29.

Qua 2 ngày, Jennie đã về, đi tới nhà em nhấn chuông, người làm ra mở cửa mời chị vào trong, bà Park đang ngồi uống trà đọc báo

" Con chào mẹ "

" Ủa Jennie về rồi hả con "

" Dạ con mới về "

" Ừm, lên phòng nghỉ ngơi đi lát xuống ăn cơm "

" Dạ "

Nghe giống như mình đã ở trong căn nhà này lâu lắm rồi vậy trời, lên phòng mở cửa ra thấy em nằm ôm đầu mà khóc chị chạy lại xem em đã có chuyện gì

" Chaengie, em làm sao vậy? "

" Vợ? Là vợ sao? "

" Đúng rồi, vợ đây, em có sao không? "

" Chị....em nhức đầu quá "

Jennie chạy xuống kêu người làm bế em xuống đưa vào bệnh viện, bà Park và Ningning hốt hoảng mà chạy theo. Tới bệnh viện, 3 người ở ngoài sốt ruột mà trông ngóng, biết ngay mà chắc chắn sẽ có chuyện. Sau nửa tiếng hơn bác sĩ đã ra, Jennie đứng lên đi lại hỏi tình hình của em

" Cả nhà bình tĩnh, chỉ là cơn nhức đầu bình thường thôi, không quá nghiêm trọng nhưng mà do tâm lí của bệnh nhân đang có chút vấn đề nên chúng tôi cần theo dõi thêm "

" Dạ, cảm ơn bác sĩ "

" Ừ, chị đi theo tôi, tôi có một số chuyện muốn dặn dò "

" Vâng "

Jennie bảo bà Park và Ningning vào trong phòng bệnh trước còn chị đi theo sau bác sĩ.

" Tình hình khi nãy tôi cũng đã nói rồi, nhưng mà tôi muốn hỏi một chuyện được không? "

" Vâng "

" Có vẻ như bệnh nhân này từng đi khám nhiều rồi, mà không có khả quan cho lắm, vì bệnh nhân đang ám ảnh 1 điều gì đó không thể thoát ra được "

" Ám ảnh? "

" Ừm, tôi không biết trong quá khứ bệnh nhân gặp chuyện gì nhưng mà người nhà cần khắc phục điều này, không là bệnh nhân phải mang ám ảnh đó suốt cuộc đời "

Sau khi nói chuyện với bác sĩ, chị đứng lên đi về phòng bệnh thăm em, nhưng mà em ấy ám ảnh điều gì chứ? Chẳng lẽ còn nhớ năm đó mình làm em ấy tổn thương sao? Cũng đúng mà, vì mình mà em ấy tiêu cực, em ấy phải sống trong bóng tối. Nhưng hôm bữa em ấy nói không còn để chuyện đó trong lòng nữa, nếu còn chắc chắn em ấy sẽ không tha thứ cho mình rồi.

Đi vào phòng, em ngồi ăn cháo do bà Park nấu, bà bây giờ có tuổi rồi thấy con cái bị này bị kia cũng đâu vui vẻ được, thôi thì ráng chữa lành cho em ấy vậy. Em ăn xong bà Park cũng đi về mà nghỉ ngơi, còn em và chị ngồi đối diện với nhau, tại chị đang giận em miệng nói lớn rồi có gì đâu lo mà giờ lại để thân thể đau như vậy.

" Vợ " em làm mặt nhõng nhẽo

" Em thấy ổn chưa? Còn đau chỗ nào không? "

" Còn "

" Chỗ nào "

Chaeyoung chỉ vào tim em, chị liền cười mỉm đi tới chỗ em lấy tay mình áp lên tim em, nói sao nhỉ? Chị cảm nhận được nó đập nhưng không nhanh không chậm, dần dần không cảm nhận được nữa liền nhìn em.

" Vợ, đừng giận em được không? Không là tim em nó ngừng đập đó "

" Chaengie... "

Chị ôm em, sao em ấy lại nói vậy chứ?

" Vợ "

" Hửm? "

" Em yêu vợ "

" Chị cũng yêu em "

" Vợ đừng bỏ em nha? "

" Chị sẽ luôn bên cạnh em "

Chaeyoung khóc ôm chặt lấy chị, em biết bệnh tật của em ra sao, em biết con tim em bây giờ cũng không còn sức để đập nữa, nhưng em vẫn muốn cố gắng để em có thể ở bên cạnh gia đình, bên cạnh người mình yêu những giây phút cuối cùng. Jennie ơi, em xin lỗi chị nhiều lắm...

Sau 1 tuần em xuất viện về nhà, Jennie dọn đồ qua ở chung với em, vui vẻ khi được ở chung nhà tuy em mới hết bệnh nhưng em lo cho chị từ a đến z để em lo hết =))) chị chỉ cần đi làm về rồi nghỉ ngơi thôi.

" Vợ ơiiiiiii "

" Để yên cho tôi ngủ à "

" Nãy giờ chị về, chị chưa hôn em cái nào luôn đó "

" Hửm? Có không, chị nhớ nãy hôn rồi mà "

" Hôn người ta mà còn tính toán, ghét, hong thèm nữa, chị ngủ đi, em đi qua phòng mẹ xíu "

Gòi gòi, tới công chuyện nghe giọng đó là biết giận rồi ôi trời, nay chị làm nguyên ngày khá mệt không có tâm trạng chơi đùa cùng em, thế mà giờ em lại giận, thôi kệ cũng đâu biết làm gì, bản thân mình mệt rồi nghỉ ngơi thôiii.

Tới sáng, Jennie dậy không thấy em nằm kế bên mình, ngồi dậy nhìn xung quanh phòng coi có em trong đây không, đứng dậy đi vệ sinh cá nhân xuống nhà tìm em, em đang ngồi trên sofa mà đọc sách không biết đêm qua giờ có ngủ không đây.

" Chào buổi sáng, Chaengie "

" Dạ? Chị vào ăn sáng đi rồi em đưa chị đi làm "

Nhìn em đeo mắt kính thấy cũng đẹp, cũng ra dáng tri thức đồ đó.

" Em không ăn chung với chị hửm? "

" Em ăn khi nãy rồi "

" Khi nãy? Là tối qua giờ em không ngủ? "

" Dạ, lát em ngủ bù, chị xuống ăn đi kẻo trễ "

Jennie biết tại sao em ngủ không được, một là thiếu cái ôm từ chị, 2 là không được ngậm ngực đó. Khi còn ở bệnh viện, đêm nào cũng phải vạch áo lên cho em ngậm em ngủ, quen rồi nên chị thấy chuyện này là bình thường thôi.

Ăn sáng xong, Chaeyoung lái xe đưa chị đến công ty, bữa trước chị bảo xong dự án này sẽ nghỉ việc mà sao thấy quài chưa nghỉ vậy trời? Là có nghỉ không vậy? Mà kệ đi, chuyện của chị mình lo làm gì, con đường chị chọn để chị tự giải quyết.

Đi xuống mở cửa cho chị, em đưa hộp sữa dâu cho chị uống, chị cười và xoa đầu em muốn hôn môi em một cái quá mà đang đứng ngoài đường vậy ổn không ta? Mà kệ đi, chồng mình thì mình hôn, sợ chó gì!!

Chaeyoung bất ngờ vì chị dám hôn em trước công ty chị làm, mấy nhân viên kia thấy mà há hốc mồm ôi trời mới sáng sớm cho tụi này ăn cơm chó rồi, ghét thiệt ấy chớ!!

" Chị gan nhờ "

" Hôn chồng mình có gì sai? "

" Chồng? Rốt cuộc cũng xem người ta là chồng "

" Ý em sao đây? Hay là muốn chị đi kiếm chồng giống em? "

" Ai cho!!! Lỡ hôn rồi thì phải hôn cho tới chứ, mặt em có 5 chỗ lận "

Jennie lắc đầu cười, ở nhà thì thấy top hẳn luôn á ra đường cái là như con nít lên ba. Chị hôn 5 chỗ như ý em nói, là 2 bên má, trán, mũi và môi. Em cười thỏa mãn lại trả cho chị một cái hôn ngay môi vào xe mà đi về, nhân viên thấy mà ngại luôn đó trời, sao dám thể hiện mấy nụ hôn đó ở nơi công cộng vậy?

Tất nhiên, Donghae cũng đã thấy, không ngờ 2 người này yêu nhau thật, chắc phải buông bỏ thiệt rồi mà thư kí riêng của Jennie nay có đi làm không nhỉ? Tự dưng bản thân mình muốn gặp hắn quá vậy? ( gòi gòi vô tay em ai cũng sẽ là top thôi :)) )

Thời gian trôi qua cũng nhanh, chị và em vẫn hạnh phúc bên nhao nhưng có một vấn đề mà dạo này cả 2 đang cãi nhau um sùm, là về chuyện cưới hỏi, chị hỏi em về việc qua nhà mình xin cưới nhưng em lại từ chối muốn cho chị tự do thêm vài ngày nữa. Mà chị đâu cần, chị chỉ cần là cưới em về cùng em xây dựng thế giới riêng của 2 người mà thôi, mỗi lần hỏi em ấy cứ từ chối làm chị thêm nghi ngờ.

" Là thật sự em muốn cưới chị không hả Chaengie? "

" Em muốn mà vợ, nhưng mà... "

" Chị ghét em!! "

" Nini, đợi em "

Tim em chợt lên cơn đau, em ngồi bịch xuống sàn ôm lấy tim mình

" Không được, không được ngừng đập mà...tim ơi...tao còn người tao yêu mà... "

Và Chaeyoung biết rằng mình đã không còn thời gian bên cạnh gia đình và người mình yêu nữa. Từ lúc ở bệnh viện cho tới khi về nhà được mấy tuần, em thường có triệu chứng như đau đầu, tức ngực và một điều làm em khó chịu và cực kì ghét đó là khó thở. Em luôn cảm thấy khó thở khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, em không muốn Jennie phải biết, mỗi buổi tối em luôn lén đi uống thuốc trước khi ngủ.

Và có vẻ như, em không còn sức để chiến đấu với bệnh tật của em nữa, đến lúc mình phải rời khỏi nơi này rồi sao? Còn gia đình, còn Jennie và bạn bè mình thì sao đây? Không được, em không thể để những người em thương ở lại một mình được, nhưng...tim em...nó đau...quá.

Jennie chạy được một đoạn, dừng lại bên đường ngồi xuống ghế đá rốt cuộc là em ấy muốn gì? Tại sao lại không muốn về ra mắt gia đình mình chứ? Điện thoại reo chuông, là bà Park gọi

" Jennie..con đến bệnh viện ngay đi "

Nghe tiếng bà Park khóc chị không chừng chờ gì nữa bắt xe đến bệnh viện, chạy thẳng đến khoa cấp cứu Ningning đang ôm bà Park mà khóc nức nở, vậy là có chuyện gì với em sao? Chaeyoung...

Một lúc sau Jisoo, Lisa và JongWoo cũng có mặt ở bệnh viện đi tới an ủi chị, đã trôi qua vài tiếng rồi mà bác sĩ vẫn chưa ra làm chị lo lắng, sốt ruột không thôi. Chị có cảm giác không lành, chị sợ...chị khóc lớn hơn, Jisoo đi đến ôm chị

" Chaeyoung sẽ không sao mà chị "

An ủi thế thôi Jisoo cũng lo lắm chứ, cô cảm thấy chuyện này đang lặp lại như năm đó...cô cảm thấy trong lòng có gì đó bất an.

____________________________

đọc z th chứ k có se đâu nhe =)))

vote cho tui nhoo ✌️😇

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #chaennie