Chương 88-90

Chương 88

Tống Á Hiên  tắm trước, một lát sau Lưu Diệu Văn bước ra từ phòng tắm.

Bên ngoài trời đã tối đen, tiếng ve cuối hè yếu ớt, sắp vào thu nên không khí mang chút se lạnh.

Đây là đêm thứ hai Tống Á Hiên  ở phòng trọ này.

Đêm qua cứ như một giấc mơ, cả hai không dám ngủ, sợ mình ngủ rồi thì người trong lòng sẽ biến mất. Lâu lắm không gặp, nhìn thế nào cũng không đủ.

Mãi đến giờ này, khi đã dọn đồ đạc qua đây thì mới có chút cảm giác chân thật.

Cá Măm Măm nằm bốn chân chổng lên trời, vô tư ngủ trước cửa phòng họ.

Lưu Diệu Văn sấy khô tóc, mò mẫm chui vào chăn.

Rồi cực kỳ thành thạo đưa tay ôm eo Tống Á Hiên , ôm người ta vào lòng.

Rất gầy.

Nhiệt độ cơ thể nóng rực.

"Sao người nóng thế này." Lưu Diệu Văn kề sát, thì thầm vào tai cậu.

"..."

Hai người đã làm lành, những gì cần nói cũng đã nói thẳng.

Tống Á Hiên  lại mắc chứng nghĩ một đằng nói một nẻo, nhất quyết không thừa nhận mình đang căng thẳng: "Nhiệt độ điều hòa cao quá thôi."

Lưu Diệu Văn nhắc cậu: "Mười tám độ, thấp nhất rồi mà."

Tống Á Hiên : "Chăn dày quá."

Lưu Diệu Văn: "Thế ư."

Phải hỏi đến cùng hay gì.

Tống Á Hiên  lợi dụng bóng tối che giấu sự căng thẳng và không thoải mái, cuối cùng không chịu nổi nữa, lẩm bẩm: "Còn hỏi nữa thì đánh cậu đấy."

Lưu Diệu Văn cười khẽ, hờ hững nói: "Đánh đi, muốn đánh đâu cũng được."

Nói rồi hắn kéo tay Tống Á Hiên  đặt lên người mình.

"..."

Tên này vừa tắm xong, trên người vẫn còn cảm giác mát lạnh.

Nhưng tay Tống Á Hiên  lại trở nên nóng hơn.

Hai người cách rất gần, hơi thở quấn quýt lấy nhau.

Giống như hồi ở ký túc xá, khi hai người ngủ trên giường tầng, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng truyền đến người kia.

"Người tôi mát," Lưu Diệu Văn chính đáng nói, "Giảm nhiệt độ."

Nhưng chút mát mẻ trên người hắn nhanh chóng biến mất, nhiệt độ cơ thể còn nóng hơn cả cậu.

Một tay Lưu Diệu Văn vẫn giữ eo cậu.

"Hội thao Tây Thành," Lưu Diệu Văn đột nhiên nói, "Lúc đó cậu chạy một nghìn mét."

"Hôm đó tôi nhìn eo cậu rất lâu."

"..."

Tống Á Hiên  lần theo lời Lưu Diệu Văn, nghĩ xem đó là hội thao nào.

Lần cậu chạy một nghìn mét là khi Lý Ngôn làm lớp phó thể dục. Lúc đó Lý Ngôn không bắt được ai, sáng hôm đó cậu vừa vào trường đã bị Lý Ngôn vỗ vai nói: "Anh em, tao rất muốn mày phát triển toàn diện nên đăng ký cho mày chạy một nghìn mét rồi, không cần cảm ơn tao."

Dù ký ức về hội thao hơi mơ hồ nhưng Tống Á Hiên  vẫn còn nhớ, năm đó Lưu Diệu Văn đăng ký thi nhảy rào và chạy tiếp sức.

Năm nào hội thao Tây Thành cũng tổ chức rất náo nhiệt.

Một nửa là vì không phải học, một nửa là để xem lớp số Một và lớp số Bảy đánh nhau.

Họ sẽ đánh nhau trên đài phát thanh, đánh đến đầu rơi máu chảy, đánh cho mày sống tao chết.

"Lớp 11-7 gửi tin, Tống Á Hiên   lớp 11-1 chạy một nghìn mét chờ về cuối đi."

"Lớp 11-1 gửi tin, Lưu Diệu Văn lớp 11-7 lúc nhảy rào đừng té nhé."

"..."

Lúc đó Lý Ngôn đứng cạnh cậu, vừa nghe vừa than: "Hai câu này đặt chung với nhau sao lại hợp vãi vậy."

Nhắc đến Tây Thành, Tống Á Hiên  không khỏi đau răng: "Lúc đó tôi nghiêm túc nhìn cậu chạy, cậu chỉ nhìn mỗi chỗ này thôi á?"

Lưu Diệu Văn thản nhiên hỏi lại: "Không thì người hướng nội thích thầm mến như tụi tôi nên nhìn gì?"

Nên nhìn điểm số.

Nên so thời gian.

Nên...

Thôi.

Tính ganh đua của Tống Á Hiên  tạm thời lắng xuống trước tình cảm.

Nói chuyện được nửa chừng thì chủ đề bất ngờ dừng lại.

Nhiệt độ cơ thể hai người nóng đến bỏng rát, không biết ai không chịu được trước, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, vị trí hai người thay đổi, Lưu Diệu Văn chống một tay bên tai cậu, cúi người hôn cậu.

...

Trong lúc hôn môi, hắn cố tháo hộp kia ra.

Rồi lớp màng nhựa trên đó bị xé rách.

Tống Á Hiên  bị hôn đến đầu óc mơ hồ như thiếu oxy, chút lý trí còn lại nhắc cậu cần phải đổi vị trí, phải lật người lại, nhưng lý trí này nhanh chóng bị cảm giác khác lấn át rồi biến mất không còn.

Trong đêm yên tĩnh chỉ có tiếng Lưu Diệu Văn đứt quãng: "Anh sẽ nhẹ nhàng."

"..."

"Đừng căng thẳng."

Cuối cùng là tiếng gọi mà cậu nghe vô số lần: "Nhé Bé Hiên ."

Cảm giác lần đầu không ổn lắm, giữa chừng Tống Á Hiên  nhịn không được muốn đá hắn xuống, ngón tay nắm chặt, run rẩy cực độ kèm theo đau đớn.

Lưu Diệu Văn sợ cậu làm đau tay mình nên bảo cậu đặt tay lên eo hắn.

Tống Á Hiên  thở dốc dưới ánh sáng yếu ớt bên giường, cuối cùng cậu cũng không nhớ mình có dùng lực để lại vết gì trên người hắn không.

Sau khi cả hai tắm lại lần nữa, Lưu Diệu Văn hỏi cậu: "Đau không?"

Giọng Tống Á Hiên  đã hơi khàn: "Lần sau đổi lại anh nhé?"

Lưu Diệu Văn hiển nhiên không hỏi để nghe câu này: "Lần sau anh sẽ nhẹ hơn."

"..."

Tống Á Hiên  quá mệt nên không buồn tranh cãi với hắn.

Hai người nói chuyện thêm một lát rồi Lưu Diệu Văn vỗ lưng dỗ cậu ngủ.

Tống Á Hiên  nhắm mắt ngủ thiếp đi, giữa chừng có tỉnh giấc, mở mắt thấy hình như Lưu Diệu Văn chưa ngủ, đang đánh chữ trên điện thoại.

Tống Á Hiên  không khỏi nghĩ ngợi lung tung.

Hơn một năm qua, không biết người này có quen bạn mới nào không.

Không thì nửa đêm mà nói chuyện với ai lâu vậy.

Nhưng cậu vô tình nhìn lướt qua, dưới ánh sáng từ điện thoại, thấy ba chữ trên khung chat: Thầy Nghiêm.

"..."

Tống Á Hiên  hết buồn ngủ: "Anh đang nhắn gì vậy?"

Lưu Diệu Văn: "Bài văn."

Tống Á Hiên : "..."

Lưu Diệu Văn nói thêm: "Biểu đạt thành ý."

Cuộc trò chuyện giữa hắn và Nghiêm Dược dừng lại từ một năm rưỡi trước.

Trước đó gọi điện không được, hắn nghĩ chắc Nghiêm Dược cũng không muốn gọi cho hắn đâu, nhưng nhắn tin chắc vẫn được.

Đã bắt cóc con trai thầy mình đi, không thể không nói gì.

Ở bên kia.

Nghiêm Dược thức trắng đêm.

Ông đang trò chuyện với Cao Bình Dương, Cao Bình Dương không biết tình hình của ông ra sao, chỉ nói: [Gần đây trạng thái Tống Á Hiên  rất tốt.]

Cao Bình Dương: [Lên lớp cũng năng động hơn nhiều.]

Nếu chơi điện thoại tính là năng động.

Cao Bình Dương: [Tôi thấy năng động chút vẫn tốt hơn, nếu không đứa trẻ này quá căng thẳng, hiện nay học sinh sinh viên dễ gặp vấn đề tâm lý, trạng thái tinh thần cần được chú ý nhiều hơn.]

Cao Bình Dương nghĩ gì nói nấy, không chịu nổi nữa, trước khi ngủ còn đánh một hàng chữ: [À, khi đóng dấu Lưu Diệu Văn cũng ở đó, quan hệ hai đứa trông có vẻ khá tốt.]

Nghiêm Dược đang trò chuyện, thấy hai chữ Lưu Diệu Văn thì đau đầu.

Ông càng thêm đau đầu khi người tên 'Lưu Diệu Văn', học sinh cũ của ông gửi đến một loạt tin nhắn: [Kính thưa thầy Nghiêm, em có vài điều muốn nói với thầy, em rất nghiêm túc với Tống Á Hiên , em có thể dùng cả đời để chứng minh...]

Nghiêm Dược: "..."

Nghiêm Dược rất hiểu bài văn của Lưu Diệu Văn, từng nhận quá nhiều bài kiểm điểm của hắn hồi cấp ba, cũng đã chấm và sao chép lại bài văn của hắn. Chỉ là hồi ở Tây Thành ông  không ngờ có một ngày, bài văn của Lưu Diệu Văn lại xuất hiện trước mặt mình theo cách này.

Hơn nữa văn phong còn tệ đi nhiều.

Nghiêm Dược nghĩ với tâm trạng phức tạp.

Cuối cùng ông không trả lời gì, thoát khỏi WeChat.

Sáng hôm sau.

Hai người gần như thức dậy cùng lúc.

Tống Á Hiên  nhúc nhích muốn ngồi dậy, vừa mới nhích được một nửa cánh tay ra khỏi người Lưu Diệu Văn thì tên này cũng tỉnh giấc.

Trời đã sáng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, ánh sáng rơi vào đôi mắt Lưu Diệu Văn vừa hé mở.

Giọng Lưu Diệu Văn vẫn còn ngái ngủ, nói: "Chào buổi sáng."

"... " Tống Á Hiên  cũng nói, "Chào buổi sáng."

Lưu Diệu Văn: "Mới sáng sớm đã nhìn anh chằm chằm, sao thế, bị sự đẹp trai của anh làm tỉnh giấc hở."

Khung cảnh rất ấm áp, hiếm khi Tống Á Hiên  không phủ nhận.

Hơn nữa đôi mắt của người này vẫn sáng như trước đây.

"Dậy đi anh đẹp trai." Tống Á Hiên  nói.

Cậu hợp tác vậy làm Lưu Diệu Văn hơi không quen.

Mới sáng sớm mà cả căn phòng đều là giọng nói của Lưu Diệu Văn, hỏi đến cả trăm lần "có khó chịu không", "còn đau không" và "sáng nay muốn ăn gì".

Tống Á Hiên  nhìn vào gương rửa mặt: "Gì cũng được."

Lưu Diệu Văn đứng cạnh, nhanh chóng đánh răng xong rồi chuẩn bị vào bếp.

Trước khi mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, Tống Á Hiên  nhớ lại ba chữ tối qua, thuận miệng hỏi: "Lão Nghiêm không chặn anh hả?"

Lưu Diệu Văn: "Tạm thời chưa."

Hắn nói thêm: "Nhưng anh đã nghĩ ra vài bài văn mới, qua đêm nay thì không nói trước được."

"..."

Tống Á Hiên  rửa mặt xong, tắt vòi nước, nhớ lại mấy bài viết trước kia trên WeChat.

"Hồi đó" Tống Á Hiên  nói, "Mấy bài viết trên WeChat của anh còn không?"

Lưu Diệu Văn ngẩn ra.

Nhanh chóng hiểu cậu đang nói đến bài nào.

"Còn."

Hắn hỏi, "Muốn xem không?"

Tống Á Hiên  "ừ" một tiếng.

Vì vậy trước khi vào bếp, Lưu Diệu Văn đưa điện thoại cho cậu: "Mật khẩu không đổi, vân tay cũng không xóa."

Tống Á Hiên  đưa tay nhận lấy.

Đây là lần đầu tiên cậu dùng điện thoại của Lưu Diệu Văn để xem tài khoản riêng tư của hắn.

WeChat của Lưu Diệu Văn không cập nhật gì, suốt hơn một năm qua dù cậu có làm mới thế nào thì vẫn chỉ là một đường kẻ trống rỗng.

Nhưng khi dùng tài khoản của Lưu Diệu Văn, nhấn vào trang cá nhân với ảnh đại diện màu đen, cậu không chỉ thấy bài viết ngắn đó.

Còn có hai bài khác, giống như tự nói chuyện với chính mình, chỉ bản thân mới có thể thấy.

Một bài viết: Chúc mừng sinh nhật Bé Hiên .

Ngày 20 tháng 11 năm ngoái.

Ngay ngày sinh nhật của cậu.

Phía trên bài đó, vào ngày gần đây hơn, 29 tháng 1, hắn viết: Chúc mừng năm mới.

...

Tống Á Hiên  đọc những bài viết này rất lâu.

Ký ức trở lại dịp Tết năm đó, cậu đối diện với pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, câu "Chúc mừng năm mới" muốn gửi đi nhưng không gửi.

Cho nên ngày đó, thực ra họ đã chúc mừng năm mới với nhau rồi.

Tống Á Hiên  không xem thêm nữa, cũng không xem nội dung tài khoản cá nhân khác.

Cậu tắt màn hình, cảm thấy ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt hơi nóng.

Trong bếp, Lưu Diệu Văn làm hai phần sandwich, trong lúc hâm nóng sữa, Tống Á Hiên  đưa lại điện thoại cho hắn, bất ngờ nói: "Chúng ta công khai đi, ngay hôm nay." Ngay bây giờ.

Tay Lưu Diệu Văn khựng lại khi nhận điện thoại, không chút do dự nói: "Được."

"Anh đã muốn nói lâu rồi," Hắn nói thêm, "kệ họ sống chết ra sao."

Hắn nói về nhóm người hồi học ở Tây Thành, còn Lưu Tử và Lý Ngôn.

Không để ý đám người đó sẽ phản ứng ra sao, khi thích một người sẽ muốn đường đường chính chính nói cho cả thế giới biết người này là của mình.

Bởi vậy trong buổi sáng bình thường này.

Tống Á Hiên  và Lưu Diệu Văn, hai người gần như không bao giờ cập nhật WeChat đột nhiên xuất hiện trở lại.

Hai người cập nhật Khoảnh khắc cùng lúc.

Đăng cùng một bức ảnh, chụp bàn ăn, trên bàn có hai phần bữa sáng.

Toàn bộ danh sách bạn bè đều kinh ngạc: [... Khờ rồi.]

[Tao vừa thấy gì thế này.]

[Họ đang làm gì vậy?]

[Đã tiến hóa thành trận chiến mà mà tao không hiểu nổi rồi à.]

[@ Lý Ngôn, @ Lưu Tử]

[Có khi nào họ cùng học nấu ăn ở New Oriental không?]

(New Oriental là "lò" luyện thi nổi tiếng nhất Trung Quốc...)

[Học làm sandwich?]

[Cái đĩa có hai miếng sandwich, có thể một miếng Lưu Diệu Văn làm, miếng kia Tống Á Hiên  làm.]

[...]

Thấy hướng bình luận không đúng.

Để giúp họ hiểu rõ, Tống Á Hiên  thêm một câu trong bình luận: [Bữa sáng bạn trai làm đó.]
Chương 89

Thoáng chốc, mọi âm thanh im bặt.

Tất cả những người đang bình luận đều nín hết.

Có người còn lén lút xóa bình luận vừa nãy, bình luận về trường dạy nấu ăn New Oriental biến mất nhanh chóng.

Họ mất một thời gian dài để chuyển câu nói của Tống Á Hiên  sang dạng mà họ có thể hiểu: Đây là bạn trai của cậu ấy làm, mà Lưu Diệu Văn cũng đăng bức ảnh này.

...

Kết hợp các điều kiện lại, có thể rút ra kết luận.

Có người đầu tiên phản ứng lại: [Lưu Diệu Văn đến nhà của Tống Á Hiên  và bạn trai cậu ấy để đánh nhau đúng không.]

[Truyền tin này đi lẹ, khi Tống Á Hiên  lên đại học đã có bạn trai, Lưu Diệu Văn đến ăn ké bữa sáng, còn chụp ảnh nữa.]

Tống Á Hiên  đợi cả buổi lại nhận được hai câu này: "..."

"Họ bị điên hả?"

Sao Lưu Diệu Văn lại đến ăn ké?

...

Tống Á Hiên  thấy đau đầu.

Cậu cũng không quan tâm đây là kết quả của việc mình và Lưu Diệu Văn đánh nhau ở Tây Thành.

Lưu Diệu Văn ngồi đối diện bàn ăn không nói gì, gõ gì đó trên màn hình.

Sau đó dưới bài đăng của Lưu Diệu Văn cũng xuất hiện một dòng phản hồi từ chính hắn: [Làm bữa sáng cho bạn trai.]

Lần này Khoảnh khắc của hai người chấn cmn động.

Sáng sớm hơn tám giờ.

WeChat của Lý Ngôn và Lưu Tử bị oanh tạc tin nhắn.

Hôm nay Lý Ngôn có tiết học buổi sáng, đã đặt mấy cái báo thức, kết quả không báo thức nào đánh thức được cậu ta mà là bị điện thoại của Lưu Tử gọi dậy. Vừa nhấn nút nghe thì giọng Lưu Tử đã vang lên: "Mày đang ngủ? Lý Ngôn, mẹ nó mày còn ngủ được hả???"

Lý Ngôn mơ hồ: "Tại sao tao không được ngủ?"

Lưu Tử tiếp tục hét: "Xảy ra chuyện lớn như vậy! Sao mày còn ngủ được!"

"..." Lý Ngôn chưa tỉnh ngủ, không biết chuyện gì, lúc này vẫn cố chấp nói, "Tao ngủ rất ngon, mày không ngủ được thì đừng ảnh hưởng người khác, cúp đây."

Lưu Tử ngăn cậu ta cúp máy, chỉ dùng một câu ngắn gọn: "Hai tụi nó công khai trên Khoảnh khắc rồi."

"..."

Vài giây sau.

Lý Ngôn bật dậy từ trên giường: "Công khai?"

Sau đó cậu ta còn ôm chút hy vọng không thực tế, nói: "Hai đứa nào, không phải hai đứa tao nghĩ đấy chứ."

Lưu Tử: "Đúng vậy."

Tâm trạng Lưu Tử rất phức tạp, hắn ta vốn nghĩ hai đứa này đã tan vỡ, chia tay lâu như vậy ai ngờ sẽ hợp lại.

Lý Ngôn nhanh chóng lướt Khoảnh khắc, phát hiện số lượng bình luận dưới hai bài đăng quá nhiều, kéo mãi không hết, màn hình đầy những dấu chấm than.

[Chuyện gì xảy ra thế!!!]

[Kẻ thù một mất một còn ở Tây Thành hẹn hò rồi]

[Thế giới này trở nên xa lạ với tôi quá!!!]

Kích thích vãi. Cậu ta chết lặng.

Cái sự kích thích này cậu ta đã trải qua hồi một năm trước rồi.

Là một trong những người bạn thân nhất của một trong hai nhân vật chính, cậu ta như một nhân viên hỗ trợ khách hàng trả lời tin nhắn: [Hình như có nghe nói, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm.]

Tin nhắn nhiều khiếp.

Trả lời không hết.

Sau khi trả lời hàng đống người, cậu ta thấy tin nhắn của cậu họ mình trong mớ tin nhắn chưa đọc.

yc: [Tối nay đi ăn cơm.]

yc: [Gọi tất cả mọi người.]

Lý Ngôn mơ hồ trả lời "ừ", nhận ra hai nhóm người từng đối nghịch giờ sẽ ngồi chung ăn bữa cơm công khai này.

Cậu ta không thể diễn tả được cảm xúc hiện tại, ngồi trên ban công gọi lại cho Lưu Tử: "Họ Ngu có gọi tụi mày không?"

Lưu Tử: "Gọi rồi. Nó bảo tao gọi hết anh em trong nhóm, nói muốn mọi người gặp anh dâu."

"..."

Hai người im lặng một lúc.

Hôm nay vẫn vậy.

Lý Ngôn nói: "Hơn một năm rồi, tâm lý tao vẫn chưa sẵn sàng."

"Lẽ nào tao đã sẵn sàng?" Lưu Tử đáp lại.

"..."

Lý Ngôn lại nhìn tin nhắn Tống Á Hiên  gửi.

Trong tin nhắn của cậu họ còn có một câu: [Tụi mày là những người bạn quan trọng, cho nên muốn giới thiệu với tụi mày một lần nữa.]

Câu nói này quá chân thành.

Lý Ngôn nhìn vài lần, khó mà không xúc động.

Cuối cùng trước khi chuẩn bị cúp máy, cậu ta hỏi một câu quen thuộc: "Mày không treo băng rôn chứ? Đừng làm trò đó, nếu mày lén treo băng rôn, lúc đó tụi tao sẽ rất thiếu khí thế."

Lưu Tử đéo muốn nói tiếp: "Mày ngốc hay tao ngốc? Đã năm ba rồi, đừng trẻ con nữa."

Nơi ăn tối hẹn ở ngoài trường, quán lẩu quen thuộc.

Thực ra cũng lâu rồi họ chưa tụ họp, năm ba bận rộn với việc học nên khó mà tự do như năm nhất, nói muốn đánh nhau đã nhanh chóng rầm rộ lấp đầy cả con hẻm cổng Đông.

Tống Á Hiên  đặt xong chỗ, hỏi Lưu Diệu Văn: "Bảy giờ tối có rảnh không?"

Lưu Diệu Văn đang dọn bàn ăn, đặt bát đĩa dưới vòi nước, nói trong tiếng nước: "Có."

Tống Á Hiên  nhớ lại thời khóa biểu lớp họ: "Hôm nay anh không có tiết?"

Lưu Diệu Văn đáp: "Phải đến văn phòng luật sư."

Tống Á Hiên  không biết gọi người đàn ông đó là gì, chửi thì sợ bẩn miệng, thế là hỏi: "... Chuyện của người đó?"

Lưu Diệu Văn tắt vòi nước, tiếng nước ngừng lại: "Ừ."

Qua hơn một năm, cảm xúc của hắn đối với Dương Uy đã dần trở nên bình tĩnh.

Dẫu sao ngày nào cũng phải trải qua những điều lặp đi lặp lại như vậy.

Dương Uy cứ đòi gây chuyện, nhưng đi đường pháp luật lại nhát gan, tìm cách lách luật không chịu hợp tác, vấn đề tâm thần của Ngu Oánh cũng bị gã ta lấy ra làm lá chắn.

Vụ kiện kéo dài rất lâu.

Chỉ việc khởi kiện ly hôn cũng mất gần một năm.

Hắn chưa có chứng chỉ luật sư nhưng đã tìm một luật sư ủy quyền, mỗi ngày bốn địa điểm, trường học, nơi làm việc, văn phòng luật sư, phòng trọ, chạy đi chạy lại giữa các nơi.

Ban đầu Dương Uy không đồng ý nhưng Lưu Diệu Văn kiện gã ta lần thứ hai.

Sau khi vụ ly hôn kết thúc, Lưu Diệu Văn cũng không có ý định tha cho gã ta, dường như còn muốn tiếp tục tính sổ. Dương Uy thì tự tin không sợ, gã ta biết không thể lập án, lúc đó không báo cảnh sát ngay tại chỗ, để cảnh sát dẫn đi kiểm tra vết thương nên mất chứng cứ quan trọng nhất.

Nhưng Lưu Diệu Văn không từ bỏ, thậm chí vì vụ này mà theo dõi gã ta ngày đêm.

...

Một ngày hai ngày, một tháng hai tháng, thời gian dài dằng dặc, Dương Uy phát hiện lần này không phải gã ta đang bám lấy Lưu Diệu Văn mà là tên điên này muốn đưa gã vào tù.

Gã cũng không biết tại sao mình lại hoảng sợ, có lẽ vì bị Lưu Diệu Văn theo dõi quá lâu: "Mày có bệnh đúng không? Mày không kiện được tao đâu, đừng phí công vô ích nữa."

"Anh không kiện được ông ta," Lưu Diệu Văn nói với Tống Á Hiên , "nên anh chỉ đang theo dõi gã thôi."

"Bởi vì một kẻ nghiện cờ bạc sẽ không chỉ đánh bạc một lần."

Trong hơn một năm này, hắn đang chờ cơ hội đó.

Cơ hội có thể danh chính ngôn thuận kiện ngược Dương Uy.

Tống Á Hiên  thường hay cảm thấy khoảng thời gian một năm kia, thỉnh thoảng xuất hiện dưới một số hình thức nào đó, nhắc nhở cậu trong thời gian hai người không ở bên nhau Lưu Diệu Văn đã trải qua như thế nào.

"Ở bên tôi sẽ rất mệt mỏi."

Cho nên hắn tự mình gánh vác mọi thứ.

Hôm nay Tống Á Hiên  cũng không có tiết học, nên trước khi Lưu Diệu Văn ra ngoài cậu cũng đi theo.

Lưu Diệu Văn tưởng cậu muốn đến cửa hàng tạp hóa dưới lầu: "Muốn mua gì, lúc về anh mua cho."

Nhưng ngoài dự đoán của hắn.

Khi Tống Á Hiên  đang đợi thang máy, cậu đưa tay nắm lấy tay hắn.

Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, tim lại đập lỡ một nhịp giống như lần đầu tiên nắm tay.

Tống Á Hiên  thản nhiên nắm tay hắn, nói: "Em đi với anh."

Văn phòng luật sư cách đây không xa.

Luật sư họ Chu, khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính trông rất hiền hòa.

Sau khi vào, hai người trò chuyện một lúc trong văn phòng.

Luật sư Chu phân tích tình hình vụ án trước, nói: "Chú cũng không giúp gì nhiều, phần lớn đều là cháu tự sắp xếp cho chú. Hiện tại Dương Uy nghĩ chúng ta muốn kiện gã bạo hành gia đình, gã không ngờ thứ cháu thu thập không phải là chứng cứ về bạo hành gia đình."

Lưu Diệu Văn là một trong những vụ án chú ấy nhớ nhất.

Lúc khách hàng này mới đến vẫn còn là sinh viên năm nhất, trong quá trình ấy hầu như tất cả nội dung đều do hắn tự sắp xếp.

Không ít lần chú muốn hỏi cậu sinh viên này khi lên năm tư có muốn thực tập tại văn phòng luật của họ không.

"..."

Cuối cùng luật sư Chu còn tò mò hỏi hắn: "Hôm nay không đến một mình?"

Trong ấn tượng của luật sư Chu, cậu thiếu niên này luôn đơn độc, cũng rất ít nói.

Nhưng hôm nay thì không.

Cậu thiếu niên khác đứng ở hành lang chờ hắn, thỉnh thoảng cúi đầu xem điện thoại, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại khóa chặt lên người hắn không dời đi.

Cả hai đều mặc áo phông cùng màu, như thể đã hẹn trước.

Gầy và cao, độ tuổi tràn đầy sức sống.

"Vâng," Ánh mắt Lưu Diệu Văn lóe lên một tia sáng, "người yêu cháu."

Luật sư Chu: "Cùng ngành à?"

Lưu Diệu Văn: "Đúng vậy."

Luật sư Chu: "Thành tích tốt không?"

Hồi đó Lưu Diệu Văn luôn tranh giành vị trí số một với Tống Á Hiên , nhưng trước mặt người ngoài lại nói không ngần ngại: "Tốt hơn cháu."

Luật sư Chu tính toán, định chiêu mộ cả hai: "Giỏi hơn cháu, năm tư cùng nhau đến đây thực tập đi. Nếu bị cáo có đến quấy rầy thì chú sẽ gửi thư luật sư cho ông ta."

Chú cũng đã đối đầu với Dương Uy hơn một năm rưỡi rồi.

Luật sư Chu: "Cháu thấy sao, chú và bị cáo đó đều là người quen cũ."

Lưu Diệu Văn đáp: "Cảm ơn luật sư Chu."

"Đợi đến lúc đó rồi tính tiếp," Hắn lại nói, "phải xem cậu ấy có muốn không."

Tống Á Hiên  chờ ở ngoài hơn nửa tiếng, vừa chờ vừa quan sát môi trường làm việc và trạng thái chung của văn phòng luật, một lúc sau thấy dường như  hai người này đã chuyển đề tài, cứ nhìn về phía cậu.

Ra khỏi văn phòng luật, Tống Á Hiên  hỏi: "Lúc nãy nhìn em làm gì."

Lần này Lưu Diệu Văn chủ động nắm tay cậu: "Khen em đẹp trai."

"Còn gì nữa?"

"Khen anh có mắt nhìn."

"..."

Trong lúc chuyện, hai người đi xa dần.

Ánh nắng bên ngoài rực rỡ, cây cối hai bên đường xanh um.

Giữa trưa hai người đến quán lẩu.

Bọn họ đã đến quán lẩu này vài lần hồi năm nhất, cũng là hai nhóm người từng ngồi ở chỗ này 'nâng cốc làm hiệu' nơi sau buổi biểu diễn văn nghệ.

Họ đến muộn nhất, khi vào quán Lưu Tử và Lý Ngôn đã sắp xếp chỗ ngồi xong.

Cũng không thể gọi là sắp xếp xong, vì hai cái đám vẫn đang cãi nhau: "Ngồi riêng vẫn tốt hơn, ngồi xen kẽ thế này lúng túng lắm."

Lưu Tử ngồi đối diện Lý Ngôn đập bàn, ra hiệu anh em mình yên lặng: "Có gì đâu, tao còn có thể miễn cưỡng chịu đựng ngồi cạnh Lý Ngôn, tụi mày ngồi xen kẽ thì sao!"

Lý Ngôn cũng tức giận: "Mày nghĩ tao muốn à? Mày dùng một hơi ba thành ngữ, sao, điểm ngữ văn bao nhiêu?"

Lưu Tử: "Ngữ văn của mày giỏi lắm sao?"

Lý Ngôn nghĩ trước mặt một học sinh kém như Lưu Tử, cậu ta không thể không tự tin: "Tao thi đại học được 115 điểm."

Lưu Tử lắc chân: "Tao thi được 113, nếu cộng thêm hai điểm trình bày thì tao cũng không thấp hơn mày đâu."

"..."

Cuộc tranh cãi ngớ ngẩn này đột nhiên im lặng khi cửa phòng được mở ra.

Sau đó là một trận lộn xộn.

Lưu Tử đứng dậy trước, kéo ra một băng rôn tạm thời dán bằng giấy A4, viết: Chào mừng chị dâu.

Ngay sau đó Lý Ngôn tức giận: "Cmn mày ngu thật hả? Đã nói chỉ có đồ ngu mới làm thế này mà!"

Nhưng dù nói vậy cậu ta cũng lấy ra một máy tính bảng chuẩn bị sẵn, sau khi bật máy lên trên màn hình hiện ra dòng chữ lớn xinh đẹp: Gửi lời thăm tới chị dâu Ngu.

Lưu Tử: "Mẹ kiếp, mày độc ác lắm."

Lý Ngôn: "Mày bất nhân thì đừng trách tao bất nghĩa."

Lưu Tử lại nói: "Ai là chị dâu? Tụi mày viết sai chữ rồi."

Lý Ngôn: "Tụi mày mới viết sai chữ, không biết viết chữ anh hả?"

"..."

Tống Á Hiên  dựa vào cửa, hối hận vì đã đề nghị ăn một bữa này.

Cậu cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại rồi ngẩng lên nói: "Bây giờ giải tán vẫn kịp đến căn-tin ăn."

"Giải tán gì chứ," Lưu Diệu Văn theo sau cậu, lắc lư đi vào, sợi dây đen trên ngực vốn giấu trong áo không biết từ lúc nào đã được hắn cố ý kéo ra ngoài, treo ở cổ rất rõ ràng, "Náo nhiệt lắm mà."

Lưu Diệu Văn vừa nói vừa đặt tay lên vai Tống Á Hiên .

Hắn lại nói: "... Anh làm chị dâu cũng được. Gọi sao cũng được."

Người này không mấy quan tâm đến những thứ danh nghĩa.

Nói xong hắn khẽ áp sát tai Tống Á Hiên , nói với âm lượng chỉ mình cậu nghe thấy: "Dù sao tối nay anh ở trên."

"..."

Khuôn mặt lạnh lùng của Tống Á Hiên  tức khắc đỏ bừng.

Sau khi ngồi xuống.

Lý Ngôn không biết mình phát huy thế nào, chị dâu Ngu có hài lòng không, thế là hỏi: "Cậu ấy vừa nói gì vậy."

Đầu Tống Á Hiên  vẫn đang nóng: "Khen chữ mày đẹp."

Lý Ngôn nhắc: "... Đây là máy tính bảng, công nghệ điện tử."

"Ồ," Tống Á Hiên  cầm đũa ngược, bĩnh tình nói, "khen chữ trên máy tính bảng của mày đẹp."
Chương 90

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đầy đủ món ăn lên, trong phòng đầy hơi nóng, mùi lẩu bay khắp nơi.

Lưu Diệu Văn ngồi xuống, chỉ tay vào tấm băng rôn nói với Lưu Tử: "Dẹp thứ này đi."

Tống Á Hiên  tưởng hắn cũng thấy thứ đó rất ngu.

Tuy nhiên cậu nhanh chóng nhận ra sự chú ý của người này không phải ở đó: "Lần sau viết chữ đẹp hơn chút, hai chữ chị dâu viết xấu quá, không biết hai chữ đó rất quan trọng hả."

Lưu Tử không biểu cảm nói: "Biết rồi."

"..."

Yêu đương có thể làm người ta lạc lối.

Đến mức cậu suýt quên mất đôi khi bạn trai mình hơi khùng.

Ánh mắt Tống Á Hiên  quét qua hai bàn người, nghĩ đến đã lâu rồi không tụ tập với đám người này. Lên năm ba đại học, mọi người đều bận rộn, bắt đầu chuẩn bị cho việc bước vào xã hội.

Tất nhiên phản ứng của hai bàn người rất gượng gạo, giống như cả người toàn gai, không biết còn tưởng bọn họ đến ăn bữa cơm cuối cùng trong đời.

Có điện thoại của ai đó liên tục vang lên.

Lưu Diệu Văn ngồi trong đám người, thoáng chốc như trở về Tây Thành, mặc dù bây giờ tên này đã thay đổi nhiều, sự sắc bén hờ hững trước kia đã bị đè xuống, trở nên trầm hơn.

Lưu Diệu Văn hỏi: "Sao không nghe máy."

Cậu trai đó: "... Không tiện lắm."

"?"

"Điện thoại hóng chuyện," Cậu trai đó giải thích, "kêu cả ngày rồi."

Nội dung hóng chuyện là gì, không cần nói ra thì mọi người đang ngồi ở đây cũng hiểu rõ.

Từ lúc bọn họ lướt thấy trên Khoảnh khắc đã khó mà chấp nhận. Nhất là hai người này còn khoác vai nhau bước vào. Cả đám không thể tin vào mắt mình.

Liên tưởng đến hồi trước Lý Ngôn và Lưu Tử cứ ra sức nói về lễ phép.

Lúc đó không để ý, bây giờ chỉ có thể ra sức suy nghĩ lại xem lúc đó mình có lễ phép không, hận không thể quay lại thể hiện lễ phép hơn chút.

"Cái trận bóng rổ lúc trước, tụi mình đưa mỗi người một chai nước," Ai đó thì thầm với Lý Ngôn, "vẫn hơi bảo thủ, một chai nước sao đủ uống, nếu biết trước có hôm nay thì lúc đó nên đưa hai chai."

Lý Ngôn tê dại khen ngợi người anh em vừa ngộ ra: "... Tốt lắm, mày đã lên dây cót tinh thần rồi."

Tất cả những gì cậu ta từng chịu đựng!

Bây giờ đến lượt đám anh em này nhận lấy!

Trên đường đến đây Tống Á Hiên  cứ nghĩ phải nói thế nào với họ, vài lời không thể nói rõ ràng.

Nhưng Lưu Diệu Văn rất nhiệt tình thảo luận về chuyện này.

Nhận được câu trả lời, Lưu Diệu Văn ngả người ra sau, hắng giọng chậm rãi mở miệng: "Muốn biết không?"

Mọi người đồng loạt gật đầu: "Muốn."

Có người không kìm được chủ động hỏi: "Ai tán ai?"

Lưu Diệu Văn không né tránh: "Tao tán cậu ấy."

Vừa dứt lời Lý Ngôn lập tức đập bàn, hét vào mặt Lưu Tử: "Mày thua rồi, một trăm, đưa tiền."

"... Mẹ kiếp," Lưu Tử móc ra một trăm ném cho cậu ta, cố gắng vớt vát, "Ai tán ai không quan trọng, đàn ông đích thực phải chủ động."

Người đó hỏi tiếp: "Nhưng hai đứa mày là kẻ thù một mất một còn mà."

Câu hỏi này rất quan trọng, mọi người cũng đang chờ đợi câu trả lời.

Hai người từng ghét nhau như thế, tại sao lại ở bên nhau.

"Kẻ thù?"

Lưu Diệu Văn nhấm nháp từ này, rồi đặt ngón tay lên cốc thủy tinh mát lạnh, khẽ nói: "Tao chưa bao giờ coi cậu ấy là kẻ thù."

Cả phòng yên lặng.

Mọi người nín thở nghe cách giải thích khác về từ 'kẻ thù'.

"Từ hồi cấp ba," Lưu Diệu Văn nói một cách nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, "Cậu ấy luôn là người rất quan trọng với tao, người làm tao không ngừng chú ý."

Rất quan trọng.

Không ngừng chú ý.

...

Nghe Lưu Diệu Văn nói vậy, mọi người cũng dần nhận ra: đúng vậy, ai đi học mà lại chú ý đối phương đến mức đó. Từ chuyện nhỏ như hôm nay mua bao nhiêu cái đùi gà ở căn-tin đến chuyện lớn như thi đấu đạt thứ hạng nào.

"Có nói gì thì nói," Ai đó nói, "hồi cấp ba tao có thích thầm hotgirl trường, nhưng tao cũng không biết bạn ấy có ăn đùi gà vào buổi trưa không..."

Người ngồi bên cạnh nói: "Nghe mày nói vậy, trông vô lý nhưng lại có sức thuyết phục, tao bắt đầu chấp nhận thực tế này rồi."

"..."

"Tóm lại bây giờ mọi người đều là người một nhà cả."

Lưu Tử nâng ly lên, đứng dậy phát biểu tổng kết, cảm giác như hai băng đảng hợp nhất, "sau này chuyện của tụi mày chính là chuyện của Lưu Tử tao."

"Ra ngoài gặp chuyện có thể báo tên tao."

Lý Ngôn nghi ngờ: "Báo tên mày thì có tác dụng gì?"

Lưu Tử: "Chính vì không có tác dụng gì nên tụi mày có thể báo thoải mái."

"..."

Lý Ngôn mắng: "Đồ ngu."

Cậu ta chửi xong phát hiện Tống Á Hiên  đang nhìn mình.

Lý Ngôn nghĩ lại bây giờ đã là người một nhà, nên cậu ta cố nén lại rồi đổi giọng nói: "Đùa thôi mà."

Cậu ta lại giả vờ: "... Lưu Tử nghĩa khí lắm, nào, cho anh Lưu một tràng pháo tay."

Nói về lễ phép đột ngột, lúc đầu mọi người đều không quen.

Có người lúc gắp đồ ăn vô tình gắp luôn miếng thịt bò của người khác.

Người bên cạnh muốn chửi: "Mày..." nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, đột ngột đổi thành một câu "Không, ý tao là, mày ăn đi."

Tống Á Hiên  cảm nhận một chút quen thuộc.

Giống như hồi Lý Ngôn và Lưu Tử lạ lạ cũng phản ứng như vậy.

Thế là lúc Lý Ngôn đang ăn, Tống Á Hiên  gõ vào thành chén của cậu ta.

Lý Ngôn: "?"

Tống Á Hiên  bình tĩnh nói: "Cháu trai."

Lý Ngôn: "... Hửm."

Tống Á Hiên  hỏi: "Mày biết từ lâu rồi?"

Lý Ngôn hiểu ra câu hỏi của cậu, tay cầm đũa khựng lại rồi gật đầu.

Tống Á Hiên : "Từ khi nào."

Lý Ngôn: "Năm nhất, hôm biểu diễn văn nghệ."

Tống Á Hiên  không nhớ hôm biểu diễn văn nghệ có chuyện gì, không có ấn tượng gì đặc biệt.

Mặt Lý Ngôn đầy vẻ không muốn nhớ lại: "Hôm đó khi rời sân khấu, tao và Lưu Tử muốn tìm chỗ vắng người đánh nhau nên rẽ vào lối thoát hiểm, kết quả nhìn thấy tụi mày... Thôi, tao thực sự không muốn nhắc đến nữa."

Hôm đó cậu cũng ở lối thoát hiểm với Lưu Diệu Văn.

Tống Á Hiên  không ngờ hôm đó mơ hồ cảm thấy có người lại là hai người họ.

Tống Á Hiên  giải thích: "Ban đầu định tìm một cơ hội thích hợp để nói."

Chỉ là không ai ngờ sau đó xảy ra một số chuyện.

Lý Ngôn biết cơ hội này tại sao lại chờ đến bây giờ nên cố ý tránh đoạn thời gian đó, chuyển trọng tâm câu chuyện: "Bây giờ là thích hợp nhất, thời gian giảm xóc dài như vậy, nếu sớm hơn một chút chưa chắc tao chịu nổi."

Cuối cùng Lý Ngôn nói thêm: "Tóm lại hai tụi mày sống tốt là được."

Lý Ngôn hiếm khi nói những lời sến sẩm: "Trạng thái trước đây của mày làm tao cũng lo lắng."

Nói xong cậu ta cũng nổi da gà: "Thôi, với trình độ môn văn của tao không nói được câu nào hay đâu."

Lý Ngôn lặng lẽ rót đầy ly rượu trong tay rồi vươn tay chạm vào ly nước của Lưu Diệu Văn, cuối cùng chạm nhẹ vào ly của Tống Á Hiên .

Đây là lời chúc chân thành nhất giữa anh em với nhau.

Sau bữa ăn cả đám đi về.

Con phố ngoài trường thỉnh thoảng tổ chức các hoạt động, hôm đó họ ăn xong ra ngoài, thấy trên đường có nhiều quầy hàng, trong đó có một quầy bày súng đồ chơi quen thuộc và một đống bóng bay.

Giải thưởng lớn lần này là một con búp bê to đùng.

Một nhóm toàn đàn ông, không ai quan tâm đến con búp bê mềm mại đó, duy chỉ có Lưu Tử dừng lại: "Ông chủ, 10 tệ."

"?"

Tống Á Hiên  nhìn hắn ta: "Cậu thích cái này?"

Lưu Tử cảm thấy mình bị khinh thường nhưng vẫn lịch sự giải thích: "... Tặng người ta."

Lý Ngôn bên cạnh xen vào: "Tặng cô gái chơi game với nó, vẫn đang theo đuổi, tao tưởng nó thoát ế rồi, hóa ra người ta vẫn chưa đồng ý."

Lưu Tử "mẹ kiếp" một tiếng: "Ít ra tao còn có hy vọng thoát ế, mày có không?"

Lý Ngôn: "..."

Tóm lại vì Lưu Tử muốn theo đuổi người ta, mọi người cũng dừng lại, cả đám bu quanh quầy hàng giúp Lưu Tử theo đuổi bạn gái.

"Anh Lưu," Có người rút điện thoại ra, "cần tao quay video giúp không?"

Lưu Tử mắng một câu ngu xuẩn, sau đó giơ tay chỉnh lại kiểu tóc: "Quay cho tao đẹp chút."

Tống Á Hiên  có kinh nghiệm, nói với hắn ta nên bắn từ đâu dễ trúng hơn: "... Đúng rồi, khẩu súng này cũng không chính xác lắm, khi ngắm bắn thì hạ thấp xuống một chút."

Lần đầu Lưu Tử nhận được sự ủng hộ từ cả hai phe địch ta, không quen lắm nói: "Cảm ơn."

Hắn ta khó chịu gọi, "Chị... chị..."

Hắn ta ấp úng mãi, mắt nhắm tịt lại: "Chị dâu."

"Không có gì," Tống Á Hiên  nói, "nhưng"

Cậu lạnh nhạt nói, "Nếu không trúng coi như tôi chưa từng dạy."

Tống Á Hiên  bổ sung: "Mất mặt."

Lưu Tử: "..."

Mịa.

Cuối cùng cả đám người vây quanh Lưu Tử hò hét cổ vũ. Cảnh tượng rất náo nhiệt.

Chỉ là trước lúc Lưu Tử cầm súng, hắn ta bất ngờ gọi Lý Ngôn lại: "Mày lại đây."

Lý Ngôn: "?"

Lưu Tử thì thầm: "Nhớ cái lần ở quầy bắn súng đó không, anh em của mày nhất quyết muốn bắn, bắn xong còn tặng..."

Lý Ngôn: "..."

Cậu ta cũng nhớ ra.

Những việc cậu mình từng làm có gì khác với Lưu Tử bây giờ đâu, lúc đó chẳng ai thấy có gì sai.

"Thấy chưa," Lý Ngôn tìm được góc độ để tấn công, "Chiêu này anh em tôi đã chơi từ tám trăm năm trước rồi."

Lưu Tử: "..."

Tống Á Hiên  đứng sau cùng nhìn thoáng qua, đột nhiên nhớ đến hình ảnh đối địch trước đây của nhóm này, rồi lại nhìn về phía sau, thoáng nhìn bóng dáng đang đứng sau cậu.

Lưu Diệu Văn đứng cuối hàng, không lên tham gia cuộc vui.

Chàng trai đứng dưới ánh nắng, sợi dây đen trên cổ vẫn lộ rõ, khuôn mặt xinh đẹp có thêm vài phần cứng rắn. Tống Á Hiên  thấy hắn lấy một cái hộp gì đó từ túi quần, sau đó rút ra một thứ.

Lưu Diệu Văn cúi đầu, vật trong tay vừa mở được một nửa thì đã bị người khác giật đi.

Tống Á Hiên  tưởng Lưu Diệu Văn đang lén hút thuốc, nhưng cầm trong tay mới thấy là một hộp kẹo cao su. Hộp hình vuông, phẳng, nhìn từ xa rất giống hộp thuốc lá.

Lưu Diệu Văn nhướng mày hỏi: "Sao?"

Tống Á Hiên  mím môi rồi trả lại cho hắn: "Chỉ xem thôi."

Lưu Diệu Văn "ồ" một tiếng: "Em nghĩ anh đang cầm gì."

Suy nghĩ của Tống Á Hiên  rất dễ đoán, hắn nhận lấy: "Mua để cai thuốc."

"Muốn hút," Hắn nói, "nhưng đã hứa với em rồi."

...

Tống Á Hiên  còn chưa kịp nói gì thì hắn đã cầm hộp kẹo cao su cúi người về phía cậu, lúc nói chuyện đuôi mắt khẽ nhướng lên: "Bạn trai em ngoan thế này, có phải nên thưởng chút không."

Lúc Lưu Diệu Văn tới gần, Lưu Tử ở đằng trước đã bắn xong mấy hàng, chỉ còn lại hàng bóng cuối cùng.

Đám anh em của bọn họ đang ồn ào hò hét:

"Giỏi quá đi anh Lưu"

"Nếu tao là cô gái đó thì tao đã yêu mày rồi."

"..."

Trong tiếng người huyên náo, ở cuối hàng.

Ngay giây phút Lưu Diệu Văn vừa dứt lời, Tống Á Hiên  không chút do dự áp đôi môi nóng bỏng lên môi hắn.

Hai người đứng phía sau đám đông hôn nhau.

Lúc nãy Lưu Diệu Văn đã nhai vài viên, môi lưỡi quấn quýt, Tống Á Hiên  cảm nhận được vị bạc hà rất nồng.

...

Không hiểu sao cậu nhớ tới lúc mới nhập học, Lưu Diệu Văn đã tặng cậu một thùng nước ngọt vị bạc hà.

Khi đó hai người vẫn đang đối đầu nhau, cậu xem hành động của Lưu Diệu Văn là cố tình gây chuyện, còn kéo người khác uống nước suốt đêm.

Lúc ấy cậu không đụng đến thùng nước đó, không biết nó có vị thế nào.

Nhưng trong hơn một năm xa cách, mỗi lần đi ngang qua tiệm tạp hóa ngoài trường là không kiềm được mà bước vào. Giữa mùa hè nóng bức, cầm một lốc nước ngọt đi ra khỏi tiệm.

Cậu uống hết từng chai một, mới biết khi đó nước Lưu Diệu Văn tặng có vị gì.

Vị bạc hà rất đắng.

...

Nên trong ký ức, bạc hà luôn gắn với vị đắng.

Giờ thì ngọt rồi. Giống như kẹo bạc hà vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: