Chap 37

Vương Tình lộ vẻ mặt đắc ý quan sát vẻ mặt khó chịu của Lưu Diệu Văn, nụ cười trở nên vô liêm sỉ công kích hắn.

"Làm sao vậy? Vừa nhắc đến người ấy anh lập tức thay đổi thái độ? Còn không thèm giấu diếm chuyện tình cảm của hai người, ngay cả ở trước mặt em còn nói người ấy là vợ mình? Giống như là anh sắp giải nghệ về cưới vợ vậy?"

'Cậu đoán đúng rồi đấy.'

Lưu Diệu Văn nhếch mép cười ngẫm nghĩ trong đầu nhưng không có nói ra, hắn thong thả đút hai tay vào túi quần. Vẻ mặt không một tia cảm xúc nói chuyện với Vương Tình.

"Tôi không muốn tốn nhiều thời gian với cậu, tiện thể ở trước mặt có quán nước. Chúng ta vào đó ngồi nói chuyện cho rõ, tôi cũng muốn biết cậu muốn gì ở tôi?"

Vương Tình nhún vai ung dung như nắm chắc phần thắng trong tay, trả lời.

"Được thôi!! Chúng ta còn nhiều chuyện để nói, tiện thể ôn lại chút kỉ niệm cũ."

"Tôi quả thật rất muốn đánh chết cậu... nếu như tôi và cậu là người bình thường thì tôi sẽ đấ cậu thật đấy."

Hi Hi đứng ở bên cạnh thực sự bức xúc thay cho Lưu Diệu Văn... nhưng mà cái tên diễn viên không biết xấu hổ này không chịu để ý đến cậu. Cứ thế tự tại bỏ đi đến quán nước trước. Lưu Diệu Văn dặn dò trợ lý của mình ở lại trong xe, sau đó cũng cất bước đi vào quán nước.

Vương Tình lựa một góc ít người chú ý để ngồi vào, y gọi một ly nước cam sau đó ngồi tại bàn xem điện thoại của mình.

Độ tầm năm phút sau thì Lưu Diệu Văn có mặt tại cái ghế đối diện, vốn dĩ tính hắn không thích vòng vo, cho nên lúc vừa ngồi xuống hắn đã nói.

"Có chuyện gì thì mau nói nhanh đi, đừng làm vẻ mặt đó để khiêu khích tôi."

"Văn... em là người biết bí mật của hai người đó, anh phải đối xử tốt với em một chút chứ, dù sao chúng ta cũng từng có một quãng thời gian tươi đẹp bên nhau mà."

Lưu Diệu Văn nhếch mi nhìn Vương Tình bĩu môi ra chiều làm nũng, hắn càng nhìn càng thấy không thuận mắt. Âm giọng cũng trở nên lạnh vài phần.

"Một là cậu nói chuyện tử tế thì tôi sẽ nghe, hai là tôi về trước."

Đừng đùa chứ, thời gian về khách sạn nhắn tin với Tống Á Hiên cộng với việc ngủ một giấc vẫn tốt hơn là nói chuyện với người này gấp đôi. Chẳng qua hắn muốn ngồi đây để xem y tiếp tiếp tục giở trò gì thôi.

Mà quả như dự đoán, từ trong túi áo của mình.... Vương Tình rút ra một sấp ảnh nhỏ đặt lên bàn, vẻ mặt hớn hở nói.

"Anh nhìn xem hình ảnh này đã rõ nét chưa? Có bị vỡ nét không? Nhìn trong hình cảm thấy mặt vợ anh rất rõ nhỉ? Vợ chồng nhà anh xem ra có vẻ rất tình cảm. Chậc... nếu đống ảnh này được phân tán trên mạng thì không biết bà xã của anh có bị gì không nhỉ?"

Lưu Diệu Văn bình tĩnh xem hết từng tấm ảnh, tất cả đều thấy rõ mặt của cả hai,còn có cả tấm hình cả hai hôn nhau trong công viên... Xem ra người này có vẻ đã theo dõi mình và Tống Á Hiên.

Hắn nhìn đống ảnh đó hết một lượt, mặt không đổi sắc hỏi.

"Rồi sao? Cậu muốn gì? Định chơi trò hèn hạ tống tiền tôi sao?"

Vương Tình bật cười khanh khách xua tay tỏ vẻ từ chối lời nói của hắn, bỗng nhiên ánh mắt của y trở nên xảo quyệt hẳn đi. Uống một ngụm nước, sau đó từ từ nói.

"Tống tiền anh chỉ là một thứ gì đó tạm thời, em muốn cái bền lâu anh hiểu không. Em muốn xem vợ anh khi ghen lên có đến tìm em hay không?"

"Ý cậu là gì? Chuyện này cậu đừng hòng lôi kéo em ấy vào. Nếu cậu dám làm gì em ấy, đừng hỏi sao tôi không cảnh cáo trước."

Lưu Diệu Văn khó chịu khi Vương Tình liên tục nhắc đến Tống Á Hiên. Mà người kia có vẻ không sợ chết thật, tiếp tục ngả lưng ra sau nói.

"Được rồi... yêu cầu của em rất đơn giản. đó chính là em không ngại việc anh có vợ, em muốn làm tình nhân của anh. Chỉ cần anh cưng chiều em như lúc anh cưng chiều vợ anh là được. Như vậy thì đống ảnh này sẽ hoàn toàn là bí mật... còn nếu anh từ chối thì tự hiểu nhé...ha ha."

Tiếng cười nguy hiểm của Vương Tình nghe thật chói tai, Lưu Diệu Văn mặt lạnh băng hỏi.

"Cậu nghĩ tôi sẽ phản bội em ấy vì mấy lời này sao?"

Vương Tình vẻ mặt tràn đầy tự tin, chắc chắn đáp.

"Sự nghiệp anh đang hưng thịnh, em nghĩ anh sẽ không dại mà đánh mất sự nghiệp của mình đâu nhỉ?"

Vừa nghe đến đây, Lưu Diệu Văn bật cười, sau đó đứng lên. Thay đổi thái độ một cách nhanh chóng. Hắn chắc chắn đáp.

"Nếu cậu thích thì cứ việc công khai, tôi chẳng quan tâm. Nói cho cậu biết luôn, đối với tôi... Vợ tôi quan trọng hơn sự nghiệp. Em ấy mới là người có quyền đưa ra yêu cầu cho tôi, còn cậu thì không. Đống ảnh này cậu thích thì cứ đăng, cũng lâu rồi tôi chưa phỏng vấn hay mở họp báo cho riêng mình đâu. Cảm ơn cậu trước."

Lời cần nói cũng đã nói xong, Lưu Diệu Văn không tính ở đây lâu nữa. Hắn nhanh chóng bỏ đi, chừa cho Vương Tình môt bóng lưng lạnh ngắt.

Vương Tình không ngờ kế hoạch của mình lại thất bại như vậy, ôm sự tức giận và hụt hẫng trong lòng. Y cứng đầu thầm nghĩ.

'Được, nếu anh muốn thì em sẽ làm. Để xem lúc đó anh còn mạnh miệng nữa hay không. Hừ....'

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top