Ma tôn - Cửu Lộ Phi Hương
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Người dịch: mic2huang
Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại
Trải qua trăm cay ngàn đắng tính kế, người của Ma giới cuối cùng cũng thả được Đông Phương Thanh Thương ra khỏi phong ấn Thượng cổ. Người của Ma giới mong rằng hắn sẽ dẫn dắt mình đánh lên Thiên giới, trở mình làm chủ, thống lĩnh Ngũ hành Tam giới.
Nhưng họ dần dần phát hiện, thì ra họ nghĩ sai rồi.
Ma tôn ngày xưa này đây đúng là không nộ mà uy, đúng là có thần lực vô biên, nhưng mà hắn...
Hình như là một tên dở người...
Đôi lúc sáng nắng chiều mưa, thỉnh thoảng thay đổi xoành xoạch thì thôi đi. Còn suốt ngày suốt đêm lảm nhảm lải nhải thì thì thầm thầm một mình lẩm bẩm như vậy là bệnh quái gì đây!
Tiểu Lan: "Hắn đâu có bệnh, hắn chỉ đê tiện... không ưa người ta yên lành thôi."
Đông Phương: "Ta chỉ không ưa mỗi cô yên lành thôi."
Tiểu Lan: "..."
*** Cảm nghĩ cá nhân ***
Ngày 20/08/2023: Đọc truyện này tầm hồi 2018 gì đó, truyện dễ đọc nhưng không phải gu mình và cũng không quá ấn tượng. Bằng chứng là sang năm 2023 thì mình chỉ nhớ đúng 2 tình tiết. 1 là trích đoạn trong chương 2 (mình đăng ở dưới), 2 là đoạn nam chính ăn dấm chua vì nghĩ Ti Mệnh là nam (trong chương nào thì mình không nhớ, mình cũng thử lướt vài chương thì mò không ra, nhưng thấy đoạn ở chương 55 cũng thú vị nên đăng lên đây luôn)
*** Trích đoạn ***
.: Chương 2 :.
Nam nhân áo đỏ như bị sự thật của Đông Phương Thanh Thương làm nghẹn lời, ngây người nhìn hắn hồi lâu: "Thật kỳ quái, nàng không phải Đọa tiên tà ma, đạo hạnh cũng nông cạn, sao lại biết rõ điểm yếu của tháp Hạo Thiên, sao lại cả gan nói lời ngông cuồng như vậy, rốt cuộc nàng là ai?"
"Ngươi chỉ cần biết hiện giờ chúng ta có chung mục đích là được."
Nam nhân áo đỏ liếm môi, đôi mắt đen thẫm dường như lóe tinh quang: "Cô nương thần bí khó đoán như vậy, thật khiến người ta... khó nén rung động. Đời ta từng gặp vô số nữ nhân, nhưng chưa thấy cô nương nào có khí chất như vậy..." Nói xong, hắn bước về phía Đông Phương Thanh Thương, nhưng lúc cách Đông Phương hai bước, hắn cố ý khuỵu chân, kêu lên một tiếng, "Ôi cha, sái chân rồi." Tay hắn chộp về phía trước, vừa khéo thò lên ngực Đông Phương Thanh Thương, chiếc yếm thêu hoa lan xinh xắn bị tay hắn kéo nhẹ, lộ ra chút đường cong thần bí.
Nam nhân áo đỏ sàm sỡ xong, cười yêu mị ngẩng đầu, đang định dùng ánh mắt trêu chọc tiểu cô nương này thêm một chút, nào ngờ lại đối diện với một đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt vô tình.
Hả?
Nữ nhân bị hắn sờ vào ngực này đang dùng ánh mắt nhìn cá chết yên lặng nhìn hắn.
Đâu thể như vậy...
Xấu hổ đâu? Tức tối đâu? Cuồng loạn phát điên sau khi bị trêu chọc đâu? Tiếng quát yêu kiều của nữ nhân khiến hắn nghe xong tim cũng tan chảy ra đâu?
"Á a a a!"
Nam nhân áo đỏ vô cùng kinh ngạc trước tiếng hét này, ngơ ngác quay đầu, mỹ nam tử trong nhà lao cứ như muốn giết hắn vậy, trừng đôi mắt như máu hét vào mặt hắn: "Buông ra buông ra! Bỏ tay ra! Đồ khốn kiếp! Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!"
Tiếng hét điên cuồng khiến nam nhân áo đỏ chớp mắt mấy cái, quay sang hỏi Đông Phương Thanh Thương: "Chuyện này... là sao vậy?"
Đông Phương Thanh Thương vẻ mặt không biểu hiện gì, kéo tại chiếc yếm bị lệch: "Đứng vững chưa?"
"À, ờ... Khoan đã! Nàng không giận sao?"
Đông Phương Thanh Thương cong môi, cười còn yêu mị điên cuồng hơn khi hắn sàm sỡ lúc nãy...
"Tại sao ta phải giận?" Hắn đẩy nam nhân áo đỏ đang ngây ra tại chỗ, "Tránh ra, ta phải chuẩn bị bày trận."
Nam nhân áo đỏ bị đẩy ra, ngơ ngác đứng sang một bên, còn nam nhân mắng đến khản giọng kia vẫn không ngừng bên tai: "Ta phải băm nát tay ngươi! Rồi sẽ có một ngày ta băm nát tay ngươi!" Hắn nhìn sang bên cạnh, mỹ nam tử trong nhà lao đã căm hận đến mức bất chấp hình tượng mà bắt đầu đạp vào tường.
Lại quay đầu, đương sự vừa bị sờ ngực chỉ quanh quẩn ở góc tường trong tháp, sau đó còn tháp giày ném về phía nhà lao: "Ồn chết được, yên lặng chút đi." Sau đó chân trần tiếp tục điềm nhiên bước đi.
Nam nhân áo đỏ chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy có phải vì mình bị giam quá lâu rồi, nên đã không thể nào lý giải được thế giới này rồi không...
.: Chương 55 :.
Đến chiều, Đông Phương Thanh Thương không khách sáo đẩy cửa vào phòng nàng. Hắn đi đến bên giường, khẽ nhíu mày nhìn nàng hỏi: "Bệnh rồi à?"
Hoa Lan nhỏ đang cố gắng ngủ, nghe thấy giọng này lập tức mở mắt, túm chặt chăn rụt vào trong giường đề phòng như một con thỏ nhỏ. Nàng chớp mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương, khiến hắn im lặng một hồi.
Mãi một lúc sau, đến khi thấy hắn không có hành động gì khác, Hoa Lan nhỏ mới rụt rè buông lỏng chăn một chút, nhưng chỉ lộ nửa đầu ra nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sao... sao vậy?" Đông Phương Thanh Thương khoanh tay: "Ngươi sợ bổn tọa?"
"Ờ..." Hoa Lan nhỏ đáp một tiếng, nhưng thấy Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, nàng lập tức nói, "Đây là kính sợ!"
Hắn phì cười, cũng không buồn vạch trần trò nịnh bợ của Hoa Lan nhỏ, chỉ nói: "Ngươi nằm trên giường suốt một ngày rồi."
"Ờ."
Đông Phương Thanh Thương chờ một lúc, không chờ được Hoa Lan nhỏ nói câu tiếp theo, hắn không vui chau mày: "Ngươi nằm trên giường suốt một ngày rồi."
Hoa Lan nhỏ không hiểu đầu đuôi: "Đúng, đúng vậy..."
Hắn liếc nàng, vẻ mặt chê bai: "Ngươi có gì không khỏe cũng không biết tự giác báo với bổn tọa sao?"
Hoa Lan nhỏ kéo chăn nhỏ giọng ấp úng: "Ta không có gì không khỏe hết..."
Đông Phương Thanh Thương không buồn nghe lời nàng nói, đột nhiên cúi người, lật mí mắt nàng, sau đó đưa tay sờ cổ nàng, cuối cùng thò tay vào trong chăn, dùng tay ấn lên ngực nàng.
Hoa Lan nhỏ biết mình có giãy dụa cũng vô ích, nhưng hiện giờ không phải vì thỏa hiệp mà nàng không giãy dụa, nàng chỉ vì... ngây người nên quên giãy dụa thôi... Hoa Lan nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giường, lúc Đông Phương Thanh Thương áp tay lên ngực nàng, Hoa Lan nhỏ cảm thấy tim đập nhanh thêm mấy phần rõ rệt.
Nàng hơi hoảng hốt ngước mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương, chỉ sợ hắn cũng phát giác được chút tâm tư không dám nói của mình, nhưng hiển nhiên...
Hắn đã phát giác được.
Vì lúc này Đông Phương Thanh Thương cũng ngước mắt, bốn mắt nhìn nhau, Hoa Lan nhỏ trợn to mắt, xấu hổ đến mức thậm chí quên dời mắt đi. Nhưng ai kia ấn một hồi cũng không làm gì cả, vẻ mặt vô cảm thu tay lại, kéo chăn lên cho nàng, lạnh giọng nói: "Cơ thể ngươi không có vấn đề."
Cơ thể này của nàng thì có vấn đề gì được chứ.
Hoa Lan nhỏ cảm thấy hiện giờ chắc đầu óc nàng mới có vấn đề... Nếu không tại sao lúc biết Đông Phương Thanh Thương có âm mưu gì đó với mình mà tim vẫn đập nhanh vì tiếp xúc với hắn. "
Ta chỉ muốn ngủ thôi." Hoa Lan nhỏ kéo chăn, nàng nhìn rèm trên đầu giường, không muốn để mình đối diện với ánh mắt Đông Phương Thanh Thương, chờ một lúc, thấy hắn không có ý rời đi, Hoa Lan nhỏ nghiến răng, cuối cùng không nhịn được hỏi, "Đại ma đầu, ngươi nói tìm cho ta một cơ thể, hiện giờ chúng ta không chạy khắp nơi nữa, ngươi cũng tìm được Xích Lân rồi, lúc nào ngươi mới tìm cho ta một cơ thể đây?"
Đại ma đầu kia không nói gì.
Hoa Lan nhỏ nhịn một lúc, nhưng dù sao tuổi nàng cũng còn trẻ, đạo hạnh còn thấp, cơn giận ùa đến bèn không nhịn được, ánh mắt rơi trên mặt Đông Phương Thanh Thương, hơi uất ức nói: "Có phải ngươi lại tính kế gì ta, không muốn tìm cơ thể cho ta nữa không?"
Có lẽ bản thân Hoa Lan nhỏ cũng không biết, lúc nàng cảm thấy uất ức, làn sương trong đôi mắt và độ cong xuống của khóe môi sẽ khiến người ta mềm lòng đến mức nào.
Đông Phương Thanh Thương ngồi bên giường, hắn nhìn nàng, trong đôi mắt màu máu hiển hiện bóng này: "Ngươi muốn rời khỏi bổn tọa đến vậy sao?"
Không phủ nhận, không cười lạnh, cũng không mỉa mai.
Mà là... một câu thế này.
Hoa Lan nhỏ sửng sốt.
Hắn đưa tay vén lọn tóc hỗn loạn trên trán nàng: "Ở trong cơ thể này thêm một lúc nữa, không được sao?"
Có lẽ là ảo giác của Hoa Lan nhỏ, nàng cảm thấy giọng Đông Phương Thanh Thương... dịu dàng đến bất ngờ. Cũng có lẽ không phải hắn dịu dàng, chỉ là người nghe hi vọng người nói dịu dàng mà thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top