✨Đơn 1✨
Reviewer : -cheramitrea
Khách hàng : peachdies
Preview :
Nguồn tham khảo: Wikipedia, facts của oneshot và thông tin cung cấp bởi tác giả.
Vài lời muốn nói: Hic, xin lỗi vì việc trễ đơn này ạ. Trong đơn review chị có yêu cầu nhận xét gắt về giọng văn, nên vẫn như một bài review bình thường, chú trọng vào những phần cần thiết, chỉ là sẽ phân tích kĩ hơn về giọng văn.
.
Tiêu đề: I have a dream
Tác giả: peachdies
Thể loại: tâm lý
Số chương: 1
Tình trạng: Đã hoàn thành
Người review: Trà
.
Tôi có một giấc mơ
"I have a dream" (tạm dịch: Tôi có một giấc mơ) là một oneshot ngắn nói về căn bệnh trầm cảm, một căn bệnh không phải quá mới mẻ khi làn sóng trầm uất đang phủ sóng rộng khắp trong thế kỉ 21. Nói chung, đây vốn không phải một motif quá mới mẻ với người đọc, nhưng để lột tả nó thì không phải chuyện dễ dàng mà ai cũng có thể làm được, khi mà đôi khi những người mắc căn bệnh này cũng không thể biết chắc chắn rằng mình có mắc bệnh hay không.
Thường thì trong các tác phẩm sẽ có một số lỗi trình bày cũng như là chính tả, nhưng trong oneshot này có thể thấy là rất hiếm gặp, nhưng không phải là không có, chỉ là nó không quá quan trong với tôi, một review-er chứ không phải một beta-er. Đào đã tuân thủ đúng các quy tắc viết văn cũng như các từ ngữ dễ hiểu, phù hợp với hoàn cảnh mà vẫn mang được tính chất chuyên môn. Chẳng hạn như từ "trầm uất", được định nghĩa là trạng thái của một người sức khỏe đang bình thường tự nhiên lại có những biểu hiện bị rối loạn về thể xác và tâm thần. Và trong trường hợp bệnh nặng, bệnh nhân hay có ý định tự tử. Đây chính là từ khoá được tìm thấy trong oneshot này, vì chỉ đọc đến từ này, chúng ta có thể hiểu rõ và suy luận ra các hành động cũng như trải nghiệm của nhân vật chính, Catherine.
Ở trong oneshot này, Đào đã sử dụng ngôi kể thứ nhất, và điều đó với tôi không quá ngạc nhiên. Rõ ràng việc sử dụng ngôi kể này sẽ đem đến một cái nhìn trực quan, cũng như cho độc giả cảm nhận được cảm xúc cũng như suy nghĩ thật lòng của nhân vật. Và nếu để ý kĩ đến các oneshot trước đó của Đào, ta có thể ngôi kể này được sử dụng khá tương đối, nên như trên, nó không quá ngạc nhiên khi Đào sử dụng ngôi kể này.
Về phần cốt truyện, tôi nghĩ Đào đã khai thác được khá tốt các chi tiết, vì thế chúng liên kết với nhau rất tốt, lấy ví dụ như các triệu chúng của bệnh trầm cảm, thứ được khai thác nhiều nhất. Tuy nhiên, mối liên kết giữa giấc mơ và đời thực lại chưa thực sự rõ nét. Tôi không biết làm thế nào mà Catherine có thể vào được giấc mơ, vào trong giấc mơ trong trạng thái như thế nào, cũng như ảnh hưởng của giấc mơ được nói đến đó đối với ý định tự tử của cô. Và tôi cũng không hiểu vì sao Catherine dễ dàng tâm sự với Toska một cách thật lòng đến vậy, khi theo một logic nhất định, chúng ta sẽ không thể gặp ai đó trong mơ nếu không rõ ngoại hình của họ, nếu tôi không lầm, Catherine mới chỉ gặp Toska hai lần, và đều trong giấc mơ. Tiếp đến các chi tiết về đời thực của Catherine, tôi cảm giác nó khá mờ nhạt không thể hiện được những áp lực mà cô ấy đang phải gánh chịu từ xã hội nói chung và bạn bè trường lớp và mẹ cô nói riêng. Và thiết nghĩ, Đào vẫn nên miêu tả sắc nét và cụ thể hơn nguồn gốc của những tiếng chửi rủa được đề cập ở phần cuối, trước khi Catherine có ý định tự tử.
Nhân vật chính được miêu tả rất kĩ càng, từ ngoại hình cho đến những hành động của cô, cũng như là nhưng triệu chứng ban đầu của bệnh trầm cảm. Catherine được miêu tả là một cô tiểu thư quyền quý, nhưng sự quyền quý của cô đánh đổi bởi áp lực từ chính gia đình cũng như trường lớp - một xã hội thu nhỏ. Có một số chi tiết cực kì chặt chẽ với nhau, làm nổi bật lên rằng sự trầm uất của Catherine không tự nhiên mà có, mà do có tác động từ chính mẹ của cô, hay chính xác là di truyền. Những phân cảnh đầu tiên đã cho thấy rõ ràng cô bị trầm cảm. Bởi theo các nguồn tài liệu đã được kiểm chứng, người mang căn bệnh này sẽ không trau chuốt lắm về ngoài hình bản thân, cũng như là xuề xoà trong một số việc. Và rõ ràng, những triệu chứng tôi vừa kể trên chính là phân cảnh đầu tiên, sau khi Catherine thức dậy và có một cuộc trò chuyện với mẹ.
Catherine cũng được xem như một mẫu "con nhà người ta" điểm hình, và cũng là một người, đối với tôi, không có điểm dừng. Nếu như những người khác được điểm A như cô, họ sẽ tự động viên bản thân, còn Catherine lại ép mình nhiều hơn rằng vẫn phải cố, cố gắng hơn nữa. Đây cũng là một nguyên nhân dẫn đến việc tự tử.
Về nhân vật Toska, người mà được định là chính là sự áp lực của xã hội của Catherine, lại không được rõ nét về biểu cảm. Với ngoài hình gầy gò, ốm yếu, Toska chính là hiện thân của tâm hồn của Catherine, luôn mong muốn được giải thoát khỏi cuộc sống đầy rẫy những áp lực, được trở nên tự do để được ngắm nhìn dải cực quang mà cô luôn mong ước được đặt chân đến. Biểu cảm của Toska đối với tôi khá mờ nhạt, nhưng cũng dễ hiểu khi cậu được mô tả là có mái tóc che mắt, nhưng chẳng lẽ những thứ của cậu không thể bộc lộ được cảm xúc? Nhưng đọc đến phần facts tôi mới biết, đó chỉ là một chất xúc tác, và sẽ chẳng thể nào bộc lộ được cảm xúc cũng như an ủi được Catherine.
Không thể phủ nhận rằng, các yếu tố tôi kể trên sẽ không thể nào khiến cho oneshot này có ý nghĩa nếu không có sự đóng góp lớn đến từ giọng văn và màu văn của Đào.
Nếu màu văn tượng trưng cho oneshot này tựa như màu xám đen của căn phòng chứa đầy bức tranh sặc sỡ trong giấc mơ thứ hai, thì giọng văn lại mang tính nhẹ nhàng như dải cực quang mà Catherine hằng yêu thích. Tuy nhiên, nếu quá nhẹ nhàng sẽ chẳng tài nào nổi bật lên được sự quyết liệt trong quyết định kết thúc sự sống ở đoạn cuối. Bởi lẽ vậy, giọng văn dù trôi chảy và nhẹ nhàng theo hướng âu văn, nhưng ẩn chứa trong đó vẫn là sự quyết tâm, không hối hận khi kết thúc của đời mình của Catherine ở phân đoạn cuối cùng, hay tỉ như, sự thê lương trong lối diễn đạt ở đoạn đầu, giới thiệu sơ qua về hoàn cảnh của Catherine, một tiểu thư quyền quý. Đó chính là vì sao tôi lấy dải cực quang tượng trưng cho giọng văn của Đào, uyển chuyển, mềm mại và nhấp nhô tựa sóng vỗ. Nhưng sóng mà tôi nói vậy đó, lúc vỗ nhè nhẹ như bản giao hưởng của biển và gió, nhưng khi tồi tệ nhất, ở đây được ví với tác động của Toska với Catherine, nó trồi lên, nhấn chìm mọi thứ, phá vớ sự yên bình vốn có.
"I have a dream" với tôi mà nói, một motif không quá mới mẻ, tôi không đánh giá cao. Nhưng với oneshot này của peachdies, với nhân vật đa dạng, liên kết chặt chẽ cùng với những chi tiết được nổi bật đúng, rõ nét và nhất định, tôi cảm thấy mình như được sống như Catherine, chịu đựng áp lực như thể bản thân mình là cô ấy, và như được phiêu bồng trong giấc mơ của chính bản thân mình là một người bị trầm cảm - Tôi có một giấc mơ. Tôi sẽ được tự do. Tôi đã được tự do.
Payment
Cảm ơn cậu đã lựa chọn và ủng hộ UYB team, tối an !
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top