Chương 13: Báu vật
Thu Sương đối với Lưu Vương Thành tuy vẽ ngoài bình tĩnh nhưng thực tế bên trong cũng có chút đề phòng. Không biết hắn đang muốn giở trò gì mà nhìn cô chầm chầm như vậy. Kiếp trước, nếu hắn không giết chết sư phụ thì có lẽ cô vẫn sẽ xem hắn là sư huynh đồng môn, vẫn sẽ kính trọng hắn.
Tuy rằng, sư phụ nói hắn tâm thuật bất chính, người đời nói hắn tàn nhẫn, máu lạnh, độc ác. Nhưng theo cô thấy hắn cũng không hoàn toàn là vô tình mà phải nói hắn vô lại thì đúng hơn. Thử hỏi có một tên ác ma nào mà lại chuyên đi dành đồ ăn với cô, rồi còn nhìn lén cô tắm không?
Nhớ lần đó, cô đang đi trên đường không biết hắn từ đâu xuất hiện giật lấy xâu mức của cô như một tên phóng túng. Đã thế, lúc cô ở khách điếm tắm rửa, nằm trong bồn tắm thư giãn vừa mở mắt ra thì đã thấy hắn nằm trên xà ngang vừa quạt vừa huýt sáo. Lại còn nhìn châm châm vào cô nói.
- Mèo mà cũng tắm nữa sao? Ta tưởng mèo phải sợ nước mới đúng chứ?
Nhớ lại mà cô còn tức đây này. Nhưng ai bảo lúc đó võ công của cô không bằng người ta, có đánh cũng không lại, ngược lại còn bị ăn không ít đậu hũ. Cũng may, cô là người đã trải qua nhiều sự đời nên có thể bình tĩnh, chứ nếu như là những thiếu nữ khác chắc chắn đã tức đến nỗi đập đầu vô cái gối chết quách cho rồi.
Không nghĩ tới hắn cũng xuyên qua đến thế giới này, còn có thể tìm được cô, có lẽ là do sự trùng hợp, bởi khuông mặt cô hiện tại với kiếp trước cũng khá giống, hắn liếc sơ là có thể nhận ra. Nhưng mà, cô nhớ hắn đã bị bắn thành con nhím còn bị rơi xuống vực nữa, không thể nào cả thân thể cũng xuyên qua. Cho nên, cô đoán hắn là hồn xuyên và thân thể hiện tại có vẽ bề ngoài vô cùng giống hắn của kiếp trước.
Thu Sương rất thông minh nhưng tiếc thay cô đã đoán sai một chi tiết, đó là Lưu Vương Thành xuyên qua chính là thân thể của anh Hai Lớn, tên trong giấy tờ cũng là Lưu Vương Thành. Hai người chỉ trùng tên thôi, vẽ bề ngoài thì khác nhau một trời một vực. Còn về việc vì sao Lưu Vương Thành lại có thể trở lại hình dáng cũ, điều này phải kể đến việc cha nuôi hắn tặng hắn ngôi nhà kia.
Đó là một ngôi biệt thự lâu đời của một gia tộc nào đó đã bỏ hoang từ rất lâu, nằm trong một khu đất hoang ở vùng ngoại ô. Sau này, cha nuôi hắn đã mua lại khu đất ấy đồng thời kèm theo ngôi biệt thự đó luôn. Ông đã sửa chửa lại ngôi biệt thự ấy với ý định bán kiếm lời. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao bất kỳ ai tới xem qua rồi trở về đều không mua, thậm chí có người chấp nhận hủy hợp đồng, bỏ cả tiền đặt cọc.
Hỏi ra mới biết tất cả người đã đi vào xem qua ngôi biệt thự ấy mà có ý định mua, trở về đều nằm mơ một giấc mơ giống hệt. Đó là thấy một đám người kéo đến nói đó là nhà của họ, không ai được phép bước vào nếu không họ sẽ bóp chết. Tất cả họ đều nằm mơ ba ngày liên tục như vậy thử hỏi ai mà lại không sợ.
Cha nuôi Lưu Vương Thành vốn không tin chuyện ma quỷ nhưng tất cả người mua đều nói giống nhau thì dù không muốn tin cũng không được. Ông cũng từng cố tình bỏ tiền thuê vài người vào đó ngủ một đêm. Kết quả, trời chưa kịp sáng tất cả cũng đều chạy ra ngoài, còn nói có cho cả núi vàng họ cũng không dám vào đó ngủ lần thứ hai. Lâu dần chổ đó cũng trở lại hoang vu như cũ cho đến bây giờ.
Lúc tặng nơi đó cho Lưu Vương Thành, ông ấy cũng nói sự thật. Hắn chấp nhận thì lấy, không thì thôi ông cũng không ép. Lưu Vương Thành dĩ nhiên là lấy chổ đó rồi, rộng rãi, sang trọng, yên tĩnh, thoải mái, rất thích hợp với hắn. Mà hắn cũng không sợ ma, có ma sợ hắn thì đúng hơn, ai bảo hắn là Tu La vương làm chi.
Vì thế mà ngay đêm đầu tiên hắn đã đập cho đám ma giữ nhà đó đều hồn phi phách tán, cái tội dám nhát hắn. Sau đó còn hùng hồn tuyên bố.
- Nhà các ngươi ta chiếm đấy các ngươi làm gì được ta? Dám đối đầu với ta chỉ có chết!
Sau khi đã không còn một bóng ma nào, hắn bắt đầu xem xét từng ngóc ngách của ngôi nhà. Bất ngờ phát hiện một tầng hầm bí mật. Bên dưới tầng hầm là một căn phòng trống rỗng rộng khoảng 30m2, chắc ngày xưa gia chủ đã xây nó để làm nơi tránh bom đạn cũng nên. Tuy nhiên, Lưu Vương Thành lại phát hiện thêm một tầng hầm nữa, khi vô tình đánh rơi chiếc chìa khóa xuống đất, nghe thanh âm phát ra hắn biết được bên dưới mặt đất còn trống.
Nhưng tầng hầm này lại có cơ quan, nhìn đi nhìn lại chỉ có một miếng gạch sát gốc tường là nhô lên cao hơn so với những miếng gạch khác. Hắn không ngần ngại ấn nó xuống và kết quả đúng là mở ra được một lối đi xuống ở giữa căn phòng.
Tầng hầm này lại rộng hơn tầng hầm trước, hắn đoán có thể bằng diện tích cả nền nhà cũng nên. Bên dưới có nhiều trụ đá rất kỳ lạ, mới nhìn qua tưởng rằng gia chủ xây những cây trụ này để làm cừ cho ngôi nhà. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ lại thì phát hiện những trụ đá này rất kỳ quái, chúng giống như một mê cung, đi một hồi liền bị lạc. Nhưng mà dù có đánh dấu cũng như vậy, hắn để ý chỉ cần đánh vào một cây thì những cây khác cũng sẽ tự xuất hiện. Hắn liền biết những cây trụ này chính là một trận pháp.
Hắn là cao thủ về trận pháp nên không cần tốn nhiều sức đã phá được trận. Cách phá thì đơn giản thôi, phá sập một cây thì mấy cây khác cũng sẽ tự ngã. Sau khi mấy cây trụ đó ngã hết, hắn mới phát hiện căn hầm này chỉ rộng gấp đôi căn hầm khi nãy thôi. Nhưng ở giữa căn phòng này lại có một "bát trận đồ", nói cho dễ hiểu là một hình bát quái thật to được vẽ giữa nhà. Ở tâm bát trận đồ lại có một cái hộp gỗ.
Lưu Vương Thành nhìn là biết bát trận đồ này có huyền cơ, chỉ cần bước chân vào lập tức sẽ bị rơi vào ảo cảnh. Còn trong hộp gỗ kia chắc chắn là có thứ gì đó rất quan trọng nên mới được bảo vệ cẩn thận như vậy. Nhưng tiếc rằng, người tạo ra trận này đụng phải hắn, cao thủ trận pháp a. Và cao thủ một khi ra tay thì luôn khác người thường.
Người thường thì phải bước vào trận tìm cửa sinh, cửa tử, mắt trận gì gì đó mới phá được, còn cao thủ thì... khụ... chỉ cần phá hoại là xong. Một chưởng nổ nền nhà chừa chổ cái hộp ra là ok. Nhưng khi hắn cầm chiếc hộp lên lại thấy trên hộp lại có trận pháp. Bực bội, Lưu Vương Thành bốp "rắc" một cái, thế là cái hộp thành "mạc cưa", chỉ còn lại một chiếc nhẫn xấu ơi là xấu nằm trên lòng bàn tay hắn.
Sao gọi là xấu? Bởi vì nó được làm bằng sắt, để thời gian lâu nên bị "sét xẹt" gọi cho có văn hóa là bị "rỉ sét". Đã thế còn không có đính thêm một cái hột nào cho nó chiếu chiếu đẹp mắt nứa. Hắn không khỏi mắn.
- Bà mẹ lóa! Vậy mà cũng đặt trận pháp tùm lum. Làm mất thời gian ông đây. Đứa nào rãnh rỗi sinh nông nỗi quá mà... bla bla bla...
Sau khi hỏi thăm xong mấy đời tổ tiên người đã để chiếc nhẫn này ở đây, hắn mới vứt chiếc nhẫn đi. Ai ngờ, không biết hắn vứt ra làm sao mà nó văng vô vách tường, rồi phản xạ ngược lại văng ra tự động đeo vào ngón trỏ của hắn.
Ngay khi nó đeo vào, hắn cảm giác như có một luồng điện chạy khắp cơ thể khiến hắn tê rần. Cảm thấy hình như cơ thể mình nó khác khác, đầu nó nặng nặng, sờ lên thì thấy tóc mình đã dài ra. Tưởng sẽ biến thành "hoàng tử tóc dài", hắn vội vã chạy như bay trở lên, soi mình trong gương thì bất ngờ thấy khuông mặt kiếp trước của mình.
Lưu Vương Thành không khỏi bàng hoàng, đứng hình một lúc mới hoàn hồn trở lại. Hắn đưa chiếc nhẫn lên xem xét một hồi sau đó thử tháo nó ra, nhìn trong gương thì lại trở về hình dáng ban đầu. Đeo trở vào thì lại biến thành hình dáng kiếp trước. Ố là la... suýt nữa thì hắn bỏ lỡ một báu vật rồi. Kể từ hôm đó, mỗi khi muốn trở về hình dạng kiếp trước thì hắn sẽ đeo chiếc nhẫn vào, không cần thì tháo ra.
Tuy nhiên, cũng không biết có phải hắn hút năng lượng của chiếc nhẫn hay tại luồng xung điện lần đầu vô tình đeo nó. Mà có đôi khi lúc không đeo nhẫn, khuông mặt hắn cũng sẽ trở về hình dạng kiếp trước, mặt dù chỉ chưa đầy hai giây mà thôi.
..................
Em như tia nắng buổi bình minh
Xua tan bóng tôi một đêm dài
Tôi là băng giá mùa đông đến
Phủ khắp thế gian rét lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top