Chương 50-56
Chương 50
"Ngồi xa như vậy làm gì?"
"Ưm..." Tống Á Hiên ấp úng nói không ra lời.
"Lại đây."
"..."
Giọng nam nhân thấp hơn: "Lại đây."
Tống Á Hiên do dự một chút, mới đẩy nước đi qua.
Khuôn mặt nam nhân trong hơi nước từ từ rõ ràng, hai cánh tay đều khoát lên bờ, vài sợi tóc đen rũ xuống che khuất cái trán, trên chóp mũi dính sương mù ngưng kết thành bọt nước, theo cái mũi cao thẳng chảy xuống, môi mỏng màu hồng, làn da lộ trên mặt nước cũng đầy những giọt nước men theo cơ thể chảy vào trong ao.
Tống Á Hiên đi đến giữa ao thấy nam nhân như vậy cũng không dám đi tiếp nữa.
Rất gợi cảm.
Hoàn toàn là kiểu gợi cảm của đàn ông trưởng thành.
Giống như đến gần từng bước sẽ bị bắt ăn sạch sẽ.
Trước kia Tống Á Hiên chỉ mơ mơ hồ hồ cảm thấy Đàm Tấn thích ngôi sao điện ảnh Âu Mĩ ngực bự, ăn mặc mát mẻ rồi làm chút tư thế câu nhân thì coi như gợi cảm. Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy những người đó hoàn toàn không thể so với Lưu Diệu Văn đầy hormone nam tính trước mặt.
"Sững sờ làm cái gì?" Thanh âm nam nhân ở trong tiếng nước ùng ục ùng ục càng thêm khàn khàn khó phân biệt."Gọi em lại đây."
"..."
Tống Á Hiên còn đang do dự, nam nhân bỗng nhiên tiến lên từng bước, kéo thắt lưng cậu trực tiếp ôm người vào lòng.
Dưới thân để một cái nóng cháy gì đó làm cho Tống Á Hiên lập tức bừng tỉnh. Giờ phút này cậu bị nam nhân gắt gao ôm vào trong ngực, hai người da thịt dán da thịt, nhiệt độ trên thân nam nhân truyền đến, gần như muốn hòa tan cậu.
"Anh... Anh làm gì..."
Chóp mũi Lưu Diệu Văn từng chút từng chút tiến lại gần, đụng vào chóp mũi Tống Á Hiên. Tống Á Hiên chịu không nổi nam nhân nhìn chăm chú, đỏ mặt rũ mắt nhìn mặt nước. Mặt mày nam nhân vốn sâu sắc, nhìn chằm chằm như vậy làm cho cả người cậu đều run lên.
Lưu Diệu Văn hơi hơi quay mặt một góc hôn Tống Á Hiên.
Ngậm hai mảnh môi mút vào trong chốc lát, mới duỗi đầu lưỡi vào, quấn lấy đầu lưỡi nho nhỏ thẹn thùng quay cuồng.
Mới vừa bị hơi nước xông lên, môi hai người vừa ẩm ướt vừa trơn. Lưu Diệu Văn hôn đến có chút không kiềm chế được, nhưng lại đụng phải răng nanh Tống Á Hiên. Tống Á Hiên cũng có chút động tình, hai tay bò lên trên vai nam nhân, móng tay cũng muốn bấm sâu vào da thịt.
Lưu Diệu Văn hôn đủ rồi, mới buông ra Tống Á Hiên thở hổn hển, tay trái quờ quạng trên bờ, từ áo tắm lấy ra một cái vòng cổ.
Mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn: Nụ hôn nổi tiếng nước Pháp (1). Do nhà thiết kế người Pháp Philipe Tournaire thiết kế, ở giữa bốn cạnh khảm một viên kim cương lớn, lộn lại là tháp Eiffel, vô cùng xinh đẹp. Chiếc nhẫn này không bán trong nước, là Lưu Diệu Văn sai người đi Hongkong mua.
"Mang trên tay cha em phát hiện sẽ dò hỏi, vậy làm thành vòng cổ cho em đeo." Lưu Diệu Văn nói, đem dây chuyền vòng qua cổ đeo lên cho Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên có chút thất thần, cúi đầu sững sờ nhìn chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng trước ngực.
Nam nhân đang làm cái gì? ... Đây xem như cầu hôn cậu sao...
"Sao vậy, mỗi lần tặng quà cho em em đều biểu hiện vẻ mặt ngốc nghếch này? Không thích sao?" Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, Tống Á Hiên mới chậm rãi kịp phản ứng, nặng nề mà gật gật đầu: "Thích... Thực sự rất thích... Cám ơn anh..."
Bất tri bất giác, nam nhân đã tặng cậu rất nhiều thứ.
Di động, đồng hồ, hoa, Piano, hiện tại thậm chí ngay cả nhẫn cũng tặng.
Trong khoảng thời gian quen biết với nam nhân, Tống Á Hiên mới chậm rãi phát hiện, tuy nam nhân mặt ngoài lạnh lùng nhưng thật ra rất chu đáo cẩn thận, cũng rất lãng mạn. Nam nhân sẽ không viết thư tình buồn nôn, sẽ không chơi ghi-ta ca hát tình ca, cũng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt như là "Anh yêu em cả một đời", nhưng nam nhân tặng cậu những thứ này cũng đã lãng mạn chết người rồi.
Cái loại cảm giác nam nhân tặng cậu Piano lần trước lại tới nữa...
Cậu cái gì cũng chưa cho nam nhân.
Không... Nếu trái tim với thân thể cũng tính, vậy cậu cũng đã cho nam nhân gì đó rồi.
Trong lòng Tống Á Hiên dâng lên một loại cảm xúc phức tạp không hiểu, ngay cả cái mũi cũng hơi cay cay. Chậm rãi ôm lấy cổ nam nhân, đem mặt chôn ở hõm vai hắn.
Nam nhân rốt cuộc thích mình ở điểm nào nhất?
Trừ bỏ bộ dạng trắng nõn nhã nhặn một chút, còn có gì khác tốt đâu? Thân thể cứng nhắc ôm vào không xúc cảm. Cậu cũng không đá bóng, không chơi game, sẽ không kể chuyện cười, TV cũng không xem nhiều lắm, ngay cả Đàm Tấn cũng từng nói cậu nhàm chán, nam nhân không cảm thấy cậu nhàm chán sao? ... Ở trên giường cái gì cũng không làm, chỉ biết mặc cho nam nhân đùa nghịch tới đùa nghịch đi, xong việc còn muốn để nam nhân giúp cậu tắm rửa... Nếu như là mỹ nữ dáng người nóng bỏng, bình thường có dịp gì còn có thể dắt ra ngoài khoe một chút, còn như mình, che dấu còn không kịp nào dám dắt đi ra ngoài khoe khoang? ... Như vậy tính ra, nam nhân gần như hoàn toàn làm "Giao dịch thua lỗ".
Thấy cục cưng chăm chú nhìn chiếc nhẫn sửng sốt hồi lâu, rõ ràng không phải bộ dáng nhận được quà nên vui mừng nhảy nhót, Lưu Diệu Văn nhíu mày hỏi: "Sao vậy?" Muốn nâng mặt Tống Á Hiên lên nhìn xem, nhưng cậu vẫn cố ý vùi vào.
Sau một lúc lâu, mới rầu rĩ lên tiếng: "Lưu Diệu Văn..."
"Ân?"
"Anh rốt cuộc... Thích em ở điểm nào nhất? ..."
Thì ra cục cưng lo lắng vấn đề này.
Đại khái là trong tình yêu, không người nào có thể tự tin trăm phần trăm.
Cho dù người quyền lực mạnh mẽ bao nhiêu, ở trước mặt người trong lòng cũng cảm thấy bất an không yên, sợ giờ phút này chỉ là hư ảo.
Lưu Diệu Văn chậm rãi xoa mái tóc mềm mại của Tống Á Hiên, giờ phút này bởi vì hơi nước sương mù đã trở nên hơi ẩm ướt.
"Em là ánh sáng của anh."
"..."
Nam nhân cứ như vậy không có câu sau. Thật sự là phù hợp với tác phong trước giờ của hắn.
Nhưng Tống Á Hiên đại khái đã hiểu. Tuy rằng cậu không thể tưởng tượng mình ở trong lòng nam nhân rốt cuộc là vị trí nào, cũng không biết tại sao nam nhân lại so sánh cậu với ánh sáng.
Tống Á Hiên chôn ở hõm vai nam nhân do dự trong chốc lát, ánh mắt ẩm ướt, cố lấy dũng khí chủ động hôn môi nam nhân, cũng vươn hai chân vòng qua thắt lưng hắn.
Lưu Diệu Văn khẽ vuốt ve cái lưng mềm nhẵn đến có thể hút vào da thịt bàn tay của Tống Á Hiên, cười nói: "Người ta nói nhẫn nại có thể chinh phục hết thảy, thì ra là sự thật."
Tống Á Hiên quay mặt qua chỗ khác không để ý tới nam nhân, mặc cho hắn tình sắc mười phần mà vuốt ve thắt lưng, mông cậu, còn duỗi một ngón tay đi vào. Nước ấm cũng theo ngón tay vào tiểu huyệt mẫn cảm, Tống Á Hiên tuy rằng ngoài miệng không nói lời nào nhưng lông mi đã run rẩy đến rối tinh rối mù.
Nam nhân ôm Tống Á Hiên lên cao một chút, vùi đầu hôn xương quai xanh cậu: "Có phải em xài kem chống nắng không?"
"Kem... kem chống nắng gì? Em đâu có dùng cái đó?..."
"Vậy sao em phơi nắng cả một ngày cũng không đen?"
"Em không biết... Ư~! ..."
Nam nhân lại bỏ thêm hai ngón tay, Tống Á Hiên bất ngờ không kịp đề phòng đã kêu ra tiếng, ưỡn người về phía sau, thân thể cứng còng để cho ba ngón tay nam nhân căng ra dũng đạo, bắt chước động tác tính cụ lấy ra xuyên vào tiến tiến xuất xuất, ngón tay còn cào nhẹ vào nội vách tường mềm mại
Dưới ánh trăng đầy sương mù, thân thể bạch ngọc như phiếm ánh sáng bạc óng ánh. Bọt nước trong suốt theo da thịt trượt xuống, bị nam nhân từ dưới hôn lên mút vào hai điểm nổi trước ngực, Tống Á Hiên nhẫn nại không được mà rên rỉ ra tiếng, tuyến lệ cũng chịu không nổi kích thích tràn ra nước mắt.
Thấy khóe mắt đuôi mày cục cưng đều đã trầm mê say đắm trong bể dục, Lưu Diệu Văn cảm thấy cuối cùng đã có thể bắt đầu hưởng dụng, tách ra mông cánh hoa của người yêu, tính cụ cứng rắn như sắt để tại huyệt khẩu mềm mại, trong nước suối ấm áp chậm rãi đâm vào.
"A! ..."
Chương 51: Suối nước nóng (H)
Tống Á Hiên chống vai nam nhân, ngưỡng mặt ngậm lệ thở thật sâu, nội vách tường ẩm ướt nóng bỏng mấp máy, chậm rãi đem tính cụ cực đại của nam nhân nuốt vào.
Lưu Diệu Văn thỏa mãn mà thở dài một tiếng.
Đem cục cưng từ một chút tình dục cũng không biết dạy dỗ đến chủ động kẹp thắt lưng hắn thật sự là không dễ dàng.
Người xưa nói, phụ nữ bề ngoài càng thánh khiết không thể chơi thì ở trên giường càng dâm đãng.
Hắn chỉ có thể đồng ý một phần những lời này.
Cục cưng nhà hắn bình thường da mặt mỏng, ở trên giường lại thẹn thùng muốn chết. Nhưng là đối với tình hình người yêu không biết gì mà vô thức bày ra tư thái câu nhân, mới làm cho nam nhân dục hỏa đốt người. Có một lần Tống Á Hiên trong lúc làm tình chịu không nổi mà cắn môi dưới, bộ dáng khổ sở lại ẩn nhẫn kia ngay lập tức làm Lưu Diệu Văn điên cuồng lên.
Thuần khiết lại câu nhân, cục cưng làm sao mà có thể kết hợp hai mâu thuẫn này lại?
Lưu Diệu Văn nhếch khóe miệng, thắt lưng dụng lực ở trong dũng đạo ấm nóng của người yêu mạnh mẽ đâm chọc.
"Ưm... Ưm!... A!..."
Dũng đạo bị chống đỡ lớn đến cực đại lại bị kịch liệt ma xát, Tống Á Hiên bị buộc kêu ra tiếng, lại nghe thấy nam nhân ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Em kêu lớn tiếng một chút bằng không bên cạnh nghe không được."
Mặt Tống Á Hiên lập tức ửng đỏ cháy sạch, vội vàng lấy tay che miệng, lại bị nam nhân ác ý kéo ra.
"Kêu đi nào, dù sao bên cạnh cũng không biết em là ai."
"Hức... Anh khốn nạn..." Tống Á Hiên vất vả nhẫn nại vật lớn kích thích trong cơ thể, nhưng lại bị nam nhân đùa giỡn phân tâm.
"Ah... Nói không chừng bên cạnh cũng đang làm cái chuyện này..." Ánh mắt nam nhân bỗng nhiên trở nên tà ác lại nguy hiểm, để sát vào bên tai Tống Á Hiên thấp giọng nói: "Một gã đàn ông tráng kiện (cao to đen hôi) đặt một phụ nữ trắng noãn đầy đặn ở bên ao mãnh liệt làm..."
"Anh đừng nói nữa!..."
Nghe nam nhân nói lời dâm dục Tống Á Hiên tựa như bị điện giật, tính cụ tự nhiên cứng rắn sưng lên, để trên bụng nam nhân.
Lưu Diệu Văn còn cắn lỗ tai cậu: "Như vậy đã cương rồi, cưng thực dâm đãng..."
Tống Á Hiên đỏ mặt đến muốn nhỏ máu, hung hăng đập nam nhân một quyền, nam nhân lại không buông tha, nói thêm một câu: "Lần sau nói hạ lưu rõ ràng hơn một chút, không chừng cưng sẽ bắn ngay tại chỗ..."
Tống Á Hiên nức nở lắc đầu, lại phát hiện thân dưới của mình thật sự có phản ứng, ngay cả mạch máu nhảy lên cũng cảm giác được. Nam nhân hiển nhiên cũng đã nhận ra, khẽ cười một tiếng, một bên ác liệt hơn mà nói nhỏ bên tai Tống Á Hiên, một bên cầm dục vọng của cậu ma xát. Lỗ tai Tống Á Hiên đều đỏ, cả người cũng run rẩy không ngừng. Nam nhân nhẹ nhàng búng ngón tay, vật kia liền rung động hộc ra bạch dịch.
"Ah... Thật sự bắn..." Trên tay Lưu Diệu Văn dính tinh dịch, đưa vào mông người yêu xoa bóp.
Tống Á Hiên đã không còn muốn sẽ sửa lời ô ngôn uế ngữ của nam nhân nữa, chỉ chôn ở hõm vai nam nhân gắt gao kẹp thắt lưng hắn.
Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng chơi đủ tiền diễn, bắt đầu bữa ăn chính. Tính cụ bừng bừng phấn chấn luật động di chuyển , lấy ra xuyên vào vừa nhanh vừa mạnh mẽ. Tống Á Hiên bắt đầu còn bắt kịp nhịp độ, sau đó thì hoàn toàn không có cách nào thích ứng, bị đâm đến nảy lên nảy xuống, ngay cả rên rỉ cũng đứt quãng, vật lớn trong cơ thể nóng giống thanh sắt nung, muốn làm cháy hỏng cả nội tạng cậu. Tống Á Hiên chịu không nổi mà cầu xin tha thứ: "Anh... Anh chậm một chút..."
Lần đầu tiên nam nhân nghe xong thì dừng lại chậm rãi rút ra, rồi chậm rãi đẩy vào.
Nam nhân thật sự chậm lại, này còn gọi là làm tình.
Nội vách tường mềm yếu tinh tế nổi lên cảm giác ngứa ngáy, như là không chiếm được âu yếm của nam nhân mà kháng nghị, bức Tống Á Hiên mẫn cảm buông bỏ xấu hổ nói: "Anh... Anh sao có thể như vậy..."
Nam nhân ác liệt mà cười: "Anh làm sao? Em kêu anh chậm anh cũng chậm, còn muốn sao nữa?"
Tống Á Hiên dỗi, muốn xem ai đầu hàng trước, nam nhân lại nhàn nhã như là không sao cả, vẫn chậm rãi di chuyển , ngón tay còn thỉnh thoảng còn ở nơi hai người giao hợp xoa ấn, làm Tống Á Hiên từng đợt từng đợt sợ run.
Tống Á Hiên nhịn trong chốc lát, cuối cùng che mặt cam chịu: "Anh... Anh vẫn là nhanh lên đi..."
"Tuân mệnh."
Nam nhân ghé vào lỗ tai cậu khẽ cười một tiếng, chậm rãi lui đến huyệt khẩu, rồi mạnh mẽ mà đâm hết vào. Tống Á Hiên còn chưa thở được một hơi đã bị nam nhân liên tiếp mãnh liệt đâm đến thở không nổi.
Tần suất cùng lực đạo hoàn toàn khác xa so với vừa rồi, ngay cả nội tạng cũng muốn bị đâm xáo trộn, làm Tống Á Hiên có loại ảo giác mình sắp bị phá vỡ. Cậu làm sao còn hơi sức mà lo lắng bên cạnh có người hay không, một đầu hỗn độn mà lung tung rên rỉ.
Chiếc nhẫn theo động tác hai người nhoáng lên nhoáng xuống, phản xạ từ ngọn đèn bên cạnh ao lòe lòe tỏa sáng. Trên đôi môi đỏ tươi, đầu vú hồng nhạt của Tống Á Hiên cũng dính bọt nước, như là hấp dẫn người tới nhấm nháp.
Không gì có thể mê người hơn so với hình ảnh này.
Lưu Diệu Văn xoay người ngồi ở bên cạnh ao, ôm Tống Á Hiên lên người, gặm cắn ngực cùng xương quai xanh của cậu, nhấc cậu lên lại mạnh mẽ ấn xuống. Tống Á Hiên hoàn toàn ngồi trên dục vọng nam nhân, móng tay đâm sâu vào lưng nam nhân, bị đâm đến kêu lên: "Không... muốn... Sắp phá hư... A! ..."
Trên trán Lưu Diệu Văn nổi gân xanh, vơ lấy áo choàng tắm trải trên nền đá cẩm thạch, để Tống Á Hiên nằm sấp xuống, bóp cái mông trắng noãn của cậu ra sức va chạm.
Cả cây côn thịt tiến vào nơi sâu chưa từng có, tiếng nước"lõm bõm" văng khắp nơi, chỉ sợ bên cạnh chưa nghe đến tiếng người, đã nghe tiếng thân thể va chạm vào nhau dâm mỹ.
Lưu Diệu Văn cúi thân xuống gặm cắn tấm lưng như ngọc của Tống Á Hiên, tay trái vuốt ve đầu nhũ phấn hồng trước ngực người yêu một chút, tay phải ma xát tính cụ đã ứa ra chất lỏng của cậu, Tống Á Hiên luôn luôn không chống đỡ nổi kỹ xảo của nam nhân, hơn nữa tiểu huyệt vốn đã bị đâm đến không chịu nổi, cả người run rẩy vài cái, liền bắn ra.
Nội vách tường vặn xoắn nhanh mút vào tính cụ nóng cháy, làm cho Lưu Diệu Văn càng thêm mất kiểm soát, mạnh lật Tống Á Hiên lại, mở hai chân cậu ra, điên cuồng mà rút ra đâm vào, ngay cả mị thịt cũng bị kéo ra lại bị nhét trở về.
Trước mắt Tống Á Hiên tối sầm, thiếu chút nữa bị đâm bay đi.
Nam nhân kéo dài luật động di chuyển quả thực muốn xuyên thủng cậu, nội vách tường cũng bị ma xát thật đáng sợ, cậu nói không nên lời, chỉ thấy ánh mắt nam nhân đều đỏ, cả người chảy ra mồ hôi tinh mịn, trên tóc cũng nhỏ xuống mồ hôi.
Trước giờ nam nhân chưa từng mất khống chế đến như vậy.
Lưu Diệu Văn cúi xuống hôn môi cậu, cậu nhắm mắt vươn lưỡi quấn vào với nam nhân.
Đây là chút khí lực còn sót lại của cậu.
"Mỗi lần anh ở trong mộng ôm em, em chính là cái dạng này."
"..."
"Bị anh lăn qua lộn lại làm, làm đến nói cũng nói không nên lời, nơi đó mở ra không thể khép lại."
Tống Á Hiên tuy rằng nói không nên lời, nhưng còn có thể đỏ mặt, lông mi run rẩy đến rối tinh rối mù.
Lưu Diệu Văn một bên luật động di chuyển, một bên nhíu chặt lông mày nhìn Tống Á Hiên: "Thật muốn cứ như vậy làm chết em."
Toàn thân Tống Á Hiên run rẩy, phía sau cũng theo phản xạ mà co rút lại, chỉ nghe nam nhân thở dốc càng ngày càng trầm nặng, rồi một cỗ nhiệt lưu đánh vào thân thể.
Cậu thở hổn hển mấy hơi mới bình phục lại một chút. Chậm rãi mở mắt ra, nam nhân chống trên người cậu nhìn cậu, trong mắt như có tia sáng, thâm sâu lại đầy cảm súc.
Tống Á Hiên do dự một chút, vươn hai tay câu lấy cổ nam nhân kéo xuống nhẹ nhàng hôn lên.
Đêm nay ánh trăng thật tròn.
Ánh mắt Tống Á Hiên xuyên qua bả vai nam nhân nhìn bầu trời đêm.
Bị nam nhân ôm vào phòng ngủ, Tống Á Hiên liền gắt gao kẹp chặt thắt lưng hắn, chủ động dâng lên thân thể mặc cho nam nhân chà đạp. Tuy rằng cậu đã không còn khí lực gì.
Nam nhân xoa mặt cậu: "Em đã mệt muốn chết rồi, còn muốn làm nữa sao?"
"Ưm..."
Chương 52
Trong nháy mắt nam nhân nói ra mấy câu hạ lưu kia, cậu thật sự muốn cứ như vậy bị làm chết trong ngực nam nhân.
Sao lại có tâm tình như vậy.
Yêu nam nhân đến hận không thể chết đi, để có thể giữ lại giờ khắc hạnh phúc này.
Là nam nhân theo đuổi cậu trước, cậu cũng biết nam nhân thật tâm thương cậu.
Nhưng là hiện tại cậu lại nhịn không được lo lắng, bởi vì thật sự là quá hạnh phúc, hạnh phúc giống như hư ảo. Thật sợ khi tỉnh lại, nam nhân sẽ không muốn mình nữa. Hoặc là sau khi về nhà, nam nhân sẽ chia tay mình. Chỉ là tưởng tượng một chút thôi cậu đã khổ sở đến thở không nổi, trái tim dường như muốn ngừng lại.
Nếu giờ khắc này chết đi, thì đủ loại thống khổ sau này cậu cũng không cần biết. Cậu chết ở trong thời điểm hạnh phúc nhất, quả thực là cái chết ý nghĩa.
Tỉnh tỉnh mê mê quen với nam nhân lâu như thế, mới nhận ra được mình yêu anh bao nhiêu.
Rời xa nam nhân, cậu thực sẽ chết.
Nam nhân tựa như thuốc độc, mà cậu đã sớm trúng độc nguy kịch.
...
Mấy ngày sau, để chăm sóc Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn hủy bỏ tất cả các kế hoạch đã định ra lúc trước, chỉ ở trong khách sạn suối nước nóng. Ban ngày ở trong phòng dùng trà, xem TV. Lưu Diệu Văn mua một ít sách cho Tống Á Hiên xem, chính mình thì thỉnh thoảng cũng lên mạng xử lý một chút việc công ty. Có đôi khi hai người cùng nhau tản bộ ở rừng cây gần đó, mua trái dừa ở xe bán hàng rong ven đường uống, mua chút mực xiên ăn.
Buổi tối thì tất nhiên là làm tình.
Từ bảy tám giờ làm tới tận mười hai giờ, đổi tư thế làm, mỗi đêm đều làm đến ý thức Tống Á Hiên mơ mơ hồ hồ, nhiều lần còn ngất xỉu đi. Có khi Tống Á Hiên còn đang trong mộng, đã bị ngón tay ở trước ngực, dưới thân gảy tỉnh, còn chưa ý thức được chuyện gì đã bị nam nhân chặn miệng sáp nhập tính cụ, kế tiếp chính là ở trong rung rung lắc lắc mà chậm rãi tỉnh lại. =))
Cậu cũng không biết thể lực của nam nhân sao lại kinh người như vậy, mỗi ngày làm đều giống như không biết mệt. Cậu tới đêm thứ hai là đã đến cực hạn, vài ngày sau đều phải dựa vào nam nhân dùng tay giúp, bằng không ngay cả bắn cũng bắn không được...
Tuy rằng thắt lưng đau đến sắp đứt, phía sau cũng sưng đến nóng đỏ lên, nhưng cậu thực sự thỏa mãn, giống như chiếm được toàn bộ nam nhân. Cam tâm tình nguyện, bị nam nhân bày ra các loại tư thế, đổi góc độ sáp nhập.
Đứa con trai Vua thép thương yêu nhất thì có là gì đâu. Hiện tại cậu chỉ là một người yêu nam nhân đến phát cuồng mà thôi.
Nam nhân hôn lên từng tấc từng tấc trên cơ thể cậu.
Từ ngón tay đến ngón chân, từ cái trán, khóe mắt, đôi môi, vành tai, đến cổ, xương quai xanh, đầu vú, sườn thắt lưng, rốn, rồi đến đùi trong, tính cụ, hai cái tiểu cầu, mông, cuối cùng đến tiểu huyệt. Mỗi một chỗ đều bị mút vào rồi lại bị lưỡi âu yếm. Tống Á Hiên muốn giãy giụa nhưng mỗi lần đều bị nam nhân giữ chặt, thậm chí còn dùng cà-vạt trói cậu lại, rồi mới tiếp tục màn hôn môi mắc cở chết người này.
Kết quả của việc làm tình liên tục chính là xương sống thắt lưng đau nhức, cả người vô lực, dấu hôn trải rộng toàn thân. Mấy chỗ quan trọng đều xanh tím, thắt lưng và mông cũng bị bóp đến đỏ lên. Hai điểm trước ngực vừa hồng vừa sưng, mẫn cảm đến không chịu được, chạm vào một chút thì toàn thân run lên. Nam nhân thực thích tư thế cưỡi lên người, lúc đó có thể thoả thích mút vào cổ cùng ngực cậu, làm cho nơi kia loang lổ một mảng hồng ngân...
Sau đó, vị khách bên cạnh chịu không nổi tiếng ồn liền đi tìm quản lý phàn nàn, quản lí không dám đắc tội Lưu Diệu Văn, không còn cách nào khác chỉ có thể đổi phòng cho khách. Cho đến khi bọn họ trả phòng, vị khách trọ cũng không biết hai người ở bên cạnh mỗi đêm đều ưm ưm a a rốt cuộc là ai. Mỗi ngày nhân viên phục vụ tới dọn phòng cũng mặt đỏ tim đập: phòng ngủ thường thường đều tràn ngập một cỗ hương vị tinh dịch nồng đậm, trên chăn mền cũng dính dịch trắng khả nghi, nhưng người thì luôn không còn ở đó... Nhân viên dọn phòng đương nhiên không biết, quản lí khách sạn đã được báo trước,vị này là ông trùm giới giải trí,cổ đông lớn nhất của Long Đằng, nếu hành trình cuộc sống bị tiết lộ ra ngoài, khách sạn này cũng không cần mở cửa nữa.
...
Trong mơ mơ hồ hồ, dường như có người vuốt ve mặt cậu.
Tống Á Hiên mở mắt, chỉ thấy nam nhân ăn mặc chỉnh tề mà nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cậu.
"Lâm... Lưu Diệu Văn?..."
"Dậy đi."
"Hmm..."
Bên ngoài có vẻ còn tối, Tống Á Hiên không biết nam nhân gọi cậu sớm như thế làm gì, nhưng vẫn nghe lời ngồi dậy. Mới vừa cử động cả người đau như bị vỡ nát. Nhớ tới tối qua nam nhân lại dùng biện pháp hạ lưu buộc cậu kêu "Ông xã", Tống Á Hiên không ngẩng đầu lên. Nam nhân rốt cuộc còn bao nhiêu thủ đoạn hạ lưu như vậy nữa?
Lưu Diệu Văn lấy áo ngắn tay mặc vào cho cậu, Tống Á Hiên vội vàng nói: "Em tự làm..."
Nam nhân lại hờ hững, lấy qua quần short, để cậu đi hai chân vào.
Chờ Tống Á Hiên đánh răng rửa mặt đi ra, trên chiếc bàn con đã đặt một phần trứng ốp lết nóng hổi, một dĩa bánh Tart trứng, một chén cháo yến mạch, còn có một trái dừa đã cắm ống hút.
"Ăn đi." Nam nhân nói ngắn gọn.
Mới sang sớm đã dựng đầu nhân viên khách sạn người ta dậy làm bữa sáng?... Hắn thật là...
Tống Á Hiên một bên oán thầm nhưng đáy lòng lại dâng lên cảm giác tê dại.
Chậm rãi ăn bữa sáng, rồi đi giày ra ngoài, nam nhân ở phía sau phủ thêm áo khoác dài của hắn cho cậu.
Thấy ánh mắt người yêu dò hỏi, Lưu Diệu Văn nói: "Buổi sáng bên ngoài rất lạnh."
Lúc này mới bốn năm giờ sáng, trời vẫn tối đen, vòm trời rải rác các ngôi sao. Không khí mang một chút ẩm ướt, lại có chút mát mẻ. Bốn phía yên tĩnh , ngay cả thanh âm côn trùng kêu cũng không có. Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn đi trên đường nhỏ, lá cây với cỏ ma xát đế giày tạo nên tiếng vang.
Trước cửa khách sạn đậu một chiếc Bentley (1)màu đen, Tống Á Hiên có chút kinh ngạc mà nhìn nam nhân, nam nhân lại vô cùng tự nhiên đi lên phía trước, lấy chìa khóa mở cửa xe.
"Lên đi."
Tống Á Hiên nghe lời ngồi vào xe, nam nhân liền khởi động xe chạy lên đường lớn.
Tống Á Hiên không biết nam nhân muốn dẫn cậu đi đâu. Cậu cũng không hỏi.
Nam nhân vẫn nhìn thẳng phía trước. Trong bóng tối hình dáng hắn thực kiên nghị, ngón tay thon dài khoác lên tay lái, tính cách trưởng thành lơ đãng toát ra.
Tống Á Hiên chỉ cảm thấy cậu mà nhìn nam nhân nhiều thêm một cái, sẽ càng yêu nam nhân nhiều hơn một chút.
Nam nhân dẫn cậu đi nơi nào cũng tốt, vô luận cùng trời cuối đất, cậu cũng sẽ không có dị nghị gì.
Quang cảnh dần rộng lớn hơn, một loạt cây dừa bên đường xẹt qua, bờ cát hiện ra trước mắt Tống Á Hiên.
Thì ra đây là một con đường ven biển, phía trước thì không biết đi đâu nhưng bên phải là bờ cát rộng lớn cùng đại dương mênh mông. Xa xa từng cơn sóng đập vào bờ, nổi lên lớp bọt trắng xóa.
Trên con đường rộng lớn vắng xe, chỉ có đèn đường đơn độc đứng lặng. Tống Á Hiên quay kiếng xe xuống, gió biển mằn mặn ẩm ướt thổi vào, thanh âm sóng biển đánh vào bờ dường như ở cạnh bên tai.
Ào ào... ào ào...
Nam nhân bỗng nhiên bắt lấy bàn tay cậu đang đặt trên đầu gối, mười ngón đan vào nhau.
Tống Á Hiên ngơ ngác quay lại, nam nhân lại không nói gì, cũng không có nhìn cậu.
Tống Á Hiên nhẹ nhàng cầm tay nam nhân, kéo cửa kính xe.
Âm thanh song biển biến mất, ngay cả đồng hồ cũng như dừng lại. Trong ý thức, cảm giác như chỉ có mình nam nhân.
Cậu thật hy vọng thời gian cứ dừng lại như vậy, để vẫn ở cạnh nam nhân. Đi đến vô cùng.
Sắc trời vẫn đang là màu xanh sẫm, nơi biển và trời đụng nhau lộ ra một tia sáng.
Mặt trời sắp mọc .
Phía trước hiện lên biển báo, đường ven biển sắp kết thúc. Giống như đã tới chân trời góc biển.
Lưu Diệu Văn giảm tốc độ xe, chậm rãi dừng cuối đường, tắt máy mở cửa xe, dắt tay Tống Á Hiên chậm rãi đi xuống bờ cát.
Chương 53
Trên bờ cát không một bóng người, hai người ngồi ở bờ biển lẳng lặng chờ đợi mặt trời mọc.
Bầu trời xa xa càng ngày càng hồng, bốn phía mây tía ánh sáng ngọc, bị nhuộm thành đủ loại màu sắc, vàng, cam, đỏ, thậm chí là tím. Mặt trời từng chút từng chút nhô lên mặt biển.
Nhưng Tống Á Hiên lại không hiểu sao mà cảm thấy ánh ban mai quá rực rỡ, đâm vào mắt làm cậu rơi lệ.
Tình yêu của bọn họ có phải cũng như thế hay không? Vừa ra ánh sáng sẽ chết.
Từ khi ở với nam nhân, cậu chẳng biết tại sao lại rất hay lo lắng, tựa như phụ nữ thời xưa, ngâm ca hát xướng chút phong hoa tuyết nguyệt phiền muộn.
Cậu không muốn như vậy, nhưng lại không khống chế được. Không ai dạy cậu ở trong tình yêu thì làm sao giữ vững bản thân, làm sao có thể tách ra.
Loại bất an không yên này có lẽ là tâm trạng khi rơi vào lưới tình.
Yêu quá sâu, lo sợ giây tiếp theo sẽ mất đi.
Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên vào ngực, cúi đầu hôn gò má ẩm ướt của cậu.
"Lại khóc cái gì? Sao giống con gái vậy?"
Tống Á Hiên lắc đầu.
"Hỏi em em lại không nói. Thật sự là không có biện pháp ép em."
Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên chặt hơn nữa, cánh tay siết lại thắt lưng người yêu.
"Thật muốn mang em đến một nơi không ai có thể tìm thấy, nhốt em ở đó."
"..."
"Cho em mỗi ngày đều chờ từ sớm đến tối, chờ anh đến ôm em."
Tống Á Hiên lắc đầu, nước mắt như pha lê rơi xuống.
Hiện tại chẳng lẽ không phải như vậy sao?
Giống như ý nghĩa tồn tại duy nhất của cậu, là bị nam nhân yêu, bị nam nhân ôm.
"Mặt trời mọc chỉ có vài phút thôi, đừng bỏ lỡ."
"Hmm..."
Sương mù hơi nước trong mắt Tống Á Hiên tan dần, trước mắt là một vầng mặt trời đỏ đã hoàn toàn nhảy ra khỏi mặt biển.
Cậu thật sự đã bỏ lỡ.
"Lưu Diệu Văn..."
"Ừm?"
"Anh có thể đừng làm xã hội đen không... Chỉ kinh doanh thôi?..."
Nam nhân lặng yên thật lâu mới đáp: "Không thể."
"..." Tống Á Hiên nhìn chân trời màu da cam ở xa xa. Mặc dù đã đoán trước được nhưng vẫn hơi hơi thất vọng.
Nam nhân lại chậm rãi mở miệng: "Đây là mệnh của anh."
"..."
"Anh sinh ra chính là xã hội đen. Vừa sinh ra đã được định sẵn. Không phải do anh."
"... Ừm."
Tống Á Hiên gật gật đầu, quyết định về sau sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Cậu nhắm mắt lại nghiêng đầu dựa vào vai nam nhân, cảm nhận ánh nắng ban mai không độ ấm của mặt trời.
Lưu Diệu Văn vẫn ngồi ôm Tống Á Hiên, không biết lúc nào thì ngày đã sáng.
Nam nhân ôm cậu đứng lên, đi qua bờ cát, ngồi vào trong xe.
Một tuần nghỉ lễ trôi qua rất nhanh. Đã sắp phải trở lại thế giới thật. Sắp về nhà, phải đi học, có Đàm Tấn, có cha mẹ, còn có bối cảnh của nam nhân, phức tạp, không biết là thế giới tốt đẹp hay tồi tệ.
Máy bay đang ở trên cao 30 nghìn feet, bay về hướng bắc.
30 000 feet = 9144 meters
Máy bay hạ cánh, nam nhân kéo cậu vào toilet, ở trong hung hăng hôn cậu một trận mới để cậu ra ngoài. Tống Á Hiên vừa ra cổng đã thấy được người đang lo lắng chờ đợi – Hà Vinh .
"Cậu chủ nhỏ! Cậu trở lại rồi!"
"Chú Hà, xảy ra chuyện gì vậy?"
Biểu tình Hà Vinh thực lo lắng, giúp Tống Á Hiên để hành lý vào cốp xe, rồi vội ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
"Cậu chủ nhỏ, trong nhà đã xảy ra chuyện, hình như ông chủ rất tức giận."
"Tai nạn sao? Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi không biết... Nhưng thấy ông chủ hôm nay vô cùng tức giận, bà chủ cũng đứng ngồi không yên."
"..."
Tống Á Hiên lo lắng mà nhìn từng tòa nhà xẹt qua, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm không tốt. Sẽ không phải là, chuyện của mình và Lưu Diệu Văn đã bị cha phát hiện chứ. Nhưng là không hợp lý... Trừ phi có người thông báo cho cha, chứ không sao cha biết được? ...
Không biết là do Hà Vinh chạy nhanh, hay là trong lòng Tống Á Hiên khẩn trương, con đường không tính là ngắn chỉ đi nửa tiếng thì đến nơi.
Đẩy cánh cửa đi vào, không khí trong nhà thật thấp.
Tần cha ngồi ở trên sofa, khuôn mặt kia quả thực so với đáy nồi còn muốn đen hơn. Tống Á Hiên nhất thời cảm thấy Lưu Diệu Văn thường ngày không biểu tình so với khuôn mặt này còn dịu dàng hơn. Đây cũng không phải là chuyện đùa, từ nhỏ đến lớn cha chưa từng nghiêm mặt với mình! Tần mẹ ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng. Trong phòng khách một người giúp việc cũng không có, có lẽ đã bị đuổi hết đi. Căn phòng yên tĩnh đến một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, Tống Á Hiên cảm thấy mình như là đang đứng ở cửa địa ngục.
Do dự một lúc lâu, Tống Á Hiên mới chậm rãi đi đến trước mặt cha, thấp giọng nói: "Ba ba, con đã về."
Tần cha cũng không nhìn cậu: "Đã về rồi ah? Đã đi chơi với ai?"
Giọng nói này quả thực làm cho Tống Á Hiên hết hồn, mẹ ngồi bên cạnh còn ra sức nháy mắt ra dấu cho mình, trong lòng Tống Á Hiên càng ngày càng sợ: "Bạn cùng lớp..."
"Tên họ là gì?"
"Ờm... Lý Tư Hàm." Bạn ngồi cùng bàn với cậu, đứng thứ 25 cả lớp.
Tần cha nghiêng thân về phía trước, hai tay đan lại đặt trên đầu gối: "Cha cho con một cơ hội nữa. Đã đi chơi với ai?"
Tống Á Hiên cảm thấy tay mình đang run rẩy, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh. Mẹ cậu đã cuống đến sắp khóc, luôn lắc đầu với cậu.
Trái tim Tống Á Hiên trùng xuống.
Chẳng lẽ cha thực sự đã biết...
Cậu không dám thừa nhận, lại không dám nói dối, đành phải đứng cúi đầu, trái tim đập điên cuồng, thở mạnh cũng không dám.
"Không có can đảm thừa nhận phải không? Vậy tự mình xem cái này đi!" Tần cha ném remote TV lên bàn trà.
Trong đầu Tống Á Hiên hiện lên vô số ý nghĩ, thậm chí sợ hãi trong TV là video cậu ngủ với nam nhân, cậu quả thực không thể tưởng tượng.
"Xem đi!"
Giọng nói của cha chưa bao giờ giận dữ như thế, Tống Á Hiên không dám cãi lời, run rẩy cầm remote, ấn mở.
TV chớp lên, trên màn ảnh hiện ra hình ảnh u ám.
Chương 54
Góc dưới bên phải màn hình hiển thị thời gian quay.
Một người cao lớn mang áo khoác đen ôm một người thấp hơn mang quần áo màu nhạt, từ cửa đi ra đến ghế phụ Chevrolet, mới buông người nhỏ ra. Người nhỏ ngồi vào xe, người cao lớn còn đưa tay cài seatbelt vào mới đóng cửa, vòng qua bên kia lên xe.
Mặc dù ống kính đã zoom rất gần, nhưng bởi vì trời tối, bãi đậu xe lại không đủ ánh sáng, mặt người nhìn cũng không rõ ràng.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
Trong nháy mắt đó cả người Tống Á Hiên lạnh đi, như rơi vào hầm băng.
Người khác có lẽ không nhìn ra người nhỏ bé kia là ai, nhưng là cha mẹ, cho dù hóa thành tro cũng biết.
Dáng người kia, quần áo, kiểu tóc, khuôn mặt nghiêng kia, không phải là Tống Á Hiên cậu thì là ai.
Tiếp theo ống kính đặc tả biển số xe, rồi bị khoanh một vòng tròn đỏ, bên cạnh hé ra ảnh chụp, trên ảnh chụp là giấy phép lái xe, biển số cùng với tên chủ xe: Lưu Diệu Văn.
Rõ ràng đây là một băng ghi hình đã qua chỉnh sửa.
Bỗng nhiên băng ghi hình chạy nhanh hơn, những hình ảnh nhảy qua đến nửa tiếng sau, lại khôi phục tốc độ bình thường.
Một người đàn ông mang nón, trên người là đồng phục cảnh sát đến gần ghế lái, gõ cửa, như là nói với chủ xe mấy câu rồi vội rời đi.
Xe cuối cùng cũng rời đi, băng ghi hình hiển thị thời đã là hơn một tiếng sau.
Tiếp theo màn hình nhấp nháy nhảy tới một cảnh khác.
Một người đàn ông mang đồng phục cảnh sát bị trói gô trên ghế, một thanh âm hỏi: "Trong chiếc xe vừa rồi có ai?"
Tiếng nói run rẩy : "Hai... Hai người thanh niên !"
"Thấy rõ mặt không?"
"Trong xe không bật đèn... Không thấy rõ..."
"Hai người kia đang làm gì?"
"Làm... làm..."
"Làm cái gì?!" Một roi quất xuống.
Người đàn ông hét thảm một tiếng, tê tâm liệt phế mà kêu lên: "Làm tình! Bọn họ đang làm tình!"
"Hai người bọn họ đều là nam, nam với nam làm sao làm tình?"
"Tôi thật không có gạt mấy người! Bọn họ thật sự đang làm tình! Người ở trên rõ ràng không có mặc quần áo, nằm sấp trên người kia! Trong xe đều là mùi tinh dịch!"
Màn hình bỗng nhiên lại chớp nháy. Lần này hiển thị 12 giờ trưa, trên sân thượng trường học. Cậu với Lưu Diệu Văn ngồi dưới đất ăn cơm trưa. Đang ăn, Lưu Diệu Văn quay sang hôn cậu một cái.
Ống kính zoom lại gần, ánh sáng rất tốt. Cho dù còn chút mờ, cũng không khó khăn để nhận ra.
Tống Á Hiên đã không còn cảm thấy xấu hổ .
Cậu chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Những chuyện của cậu với nam nhân, cứ như vậy lấy loại phương thức bỉ ổi này phơi bày trước mặt cha mẹ.
Sắc mặt Tống Á Hiên trắng bệch, cả người rét run, tay chân đều run rẩy.
Trong TV vẫn còn tiếp tục chiếu, mỗi tuần vừa đến giữa trưa thứ sáu, cậu cùng nam nhân lại ăn cơm trên sân thượng, nam nhân hôn cậu.
Còn có buổi tối cậu không có ở trường, sau tự học buổi tối thì tới cửa trường học, lên một chiếc Chevrolet biển số giống như trên giấy phép lái xe. Chevrolet chạy đến biệt thự cao cấp của nam nhân ở trung tâm thành phố. Buổi sáng cũng là chiếc xe này đưa cậu tới trường, cậu từ trong xe bước xuống rồi lên lớp học.
Rõ ràng việc quay phim đã được mưu tính trước.
Hơn nữa đã trải qua biên tập cắt ghép tỉ mỉ, người xem không thể không nhìn ra quan hệ của cậu với nam nhân.
DVD cuối cùng cũng kết thúc, màn hình chớp một cái, lại trờ về hình ảnh khởi động.
Tống Á Hiên đứng thẳng bất động không dám nói lời nào, cũng không dám quay đầu lại. Trong phòng khách vô cùng im lặng.
Cậu ngay cả can đảm quỳ xuống nhận sai cũng không có. Đây không phải nhận sai là có thể giải quyết.
Cậu không biết làm thế nào để kết thúc chuyện này.
Ở cùng với nam nhân quá hạnh phúc, hạnh phúc đến ngay cả sau này bị phát hiện nên xử lý làm sao cũng chưa từng nghĩ qua. Cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị phát hiện bằng cách này.
Làm ra một việc tai tiếng như thế, cha cũng đã năm sáu chục tuổi, sẽ buồn nhiều hơn nữa.
Lưu Diệu Văn thì sao?... Hắn có biết không?...
"Mày còn cái gì muốn giải thích không."
Thanh âm bao hàm tức giận của cha già từ phía sau truyền đến, Tống Á Hiên lập tức xoay người quỳ gối trước mặt cha, đầu gối đụng tới mặt đất, lạnh đến thấu tim.
Còn có gì để giải thích.
Chứng cớ rành rành ra đó, ván đã đóng thuyền. Có lẽ thẳng thắn còn có thể được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt.
"Có phải đầu óc mày bị nước vào hay không? Hả?! Mười sáu năm ngoan ngoãn nghe lời, trưởng thành rồi lại muốn phản nghịch phải không?!"
Mẹ ở một bên vẫn lau nước mắt. Tống Á Hiên cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chậm rãi rịn ra trên trán.
"Đã dặn mày đừng lui tới với nó. Giỏi lắm! Mày bằng mặt không bằng lòng, lui tới với nó không nói, còn làm ra việc như thế này!"
"Nếu là mày trưởng thành có nhu cầu chuyện kia, nói với ba một tiếng là được, ba không phản đối mày yêu đương. Kết quả thì sao? Chạy đi quấn với một thằng con trai, còn là đứa con riêng kia! Mày thật sự không thấy xấu hổ à?!"
"Còn lừa gạt tao nói muốn trọ ở trường, ở nơi nào? Chạy đến trên giường người ta luôn rồi! Thằng nhóc Đàm Tấn còn giúp mày lừa gạt tao, thật sự là huynh đệ tình thâm, giúp bạn không tiếc cả mạng sống mà! Ở bãi đậu xe công cộng cũng dám làm cái loại chuyện đó, mày còn có liêm sỉ hay không?! Mày có phải là con tao không?!"
Tần cha tức giận dồn nén cả một ngày đều xông lên, nói xong còn định tát Tống Á Hiên một cái, Tần mẹ vội bổ nhào lên ôm lấy cánh tay ông.
"Ông ơi! Có gì từ từ nói chuyện!"
"Nói? Còn nói cái gì nữa?! Cái đĩa này cũng được gửi tới đây rồi, không biết trong tay người ta còn có...có video trên giường của mày hay không! Cái đó mới gọi là phấn khích!"
"Lão gia! Ông đang nói cái gì vậy! Hiện tại ông mắng con cũng không làm gì được, nhanh nghĩ cách làm sao giải quyết việc này đi!"
"Giải quyết? Còn có thể giải quyết làm sao? Lập tức cắt đứt quan hệ, vĩnh viễn không quan tâm đến! Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, mặt mũi Tống gia đều bị mày làm mất hết!"
Cắt đứt quan hệ, vĩnh viễn không quan tâm đến.
Cuối cùng cũng nói đến câu này...
Cha tức giận như thế, là cậu không đúng. Nhưng cậu không có cách nào chia tay với nam nhân.
Chia tay nam nhân, tựa như dùng dao cắt đi một miếng thịt trong lòng, đau đến trái tim cậu cũng co rút.
"Lập tức gọi điện thoại cho cái thằng vô liêm sỉ kia, nói cho nó biết mày muốn cắt đứt quan hệ với nó! Nếu mày không có mặt mũi nói, tao nói!"
Tống Á Hiên quỳ không nhúc nhích.
"Sao vậy? Mày còn muốn cứng đầu cứng cổ à!"
"Lão gia! Xin ông bớt giận!"
Tần mẹ để Tần cha ngồi lên sofa, lại nhanh nói với Tống Á Hiên: "Con trai ngoan, con nhanh nhận sai với ba con đi. Cái loại người đó không nên lui tới, con xem con làm cho ba con tức giận đến thế, cơm trưa cũng chưa ăn..."
Tần mẹ lải nhải một đống, Tống Á Hiên chỉ chậm rãi mà kiên định lắc đầu.
Tần mẹ gấp đến độ sắp khóc: "Ôi! Con đứa nhỏ chết bầm này, sao lại không biết phân biệt phải trái..."
"Con thương anh ấy."
Vừa dứt lời, Tần cha đã quăng một cái tát lên mặt Tống Á Hiên.
Chương 55
"Mày không biết liêm sỉ!" Tần cha phẫn nộ đứng lên, máu xông lên não, ngay cả đứng cũng không vững, còn muốn tát thêm một cái. Tần mẹ khóc bổ nhào lên kéo Tần cha xuống sofa, kêu: "Lão gia! Lão gia!" Tần cha giãy giụa , hai người như là đang ẩu đả. Một cái tát kia đánh đến cả má trái Tống Á Hiên đều đỏ, còn lưu lại bốn dấu tay, cậu lại vẫn quỳ bất động.
Tần mẹ quay đầu khóc nói với Tống Á Hiên: "Con đứa nhỏ hư đốn này sao lại không hiểu chuyện như thế! Nhìn xem ba con tức giận đến thế! Người kia quan trọng đến như vậy sao?"
Tống Á Hiên cúi đầu, thanh âm không lớn lại vô cùng kiên định: "Quan trọng..."
Lời này không thể nghi ngờ là càng thêm chọc giận Tần cha."Bà tránh ra cho tôi! Hôm nay tôi sẽ đánh chết đứa con không biết liêm xỉ này!"
Tần mẹ gấp đến độ kêu lớn lên: "Quản gia! Quản gia mau tới mang cậu chủ đi!"
Cửa phòng người hầu ở lầu một đột nhiên mở ra, quản gia đầu đầy mồ hôi chạy đến.
"Bà đừng bao che cho nó! Hôm nay tôi sẽ đánh chết nó!"
"Ông còn đứng đó làm gì nữa?! Còn không mau đưa cậu chủ đi?! Ông muốn nhìn nó bị đánh chết có phải hay không?!"
Quản gia đầu đầy mồ hôi mà muốn nâng Tống Á Hiên dậy, Tống Á Hiên lại cố ý quỳ không chịu đứng lên, Tần mẹ lo lắng muốn chết: "Có cái gì muốn nói thì để cho ba con nguôi giận rồi nói tiếp! Con đứa nhỏ chết bầm này! Muốn tức chết ba con phải không!"
Nghe được một câu cuối cùng, trong lòng Tống Á Hiên khẽ động. Do dự một chút, đứng dậy. Quản gia lập tức túm Tống Á Hiên chạy té khói lên lầu hai.
Tần cha là nho thương*, bình thường đều cười tủm tỉm rất hòa ái. Nhưng như vậy lại ứng với câu cách ngôn kia, người bình thường càng hòa ái, lúc nổi giận lên cũng rất đáng sợ.
*Người làm ăn chính đáng
Lúc Tống Á Hiên lên cầu thang, vẫn cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, đụng đến tay vịn khắc hoa cũng là một mảnh lạnh lẽo.
Cậu cũng không biết là tay mình lạnh hơn, hay là tay vịn khắc hoa lạnh hơn.
Quản gia đẩy cậu vào phòng ngủ rồi vội đóng cửa lại, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm lách cách, Tống Á Hiên mới ý thức được cửa bị khóa trái.
Cậu chợt nhớ tới di động của mình còn ở trong túi sách, mà túi sách cùng hành lý đều để trong phòng khách. Hiện tại cậu xem như hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không thể cho nam nhân biết tin tức quan hệ hai người bị phơi bày ra ánh sáng, ngay cả cầu viện Đàm Tấn cũng không được.
Cậu nên giải thích làm sao với cha quan hệ của mình với nam nhân đây? Kết quả sẽ lại như thế nào?
Chẳng lẽ đi H đảo du lịch, thật là lần cuồng hoan cuối cùng?
Bỗng nhiên trong phòng tối sầm lại, Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn thì ra là mây đen che mặt trời.
Tuy rằng tình thế hiện tại không tốt, cha cũng rất tức giận, nhưng sau khi sợ hãi do sự việc bị phát hiện qua đi, trong lòng Tống Á Hiên lại thật bình tĩnh.
Tuy rằng kết cục không khó để đoán nhưng Tống Á Hiên không có nửa điểm do dự. Mong muốn sống chung với nam nhân, chưa từng kiên định như thế bao giờ.
Cậu sống mười sáu năm, đều dựa theo kỳ vọng của cha mẹ mà sống, cố gắng học tập, cố gắng trong cuộc thi, học Piano, cố gắng đóng vai học sinh tốt, là đứa con ngoan.
Hiện tại cuộc sống của cậu bị rót vào màu sắc mới. Muốn cậu chia tay với Lưu Diệu Văn, cậu làm không được.
Tuy rằng cậu ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng cũng không có nghĩa là cậu yếu đuối, không có chủ kiến.
Nghe nói người đang bị áp lực nặng nề sẽ đặc biệt có ý chí chiến đấu, kỳ thật cũng giống như tình yêu.
Người khác càng không vừa mắt, càng phản đối nhiều , đương sự ngược lại càng kiên định.
***
Lưu Diệu Văn theo lời Văn Thanh chuyển đạt chỉ thị, lúc đi vào thư phòng Lâm Nhất Huy, ông già đang xem DVD. Ông ngồi trên ghế xoay da thật, tay trái bưng chén trà, tay phải cầm remote, tựa như đang xem một bộ phim, nhàn nhã tự nhiên.
Lưu Diệu Văn đứng xem một lúc thì đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Lâm Nhất Huy lại không gấp chút nào xem đến giây cuối cùng, đến khi nhảy về hình ảnh khởi động mới xoay người lại, đặt chén trà lên bàn, chậm rãi nói: "Đi H đảo chơi với cậu út Tống gia có vui vẻ không?"
"Vui vẻ."
"Thật không nghĩ tới con lại có loại khẩu vị này."
"..." Thái độ của ông già như đang nói ra suy nghĩ của mình.
"Thật ra con ra ngoài chơi đàn ông hay phụ nữ, ta đều không có ý kiến."
"Nếu con tùy tiện ra ngoài một đêm, bao một con điếm hay minh tinh dưới quyền cũng không sao. Nhưng làm thế nào mà con đã muốn chơi đến trên người cậu út Tống gia rồi? Có thể chơi được công tử nhà giàu thân thể nhỏ nhắn da thịt non mềm cũng có cảm giác thành tựu, vấn đề là con chơi xong rồi chùi mép không sạch. Chúng ta với Tống gia nước sông không phạm nước giếng, không oán không cừu, bị con quậy lên như thế, sau này người ta vừa thấy việc buôn bán của chúng ta sẽ muốn phá thì xử lý làm sao?"
"May mắn cái đĩa này là gửi đến cho ta chứ không phải gửi vào trong bang. Nếu việc này truyền ra ngoài, có lẽ anh em trong bang sẽ cảm thấy rất phức tạp, sẽ lo lắng cho an nguy của cái mông (=))))). Nơi này không thể phóng khoáng như nước Mỹ, một người đồng tính luyến ái làm đại ca, trong lòng các anh em hơn phân nửa sẽ hoang mang khó chịu."
"Hơn nữa, một đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh như vậy thì có gì thú vị. Không đáng vì nó mà bỏ lỡ tiền đồ tương lai. Có phải không?"
Lâm Nhất Huy nói đến uyển chuyển, giống như ông không thèm để ý, kỳ thật lại lấy địa vị trong bang ra uy hiếp Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn đương nhiên sẽ không thể không nghe ra.
Tuy rằng Đông khu Tây khu dưới tay hắn đều kinh doanh rất tốt, các anh em cũng rất trung thành với hắn, nhưng miễn là một ngày thực quyền còn nằm trong tay Lâm Nhất Huy, nói bỏ hắn thì có thể loại bỏ hắn. Huống chi bên nguyên lão cùng Tô Diêu đều đứng ở phe đối lập. Hắn mặc dù là ông trùm giải trí, nhưng trong vẫn đề này, quyền chủ động trong tay hắn cũng không phải rất lớn.
Công ty cổ phần có thể dùng tiền mua được. Nhưng quyền lực băng đảng thì không được.
Nếu không những người giàu đều trở thành đại ca hắc đạo hết rồi.
"Gần đây con đầu tư điện ảnh ta đã xem qua, cũng không tệ lắm. Cậu diễn viên chính kia nhỏ nhắn trắng trẻo, con gái bây giờ đều thích như vậy, rất có tiền đồ phát triển, có thể nâng đỡ thì nâng cậu ta."
Cuối cùng còn sợ Lưu Diệu Văn nghe không hiểu ý ông, lại bồi thêm một câu: "Nếu con thật sự thích loại đó, cậu diễn viên kia không phải rất hợp khẩu vị con sao? Chơi chán thì đổi người khác là được, cũng không cần chịu trách nhiệm. Nó lên giường của con, con nâng đỡ nó, theo nhu cầu thôi."
Lúc Lưu Diệu Văn đi xuống cầu thang, Lâm Trinh đang ngồi ở trên sofa hút thuốc. Thấy hắn xuống dưới , dùng ngón trỏ với ngón giữa kẹp thuốc, ở trong gạt tàn gõ nhẹ một chút, nói: "DVD coi được không?"
"Cô đã tốn tâm tư tìm người quay phim như vậy, đương nhiên là đẹp. Còn có đồ tốt nào không thì cho tôi một phần?"
Lâm Trinh ha ha cười: "Anh nói cảnh trên giường à? Nói thật cho anh biết, không có đâu. Nếu anh muốn xem, chỉ có thể tự mình quay thôi. Ah ~ chẳng lẽ là tiểu tình nhân của anh da mặt mỏng, không muốn?"
"Ừ."
Lâm Trinh như là nghe được cái gì buồn cười lắm, cười đến chảy cả nước mắt: "Thật là ngây thơ na? Ha ha... Vậy là không có biện pháp rồi..."
Tuy rằng Lưu Diệu Văn rất muốn đi tới xé rách khuôn mặt thối nát kia ra, nhưng trên mặt vẫn một mực gió ngừng mây lặng mà nói: "Có việc đi trước."
Lâm Trinh nhún nhún vai: "Bye... Anh trai..."
Lưu Diệu Văn mặt vô biểu tình mà lên xe, Văn Thanh chở hắn về nhà, sắc mặt như thường chào vú Trương, rồi mới lên lầu vào phòng ngủ.
Sau đó đấm một đấm lên tường.
Chương 56
Tống Á Hiên ở bên giường ngồi thật lâu, ngồi đến khi mặt trời cũng ngả về tây, nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào, như là dát lên mặt cậu một lớp vàng.
Cửa truyền đến thanh âm chìa khóa cắm vào ổ khóa, Tống Á Hiên chậm rãi quay đầu lại, ngồi lâu quá, ngay cả cổ cũng có chút cứng ngắc.
Tần mẹ một bên gạt lệ đi vào, đôi mắt đều đỏ, tóc cũng xõa ra bốn phía, như là mới vừa đánh nhau xong.
Tần mẹ vừa thấy vết ngón tay trên mặt Tống Á Hiên, thì nhịn không được khóc thành tiếng: "Con trai, con nói con ngốc không! Vì một nam nhân như vậy mà quậy trong nhà thành thế này..."
Như là bị cuốn theo, phòng tuyến Tống Á Hiên vất vả chống đỡ một ngày trong khoảnh khắc hỏng mất, nước mắt cũng chảy xuống."Mẹ..."
Tần mẹ cầm tay Tống Á Hiên, mới phát hiện tay cậu lạnh như băng, vội dùng tay bao lấy rồi chà xát chà xát: "Con trai ngốc, sao lạnh vậy con cũng không biết mở điều hòa... Mau cho mẹ xem, ba của con đánh một cái tát này cũng thật nặng. Con cũng thật là, cũng không biết tránh một chút, ba con đang nổi nóng, con còn muốn cương với ông ấy..."
Tần mẹ nói liên miên cằn nhằn, lại vội mở điều hòa lên, chỉnh đến độ nóng nhất.
Trên đời này, vô luận người con là tốt là xấu, là tổng thống hay là nông dân, người yêu thương mình nhất, cũng chỉ có mẹ.
"Con trai ngoan, nghe mẹ nói, mẹ sẽ không hại con, nhanh chia tay với nó đi, các con không có tương lại đâu, thật sự..."
Tống Á Hiên ngậm lệ lắc đầu: "Mẹ... Con thương anh ấy..."
"Con đứa nhỏ ngốc này, nói cái gì mà yêu hay không yêu ... Có phải nó ép buộc con hay không?"
"Không phải..."
"Con không cần bao che cho nó, mẹ biết xã hội đen đều thích ép người."
Tống Á Hiên vẫn lắc đầu.
Cho dù ban đầu là nam nhân bắt buộc cậu, muốn sống chung với cậu, thậm chí còn cường ôm cậu, nhưng tất cả những điều đó đều không còn quan trọng nữa.
Yêu nam nhân, cậu là tự nguyện rơi vào tay giặc.
Tần mẹ thấy thật sự không thể hỏi ra, lại bắt đầu cởi quần áo Tống Á Hiên.
"Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy..."
"Mẹ phải xem nó có khi dễ con hay không..."
Không nghĩ tới sức lực của Tần mẹ lại lớn như vậy, Tống Á Hiên ra sức giãy giụa ngăn cản nhưng cổ áo sơmi nhanh chóng bị mở ra, lộ ra lồng ngực loang lổ dấu hôn, có nhiều chỗ thậm chí còn có máu ứ đọng.
Đồng tử Tần mẹ phóng đại, biểu tình như trời sập xuống : "Con trai... Con lên giường với nó?..."
"..."
"Có phải nó cường bạo con hay không? Có phải hay không?"
"... Không phải."
Tần mẹ run rẩy ngón tay mà cởi bỏ quần áo, ánh vào mắt tất cả đều là dấu hôn xanh tím, nông sâu không đồng nhất, nhìn thấy ghê người.
"Con đi du lịch với nó là muốn làm chuyện đó? Cùng nó lên giường?"
"Mẹ..."
Làm mẹ giận thành như vậy, Tống Á Hiên nói không nên lời, chỉ có thể mặc cho Tần mẹ đem quần cũng cởi xuống, dấu vết ở đùi trong so với ngực càng mãnh liệt hơn, ngay cả dấu răng cũng có. Tần mẹ nhìn thấy hết hồn, quả thực không thể tưởng tượng được tình ái kịch liệt thế nào mới có thể lưu lại dấu vết như vậy.
Bà bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: "Nhất định là nó cường bạo con, mẹ đi tìm nó!"
"Không đúng không đúng..." Tống Á Hiên vội vàng túm tay áo mẹ cậu, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất: "Là con tự nguyện ..."
Tần mẹ lập tức trừng lớn mắt, tơ máu hồng hồng càng thêm rõ ràng : "Con trai à! Con đang nói cái gì vậy!"
"Con là tự nguyện . Ở cùng anh ấy, bị anh ấy ôm, đều là con tự nguyện."
"Con! Con..." Tần mẹ run rẩy giơ tay muốn đánh cậu, nhưng nhìn Tống Á Hiên chảy nước mắt, má trái còn một mảng đỏ bừng cũng đã sưng lên, lại không xuống tay được, vô lực mà ngồi ở mép giường, tức giận lại thương tâm mà lau nước mắt.
Tống Á Hiên quỳ gối trước mặt mẹ: "Mẹ... Con trai bất hiếu... Nhưng con thật sự thương anh ấy, không muốn tách khỏi anh ấy..."
Tần mẹ thương tâm lại bất đắc dĩ mà ôm đầu Tống Á Hiên: "Con trai ngốc... Mẹ còn tưởng rằng con chỉ nói chuyện yêu yêu đương đương với nó một chút thì xong rồi, không nghĩ tới con ngốc đến ngay cả thân thể cũng cho đi... Con sao không biết tốt xấu như vậy... Không nên đi con đường này..."
"Mẹ..."
"Con cho là tình yêu đáng giá mấy đồng tiền? Hả? ... Con căn bản chưa từng yêu ai, đối phương chỉ sợ đã là tay già đời tình trường đi? Nói cái gì đả động con nhất, tặng quà gì thì lãng mạn nhất, chắc chắn đều đã rất thành thạo rồi."
"..."
"Loại này mẹ đã thấy nhiều ... Con cháu nhà giàu xã hội thượng lưu, chơi phụ nữ chán rồi thì đi chơi đàn ông, gặp dịp thì chơi trò 'ái dục tình thâm', làm cho con yêu nó khăng khăng một mực, chơi chán rồi thì đá. Con ở một bên thương tâm muốn chết, đòi sống đòi chết, người ta thì đã sớm trái ôm phải ấp, đã quên con là ai. Ai mà không có mấy chuyện tình sử? Ai sẽ thật sự yêu ai đâu?..."
"Mẹ..."
"Đứa con riêng kia, con cho nó là kẻ đầu đường xó chợ, trong sạch tốt lành gì đó sao? Nó bây giờ là cổ đông lớn nhất Long Đằng, minh tinh dưới tay vô số kể, ai mà không muốn trèo lên giường nó a? Xếp hàng chắc cũng đã xếp đến sân bay rồi! Những minh tinh đó đều là thủ đoạn đầy mình, nếu con không có miếng bối cảnh Tống gia này, đã sớm bị người ta đè chết. Con nói con như vậy, có thể được cưng chiều bao lâu đây? Mẹ biết con luôn ngoan ngoãn, nhưng con chỉ cần đùa giỡn nó một chút, hay là làm chuyện đâm sau lưng nó thử xem, chỉ sợ nó đá con còn không kịp."
"Cho dù bây giờ nó thực sự thích con, con cho là có thể duy trì bao lâu? Con là con trai, nó không có cách nào đưa con đi những dịp trước mặt công chúng, thời điểm cần thiết còn phải tìm phụ nữ làm bia đỡ đạn. Con không thể sinh đứa nhỏ cho nó, nó có thể không có người thừa kế sao? Lại nói, tuổi con càng lớn, tình yêu sẽ giảm đi, đó là chuyện sớm hay muộn. Người như nó vậy, bên cạnh căn bản không thiếu trai gái."
"Con còn nhỏ như vậy, mẹ biết. Mẹ lúc trước đây cũng như thế, có cô gái nào không mơ mộng đâu. Ba mẹ là muốn tốt cho con, tình yêu của tuổi các con là tinh khiết, nhưng là tới nhanh đi cũng nhanh. Các bạn của mẹ này, không ai có chồng là mối tình đầu tình cả. Các con mới từng ấy tuổi đầu, sau này sẽ còn gặp nhiều người, không phải chuyện gì quá lớn..."
Tống Á Hiên muốn biện bạch, nói nam nhân là thật lòng thương cậu. Nhưng nghe mẹ nói liên miên một buổi, vẫn là nuốt xuống.
Cậu biết mẹ cậu nói đều đúng, là người kinh nghiệm từng trải, nhưng trực giác cậu cảm thấy nam nhân hẳn là không phải như vậy. Buổi tối nam nhân đều ở với cậu, còn không cho người khác gọi điện thoại đến, nào có hai lòng? Cậu biết tặng hoa gì đó đều là những kỹ xảo nhỏ, nhưng nam nhân mua cho cậu Piano hơn triệu, nửa đêm còn ở dưới lầu ký túc xá chờ cậu, chẳng lẽ còn không tính là thương cậu? Vậy muốn như thế nào mới coi là yêu? Mới có thể tin tưởng tình yêu?
Tần mẹ thấy Tống Á Hiên không nói một lời, nhưng vẻ mặt vẫn kiên quyết, thở dài gạt lệ nói: "Con trai ngốc, mặc kệ con nghĩ sao, hiện tại con chẳng phân biệt được phải trái. Ba của con vốn đã tính toán đưa con ra nước ngoài, việc này đã quyết, ông ấy chỉ hận không thể sáng ngày mai liền tiễn con đi."
Tống Á Hiên lúc này mới ý thức được chuyện lớn: "Ra nước ngoài?"
"Đúng vậy. Ba của con cho dù dùng tất cả thủ đoạn cũng sẽ cho tách con khỏi nam nhân kia. Con muốn dùng cái gì đấu với ba con đây?"
"..."
"Nghe mẹ nó nói, đau dài không bằng đau ngắn, chia tay đi. Chẳng lẽ người kia sẽ theo con ra nước ngoài sao? Nó đi làm gì? Đến lúc đó con sẽ học một năm trung học, rồi bốn năm đại học, nói không chừng còn hai năm nghiên cứu sinh, dù tình cảm có sâu hơn cũng sớm ra đảo Java* rồi."
*Java là đảo chính của Indonesia, mà Indonesia xa Trung Quốc cỡ nào thì mấy nàng cũng biết rồi ^_^
"..."
"Con đường của con còn dài, sớm đem mình treo cổ lên một thân cây làm gì a..."
Tần mẹ vẫn khuyên đến khi quản gia đưa cơm vào, Tống Á Hiên cũng không nói gì.
Buổi tối, lần đầu tiên Tống Á Hiên mất ngủ.
Cho dù những điều mẹ cậu nói đều đúng, cậu vẫn muốn tin tưởng nam nhân. Cho dù cha muốn dùng thủ đoạn cứng rắn, cậu cũng không đáp ứng. Bây giờ còn chưa tới ngày ra nước ngoài, có lẽ vẫn còn cơ hội để xoay chuyển. Không biết cậu chạy trốn tới chỗ nam nhân được không? Nói như vậy, nam nhân sẽ đối đầu với cha ...
Tống Á Hiên mở mắt nằm trên giường, vẫn thao thức đến khi bầu trời phía đông hửng sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top