Chương 46-49
Chương 46
Trong mơ mơ hồ hồ hình như có người gảy tóc trên trán cậu, Tống Á Hiên cố sức mà chậm rãi mở to mắt, ánh vào mi mắt là ngũ quan lạnh lùng của nam nhân, đôi mắt kỳ dị mang một chút ôn nhu. Muốn nam nhân dịu dàng âu yếm là không có khả năng, nhưng lúc nam nhân nhìn cậu mặt mày cũng thoáng ôn hòa một ít, chỉ một chút vậy thôi đã làm cho cậu thực thích.
Tống Á Hiên nắm chăn, mắt nhìn nam nhân lại ngượng ngùng, rũ mi nói: "Chào buổi sáng..."
"Ừm."
Nam nhân nói xong thì vẫn không nhúc nhích, như thể đang còn nhìn cậu. Tống Á Hiên vô cùng xấu hổ, cả người đều muốn lui vào trong chăn. Vừa động một chút cả người đều đau rầm rĩ, từ thân thể đến đầu ngón tay như bị mất đi khí lực, nơi phía sau bị sử dụng quá độ đã nóng lên, nhưng toàn thân đều khô mát, hiển nhiên đã được nam nhân tắm cho.
Tính tình nam nhân tuy xấu, nhưng mỗi lần làm xong đều nhất định sẽ tắm rửa cho cậu, đem gì đó lấy ra. Cũng chưa từng có thói quen hư hỏng dừng ở trong thân thể cậu ngủ. Dựa vào một đặc điểm này của nam nhân, tuy rằng mỗi lần sau khi xong việc Tống Á Hiên đều cảm thấy tiểu huyệt sưng đỏ nóng lên, vô cùng khó chịu, nhưng cũng chưa bị đau bụng lần nào.
"Ngủ tiếp một lát đi." Lưu Diệu Văn nói cũng nằm vào ổ chăn, ôm Tống Á Hiên vào ngực.
Trong ngực nam nhân ấm áp lại kiên cố, Tống Á Hiên vùi mình trong vòng tay nam nhân, cảm thấy chưa bao giờ an toàn như lúc này, giống như hết thảy sóng gió nam nhân đều sẽ thay cậu ngăn cản.
Mỗi tuần hai buổi tối Tống Á Hiên đều sẽ về nhà ở, hai người rất ít khi có cơ hội trải qua buổi sáng cuối tuần, bầu không khí dịu dàng sau quan hệ như vậy. Ánh nắng mùa xuân ấm áp xuyên qua bức màn chiếu vào phòng, không gian ấm áp và yên tĩnh, hai người đều lẳng lặng hưởng thụ giờ phút này.
"Anh... cánh tay anh khỏi hẳn chưa?" Ngày hôm qua bị nam nhân làm đến thần trí mơ hồ, ngay cả vết thương của nam nhân cũng quên, Tống Á Hiên ảo não cắn môi.
"Chút tổn thương ấy không tính là gì." Lúc nam nhân nói chuyện, lồng ngực rung rung, run rẩy rất nhỏ truyền đến trên người Tống Á Hiên, làm cho cậu cảm thấy như là bị cù lét.
"Ưm..." Tống Á Hiên do dự trong chốc lát, cố lấy dũng khí hỏi: "Cái Piano kia... Rốt cuộc anh tốn bao nhiêu tiền?" Đồng hồ có thể không quan tâm, di động có thể không kể đến, nhiều nhất cũng chỉ mấy chục ngàn thôi, nhưng Piano thì không được.
"Không phải anh đã nói là đừng quan tâm sao?" Lưu Diệu Văn vắt lông mày.
"Không được... Cái này rất đắt tiền... Không phải là anh tham ô công quỹ chứ?"
Nam nhân bật cười: "Sao có thể như vậy? Ông xã em ngay cả mấy triệu cũng không có nổi sao?"
"..." Quả nhiên là mấy triệu... Đã biết giá cả, trong lòng lại không thoải mái, sớm biết vậy còn không bằng đừng hỏi...
"Được rồi, được rồi, mấy triệu cũng chỉ bằng một chiếc xe thể thao thôi, đừng nghĩ nhiều về nó làm gì"
"..."
Tống Á Hiên không thèm nói nữa, yên lặng dán mặt vào ngực nam nhân.
"Anh còn chưa có hỏi em. Tối hôm qua em khóc cái gì?"
"Làm gì có..."
"Đừng giả bộ với anh."
"Chỉ là... có chút chịu không nổi... Chảy nước mắt một chút... phản ứng tự nhiên thôi..."
"Chịu không nổi? Bị anh làm chịu không nổi ? Hửm?"
"..." Tống Á Hiên biết mặt mình nhất định đã nóng lên.
"Quên đi, em không muốn nói anh cũng không ép em."
"Ừm..." Tống Á Hiên nhìn đồng hồ tay một chút, "Tin tức tài chính kinh tế buổi sáng đã phát sóng rồi..." Bắt đầu từ khi nào thì cậu biết chính xác giờ chiếu tin tức tài chính sáng trưa tối? ...
"Không xem, ngủ thêm một lát đi."
"Em ngủ đủ rồi, thật đó..."
Tống Á Hiên nói rồi nhổm người lên, lướt qua nam nhân, lấy được remote ở tủ đầu giường, ấn mở TV chuyển đến kênh tin tức. Da thịt bạch ngọc còn lưu ứ ngân cứ như vậy hiển lộ trước mắt Lưu Diệu Văn, hắn làm sao nhịn được, tay ở dưới chăn không biết sờ chỗ nào hung hăng nhéo một cái, Tống Á Hiên "Ư~" mà một tiếng mềm nhũn trong lồng ngực nam nhân, vừa muốn giãy giụa, ập đến lại là một cái hôn sâu thắm thiết.
"Khỏa thân xoay đến xoay đi, là muốn câu dẫn anh sao? Hửm?"
"Không có..."
Giằng co nửa ngày, tóc tai đều rối bời, Lưu Diệu Văn cuối cùng mới buông tha cho người yêu. Tống Á Hiên nghiêng người dựa vào nam nhân xem tin tức một lát, mí mắt chậm rãi trở nên nặng nề, đầu nghiêng qua ngủ thiếp đi.
Lưu Diệu Văn tắt TV, đắp chăn cho Tống Á Hiên, đứng dậy ra ban công gọi điện thoại cho Văn Thanh, rồi mới quay trở vào, ôm cục cưng ở trong buổi sáng mùa xuân xinh đẹp chìm vào giấc ngủ.
Đương nhiên, khi Tống Á Hiên xuống giường cả người đều đau nhức vô cùng, đi đường cũng không xong, ngốc đến trưa mới dám về nhà, đây đều là chuyện sau đó.
***
Tống Á Hiên đi vào phòng học, do dự một chút, vẫn lại nhìn về vị trí của Cố Mộng. Cố Mộng đang cúi đầu đọc sách, mái tóc đen dài rũ xuống, bị gió vén lên hai ba sợi, điềm tĩnh tựa như người đẹp trong tranh.
Trước kia cậu không chú ý nữ sinh, hiện tại bị bắt chú ý, đối phương cũng không tồi, nhưng cậu đã có người trong lòng.
Vậy đại khái là sai sót ngẫu nhiên đi.
Tống Á Hiên đi qua, khom lưng xuống: "Đêm hôm đó có chuyện gì không?"
Cố Mộng ngẩng đầu cười: "Không có chuyện gì, hình như là tổ chức bỏ phiếu bình chọn tiết mục được yêu thích nhất, nhưng không có thời gian thống kê số phiếu, lúc tiệc tối chấm dứt kết quả bỏ phiếu mới được công bố."
Tống Á Hiên lúc này mới cảm thấy an tâm một chút: "Tốt... Cám ơn cậu... Ngày đó thật ngại quá."
"Thật sự không có việc gì, ha ha, cậu đừng để ý."
"Ừm..."
Bỗng nhiên Cố Mộng chớp mắt, dựa sát vào một chút, hạ giọng: "Mình hỏi cậu một vấn đề cậu đừng giận nha."
"? ..."
"Cậu với Lưu Diệu Văn... Là quan hệ gì vậy? Mình thấy các cậu có vẻ rất tốt." Bình thường cũng nghe được một ít tin đồn đại ca với tiểu đệ gì đó, nhưng nụ cười lạnh lùng của Lưu Diệu Văn vào buổi tối thứ sáu đó, giống như tuyên chiến, lại mang một chút khinh thường và kiêu ngạo; giác quan thứ sáu của phụ nữ chuẩn đến sôi lên, sao có thể không cảm thấy khác thường trong đó được?
Trái tim Tống Á Hiên đập mạnh! Nhảy dựng, nói: "Chỉ là bạn bình thường thôi." Cuối cùng vì muốn gia tăng tính chân thật, lại bồi thêm một câu: "Trước kia thầy giáo có để mình giúp cậu ấy học tập, cứ như vậy thì thân nhau."
"Như vậy à, ha ha..." Thấy lông mi Tống Á Hiên hơi hơi run run, mắt cũng không nhìn mình, Cố Mộng cảm thấy đã hiểu rõ.
Tống Á Hiên vội trở lại chỗ ngồi của mình, trái tim còn căng thẳng nhảy loạn. Cậu hoài nghi có phải Cố Mộng đã nhìn ra cái gì hay không, cũng không biết lí do thoái thác vừa rồi có dùng được hay không.
Mặc kệ như thế nào, đêm đó Lưu Diệu Văn ngang nhiên lên đài tặng hoa, hắn cũng đã trở thành đề tài bàn tán.
Quả nhiên, tiết học cuối cùng buổi sáng vừa kết thúc, Tống Á Hiên đã thấy Đàm Tấn ở cửa vò đầu bức tóc.
"Cậu đến làm gì vậy?"
"Nói nhảm, đến xem vương tử Piano của chúng ta chứ sao." Đàm Tấn hếch lỗ mũi lên trời nói lầm bầm.
"Cái gì mà vương tử Piano..."
"Ôi trời, quan hệ của cậu cùng tên khốn kiếp kia rốt cuộc tốt tới mức nào? Hắn còn lên sân khấu tặng hoa cho cậu, thiếu chút nữa làm cho hoa khôi xấu hổ cậu có biết hay không?"
"... Tôi cũng không biết... Là do cậu ta đột nhiên chạy lên mà?"
"Tôi mặc kệ cậu có gần gũi hơn với hắn hay không, nhưng gần đây hoàn toàn không để ý đến tôi, tới bây giờ cũng không tìm tôi, mỗi ngày đều lăn lộn với tên kia phải không?
"Nào có, thời gian gần đây không phải tôi đều luyện đàn sao?"
Nghe được hai chữ "Luyện đàn", Đàm Tấn bỗng nhướn mày, ánh mắt vô cùng sỗ sàng: "Ai da, cậu rốt cuộc có cưa được em hoa khôi đó không?"
"... Cậu nói bậy cái gì vậy..."
"Có được không? Chắc cũng được một chút chứ?" Đàm Tấn xoay quanh trái phải Tống Á Hiên, "Gần đây làn da cậu trở nên trắng hơn, khí sắc lại tốt, tinh thần sáng sủa, tôi nghe người ta nói, đây nhất định là do yêu đương làm nên! Khai nhanh lên, có phải đã làm đến cùng với Cố Mộng rồi hay không!" Con gái có tình yêu liền trở nên trong veo tươi tắn, con trai chắc cũng không khác biệt nhiều đâu... Ít nhất bộ dáng này của Tống Á Hiên, làm cho hắn cũng có chút... Mặc dù lúc nhỏ đã cảm thấy Tống Á Hiên xinh đẹp như búp bê, bởi vậy nhịn không được chủ động tiếp cận cậu, nhưng cũng không có giống như bây giờ, văn tĩnh thanh tú lại ẩn ẩn một chút tinh tế mong manh, tựa như hoa đào mùa xuân bị mưa xuống rửa sạch, nhẹ nhàng chạm vào một chút cũng sẽ làm đóa hoa rơi xuống.
"Thật sự là không có..." Tống Á Hiên vội vàng xua tay.
Làn da cậu có trắng lên không? Khí sắc có thay đổi không? ... Rõ ràng bị nam nhân kia gây sức ép đến không còn sức xuống giường... sẽ không phải... Không phải là cái kia của nam nhân làm cho làn da cậu thay đổi, tinh thần sảng khoái chứ...
Tống Á Hiên không thể ức chế mà đỏ mặt, đẩy Đàm Tấn ra đi lên lầu.
"Nè! Lại không để ý tới tôi?! Đi đâu vậy?"
"Ăn cơm trưa ~ "
Chương 47
Lâm gia.
Tô Diêu ngồi trên băng ghế dài khắc hoa theo phong cách xưa, nói là ngồi không bằng nói là tư thế tùy thời có thể đứng dậy tấn công. Bà đã hơn bốn mươi, chăm sóc rất khá, khóe mắt chỉ có chút nếp nhăn, trên mặt lại được trang điểm đánh phấn tỉ mỉ, thoạt nhìn như là mới hơn ba mươi tuổi. Tô Diêu mang một chiếc áo khoác lông chồn dài tới đầu gối, trên cổ là một khăn choàng lông nhung nhìn ấm áp lại thoải mái, bên trong còn có thể loáng thoáng nhìn thấy một chuỗi vòng cổ ngọc bích.
Tô Diêu ngồi bên cạnh Lâm Trinh, trang điểm đậm nét, cô mang một áo khoác đen ngắn tay da báo phối với váy ngắn, một cây màu đen, giày cao gót mười phân, mái tóc quăn tùy ý thả ra, một bên nghiêng đầu sơn móng tay màu đỏ tươi, một bên không chút để ý nói: "Aiz mẹ, mẹ không nên tức giận về việc đó nữa. Dù sao anh ta cũng đã bị thương rồi."
Tô Diêu "Hừ" một tiếng: "Không tức giận? Mẹ sao có thể không tức giận! Nó bị thương một chút thì có tính là gì? Kết quả còn không phải nó vẫn được lợi sao? Mẹ thật vất vả chuẩn bị sẵn sàng từ trên xuống dưới, hết thảy đều đã an bài tốt, chỉ chờ nó nhảy vào, tốt nhất là tàn phế luôn, nếu không tàn phế thì cũng có thể mang cái danh hành sự bất lực, đến lúc đó nhóm nguyên lão không ưa nó cũng có thể lấy đó làm lý do ngáng chân. Hiện tại thì hay rồi, bên này rõ ràng có tay trong của nó, nếu không phải mẹ diệt khẩu nhanh, tên đó đã khai ra mẹ chủ mưu chuyện này rồi!"
"Aizz, mẹ, loại chuyện này rất dễ dàng lưu lại chứng cớ a."
"Nó cũng đã trúng mấy gậy trong lúc hỗn loạn rồi, bất quá không phải nó cũng có lợi còn gì? Ở trước mặt lão gia ăn nói bừa bãi một chút đã qua cửa, lại chẳng biết thế nào mà không rò rỉ ra một chút tin đồn, tuy rằng chưa đụng đến chúng ta , nhưng lão gia sợ nhất là phụ nữ tham gia vào chính sự, con xem hiện tại nó đã theo dõi mẹ con chúng ta! Lần sau muốn làm việc cũng không biết phải chờ tới lúc nào!" Tô Diêu càng nói càng căm giận, bộ ngực phập phồng cao thấp, con mắt cũng sắp trừng ra ngoài.
"Mẹ, mẹ không có quyền cũng không có thế, ở trong bang cũng rất khó có thể làm ra chuyện gì. Ba ba thì vốn kiêng kị thế lực của ông ngoại, vẫn đề phòng mẹ đó thôi." Lâm Trinh sơn xong tay trái, đổi tay tiếp tục chậm rãi sơn. Nước sơn này cũng không tệ lắm, ít nhất không có mùi giống mấy cái trước kia.
Vừa thấy thái độ 'tọa sơn quan hổ đấu' của con gái, Tô Diêu tức sắp hộc máu : "Mày thật sự là không quan tâm, nó đã sắp lên làm chủ rồi mà mày còn ở chỗ này sơn móng tay, mày cho là nó ngồi đó rồi thì chúng ta có thể có trái cây tốt gì để ăn không? Hơn nữa nó là con trai của người phụ nữ kia, thù mới hận cũ chất lên, mười cái mạng cũng không đủ cho chúng ta xài!"
"Mẹ, con đã nói rồi, cho dù mẹ tạm thời đấu lại anh ta, Hồng bang cũng không thể để một phụ nữ lên làm chủ a. Trừ phi con biến tính, bằng không sao có thể có cơ hội. Anh ta là con trai độc nhất của ba, phỏng chừng anh ấy có phạm lỗi tày trời gì ba ba đều có thể tha thứ, chúng ta cũng không có cách a." Nói tiếp, nếu không phải lúc đó mẹ bức mẹ anh ta, anh ấy cũng không cần nghẹn đến giờ để báo thù.
"Không có cách không có cách, chẳng lẽ chờ hắn đến làm thịt chúng ta?" Mày liễu Tô Diêu dựng thẳng, đập chén trà đặt lên bàn, vài giọt nước bắn tung tóe lên mấy móng tay Lâm Trinh đang sơn.
"Mẹ! Con đang sơn móng tay mà!" Lâm Trinh khó chịu liếc mắt một cái, vội vàng thổi thổi móng tay.
Tô Diêu lại giống như hoàn toàn không biết, hai mắt nhìn chằm chằm vào lá trà di động trong chén: "Nếu nhúng tay vào nữa, lão gia sẽ bất mãn."
Lâm Trinh trở mình xem thường: "Mẹ, theo như mẹ nói, mẹ ở trong bang rất khó làm ra chuyện gì đó." Phụ nữ lớn tuổi chính là như vậy, chỉ biết cùng phụ nữ lục đục với nhau, lúc muốn đấu với nam nhân thì một chút ý nghĩ chính trị cũng không có. Nói không chừng còn chưa làm chuyện gì ra hồn đã bị ông già mượn cơ hội diệt sạch.
"Vậy con nói nên làm như thế nào?!"
Lâm Trinh không nhanh không chậm mà sơn xong một móng tay cuối cùng, lại nhẹ nhàng thổi thổi, mới nói: "Gần đây mới bứt dây động rừng, chúng ta cần phải yên tĩnh một thời gian ngắn. Nếu muốn tham gia bang đấu, không bằng chơi một trận lớn."
"Chơi lớn? Chơi làm sao?"
Lâm Trinh lạnh lùng cười, trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn.
***
Mấy nốt nhạc đệm nho nhỏ này đều là quá khứ, ngày ngọt ngào vẫn chậm rãi tiến về phía trước.
Tống Á Hiên với Cố Mộng tựa hồ lại khôi phục quan hệ bạn bè bình thường như ngày xưa, gặp mặt thì chào hỏi, cười một chút rồi đi qua. Tống Á Hiên cự tuyệt thừa nhận, có lần còn giả bộ tức giận, làm Đàm Tấn không dám bàn luận về đề tài "Cưa đổ hoa khôi trường học" này nữa.
Mỗi ngày Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn đi vào giấc ngủ, rồi cùng nhau tỉnh lại.
Ban ngày đi học, giữa trưa cùng nam nhân ăn cơm hộp, buổi tối lại cùng nam nhân ngủ say.
Tựa như cặp vợ chồng tân hôn.
Phương diện dục vọng của Lưu Diệu Văn rất mãnh liệt, cho dù là một ngày trước đã mạnh mẽ làm, sáng hôm sau vẫn thường thường cương, tùy tiện đặt ở giữa hai chân cậu, cậu nhiều lần đều bị nhiệt độ của vật kia nóng đến bừng tỉnh. Đương nhiên, Tống Á Hiên muốn dậy sớm đến trường, mỗi ngày đều làm là không có khả năng. Vì thế Lưu Diệu Văn thường tập trung vào tối thứ hai và tối thứ năm, hai ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn. Vì săn sóc người yêu, một tuần chỉ làm hai lần như thế, cho nên mỗi lần Lưu Diệu Văn đều làm đến vô cùng kịch liệt, làm cho Tống Á Hiên đối với thứ hai và thứ năm sinh ra bóng đen tâm lí. Vì tránh cho ngủ đến khi mặt trời lên cao, Lưu Diệu Văn muốn tiến hành tính sự bình thường vừa về nhà liền túm Tống Á Hiên lên giường, làm xong hai lần sẽ tắm rửa, như vậy Tống Á Hiên sẽ còn đủ thời gian để nghỉ ngơi. Thế là mỗi lần đến thứ hai và thứ năm, Tống Á Hiên đều khẩn trương muốn chết, từ lúc lên xe nam nhân đã bắt đầu khẩn trương. Nam nhân lại rất thích thứ hai và thứ năm, mỗi lần Tống Á Hiên từ trên xe bước xuống đều bị nam nhân trực tiếp bế lên phòng ngủ như là đề phòng cậu chạy trốn, nhiều lần đều ở trên hành lang lầu hai đã bắt đầu kích hôn.
Tính sự như vậy, kỳ thật cũng coi như thường xuyên. Dấu hôn trên người Tống Á Hiên thường thường còn chưa nhạt đi đã bị cái mới đè lên, tiết thể dục đối với cậu cũng trở thành làm phức tạp. Tiết thể dục lại rất hợp với tình hình mà chỉ có một ngày thứ tư, hơn nữa thể dục của lớp thực nghiệm hoàn toàn là thùng rỗng kêu to, mỗi lần đều là hoạt động tự do đá banh hay chơi bóng rổ là được. Nhưng là mùa xuân càng ngày càng gần mùa hè, thời tiết càng thêm nóng lên, thường thường hoạt động một chút thì đã nóng đến muốn cởi áo khoác, lộ ra ngực hoặc là áo ngắn tay bên trong, thế là dấu hôn trên cổ trước ngực sẽ thành vấn đề lớn. Có một lần không cẩn thận bị một học sinh cùng lớp nhìn thấy, chỉ chỉ trước ngực, hỏi: "Tống Á Hiên, điểm đỏ này là cái gì vậy? Dị ứng sao?" Tống Á Hiên cúi đầu vừa thấy, hoảng hốt vội vã che đi, nói: "Đúng vậy a... Có chút dị ứng hải sản..." Trở về liền vừa – xấu hổ – lại vừa – tức giận nói với nam nhân, sau này không cho hôn xương quai xanh, nam nhân lười biếng cười cười, không hôn xương quai xanh thì cắn đùi trong của cưng, dù sao làn da nơi đó non mịn lại mẫn cảm...
Tính sự đi qua, Lưu Diệu Văn gảy gảy tóc mái Tống Á Hiên. Sợi tóc bị mồ hôi dính ướt, mềm mại vắt lên trán."Này, có phải em sắp thi giữa kì không?"
"Hmm" ... Nam nhân hoàn toàn không chú ý đến việc học ở trường học sao? Đã bao lâu hắn không tới trường học?
"Thi xong là ngày mồng một tháng năm đúng không?"
"Ừm..."
"Ra ngoài du lịch với anh đi."
Chương 48
"... Du lịch? ... Đi chỗ nào?"
"H đảo."
H đảo là thành thị ven biển nổi tiếng, nằm phía nam đất nước, bốn mùa ôn hòa như hạ, không khí trong lành tốt nhất cả nước, hàng năm du khách đến như mắc cửi, là thành phố du lịch nổi tiếng. Gần đây thị trường bất động sản nóng lên kéo theo giá phòng khách sạn tăng cao, ngược lại đối với ngành du lịch có nhiều tổn hại.
"... Ưm... Em phải hỏi ba đã..." Tống Á Hiên cũng đã đi du lịch nhiều lần, nhưng đều là đi cùng cha mẹ, ngay cả đi một mình với Đàm Tấn cũng chưa từng. Bây giờ muốn đi du lịch cùng nam nhân, tuy rằng cậu nguyện ý, chỉ sợ không qua được cửa cha mẹ.
"Hừ, thực phiền."
Lưu Diệu Văn khó chịu mà quắn lông mày lại.
"Được rồi..." Tống Á Hiên đưa tay xoa trán nam nhân. Gần đây cậu thực thích làm như thế, bởi vì có lần thấy cha đang xem TV, bên trong lúc đôi vợ chồng đùa giỡn xong rồi nằm ở trên giường, cô gái âu yếm sờ cái trán chàng trai. Tống Á Hiên cảm thấy như vậy rất đáng yêu, liền thử dùng trên người Lưu Diệu Văn. Nam nhân tựa hồ cũng thực hưởng thụ, làm cho cậu rất vui. "Nếu thi giữa kỳ tốt, hẳn là sẽ không sao."
Nam nhân giễu cợt cười một tiếng: "Em sẽ thi không tốt sao?"
Tống Á Hiên đập nam nhân một cái: "Bị anh chiếm nhiều thời gian như thế..."
"Oh, làm sao đây. Vậy lần sau nằm úp làm đi, anh ở phía sau bận việc của anh, em ở phía trước làm bài tập của em."
Tống Á Hiên nghĩ đến cảnh tượng kia liền cảm thấy buồn cười: "Anh nói bậy cái gì vậy..." Mỗi lần cậu đều bị nam nhân làm đến mí mắt cũng không mở được, ý thức cũng hoàn toàn là tan rã, sao còn có thể làm bài tập gì.
Nam nhân cũng cười, hôn nựng má Tống Á Hiên một chút rồi ôm cậu vào phòng tắm.
Bảng xếp hạng thi giữa kì hai được công bố, Tống Á Hiên cuối cùng cũng thở dài phào nhẹ nhõm. Từ khai giảng đến giờ đã làm ra nhiều chuyện như thế, sống chung với Lưu Diệu Văn, rồi hợp diễn đánh đàn, ngốn hết của cậu không ít thời gian. Từ nhỏ cậu học hành luôn đứng nhất, nếu rớt vài hạng chắc chắn sẽ bị cha cằn nhằn. Lỡ như bị rớt hạng sẽ bị cha cưỡng chế về nhà ở, công cuộc sống chung với nam nhân sẽ ngâm nước nóng... Nghĩ đến không thể mỗi sáng tỉnh dậy trong vòng tay nam nhân, Tống Á Hiên đã cảm thấy mất mát. Bởi vậy cậu gấp rút nỗ lực ôn tập, mấy ngày cuối cùng thì ngay cả tính sự hai ngày mỗi tuần cũng miễn, nam nhân tuy rằng khó chịu nhưng cũng biết không thể để việc nhỏ làm hỏng việc lớn, nên mới miễn cưỡng đồng ý, chỉ là nói lúc đi du lịch phải bồi thường gấp bội.
Tần cha nhìn xếp hạng thứ nhất trên phiếu điểm, vừa lòng mà gật gật đầu, nói: "Lần này cũng không muốn thưởng cho cái gì sao? Muốn đi du lịch không?" Đứa nhỏ này, cũng không thể mỗi ngày ở nhà đọc sách được.
Tống Á Hiên đem những lời Lưu Diệu Văn dạy thuộc làu làu nói ra: "Vâng... Con có hẹn cùng với một người bạn học đi du lịch."
"Sao? Đi đâu du lịch?"
"H đảo."
"Bạn học? Đàm Tấn sao?"
"Không phải, là bạn cùng lớp hiện tại."
"Ồ..." Tần cha như có điều suy nghĩ mà sờ sờ cằm, "Nếu có dịp để ba mời nó một bữa cơm."
"Không cần không cần!" Tống Á Hiên vội vàng xua tay, "Con đã lớn thế này rồi, cũng có bạn riêng mình. Lúc anh hai bằng tuổi con đã có thể tự lập rồi!"
"Nói cũng đúng... Vậy để ba lấy cho con một ngàn tiền mặt, còn có thẻ tín dụng, đủ dùng không?"
"Đủ dùng đủ dùng..."
"Vậy sáng ngày mốt kêu lái xe đưa con ra sân bay, thuận tiện đón người bạn kia của con đi cùng luôn."
Tống Á Hiên vội lắc đầu: "Nhà cậu ấy có xe riêng, đưa đến sân bay là được rồi..."
...
Trận thử thách này cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà trôi qua.
Tống Á Hiên với nam nhân càng gần gũi với nhau, ở trước mặt Tần cha thì càng thêm chột dạ. Tần cha cùng lái xe đều dặn cậu không nên thân cận với Lưu Diệu Văn quá, bây giờ đâu chỉ dừng lại ở thân cận quá, đã đến mức trèo lên giường người ta luôn rồi. Mỗi khi muốn nói dối trước mặt cha, trong lòng Tống Á Hiên ít nhiều sinh ra áy náy. Trước kia lời cha nói cậu đều răm rắp nghe theo.
Kỳ thật gần đây cậu đã nghĩ, yêu đương vụng trộm như vậy muốn duy trì đến lúc nào đây? Đêm đó nam nhân đã ngang nhiên lên sân khấu tặng hoa, việc này toàn trường đều đã biết, nói không chừng lưu truyền lưu truyền rồi sẽ vào tai cha. Một câu hôm nay của cha "Mời nó một bữa cơm" cũng cảm giác như là đã có chút nghi ngờ đối với quan hệ bạn bè của cậu. Gió yên biển lặng như vầy không biết còn có thể kéo dài bao lâu? Nam nhân tựa hồ cũng không có ý gì rời khỏi xã hội đen... Đồng tính luyến ái, đối phương lại là dân xã hội đen cha không thích nhất; đoạn tình cảm này, phải làm sao đây? ...
Tống Á Hiên lắc đầu, thu hồi suy nghĩ miên man.
Dù sao vô luận như thế nào, cậu đều phải ở cùng với nam nhân.
Cho dù cha mẹ không đồng ý cũng được, ngăn cấm cũng thế.
Nam nhân đặt ghế ở khoang hạng nhất, vô cùng rộng rãi, tiếp viên hàng không cũng rất ân cần, không có việc gì cũng lượn tới lượn lui bên cạnh Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, làm cho Lưu Diệu Văn cảm thấy thực phiền, lạnh lùng quăng một câu: "Tiểu thư, phiền cô im lặng một chút được không."
Tiếp viên hàng không xinh đẹp lập tức vô cùng thương tâm, bĩu môi đi ra. Tống Á Hiên nhìn không được nhẹ nhàng đập nam nhân một chút, Lưu Diệu Văn nói: "Vốn nên như vậy, giống y chang ruồi bọ."
Thời tiết H đảo quả nhiên rất nóng, Tống Á Hiên với Lưu Diệu Văn sau khi xuống sân bay thì liền đổi quần áo thành áo ngắn quần short.
Tống Á Hiên vẫn ghé vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài. Trời xanh không một bóng mây, phong cảnh nhiệt đới tuyệt vời. Hai bên đường là một hàng dừa phủ rợp; vô luận là đường xá hay là kiến trúc, cây cối hoa cỏ đều vô cùng phát triển, xanh um tươi tốt, hơn nữa cũng không có nhiều khói bụi như thành phố lớn, lá cây đều một màu xám đen. Nơi này cây cối đều xanh tươi ướt át, toàn bộ thành thị đều là một loại màu xanh biếc, cảm giác như được hơi nước bao phủ, nhưng đồng thời mặt trời cũng rất nóng bức.
Nam nhân đã đặt trước khách sạn 5 sao, đem hành lý cất vào rồi mang Tống Á Hiên đi dạo phố.
Tống Á Hiên trước giờ đều là tìm hiểu cuộc sống qua lời cha mẹ, lần đầu tiên thoát ly nên vô cùng lạ lẫm.
Trên đường rất nhiều người bán hàng rong rao hoa quả nhiệt đới, rất nhiều điều lúc trước Tống Á Hiên chưa từng thấy qua, như là cây dừa, cây long nhãn, quả khế. Tống Á Hiên tò mò lạ lẫm mà ngó trái ngó phải, người bán hàng rong vừa thấy khách sang, cũng nhanh chạy đến chào hàng. Cuối cùng Lưu Diệu Văn mua cho cậu một trái dừa, cắm ống hút bên trên để uống.
"Ah~... Hương vị hoàn toàn khác với đồ trong siêu thị..."
"Cái kia là bỏ thêm tinh dầu với chất tạo ngọt."
Cuối cùng Tống Á Hiên còn muốn ăn thêm cơm dừa tự nhiên, Lưu Diệu Văn không có biện pháp đành dùng dao cắt một miếng cho cậu."Cơm dừa gì chứ, em thử xem, toàn là xơ, rất cứng."
Tống Á Hiên ăn một ngụm thì nhíu mày: "Cũng không giống trong siêu thị bán a..."
Cơm chiều Lưu Diệu Văn tùy tiện chọn một quán ăn nhỏ ven đường, bán rau xào, cũng bán những que barbeque. Trước kia Tống Á Hiên chưa bao giờ tới loại cửa hàng này, bởi vì Tần mẹ luôn nói "Không sạch sẽ". Hai người ngồi ở trong quán, như những người dân ven đường, ăn chút rau xào giá rẻ, mực nướng, nam nhân còn gọi một ly bia hơi độ cồn thấp. Tống Á Hiên bắt chước nam nhân uống một ngụm, không nghĩ lại khó uống muốn chết, mặt nhăn mày nhó mới nuốt vào, nam nhân cười rộ lên, đứng dậy đi mua cho cậu một trái dừa uống.
Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn chậm rãi ăn, ngẫu nhiên còn tán gẫu một chút chuyện thiên nam địa bắc, một bữa cơm thế nhưng ăn cả một tiếng rưỡi đồng hồ.
Ban đêm không khí có chút ẩm ướt, hương vị hỗn loạn của barbeque cùng rau xào, còn có thanh âm người bán hàng rong rao to. Cho tới bây giờ đều ăn cơm ở nhà hàng cao nhã dùng dao nĩa nghe Piano, Tống Á Hiên cũng không cảm thấy không thích ứng, ngược lại thực thích. Giống như đây là chân thật, cuộc sống vợ chồng bình dân.
Lúc đi ra tiệm cơm, trăng đã lên trên Đông Sơn. Trên bầu trời trăng sáng sao thưa, ven đường còn có hàng rong bán hoa quả ăn vặt, xe hơi sang trọng đi như nước chảy, đèn sau tạo ra từng vệt sáng đỏ, biến mất ở góc phương xa. Tống Á Hiên nắm tay Lưu Diệu Văn trên đường quay về khách sạn, quá mức an bình hạnh phúc, nhưng lại không hiểu sao lại cảm thấy không chân thực.
Lưu Diệu Văn cũng không nói gì, giống như đang hưởng thụ giờ phút an bình này.
Chương 49
Hai người cứ như vậy chậm rãi trở về khách sạn.
Hôm nay buổi sáng đi máy bay, buổi chiều lại đi dạo thật lâu, Tống Á Hiên mệt chết đi được, Lưu Diệu Văn cũng không miễn cưỡng cậu. Tống Á Hiên rửa mặt lại ngâm nước tắm rửa xong liền nằm trên giường xem TV, Lưu Diệu Văn lột cho cậu vài trái long nhãn ăn.
"Anh đi chơi như vầy, chuyện của công ty làm sao xử lý?" Tống Á Hiên phun hạt nhãn vào lòng bàn tay, bị nam nhân đón được ném vào thùng rác.
"Có việc bọn họ sẽ xử lý, nếu không được sẽ gọi điện thoại cho anh hoặc gửi e-mail."
"Ah..."
"Ăn xong thì ngủ đi, ngày mai đi ngắm biển."
"Được đó được đó!" Tống Á Hiên phấn khích vô cùng, nhanh nằm xuống kéo chăn đến ngực, "Anh cũng ngủ đi!"
"Anh đi xem hôm nay công ty có chuyện gì không đã."
"Ừm! Vậy phải nhanh một chút rồi đi ngủ nha!"
"Ừ." Lưu Diệu Văn xoa xoa đầu Tống Á Hiên, đóng cửa đi ra ngoài.
Lưu Diệu Văn đặt phòng Deluxe Suite (1), tuy rằng kém phòng tổng thống, nhưng thiết bị nội thất cũng tương đối cao cấp. Có phòng khách, phòng ngủ, thư phòng riêng biệt, phòng tắm siêu lớn, bồn tắm siêu rộng, TV Plasma độ nét cao, đường truyền internet nhanh chóng... hiệu quả cách âm cũng rất tốt.
Lưu Diệu Văn đi đến ban công mới lấy di động ra gọi điện thoại.
"Văn Thanh, gần đây Tô Diêu có hành động gì không?"
"Không có, Liệt ca. Gần đây này hai mẹ con họ rất im lặng, hoàn toàn không thấy bóng dáng bà ấy trong bang."
Muốn làm cái quỷ gì đây? "Anh chú ý bà ta một chút."
"Tôi biết. Mặt khác, Liệt ca chuyện lần trước anh kêu tôi điều tra, tôi cơ bản đã điều tra xong rồi."
"Nói đi."
"Cô gái kia tên là Cố Mộng, con gái duy nhất của Cố thị."
"Cố thị? Gần đây không phải đã lụi bại rồi sao."
"Vâng. Cố thị là gia đình chính trị, lợi dụng chức vụ để nhận thầu mấy hợp đồng của chính phủ rồi ở giữa mưu lợi bất chính. Bất quá gần đây lực lượng củaTriệu gia rất mạnh, có lẽ Cố thị sẽ không vượt qua được. Nhưng là 'con rết khó chết hẳn', bây giờ vẫn còn chống đỡ cái mác nhà giàu."
"Sắp lụi bại? Nên muốn lôi kéo 'vợ' tôi? Muốn vay tiền để ngóc đầu trở lại?"
"Tôi không biết."
"Đi. Anh tiếp tục điều tra đi. Có việc thì báo cho tôi."
"Muốn giúp Triệu gia loại bỏ Cố thị không?"
"Tạm thời không cần. Vận số đã hết, không cần chúng ta động thủ. Với lại, vô duyên cớ vô cớ chúng ta giúp đỡ Triệu gia làm gì."
"Đúng vậy."
Lưu Diệu Văn cúp điện thoại, thở hắt ra.
Luôn luôn có loại cảm giác yên lặng trước bão táp.
Thực con mẹ nó khó chịu.
Lưu Diệu Văn cởi quần áo, xốc lên một góc chăn nhỏ nằm vào. Cục cưng bé nhỏ "Ưm" một tiếng, mơ mơ màng màng nghiêng thân dụi vào lòng hắn."Sao trễ như vậy mới đi ngủ a~..."
Giọng mũi mềm nhu nhu, làm cho buồn bực trong lòng Lưu Diệu Văn lập tức tan thành mây khói, "Ừ, ngủ đi."
"Ưm..."
Hô hấp Tống Á Hiên lại trở nên nhẹ nhàng. Lưu Diệu Văn nhịn không được ấn lên trán cậu một nụ hôn.
***
Sáng sớm hôm sau Lưu Diệu Văn mang Tống Á Hiên đến bờ biển.
Kỳ thật thành phố A không phải không có biển, chỉ là đường bờ biển không dài, ven bờ lại bị các khu công nghiệp chiếm lấy. Nước biển thường thường đều là màu xám, cũng không có hải âu bay lượn. H đảo là đảo nhiệt đới nhỏ lại chuyên về du lịch, biển đẹp hơn rất nhiều.
Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên đi chân trần trên bờ cát. Lưu Diệu Văn mang áo sơmi trắng, tùy ý cài vài nút, quần xám cuộn đến một nửa cẳng chân, gió biển thổi vào đầu tóc hắn, thoải mái lại đẹp trai, tựa như một cảnh trong phim. Sóng biển từng đợt từng đợt đánh lên rồi lại lui xuống, để lại đầy vỏ sò, cục đá. Xa xa trời xanh một màu biển, hải âu xoay quanh, gần chỗ trên bờ cát dài lại có hàng dừa đủ loại kiểu dáng, cong về phía bờ biển, trên cây còn có vài trái dừa non.
Gió biển mang theo vị mặn thổi đến, làm cho Tống Á Hiên cảm thấy đầu óc thật rộng lớn. Cậu bị kích động uống một ngụm nước biển, kết quả mặn đến nhíu mày. Trong lúc đó Lưu Diệu Văn ở trên bờ, hắn đứng dưới tàng cây nhìn theo, như là sợ cậu không cẩn thận sẽ rơi xuống biển.
Tống Á Hiên cảm thấy dường như mình được giải thoát khỏi cuộc sống của mười năm với các quy tắc, làm náo loạn buổi sáng sớm yên tĩnh.
Phía trước bỗng nhiên có một thiếu niên người địa phương đi tới, mang một túi thật lớn toàn là vỏ sò ốc biển.
"Anh trai, mua một chút vỏ sò cho em trai anh đi! Túi lớn thế này chỉ có 50 đồng thôi!"
Em trai? Tống Á Hiên nhịn không được cười rộ lên. May mắn cậu bé chưa nói là con trai...
"Anh mua cái túi lớn này về làm gì. Còn tới năm mươi đồng."
"Vậy bốn mươi lăm đồng, không thể giảm nữa đâu." Thiếu niên lui về sau một bước tiếp tục chào hàng. "Đem ốc biển áp lên tai có thể nghe được thanh âm của biển đó! Vỏ sò cũng có thể trang trí, nhìn rất đẹp!"
"Nhóc có vỏ sò xuyên thành vòng tay không."
"Có a có a!" Thiếu niên vội lục trong cái túi to, lấy ra một vòng tay vỏ sò. Vỏ sò được mài giũa vô cùng mượt mà, sờ lên rất sướng tay. Tuy rằng so với vòng ngọc trai mấy chục ngàn, loại vòng tay bằng vỏ sò thô sơ này có vẻ keo kiệt một chút, nhưng lại có một phen phong vị khác.
Lưu Diệu Văn chọn ba cái, lại từ cái túi lớn kia lấy ra một con ốc biển."Cái này bao nhiêu tiền?"
"Hai mươi đồng."
Lưu Diệu Văn không hề mặc cả, lấy ra hai mươi đồng cho cậu thiếu niên.
Thiếu niên vội không ngừng cúi đầu: "Cám ơn anh trai, chúc gia đình anh hạnh phúc nha!" Nói rồi vẫy vẫy tay, tiếp tục đi chào hàng.
Lưu Diệu Văn khom lưng xuống, "Nâng chân lên."
"...?"
Nam nhân nâng chân trái Tống Á Hiên lên, mang vỏ sò vào cho cậu, kéo đến mắt cá chân. Khung xương của Tống Á Hiên vốn nhỏ, màu da lại trắng, mang lắc tay vỏ sò màu phấn hồng thật sự là rất đẹp.
Tống Á Hiên có chút ngượng ngùng: "Mang lên chân làm gì..." Địa vị nam nhân trong bang có bao nhiêu tôn quý cậu không biết, nhưng cậu biết địa vị của nam nhân trong giới giải trí. Hắn tùy tiện ký một hợp đồng là có thể quyết định một diễn viên nổi tiếng hay không, lúc nam nhân mất hứng cũng có thể xóa sổ một minh tinh, trên tay nắm giữ cuộc sống của không biết bao nhiêu người. Tay nam nhân quý giá như vậy, lại thay cậu cắt móng tay, mặc quần lót, lột vỏ nhãn, cầm chân thay cậu mang lắc, giống như hôm nay vậy; làm cho Tống Á Hiên đã cảm động lại áy náy, có loại cảm giác bất công với nam nhân.
"Cái này gọi là xiềng xích."
"..."
"Sau này em chạy không thoát."
"Nói tầm bậy..."
Tống Á Hiên đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn nam nhân, mặc cho nam nhân mang vào chân phải giúp cậu, còn lại một chuỗi lại đeo lên tay phải cậu, dắt tay cậu chậm rãi đi dạo trên bãi biển.
H đảo có rất nhiều cảnh đẹp, đêm đó Lưu Diệu Văn mang Tống Á Hiên đến 'chiến đấu' ở 'chiến trường' tiếp theo: Suối nước nóng.
Suối nước nóng là một trong những cảnh đẹp nổi tiếng của H đảo, nằm trên vành đai núi lửa, suối nước to nho nhỏ hơn năm mươi chỗ, bị khai phá thành khách sạn suối nước nóng thì có hơn hai mươi nơi. Lưu Diệu Văn mang Tống Á Hiên đến một khách sạn suối nước nóng tên là "Phong Lữ". Khách sạn được trang hoàng rất độc đáo, cho dù sảnh chính hay là phòng nghỉ đều được trang trí dựa theo phong cách truyền thống Nhật Bản, tiếp viên mang Kimono, tường, sàn nhà hoàn toàn được làm từ gỗ, trên sàn nhà được trải chiếu Tatami đặt một chiếc bàn con thấp. Có một suối nước nóng lớn cho khách hàng dùng chung, mặt khác còn có suối nước nóng loại nhỏ tư nhân. Lưu Diệu Văn không hề nghi ngờ đặt cái phía sau.
cheveuxnoirs.wordpress.com
Tống Á Hiên đứng trước gương buộc lại dây lưng áo tắm thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thấp giọng kêu lên: "Lưu Diệu Văn..."
"Sao vậy?" Nam nhân ăn mặc chỉnh tề từ phòng khách đi tới.
"Em không buộc được cái này..."
Nam nhân cười nói: "Buộc làm gì? Dù sao lát nữa cũng phải cởi."
Tống Á Hiên lập tức đỏ mặt đánh nam nhân một cái.
Lưu Diệu Văn không nói gì dắt cậu đi qua phòng khách đẩy cửa ra.
Trước mắt là suối nước nóng màu xanh biếc, toả khói nóng nghi ngút. Lưu Diệu Văn cởi quần áo đi vào, Tống Á Hiên ở trên bờ do dự trong chốc lát mới đến đối diện nam nhân, chậm rãi cởi quần áo xuống nước. Hơi nước bốc lên thật nhiều ít nhất có thể ngăn trở tầm mắt một chút. Từ khi bước vào tình yêu lãng mạn với nam nhân tới nay, cậu không có thói quen để lộ thân thể trước mặt nam nhân. Một mặt là thẹn thùng, một mặt là sợ "thú tính" của hắn nổi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top