Chương 62-68

Chương 62: Tạm biệt
Nam nhân không giữ cậu lại, cũng không đuổi theo.
Tống Á Hiên xuống xe mới phát hiện ra xe hắn đậu ở sau ký túc xá.
Cậu khập khiễng đi đến cửa ký túc xá, nhìn về phía xa xa, tất cả phòng học đều đã tắt đèn. Thì ra đã qua tự học buổi tối.
Tống Á Hiên lại lấy điện thoại ra nhìn, đã mười một giờ. Có lẽ cậu hôn mê một lúc lâu.
Cái dạng này, cậu không dám về nhà. Vào kí túc xá lại sợ kinh động bọn Đàm Tấn.
Tống Á Hiên nghĩ nghĩ, quyết định tối nay ở ký túc xá.
Cậu mặc áo mỏng ngồi ở cửa cầu thang một hồi lâu. Gió buổi tối có chút lạnh, bệnh vừa mới khỏi không biết có thể vì vậy mà tái phát hay không.
Rõ ràng bị nam nhân kéo vào trong xe cường bạo một lần, Tống Á Hiên thật sự nghĩ sao cũng không ra.
May là cậu cũng sắp ra nước ngoài.
Nam nhân chắc sẽ không vô sỉ đến mức phung phí mấy chục ngàn tiền vé máy bay đến nước Mỹ làm cậu đâu.
Tống Á Hiên vùi mặt trong cánh tay, tay áo ướt.
Không biết ngồi bao lâu cậu mới chậm rãi đứng dậy, khập khiễng lên lầu.
Tiểu huyệt dường như có chất lỏng chảy xuống, dính vào quần.
Tống Á Hiên thật vất vả mới đi tới cửa, lấy ra cái chìa khóa mở cửa. Ký túc xá tối thui, còn có tiếng hít thở cùng tiếng ngáy. Cậu biết là La Chẩn đang ngáy. Đàm Tấn với cậu đã từng oán giận rất nhiều lần, còn từng giáo dục một khóa về "văn hóa phòng trọ".
Tống Á Hiên bỗng nhiên cảm thấy thời học sinh đã cách mình thật xa.
Trong khi nhóm hồ bằng cẩu hữu vô tâm vô phế mà sống, cậu lại nhanh chóng đồi bại, vỡ nát.
Trong bóng đêm Tống Á Hiên mở tủ quần áo, bên trong vẫn còn quần áo. Từ sau khi xảy ra chuyện, cha mẹ vẫn luôn bận rộn, cái ký túc xá này cũng đã bị quăng ra sau đầu từ lâu. Cậu cầm một cái quần lót đi vào phòng tắm, cởi ra quần áo trên người ném xuống đất, trên quần lót quả nhiên dính dịch trắng.
Vừa nghĩ tới đó là của nam nhân lưu lại, Tống Á Hiên đã vô lực muốn rơi lệ.
Vừa muốn vặn mở vòi nước, bỗng nhiên cánh cửa kéo vang lên một tiếng, mở ra.
Tống Á Hiên còn chưa kịp che dấu thân thể tràn đầy dấu vết của mình, quay đầu lại đã thấy Đàm Tấn mang biểu tình khiếp sợ che miệng lại.
"Cậu... Cậu đây là chuyện gì?..."
Gặp Tống Á Hiên cúi mắt xuống không nói, Đàm Tấn đóng cửa lại tới gần cậu hạ giọng cả giận nói: "Đây đều là cái gì? Hả?!"
Trên da thịt ngà voi bình thường trắng nõn, dấu hôn xanh tím nhìn thấy ghê người, từ ngực kéo dài đến đùi trong. Đàm Tấn phẫn nộ mà bắt lấy cánh tay Tống Á Hiên lật thân thể cậu lại, trên lưng cũng đều là mảng lớn mảng lớn hồng ngân, đùi trong còn sót lại trọc dịch màu trắng.
"Cậu nói cho tôi biết! Đây là cái gì?! Là cái gì?!"
"..."
"Đang nói chuyện với cậu đó! Có phải cái nam nhân kia hay không? Hắn ép buộc cậu sao?!"
"Cậu không nên hỏi ..."
Hoàn toàn không phải phản ứng lần đầu tiên bị cường bạo, Đàm Tấn giận dữ, hung hăng lỗ mãng kéo cánh tay Tống Á Hiên: "Tôi còn tưởng rằng cậu với hắn chỉ chơi trò ôm ôm hôn hôn, làm một hồi các cậu đã làm đến nước này?! Đầu cậu bị nước vào hả?! Ngay cả thân thể cũng dâng lên?!" Đàm Tấn nói rồi hung hăng đấm vào vách tường một đấm."Tôi muốn gọi điện thoại nói cho chú Tần."

"Không." Tống Á Hiên bắt lấy tay hắn. Thật vất vả mới dàn xếp ổn thoả, cậu không muốn làm lớn chuyện, để cho cậu an tâm ra nước ngoài thôi là ổn rồi.
"Tôi con mẹ nó đã sớm nên nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, không cho cậu với thằng vô liêm sỉ đó lui tới! Chia cũng đã chia mà còn..."
Đàm Tấn đầy một bụng lời muốn mắng chửi, nhưng đối với Tống Á Hiên cúi đầu cụp lông mi, lại cái gì cũng không phun ra được.
Tống Á Hiên chậm rãi nói: "Cậu đừng đi tìm hắn... Dù sao tôi cũng sẽ rời khỏi đây... Được không?"
Đàm Tấn nổi giận thở hổn hển một hồi lâu, mở cửa phòng tắm ra ngoài, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Hắn không biết tại sao mình lại tức giận như thế.
Cảm giác thật giống như là Tống Á Hiên phản bội hắn.
Nhưng làm sao lại phản bội? Hắn lại không nói ra được.
Thật sự mà nói, Tống Á Hiên chẳng qua là có người yêu mà không cho hắn biết, mà tên người yêu kia lại vừa vặn là người mà hắn vẫn luôn tránh xa được bao nhiêu thì tránh, hoặc là nói khinh thường quen biết – Lưu Diệu Văn.
Đêm nay thấy được bộ dáng Tống Á Hiên sau khi làm tình làm hắn cực kì khiếp sợ, giống như trong lòng cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ nứt ra, sáng tỏ. Những chỗ khả nghi nho nhỏ cũng đột nhiên xâu chuỗi lại với nhau, giống như một tia chớp xẹt qua soi rõ vạn vật, thông suốt.
Khó trách lúc trước Tống Á Hiên sẽ hay xấu hổ ánh mắt mang chút sợ hãi, đều là bởi vì... Bởi vì cái tên vô liêm sỉ kia... Hơn nữa đến bây giờ vẫn còn cố bảo vệ tên đó...
Trong lòng Đàm Tấn bỗng nhiên chua xót vô cùng.
Người hắn nâng niu trong lòng lâu như thế, không nỡ tổn thương một chút nào, là bạn thân từ nhỏ, cứ như vậy bị người khác nhanh chân đến trước. Thẳng đến người ta bị chơi đùa, chơi đến chán rồi một cước đá văng, hắn mới nhận ra hắn đã ngu ngốc lâu như thế.
Từ đầu mình đã vẫn ôm loại tình cảm cấm kỵ này với Tống Á Hiên.
Trách không được vẫn luôn phản đối cậu lui tới với Lưu Diệu Văn.
Có lẽ khi đó thì đã phát hiện tên kia chính là tình địch.
Buồn cười là bản thân vẫn còn ngụy trang là anh em, là bạn bè, ở bên cạnh cậu giống như ruồi bọ ngày ngày ríu rít, nhiễu qua nhiễu lại.
Thật sự là... Đã quá muộn.
Đàm Tấn dựa vào tường nhắm mắt lại, đầy đầu đều là hình ảnh Tống Á Hiên toàn thân trần truồng vừa rồi.
Xương quai xanh mảnh khảnh, làn da trắng nõn, dấu hôn hồng hồng đỏ đỏ như là hoa đào trên tuyết. Lông mi dài nhỏ run nhè nhẹ, làm cho người ta thật muốn đem cậu đặt dưới thân mà chà đạp.
Không biết bộ dáng Tống Á Hiên say tình rên rỉ sẽ động lòng người đến mức nào...
Mà tất cả những thứ đó, đều đã bị nam nhân kia nhìn thấy...
Đàm Tấn ở ngoài cửa đứng một hồi lâu, mới nghe được cánh cửa "két" một tiếng, Tống Á Hiên người đầy hơi nước từ bên trong đi ra.
Hắn vội vàng cầm khăn tắm tiến lên đem Tống Á Hiên bọc lại, lại rót ly nước ấm cho cậu uống.
Tống Á Hiên chậm rãi uống xong thì lên giường, vẫn nằm không nhúc nhích. Ngay cả hô hấp cũng dường như không có.
Đàm Tấn cào cào đầu, cũng lên giường. Giường hai người vừa vặn là đối diện nhau, Đàm Tấn nằm trên giường nhìn Tống Á Hiên trong chốc lát mới xoay người chui vào chăn. Nhịn đã lâu, cuối cùng mới cúi đầu nghẹn ra một câu: "Rốt cuộc cậu thích hắn ở chỗ nào?"
Đối diện không trả lời.

Đàm Tấn lặng yên nhìn trần nhà.
Bên ngoài có chút ánh đèn không biết từ chỗ nào chiếu vào, trần nhà hiện ra màu lam nhàn nhạt.
Tống Á Hiên cũng không phải không nghe được, cậu chỉ là không muốn trả lời.
Cậu không còn sức lực để nói bất cứ điều gì liên quan đến người nọ nữa.
Như vậy sẽ giống như vết sẹo lại bị xé mở. Đau đến sắp chết ngất đi.
Cậu hiện tại chỉ muốn quên đi nam nhân.
Ở trong yên lặng, Đàm Tấn trợn to mắt mất ngủ nguyên một buổi tối, Tống Á Hiên lại nhắm mắt "vô tâm vô tư" mà ngủ.
Ba ngày sau, Tống Á Hiên bước lên chuyến bay đi đến Mỹ.
Hành trình rất thuận lợi, không có xuất hiện trường hợp cướp xe như Tần cha đã nghĩ, nhưng từ khi xe Tống gia ra khỏi cửa lớn, phía sau có hai chiếc xe lạ vẫn theo tới sân bay.
Tần cha quay đầu nhìn thoáng qua Tống Á Hiên, cậu lại vô cảm giống không biết, ánh mắt đăm đăm nhìn ngoài cửa sổ.
Con trai biến thành như vậy, trong lòng Tần cha quả thật có chút áy náy. Lại nói ông vì chia rẽ đôi trẻ này, cũng coi như đã cống hiến chút "công sức nho nhỏ".
Ở sân bay, Tần mẹ khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, Tần cha cuối cùng cũng buông bỏ nói xin lỗi với Tống Á Hiên, nhưng cậu chỉ lắc đầu, ôm chia tay cha mẹ với quản gia rồi vào cửa check-in.
Tống Á Hiên vào phòng chờ, màn hình TV lớn trên tường đang phát tin tức giải trí: "Được biết, chế tác mới nhất của Long Đằng "Đêm Ả Rập"  đã chính thức tuyên bố đổi nam diễn viên chính, theo người trong nội bộ đoán là bởi vì mấy ngày trước minh tinh Phạm Hi Văn có lẽ đã đắc tội một vị cao cấp trong công ty, không chỉ có vai chính bị đổi, ngay cả album mới cũng bị trì hoãn vô thời hạn, dự là sẽ đóng băng luôn..."
Tống Á Hiên giống như không nghe thấy, đi đến cửa sổ sát đất, những chiếc máy bay đang bận rộn lên xuống.
Chương 63: Trở lại quê hương
"Thưa ngài... thưa ngài..."
"Hmm...?" Tống Á Hiên chậm rãi mở mắt, tầm nhìn dần rõ ràng, ánh vào mi mắt là tiếp viên hàng không xinh đẹp mặt hơi ửng đỏ.
"Thưa ngài, còn nửa giờ nữa máy bay sẽ hạ cánh, phiền ngài điều chỉnh lưng ghế thẳng lại."
"...Thật có lỗi."
Tống Á Hiên chậm rãi ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ.
Lại mơ thấy chuyện thời trung học... Có lẽ bởi vì đã đặt chân lên mảnh đất thương nhớ này.

Tống Á Hiên ngồi thẳng dậy nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, máy bay xuyên qua tầng mây, mặt đất đã hiện ra rõ ràng trước mắt.
Nơi thương tâm này, cậu lại đã trở lại.
Từ lúc tốt nghiệp đại học, anh hai vẫn muốn cậu quay về hỗ trợ xử lý sự vụ trong công ty. Dù sao công ty càng làm càng lớn, ở ngoại thành A thị mở một nhà máy sản xuất quy mô lớn thứ hai, anh hai thường thường phải chạy đi thị sát, ba thì tuổi tác đã cao, công việc ở trụ sở giao cho người khác lại không yên tâm, anh hai liền vô cùng hy vọng đứa em trai nhỏ này trở về gánh vác một phần.
Bản thân Tống Á Hiên không có chút hứng thú gì với kinh doanh, tiệc rượu làm ăn này đó cũng là trường hợp có thể tránh thì tránh. Cậu không am hiểu xã giao, cũng không chơi golf, cùng người lạ nói chuyện thường là tán gẫu vài câu thì hết đề tài, từ đó liền cực ít tham gia các loại hoạt động này. Tuy rằng cậu học tâm lý, nhưng cậu không muốn đi đoán tâm tư những người trên thương trường này, một câu mà cũng tha đi tám mười vòng để nói, dùng những lời hoa mỹ để che lấp tâm tư xấu xa, cậu thật sự cảm thấy mệt lắm.
Nhưng thấy anh hai quá vất vả, đã nhiều lần cùng cậu nói về chuyện này, cậu mềm lòng, không chịu nổi người khuyên liền gật đầu đồng ý, tốt nghiệp nghiên cứu sinh lấy được bằng thạc sĩ liền trở về tiếp nhận sự vụ công ty.
Cha mẹ bên này thì, cha cũng không tỏ thái độ muốn cậu trở về, Tống Á Hiên cảm thấy cha vẫn còn kiêng kị Lưu Diệu Văn. Mẹ cậu thì mỗi lần cùng cậu trò chuyện video đều nói "Con trai, con ở chỗ nào vui vẻ thì sống, không cần lo lắng cho ba mẹ." Tuy rằng mẹ cậu nói như thế nhưng mỗi lần trở về thăm bà, bà đều khóc đến sắp tắt thở. Nghĩ đến mẹ cậu tuổi tác đã cao, lại vì cậu lo lắng không ít, Tống Á Hiên cũng muốn trở về dành thời gian bên mẹ.
Đàm Tấn học MBA một năm rưỡi đã tốt nghiệp, về nước sớm hơn cậu nửa năm, bác Đàm cũng có ý đem quyền hành của công ty chuyển cho Đàm Tấn. Bất quá nghe nói Đàm Tấn mới về nước thì đi quen với một cô người mẫu, bác Đàm sắp xếp cho cho hắn thiên kim tiểu thư nhà giàu cũng bị hắn tùy tiện có lệ làm bác Đàm lo lắng không thôi.
Đi du học bảy năm qua, tất cả mọi người đều rất ăn ý mà ngậm miệng không đề cập tới tên của Lưu Diệu Văn. Ngay cả Đàm Tấn cũng chưa bao giờ ở trước mặt cậu mắng hắn.
Nam nhân có phải lại đổi bạn giường mới rồi hay không? Hắn vẫn là tổng tài Long Đằng chứ? Hắn bây giờ đã danh chính ngôn thuận là bang chủ Hồng bang rồi sao?
Cậu không biết. Cũng chẳng liên quan gì tới cậu.
Cậu chỉ hy vọng, cho dù có gặp gỡ nam nhân cậu cũng có thể giả bộ như chưa bao giờ quen biết, lạnh nhạt mà lướt qua hắn.
***
Ra sân bay theo lối VIP thì thấy Đàm Tấn đang dìu mẹ cậu. Tần mẹ vẻ mặt lo lắng nhào lên sờ lại sờ, sau khi chắc chắn con trai nguyên vẹn không tổn hao gì mới yên lòng.
Ba người ngồi trên xe, Tống Á Hiên nói chuyện với mẹ cậu một lát, sau đó Tần mẹ mệt mỏi chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Trong ấn tượng của Tống Á Hiên, mẹ cậu còn rất trẻ. Lần này trở về lại cảm giác rõ ràng đã già rồi. Cho dù cố gắng chăm sóc, dùng đồ trang điểm cao cấp, ăn canh tổ yến, vẫn không tránh được tóc chia hai màu. Làn da chảy xệ, dường như trong một đêm khóe mắt mẹ đã có thêm thật nhiều nếp nhăn.
Có lẽ vẫn luôn lo lắng cho đứa con nhỏ này. Tống Á Hiên thở dài.
"Này, bọn Triệu Thiên Nhất nói đã sẵn sàng đi ăn mừng." Đàm Tấn nghiêng đầu sang nhỏ giọng nói.
"Ăn mừng cái gì?"
"Ăn mừng thái tử đảng đoàn tụ chứ gì nữa."
Tống Á Hiên cười cười: "Tôi từ lúc nào thì đã được chào đón như vậy rồi?"
"Hê, anh Tần đây bây giờ đã là Hoa kiều rồi, không hãnh diện sao được."
"Tôi sao dám. Để tôi nghỉ ngơi vài ngày lệch múi giờ đi, đi máy bay đường dài khó chịu quá." Tuy rằng ngồi khoang hạng nhất nhưng vẫn ngủ không ngon, mở mắt ra thì lại chẳng nhìn thấy gì.
"Uh, vậy tôi sẽ nói bọn họ đợi mấy ngày nữa."
Tống Á Hiên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, cũng tìm hiểu tình huống hoạt động của công ty một chút. Trên thực tế trụ sở bên này đã sớm nói, hoạt động hơn 30 năm, mọi thứ đều theo đúng trình tự, về cơ bản không có gì quan trọng. Nói về công nghiệp sắt thép, miễn là đất nước vẫn còn xây dựng thành phố, sẽ không có chuyện tồn kho, muốn mở rộng mở rộng cũng không có nơi để mở, thị trường suy giảm cũng chẳng suy giảm đến đâu. Chuyện quan trong chính là anh hai và nhà máy mới bên kia, nơi mới người mới, muốn dành nhiều thời gian coi sóc một chút. Thấy tình hình cũng không phức tạp như trong tưởng tượng, Tống Á Hiên liền để đầu óc bay đến chuyện phòng khám tâm lý.
Có thời gian kêu Đàm Tấn cùng xem một chút, thuê một cửa hàng mặt tiền đi.
Một tuần sau, bốn người trong thái tử đảng gặp mặt ở câu lạc bộ giải trí cao cấp ở trung tâm thành phố.
Loại câu lạc bộ giải trí cao cấp này kết hợp ăn uống và giải trí, phục vụ đều là trai xinh gái đẹp, hơn nữa có kiểm xoát thẻ ra vào, bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, là nơi rất nhiều đại gia công tử thích đến. Đương nhiên, những hoạt động bí mật sau đó, tất cả mọi người đều ngầm hiểu.
Bốn người đi "Ngư phủ" càn quét một cái lẩu trước. Theo lý thuyết, với thân phận địa vị của bọn họ hẳn là sẽ ăn bào ngư vi cá, nhưng cả bọn lại cảm thấy loại không khí ở nơi đó – cậu cắt một miếng thịt bò, tôi làm một ly champagne, nói những lời nho nhã, nghe thì có sẻ sang trọng nhưng lại rất tù túng. Cuối cùng La Chẩn kêu gọi đi ăn lẩu, mọi người cũng đều cảm thấy đề nghị này thật tuyệt.
Ăn lẩu có không khí, nhưng không hình tượng. La Chẩn tất nhiên là mặc kệ, đầu đầy mồ hôi còn quét cả tay áo mình vào nồi thịt dê, ăn đến cả miệng đều bóng loáng. Đàm Tấn và Triệu Thiên Nhất thì nóng quá nên đã cởi bớt áo, miễn cưỡng còn duy trì một chút phong độ. Đàm Tấn nhìn Tống Á Hiên, cũng là người như bọn họ mà quần áo lại sạch sẽ, cái trán trơn bóng đến một giọt mồ hôi cũng không có, ngón tay dài nhỏ cầm đũa, nhẹ nhàng gắp một miếng thịt bò nhỏ nổi trên mặt lẩu bỏ vào miệng ăn.
Tuy rằng cảm thấy so sánh này không thích hợp, nhưng Đàm Tấn vẫn cảm thấy Tống Á Hiên bất kể là lúc nào ở đâu, cử chỉ hành vi đều tao nhã như hoa sen trắng, hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng bên ngoài nào.
Bảy năm trước cậu đã rất "trang nghiêm", nhưng còn mang chút tính trẻ con non nớt. Bảy năm sau cậu cũng vẫn vậy, nhưng bộ dáng ung dung thản nhiên đó lại mang chút xa cách.
Là cái gì đã khiến cho cậu trở nên như vậy? Là thời gian sao?...
Trước kia khuôn mặt Tống Á Hiên rất tròn trịa mịn màng, mắt lại to, thậm chí có thể nói là đáng yêu; hiện tại ngũ quan nhìn qua cũng không thay đổi gì, chỉ là mặt hơi gầy một chút, nhưng khí chất trên người đã thay đổi.
Trở nên tao nhã, trở nên ung dung xa cách, cũng trở nên...động lòng người.
"Đàm Tấn? Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi có cái gì sao?"
"Ơ... Không..." Đàm Tấn phục hồi tinh thần lại, chiếc đũa gắp miếng thịt khô sạch dầu.
Bốn người cơm nước xong lại chém gió trong chốc lát. Đương nhiên, đa số đều là ba người kia nói chuyện, Tống Á Hiên chỉ im lặng nghe, nghe được chuyện gì buồn cười cũng cùng nhau cười một cái, ngẫu nhiên xen vào nói ra những hiểu biết thú vị của mình. Cứ như vậy đã đến chín giờ.
Đàm Tấn gọi phục vụ tới, muốn đưa thẻ tín dụng trả tiền, phục vụ cúi đầu nói: "Bàn của ngài đã thanh toán rồi."
Đàm Tấn sửng sốt: "Cái gì? Không có đâu?"
"Quả thật đã thanh toán, có thể là một trong bốn vị đã trả tiền trước."
Đàm Tấn liếc nhìn ba người kia một cái: "Tống Á Hiên, có phải lúc cậu đi toilet đã trả hay không?"
Tống Á Hiên lắc đầu. Hôm nay là tiệc đón tiếp cậu, sao cậu lại đi trả tiền được.
Phục vụ cũng có chút không hiểu, nói "Xin chờ" một tiếng, liền cúi đầu liên lạc với quầy tiếp tân.
Thấy người phục vụ miệng cúi xuống cổ áo nói chuyện, La Chẩn nhịn không được "Chậc chậc" hai tiếng: "Bây giờ làm phục vụ cũng được trang bị như xã hội đen."
Vừa dứt lời, lập tức nhận được một cái trừng mắt sắc lẻm của Đàm Tấn.
"Hử? Sao vậy? Tôi nói có vấn đề gì sao?" La Chẩn vẫn còn chẳng hiểu tại sao, Triệu Thiên Nhất đã nhịn không được che miệng hắn lại, liền nghe được người phục vụ nói: "À, thật có lỗi, quản lí nói bốn vị hôm nay được miễn phí tất cả phí dụng ở câu lạc bộ."
"Ể?!"

Chương 64
Đàm Tấn có chút khó tin mà liếc Tống Á Hiên một cái, Tống Á Hiên cũng rất bối rối hỏi: "Có phải lầm rồi không?"
Người phục vụ có chút lo lắng, nhưng vẫn theo lời quản lí dặn nói: "Không lầm... Ngài mới vào cửa không bao lâu, quản lí đã nhận được chỉ thị của cấp trên muốn chúng tôi đón tiếp thật chu đáo. Câu lạc bộ của chúng tôi ở đây ngoại trừ ăn uống còn có Karaoke, phòng bi-a, rạp chiếu phim, bể bơi, phòng tắm hơi, lên trên là khách sạn 5 sao. Đêm nay bốn vị có thể tùy ý chơi." Nói xong cúi đầu chào.
Đàm Tấn sửng sốt trong chốc lát, hỏi: "Thái tử, gần đây có người muốn nịnh nọt cậu phải không?"
Triệu Thiên Nhất lại rất bình tĩnh: "Tôi cũng không biết. Bất quá người ta đã thịnh tình thì chúng ta nhận thôi. Rốt cuộc có chuyện gì thì chơi xong rồi tính tiếp."
"Đúng vậy đúng vậy" La Chẩn đang xỉa răng ở một bên cũng xen vào, "Đàm Tấn, cậu quan tâm làm quái gì, đã có người trả tiền thì chúng ta cứ xả láng thôi."
Đàm Tấn liếc hắn một cách kinh miệt, do dự kéo tay Tống Á Hiên nói: "Chúng ta đi chỗ khác không?
Vốn là tiệc chào đón cậu, tất cả mọi người đang vui vẻ Tống Á Hiên cũng không muốn ra vẻ không được tự nhiên, liền lắc đầu nói: "Không cần, không sao." Cậu biết Đàm Tấn lo lắng nam nhân sẽ làm gì đó với cậu, bất quá đối với cậu mà nói, nam nhân có làm gì đi chăng nữa cũng không liên quan đến cậu nữa rồi.
"Vậy tiếp theo chúng ta đi hát Karaoke đi! Tôi đã thật lâu chưa có mở lời vàng!" La Chẩn cuối cùng cũng xỉa đủ rồi, ném cây tăm lên bàn.
"Tới địa ngục đi, tên Ngũ âm không được đầy đủ."
Ngũ âm: Do Re Mi Fa Sol
Đàm Tấn mới vừa nói "Tống Á Hiên không thích hát", đã bị La Chẩn túm đi: "Đi thôi đi thôi, Tống Á Hiên cũng không phải người của cậu, cậu lo chi nhiều vậy!"
Đàm Tấn tức muốn chết,"Tống Á Hiên chính là người của tôi!!!" những lời này nghẹn thật lâu trong ngực mới nuốt xuống được.
Tống Á Hiên cười lắc đầu với Đàm Tấn ý bảo mình không sao, cũng liền đứng lên đi ra ngoài.
Đàm Tấn nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Tống Á Hiên, trong ngực có chút đè nén.
Trước kia Tống Á Hiên nói không muốn chính là không muốn, đi quán bar cũng phải nài ép lôi kéo mới đi, mới qua mấy năm, không hiểu sao lại trở nên tùy ý như vậy. Hắn nhớ rõ trước kia Tống Á Hiên cũng không hát karaoke, từ lúc nào thì cũng bắt đầu hát karaoke rồi? Hiện tại muốn kéo cậu đi quán bar chỉ sợ cậu cũng không thèm chớp mắt đã đồng ý.

Từ lúc nào thì em đã biến thành như vậy?
Vậy nếu có ai đó muốn hôn em thì sao? Có phải em cũng sẽ đáp ứng hay không?
"Đàm Tấn."
"Hả?" Đàm Tấn vội ngẩng đầu lên, Tống Á Hiên đứng ở cửa thang máy, bên cạnh là người phục vụ mang sơmi trắng vest đen đang giữ nút thang máy chờ hắn. Phong độ như vậy, tư thái như vậy, như gió xuân lướt qua, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy xa lạ.
Tư thái: thái độ + tư thế
La Chẩn vừa vào thì chọn "Mua Bán Tình Yêu", gào lên: "Tình yêu không phải là điều em muốn bán thì bán, muốn mua có thể mua". Triệu Thiên Nhất với Đàm Tấn cười lăn lộn, Tống Á Hiên cũng nhịn không được phì cười.
Đàm Tấn gọi phục vụ, mang một khung bia vào, mở ra hai chai cùng uống với Triệu Thiên Nhất.
La Chẩn vẫn tiếp tục gào thét  "Con Sói Yêu Cừu", "Cầu Xin Đức Phật", "Hương Thủy Hữu Độc" (nước hoa độc), toàn những ca khúc đang nổi tiếng trên Internet, đang hăng say thì bị Đàm Tấn cướp micro rồi đưa cho hắn một chai bia."Cho xin đi, đừng đầu độc lỗ tai tôi nữa. Ít nhất cậu cũng nên hát theo nhạc được không?"
Triệu Thiên Nhất vừa uống xong một chai cũng chọn "Băng Vũ" (Mưa đá=))), ôm ngực hát vô cùng thâm tình, Tống Á Hiên rất nghi hoặc, thấp giọng hỏi Đàm Tấn: "Cậu ta thất tình hả?"
"Thất cái gì mà thất, chắc là vẫn còn buồn bực chuyện thời trung học không theo đuổi được hoa khôi trường học á."
"...Cố Mộng sao?..."
"Có lẽ vậy, ai biết hắn rốt cuộc thích ai."
"..."
"Cậu thì sao? Không mang bạn gái về sao?"
"... Không có bạn gái."
Đàm Tấn bị cồn lên não, thiếu chút nữa muốn hỏi "Vậy có...bạn trai không?", nói đến bên miệng lại biến thành : "Sao không tìm một người?" Người muốn theo đuổi cậu chắc tới cả chục rổ.
Tống Á Hiên nhìn những hình ảnh chớp tắt trên màn hình, chậm rãi nói: "Đã thử rồi. Không có cảm giác."
Đàm Tấn uống một ngụm bia, muốn túm lấy Tống Á Hiên hét to một câu "Có phải em không quên được hắn", lại muốn hỏi "Em đối với tôi có cảm giác hay không?", cuối cùng lại chỉ đem vỏ bia đã hết đặt lên bàn, nằm ngửa giữ chặt ngón út Tống Á Hiên ở lòng bàn tay vuốt ve.
Hắn không thể vượt qua ranh giới này- nếu còn muốn làm bạn với Tống Á Hiên.
Mẹ kiếp bạn bè!
"Cậu biết không, tôi rất thích một người, nhưng tôi không thể nói cho người ta biết. Cậu có biết cảm giác đó như thế nào không?"
"Biết."
"Cậu nói cho tôi biết nên chữa làm sao?"
"Thích một người khác."
"Vậy cậu đã chữa lành chưa?"
"Không lành."
Đàm Tấn lặng yên trong chốc lát, lại khui một chai bia.
Ba người thay nhau uống, lại thay nhau ra trận, dần dần đều có chút say. Ca hát cũng càng hát càng tê tâm liệt phế, La Chẩn không ngừng gào thét, Triệu Thiên Nhất cũng hú theo.

Căn phòng mờ tối toát lên mùi rượu, màn hình nhấp nháy. Hát karaoke rất khó có thể hát được vui vẻ, đặc biệt là khi đã uống vào rồi, hát đến cuối cùng tất cả đều là tình ca buồn.
Trong lòng mỗi người đều có một vết thương, chỉ có dịp này mới có thể xả hết ra.
"Tần cưng, đừng ngồi không, đến làm một bài đi." La Chẩn nói.
Tống Á Hiên ngồi lên trước màn hình, quen thuộc chọn "Ái hậu dư sinh" của Tạ Đình Phong.
Lúc cậu còn chìm trong tình yêu cuồng nhiệt với Lưu Diệu Văn, đã xem qua kệ CD của hắn, các loại âm nhạc thượng vàng hạ cám đều có. Có Blues, Rock, Pop, Cổ điển, New Age, những tên trên CD cậu cơ bản cũng không biết, tất cả đều là tiếng nước ngoài, có chút là tiếng Anh , có chút là tiếng Pháp. Cậu chỉ biết vài người...Trung Quốc, ngoại trừ Liszt, Chopin, Richard Clayderman, Yanni..vv... – những người thuộc chuyên môn âm nhạc của cậu. Chỉ có một số ít trong đó là album tiếng Trung, phần lớn cũng là tiếng Quảng Đông. Trong số đó có "Tuyển tập Tạ Đình Phong" này.
Cậu có chút ngạc nhiên mà nghe qua một lần, cũng không cảm giác gì nhiều, thậm chí còn cảm thấy ồn ào.
Cậu còn chưa kịp hỏi nam nhân có phải thích ca sĩ Tạ Đình Phong này hay không, bọn họ đã chia tay.
Sau đó có lần cùng bạn đi hát karaoke, tình cờ có người chọn bài này, cậu nghe thấy liền rớt mước mắt.
"Giả sử lúc trước có thể vì ngươi, đã quên yêu mọi người
Tách ra tay đi truy tìm, đủ có thể ôm ngàn vạn lần nhân
Cho dù không trung biển rộng rãi không có yêu, còn có ngươi người này
Cho dù không hề quang lâm, nghĩ tới ngươi
Sao có thể, đối với bất luận kẻ nào hôn nồng nhiệt "
Mỗi lần đi hát karaoke cậu đều chỉ hát một bài này.

Mỗi lần đều mong có thể hát đến chết lặng, nhưng mỗi lần đều phí công mà tự thương tổn thêm một lần.
Bảy năm.
Nếu cậu vẫn ở cùng nam nhân thì cũng đã bảy năm rồi.
Bảy năm, cậu không có cách nào quên nam nhân, cũng không thể yêu người khác.
Cậu chỉ muốn được nam nhân yêu. Nam nhân  bá đạo, dịu dàng, lãnh khốc, làm cho cậu không thể không đắm chìm, không hoài niệm. Thậm chí nằm mơ cũng có thể mơ thấy hắn, mơ thấy quãng thời gian yêu cuồng nhiệt trước kia.
Có đàn anh đối với cậu cẩn thận chăm sóc, lại vẫn thiếu một chút bá đạo. Cậu cũng đã thử quen con gái, nhưng không chịu nổi tính tình của bọn họ, còn có làm dáng.
Tựa như trải qua một cuộc tình ái tuyệt vời nhất, sau tất cả khoái cảm lại không thể làm người ta cao trào.
Chương 65 : Gặp lại ngẩn ngơ
"Liệt ca, thật sự không đi xuống nhìn cậu ấy sao?" Văn Thanh thận trọng hỏi.
Lưu Diệu Văn đã sớm biết chuyện Tống Á Hiên về nước, liền cho người theo dõi. Hôm nay hắn vốn ở trụ sở Hồng bang, vừa nghe quản lý bên này báo Tống Á Hiên đến liền lập tức bỏ lại tài xế, đem xe đã chạy được nửa đường lái lại đây.
Tuy rằng Lưu Diệu Văn đã chính thức là đại ca Hồng bang, nhưng Văn Thanh vẫn thích dùng cách xưng hô "Liệt ca" này.
"Chờ một lát. Tôi sợ dọa đến em ấy."

Lưu Diệu Văn đặt tay lên bàn gõ khẽ. Ngón út tay phải hắn mang một chiếc nhẫn, bốn cột trụ khảm một viên kim cương lớn ở giữa, vô cùng đẹp mắt, nhưng rõ ràng đó không phải là phong cách của hắn. Vóc người Lưu Diệu Văn rất cao, ngón tay tương đối lớn, cái nhẫn này lại rất tinh tế, ngoại trừ ngón út thì mấy ngón khác không mang được.
TV Plasma trên tường đang hiển thị hình ảnh từ các camera quan sát trong tòa nhà.
Tuy rằng hiệu quả không tốt, hình ảnh có chút mờ, nhưng khuôn mặt Tống Á Hiên trên màn hình vẫn rõ ràng. Có lẽ là bởi vì bộ dạng rất trắng, tinh tế lại xinh đẹp.
Lưu Diệu Văn đứng đối diện màn hình đem vài đoạn có Tống Á Hiên tua đi tua lại nhiều lần, đến khi nhìn rõ ràng mới ấn tạm dừng, đi đến trước TV vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, giống như làm vậy có thể thực sự đụng đến người yêu.
Đối với một màn này, Văn Thanh thấy nhưng không thể trách.
Mấy chuyện khủng bố hơn anh đều đã gặp qua.
Tỷ như video đại ca nhà mình cùng người yêu bé nhỏ của hắn làm tình trên Piano xa xỉ.
Bất quá anh cũng chỉ là không cẩn thận nhìn thấy một lần. Không biết đại ca còn có... cái gì khác khủng khiếp hơn hay không.
Tuy rằng mấy năm trước đại ca là một tay chơi nổi tiếng, nổi danh thích bao dưỡng "Thiếu niên thuần khiết", nhưng chỉ có mấy người thân cận mới biết đó đều là thế thân, là làm cho chủ tịch xem. Người đại ca yêu nhất, cho tới bây giờ cũng chỉ có một. Ảnh chụp của người kia bây giờ vẫn được đặt trên tủ đầu giường của đại ca.
Lại nói bang chủ phu nhân thật sự là càng ngày càng đẹp.
Trước kia trên cơ bản hoàn toàn là đáng yêu, hiện tại khí chất trở nên mê người hơn, chắc không phải là có nam nhân bên ngoài chứ? Nếu thật là như vậy, không biết đại ca nhà mình sẽ thịnh nộ đến thế nào, đến lúc đó lại giận cá chém thớt nữa thì khổ.╮(╯_╰)╭
Mắt thấy Lưu Diệu Văn kề mặt sát màn hình, môi nhẹ nhàng chạm lên màn ảnh một chút rồi mới đứng lên tắt TV, Văn Thanh nhanh tay gỡ áo khoác trên giá bên cạnh xuống, mở ra mang lên cho Lưu Diệu Văn.
"Chúng ta đi xuống đi."
"Vâng."
Nếu như nói bảy năm trước kia, Lưu Diệu Văn chỉ là người nối nghiệp dự kiến, thì bảy năm sau đã nghiễm nhiên trở thành ông chủ chính thức của Hồng bang.
Bốn năm trước tiếp nhận quyền lực từ trong tay chủ tịch, mạnh mẽ vang dội chỉnh đốn nhân sự trong bang, đặc biệt là nhóm nguyên lão cậy già lên mặt kia. Sau lại bắt đầu dùng một số lượng lớn người mới, đem gần như toàn bộ thế lực trong bang đổi thành tay chân của mình, sắp xếp nhóm nguyên lão đến một ít chức vị hữu danh vô thực. Sau khi Lâm Nhất Huy di cư sang Mỹ, Lưu Diệu Văn nắm quyền, trong mắt căn bản không thèm kiêng nể ai. Ngay cả Tô Diêu cũng phải tránh đối đầu trực tiếp với hắn, sợ việc chụp ảnh ghi hình kia sẽ bị Lưu Diệu Văn ghi hận biết điều cũng theo Lâm Nhất Huy qua Mỹ.
Lưu Diệu Văn mượn địa vị của mình ở giới giải trí, mở nhiều câu lạc bộ, Casino, lén lút làm giao dịch heroin cùng với phục vụ tình dục, tiền đen kiếm được lại dùng phương thức sản xuất phim ảnh rửa sạch. Hồng bang không thiếu tiền không thiếu quyền, địa vị Lưu Diệu Văn ở thành phố A quả thực như mặt trời ban trưa, cảnh cục nhìn thấy hắn còn phải kính thuốc. Rất nhiều chính trị gia, ông chủ lớn muốn bao dưỡng nữ diễn viên hoặc mỹ thiếu niên đều có thể trực tiếp tìm tới Lưu Diệu Văn, đưa ra chút điều kiện đặc thù, lấy được "hàng tốt" chưa khai bao.
Dùng bốn chữ để hình dung Lưu Diệu Văn hiện tại chính là "Một tay che trời".
Không đạt tới trình  độ như vậy, sao có thể tùy tâm sở dục mà yêu cục cưng bé nhỏ của hắn?
***
Bốn người hát karaoke đến khàn cả giọng, một khung bia cũng bị bọn họ uống hết.
La Chẩn đã say đến hoàn toàn không còn biết gì, Triệu Thiên Nhất và Đàm Tấn thì miễn cưỡng còn chút thần trí, may mắn Tống Á Hiên hoàn toàn thanh tỉnh. Cậu suy nghĩ một chút, vẫn là gọi người phục vụ tới trả tiền. Người phục vụ này vẫn nói cùng một lời thoại như trước: "Cấp trên đã nói hóa đơn của bốn vị tất cả đều được miễn phí."
Tống Á Hiên lần lượt gọi điện thoại cho La gia và Triệu gia, kêu người nhà bọn họ lái xe đến đây đón. Hai nhà rất nhanh đã có người đến, đem hai người uống đến say khướt mang đi. Tống Á Hiên là người thanh tỉnh nhất dìu Đàm Tấn ra khỏi phòng, chưa đi được mấy bước thì thấy phía trước có người đi đến, đứng trước mặt bọn họ.
Tống Á Hiên bị cánh tay Đàm Tấn đè, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đó chỉ  cảm thấy đôi mắt thật đau đớn.
Nam nhân dường như lại cao lớn thêm.
Bên trong mang áo sơmi trắng, bên ngoài là áo coat màu đen, tay cũng không luồn vào trong tay áo. Đầu ngón tay trái tay kẹp một điếu thuốc cháy được một nửa, không giận tự uy, lại mang một chút bình thản, đem phong phạm đại ca thế giới ngầm thể hiện tới mức cao nhất.
Tuy rằng Tống Á Hiên vẫn biết nam nhân là xã hội đen, nhưng ở trước mặt cậu hắn chưa bao giờ lộ ra loại khí thế này. Như là đột nhiên nhìn thấy một mặt khác của nam nhân.
Nam nhân cùng Văn Thanh chặn lối ra, không để cho qua. Tống Á Hiên không muốn nói chuyện với hắn, cúi thấp đầu.
Bỗng nhiên sức nặng trên người nhẹ đi, thì ra là Văn Thanh đem Đàm Tấn đi.
Nam nhân lại tiến đến cậu gần vài bước, Tống Á Hiên phải cắn răng mới không lui về sau.
Kỳ thật, cậu rất muốn xoay người bỏ chạy. Chạy đến nước Mỹ, không bao giờ... trở về nữa.
Không nghĩ tới, nhanh như thế đã gặp được nam nhân. Còn là trường hợp ba người kia đều đã say khướt.
Nam nhân đứng trước mặt cậu, trong lòng Tống Á Hiên kinh hãi vô cùng, tuy rằng thân thể không nhúc nhích, lông mi lại không khống chế được mà run rẩy mãnh liệt.
Bỗng nhiên trên mặt chợt lạnh, Tống Á Hiên chậm nửa nhịp mới ý thức được nam nhân đang vuốt ve mặt cậu.
Bảy năm... Cậu đã muốn quên cảm giác nam nhân chạm vào của cậu, nhưng một khi lại bị đụng vào, giống như tế bào toàn thân đều rầm rĩ kêu lên: chủ nhân đã đến.
Tay nam nhân vẫn lạnh như vậy, giống như chỉ có trong lúc làm tình mới có thể nóng lên, lòng bàn tay cũng vẫn thô ráp như vậy, lực đạo vẫn dịu dàng, lại mang một chút bá đạo không rõ...
Cậu phải gồng mình lên mới ép bản thân không quay mặt đi, hết sức khống chế thanh âm lạnh lùng mà nói: "Anh buông ra."
Cậu muốn biểu hiện trưởng thành một chút, lãnh khốc một chút. Cậu không còn là thiếu niên không biết gì bảy năm trước mặc hắn nắn ép vo viên nữa.
Nam nhân lại như không nghe thấy, vươn ngón tay vuốt ve cái cằm gầy đến có chút sắc nhọn của cậu: "Sao lại gầy đi nhiều như vậy."
Gầy nhiều hay ít thì liên quan gì đến anh? Anh là cái gì của tôi?
Bỗng nhiên bóng đen nam nhân áp đến, mùi Cologne quanh quẩn lại đây, hô hấp cũng càng ngày càng gần. Trái tim Tống Á Hiên gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, cổ cứng ngắc, cảm giác cái trán bị nhẹ nhàng chạm một cái.
Tống Á Hiên sợ run một giây.
Một cái hôn so với gió nhẹ lướt qua đóa hoa còn muốn mềm nhẹ hơn.
Khốn nạn... Hắn còn mặt mũi... Còn mặt mũi...
Tống Á Hiên sợ hãi tiếng tim đập cùng hô hấp dồn dập sẽ bị nam nhân nghe được, rốt cuộc lạnh nhạt đưa tay đẩy hắn ra. Đàm Tấn đang được một người phục vụ đỡ, cậu đi vài bước qua Lưu Diệu Văn, mang theo người phục vụ cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Cậu nên sớm nghĩ đến, nơi này là sản nghiệp của nam nhân. Cái gì mà miễn phí toàn bộ, đều là chiêu trò của hắn. Lúc trước là hắn ngoại tình, bây giờ lại tới làm những hành động như thế là có ý gì. Cùng lắm thì sau này ít tham gia những dịp này, gặp nam nhân thì đi đường vòng.
"Liệt ca, không đuổi theo cậu ấy sao?"
Lưu Diệu Văn nhìn theo lối đi, lắc lắc tay cau mày nói: "Quên đi, từ từ sẽ đến."
Nếu đã quyết định về nước, thì cũng đừng mong sẽ chạy khỏi được lòng bàn tay hắn.
Cho dù em sẽ chán ghét tôi, sẽ khinh thường tôi, trên đời này trừ bỏ ở bên người tôi, em chỗ nào cũng không thể đi.

Chương 66: Đột nhiên tỏ tình
Người phục vụ gọi một chiếc taxi, nhét Đàm Tấn vào ghế sau. Tống Á Hiên cũng ngồi xuống, nói với lái xe: "Hoa viên XX " .
Kỳ thật cậu có thể gọi điện thoại kêu người nhà Đàm Tấn đến đón, nhưng Đàm Tấn say thành như vậy, thể nào cũng bị Bác Đàm làm cho một bài, cậu vẫn là nên đưa Đàm Tấn đến nhà thuê của hắn bên ngoài thôi.
Đến bây giờ, mặt cậu vẫn nóng. Bị cơn gió đêm lành lạnh thổi qua cũng không dịu đi chút nào, ngược lại nhiệt độ càng tăng cao hơn. Cái trán bị nam nhân nhẹ nhàng hôn qua cũng như muốn cháy lên. Làm cho cậu trong thoáng chốc nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt – bị bóng đập trúng, nam nhân cũng vuốt ve gương mặt cậu như thế.
Bảy năm trước, là nam nhân ngoại tình. Trong bảy năm này, nam nhân không hề quan tâm đến cậu, giống như thế gian không có người như cậu. Chờ cậu trở về mới làm bộ như là đã chờ đợi rất lâu, muốn theo đuổi cậu một lần nữa.
Đáng tiếc, nhìn thấy cái người làm cậu vừa hận vừa yêu này, trái tim đã nhịn không được run rẩy.
Ngay cả cậu cũng muốn tự nhổ mình.
Sao nam nhân có thể... có thể đẹp trai như thế... (=.= đúng là nên phỉ nhổ đi)
Trước kia đã rất tuấn tú mang một chút vẻ lạnh lùng, hiện tại thì hoàn toàn là cảm giác đàn ông trưởng thành, tư thế choàng áo khoác kẹp thuốc lá trông sang trọng vô cùng, giơ tay nhấc chân đều toát ra sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành, phảng phất có loại hấp dẫn trí mạng khó có thể kháng cự.
Hiện tại... Nam nữ muốn lên giường nam nhân chắc chắn lại càng nhiều hơn... Cậu sẽ không ngốc đến cho rằng nam nhân sẽ vì mình mà 'thủ thân như ngọc'.
Sao lại gặp được nam nhân ah...
Tống Á Hiên nằm ngửa ở ghế sau, hít thật sâu một hơi.
Bỗng nhiên một vật nặng khoát lên vai, Tống Á Hiên quay đầu thì thấy là Đàm Tấn.
Tên này, say đến bất tỉnh. Ngay cả thở ra cũng là mùi rượu, cái đầu cũng thật nặng.
Đèn đường từng cột từng cột xẹt qua, tòa nhà phía xa còn mở đèn sáng trưng. Trong radio, nữ ca sĩ nhẹ nhàng cất tiếng hát, "Chúng ta đã quên đáp một tòa kiệu / nhìn vào trái tim đối phương / xem cái gì mới là cần thiết nhất / đừng ôm cô đơn lạnh lẽo nữa".
Taxi chạy đến cửa khu nhà Đàm Tấn không bị cản trở gì. Tống Á Hiên thanh toán tiền, túm Đàm Tấn xuống xe, lại cố sức mà lôi hắn vào cửa.
Đàm Tấn học MBA xong trở về liền mua chung cư ở bên ngoài ở, là một chung cư cao cấp có thang máy, tiền thuê mỗi tháng cũng phải mấy chục nghìn, thật sự là đốt tiền mà. Ở bên ngoài thật sự tuyệt hơn rất nhiều, có thể mang phụ nữ về nhà, mở rạp chiếu phim gia đình xem AV, không muốn làm cơm thì tùy tiện ra ngoài giải quyết là xong.
Tống Á Hiên lôi Đàm Tấn tới cửa, sờ xoạng tất cả các túi trên người hắn mới lấy ra được chìa khóa mở cửa. Đàm Tấn say đến chẳng biết trời chăng mây gió gì, hơn phân nửa sức nặng đều đặt trên người Tống Á Hiên, gần như làm cậu mệt chết.
Cậu đẩy mạnh Đàm Tấn ra, để hắn dựa vào tường, lại nhấc chân thay hắn cởi giày, rồi mới mang dép lê trong nhà vào, ai ngờ mới vừa đóng cửa đã bị Đàm Tấn xoay người một cái đặt lên tường.
Ánh mắt Đàm Tấn rất sáng, khóe mắt đỏ ngầu, hai tay đặt hai bên người cậu, tay áo sơmi xắn đến khuỷu tay, ngay cả gân xanh trên tay cũng nhìn thấy rõ ràng.
Tống Á Hiên có chút giật mình: Đàm Tấn là đang say khướt? Tưởng mình là kẻ thù sao?
"Đàm Tấn..."
Cậu mới vừa mở miệng kêu tên đã bị Đàm Tấn cắt lời: "Có phải cậu còn thích hắn hay không?"
Tống Á Hiên nhanh chóng hiểu được Đàm Tấn đang nói đến ai. Thanh âm Đàm Tấn khàn khàn, giọng điệu như đang rít gào.
"Có phải cậu còn thích nam nhân kia hay không? Hắn rốt cuộc có cái gì làm cho cậu tâm tâm niệm niệm không quên như vậy? Rõ ràng là hắn ngoại tình trước, như vậy cậu cũng còn thích hắn sao?!"
"... Cậu say rồi."
"Tôi không có say. Tôi thật sự rất sáng suốt. Em nói cho tôi biết rốt cuộc em thích hắn điểm nào nhất. Điểm nào nhất?!!!"
Tống Á Hiên đưa tay đẩy Đàm Tấn ra. Cùng con ma men nói chuyện là hoàn toàn không ý nghĩa.
Cậu thật vất vả mới đưa được hắn về nhà, lại bị hắn chất vấn như vậy. Mặc dù là bạn thân nhất của cậu, cũng không thể trắng trợn truy hỏi tâm tư của cậu như vậy được.
Nếu hắn còn có chút ý thức, vậy còn lại để hắn tự xử lý đi.
Tống Á Hiên vừa mới xoay người ra cửa, đã bị người từ phía sau ôm lấy. Vô luận là lực đạo, mùi, góc độ, cũng không phải là cảm giác của nam nhân. Thân thể cậu so với ý thức phản ứng nhanh hơn, lập tức giãy ra, Đàm Tấn càng thêm dùng lực, siết đau thắt lưng cậu, làm cậu không thể động đậy.
Thanh âm buồn khổ từ phía sau truyền đến: "Em nói em thích hắn điểm nào nhất, tôi cũng có thể làm được."
"Đàm Tấn, cậu uống say." Có làm được hay không cũng không có ý nghĩa. Cậu không phải Lưu Diệu Văn.
"Tôi không uống rượu, không có say..." Người phía sau chôn mặt ở bả vai cậu, "Tống Á Hiên, tôi thích em..."
Tống Á Hiên cứng người lại.
Đàm Tấn mấy năm gần đây đối với cậu ra sao, trong lòng cậu rõ ràng. Cậu cũng thường tự hỏi có phải Đàm Tấn có ý với cậu hay không. Nhưng Đàm Tấn ở đại học đã quen qua vài người bạn gái, về nước cũng có bạn gái chính thức, là siêu mẫu Tiết Băng. Hai người thường bị chụp hình trên 'Tuần san bát quái*', cậu liền yên lòng, còn cười chính mình đa nghi nhiều chuyện. Không ngờ tới Đàm Tấn đối với cậu thật sự là...
*bát quái: tin đồn/ nhiều chuyện/ tám nhảm
Người phía sau vẫn còn tiếp tục thì thào: "Cho anh một cơ hội đi, anh sẽ yêu em còn hơn hắn, nhiều hơn so với bất cứ ai." Dừng một chút lại thở hổn hển nói tiếp: "Anh bây giờ sẽ chia tay với Tiết Băng." Lảm nhảm xong liền lấy điện thoại muốn ấn số.
Tống Á Hiên vội vàng giật lấy, nắm ở trong tay.
Đây quả thực là một mớ hỗn lộn.
Chuyện của cậu và Lưu Diệu Văn còn dây dưa không rõ ràng, Đàm Tấn lại muốn chen chân vào.
Đàm Tấn ơi Đàm Tấn, tại sao cậu lại nói cho tôi biết. Như vậy chúng ta ngay cả bạn cũng không làm được.
Nếu có thể, tôi cũng muốn quên nam nhân kia... Không phải tôi không cho cậu cơ hội, chúng ta là bạn, hai gia đình còn quen biết, sao có thể yêu nhau được. Cậu muốn cho cha tôi với cha cậu đều tức chết sao.
Người phía sau còn toàn thân đều đặt lên người cậu, ép tới cả người cậu đều đau."Đàm Tấn, cậu mau ngủ đi."
"Em đáp ứng anh cho anh một cơ hội..."
"Được." Đối với người say rượu, chỉ cần nghe theo hắn là được. Hắn sẽ không nhớ bản thân từng nói cái gì. Không nên làm trái ý hắn tranh cãi với hắn, chắc chắn có thể chọc cho hắn khùng lên.
"Em nói rồi đó..."
"Ừ, tôi nói."
Bỗng nhiên trên lưng nhẹ đi, mặt đất vang lên một tiếng nặng, Tống Á Hiên xoay người thì thấy Đàm Tấn cứ như vậy nằm trên sàn gỗ, ngủ mất đất.
Tống Á Hiên tâm tình phức tạp mà nhìn Đàm Tấn, đem hắn kéo vào phòng ngủ, thay hắn cởi áo quần, lại lấy khăn ướt lau người hắn một lần, mới đắp chăn cho hắn.
Trên đầu giường Đàm Tấn còn để một cây son Lancôme.
Tống Á Hiên đóng cửa lại, vào thang máy quay mặt tựa vào tường inox. Mặt tường lạnh lẽo làm cho đầu óc lung tung của cậu thanh tỉnh một chút.
Cậu nhắm mắt thở dài.
May mắn, Đàm Tấn không có cứng rắn với cậu.
Nếu nếu hắn cứ khăng khăng, cậu chắc chắn sẽ từ chối. Đồng thời tình bạn hai mươi mấy năm của bọn họ cũng sẽ kết thúc.
Có lẽ, mọi người đều thật kì lạ.
Người khác đối tốt với mình thì không thèm để ý, ngược lại muốn đem trái tim mình dâng lên cho một người khác, để cho người ta giẫm nát. Còn làm không biết mệt.
Đương nhiên, Cố Thành đã có một câu nói tuyệt vời: "Chúng ta giao trái tim cho người khác, không thu trở lại; người khác lại cho người khác, tình yêu sẽ luân chuyển trong nhân thế."
Chương 67: Buôn chuyện
Tống Á Hiên ở trong phòng tràn ngập khói thuốc cùng mùi rượu ngây người một đêm, đụng phải nam nhân, lại được bạn thân nhiều năm thổ lộ, đầu vô cùng đau nhức, về nhà rửa mặt bằng nước lạnh thì lên giường ngủ. Kết quả ở trên giường trằn trọc thật lâu, cuối cùng phải đứng lên kiếm thuốc an thần mới chậm rãi ngủ được. Buồn cười, cậu là tâm lý bác sĩ mà còn phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được.
Sáng ngày thứ hai Tống Á Hiên ngủ đến 11 giờ mới dậy, lấy lịch làm việc và nghỉ ngơi của cậu mà nói xem như đã rất rất trễ rồi. Di động có hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Đàm Tấn, cứ năm phút lại gọi một lần.
Tống Á Hiên mang thêm áo khoác rồi gọi lại, mới vang lên một chuông đã được bắt máy, thanh âm gấp gáp vô cùng: "Tống Á Hiên!"

"Ừm, là tôi. Tỉnh rượu rồi sao?"
"Tỉnh tỉnh. Tôi... Tôi... ngày hôm qua tôi không có nói cái gì chứ?"
"Không có."
"Vậy là tốt rồi... Nếu tôi có nói cái gì cũng là uống say rồi nói nhảm, cậu cũng biết, con người tôi... Có đôi khi thích ba hoa những điều không phải..."
Tống Á Hiên lẳng lặng nghe Đàm Tấn nói năng lộn xộn không đầu không đuôi xong thì nhẹ nhàng nói: "Tôi biết rồi."
Kỳ thật trong lòng hai người đều rõ ràng, nhưng hai người ai cũng không muốn mất đi đối phương. Đàm Tấn tuy rằng say nhưng cũng không phải hoàn toàn vô thức, bằng không cũng sẽ không ôm người, còn gọi điện thoại đến. Thuần túy là có rượu thêm can đảm, bị kích thích.
"Không phải cậu muốn mở phòng khám tâm lý sao? Tôi dẫn cậu đi xem, mấy ngày trước tôi đã tìm hiểu một chút rồi, ở trung tâm thành phố có vài khu đất, vị trí cũng không tệ lắm..."
"Được."
"Vậy... Ăn cơm trưa xong tôi tới đón cậu ha?"
"Ừ" Hôm nay cũng là cuối tuần, công ty cũng không có việc gì cho cậu. Quên đi quên đi."Cứ như vậy đi, tôi cúp máy đây."
"Ừ..."
Đàm Tấn đối với chuyện của Tống Á Hiên là 12,000 lần để bụng. Tống Á Hiên về nước, lúc nói chuyện vui đùa chỉ tùy tiện nói một câu thì hắn liền lệnh cho cấp dưới tìm hiểu tình hình các cửa hàng trên đoạn đường hoàng kim ở trung tâm thành phố, phân loại sửa sang xong rồi làm một bản báo cáo, luôn mang theo bên người tùy thời dùng. Nhà Đàm Tấn vốn là công ti bất động sản nhất nhì thành phố A, muốn tìm hiểu những thông tin này cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tống Á Hiên còn chưa cơm nước xong, xe Đàm Tấn đã chờ bên ngoài. BMWs Serie 7, Đàm Tấn quả nhiên là không bạc đãi chính mình. Tống Á Hiên trong thoáng chốc lại nhớ đến Chevrolet của Lưu Diệu Văn. Nam nhân có tiền như vậy, ở H đảo tùy tiện cũng có thể lấy được Bentley, bình thường lại chỉ lái Chevrolet, thật sự là tiết kiệm vô cùng. Bất quá hiện tại, có lẽ hắn không cần tiết kiệm nữa rồi.
Đàm Tấn một câu cũng không nói chuyện tối qua, đi cùng cậu đến tất cả các cửa hàng một lần. Có đôi khi Đàm Tấn sẽ trực tiếp giúp cậu phủ quyết, nói là tiếng ồn quá lớn, phong thủy không tốt, vị trí không tốt, vân vân, gặp được nơi thích hợp thì hỏi ý kiến cậu, Tống Á Hiên hoàn toàn không cần lên tiếng, chỉ cần gật hoặc lắc.
Lái xe hơn hai tiếng mới xem như quyết định được bước đầu. Nằm ở bên cạnh bệnh viện lớn nhất thành phố, vị trí rất tốt, mặt tiền cũng đã được sửa sang đầy đủ, đi vào là một gian phòng nhỏ có thể làm quần tiếp tân, căn phòng phía trong thì dùng làm phòng khám. Làm thủ tục xong xuôi, gọi vài công nhân đến sửa sang đơn giản, trên cơ bản là có thể lập tức khai trương.
Đàm Tấn đối với kết quả này vô cùng vừa lòng, Tống Á Hiên băn khoăn, cảm thấy đã phiền đến Đàm Tấn, nên nói muốn mơi hắn ăn cơm.
Đàm Tấn nghe nói gần đây có một nhà hàng cá nướng Vu Sơn rất nổi tiếng, kéo Tống Á Hiên đi, tới nơi mới phát hiện đã kín hết chỗ ngồi. Phòng riêng và sảnh đều đã ngồi đầy, nếu bọn họ muốn ăn thì phải lấy số ngồi chờ, vì chút chuyện nhỏ này mà sử dụng quan hệ cũng không cần thiết. Tống Á Hiên thấy Đàm Tấn có chút buồn bực, an ủi nói: "Chỉ chờ hơn mười phút, rất nhanh sẽ có người ăn xong, không sao đâu."
Hai người ngồi ở trên sofa, Đàm Tấn tùy tiện lấy một cuốn tạp chí lật xem, Tống Á Hiên thì xem PDA của cậu, trả lời một số e-mail. Bỗng nhiên chợt nghe thấy bên cạnh có hai cô học sinh mở tạp chí thấp giọng la hét: "Wow! Đây không phải là Lưu Diệu Văn sao!" "Thật sự! Ôi! Thật là anh ấy! Mau mở mục lục mở mục lục!"
Tống Á Hiên lập tức cứng đờ, Đàm Tấn đang lật tạp chí cũng ngừng tay.
"Không phải anh ấy chưa bao giờ nhận phỏng vấn sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, tớ cũng nhớ anh ta từng nói vậy!"
"A a a a! Cậu xem tấm hình này này, siêu đẹp trai ! Tớ dựa vào, có phải mấy anh trong xã hội đen đều đẹp trai như thế hay không! Tớ cũng muốn gia nhập xã hội đen!"
Cô nàng ngực bự mang váy ngắn đang cầm một cuốn 'Tuần san tài chính', bạn của cô bên cạnh lại nhạo báng: "Chậc chậc! Cậu cứ mơ đi, người ta không nhận phụ nữ. Nhưng mà nếu bộ ngực cũng được tính là vũ khí, có thể sẽ được xem xét."
"Cậu đi chết đi! Tớ nguyền rủa bạn gái anh ấy không thể sinh con!"
"*Ngất*... Cậu không cần ác độc như thế chứ. Mấy năm trước chuyện xấu của anh ta bay đầy trời, hai ba năm gần đây lại hoàn toàn không có vụ bê bối nào, sẽ không phải là có bạn gái cố định rồi chứ?"
Đàm Tấn nghe không vô nữa, "Bụp" một tiếng đóng tạp chí lại muốn đi, nhìn Tống Á Hiên lại một chút ý định muốn di chuyển cũng không có.
"Không có vụ bê bối nào???? Không phải đâu! Vậy không phải là hết hi vọng rồi sao!"
"Đồ ngốc cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, người chờ lên giường anh ta xếp hàng cũng xếp đến sân bay rồi. Nhất định phải là khuôn mặt xinh đẹp dáng người nóng bỏng, ngực bự kỹ thuật tốt mới có cửa mà chen, quan trọng là phải có biện pháp đụng đến giường anh ta!"
"Cậu càng nói càng chán, xem phỏng vấn của anh ấy... Đều là kinh doanh gì đó..."
"Đúng vậy, mười mấy tuổi đã làm nhà đầu tư, thật khó tin! Trời sinh là thiên tài kinh doanh... Nghe nói bây giờ còn là người đứng đầu trong giới kinh doanh và hắc đạo..."
"Ồ! Phía sau có mục chuyện riêng tư này! Biên tập này nhất định là nữ, nhịn không được muốn hỏi mấy vấn đề này..."
"Coi nào..."
"Thích nhất type phụ nữ... Tóc ngắn, mắt to, dịu dàng, chính trực, thẹn thùng ... Tớ dựa vào có lầm hay không a, anh ta đang giả bộ phải không!"
"Xí, làm không được thì lại đi mắng người ta ... Phía sau còn có nè, tốt nhất là gia đình kinh doanh, tuổi trên dưới 23, vóc dáng một mét bảy lăm, đã du học nước ngoài..."
Đàm Tấn nghe thấy trong lòng nổi lửa, rồi lại ngại phong độ không thể làm gì với hai cô gái kia. Người ta xem tạp chí của người ta, liên quan gì đến hắn đâu? Lại nói, hắn một thằng đàn ông tức giận với hai cô gái đang tám chuyện, rất không thể nói nổi.
"Anh ta là muốn tìm bạn trăm năm sao! Viết chi tiết như thế! Mà thật ra, cũng có mấy nữ sinh có thể cao đến một mét bảy lăm a..."
"Điều này cũng thật kỳ quái... Viết chi tiết như thế, giống như là đã có đối tượng rồi..."
"Tống Á Hiên."
Tống Á Hiên ngẩng đầu, Đàm Tấn đứng ở trước mặt cậu, mặt lại hất về cửa: "Chúng ta đi thôi, không ăn ở chỗ này nữa."
"Ừm" Tống Á Hiên cũng không nói nhiều gì, cất PDA rồi đứng lên, cùng Đàm Tấn ra ngoài. Thanh âm xì xầm xèo xèo của hai cô gái phía sau càng ngày càng nhỏ: "Có phải anh ấy đang tìm người yêu thất lạc hay không? Điều kiện chi tiết như thế, hai ba năm gần đây lại không lăng nhăng gì nữa..."
***
Đàm Tấn phóng xe rất nhanh, Tống Á Hiên nhịn không được nói: "Cậu chậm lại một chút đi."
Tay Đàm Tấn khoác lên tay lái gân xanh ứa ra, ngực phập phồng hồi lâu mới nói: "Cậu sẽ không tha thứ cho hắn đâu phải không?"
Tống Á Hiên lặng yên hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Tôi không biết hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: