Chương 12: Tập kích

  Thu Sương lặng lẽ đứng ngoài ban công đón từng cơn gió nhẹ, ngắm ánh trăng tròn đang treo giữa nền trời đầy sao kia. Lòng bồi hồi nhớ lại kỷ niệm của tiền kiếp, cô mở miệng ngâm nga bài thơ nhập môn cũng chính là tâm pháp mà sư phụ Ngọc Linh thánh mẫu đã dạy.

Trăng ngàn năm vẫn tròn rồi khuyết
Gió ngàn năm vẫn thổi rồi ngưng
Lửa ngàn năm vẫn tàn rồi cháy
Người ngàn năm vẫn tử rồi sinh.

  Bổng nhiên, một giọng du dương từ đâu vọng lại tiếp nối bài thơ.

Luân hồi sinh tử chuyện hiển nhiên
Mấy ai tránh được chuyện chia lìa
Sinh ly tử biệt ai nào muốn
Nhưng tránh làm sao khỏi được đâu.

  Thu Sương giật mình trừng to mắt lắng nghe giọng nói quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn. Tuy nhiên, cô nhìn xung quanh cũng không thấy bóng người nào. Cô tự hỏi.

  - Đây không phải là giọng của Lưu Vương Thành sao?

  Nhưng cô lập tức phủ nhận.

  - Không! Chắc mình nghe nhằm! Là do phản ứng tâm lý cũng nên. Lưu Vương Thành làm nhiều chuyện ác như vậy, hắn chết thì nhất định đang chịu tội dưới địa ngục không thể nào đến đây ám mình được.

  Chợt giọng nói lại vang lên.

  - Tiểu sư muội! Lâu quá không gặp, muội có nhớ sư huynh không?

  Lần này Thu Sương không thể phủ nhận nữa rồi. Cô siết chặt nấm tay, nhắm mắt cảm nhận không khi dao động xung quanh. Cô không sợ ma, bởi vì cô đã chết không phải chỉ một lần và cũng đã từng là một hồn ma đấy thôi. Lưu Vương Thành lúc còn sống cô đã không sợ, nay hắn đã là một hồn ma thì cô sợ cái nỗi gì. Với lại cô có cảm giác đây không phải là ma, có ma nào mà giọng nói trong trẻo như vậy chứ. Dám phá cô! Đúng là chán sống rồi!

  Cô cảm nhận được không khí ở một nơi dao động, mở mắt ra thì thấy nơi đó là chổ cây trứng cá đàng xa. Dưới ánh trăng mờ nhạt, dường như cô thấy một bóng người đứng khuất sau những tán lá. Thu Sương nhíu mày.

  - Để xem ai dám phá mình!

  Dứt lời, Thu Sương nhúng chân đạp lên lan can, vèo một cái nhảy đến chổ cành cây ấy. Thế nhưng, chổ cô thấy người đứng lúc nãy lại trống trơn.

  - Kỳ lạ! Không lẽ mình hoa mắt thật?

  Định trở về thì bất chợt có một vòng tay từ phía sau ôm chầm lấy cô.

  - Tiểu sư muội! Đúng là muội rồi!

  Thu Sương hốt hoảng. "Người này sao có thể đến gần mình mà mình không cảm nhận được? Không lẽ đúng là Lưu Vương Thành?"

  Cô cố vùng vẫy thoát ra nhưng phát hiện bản thân không cử động được. "Mình bị điểm huyệt từ lúc nào vậy? Khốn kiếp! Đây chính là thủ đoạn của Lưu Vương Thành! Không lẽ... hắn ta cũng xuyên tới đây sao? Chẳng lẽ chính là anh Hai Lớn?"

  Thu Sương bị ôm từ phía sau nên không thể thấy được mặt Lưu Vương Thành. Nhưng dù có thấy đi chăng nữa cô cũng vờ như không biết hắn là ai. Không phải cô sợ hắn mà nếu cô thừa nhận thì chắc chắn không thể nào chắc chắn hơn là cô sẽ bị hắn dây dưa như kiếp trước cho xem. Trình độ vô sỉ, mặt dày của hắn thứ lỗi cô không thể là đối thủ. Cô bèn hỏi.

  - Anh là ai? Đến đây làm gì? Còn bắt tôi là sao? Chơi đánh lén thì sao đáng mặt chính nhân quân tử chứ?

  Lưu Vương Thành cười tà.

  - Ha... tiểu sư muội vẫn ngây thơ như ngày nào không hề thay đổi. Sư huynh đã nói bao lần rồi. Ta không phải chính nhân quân tử mà là phường tiểu nhân hạ lưu vô sỉ. Chỉ cần đạt được mục đích thì sẽ không từ thủ đoạn nào. Có lần nào gặp nhau mà ta không tập kích lén muội chứ? Hửm...

  Thu Sương đen mặt.

  "Cái giọng điệu này thì đúng là của cái tên thối tha Lưu Vương Thành không sai. Khốn kiếp! Không ngờ người như hắn mà cũng được xuyên không? Nhưng mà... nói đi cũng phải nói lại mình đã từng làm nhiều chuyện sai trái vậy mà còn được xuyên không, sau đó trọng sinh thì hắn cũng được đâu có gì là lạ. Mình đâu phải con cưng của trời mà được ưu ái chứ?"

  Nghĩ như vậy nên Thu Sương cũng cân bằng hơn. Tuy sự tò mò khiến cô rất muốn biết hắn xuyên qua từ lúc nào, rất muốn quay lại xem liệu hắn có đúng là anh Hai Lớn không? Nhưng lý trí lại nói cho cô biết là không thể, cô nhất định không thể thừa nhận mình là Linh Miêu đồng nữ được. Cuối cùng thì lý trí đã thắng được sự tò mò. Cô bình tĩnh đáp.

  - Anh gì đó ơi! Anh đã nhận lầm người chăng? Tôi không phải là tiểu sư muội của anh, cũng không biết anh thì sao anh lại nói tôi vẫn như ngày nào được? Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu sao?

  Lưu Vương Thành lắc đầu.

  - Tiểu sư muội! Ta biết muội thế nào cũng sẽ không nhận nhưng đáng tiếc vừa rồi muội đọc lên bài thơ tâm pháp kia đã bán đứng muội rồi.

  Thu Sương lại đáp.

  - Anh nói cái gì tôi hoàn toàn không hiểu! Cái gì là bài thơ tâm pháp? Chỉ tùy tiện đọc lên vài câu thơ trên mạng thì anh nói tôi là tiểu sư muội của anh. Vậy không lẽ ai đọc lên mấy câu thơ đó anh cũng nói họ là sư huynh tỷ muội của anh hết à? Xin lỗi nhé mấy trò lừa bịp này tôi quen quá rồi! Anh khôn hồn thì mau thả tôi ra nếu không tôi sẽ cho anh hối hận không kịp.

  Lưu Vương Thành phì cười.

  - Ha ha ha... muội không nhận mình là Linh Miêu đồng nữ cũng không sao. Nhưng mà... muội đã bị ta điểm huyệt. Cả người cũng đang trong vòng tay của ta, muội có thể cho ta hối hận như thế nào nào?

  Thu Sương vẫn thản nhiên.

  - Vậy sao?

  Lưu Vương Thành chưa kịp tiêu hóa sự ngạc nhiên khi cô có thái độ bình tĩnh như vậy thì đột nhiên...

  - Hự...

  Hạ thân nhận một cú đá ngoạn mục muốn thấy mấy ông trời. Hắn co người lại, tay run run chỉ vào Thu Sương.

  - Muội... muội... muốn ta đoạn tử tuyệt tôn à?

  Thu Sương quay mặt lại nhìn thấy Lưu Vương Thành thì rất bất ngờ nhưng cũng thầm may mắn. Bởi vì, trước mắt cô là một chàng trai rất đẹp không có chổ nào để chê.

  Đó là một khuông mặt tuyệt mỹ, tóc đen rất dài rủ xuống gần tới gối, ngũ quan tinh xảo siêu việt không phân nổi giới tính, nhất là đôi mắt phượng như được tỉ mỉ vẽ ra. Con ngươi đen lấy không một tia sáng, nhìn lâu dường như có thể hút hồn người ta vào hố đen vũ trụ không thể thoát ra.

Đây đúng là khuông mặt yêu nghiệt của Lưu Vương Thành.

  "Thật may! Hắn không phải anh Hai Lớn!"

  Thu Sương thở phào nhẹ nhõm. Rồi thản nhiên đối mặt với hắn, nói.

  - Không phải vừa rồi tôi đã cảnh cáo anh rồi sao?

  Trong lòng lại thầm nói. "Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt! Ngay cả nhăn nhó cũng đẹp quá trời! Nếu hắn không vô lại thì đúng là hoàn mỹ rồi. Chỉ tiếc... trời cao cũng công bằng lắm! Không cho ai hoàn mỹ hết!"

  Lưu Vương Thành không ngờ cô có thể tự giải huyệt, có lẽ do công lực hắn chưa khôi phục hoàn toàn nên lực điểm cũng yếu đi. Ánh mắt hắn u ám nhìn chầm chầm vào cô. Hắn muốn tìm trên gương mặt bình tĩnh không cảm xúc kia một chút gì đó bất ngờ, một chút gì đó sợ hãi hay một chút gì đó chán ghét cũng được. Đáng tiếc cô vẫn cứ bình thản, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.

  Tuy rằng, cô không thừa nhận nhưng hắn biết cô chính là tiểu sư muội Linh Miêu đồng nữ của hắn không sai. Bởi vì mỗi lần tiếp cận cô, hắn đều sẽ bị thương. Cô giống như một con mèo hoang nhỏ với móng vuốt sắc bén, sẵn sàng cào thương kẻ muốn bắt cô. Nhưng không hiểu tại sao hắn lại rất thích con mèo nhỏ này, rất muốn bắt về nuôi. Cho dù có bị thương khắp người hắn cũng sẽ nhất quyết bắt cho bằng được.

Em như cô bé hãy còn thơ
Trong trắng chân chưa lắm bụi trần
Tôi như lãng tử đời sương gió
Nặng bước phong trần khắp đó đây.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top