không thể không thừa nhận, Tống Á Hiên là kiểu mà anh thích.

10

Tống Á Hiên không biết sau khi nhìn mình, Lưu Diệu Văn lại lộ vẻ suy tư, cậu đang bận dùng giấy vệ sinh lau khô mặt, sau đó chuẩn bị trở lại lớp học thì thấy Tưởng Trì đứng ở đầu cầu thang.

Gã mặc đồng phục màu trắng đen, hòa vào làm một với khung cảnh tối mịt phía sau.

Tác giả đã cố gắng dùng từ miêu tả chuẩn xác nhất khi miêu tả các nhân vật trong truyện, miêu tả Tưởng Trì chính là một người lạnh lùng, rất lạnh lùng, trong mắt gã, ngoại trừ Lưu Diệu Văn ra thì không còn người thứ hai, mặc dù có tình có nghĩa nhưng cũng ân oán rõ ràng.

Nam chính ghét Tống Á Hiên, tác giả còn cố ý dùng một chương để biểu đạt sự ghét bỏ của nam chính với Tống Á Hiên đã đạt đến mức khiến cho người khác phải giận điên lên.

Lúc Tống Á Hiên đọc truyện thì không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy tác giả có hơi lan man, nhưng bây giờ khi đã thật sự trở thành "Tống Á Hiên", cậu mới biết nam chính ghét mình nhiều đến mức nào. Từ trong mắt của nam chính cậu cũng cảm nhận được gã thật sự hật không thể ăn sống nuốt tươi mình, đổ máu của cậu lên nóc nhà suốt ba ngày.

Thế là, Tống Á Hiên lại dịch sang bên cạnh, muốn cách xa Lưu Diệu Văn một chút, rồi lại một chút.

Tưởng Trì đút hai tay trong túi, đi về phía Tống Á Hiên: "Tao nghe là mày về cùng với Lưu Diệu Văn?"

Tống Á Hiên: "..."

Mày đừng hỏi tao, đi mà hỏi Lưu Diệu Văn ấy! Lưu Diệu Văn đang ở ngay bên cạnh mà?

Nhưng mà người kia lại chỉ thản nhiên nhìn hai người một chút, rồi ung dung cầm ô đi mất.

Đi rồi?

Quản lý nam chính một tí đi được không?

Tống Á Hiên nhìn theo bóng lưng Lưu Diệu Văn, nhớ lại thái độ của Lưu Diệu Văn đối với Tưởng Trì ở trong truyện cũng rất bình thường, chẳng qua là Tưởng Trì có chừng mực không chọc cho anh ghét mà thôi. Là nam chính, nhưng ở trong mắt Lưu Diệu Văn, Tưởng Trì nhiều lắm cũng chỉ được coi là bạn học, lại còn là bạn học lớp bên cạnh.

Tưởng Trì yêu mà không có được, cho nên Lưu Diệu Văn vẫn luôn là ánh trăng sáng trong lòng gã, đến mức về sau Tưởng Trì tìm người yêu, gần như ai cũng đều có gì đó giống với Lưu Diệu Văn, hoặc là con mắt giống, miệng na ná, hoặc là những chỗ khác.

Gã tìm rất nhiều bóng dáng của Lưu Diệu Văn, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn không nhìn gã nhiều thêm một chút.

Cho nên trong lòng Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn mới là người đáng sợ nhất. Thật ra Tưởng Trì rất thảm, ít ra thì ngoài việc coi là bạn học, Lưu Diệu Văn cũng có cảm xúc khác với Tống Á Hiên, ví dụ như: Tiếc là Tống Á Hiên ra đường không bị xe đâm chết.

Tống Á Hiên càng nghĩ linh tinh càng cảm thấy Tưởng Trì thảm vãi, sau đó không nhịn được cười ra tiếng.

Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn bị cậu làm cho giật mình, đối mặt với tình địch mà vẫn còn có thể cười tươi như thế, chẳng lẽ Tống Á Hiên yêu nhưng không chiếm được nên phát điên rồi?

Tưởng Trì cũng không ngờ Tống Á Hiên lại cười trước mặt mình, trong trí nhớ của gã, mỗi lần Tống Á Hiên thấy gã đều là mũi vểnh lên trời, cái kiểu mày là cái chó gì tao mới là nhà giàu mới nổi.

Người thích Lưu Diệu Văn nhiều như vậy, vì cái gì mà hết lần này tới lần khác mình lại chỉ ghét Tống Á Hiên nhỉ? Tưởng Trì cho rằng là vì Tống Á Hiên trông quá ngứa đòn.

Kiểu cười không có chút châm chọc nào như vậy gần như là không có, Tưởng Trì nhíu mày: "Mày lại muốn làm gì? Tao hỏi mày, có phải mày lại nghĩ ra trò gì để chơi đùa với Lưu Diệu Văn rồi đúng không?"

Tống Á Hiên còn từng muốn cưỡng ép Lưu Diệu Văn, kết cục là bị Lưu Diệu Văn đá cho một cú đầu rơi máu chảy, cho nên Tưởng Trì không thể không đề phòng.

Tống Á Hiên cũng không muốn dây dưa với Tưởng Trì, cậu định lách qua người Tưởng Trì, ai ngờ Tưởng Trì đột nhiên đưa tay tóm lấy cổ tay Tống Á Hiên, ánh mắt gã như ngâm trong nước đá, lạnh lùng nói với Tống Á Hiên: "Tao cảnh cáo mày, đừng có ý đồ với Lưu Diệu Văn, cậu ấy..."

"Rồi rồi rồi, cậu ta là của mày, là của mày." Tống Á Hiên hất tay Tưởng Trì ra, mất kiên nhẫn nói: "Tao đã không thích cậu ta nữa rồi, bản thiếu gia chơi chán rồi, mày cứ tự nhiên đi."

Câu kia là Tống Á Hiên bắt chước theo đám con nhà giàu, đám bạn của cậu trước kia cũng có đứa là con ông cháu cha, Tống Á Hiên kết bạn cũng không coi trọng nhân phẩm, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, không ai lại nhìn vào mấy thứ đồ đạo lý hư vô như thế cả. Cho nên, cái loại tiết mục có mới nới cũ này cậu cũng đã chứng kiến rất nhiều.

Thế nên, hiện giờ bộ dạng của Tống Á Hiên không khác gì đám con ông cháu cha kia, thật sự là bắt chước được cả tinh hoa, cậu vừa dứt lời, ba người bên cạnh lập tức sững sờ.

Tưởng Trì cảm thấy Tống Á Hiên sao có thể nhẹ nhàng nói ra câu "tao không thích Lưu Diệu Văn" như vậy, trên đời này có ai lại không thích Lưu Diệu Văn?

Mà Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn thì cảm thấy, Tống Á Hiên khốn nạn vcl, nét mặt kia, giọng điệu kia, mặc dù là anh em chí cốt nhưng chính bọn họ cũng nhìn không nổi!

Rõ ràng trước kia Tống Á Hiên cũng là kiểu thay đổi thất thường như này, có mới nới cũ, nhưng bọn họ chưa từng cảm thấy Tống Á Hiên khốn nạn, bình tĩnh xem xét khách quan mà nói thật sự là chưa từng cảm thấy vậy, nhưng hôm nay bọn họ bị sự đểu của Tống Á Hiên đập cho rồi.

Tống Á Hiên mang theo Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu vẫn còn đang im lặng đi về phía trước hai bước, lại bị Tưởng Trì chặn lại, nét mặt Tưởng Trì hung tàn: "Mày dựa vào cái gì mà dám không thích Lưu Diệu Văn nữa?"

Tống Á Hiên: "..."

Thẩm Chiếu: "..."

Tống Chi Ngôn: "..."

Lần này Tống Á Hiên có không nói thì Thẩm Chiếu cũng cảm thấy không nhìn được nữa, nó bám vào bên cạnh Tống Á Hiên, bật lên chế độ bảo vệ con trai: "Đmm mày bị điên à! Tống Á Hiên thích Lưu Diệu Văn thì mày nói, không thích nữa mày cũng không chịu. Tao xin mày đấy, đừng có quấn lấy Hiên Hiên nhà chúng tao nữa được không?"

Tống Á Hiên: "..." Câu trước được đấy, nhưng câu sau thật dễ khiến người khác hiểu lầm.

Tống Chi Ngôn cũng cảm thấy vậy, cậu ta kéo ống tay áo Thẩm Chiếu, nói: "Mày nói sai rồi, nói như kiểu Tưởng Trì thích Hiên Hiên nhà chúng ta nên mới quấn lấy nó vậy."

Tưởng Trì cũng nhận ra câu vừa rồi của mình không quá bình thường, để che giấu sự xấu hổ, gã hừ lạnh một tiếng: "Hi Hiên mày nói được làm được, còn để tao thấy mày lại quấn lấy Lưu Diệu Văn, đừng trách tao không khách khí với mày!"

Gã đi rồi, nhưng người vẫn chưa đi xa, Thẩm Chiếu đã nói với Tống Á Hiên: "Hiên Hiên, Tưởng Trì đéo biết ngại hay sao ấy, nó cũng có phải là gì của Lưu Diệu Văn đâu, nó lấy tư cách gì mà quản việc ông có thích cậu ta hay không?"

Đối với điểm này, Tống Á Hiên cũng có suy nghĩ tương tự.

Thật ra, lúc cậu đọc truyện đã cảm thấy, nam chính tự cao tự đại, ở trong tiểu thuyết, có lẽ là một nhân vật nặng tình khiến cho người ta cực kì đau lòng, nhưng khi bạn trở thành người trong cuộc thì sẽ thấy, bạn sẽ không thể thích nổi kiểu người như Tưởng Trì. Luôn khăng khăng tự cho là mình đúng, mặc dù gã cực kì đẹp trai, nhưng cũng không bù đắp được điểm này.

Ba người vừa chửi rủa Tưởng Trì vừa đi đến phòng học, Thẩm Chiếu còn phát ngôn một câu cực kì bùng nổ, nó nói lông chân Tưởng Trì rất dài, có một lần hai lớp có cùng tiết bơi lội, nó đã đặc biệt nhìn xem.

Tống Chi Ngôn: "Mày nhìn lông chân của nó làm gì?"

Thẩm Chiếu cực kì hùng hồn: "Không phải thằng đó nói là nó rất men lỳ sao? Nên tao muốn xem nó men lỳ cỡ nào!"

Tống Á Hiên: "... Vậy ông có men lỳ không?"

Thẩm Chiếu suy nghĩ một chút: "Không quá men lỳ nhưng cũng khá là men lỳ."

Tống Á Hiên và Tống Chi Ngôn không nhịn được cười, Thẩm Chiếu lại không hiểu lắm: "Hiên Hiên, ông cười cái gì? Tôi vẫn còn đỡ, ông thì chẳng men lỳ tí nào, ông không có lông!"

Tống Á Hiên: "..."

Tống Chi Ngôn nhảy sang bịt miệng Thẩm Chiếu: "Mẹ mày, mày có mặt mũi không vậy? Chỗ kín đứa nào chả có lông!"

Thẩm Chiếu giật tay Tống Chi Ngôn xuống: "Ý tao không phải vậy, tao nói là Hiên Hiên không có lông chân! Là lông chân!"

Tống Chi Ngôn: "Thật mất mặt."

Cậu ta quay sang Tống Á Hiên: "Hiên Hiên, mày không có lông chân thật à?"

Tống Á Hiên: "..." Cậu thật sự không để ý.

Thế là ba người ở cửa sau của lớp, cách lớp học khoảng một bước chân, bắt đầu nhìn xem Tống Á Hiên có lông chân hay không.

Tống Á Hiên vén ống quần ướt sũng đến đầu gối, lộ ra một đoạn bắp chân thon gọn, trắng trẻo, đường cong bắp thịt mượt mà xinh đẹp.

"Vãi chưởng Hiên Hiên mày không có lông chân thật!"

Tống Á Hiên cũng không ngờ nguyên thân lại... thanh tú như thế, cậu đành phải nói: "Có một chút được không?"

Thẩm Chiếu nhìn kĩ, phát hiện đúng là có một chút, nhưng màu rất nhạt, lại ngắn và mảnh, chẳng khác gì không có. Nó ngẩng đầu nhìn Tống Á Hiên, có chút ghét bỏ: "Hiên Hiên, ông chẳng men lỳ tí nào."

Tống Á Hiên: "..."

Cậu đang muốn nói cho Thẩm Chiếu biết, người con trai có nam tính hay không không phải dựa vào lông chân để đánh giá, thì ánh sáng trên đỉnh đầu lập tức biến mất, bọn họ được bao trùm dưới một cái bóng.

Lưu Diệu Văn đưa lưng về phía ánh đèn hắt ra từ phòng học, tầm mắt rơi xuống mặt Tống Á Hiên, rồi lập tức chuyển xuống bắp chân trần trụi của cậu.

Tống Á Hiên không được tự nhiên cho lắm, kéo ống quần xuống.

Chỉ có Thẩm Chiếu não teo, ngửa đầu hỏi Lưu Diệu Văn: "Lớp trưởng, cậu có lông chân không?"
11
Không cần mặt nữa à? Thẩm Chiếu!

Bầu không khí sau khi Thẩm Chiếu nói ra cái câu đại nghịch bất đạo kia trở nên cô đọng, cực kì cực kì cô đọng, như thể bê tông vậy.

"Mấy người đến muộn." Vẻ mặt Lưu Diệu Văn vẫn thản nhiên, ánh mắt cũng rút khỏi người Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên kéo ống quần xuống rồi đứng lên, có chút không hiểu: "Tan học rồi mà? Vẫn bị tính là đến trễ à?"

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, thong thả nói: "Vẫn chưa nhớ ra à?"

Tống Á Hiên: "..."

Có lẽ là vẻ mặt uất ức của Tống Á Hiên đã lấy lòng Lưu Diệu Văn, anh ném ra một câu "Không có lần tiếp theo", sau đó xoay người đi vào trong lớp. Người xung quanh đều lặng lẽ nhìn về phía này, muốn xem mặt Tống Á Hiên khi gặp Lưu Diệu Văn là cái dạng gì.

Trước kia, mỗi lần như thế này, Tống Á Hiên đều sẽ giậm chân, chạy theo dây dưa không ngớt với Lưu Diệu Văn, chất vấn vì sao anh không thích mình, mỗi ngày đều có kịch vui để xem.

Nhưng hôm nay Tống Á Hiên lại không giống như suy đoán của bọn họ, cậu không hề bận tâm đến thái độ của Lưu Diệu Văn, hi hi ha ha với Tống Chi Ngôn, trở lại chỗ ngồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

[Tống Á Hiên bị sao vậy? Cậu ta thật sự không thích Lưu Diệu Văn nữa à?]

[Không phải chứ, mấy hôm trước vẫn còn nhét một hộp sô cô la nhập khẩu trong ngăn bàn của Lưu Diệu Văn cơ mà?]

[Lạt mềm buộc chặt?]

[Không giống lắm, tôi thấy ánh mắt Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn như kiểu một tí yêu thích cũng không có. Cục cưng nhà tôi ấy, mỗi lần tức giận với tôi, tôi vẫn có thể xuyên qua ánh mắt sâu thẳm của anh ấy, cảm nhận được tình yêu tràn đầy của anh ấy dành cho tôi!]

[Mặc dù A Nhã rất buồn nôn, nhưng đúng là thế thật, có thích người ta hay không, nhìn ánh mắt là sẽ biết, ánh mắt không giả được. Mà kể cả có giả được thì mấy người cho rằng Tống Á Hiên có kĩ thuật diễn tốt như thế à?]


[Tống Á Hiên đểu thật đấy, nói không thích là không thích luôn.]

[May mà Lưu Diệu Văn không thích cậu ta.]

[+1]

Lịch sử chat đến từ một nhóm nhỏ trong lớp.

Trường cấp ba Kim Dương không có nội trú, tất cả đều học ngoại trú. Trận mưa này hoàn toàn không giống như sắp ngừng, nó tới quá đột ngột, cả dự báo thời tiết cũng không phát hiện ra, là một cơn mưa đúng nghĩa bất ngờ.

"Ầy, như này thì về sao được? Không biết mẹ tớ có đến đón tôi được không đây?"

"Tớ cũng vừa gọi điện cho ba xong, ba tớ bảo là bên đó đang tắc đường, nhiều xe lắm."

"Trời ạ, nếu thế thì bao giờ mới về được nhà? Tớ còn nhiều bài tập vẫn chưa làm nữa, khóc."

Hiện giờ trong trường chỉ còn học sinh, nhưng số lượng cũng không tính là ít. Có người chọn ở lại lớp học đợi, có người trực tiếp chạy ra cổng trường đợi, cổng trường có cái lán che mưa, nhưng cũng không chứa được quá nhiều người.

Còn có vài người đang đứng trước dãy lớp học nữa.

Tống Á Hiên thuộc về nhóm ở lại trong lớp đợi phụ huynh, Lưu Diệu Văn cũng vậy.

Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn là hàng xóm, ba của Thẩm Chiếu có thể tiện đường đưa Tống Chi Ngôn về. Nhưng Tống Á Hiên thì không được, nhà Tống Á Hiên với nhà hai người bọn họ là hai hướng hoàn toàn ngược nhau.

Lúc đi về, Thẩm Chiếu rất thất Hiên: "Hiên Hiên, thật ra bọn tôi cũng muốn làm hàng xóm với ông!"

Tống Chi Ngôn đi theo bổ sung: "Nhưng mà chỗ biệt thự nhà mày đắt quá, nhà bọn tao không mua nổi!"

Lấy trăm triệu làm đơn vị, đó không phải là nói đùa, dùng tấc đất tấc vàng để hình dung cũng không đủ.

Nhà họ Cố là nhà giàu mới nổi trong đám nhà giàu mới nổi, tiền nhiều không biết dùng vào đâu, chỉ có tiền cũng vô dụng. Nhà họ Cố vẫn là nhà giàu mới nổi trứ danh ở Nam Thành, cho nên họ mới muốn đời Tống Á Hiên phải cố gắng học tập, ra sức thay đổi địa vị của gia đình, để bọn họ nhảy lên trở thành một gia tộc thượng lưu thứ thiệt.

Tống Á Hiên nhìn theo hai người kia đi một đường vẫn cãi nhau ầm ĩ, rất nhiều người trong lớp cũng lục tục ra về, cậu giương mắt lên đã thấy bóng Lưu Diệu Văn, dưới ánh đèn chân không của lớp học, lộ ra sự kiêu ngạo mà cô độc quạnh quẽ.

Tống Á Hiên nghĩ đến gia đình Lưu Diệu Văn. Nếu như nói nhà họ Cố là nhà giàu mới nổi, vậy nhà họ Hạ chính là danh gia Hiên tộc chân chính, tiền ở trong mắt bọn họ đã chỉ là những con số, bọn họ còn coi trọng thứu khác hơn.

Cho nên, từ khi còn nhỏ Lưu Diệu Văn đã phải gánh vác sứ mệnh của gia tộc, anh phải tiếp tục để gia tộc họ Hạ mãi mãi phồn vinh. Nhưng Lưu Diệu Văn trở thành chủ nhân của nhà họ Hạ là chuyện sau khi tốt nghiệp đại học, vũng nước nhà họ Hạ quá sâu, con trai con gái riêng một đống, mặc dù không đến mức thật sự cướp được đồ của Lưu Diệu Văn, nhưng sự ngột ngạt chắc chắn không bao giờ thiếu.

Cuộc sống của Lưu Diệu Văn, cũng không tốt đẹp như bọn họ vẫn tưởng tượng, anh có càng nhiều, thì sẽ mất đi càng nhiều.

Ví dụ như, từ nhỏ anh đã phải học cầm kì thi họa, lễ nghi xã giao, tất cả quý tộc phải học thì đương nhiên anh cũng không thể thua kém, không những phải học, mà còn phải trở thành người xuất sắc nhất.

Tống Á Hiên cảm thấy Lưu Diệu Văn cũng thật đáng thương.

Sự thương hại của cậu còn chưa kịp thu lại, đã đột nhiên đụng phải ánh mắt của Lưu Diệu Văn. Gương mặt vốn lạnh nhạt của anh đột nhiên trở nên u ám, trở nên ác liệt.

Tống Á Hiên chưa từng thấy Lưu Diệu Văn lộ ra vẻ mặt như vậy, hốt hoảng dời tầm mắt, giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cậu cúi đầu nhìn tờ bài tập đã đọc hết từ lâu, không dám nhìn loạn khắp nơi nữa. Cho đến tận khi ánh mắt sau lưng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng biến mất, Tống Á Hiên mới dám thở ra một hơi.

Cậu thật sự không muốn đắc tội Lưu Diệu Văn, có thể gây dựng quan hệ tốt đẹp hay không thì chưa tính, chủ yếu là, cậu không cảm thấy được mình có thể tạo dựng quan hệ với một người như Lưu Diệu Văn.

Quá cao, không thể với tới.

Bên ngoài trời mưa tầm tã, điện thoại di động của Tống Á Hiên vang lên.

Là giọng nói sang sảng của Cố Đại Chí: "Hiên Hiên, ba ba ở dưới tòa nhà lớp học của con nè, con ở đâu rồi?"

Trong lòng Tống Á Hiên thấy ấm áp: "Con xuống ngay đây."

Nói xong bắt đầu thu dọn túi sách, hoàn toàn quên sạch khúc nhạc dạo vừa mới phát sinh với Lưu Diệu Văn.

"Ba ba chạy tới từ tiệm cơm, mua cho con kẹo ngó sen con thích nhất này, vẫn còn nóng hổi luôn, mẹ con ở nhà còn nấu canh thịt viên cho con rồi, mau xuống đây!" Cố Đại Chí bận việc làm ăn, ít có cơ hội gặp con trai, Tống Á Hiên đặt di động sang một bên bắt đầu thu dọn đồ đạc, ông vẫn có thể tự mình lải nhải.

"Bà con buổi chiều lại đi đánh nhau với mấy người bạn nhảy ở trên quảng trường, là đánh nhau với hội bạn già kia đó, có bà lão nói con là đứa bất tài, thứ đồ chơi phá của, mặc dù bà nội con cũng thấy thể, nhưng bà thấy thế không có nghĩa là người khác được phép nói con. Đúng là càng già tính càng khó chiều, đi đánh người luôn."

"..."

Nhà họ Cố cực kì hòa thuận, chính là cái dạng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Đây là thứ chỉ Tống Á Hiên ở trong truyện mới có, Tống Á Hiên ở ngoài đời là một đứa trẻ mồ côi, có thể lợi dụng được ai cậu sẽ lợi dụng người đó, không ai có thể trở thành bạn bè thật sự với cậu.

Nhưng bây giờ, Tống Á Hiên đã có người để bảo vệ, bọn họ đều là những sự tồn tại sinh động bên cạnh Tống Á Hiên, bọn họ đều đối xử với Tống Á Hiên rất chân thành.

Cậu thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị chạy đi thì Lưu Diệu Văn đi đến.

Dáng anh mảnh khảnh, lại có thể mang đến cho người khác cảm giác ngột ngạt không dám ngẩng đầu. Từ nhỏ Lưu Diệu Văn đã được giáo dục như là chủ nhân của nhà họ Hạ, nên từ trong xương cốt đã mang theo hơi thở của kẻ bề trên.

Lưu Diệu Văn đưa ô cho Tống Á Hiên: "Cầm."

Tống Á Hiên còn tưởng Lưu Diệu Văn đến giải quyết chuyện vừa rồi, không ngờ là tới đưa dù cho mình. Cậu hơi nghi hoặc một chút, theo bản năng định từ chối.

Có lẽ là nhìn ra Tống Á Hiên định nói cái gì, Lưu Diệu Văn hơi nheo mắt, lòng Tống Á Hiên lập tức run lên, nhanh chóng nhận lấy dù trong tay Lưu Diệu Văn: "Ngày mai trả lại cho cậu."

Thiếu niên cầm dù nhanh chóng chạy mất, như thể sau lưng có quái vật gì đó đáng sợ lắm vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: