Tướng công viết giấy từ hôn đi - Tô Hành Nhạc (4)

.: Chương 40: Hoa đào khắp thành đều nở rộ :.

Hôm nay Triển Dịch Chi mặc một chiếc trường bào màu đỏ, mang thắt lưng đen như mực có khảm ngọc, nên nhìn hắn càng cao ráo, rắn rỏi, mặt như quan như ngọc. Thấy Tô Đường mặc xiêm y màu đen, hắn không khỏi nhíu mày — hình như gặp ba lần, 'hắn' đều mặc bộ y phục này, chẳng lẽ 'hắn' may nhiều bộ cùng một màu thế à?

Có điều, hắn cũng chỉ nghi ngờ trong chớp mắt, lại nhanh chóng tươi cười nói: "Tô huynh, đã lâu không gặp, nhớ huynh quá đi mất!"

Tô Đường nhếch khóe môi, cười gượng đáp: "Ha ha, ha ha, cũng nhớ thật, nhớ thật. Không biết Triển đại nhân cần tìm ta có chuyện gì?"

"Ôi, sao lại gọi là Triển đại nhân chứ, khách sáo quá, sau này cứ gọi ta là Dịch Chi là được rồi." Nói xong, hắn rất thân mật kéo tay Tô Đường đi về phía bàn — y như mình vẫn còn là chủ nhân của nơi này vậy.

Mà hành động đột ngột này của hắn cũng khiến Tô Đường giật nảy mình, tiểu Mạc thì trợn mắt há hốc mồm. Đúng lúc này, Hỉ Thước hét ầm lên — "Buông tay ra!!!"

Nói xong, một bóng người vội vàng lao tới, hất tay Triển Dịch Chi ra, sau đó kéo Tô Đường ra xa.

Triển Dịch Chi mơ hồ nhìn Hỉ Thước đang trợn mắt nhìn mình — tiểu nha hoàn này kích động như thế làm gì? Vì sao lần nào gặp mình cô ấy cũng đều tỏ vẻ thù địch thế?!

Tô Đường muốn giải thích một chút, nhưng thực sự không nghĩ ra lý do gì, vì thế đành cười gượng: "Lại đây, ngồi xuống nói chuyện!" Nói xong, nàng trừng mắt lườm Hỉ Thước một cái, ai ngờ, Hỉ Thước còn trừng mắt nhìn nàng hung dữ hơn. Tô Đường cảm thấy da đầu tê rần rần, liếc nhìn tiểu Mạc, trong lòng thầm tính phải nhanh chóng mà gả nha đầu này đi thôi.

Triển Dịch Chi vẫn chưa hiểu ra sao, có điều, cảm nhận được sự ấm áp mềm mại còn sót lại trên tay, hắn lại cười nói: "Tay Tô huynh thật mềm mại!"

Câu nói này khiến mắt Hỉ Thước trừng lên như sắp rơi ra ngoài, á à à, dám sàm sỡ tiểu thư nhà cô, còn dám nói ra nữa à?! Mềm cái đầu ngươi! Mại cái đầu ngươi! Ngươi cứ làm như vừa sờ đậu hũ ấy mà mềm mại!!!

Tô Đường thật sự xấu hổ: "Nên bàn chuyện chính đi, ta còn vội về nữa."

"Ồ, Tô huynh rất gấp sao? Hay là thế này đi, ta đưa huynh về, vừa đi vừa nói chuyện luôn!" Nói rồi Triển Dịch Chi đứng bật dậy định đi ngay.

Tô Đường nhăn nhó vội gọi hắn lại: "Không không không, cứ ngồi đây nói đi!"

"À, nếu vậy thì ta nói ngắn gọn thôi, không vòng vèo nữa! Tô huynh, ta muốn hùn vốn với huynh, không biết huynh có đồng ý không?"

"Hả?" Tô Đường giật mình, chớp mắt hỏi: "Vì sao?"

Triển Dịch Chi nghiêm trang nói: "Làm người phải tự biết mình biết ta, ta biết rõ bản thân mình không có khiếu kinh doanh, làm đâu mất đó, còn Tô huynh thì sao, vừa nhìn đã biết ngay là người giỏi kinh doanh. Vì thế, ta muốn mượn tay Tô huynh, kiếm chút bạc tiêu xài thôi! Kế hoạch của ta là thế này, sau này ta sẽ không nhận tiền thuê nhà hàng năm nữa, mặt khác còn có thể đầu tư thêm một chút, đương nhiên, con số cụ thể thì chờ Tô huynh đồng ý chúng ta sẽ bàn sau. Tóm lại, ta xuất tiền, còn Tô huynh, vẫn là chủ của cửa tiệm này, kinh doanh hay quản lý thế nào là quyền của huynh, ta tuyệt đối không nhúng tay vào. Huynh thấy thế nào?"

Nghe hắn nói xong, Tô Đường hơi kinh ngạc: "Sao huynh lại tin ta như vậy?" Tuy nàng cũng biết quả thật mình có khiếu kinh doanh, nhưng nói gì thì nói, Triển đại nhân này cũng mới chỉ có duyên gặp mình được ba lần, sao hắn lại tín nhiệm nàng như vậy chứ? Lỡ như đây là cái bẫy ai đó bày ra để hại hắn thì sao? Lỡ như suốt cả năm chỉ lỗ chứ không lãi thì thế nào?

Triển Dịch Chi cười lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: "Tục ngữ có câu, một lần lạ, hai lần quen, ba lần sẽ thành người nhà. Ta với Tô huynh gặp nhau ba lần, đương nhiên đã là người nhà rồi."

Tô Đường ngại ngùng, thực tình là ta chưa nghe thấy câu tục ngữ này bao giờ đâu!

"Tục ngữ còn nói, tướng mạo là do tâm sinh ra, ta thấy Tô huynh có vầng trán cao rộng, giữa hai lông mày đầy vẻ khí khái và thông minh, hơn nữa, đôi mắt lại trong veo không chút tạp niệm, có thể thấy được huynh là người có trái tim rất sáng! Triển mỗ hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm nay, quen biết bao nhiêu người, nhưng chưa từng nhìn nhầm ai, à, trừ một người, có điều, người kia là của hiếm của lạ trăm năm mới có một, quá quỷ dị, nên tạm thời cũng không cần nhắc đến!" Không biết nhớ ra chuyện cũ khổ sở gì, nụ cười của Triển Dịch Chi hơi méo mó, nhưng hắn lại nhanh chóng nghiêm mặt nói: "Vì thế, ta có cơ sở để tin rằng, Tô huynh là người có thể tin được!"

Đây mà là cơ sở gì chứ?! Tô Đường ôm trán, vì sao nàng cứ cảm thấy lời nói hùng hồn của vị Triển đại nhân này vớ va vớ vẩn thế nào vậy chứ?! Hơn nữa, hắn cũng dùng nhiều câu "tục ngữ có câu" quá đấy!

"Không biết năm nay Triển đại nhân bao nhiêu tuổi?" Dung mạo của hắn thuộc dạng không đoán được tuổi, hơn nữa, cách nói năng và phong cách làm việc của hắn cũng khiến người ta không dễ đoán.

Triển Dịch Chi nghe vậy liền cười ha ha: "Ta tuổi gà, năm nay hai mươi mốt tuổi, chưa cưới vợ. Có điều, sáng nay ra cửa có một thầy tướng số nói năm nay ta có sao hồng loan chiếu mệnh, sẽ gặp đúng người định mệnh, vì thế nên ta vẫn đang chờ đây. Mà nói ra cũng thấy kỳ lạ, ta đây cũng tính là công tử tuấn tú, vậy mà sống hơn hai mươi năm nay, chưa từng nở bông hoa đào nào, đúng là khiến lòng người đau thương đến trào nước mắt..."

Tô Đường thấy hắn càng nói càng xa liền không biết phải nói gì — vì sao ta chỉ hỏi tuổi huynh mà huynh nói lung tung nhiều thế làm gì?!

Nhưng mà...

Tô Đường ngắt lời: "Huynh thật sự muốn hùn vốn với ta sao?"

"Đương nhiên!" Vừa rồi hắn còn ra vẻ đau lòng muốn chết, thoáng một cái đã ra vẻ nghiêm túc, thật lòng.

.: Chương 41: Hai bà mối, mau trốn thôi!!! :.

Vì thế, khi trời chạng vạng, Lưu Xuân liền mang làn gió thu man mác, bước tới ven hồ Lung Trạch. Có điều, hắn ta chờ một lúc lâu cũng không thấy ai đến, trong lòng chẳng hiểu ra sao, đành phải ngẩng đầu ngắm hoàng hôn, cúi đầu nhớ y phục — biết làm sao được, nhìn hồ nước này, hắn ta lại nhớ đến hình ảnh ngày đó hắn ta cứu người, nghĩ thêm một chút, lại nhớ về bộ xiêm y không biết có còn lấy lại được hay không kia...

Đau lòng quá đi...

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng động khe khẽ, Lưu Xuân quay lại, nhìn thấy Trần Lê mặc một chiếc váy lụa màu đỏ hải đường, thướt tha yêu kiều bước trong ánh hoàng hôn tới.

Lưu Xuân nhìn đến ngẩn người, ánh mắt vô cùng nóng bỏng — vì hắn ta đã nhìn thấy trên tay nàng ấy đang cầm chiếc áo choàng mà hắn thương nhớ bấy lâu nay kia...

Bắt gặp ánh mắt nóng rực của hắn ta, Trần Lê ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu mỉm cười, bước tới nói: "Chiếc áo choàng này ta đã giặt sạch, vốn muốn trả lại cho ngài, nhưng cứ không tìm được cơ hội, nên hôm nay ta định đưa cho thiếu phu nhân, lại nhờ tướng quân trả cho ngài. Không ngờ tình cờ gặp ngài ở đây, thật tốt quá."

"A ha ha, chỉ là một chiếc áo choàng thôi mà, đâu cần vội vàng thế, không trả cũng không sao đâu." Tuy nói vậy, nhưng tay hắn ta đã đưa ra đón lấy rồi — ôi, chiếc áo yêu quý nhất của ta!

Thấy hắn ta không nói thêm gì nữa, Trần Lê nghĩ một chút rồi ngồi xuống phiến đá cạnh hắn ta, tìm chủ đề nói: "Sao ngài lại ở đây?"

"À, tướng quân bảo ta tới đây gặp ngài ấy, nhưng đợi mãi cũng không thấy ai." Lưu Xuân ngửi thấy hương thơm của con gái thoang thoảng bên người, mặt hơi nóng lên, bất giác dịch xa ra một chút.

Trần Lê lại xích lại gần hơn một chút: "Vậy ta chờ cùng ngài."

Lưu Xuân lại nhích xa ra, nhìn trời: "À, ta chờ một mình cũng được rồi."

Liếc thấy vành tai hắn ta cũng đỏ ửng lên, Trần Lê nhoẻn miệng cười, chỉ coi mấy lời này của hắn ta là do ngượng ngùng mà thôi, lại thăm dò: "Tối nay trời hơi lạnh nhỉ!" Nói xong, nàng ấy nhìn chiếc áo khoác trên tay hắn ta — nếu hắn ta có lòng, nhất định sẽ khoác áo cho nàng ấy.

Ai ngờ, Lưu Xuân cúi đầu nhìn một chút, nghĩ một chút, rồi đáp: "Đúng là hơi lạnh thật."

Nói xong, hắn vung tay khoác áo lên người mình, vừa mặc vừa nói: "Nên mặc áo vào thì hơn, đỡ bị cảm lạnh."

Trần Lê thấy thế, mặt tái mét đi.

Một lúc lâu sau, nàng ấy quyết định xáp tới hỏi thẳng thừng: "Lưu phó tướng, ngài có bằng lòng cưới ta không?"

Lưu Xuân vội vàng dịch người ra, chợt nghe câu này, hắn ta ngây người, đến khi tỉnh lại thì thân thể đã lảo đảo một cái, rồi "ùm" một tiếng, hắn ta lại sợ đến mức ngã thẳng xuống hồ.

Trần Lê hoảng hốt, vội vàng chạy tới kéo hắn, sau đó mất sức của chín trâu hai hổ mới kéo được Lưu Xuân lúc này hồn phách đã bay lên mây lên trên bờ.

"Cô... cô nương, đừng có tùy tiện đùa cợt như thế! Để tướng quân biết được thì làm thế nào bây giờ, không không không ổn lắm đâu!!!" Lưu Xuân lạnh đến mức run lên cầm cập.

Trần Lê nghe thấy vậy liền bực bội: "Ai đùa với chàng! Ta chỉ hỏi chàng có bằng lòng cưới ta không cơ mà!"

Lưu Xuân vẫn kinh hãi nói: "Ta ta ta ta ta ta làm sao mà cưới nàng được. Nàng nàng nàng nàng nàng là người của tướng quân mà!!!"

"Nếu ta không phải là người của tướng quân, chàng có bằng lòng cưới ta không?" Trần Lê dồn ép.

"Nhưng nàng là người của tướng quân!!!" Lưu Xuân vẫn khăng khăng không chịu hiểu.

Trần Lê tức đến không chịu nổi. Coi như nàng ấy hiểu rồi, Lưu phó tướng này rất cổ hủ, phải dùng chiêu mà Thiếu phu nhân bày cho mới được! Nàng ấy bước tới bên hồ nói: "Chàng đã cứu ta, có va chạm da thịt với ta, bây giờ tướng quân chê ta rồi, nếu chàng không muốn cưới ta, thì thôi để ta nhảy hồ tự vẫn cho xong!"

Nói xong, nàng ấy làm ra vẻ muốn nhảy xuống.

Lưu Xuân thấy vậy, cuống cuồng lao tới giữ nàng ấy lại: "Trần cô nương, đừng nhảy nữa, nước lạnh lắm, bị ngấm lạnh sẽ ốm đó!"

"Đến mạng sống ta còn không cần, quan tâm gì chuyện ốm với không ốm!" Nàng ấy lại vùng ra định nhảy.

"Nhưng nàng còn trẻ thế này, sao lại không muốn sống nữa chứ?!" Lưu Xuân kéo tiếp.

"Vì chàng không muốn cưới ta!" Trần Lê vẫn muốn nhảy.

"Ta chưa nói không muốn cưới nàng mà!" Lưu Xuân kéo không buông tay.

Trần Lê dừng lại: "Chàng bằng lòng cưới ta sao?"

"Hả? Ta nói thế à?" Mặt Lưu Xuân trở nên mơ hồ.

Trần Lê nghe vậy, liền dậm chân chạy về phía bờ hồ. Lưu Xuân luống cuống tay chân, để ngăn ngừa hậu hoạn, hắn ta liền nhấc bổng nàng ấy lên vai, khiêng ra xa hồ.

"Nàng đừng nhảy hồ nữa, ta lập tức đi gặp tướng quân cầu thân là được!" Lưu Xuân rất sợ Trần Lê lại dồn ép, liền vội nói luôn. Thật ra, hắn ta vẫn cảm thấy cô nương này rất đặc biệt, nhưng vì nàng là người của tướng quân nên hắn ta không dám nghĩ gì nhiều. Hiện giờ cô nương tốt như vậy lại đòi sống đòi chết vì muốn gả cho mình, đúng là chiếc bánh to từ trên trời rơi xuống! Không biết tướng quân có đồng ý không, có điều, hiện giờ hắn ta cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy, đây là chuyện liên quan đến mạng người rồi, tướng quân muốn mắng muốn chửi thì cứ mắng cứ chửi đi!

Nghĩ vậy, Lưu Xuân bảo Trần Lê về thay y phục trước, còn mình thì đầy vẻ bi tráng chạy tới thư phòng.

Thấy hai người đều đi rồi, Tô Đường trốn sau núi giả lập tức đẩy mạnh Tống Thế An bị nàng kéo tới xem kịch ra: "Chàng mau về đi, Lưu Xuân đi tìm chàng đấy!"

Xem hết màn vừa rồi, sắc mặt Tống Thế An đen kịt, thứ nhất, bình thường Lưu Xuân thông minh lắm mà, sao vừa động vào chuyện nam nữ đã ngu ngốc như vậy rồi?! Thứ hai, hắn thế này là sao? Trơ mắt nhìn thủ hạ của mình lén lút hẹn hò đính ước với người phụ nữ của mình sao?!

Khi hắn nghe thấy Tô Đường nói câu: "vốn còn muốn xem cảnh hạnh phúc ngọt ngào, ai ngờ vẫn phải nhìn thấy cảnh dọa tự vẫn, biết vậy đã không bày cho Trần Lê rồi", thì mặt hắn đã đen đến mức không thể nhìn nổi nữa!

— Vậy là toàn bộ chuyện này đều do cô nàng này xúi giục à?!

Tống Thế An buồn bực quay về thư phòng, quả nhiên thấy Lưu Xuân ướt đẫm cả người đang chờ hắn.

Vừa thấy tướng quân xuất hiện, mắt Lưu Xuân sáng rực lên, sau đó lại ảm đạm xuống: "Tướng quân, ta có chuyện muốn cầu!"

"Chuẩn!" Tống Thế An đáp nhanh gọn.

"Dạ?" Lưu Xuân ngẩn người, hắn ta chưa nói gì cả mà.

Tống Thế An liếc nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: "Mau cưới nàng về cho ta!"

"..."

Đi ra tới cửa, trong lòng Lưu Xuân thầm nghĩ: "Tướng quân quả là tướng quân, dụng binh như thần, dự liệu cũng như thần!"

.: Chương 46: Thím dâu là của cháu trai :.

Đi tới đường Trân Đại, Triển Dịch Chi dừng lại trước cửa một cửa hàng bán son phấn. Vừa dừng lại, hắn ta còn lôi cả Tống Thế An đi vào theo: "Vừa sang thu, môi ông khô quá, chưởng quầy nói ở đây có loại son mới chế ra, ông phải mua một hộp mới được, cháu cũng vào xem đi, nhân tiện mua chút gì đó cho nương tử nhà cháu nữa!"

Đường đường một đại tướng quân bị kéo vào cửa tiệm dành cho phụ nữ, Tống Thế An vô cùng mất tự nhiên, có điều, nhìn thấy Triển Dịch Chi chọn son môi, đột nhiên nhớ ra hình như môi Tô Đường cũng hơi khô, nghĩ vậy, hắn cũng cầm một hộp. Vì không biết chọn thế nào, nên cứ lấy luôn loại đắt nhất.

Mua hàng xong, hai người lại lên ngựa, không biết Triển Dịch Chi nghĩ đến chuyện gì, toét miệng cười nói: "Ông đã nói với cháu chưa nhỉ, tay nàng vừa mịn vừa mềm, chẹp chẹp, lần trước bị ông chạm phải rồi, ôi, giờ nghĩ lại mà tê cả người."

Tống Thế An nhíu mày, một người phụ nữ đã có chồng lại để người khác sờ tay à?! Quá vô lý!!!

Triển Dịch Chi vẫn còn nói tiếp: "Ôi, người đàn ông đó của nàng đúng là quá tốt số, cưới được người phụ nữ tốt như vậy. Ông nói cháu nghe chứ, tuy ông chưa từng nhìn thấy người đàn ông đó, cũng biết chắc chắn hắn không phải dạng gì tốt đẹp rồi. Cháu không biết đâu, lần nào nàng cũng phải lén lén lút lút đi ra ngoài, ngay cả mở cửa tiệm cũng phải lấy thủ hạ của mình ra để ngụy trang, nói là người khác mở. Ôi, nàng bị cái tên đàn ông cổ hủ bảo thủ ấy nhà nàng quản lý chặt chẽ đấy mà! Chẹp chẹp, thật đáng thương! Sau này ông mà cưới nàng á, chắc chắn sẽ đưa nàng đi khắp thiên hạ để vui chơi! Tâm nguyện suốt đời của ông, là phiêu bạt giang hồ, chỉ là mãi vẫn chưa tìm được người bạn đồng hành thôi!"

Nói một hồi, Triển Dịch Chi lại nhớ lại bàn tay kia: "Ôi, sao lại có thể mềm mại như thế chứ!"

Nhìn thấy bộ dạng mê gái của hắn ta, Tống Thế An cũng lười đáp lại hắn ta, chỉ thúc ngựa đi.

Triển Dịch Chi vội vàng đuổi theo: "Ở ngay đằng trước rồi đấy! Mà lát nữa gặp nàng, cháu đừng có trưng cái bản mặt quan tài đấy ra nhé, làm nàng sợ là không được đâu. Ừ ừ, cháu đừng có nhìn ông như vậy, ông chỉ không nghĩ ra từ nào nặng nề hơn từ bản mặt quan tài thôi mà, nếu không ông đã không dùng từ đó! À, phải rồi, cháu cũng phải nói tốt cho ông vài câu nữa, cái gì mà tài hoa hơn người, học rộng hiểu nhiều, dịu dàng chung thủy, tâm lý lại thông minh vân vân, cháu cứ nói hết ra không cần phải kiêng dè đâu... Ông ngại nàng nghĩ ông khoe khoang, chứ nếu không ông đã nói từ lâu rồi! Ha ha ha..."

"..." Đột nhiên Tống Thế An nhớ tới câu "hai bà mối" của Tô Đường.

Hai người đi không bao lâu đã nhìn thấy một tiệm điểm tâm rất đông đúc, tưng bừng.

Hai mắt Triển Dịch Chi như tỏa sáng: "Đến rồi, đến rồi!" nói xong, hắn ta nhìn trái nhìn phải một hồi, tìm kiếm bóng dáng Tô Đường trong đám người.

Tống Thế An cũng nhìn tấm biển "Thêm một phần nữa" kia, cứ cảm thấy nét chữ đó rất quen — hình như, hình như giống nét chữ của Tuyên Tử.

Hai người xuống ngựa, buộc vào gốc cây xong, Triển Dịch Chi liền kéo Tống Thế An đi vào từ cửa hậu viện.

Mấy nha hoàn sai vặt đang bận ngập đầu bên trong vừa nhìn thấy Tống Thế An đều sợ hết hồn — sao tướng quân lại đến đây?

Tống Thế An nhìn thần sắc mọi người, khẽ nhướng mày, vì sao nhìn mấy người này quen thế nhỉ?

Mí mắt hắn giật giật liên tục, trong lòng có dự cảm xấu.

Đúng lúc này, Triển Dịch Chi rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng người của Tô Đường, không khỏi kích động chỉ thẳng về phía nàng nói: "Mau nhìn đi, mau nhìn đi, người mặc áo dài màu đen kìa, sao hả sao hả? Dáng người không tồi đúng không?! Để ông gọi nàng quay lại cho cháu nhìn!" nói xong, hắn ta liền hét ầm lên "Tô huynh, Tô huynh".

Tô Đường đang sung sướng nhìn khách khứa ra vào tấp nập, vừa nghe tiếng gọi liền vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Triển Dịch Chi mặt cười rạng rỡ như hoa, da mặt nàng như căng lên, mà chờ đến khi nhìn thấy người nào đó đứng cạnh hắn ta, thì nụ cười trên mặt hoàn toàn tê liệt.

Còn Tống Thế An, ngay khi nhìn thấy gương mặt của "bà thím dâu" tương lai vừa quay lại kia, hắn chỉ cảm thấy như có một luồng sét đánh thẳng vào đỉnh đầu, khiến cho hồn phách bay lên mây, tứ chi cứng lại!

Sắc mặt đó, so với quan tài thì còn quan tài hơn nhiều lần!!!

.: Chương 47: Mặt lạnh tắm trong hũ dấm chua :.

Triển Dịch Chi ngốc nghếch không phát hiện ra, kéo Tống Thế An đi tới trước mặt Tô Đường, giới thiệu: "Tô huynh, đây là Tống Thế An, cháu trai của ta..."

Cháu trai?! Tô Đường suýt nữa phì cười, có nhầm không thế?! Có điều, nhìn thấy sắc mặt Tống Thế An cực kỳ không tốt nên nàng đành nhịn xuống.

Triển Dịch Chi vẫn nói tiếp: "Có phải nàng thấy hắn rất quen không? Ha ha, quen là phải rồi, hắn chính là Thần tướng của nước Tụng chúng ta mà! À, Tô huynh, nàng đừng có nhìn hắn mãi thế, hôm nay nhìn hắn phong độ như vậy hoàn toàn là vì bộ y phục này của hắn thôi. Y phục này là do nương tử hắn làm đấy! Đúng đúng, hắn thành thân rồi, tội nghiệp lắm, nương tử của hắn còn là một người đàn bà ghen tuông, không thể chấp nhận được bất cứ..."

Thấy Tô Đường cứ nhìn chằm chằm cháu trai của mình, Triển Dịch Chi thoáng sinh lòng cảnh giác, vội vàng nói ra chuyện hắn đã có vợ con rồi — lỡ như nàng mà vừa ý cháu trai của mình thì hỏng bét rồi!

Tô Đường lại liếc ánh mắt như đao sắc sang, đàn bà ghen tuông à?! Bà đây là ả ghen tuông khi nào hả?!!!

Triển Dịch Chi giới thiệu Tống Thế An xong, vội chạy sang đứng cạnh Tô Đường giới thiệu nàng: "Thế An, đây chính là Tô huynh mà ông thường kể với cháu đấy, tên chỉ có một chữ Diêm, sao hả, rất đẹp đúng không? A ha ha..." Nói xong, hắn ta ra sức nháy mắt với Tống Thế An, ý là tiểu tử nhà cháu mau nói mấy lời hay đi!

Vừa thấy Tống Thế An lại căng cứng nét mặt, hắn ta trừng mắt — tên nhóc thối, mau vứt cái bản mặt quan tài của cháu đi!

Tống Thế An hồn nhiên không thèm để ý đến ánh mắt của hắn ta, chỉ nhìn khoảng cách nửa tấc của hai người ở đối diện, sau đó nhướng mắt, dùng một ánh mắt thâm sâu u ám nhìn Tô Đường chằm chằm.

Tô Đường bị nhìn đến phát sợ, cảm thấy đại sự không ổn — lúc trước nhìn sắc mặt hắn còn tưởng rằng hắn phát hỏa vì mình lại ra ngoài, nhưng hiện giờ xem ra mọi chuyện không phải như vậy! Nàng nghĩ nghĩ định nói gì đó, ai ngờ chưa kịp mở miệng đã bị Triển Dịch Chi vắt tay ôm lấy vai.

"Cháu trai, ánh mắt cháu thế là sao hả?! Đây là cô gái mà ông vừa ý, cháu đừng có tranh với ông!" Triển Dịch Chi thể hiện chủ quyền.

Nhìn cái tay vắt lên vai Tô Đường, ánh mắt Tống Thế An cuối cùng cũng không ức chế được sát khí cuồn cuộn toát ra nữa! À, xem ra cũng không chỉ đơn giản là sờ sờ cái tay nhỏ xinh đâu nhỉ!!!

Tô Đường nhìn thấy mặt hắn xanh tím đi, hít sâu một hơi, vội vàng tránh không kịp, nói thẳng: "Triển huynh, nam nữ thụ thụ bất thân! Xin tự trọng! Xin tự trọng!"

Triển huynh à?! Còn xưng huynh gọi muội nữa à?! Tống Thế An nheo hai mắt lại, siết chặt nắm đấm.

Thấy Tô Đường né tránh, mặt Triển Dịch Chi đầy vẻ đau lòng: "Tô huynh, ta thật lòng mà! Nàng cũng nói người phu quân kia của nàng cổ hủ bảo thủ không có tình người, nàng ly hôn với hắn đi! Nàng thấy đấy, ta còn đưa cả cháu trai ta đến gặp nàng rồi, ta rất có thành ý mà! Thân phận của hắn cũng không phải tầm thường đâu! Tô huynh, xin nàng hãy chấp nhận ta!..."

Ầm ầm! Rầm rầm rầm! Đùng đoàng đoàng!!! Năm tia sét đánh thẳng vào đỉnh đầu!!!

Sát khí của Tống Thế An như sôi trào, muốn kìm mà không kìm được — giỏi, giỏi, giỏi lắm, còn dám nói với người đàn ông khác là ta cổ hủ bảo thủ không có tình người à!?! Bảo sao mà cứ muốn ta viết giấy từ hôn!

Giỏi lắm!

Giỏi lắm!

"Hừ!"

Nghe tiếng hừ này, lại nhìn bản mặt diêm vương như quan tài bị sét đánh cháy xém của hắn, rốt cuộc Tô Đường cũng hiểu cơn thịnh nộ của hắn từ đâu mà ra! Nàng khóc không ra nước mắt, thần trí hoảng loạn — ông trời ơi, con đã gây ra tội lỗi gì chứ?!!!

Nàng vội chạy tới kéo tay áo hắn muốn giải thích, ai ngờ Tống Thế An vung tay lên tránh thoát.

Lúc này Triển Dịch Chi mới phát hiện ra sắc mặt hai người không ổn: "Hai người..."

Đúng lúc này, Tuyên Tử được Hỉ Thước đưa đi chơi đã quay về, thấy phụ thân đứng ở đó liền hoảng sợ: "Phụ thân..." nhìn thấy sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, thằng bé vội chạy đến bên Tô Đường, nhìn sắc mặt của nàng cũng rất phức tạp, thằng bé bất an gọi một tiếng "mẫu thân". Đảo mắt một vòng, nhìn thấy Triển Dịch Chi đứng bên cạnh, Tuyên Tử ngạc nhiên gọi tiếp: "Cụ trẻ!"

Triển Dịch Chi nhìn thấy Tuyên Tử, lại nghe cách thằng bé gọi hai người, cũng như bị sét đánh: "Tiểu Tuyên Tử! Đây... đây... đây..."

Thấy Tuyên Tử cũng ở đây, lửa giận của Tống Thế An hoàn toàn bùng nổ, giỏi lắm, nói cái gì mà đưa Tuyên Tử ra ngoài chơi, là tìm cớ để hẹn hò đàn ông thì có! Nghĩ vậy hắn cũng không chờ Triển Dịch Chi nói xong, phẫn nộ quát Tô Đường: "Theo ta về nhà!!!"

Nói xong hắn quay người bước đi thẳng.

Da đầu Tô Đường run lên, cũng chỉ có thể nhăn nhó mặt mày đuổi theo, nghĩ đến tình cảnh lúc trước, e rằng hôm nay sẽ sụp đổ hết rồi!

Tướng công, hai người chúng ta trong sạch mà!

Tuyên Tử thấy cha mẹ đều đi cả vội cuống quít nhấc đôi chân nhỏ bé chạy theo, đi vài bước chợt nhớ ra, lại quay trở về hành lễ với Triển Dịch Chi, còn vẫy vẫy tay nói: "Ông trẻ, tạm biệt ông!"

Nhìn đoàn người kéo nhau đi, Triển Dịch Chi ngây ra, không hiểu gì cả quay sang nhìn tiểu Mạc, hỏi: "Sao... sao... sao lại thế này?"

Tiểu Mạc nhìn trời, lại nhìn Triển đại nhân trước mặt, cuối cùng mới thở dài nói: "Người phụ nữ ghen tuông mà ngài vừa nhắc đến, là tiểu thư nhà chúng ta... Còn người đàn ông cổ hủ bảo thủ không có tình người ngài nói đó... vâng, là tướng quân nhà chúng ta..."

Hay rồi, chỉ vài câu nhẹ nhàng của hắn ta đã đắc tội cả hai vị chủ nhân nhà này luôn!

Triển Dịch Chi nghe câu này, đã không chỉ đơn giản là sét đánh trúng đầu nữa, mà là bị quăng lên tận chín tầng trời rồi bị sét tích lũy hàng trăm ngàn năm nện mạnh xuống, đánh hắn ta một cái mà hồn bay phách lạc, ngay cả hạt bụi cũng không còn.

Tô huynh là cháu dâu của hắn ta ư?!

Hắn ta nhìn trúng cháu dâu của mình?!

???

!!!

AAAA, ông trời ơi, ông có cần phải gây nghiệp chướng như vậy không?!!!

Ông hại chết ta rồi!!!

Hu hu hu...

Ngay sau đó, ngoài cửa "Thêm một phần nữa" bụt đất bốc lên ngút trời, một con ngựa quý lao nhanh trên đường, người trên ngựa không ngừng gào khóc đến nát gan nát phổi —

"Cháu trai!!! Cháu nghe ông giải thích! Ông và vợ cháu hoàn toàn trong sạch! Thật sự trong sạch mà!!!"

"Cháu trai!!! Chúng ta thật sự trong sạch mà!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top