Chương 5 : Náo loạn Ỷ Hương Lâu
" Tỷ... Ngươi thật không tốt... Không thể cho ta chút mặt mũi sao? " Thiện Anh ai oán liếc xéo Hàm Ân Tĩnh,tỷ tỷ của nàng thật là...
" Có người tới,chuyện này để khi khác nói sau. " Hàm Ân Tĩnh đeo lại mặt nạ nhàn nhã uống một ngụm trà.
Một lát sau Cúc tỷ tươi cười bước vào sai người để đồ ăn lên bàn,theo sau còn có bốn nữ tử dung mạo như hoa như ngọc.
" Ai dô... Để nhị vị công tử chờ lâu,đây là bốn hoa khôi đứng đầu ở Ỷ Hương Lâu chúng ta. Nhưng nhị vị công tử chớ phi lễ với các nàng,các nàng chỉ bán nghệ không bán thân. Các nàng mỗi người đều tinh thông Cầm, Kì, Thi, Họa. Các nàng sẽ ở đây phục vụ thư giãn cho nhị vị. Xuân,Hạ,Thu,Đông. Các người nhớ hầu hạ cho nhị vị công tử thật tốt. " Cúc tỷ cười cười rồi ra ngoài đóng cửa lại.
" Nhị Vị muốn nghe đàn hay xem múa? " Nữ tử áo xanh mỉm cười kính cẩn hướng Thiện Anh hỏi,Hàm Ân Tĩnh đang đeo mặt nạ nên không ai thấy được dung mạo của nàng.
" Các vị nên xưng hô thế nào? " Thiện Anh nghiêng nghiêng đầu mờ mịt hỏi.
" Công tử khách sáo rồi. Ta là Xuân Nhi,các nàng lần lượt theo màu quần áo mặc là có thể đoán ra. " Xuân Nhi mỉm cười nhẹ nhàng.
" Ân... Các nàng đều tinh thông Cầm,Kì,Thi,Họa chi bằng ta nhờ các nàng tấu vài khúc,tỷ tỷ ngươi thấy thế nào? " Thiện Anh thuận miệng gọi mà quên mất hai nàng đang ở nơi nào.
" Tốt. " Hàm Ân Tĩnh tùy ý trả lời,nàng không quá quan tâm về viện thân phận nữ tử bị lộ. Căn bản giọng nói của nàng là thuần nữ cũng không thể đổi thành giọng nam.
Xuân,Hạ,Thu,Đông rõ dàng bị dọa cho sửng sốt,nam tử tóc bạc kia lại là nữ nhân? Mà nghe giọng còn rất trẻ,như thế nào mái tóc kia lại bị bạc trắng hết?
" Công tử... Cô nương,ngươi là nữ nhi sao lại đi đến chốn hoan lạc này? Nơi đây có rất nhiều quan lại cùng thiếu gia hào môn qua lại,chẳng may bị nhìn chúng liền thảm. Ta khuyên người tốt nhất là nên đi sớm. " Nữ tử áo vàng vội nói,đây cũng xuất phát từ lòng tốt của nàng.
" Cảm ơn,vậy sao các ngươi không rời khỏi đây? " Hàm Ân Tĩnh khóe môi hơi nhếch lên,nàng có thể nhìn ra bốn nữ tử trước mặt đều thuộc hạng người tốt hiếm có,nàng không cần kiêng kị gì liền tháo xuống mặt nạ bắt đầu thưởng thức món ăn cổ đại.
" Cô nương... Ngươi thật đẹp..." Cả bốn nữ tử đồng thanh nói,sau câu nói ấy cả bốn người đều xấu hổ đỏ mặt,người đang ngồi trước mặt các nàng quả thật là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành,các nàng tự biết bản thân thua kém nên không khỏi có chút tự ti.
" Tỷ tỷ,ngươi thật sự rất đẹp. " Thiện Anh đưa tay chống cằm say sưa nhìn Hàm Ân Tĩnh. Cũng đúng thôi,làm nữ nhân ai không ưa cái đẹp?
" Ngươi còn không mau ăn? " Hàm Ân Tĩnh hơi nheo mắt lại cảnh cáo
" Ăn... Ta ăn liền. " Thiện Anh sợ rụt cổ vội vàng nâng bát đũa lên ăn.
" Cô nương,ta xem người thật sự rất xinh đẹp... Nhưng ta xem sắc mặt của người tát nhợt... Không phải người mắc bệnh nan y chứ? Ta biết chút y thuật.. Không bằng ta giúp người xem một chút?" Đông Nhi tinh ý nói,quả thật da trên người Hàm Ân Tĩnh trắng đến dọa người,gương mặt tát nhợt nhìn không ra một tia huyết sắc...
" Cảm ơn,ta không sao. " Hàm Ân Tĩnh hơi lắc đầu,đây chính là bản chất của loài vampire làm sao có thể khám ra bệnh?
" Các người còn chưa trả lời câu hỏi của ta. Sao các người lại ở trong thanh lâu này? "
" Không giấu gì cô nương,chúng ta vốn là con gái con nhà gia giáo nhưng gia phụ bị hãm hại là mưu phản nên bị bắt trảm,chúng ta bị bắt bán vào thanh lâu... Chúng ta cũng không muốn ở nơi này bán rẻ nụ cười cho kẻ khác nhưng... Chỉ có thể trách chúng ta bạc mệnh..." Thu Nhi hai mắt phiếm lệ,thấy vậy Hạ Nhi liền tiến lên ôm lấy Thu Nhi an ủi.
" Ngươi... Các ngươi..." Thiện Anh cằm muốn rụng xuống đất tròn mắt nhìn 2 nữ tử trước mặt.
" Chúng ta thì sao? Ngươi là nam nhân,ngươi làm sao hiểu được nỗi khổ của chúng ta? Loại nam nhân chỉ biết xuy nghĩ bằng nửa thân dưới như ngươi thì biết cái gì? " Hạ Nhi trừng mắt mắng Thiện Anh té tát.
" Hạ Nhi! " Xuân Nhi không nhịn được quát nhẹ.
" Oác... Oa... Tỷ tỷ... Bọn họ khi dễ muội... Oa..." Thiện Anh sau một lúc sửng sốt liền khóc rống ôm Hàm Ân Tĩnh ăn vạ.
" Ngươi... Ngươi cũng là nữ tử? " Xuân Nhi tròn mắt nhìn nam tử anh tuấn trướ
" Ta dĩ nhiên là nữ. " Thiện Anh ủy khuất nói,ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Hạ Nhi.
" Là ta nói lăng không giữ chừng mực,mong cô nương rộng lượng bỏ qua cho." Hạ Nhi hơi xấu hổ nhìn Thiện Anh. Ai bảo nàng ta giọng nói trầm ấm,lại còn mặc nam trang,đã vậy lại còn đi thanh lâu. Nàng làm sao có thể biết nàng ta là nữ tử a?
" Hư " Thiện Anh cực kì hẹp hòi quay mặt sang hướng khác giận dỗi.
" Ngươi a... Chỉ biết đi bắt nạt nữ tử yếu đuối. " Hàm Ân Tĩnh đáp cho Thiện Anh cái nhìn khinh thường.
" Ta... Ta khi nào thì khi dễ nữ tử yếu đuối? Tỷ tỷ,ngươi thật là không phúc hậu a..._ Thiện Anh chu môi cầm bát cơm nên ăn,nàng xem thức ăn như công cụ phát tiết nỗi giận của mình,gắp lia lịa bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Xuân,Hạ,Thu,Đông nhìn cảnh này cũng chỉ biết lắc đầu thở dài,đúng là tiểu hài tử giận dỗi a...
Rầm...
CÁC NGƯỜI GIÁM XEM THƯỜNG BỔN CÔNG TỬ SAO? MAU GỌI TỨ ĐẠI HOA KHÔI RA ĐÂY HẦU HẠ BỔN CÔNG TỬ!
Phòng bên truyền đến tiếng huyên náo hấp dẫn toàn bộ người trong phòng. Thanh âm giận giữ của một nam tử vang lên bất ngờ làm cho Xuân ,Hạ,Thu,Đông đang mỉm cười bỗng chốc khuôn mặt tái mét lúc trắng lúc xanh.
" Các người sao vậy? " Thiện Anh phát hiện sắc mặt của các nàng không đúng liền hỏi. Không phải vừa nãy còn rất tốt sao?
" Cô nương không biết,nam tử vừa rống giận là Tống Hạo. Hắn là con trai duy nhất của Tống Khâm,thừa tướng đương chiều. Hắn nổi tiếng là dâm tặc háo sắc,rất nhiều nữ tử đã bị hắn cưỡng bức đến có thai nhưng hắn lại nhẫn tâm giết các nữ tử ấy. Lần trước hắn đến Ỷ Hương Lâu nhìn thấy chúng ta liền muốn bắt chúng ta về làm thiếp... Lần đó là do Cúc tỷ cứng rắn đuổi hắn đi. Lần này e là..." Xuân Nhi nói đến đây liền bỏ lửng,lệ đã rơi đầy mặt. Không chỉ có Xuân Nhi mà ngay cả ba người còn lại cũng đã khóc đến hoa lê đái vũ.
" Hừ,lý nào như vậy? Ta đi giết hắn! " Thiện Anh nổi trận lôi đình,nàng ghét nhất là những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu. Thiện Anh đá tung cửa hùng hổ đi sang phòng kế bên.
" Cô nương,nàng..." Xuân Nhi lo lắng nhìn Hàm Ân Tĩnh,muội muội của mình đi vào chỗ nguy hiểm mà nàng ấy còn có thể ở đây nhàn nhã uống trà?
" Không có việc gì,võ công của nàng không kém." Hàm Ân Tĩnh nhàn nhạt nói,tuy phép thuật của Thiện Anh ở vương quốc Vampire không bằng ai nhưng ở thời cổ đại này chắc chắn Thiện Anh sẽ không thua thiệt người.
" Cô nương không biết,ở bên cạnh Tống Hạo có hai tên đạo sĩ biết bàng môn tà đạo,không ít nhân sĩ võ lâm đã chết dưới tay hai người đó rồi. " Thu Nhi gấp gáp nói,nếu không nhanh ngăn cản cô nương kia e rằng nàng ta sẽ lành ít dữ nhiều.
Hàm Ân Tĩnh hơi nheo mi,hạ chén trà xuống,nàng đeo lại mặt nạ đi đến bên phòng cạnh xem sao.
OoO
" Ngươi là kẻ nào? Sao giám tự tiện xông vào phòng của bổn công tử? Muốn chết sao? " Nam tử tuấn lãng đang ngồi cắn hạt dưa khinh thường nhìn Thiện Anh đang phừng phừng lửa giận đứng ở cửa. Hai bên có hai nam nhân mặc quần áo đạo sĩ đang đứng miệng cười không có chút thiện ý nào.
" Ai da... Ta nói chứ công tử mặt đẹp,ngươi chạy sang đây làm cái gì? Ngươi không sợ chết a? Mau mau trở về đi. " Cúc tỷ hảo tâm đẩy Thiện Anh đi ra ngoài,bà ta cũng không muốn thế gian mất đi một vị anh tuấn thiếu niên a.
" Đứng lại,ta nói cho hắn đi sao? " Tống Hạo cười lạnh nhìn Cúc tỷ
" Hừ,ta đây cũng không muốn đi,hôm nay ta đến chính là muốn giết tên cẩu tặc tử nhà ngươi. Chịu chết đi! " Thiện Anh quát to rút kiếm ra hướng đến ngực Tống Hạo đâm tới. Hai tên đạo sĩ thấy vậy,một tên liền nhanh tay rút kiếm đỡ kiếm của Thiện Anh. Tên còn lại xuất ra một trưởng đánh vào ngực của Thiện Anh.
Thiện Anh không đề phòng bị đánh bất ngờ cả người liền bay về đằng sau muốn nhanh đụng vào tường.
Thiện Anh bỗng cảm thấy cơ thể dừng lại không bay nữa,thì ra là Hàm Ân Tĩnh đã ở đằng sau đỡ lấy nàng. Phù,may thật. Nếu vừa rồi mà xui xẻo bị đánh vào tường không biết xương cốt nàng còn ra hình dạng không nữa.
" Ta không sao. Cảm ơn tỷ tỷ. " Thiện Anh cười cười đứng thẳng dậy,trong mắt không giấu nổi vẻ sùng bái với Hàm Ân Tĩnh.
" Hừ,lại một kẻ không biết sống chết! Giết cả hai đứa nó cho ta." Tống Hạo cười đểu ra lệnh.
Hai tên đại sĩ thấy vậy đều đồng loạt rút kiếm hướng Hàm Ân Tĩnh đánh tới.
" Các ngươi... Dừng tay cho ta a..." Cúc tỷ hoảng sợ kêu lên. Hai cực phẩm nam nhân kia đúng là không biết sống chết mà.
" Ngươi lui về sau đi." Hàm Ân Tĩnh lạnh nhạt đẩy Thiện Anh về phía sau mình, kẻ đã muốn đấu với nàng... Nàng liền cho kẻ đó chết không toàn thây!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top