Chương 2
Trong xe, Lưu Diệu Văn nói với Chu Chí Hâm: "Khụ khụ, xe của cậu ... sửa xong rồi à?" Người cảnh sát trẻ ở hàng ghế sau sững sờ trước tin tức bùng nổ ngay khi vừa lên xe ... mối quan hệ giữa đội trưởng và cậu bác sĩ xinh đẹp này không dễ dàng.
Chu Chí Hâm thờ ơ đáp: "Đã sửa lâu rồi, làm tróc một mảng sơn ở đuôi xe, không có gì đâu." Anh cảnh sát trẻ nhìn cuộc trò chuyện thần kỳ đang diễn ra, sau đó hai người không nói chuyện nữa. Và cũng sớm đến được nơi xảy ra tai nạn.
Trước khi xuống xe, Lưu Diệu Văn nói với Chu Chí Hâm: "À đúng rồi, cậu không phải là cảnh sát ở cơ sở của chúng tôi, nếu có bất kỳ tình huống nào không thể chịu nổi, cậu phải báo cáo kịp thời, không bắt buộc cậu phải đi với chúng tôi, hiểu không? "Chu Chí Hâm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lưu Diệu Văn, cậu nghiêm túc gật đầu sau khi biết rằng anh không nói đùa.
Cảnh tượng kinh hoàng ngay cả Lưu Diệu Văn, người đã từng chứng kiến nhiều hiện trường vụ án cũng không khỏi nhíu mày, viên cảnh sát trẻ tuổi không kìm được mà chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Mùi máu tanh nồng nặc của kẻ sát nhân phi tang xác. Có quá nhiều mâu thuẫn. Cái xác bị chặt thành từng khúc lớn nhỏ, thậm chí một số mô còn được nối với nhau. Mặc dù cái xác nhìn còn tươi, chắc mới gần một tháng, nhưng bây giờ là thời điểm nóng nhất vào tháng 7 và xác chết đã được phân hủy. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, có rất nhiều ruồi bay xung quanh.
Bản thân Chu Chí Hâm có bệnh sạch sẽ nhẹ. Nhìn thấy tất cả những điều này, dạ dày của cậu ấy khó chịu và muốn trào ngược, nhưng cậu ấy không biểu hiện rõ ra trên khuôn mặt, cậu ấy chỉ bình tĩnh tránh xa mấy cái xác. Có một người nọ đã khá già có vẻ như những người trong Cục cảnh sát rất quen thuộc với ông ấy và họ gọi ông ấy là chú Cảnh.
Hiểu nôm na là khu vực này là ngã ba của thôn và thành phố, không có người sống, thôn gần nhất cũng cách năm sáu cây số, căn bản không có người ở khu vực này trừ phi vào thành phố. Lưu Diệu Văn nghĩ đến điều này, nói với viên cảnh sát già: "Chú Cảnh nó là như thế này, người tìm thấy thi thể chú có thể nhìn điều tra ra ai không?"
Chú Cảnh bối rối cau mày, nói: "Không phải không được, cái.... chính là người ta có thể ...không chịu phối hợp." Lưu Diệu Văn nhướng mày nói: "Thật sao? Đúng vậy, cháu thích nhất là người không chịu hợp tác."Bởi vì những người không hợp tác tốt liền bị anh làm cho phải nói ra, Chú Cảnh thở dài, một lúc sau mới có người đưa phóng viên tới.
Đó là một người đàn ông trung niên có lẽ ông ta đã sợ hãi và rùng mình trước cái xác. Đầu tiên Lưu Diệu Văn hỏi một vài câu với giọng nhẹ nhàng, nhưng thấy rằng người đàn ông chỉ lặp lại một câu, "Tôi không giết người. Đồng chí cảnh sát, đồng chí phải tin tôi." Điều duy nhất ông ta có thể nói là điều này.
Kỳ thực không phải người đàn ông sợ hãi. Nguyên nhân chính là Lưu Diệu Văn nhiều năm đối phó với tội phạm thân hình rất thù địch, lúc không cười cả khuôn mặt đều rất nghiêm túc, đó vốn là vẻ mặt của cảnh sát hình sự đã tra hỏi những tên tù nhân từ rất lâu. Chu Chí Hâm đã nhìn thấy điều đó cậu bước tới và nhẹ nhàng: " Nói cho tôi biết có vấn đề gì, tôi sẽ thử xem "
Nhìn thấy người đàn ông đã thay đổi thành một người khác. Cậu rất dịu dàng, trong lòng không khỏi có chút thả lỏng, nhanh chóng giải thích làm sao để giải quyết nhanh gọn, Lưu Diệu Văn dựa vào gốc cây bên cạnh nói: "Bác sĩ Chu, cậu rất nhẹ nhàng." Nhìn thấy anh đang muốn bắt chuyện, sau khi dò hỏi người đàn ông kia xong Chu Chí Hâm nói:" Tôi đi xem thi thể. "
Thấy bắt chuyện không thành công, Lưu Diệu Văn cũng không nói gì, chỉ cười nói với người đàn ông: "Cảm ơn sự hợp tác của anh. Bây giờ, anh thực sự có thể rời đi."
Khi Lưu Diệu Văn đến bên xác chết, anh nhìn thấy Chu Chí Hâm đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trong trạng thái mất thần. Sắc mặt cậu trắng bệch khiến Lưu Diệu Văn không khỏi thở dài, da của Chu Chí Hâm rất tốt xem ra không phải sợ nóng. Bên ngoài có khoảng 30 người, Chu Chí Hâm mặc áo dài cũng không quá nóng, nhưng chóp tai đỏ bừng lên muốn nói với mọi người rằng cậu không nóng, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Lưu Diệu Văn đột nhiên nói "Chu Chí Hâm" với một chút bất lực trong giọng nói của anh ấy: "Cậu không thể đứng ở đây sao? Tại sao cậu vẫn ngồi xổm ở đó?" Sao lại ngồi xổm ở đó lâu như vậy, không sợ bị ngất sao?
Chu Chí Hâm dường như không có nghe thấy, tiếp tục khom người ở đó Lưu Diệu Văn bước tới, đỡ người lên và nói:"Cậu tại sao không nghe lời, không phải đã nói không phải xem hiện trường sao?" Chu Chí Hâm bị người phía sau gọi, do dự một lúc, cậu nói:" Đội trưởng Lưu ... " Lưu Diệu Văn ngắt lời cậu. "Đừng gọi tôi là Đội trưởng Lưu, gọi tôi bằng tên hoặc là Văn ca, đội trưởng Lưu là gì, nghe hoành tráng."
Chu Chí Hâm cúi đầu, mái tóc đen mềm mại khiến khuôn mặt trắng như ngọc của cậu càng thêm ấm áp, như thể thời tiết nóng nực đã làm tan chảy một ít băng tuyết trên người Chu Chí Hâm, cậu nghĩ đến đây, nghiêng đầu nói: "Văn ca, có một thứ ở đó... tôi đã từng thấy qua."
Lưu Diệu Văn nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Chu Chí Hâm trở nên mềm mại vì do dự, giọng nói của Chu Chí Hâm giống như một đám mây bay quấn lấy trái tim anh, nhưng ngay sau đó anh đã tỉnh táo lại:"Sao?" Chu Chí Hâm chỉ tay vào mặt dưới của cái xác, Lưu Diệu Văn mặt như mây đen trước cơn bão khi nhìn thấy nó là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top