Rất Muốn Bị Anh Ấy Ịch Ịch (Rất Muốn Bị Hắn Làm) - Bất Tiêu Hồn
Tên gốc: Rất muốn bị hắn làm ( 好想被他搞 )
Tác giả: Bất Tiêu Hồn (不销魂)
Editor: Xoài
Tình trạng edit: Đã hoàn chính truyện, chưa hoàn phiên ngoại
Thuộc tính: Yêu quái công x Dâm đãng nhân loại thụ
Cp phụ:
※ Chó ngốc công x Vợ nhỏ thụ (Lang Thiên x Tiêu Mục)
※ Tắc kè hoa giả gái công x Ông chủ nhà hàng tráng thụ (Long Thanh Hoa x Chân Kim)
Thể loại: Nguyên sang, hiện đại, cao H (18+), hài hước thoải mái, kỳ huyễn, ngọt, nhiều cp, ngắn.
Đây là một câu chuyện về thụ đuổi theo công, cầu ịch ịch các thứ các thứ. Văn phong thần kinh điên rồ xin chú ý.
Thụ dâm đãng đơn thuần thẳng thắn. Công giả bộ lạnh lùng nghĩ một đằng làm một nẻo.
*** Cảm nghĩ cá nhân ***
Ngày 20/08/2023: Cảnh H dày đặc, nhưng hài, thô tục nhưng vẫn hài. CP nào cũng đáng yêu. Bạn thụ đúng gu mình. Lâu lâu sẽ lôi ra đọc lại.
*** Trích đoạn ***
.: Chương 7: Chịch ai mà chẳng là chịch :.
Nhưng dáng vẻ hiện tại của Chu Trạch An lại khiến Trương Nhai nhớ tới sáng nay, người này đã rút chim vô tình lại còn đẩy cậu ngã xuống đất, Trương Nhai cũng cáu rồi: "Moẹ nó tôi nói cho anh nghe anh có bệnh phải không! Bây giờ mới biết người đến người đi ha, biết ngại ha, thế sáng nay đụ tôi trong nhà vệ sinh công cộng là chó hay gì!"
Sắc mặt Chu Trạch An càng kém. Đúng vậy, dù hắn sinh hoạt trong xã hội loài người nhiều năm nay, nhưng bản chất vẫn là động vật không khống chế được cơn dâm dật.
Chu Trạch An không để ý đến Trương Nhai nữa, hất cậu ra muốn quay về quán bar.
"Này này! Anh lại đi vào làm gì?" Trương Nhai thấy Chu Trạch An không để ý đến mình bèn đuổi theo, "Anh vẫn muốn hẹn người à? Tôi nói chứ hôm nay tôi đã chấm anh rồi! Anh nhìn cho kỹ, anh hẹn cuốc nào là tôi phá bĩnh cuốc đấy!"
Chu Trạch An: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
"Muốn hẹn chịch với anh." Trương Nhai đáp. Người đàn ông này đứng đây cả buổi với cậu mà vẫn không hiểu ý cậu à? "Anh lãng phí thời gian đi hẹn người khác làm gì, không phải có sẵn tôi đây ư? Chịch ai mà chẳng là chịch!"
Chu Trạch An quan sát kỹ Trương Nhai, như đang tự hỏi về tính khả thi của lời đề nghị này.
"Cậu quá ồn ào."
"Vậy tôi rên càng hăng chứ gì nữa! Nói cho anh biết! Có thể hẹn với tôi là anh hơi bị may mắn! Ông đây tốt như này anh đi tìm một vòng chưa chắc tìm được người thứ hai! Tôi không giống mấy kẻ diêm dúa đê tiện kia!"
Chu Trạch An nhíu mày, chờ nốt câu phía sau của cậu.
"Tôi dâm hơn bọn họ nhiều!"
.: Chương 15: Thô. Dài :.
Đợi cả buổi Chu Trạch An vẫn không có động tĩnh, Trương Nhai quay đầu nhìn lại, thấy đối phương đang chậm rãi cởi quần.
"Ôi cưa cưa của em ơi, anh còn cởi thắt lưng làm gì cơ chứ kéo khoá xuống một phát không phải được rồi sao!" Trương Nhai đã ngứa ngáy không chịu được, mới vừa rồi lỗ sau bị ngón tay đâm chọt càng thêm đói khát khó nhịn, cậu ủn ủn mông đi cọ đũng quần Chu Trạch An.
"Muốn lắm hả?" Chu Trạch An hỏi.
"Đương nhiên rồi!" Trương Nhai vội muốn chết, "Trước tiên anh đâm vào đi đã, có lời gì vào xong lại nói tiếp!"
"Vậy cậu phải ngoan ngoãn giao hẹn với tôi."
"Hẹn hẹn hẹn, đến chịch còn chốt được thì có gì mà không giao hẹn được." Trương Nhai thúc giục hắn, "Anh mau nói đi!"
"Trong công ty, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải lúc cần thiết thì xem như không quen biết." Mặc dù không có khả năng cho lắm, nhưng Chu Trạch An vẫn lo có bất kỳ phiền phức hoặc lời đồn đại không cần thiết gì đó.
"Yêu đương nơi công sở sẽ ảnh hưởng không tốt, tôi biết! Còn gì nữa!"
"Tôi sẽ tìm cậu vào một thời gian cố định, địa điểm có thể do cậu định. Trừ cái đó ra tôi hi vọng chúng ta đừng gặp nhau quá nhiều." Đây mới là điều Chu Trạch An muốn nói nhất. Hắn không hi vọng dây dưa quá nhiều với nhân loại này. Chờ kỳ phát tình qua, hắn sẽ nghĩ biện pháp xoá bỏ ký ức của Trương Nhai.
"???" Trương Nhai hơi ngớ ra, "Anh nói lại lần nữa?"
"Tôi sẽ cố định..."
"Cố định cái cụ nội nhà anh!" Trương Nhai đứng phắt dậy khỏi bàn, "Làm bạn chịch phải chú ý nhu cầu đôi bên hiểu không! Anh nói xoạc là xoạc, anh nói không xoạc là không xoạc á hả? Tôi có bán đếch đâu?!"
"Nếu cậu cần, tôi có thể đưa tiền cho cậu."
"Đưa bà má nhà anh!"
Trương Nhai bùng nổ triệt để, quay người nhặt quần lên xỏ vào.
Quả nhiên thằng cha này bị bệnh tâm thần từ đầu đến đuôi, dáng vẻ đẹp trai vóc người săn chắc sức lâu lực bền súng ống xịn sò cũng không bù được bản chất cặn bã.
Cậu dâm nhưng cậu không hèn, Chu Trạch An nói đến nói đi đến cái mức này mà cậu vẫn nịnh bợ cầu phịch thì đúng là ti tiện đến hoảng.
Trương Nhai nói xong thì không thèm để ý đến Chu Trạch An, đang mặc quần, bỗng bất thình lình có một nguồn lực từ sau lưng đẩy cậu ngã nhào xuống đất. Quần còn chưa kịp mặc xong đã bị giật xuống lần nữa, kể cả đồ lót.
"Đù moẹ anh... Ư!" Trương Nhai nói còn chưa xong đã bị Chu Trạch An xỏ xuyên.
"Con mẹ nó anh, ưm a... Nghe không hiểu tiếng người à? Ông đây đã nói là không xoạc!"
"Nhưng hôm nay là cậu chủ động mời gọi tôi." Chu Trạch An không cho cậu bất luận thời gian giảm xóc gì, nhanh chóng điều khiển cuộc chơi.
Vừa rồi nhẫn nhịn lâu như vậy, khúc cây phía dưới Chu Trạch An đã sưng hết cỡ, mỗi lần đâm chọc thọc làm đều nghiến thẳng lên điểm mẫn cảm của Trương Nhai. Trương Nhai căn bản là nói không nên lời, chỉ có thể rên rỉ nức nở.
Trương Nhai nằm rạp trên đất, Chu Trạch An đè lên người cậu, một tay vịn mông cậu, một tay ngắt đầu vú cậu.
"Nhỏ giọng chút đi."
Trương Nhai quay đầu lườm hắn một cái, cố ý không nghe theo, kêu lớn tiếng hơn tục tĩu hơn, "Giám đốc, a a a, anh, anh nhẹ chút a a a. Giám đốc muốn đ*t chết em ư ~~ "
Chu Trạch An bị Trương Nhai la gọi như thế lại cứng thêm mấy phần, vừa rồi đâm rút mãnh liệt đã thư giải được một chút dục vọng, thế là hắn bắt đầu chậm rãi từ tốn rút ra lại đút vào. Phần hông đụng vào mông thịt Trương Nhai từng cái từng cái, tiếng bộp bộp nương theo tiếng nước nhóc nhách giữa hai chân Trương Nhai, vang vọng trong phòng làm việc yên tĩnh, nghe rõ dị thường.
Trương Nhai không cam tâm khi quyền chủ động đều nằm trong tay Chu Trạch An, cậu cố gắng dùng huyệt sau mút chặt dương vật Chu Trạch An, để thành ruột quấn siết lấy đỉnh đầu dạng xoè ô kia, đồng thời cậu vươn tay ra sau xoa nắn túi trứng của Chu Trạch An.
Chu Trạch An kéo cái tay làm loạn qua, ôm lấy cả người Trương Nhai đổi tư thế khác, bế bổng cậu lên, hai tay nâng mông Trương Nhai, để hai chân cậu quấn lấy eo mình.
Dưới tác dụng của trọng lực, Chu Trạch An chui vào càng sâu hơn, thúc háng lên từng cái từng cái một.
Trương Nhai ôm cổ Chu Trạch An, sướng đến ngửa đầu rên rỉ: "Sâu, sâu quá... Ưmmm aa ~ Đừng dừng lại, aa, nhanh hơn chút nữaaa ..."
Lúc này Chu Trạch An rất là nghe theo, tăng nhanh tốc độ quất roi, lực đạo không giảm chút nào, hoàn toàn không lo sẽ chơi hỏng Trương Nhai, cái nào cái nấy vừa nhanh vừa mãnh liệt.
"Hức ưmm ưm aaaa ~" Trương Nhai sướng quá la to, cảm thấy tần suất của cái côn trong cơ thể mình còn nhanh hơn máy đóng cọc, "Không, không được, em muốn bắnn ..."
Trương Nhai muốn luồn một tay xuống tuốt trym, lại bị Chu Trạch An ngăn lại, "Không phải cậu có thể bị cắm đến bắn à?"
"Nhưng thỉnh thoảng em cũng muốn tuốt tuốt mà... ư... !" Trương Nhai thấy Chu Trạch An cố ý cản trở, bèn dứt khoát ôm chặt lấy Chu Trạch An, để dương vật mình cọ cọ trên bụng hắn. Dịch nhờn trong suốt nhanh chóng bôi trét cả mảng lên vùng bụng Chu Trạch An.
Chu Trạch An cũng sắp bắn, mấy phát cuối cùng nghiến vừa chậm vừa sâu. Lúc xuất tinh hắn bóp niết lấy mông Trương Nhai, luồng dịch nóng tưới vào chỗ sâu của cậu.
Lại bị bắn bên trong vì không đeo bao rồi.
Lúc trước Trương Nhai bị hormone giống đực của Chu Trạch An mê hoặc đến nỗi thất điên bát đảo chỉ biết đuổi theo cầu chịch. Giờ vừa trải qua sự việc kia mới hơi tỉnh táo lại, bắt đầu lo lắng, có khi nào thằng chả này lây bệnh gì cho mình không...
.: Chương 18: Gà bay chó sủa :.
Tình cảnh hiện tại hết sức khó xử. Biểu lộ của năm người ở đây khác nhau nhưng đều vô cùng đặc sắc.
Trương Nhai bị cánh cửa thình lình bật mở doạ cho giật thót, toàn thân run bắn lên, cao trào.
Tinh dịch xẹt thành một vòng cung trên không trung, bắt nguồn từ đỉnh đầu bé trym của Trương Nhai, rơi xuống mặt và ngực của Chu Trạch An. Lần này bắn ra vẫn mãnh liệt như xưa.
Đương nhiên, Trương Nhai cũng cảm giác được tiết tấu và xúc cảm khi mình ịn mông xuống không được thích hợp cho lắm.
Chu Trạch An thì chưa kịp cảm nhận cảm giác ân ái trong văn phòng đã bị người khác bắt gặp, chuẩn bị phát cáu, thì thình lình bị huỵch một cú đau không thở nổi.
Trong nháy mắt đó, tổng quản lý Long Thanh Hoa đứng ở cửa phòng, trông thấy sếp mình khẽ hé môi, cau mày, phút chốc còn tưởng thấy được vẻ cao trào của sếp...
Sau đó mới nhận ra, thực tế là Chu Trạch An đang đau đớn đến nỗi mặt mũi nhăn nhó thống khổ.
Kịp phản ứng đầu tiền là Long Thanh Hoa. Y bỏ hai kẻ ngốc còn đứng đực bên cạnh lại, nhanh chân chạy tới nhấc Trương Nhai khỏi người Chu Trạch An.
"Thằng nhãi đần này cậu còn không mau đứng dậy, còn ngồi nữa thì hắn xong đời thật luôn đấy!"
Dứt lời lại đỡ Chu Trạch An dậy, quay đầu lại phía cửa: "Hai người còn ở đó làm thần giữ cửa à?! Mau tới hỗ trợ!"
Trương Nhai sững sờ tại trận, thân thể trần truồng đứng đó cũng không thấy lạnh, cậu không biết mình nên kinh ngạc vì chị gái xinh đẹp gặp ban trưa mở miệng ra nói lại là giọng đàn ông hùng hậu, hay là nên lo lắng Chu Trạch An bị cậu ngồi hỏng chít chít bé bự.
Tiêu Mục cũng lấy lại tinh thần, mau chóng chạy vào, đầu tiên là cởi áo khoác của mình ra trùm cho Trương Nhai. Không thể trách cậu ta phản ứng chậm chạp, cậu nào ngờ có thể chứng kiến một màn đặc sắc thế đâu. Chiều nay Trương Nhai bị gọi lên văn phòng quản lý mãi không thấy về nên cậu ta rất lo, rốt cuộc là do hạng mục lần này xảy ra vấn đề lớn thế nào để kinh động cả quản lý cấp cao.
Cậu ta bèn bất chấp nguy cơ bị dê xồm sờ soạng, đi tìm tổng thanh tra, tổng thanh tra nói thế chúng ta cùng nhau đi xem có vấn đề gì. Kết quả cửa vừa mở cậu ta đã thấy Trương Nhai đè lên giám đốc phát ngôn bừa bãi.
Tổng thanh tra Lang Thiên thì là người hốt hền nhất trong đám người ở đây, bởi vì gã là người đưa Tiêu Mục tới.
Gã đã khíu chọ Trương Nhai từ lâu.
Vì sao ư? Vì yêu quái không biết dây mơ rễ má giữa người và người, không biết cái gọi là hai công gặp nhau có thể có một thụ, hai thụ gặp nhau chỉ có thể làm chị em. Lang Thiên luôn cảm thấy Tiêu Mục không chịu theo gã là bởi Trương Nhai.
Nên khi Long Thanh Hoa nhiều chuyện gửi QQ cho gã nói hình như lão đại đang này nọ này nọ này nọ với người kia trong văn phòng, gã bèn tức tốc đưa Tiêu Mục tới. Tính toán nghe lén xong rồi đi, Lang Thiên đâu ngờ động tác của Tiêu Mục quá nhanh, gã không kịp ngăn cản, cửa đã bị Tiêu Mục đẩy ra.
Hiện tại chỉ có Long Thanh Hoa khống chế cục diện hỗn loạn.
"Các cậu về trước đi." Y nói với Trương Nhai đang mặc quần áo và Tiêu Mục.
"Vậy... giám đốc?" Tiêu Mục do dự nhìn về phía Chu Trạch An được đỡ sang nằm trên ghế sô pha.
"Tôi và Lang tổng thanh tra sẽ đưa hắn đi bệnh viện." Long Thanh Hoa nói xong nhìn về phía Lang Thiên, thấy Lang Thiên phối hợp gật gật đầu.
"Đúng đúng đúng vậy, không có chuyện của các cậu nữa. Các cậu về trước đi, ở đây cũng thêm phiền." Lỡ đâu giờ Chu Trạch An không khống chế nổi lộ đuôi hoặc vảy ra, thì đúng là gã và Long Thanh Hoa không che đậy được.
"Được rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại." Tiêu Mục nhanh gọn ôm lấy Trương Nhai hãy còn hoảng hốt đi ra ngoài.
Còn không mau chạy, lỡ bọn họ nhớ ra, truy cứu trách nhiệm của Trương Nhai thì làm sao bây giờ.
...
Tiêu Mục cũng không về bộ phận, trực tiếp lái xe đưa Trương Nhai về nhà. Thay dép lê vào nhà xong, cùng nhau nằm uỵch xuống giường, nhìn trần nhà.
"Tiểu Ma."
"Sao?"
"Tớ làm gãy chim cò của người ta rồi?"
"Chính xác, con của ta quá lợi hại! Đem mông đi chịch người ta, lại còn chịch hẳn giám đốc." Tiêu Mục nhìn Trương Nhai, mặt mũi tràn đầy vẻ chân thành.
"Vậy giả sử từ giờ anh ấy không chào cờ được nữa, tớ phải phụ trách à?"
"Tuỳ xem cậu có muốn làm việc ở công ty nữa hay không."
"Hu hu hu hu tớ không muốn gả cho người bị liệt dương đâu!!!"
.: Chương 28: Người định mệnh :.
Hồ ly tinh ngồi sau sạp hàng run lẩy bẩy. Hai chân nó quặp chặt lấy chân bàn, sợ xà yêu trước mắt này một giây sau sẽ lật tung sạp hàng của nó. Đại Lang Cẩu bảo muốn giới thiệu người quen đến chỗ nó coi bói, chứ có nói giới thiệu Sát Thần đâu đệt mợ!
Chu Trạch An nhìn nó chằm chặp, hít sâu một hơi, rít từng chữ từng chữ qua kẽ răng: "Cậu lặp lại mấy lời vừa rồi lần nữa..."
"Nhân loại kia, hẳn là... Khả năng... Có lẽ... Nói không chừng là người định mệnh trong 1% xác suất nhân duyên của anh." Hồ ly tinh nói xong lại vội vàng bổ sung, "Cái gọi là mệnh số này cũng không hẳn là cố định, tôi nói cũng chưa chắc đã đúng. Nếu sai thì ngài chớ để ý! Tôi không thu tiền, thời tiết hôm nay không tốt lắm tôi dọn quán về trước!" Hồ ly nói rồi cuốn chiếu chuồn lẹ.
Chu Trạch An nhìn thoáng qua ánh nắng sáng rỡ, mặt càng đen hơn. Dậy rõ sớm để đi coi bói, cuối cùng kết quả lại thế này.
Xà tinh cưa cưa bày tỏ mình không thể chấp nhận nổi.
Sáng sớm nay hắn đi coi bói là bởi đêm qua ngủ không ngon, suốt cả đêm trong mộng toàn là Trương Nhai chổng mông lên cười lả lơi, nói "Đêm nay em sẽ không tha cho quả dưa chuột bự của anh đâu!" Doạ cho hắn ẩn náu khắp nơi, sợ bị Trương Nhai bắt được sẽ đập dưa chuột của hắn thành dưa chuột bẹp.
Tỉnh lại phát hiện ra chỉ là ác mộng, dưa dưa của hắn vẫn lành lặn hoàn haor, khôi phục rất tốt, đã có thể cương cứng vào buổi sáng. Trương Nhai cũng thật sự có bản lĩnh, có thể doạ cho yêu quái sống hơn trăm tuổi như hắn nằm mơ thấy ác mộng, nghĩ đến đây Chu Trạch An càng thấy việc đi coi bói không thể trì hoãn.
Nhưng hắn mà biết bói ra kết quả như thế, thì chi bằng không tới làm gì!
.: Chương 34: Trợ lý mới :.
Trương Nhai đang muốn về bộ phận của mình, vừa định cất bước, đã nhìn thấy tên Tóc đỏ kỳ quái kia đi vào phòng họp, còn đi thẳng đến chỗ cậu.
Trương Nhai: ???
"Này, cậu thích tổng giám đốc của các cậu à?" Quý Tiểu Manh hóng hớt bát quái dán tới chỗ cậu.
"Làm gì đó!" Trương Nhai nghe vậy cảnh giác ngay tắp lự. Người này nghe được cuộc đối thoại của cậu và Chu Trạch An? "Cậu là ai?"
"Cậu muốn hẹn hò với hắn?" Quý Tiểu Manh tiếp tục tự quyết, "Tôi cũng muốn hẹn hò với hắn. Vậy phải làm sao đây?"
"Cái gì mà làm sao?" Trương Nhai không rõ lai lịch của người này, nhất thời hơi ngớ ra.
"Tiểu tử, cậu phải nhường cho tôi."
"Cậu dở người à!" Dù Trương Nhai không biết rốt cuộc người này muốn làm gì, nhưng khí thế tuyệt đối không thể yếu, "Cậu là ai mà tôi phải nhường cho cậu, trước sau lần lượt biết không hả?"
"Nếu thật sự nói ai trước ai sau, tôi sớm hơn cậu rất nhiều năm." Quý Tiểu Manh cười nói.
"Sớm thế cũng chẳng được cái rắm gì, cậu cũng không phải bạn trai anh ấy!" Trương Nhai lườm. Thứ quỷ yêu! Tự dưng từ đâu tới khiến cậu bực mình. Vốn đang do dự về mối quan hệ giữa mình và Chu Trạch An, bây giờ Trương Nhai lại bị kích thích ý chí chiến đấu: Tóc xanh tóc đỏ cái gì, dám khiêu chiến với cậu! Xem cuối cùng ai có thể ngủ với Chu Trạch An!
Trên đường về văn phòng, Trương Nhai gặp Long Thanh Hoa vừa tiễn khách hàng về. Long Thanh Hoa thấy cậu ra khỏi phòng họp, giữ chặt lấy cậu hỏi: "Tiểu tử tóc đỏ kia ấy mà, em có thấy cậu ta ở đâu không?"
Mặc dù chán ghét tóc đỏ, nhưng ấn tượng của Trương Nhai đối với "chị gái" vẫn rất tốt: "Vừa nãy vẫn ở trong phòng, hẳn là chưa đi xa."
"Được, cảm ơn em."
"Thư ký t... ca ca, cậu ta là ai vậy?"
"Trợ lý giám đốc mới tới."
Trợ lý giám đốc, mới tới???
Trương Nhai cực kỳ không vui. Vì sao tóc đỏ vừa đến đã được nhận chức vụ lửa gần rơm như thế?!
Thực ra không chỉ Trương Nhai, ngay cả Chu Trạch An, khi biết mình sắp có một trợ lý mới cũng kinh ngạc vô cùng, không hiểu ra sao nhìn về người sắp xếp chức vị này - Long Thanh Hoa, Long Thanh Hoa lại nhìn Lang Thiên.
"Khụ khụ..." Lang Thiên hắng giọng một cái, giải thích: " Huynh đệ, không phải ông muốn cắt đứt đoạn nghiệt duyên này à?"
"Đúng vậy."
"Tôi hỏi rồi. Tiểu Bạch nói phương pháp cắt đứt rất đơn giản. Cả đời yêu quái sẽ có rất nhiều đoạn nhân duyên với loài người, mệnh số không cố định. Có duyên mới, thì cái cũ sẽ biến mất."
"Thế nên?"
"Nên Quý Tiểu Manh là đối tượng mới tụi tôi tìm cho ông." Lang Thiên phất tay, làm bộ không cần cảm ơn tôi, "Nhìn là biết đúng kiểu phóng đãng mà ông thích."
Chu Trạch An: "Ông tưởng phối giống đấy hả?"
Cái từ "phối giống" bắt đầu từ một câu chuyện, trước khi Lang Thiên thành tinh, là chó thuần chủng, vô cùng uy phong. Sau khi gã thành tinh được một thời gian dài, vẫn nghĩ loài người yêu đương là kiểu, nhìn hợp ý là chịch một trận, thế là xác định quan hệ.
"Không phải ông sốt ruột muốn cắt đứt mối nghiệt duyên này à?" Lang Thiên vạch trọng điểm cho hắn, "Trước tiên thử xem sao, nhỡ đâu ông thích Quý Tiểu Manh, thế thì mệnh số của ông sẽ không vướng vào Trương Nhai nữa. Sau này ông với Quý Tiểu Manh muốn ra sao thì tuỳ."
Chu Trạch An nghĩ nghĩ, cảm thấy gã nói có lý. Trước hết để Trương Nhai rời xa cuộc sống của hắn đã, những cái khác nói sau, hắn hỏi: "Quý Tiểu Manh, là giống gì?"
"Gà rừng!"
.: Chương 81: Kế hay bắt rắn :.
Pháp sư trừ yêu đánh hắn trọng thương năm đó, khẳng định là tổ tiên của Trương Nhai. Còn vì sao một nửa nội đan lại ở trong cơ thể thế hệ con cháu, tức Trương Nhai, có lẽ hắn sẽ tìm được đáp án trong cuốn《Kế hay bắt rắn》.
Trong kho không có nhiều đồ, Chu Trạch An nhanh chóng tìm được cuốn sổ tay mang không ít dấu vết năm tháng kia. Cuốn sổ được giữ gìn khá kỹ, nhưng là chất giấy mỏng manh, trang bìa khó tránh khỏi bị trầy rách, nhưng trang sổ bên trong gần như mới tinh, không có bất cứ vết tích đã từng đọc nào.
Lật ra xem thử, quả nhiên nội dung bên trong cuốn sổ có liên quan đến hắn.
Đầu tiên là ghi chép sự kiện pháp sư trừ yêu gặp được hắn ------
'Mùng ba tháng Giêng, tuyết lớn, thỉnh thoảng có rắn bò quanh khu rừng sồi trên núi Ngọc, dáng nó rất khổng lồ, một người khó ôm hết, da vàng hoa văn đen, trong chớp nhoáng, chim chóc trong rừng bị nó nuốt chửng, thú hoang, cá và côn trùng đều nơm nớp lo sợ. Cự xà thay da đổi thịt, hóa thành một nam tử, tướng mạo tuấn mỹ, thần thái trác tuyệt.'
Không ngờ pháp sư trừ yêu này quan sát rất kỹ. Chu Trạch An tiếp tục giở sổ, muốn mau chóng tìm được nội dung đánh hắn trọng thương cướp nội đan. Không ngờ càng đọc càng kinh ngạc ------ Pháp sư này quan sát hắn ròng rã nửa năm trời, vậy mà lúc đó hắn hoàn toàn không phát hiện ra.
'Mùng bốn tháng Giêng, lại gặp chàng rắn, thân hình anh vĩ, tuấn mỹ vô song.'
'Mùng năm tháng Giêng, lại gặp lại chàng rắn, khôi ngô tuấn tú'
'Mùng sáu tháng Giêng, gặp lại chàng rắn, khôi ngô tuấn tú.'
'Mùng bảy tháng Giêng...'
...
Cái này...... Lờ mờ nhớ ra gì đó, Chu Trạch An cau mày, nhanh chóng lật hơn nửa cuốn, chữ viết càng lúc càng ngoáy, lời văn cũng càng ngay thẳng.
'Mùng sáu tháng Ba, phải đi gặp chàng rắn. Đẹp quá, muốn hôn hôn.'
'Mùng bảy tháng Tư, thứ giữa hai chân chàng rắn rất vĩ ngạn, muốn được sờ.'
. . .
'Mùng chín tháng Năm, muốn được sinh hoạt vợ chồng với chàng rắn.'
'Mùng mười tháng Năm, muốn được sinh hoạt vợ chồng với chàng rắn.'
'Ngày mười một tháng Năm, muốn làm chuyện sung sướng với chàng rắn trên giường tre cả ngày.'
. . .
Sau đó lời lẽ càng dâm đãng hơn cả những lời lả lơi của Trương Nhai khi trên giường, tâm tình Chu Trạch An khá phức tạp, nhất thời không biết nên cảm thán chuyện xưa khó nói này, hay là nên cảm thán hóa ra tính tình của Trương Nhai là do di truyền.
Chu Trạch An đang muốn đọc tiếp, bỗng bên cạnh có tiếng nói vang lên: "Mẹ bà nhà nó đây chính là stalker chứ còn gì nữa!"
(*) Stalker: Kẻ cuồng theo dõi
Lúc này Chu Trạch An mới phát hiện, Trương Nhai đã ngồi bên hắn tự lúc nào, cũng đang đọc cuốn 《Kế hay bắt rắn》.
"Nhà em có truyền thống yêu thích rắn hay sao vậy?" Trương Nhai cũng không hiểu ra sao. Nghĩ không ra, di vật tổ tiên để lại, lưu truyền mấy đời lại là thứ quỷ này.
"Con rắn này chính là anh." Chu Trạch An nói với Trương Nhai.
"Hả?" Đầu Trương Nhai chưa kịp load, "Là anh???"
Tổ tiên mình thầm mến ông xã của mình? Hình như sai sai ở đâu đó??
"Trước tiên đọc hết đã." Chu Trạch An nói.
Cuốn sổ này nào phải kế hay bắt rắn nỗi gì, rõ ràng là một cuốn nhật ký mới đúng. Đọc tiếp, hẳn là sẽ tìm được chân tướng vì sao pháp sư trừ yêu lại muốn cướp nội đan của hắn.
"Được ạ." Trương Nhai ngoan ngoãn gật đầu, bây giờ cậu hơi rối rắm, ông xã nói cái gì thì là cái đó.
Chủ nhân của cuốn sổ, pháp sư trừ yêu, bí mật quan sát cự xà hơn nửa năm, cuối cùng không nhịn nổi nữa, muốn đi tìm chàng rắn để kết bạn, tỏ tình, làm mấy chuyện vui vẻ. Vì thế pháp sư trừ yêu cực kỳ cẩn trọng, nghe ngóng ở chỗ bạn bè xem nên bày tỏ nỗi lòng với người thương như thế nào. Bạn bè nói cho y biết phải ăn mặc long trọng, pháp sư không có chút kinh nghiệm nào ở phương diện này cảm thấy rất có lý, thế là trộm lấy bộ đạo bào hoa lệ tổ truyền của anh trai, còn trang bị thêm cả đống trường kiếm chuông bạc ngọc cổ, các thể loại pháp khí. Tin tưởng chắc chắn ăn mặc trịnh trọng như thế, nhất định chàng rắn sẽ bị thành ý của y làm cảm động!
Thế là một "pháp sư trừ yêu" cứ thế xuất hiện trước mặt Chu Trạch An.
"Pháp sư" không hề hay biết, trong mắt chàng rắn mà y hâm mộ, một con người mang theo đống pháp khí mạnh mẽ như vậy, vừa nhìn là cho rằng đó là mối nguy hiểm.
Chu Trạch An nhớ ra, khi đó hắn không đợi đối phương ra tay, đã đánh đòn phủ đầu, trong khoảnh khắc đó hắn biến thành rắn, thừa dịp pháp sư không kịp làm gì, quấn chặt lấy đối phương từ đầu đến chân, muốn siết chết người ngay lập tức.
Những chuyện xảy ra về sau, ghi chép trong《Kế hay bắt rắn》hoàn toàn khác với ký ức của Chu Trạch An. Chu Trạch An luôn cho rằng pháp sư này quá lợi hại, rút phắt kiếm ra, rạch nát da thịt của hắn, ngay cả nội đan cũng bị chém thành hai nửa, nửa viên bay ra bên ngoài bị hút vào túi treo bên hông pháp sư.
Nhưng trong sổ ghi lại, pháp sư vụng về này muốn đẩy thân rắn đang siết chặt khiến y hít thở không thông ra, lúc đang cố rút tay ra vô ý rút cả bội kiếm, pháp khí mạnh mẽ bay ra khỏi vỏ, trong nháy mắt làm cự xà bị trọng thương, da tróc thịt bong, rắn bị văng ra xa mấy mét.
Pháp sư muốn chạy theo giải thích, nhưng bước chân hoàn toàn không theo kịp tốc độ né tránh của cự xà, cuối cùng chỉ kịp nghe chàng rắn để lại một câu bảo y chờ đó, sớm muộn hắn sẽ đoạt lại nội đan.
Pháp sư đợi cả một đời cũng không đợi được cự xà, lúc tuổi già đành chăm chú học đạo pháp, cuối cùng nghiên cứu ra biện pháp để nội đan chuyển kiếp theo y. Trong thời khắc hấp hối, pháp sư ghi lại một trang cuối trong cuốn sổ, rồi nói với người con trai nuôi y nhận từ nhà anh trai, nói rõ khoảng thời gian mình đầu thai, dặn dò nhất định phải giữ gìn nhật ký của y thật kỹ, nói rồi nhắm mắt qua đời.
"Không ngờ đây là một câu chuyện tình khổ đau." Trương Nhai cảm thán, nói xong đột nhiên nhận ra gì đó. Tổ tiên của cậu, pháp sư mang theo nội đan đầu thai kiếp khác, nội đan của Chu Trạch An ở trong cơ thể cậu... Những mắt xích này được nối lại...
"Em là tên pháp sư trừ yêu thiểu năng đó á?!!" Trương Nhai kinh ngạc, lớn tiếng hỏi Chu Trạch An.
Chu Trạch An không đáp, chỉ là dùng một vẻ mặt phức tạp bày tỏ em nói đúng để nhìn cậu.
"Em thật sự là..." Trương Nhai không tin nổi, cầm cuốn《 Kế hay bắt rắn》lên, định đọc kỹ lại một lần.
Những chuyện xảy ra trong hai ngày này trùng kích thế giới quan của cậu, yêu quái, liên minh yêu quái, pháp sư trừ yêu, thậm chí ngay cả cậu cũng là một phần của thế giới kỳ quái này.
Nội tâm Chu Trạch An cũng rất phức tạp, quanh đi quẩn lại lòng vòng bao năm như vậy, không ngờ chính hắn đã dây dưa với 'người định mệnh' từ rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top