KING JIYONG'S SECRET - Part 2
Bên ngoài trời bắt đầu mưa to; bầu trời xám xịt không nhìn thấy một tia sáng mặt trời. Jimin đang ngồi trên giường của Jungkook, đợi cậu nhóc quay lại với đồ ăn mà em ấy nói là sẽ đem theo. Anh cảm thấy rất đơn độc trong căn phòng trống rỗng tối tăm, cảm giác như nó đang khóa chặt anh như trong một cái lồng.
"Nó đang đến ... Nó đang đến ..."
Sau đó, một thứ gì tối tăm và ghê rợn đang lờ mờ ẩn trong bóng tối ở góc phòng, khiến Jimin phải quay đầu về hướng đó. Đó là sự hiện diện giống như thứ ở trong vườn ... và người mà anh đã thấy trong quá khứ.
Nhưng không có gì ở đó.
"Ai đó?" Jimin cứng rắn gặng hỏi trong bầu không khí yên ắng.
Lúc đầu, chẳng có gì xảy ra, nhưng chỉ một lúc sau, một âm thanh nhỏ rít lên.
Tim Jimin như ngừng đập trong cổ họng khi anh nắm chặt lấy ga trải giường và phớt lờ cảm giác hoảng sợ đang len lỏi khắp sống lưng. Đôi mắt anh mở to khi một đôi mắt đỏ như máu không có đồng tử chớp mắt nhìn anh từ trong bóng tối.
Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra đột ngột khiến anh hơi giật nảy mình.
"Này, Jimin! Em mang bữa tối cho anh đây!" Jungkook kêu lên khi bước vào với một túi súp và trà chanh. Phía sau anh là Taehyung, Namjoon và Hoseok, tất cả đều cười toe toét.
"Jimin-ah! Đã lâu rồi!" Taehyung vừa khóc vừa nhảy lên người nhỏ hơn như một chú cún phấn khích.
Jimin cau có và đẩy nhẹ đầu anh chàng pháp sư ra. "Ừ, cảm ơn vì đã bỏ rơi tớ nhé."
"Aw, đừng khó chịu với Taehyungie. Em biết em ấy không cố ý bỏ rơi em mà." Hoseok cười khúc khích khi vòng tay qua vai Taehyung.
"Taehyungie?" Một bên mày nhướng lên trên khuôn mặt tò mò của Jimin.
"Hehehe, cậu thấy đấy, chúng tớ đã kết thân." Taehyung giải thích đơn giản.
Jimin thậm chí còn không thèm hỏi khi Namjoon bước đến và đặt một bàn tay lo lắng lên vai anh.
"Em vẫn ốm sao, Jiminie? Anh chắc rằng đến giờ em vẫn ổn. Rốt cuộc thì em không phải kiểu người dễ bị ốm như vậy."
Pháp sư băng lắc đầu và nắm chặt bàn tay run rẩy bên dưới tấm trải giường. "Chắc em sẽ ổn. Chỉ là hơi ... sốt thôi."
"Ồ ..." Namjoon cau mày. "Nhân tiện, nhà vua nói rằng ông ấy sẽ đến thăm em trong vài phút. Ông ấy nói rằng ông ấy muốn nói chuyện riêng với em hoặc gì đó."
Nhà vua? Anh ấy muốn gì với Jimin?
"Ok."
Sau khi nói chuyện với nhóm bạn của mình, Jimin sớm chỉ còn lại một mình với Jungkook, người đang nắm tay và mỉm cười.
"Em tự hỏi không biết nhà vua muốn nói về điều gì. Nó chắc hẳn quan trọng nên ông ấy mới tự mình đến đây."
"Ừ ..."
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua cho đến khi Jungkook xoay người để anh nằm đối diện với Jimin trên giường. "Jimin, anh có chắc là mình chỉ bị ốm không?" Đôi mắt đen như than của em ấy như thiêu đốt Jimin.
"Ý em là gì?"
"Anh đang hành động thực sự kỳ lạ. Ý em là, anh luôn như vậy, nhưng lần này, anh luôn trông như đang thất thần hay gì đó. Em lo lắng cho anh đó."
Jimin nhìn chằm chằm vào em ấy rất lâu, tìm kiếm và quan sát mọi chuyển động của em ấy như một con diều hâu. Cảm giác đen tối bên trong anh đang quằn quại và cuộn lại thành một khối lớn hơn khiến tâm trí anh không thể cảm nhận được gì khác. Anh ước gì nó biến mất.
"Jungkook ... anh-"
Sau đó, một giọng nói khác cắt ngang anh, khiến anh phải ngậm miệng ngay lập tức.
"Park Jimin." Vua Jiyong đứng ở ngưỡng cửa, áo choàng đỏ tươi khoác trên người và đội vương miện vàng rực rỡ trên mái tóc đen của ông. Anh ấy bước về phía trước cho đến khi anh ấy ở ngay bên cạnh Jungkook, người đã cúi đầu kính trọng.
"Chào ngài." Jimin tự cúi đầu chào.
Jiyong gật đầu và ngửa cằm lên để nhìn vào mắt anh. "Ta có chuyện muốn nói với khanh. Cả hai người." Jungkook nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn để cho nhà vua nói.
"Ta cá là khanh đang thắc mắc về vụ việc xảy ra với quê hương của khanh, Rose," Jiyong bắt đầu với vẻ mặt nghiêm lại, "và ta cảm thấy rằng khanh xứng đáng được nghe điều đó. Ta đã giấu chuyện này lâu rồi, và Jungkook, Yoongi nói ta, khanh đã nhầm lẫn về nó, vì vậy khanh cũng nên biết. Đó là bí mật lớn nhất của ta. "
Với điều này, sự chú ý của Jimin hoàn toàn đổ dồn vào Jiyong. Nhà vua đang che giấu điều gì đó ...? Ý ngài ấy là gì?
"Jimin, bốn năm trước, một hiệp sĩ hoàng gia chứng kiến thị trấn của anh chìm trong biển lửa. Khi anh ấy tìm được sự trợ giúp, mọi người đã chết, những ngôi nhà bị bao bọc trong băng. Không ai biết chuyện gì thực sự đã xảy ra. Đội điều tra quay lại không tìm thấy dấu vết của nguyên nhân vì không có gì để lại. " Jiyong sau đó thở dài và nhìn về phía trước bức tường trống. "Ta đã cố gắng hết sức để bắt kẻ nào đã làm điều này, nhưng một ngày, một thứ gì đó - kỳ lạ - đối đầu với ta trong lâu đài của ta."
Jimin và Jungkook đều cau mày khi Jiyong hiện rõ sự run rẩy, như thể một ký ức nào đó hiện lên trong tâm trí ngài.
"Ta không biết đó là gì, nhưng nó giống như một người đàn ông ... nhưng không có khuôn mặt! Nó ám ảnh ta trong nhiều ngày, khiến ta ngừng tìm kiếm và xóa hoàn toàn Rose khỏi lịch sử. Lúc đầu, ta đã cố gắng chịu đựng, nhưng không phải vậy. Đến một lúc nào đó, ta buộc phải tuân theo khi hắn đe dọa sẽ giết ta. Ta đã ra lệnh cho tất cả các điều tra viên và những người nghe nói về thị trấn quên mọi thứ về nó, và ta đã yêu cầu những người vẽ bản đồ xóa nó hoàn toàn khỏi bản đồ. Như thể Rose chưa bao giờ ở đó ngay từ đầu, và điều đó rất lạnh sống lưng. "
Jungkook mở to mắt, nhớ lại những tấm bản đồ trong phòng Yoongi.
"Một người đàn ông không có khuôn mặt?" Jimin hỏi một cách thô thiển; mặt hắn đột nhiên trắng bệch sợ hãi.
Jiyong gật đầu. "Sau mọi chuyện, hắn ta không còn tìm đến với ta nữa, và ta chưa bao giờ nghe nói về hắn ta kể từ đó!"
Jungkook đưa tay lên đặt lòng bàn tay lên trán mình.
Người đàn ông trong quá khứ. Kẻ mạo danh! Hắn ta là cái gì vậy? Tại sao hắn ta lại làm tất cả những điều đó với chúng ta? Hắn có hận thù gì với Jimin?
"Cảm ơn ngài đã cho chúng tôi biết, thưa ngài." Jungkook cuối cùng nói với một giọng run rẩy.
Jiyong gật đầu và nhìn Jimin đầy hối lỗi. "Ta xin lỗi vì đã che giấu điều này. Ta cảm thấy như thể tính mạng của mình đang bị mạo hiểm ngay cả bây giờ, mặc dù ta không biết liệu hắn ta có còn ở quanh đây hay không. Làm ơn hãy cẩn thận. Từ bây giờ bất kỳ cái gì đều có thể xảy ra.
Khi đức vua rời đi, Jungkook đã đặt mông mình xuống ngay chỗ bên cạnh Jimin trên giường. Cả hai chàng trai nhìn nhau với đôi mắt to tròn.
"Jungkook," người lớn hơn nuốt nước bọt khi một cơn sợ hãi len lỏi trong huyết quản. Tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa sổ vang khắp căn phòng và làm bầu không khí u ám trở nên tồi tệ hơn.
"Thứ đó ... Nó vẫn còn sống."
--------------------------------------------------------------------
Hello, mình đã quay trở lại và thực hiện lời hứa sẽ không drop truyện đây (ง •̀ω•́)ง✧
Chúc các bạn sẽ có một năm 2021 nhiều hạnh phúc và ngọt ngào. Mọi khó khăn sẽ đều vượt qua như hai bạn trẻ trong chuyện này vậy ♡^▽^♡
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top