Chương 10


Ngày hôm sau, Lan Thất

Lam Khải Nhân vì Thanh Hành Quân xuất quan, cuối cùng không vội như vậy, cho nên vẫn tới cho chúng học sinh đi học.

Sau khi Lam Khải Nhân biết tình huống của Lam Trạm, thập phần đau lòng, nhưng hối hận cũng đã chậm, hiện tại chỉ có thể đền bù trong khả năng cho phép, tuy rằng cũng không biết yêu cầu bao nhiêu thời gian, nhưng không quan hệ, cuối cùng sẽ tốt.

Nghe học tiến hành như cũ, trừ bỏ thời gian học, Ngụy Anh tận lực tránh đi Giang Vãn Ngâm, cũng không phải sợ hắn, chỉ là Giang Vãn Ngâm có nói không lựa lời, Lam Trạm lại tùy thời đều ở bên người hắn, hắn không muốn bất luận chuyện gì kích thích đến Lam Trạm.

Nhưng trời không chiều lòng người, có một số việc không phải ngươi muốn tránh là có thể tránh.

Nghe học đã qua nửa năm, dựa theo lệ thường, sáu tháng cuối năm cần an bài học sinh đi săn đêm, hơn nữa khảo hạch về các phương diện năng lực tổng hợp của các học sinh, yêu cầu học sinh tổ đội, hơn nữa yêu cầu thành viên tổ đội không chỉ môn sinh bổn gia.

Nhưng tính cách Giang Vãn Ngâm như thế, có người nguyện ý tổ đội với hắn hay không, đáp án rất rõ ràng, trước kia Kim thị có khả năng sẽ ngại mặt mũi thông gia mà đáp ứng tổ đội, nhưng hiện tại? Lấy tính cách kiêu ngạo của Kim Tử Hiên sao có thể đáp ứng.

Đến cuối cùng, đứng bên người Giang Vãn Ngâm, cũng chỉ có hắn cùng môn sinh Giang thị.

Sau lại Lam Khải Nhân hiểu rõ tình huống, sửa đổi quy định, nói chỉ cần có người tổ đội là được.

Giang Vãn Ngâm nghe như thế cũng không có thật cao hứng, hắn nhìn người chung quanh quay quanh Ngụy Anh, trong lòng ghen ghét càng tức giận, hắn cũng để ý học sinh bên ngoài nói chuyện phiếm mới biết được, Ngụy Vô Tiện đã phản bội Giang gia, mà Ngụy Vô Tiện tới Cô Tô, liền vẫn luôn đảo quanh Lam Vong Cơ, cho nên, tự nhiên, Giang Vãn Ngâm ghi hận Lam Vong Cơ, hắn tổng cảm thấy, chỉ cần không có Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ giống như trước đây, chuyển quanh hắn, hắn cũng sẽ là Giang gia thiếu tông chủ mọi người tôn trọng.

Cho nên, chỉ cần không có Lam Vong Cơ.

Thời điểm biết được Vân Thâm tổ chức săn đêm, Giang Vãn Ngâm biết, cơ hội của chính mình đã tới, hắn không truyền tin về nhà, hắn cảm thấy hắn có thể dựa vào chính mình giải quyết vấn đề này, hơn nữa hắn cảm thấy, nếu hắn dựa vào chính mình để Ngụy Vô Tiện xin lỗi Giang thị cũng trở lại Giang thị, phụ thân hắn nhất định sẽ nhìn đến hắn ưu tú, nhất định sẽ cao hứng.

Cho nên hắn phi thường vui vẻ đi tiêu tiền tìm mấy sát thủ, còn chuẩn bị mê dược chuyên môn đối phó tu sĩ Kim Đan.

Rất nhanh liền tới ngày săn đêm.

Tất cả học sinh tập hợp một chỗ, tuy Ngụy Anh cũng tận lực tránh đối mặt trực tiếp với Giang Vãn Ngâm, nhưng tất cả mọi người đều ở chỗ này, sẽ thấy, chỉ là ngẫu nhiên ngẩng đầu một cái, Ngụy Anh liền chú ý tới ánh mắt Giang Vãn Ngâm nhìn Lam Trạm không giống bình thường, Ngụy Anh nhíu nhíu mày, đem Lam Trạm giấu phía sau chính mình, chính mình cũng quay đầu không nhìn Giang Vãn Ngâm, vốn tưởng rằng Giang Vãn Ngâm sẽ bất mãn nói gì đó, nhưng hắn không có, mà lấy một loại tư thái người thắng đứng trước môn sinh Giang thị, tựa như có gì đó hắn đã thắng.

Phản ứng Giang Vãn Ngâm rất kỳ quái, trong lòng Ngụy Anh có chút bất an, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, hắn không thể làm cảm xúc chính mình ảnh hưởng đến Lam Trạm, Lam Trạm không thể chịu thêm bất cứ kích thích gì.

Cho nên dọc đường đi Ngụy Anh đều chú ý tình huống Lam Trạm, tới chạng vạng, lão sư dẫn đầu tuyên bố nhiệm vụ, mỗi người có nhiệm vụ cần yêu cầu đơn độc hoàn thành, từng người phân tán ra, Ngụy Anh không yên tâm Lam Trạm, rồi lại không thể đi theo Lam Trạm, vì vậy chỉ cho Lam Trạm một ít phù chú phòng ngự tà ám, sau đó cùng Lam Trạm ước định tốt, trễ nhất tới giờ Tuất, liền hội hợp ở điểm dừng chân bọn họ, hai canh giờ, vô luận nhiệm vụ gì cũng đủ.

Cùng Lam Trạm ước định tốt, Ngụy Anh nhanh chóng tiến đến hoàn thành nhiệm vụ chính mình, lúc trở lại điểm dừng chân bọn họ, còn nửa canh giờ mới đến giờ Tuất, trong lòng Ngụy Anh có chút bất an, nhưng vẫn ở nơi ước định chờ, chỉ là thời gian dần dần gần tới giờ Tuất, vẫn không thấy bóng dáng Lam Trạm đâu, ngược lại là Giang Vãn Ngâm thập phần cao hứng trở lại, Ngụy Anh càng lo lắng.

Ngụy Anh đi tìm lão sư dẫn đầu trước, hỏi nhiệm vụ của Lam Trạm, biết được nhiệm vụ của Lam Trạm cũng không khó, sớm nên đã hoàn thành nhiệm vụ trở lại, trong lòng Ngụy Anh trầm xuống.

Chỉ còn một khắc liền đến giờ Tuất, Ngụy Anh vẫn không nhìn thấy thân ảnh Lam Trạm, bất an trong lòng càng ngày càng mạnh, Ngụy Anh dùng truyền âm phù Lam Hi Thần cho hắn truyền tin cho Lam Hi Thần, sau đó hướng Lam Trạm ban đầu rời đi chạy đi.

Vân Thâm Bất Tri Xứ

Lam Hi Thần thu được truyền tin của Ngụy Anh, trong lòng thập phần lo lắng, lập tức cùng Thanh Hành Quân thỉnh cầu đi tra xét trước, sau khi Thanh Hành Quân biết được, lệnh Lam Khải Nhân tọa trấn Vân Thâm, liền cùng Lam Hi Thần ra cửa.

Vừa đến chân núi, liền gặp một người quen giá xe ngựa.

Sau khi cùng người quen nói chuyện, Lam Hi Thần lập tức tiến lên chui vào trong xe ngựa, nhìn thấy đệ đệ ngủ say trong xe, lúc này Lam Hi Thần mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức truyền tin cho Ngụy Anh, mới cởi áo ngoài đem đệ đệ che kín mít, sau đó ôm đệ đệ xuống xe ngựa.

Sau khi từ biệt cố nhân, hai cha con mới mang theo Lam Trạm hôn mê hồi Vân Thâm.

Thanh Hành Quân nhìn Lam Hi Thần đem áo ngoài chính mình cho đệ đệ, tuy rằng người tu chân không sợ lạnh, nhưng dù sao Thanh Hành Quân cũng là một vị phụ thân, hắn nhìn nhìn Lam Hi Thần, sau đó cũng cởi áo ngoài chính mình phủ lên người Lam Hi Thần, lúc này mới nói: "Hi Thần, để ta đến đi."

Lam Hi Thần ngẩn người, sau đó nghĩ, Lam Trạm từ nhỏ liền muốn phụ thân ôm y một cái, cũng thuận thế đem Lam Trạm giao cho Thanh Hành Quân, chính mình gom áo ngoài trên người.

Sau khi Thanh Hành Quân tiếp nhận tiểu nhi tử liền nhíu nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ chưa nảy nở của tiểu nhi tử, có chút đau lòng: "Sao lại nhẹ như vậy?"

Lam Hi Thần trầm mặc, y cũng không nghĩ tới, đệ đệ nhìn qua cao không khác y mấy, không biết vì sao, bế lên lại nhẹ như vậy.

"Là Hi Thần không chiếu cố tốt đệ đệ." Lam Hi Thần sau đó nói, nếu y có thể dùng nhiều tâm tư một chút trên người Lam Trạm, Lam Trạm liền sẽ không sinh bệnh.

"Hi Thần, điều này không trách ngươi, ngươi đã làm rất tốt, còn nữa, mấy điều này đều là vấn đề của ta, thôi, việc đã đến nước này, hiện giờ vẫn là thân thể Vong Cơ quan trọng, việc vừa rồi ngươi không cần phải xen vào, đều giao cho vi phụ là được." Thanh Hành Quân thở dài, sau đó nói.

"Chẳng lẽ phụ thân còn phải bận tâm mấy đại thế gia?" Lam Hi Thần có chút sốt ruột hỏi, đệ đệ y bị ủy khuất như thế, sao có thể tùy ý buông tha?!

"Sao có thể? Ngày mai liền đem tất cả học sinh triệu tới, lập tức cử hành Thanh Đàm hội, hắn đều có thể khi dễ đến trên người nhi tử ta, không đưa chút đáp lễ cho hắn, nếu không làm thất vọng Vong Cơ chịu khổ?" Thanh Hành Quân nói, trong mắt xẹt qua một tia hung ác.

Lam Hi Thần ngẩn người, y chưa bao giờ thấy qua phụ thân như vậy, tuy rằng số lần y gặp phụ thân cũng không nhiều lắm.

"Vâng." Lam Hi Thần đáp, vô luận như thế nào, muốn hại tánh mạng đệ đệ, vậy đến trả giá đại giới.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tiệnvong