Chương 1
Hàn Thất
"Y sư, tình huống như thế nào?" Lam Khải Nhân an tĩnh chờ y sư xem xong mạch cho tiểu cháu trai, lúc này mới sốt ruột dò hỏi tình huống tiểu cháu trai.
"Tiên sinh không cần lo lắng, tiểu công tử chỉ là phong hàn bình thường, để ta kê thuốc uống, uy cho tiểu công tử uống vào liền không sao." Y sư nghiêm túc nói.
"Vất vả y sư." Lam Khải Nhân nhẹ nhàng thở ra, chờ y sư kê thuốc xong, mới đứng dậy đưa y sư rời đi.
Quay đầu nhìn tiểu cháu trai nóng đến mơ mơ màng màng cùng vẻ mặt lo lắng của đại cháu trai, Lam Khải Nhân có chút đau lòng, vỗ vỗ vai đại cháu trai, khuyên giải an ủi nói: "A Trạm không có việc gì, chờ lát nữa uy dược xong, rất nhanh sẽ tốt."
"Ừm." Lam Hoán gật gật đầu, chỉ là có chút sốt ruột nhìn khuôn mặt nhỏ của đệ đệ nóng hồng hồng, trong lòng có chút tự trách.
Hôm nay vốn là y bồi Lam Trạm, chỉ là y có việc gấp, muốn kết thúc nhanh lại đến bồi Lam Trạm, liền để một mình Lam Trạm chơi sau núi, chờ y giải quyết chuyện xong phục hồi tinh thần lại, mưa đã rơi từ lâu, thời điểm bọn họ vội vàng tìm được Lam Trạm, tiểu đoàn tử đã bị mưa xối hồi lâu, bắt đầu phát sốt.
Tiểu đoàn tử này bệnh tới rào rạt, nóng lặp đi lặp lại ba ngày mới chuyển tốt, tiên sinh nhìn tinh thần y thật sự không có việc gì, liền để y nghỉ ngơi thêm vài ngày, không cần làm bài tập, tiểu đoàn tử cũng ngoan, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ngốc tại Hàn Thất.
Buổi trưa
Tiểu đoàn tử cầm thức ăn môn sinh đưa tới dọn xong, đầu nhỏ duỗi hướng cửa Hàn Thất, lại không thấy thân ảnh nho nhỏ khác xuất hiện ở cửa Hàn Thất, đợi hồi lâu không thấy ca ca trở về, tiểu đoàn tử ngồi không yên, liền đem thức ăn xếp lại trong hộp đồ ăn, đi ra cửa tìm ca ca.
Trên đường
"Ai, tiên sinh cũng thật là nhẫn tâm."
"Ai nói không phải chứ, đại công tử còn nhỏ như vậy."
"Đúng vậy, hài tử nhỏ như vậy, sao có thể chịu nhiều thước như vậy."
"Này nói đến vẫn là vì nhị công tử."
"Đúng vậy, đại công tử bận công vụ, nhất thời sơ sẩy, không phải đại công tử sai."
"Nhưng, hài tử nhỏ như vậy, sao có thể bận tâm nhiều như vậy."
"Ai kêu đại công tử đau nhị công tử chứ."
"Cũng đúng, đại công tử bị phạt vì nhị công tử còn ít sao?"
"Từ lúc nhị công tử sinh ra, ba ngày một tiểu phạt, năm ngày một đại phạt, nhiều đếm không xuể."
Nghe đến đó, tiểu đoàn tử đã khóc không thành tiếng, y cắn chặt răng, không cho chính mình ra tiếng, đôi tay không ngừng lau nước mắt, vốn định chạy về Hàn Thất, rồi lại nhớ tới gia quy, sợ ca ca lại bị phạt vì chính mình, lại mạnh mẽ không chế bước chân, từng bước một đi trở về Hàn Thất.
Lam Hoán đã ở Hàn Thất đợi hồi lâu, vì không đợi được nắm, định đi ra ngoài tìm, liền nhìn đến nắm khóc từng bước từng bước trở lại, Lam Hoán nhìn đến đau lòng, nhanh chóng đem nắm ôm trở lại Hàn Thất, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho y.
"A Trạm, ngoan ngoan, không khóc, nói cho lộc cộc, A Trạm chịu ủy khuất gì được không?" Lam Hoán đau lòng nhìn nắm hỏi.
Nắm lại không nói lời nào chỉ lắc đầu, một lát sau, giống như nhớ tới gì đó, lấy tới thuốc trị thương, ngẩng đầu nhìn Lam Hoán thút tha thút thít nói: "Lộc cộc, thoa dược."
Lam Hoán ngẩn người, xoa xoa đầu nắm, nhẹ giọng hỏi: "A Trạm bởi vì đau lòng lộc cộc mới khóc sao?"
Nắm gật đầu.
"A Trạm đừng khổ sở, lộc cộc không có việc gì, thúc phụ không xuống tay được." Trong lòng Lam Hoán cảm động, vì thế quên giải thích với nắm vì sao y hôm nay bị đánh, thành nắm hiểu lầm.
"Lộc cộc thoa dược!" Nắm lại không khống chế được khóc lên, vốn dĩ y vì Lam Hoán vì chính mình bị phạt mà khổ sở, hiện tại thấy Lam Hoán không thoa dược, càng sốt ruột.
"Được được được, lộc cộc thoa dược, A Trạm không khóc, không khóc." Lam Hoán thật sự đau lòng đệ đệ, liền để cho y thoa dược cho chính mình.
"A Trạm thổi thổi, đau đau bay đi bay đi." Nắm thoa dược cho Lam Hoán, sợ y đau, còn thổi cho y, một bên thổi một bên nói.
Lam Hoán cảm thấy đáng yêu, liền cười nói: "A Trạm thật lợi hại, lộc cộc không đau."
Tuy rằng lúc sau Lam Trạm được Lam Hoán hống tốt, nhưng những lời nghe được trong lúc vô tình chung quy để lại bóng ma trong lòng, làm y trong tương lai yêu cầu chính mình gần như hà khắc, e sợ đi sai một bước, lại mang đến trừng phạt cho huynh trưởng luôn yêu thương chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top